Hạ Triều Ca u ám ra ngoài, càng nghĩ càng thấy sai sai.
Nói không được sợ hãi cơ mà? Tại sao nàng lại chạy trối chết!
Hạ Triều Ca khóc không ra nước mắt, vì sao dũng khí nàng có mỗi lần ở trước mặt Hề Minh Húc đều vứt không còn một mảnh?
Cân nhắc nửa ngày, Hạ Triều Ca tổng kết ra bốn chữ lớn: Thiên mệnh khắc tinh!
Bát tự của nàng nhất định là xung khắc với Hề Minh Húc quá, mới có thể mỗi lần đều phải chật vật như vậy.
Lúc này Hạ Triều Ca không thể nghĩ tới, Hề Minh Húc cố ý.
Triều Ca còn đang vì mình không bại lộ mà đắc chí, hồn nhiên không biết rằng bàn tay ma quỷ của Hề Minh Húc đã đưa về phía nàng.
Hạ Triều Ca ra khỏi chủ quân thành, ngoài thành quân đội đã tụ họp lại, dần dần rút lui về doanh trại của mình.
Lúc này Thanh Long quân đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ thiếu mỗi lệnh của Lam Thiên Tường là sẽ khởi hành.
Trình Phi Dương thấy Hạ Triều Ca thì trên mặt lộ ra một nụ cười rạng ngời.
“Quân sư, tối hôm qua ngươi nghỉ ngơi tốt không? Nghe nói tối hôm qua ngươi nghỉ ngơi cùng một chỗ với Thiếu tướng quân à!”
Trình Phi Dương còn chưa đến trước mặt Hạ Triều Ca cũng đã gân cổ lên gào với nàng một tràng.
Một câu gào này khiến không ít người xoay đầu lại, vẻ mặt hâm mộ nhìn nàng!
Không sai, là hâm mộ!
Điên rồi, điên rồi!
Những người này chẳng lẽ đều mơ ước ngủ với Hề Minh Húc?
Nhưng vẻ mặt Hạ Triều Ca xấu hổ, bị “Ngủ” đã xui lắm rồi, không cần tuyên dương lớn vậy chứ!
Hạ Triều Ca đen mặt đi tới bên người Trình Phi Dương thấp giọng nói: “Tướng quân, chuyện này cũng không cần đem ra đây nói chứ?”
“Hả, có gì đâu nè, Thiếu tướng quân bằng lòng trắng đêm chiếu cố ngươi, ngủ cùng giường với ngươi, chứng minh ngài coi trọng ngươi. Bằng không có khả năng đã tìm một góc trực tiếp ném ngươi đi, chuyện tốt này, cần phải để cho mọi người biết mới đúng chứ!”
Hạ Triều Ca nghe xong sửng sốt, nói như thế bị “Ngủ” là vinh hạnh của nàng, nàng cần phải mang ơn, cảm động đến rơi nước mắt rồi?
Vô nghĩa!
Nếu như ngày nào đó Hề Minh Húc rơi vào tay nàng, nàng nhất định sẽ không nương tay!
Giống như mười năm trước, điên cuồng đánh một trận, không, phải ác hơn mười năm trước nữa!
Hạ Triều Ca đắm chìm trong ý đồ điên cuồng đánh Hề Minh Húc, Trình Phi Dương cười càng vui vẻ hơn.
“Quân sư, không phải ngươi đang xấu hổ chứ?”
“Sao thế được, đều là nam nhân.”
“Ồ vậy à! Quân sư đi nhanh lên, không còn sớm nữa rồi!”
Hạ Triều Ca nhìn Trình Phi Dương tùy tiện, nàng biết hắn vui vẻ vì tiền đồ của nàng.
Nhưng hắn không biết, nàng đang vì sự trong trắng của mình mà mặc niệm.
Lúc Hạ Triều Ca đang muốn đuổi kịp đội ngũ, đột nhiên một người xông ra.
“Lão yêu bà, ngươi lại bị Hề Minh Húc ngủ! Ngươi xong đời rồi!”
Hạ Triều Ca bị Đoạn Thiên Diễn dọa giật mình, vội che miệng hắn.
“Ngươi nói bậy cái gì đấy!”
Đoạn Thiên Diễn kéo tay Hạ Triều Ca ra.
“Ta nói bậy? Lão yêu bà, ngươi thực sự đang sướng trong lòng phải không? Có phải ngươi thích Hề Minh Húc từ lâu rồi không?”
“Sướng cái đầu ngươi!”
Hạ Triều Ca dùng sức gõ đầu Đoạn Thiên Diễn, trợn mắt liếc.
“Ngươi lại khi dễ ta, bắt nạt kẻ yếu!”
Hạ Triều Ca giận dữ, đang chuẩn bị dạy dỗ Đoạn Thiên Diễn, lại nghe Đoạn Thiên Diễn hô to một tiếng: “Thiếu tướng quân tới!”
Hạ Triều Ca sững sờ, rụt tay lại, cả người khẩn trương lùi một bước, mãnh liệt quay đầu.
Nhưng mà, chả thấy gì cả.
“Ha ha ha, lão yêu bà, ngươi xong đời rồi, ta biết nhược điểm của ngươi rồi!”
Đoạn Thiên Diễn cười to không dứt, thừa dịp Hạ Triều Ca quay đầu, đã chạy rất xa.
/482
|