Đại sảnh của sân bay, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy tơ tằm thời thượng màu vàng nhạt đang chầm chậm đi ra, mái tóc dài xoăn xõa ở sau lưng, trên sống mũi đeo chiếc kính mát màu trà, che đi ngũ quan xinh đẹp, quyến rũ. Trong tay cô dắt theo một cậu bé bốn tuổi đáng yêu đến phách lối càn rỡ, giống như vật phát sáng bình thường thu hút tầm mắt của người đi đường.
"Liên Hoa?" Lướt qua một số hành khách, một người đàn ông cao lớn đột nhiên xoay người, ngập ngừng kêu lên với bóng lưng của hai người.
Liên Hoa dừng bước, khẽ cau mày rồi quay đầu nhìn lại, cô không có nói chuyện cô về nước cho bất cứ kẻ nào, ai nhận ra cô?
Người đàn ông khoảng hai mươi ba hoặc hai mươi bốn tuổi, khí chất như ánh mặt trời tung bay, ngũ quan sắc sảo như tượng tạc, tóc đen, mắt màu xanh dương biểu lộ anh ta là con lai, hơn nữa bộ dáng được trời ưu ái, tuấn mỹ tà mị làm cho không có người nào dám nhìn thẳng.
"Thật sự là cô? !" Người đàn ông thấy rõ bộ dáng của Liên Hoa, vui mừng nở nụ cười, con ngươi màu xanh nước biển mê người đến tột cùng, "Tôi biết cô là người Trung Quốc, sao chưa từng nghe qua chuyện cô phải trở về nước?"
"Mục tổng, trùng hợp thật!" Liên Hoa tháo kính mát xuống, kinh ngạc nhìn người trước mắt, một trong những khách hàng hợp tác mật thiết FL, Mục Thần - tổng giám đốc của tập đoàn Moon ở nước Mĩ, sao khéo như vậy vô tình gặp anh ta ở sân bay Thiên Vũ?
"Tiểu Bạch, chào con, càng ngày càng đáng yêu!" Mục Thần định sờ đầu Tiểu Bạch, lại bị Tiểu Bạch nghiêng đầu tránh thoát.
Mục Thần cũng không để bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm Liên Hoa, giọng điệu ân cần hỏi: "Cô mới vừa xuống máy bay sao? Cô là đi du lịch, hay là ở lâu dài để khảo sát thị trường? Đúng lúc tôi phải đến chi nhánh của công ty tại thành phố K để kiểm tra công việc, không ngờ có thể gặp được cô."
"Đều có, ra nước ngoài hơn năm năm, rốt cuộc cũng trở về rồi." Liên Hoa mỉm cười khách sáo, cũng không tiết lộ mục đích thật của mình.
"Tổng giám đốc, thời gian máy bay. . . . . ." Trợ lý bên cạnh tiến lên nhắc nhở, giọng nói vội vàng.
Mục Thần nghiêng mi thoáng nhìn mọi người, uy nghiêm ra lệnh: "Máy bay sẽ lập tức cất cánh, tôi không tiễn các người, tất cả công việc chờ tôi đến nước Mĩ sẽ bàn lại, tôi còn muốn tiếp tục ở lại thành phố K khảo sát một chút!"
Cả đám cấp dưới sững sờ trong chốc lát, mới theo sự hướng dẫn của trợ lý, rối rít xoay người tiếp tục đi vào sân bay.
Thấy cấp dưới của mình đã ra về, Mục Thần làm động tác khom người mời Liên Hoa: "Cô thật lâu chưa có trở về, cũng không có thông báo ai tới đón sao? Nếu như không có, có thể cho tôi một cơ hội làm thân sĩ phong độ, đưa Liên Hoa tiểu thư và Tiểu Bạch thiếu gia về nhà hay không?"
"Mẹ, con đói rồi!" Bỗng dưng, Tiểu Bạch ôm lấy chân Liên Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lớn tiếng hét lên, "Mẹ, muốn ăn cơm, muốn ăn thật là nhiều cơm!"
"Liên Hoa?" Lướt qua một số hành khách, một người đàn ông cao lớn đột nhiên xoay người, ngập ngừng kêu lên với bóng lưng của hai người.
Liên Hoa dừng bước, khẽ cau mày rồi quay đầu nhìn lại, cô không có nói chuyện cô về nước cho bất cứ kẻ nào, ai nhận ra cô?
Người đàn ông khoảng hai mươi ba hoặc hai mươi bốn tuổi, khí chất như ánh mặt trời tung bay, ngũ quan sắc sảo như tượng tạc, tóc đen, mắt màu xanh dương biểu lộ anh ta là con lai, hơn nữa bộ dáng được trời ưu ái, tuấn mỹ tà mị làm cho không có người nào dám nhìn thẳng.
"Thật sự là cô? !" Người đàn ông thấy rõ bộ dáng của Liên Hoa, vui mừng nở nụ cười, con ngươi màu xanh nước biển mê người đến tột cùng, "Tôi biết cô là người Trung Quốc, sao chưa từng nghe qua chuyện cô phải trở về nước?"
"Mục tổng, trùng hợp thật!" Liên Hoa tháo kính mát xuống, kinh ngạc nhìn người trước mắt, một trong những khách hàng hợp tác mật thiết FL, Mục Thần - tổng giám đốc của tập đoàn Moon ở nước Mĩ, sao khéo như vậy vô tình gặp anh ta ở sân bay Thiên Vũ?
"Tiểu Bạch, chào con, càng ngày càng đáng yêu!" Mục Thần định sờ đầu Tiểu Bạch, lại bị Tiểu Bạch nghiêng đầu tránh thoát.
Mục Thần cũng không để bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm Liên Hoa, giọng điệu ân cần hỏi: "Cô mới vừa xuống máy bay sao? Cô là đi du lịch, hay là ở lâu dài để khảo sát thị trường? Đúng lúc tôi phải đến chi nhánh của công ty tại thành phố K để kiểm tra công việc, không ngờ có thể gặp được cô."
"Đều có, ra nước ngoài hơn năm năm, rốt cuộc cũng trở về rồi." Liên Hoa mỉm cười khách sáo, cũng không tiết lộ mục đích thật của mình.
"Tổng giám đốc, thời gian máy bay. . . . . ." Trợ lý bên cạnh tiến lên nhắc nhở, giọng nói vội vàng.
Mục Thần nghiêng mi thoáng nhìn mọi người, uy nghiêm ra lệnh: "Máy bay sẽ lập tức cất cánh, tôi không tiễn các người, tất cả công việc chờ tôi đến nước Mĩ sẽ bàn lại, tôi còn muốn tiếp tục ở lại thành phố K khảo sát một chút!"
Cả đám cấp dưới sững sờ trong chốc lát, mới theo sự hướng dẫn của trợ lý, rối rít xoay người tiếp tục đi vào sân bay.
Thấy cấp dưới của mình đã ra về, Mục Thần làm động tác khom người mời Liên Hoa: "Cô thật lâu chưa có trở về, cũng không có thông báo ai tới đón sao? Nếu như không có, có thể cho tôi một cơ hội làm thân sĩ phong độ, đưa Liên Hoa tiểu thư và Tiểu Bạch thiếu gia về nhà hay không?"
"Mẹ, con đói rồi!" Bỗng dưng, Tiểu Bạch ôm lấy chân Liên Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lớn tiếng hét lên, "Mẹ, muốn ăn cơm, muốn ăn thật là nhiều cơm!"
/308
|