Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 279 - Báo Thù Thành Công… Rồi Sao?

/308


Trên tờ báo là một cái tựa đề lớn còn có cả hình chụp rõ ràng được đưa tới trước mặt Ôn Ngữ, Liên Hoa giữ tờ báo để cho bà ta có đủ thời gian mà đọc, mỗi một trang đều dừng lại thật lâu mới lật sang tờ tiếp theo, cố gắng để cho bà ta đọc không sót một chữ nào.

“Này… những thứ này là cái gì?” Ôn Ngữ nhìn chằm chằm vào những tờ báo kia, sắc mắt tái nhợt kinh ngạc, bà ta vừa nhìn thấy cái gì, chuyện bà ta bảo Như Cảnh đi tìm đàn ông sao có thể bị lộ ra ngoài được! Những hình ảnh này, tin tức này là chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng bà ta đã sắp xếp mọi chuyện đến giọt nước cũng không lọt, rõ ràng không thể nào có chứng cớ lưu lại được!

Bỗng nhiên, bà ta liều mạng vùng vẫy thét lớn: “Con tiện nhân, có phải là mày hãm hại Như Cảnh không, tờ báo này có phải là mày cho người thiết kế ra không? Mày muốn tao tin vào những gì trên đó viết đúng không, tao nói cho mày biết, tao sẽ không tin đâu! Như Cảnh rõ ràng còn đang yên ổn làm thiếu phu nhân nhà họ Đỗ, căn bản là không có những tin tức này, con bé không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, mày cút ngay cho tao!”

“Xem xong rồi?” Liên Hoa cất tờ báo đi, sau đó mới đưa báo cáo giám định ra cho Ôn Ngữ xem: “A, còn có cái này mới là quan trọng nhất, đây là giấy giám định và chứng tử từ phía cảnh sát, bệnh viện đã giám định DNA của bà và người chết, chứng thực là có quan hệ mẹ con.”

“Ý mày là gì?” Ôn Ngữ hoảng sợ, dùng hết sức hét lên: “Tao và người chết nào, tao và ai có quan hệ mẹ con! Tao chỉ sinh ra có mình Như Cảnh là con gái, rốt cuộc mày ở đó nói nhăng nói cuội cái gì đấy!”

“Đúng, chính là Ôn Như Cảnh, cô ta chết rồi, bị thiêu chết!” Liên Hoa như thể đang nhắc tới một người hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng nói: “Ở hiện trường vụ hỏa hoạn, cảnh sát phát hiện một một thi thể bị cho là kẻ tình nghi, đó là một người phụ nữ mang thai ba tháng, bị thiêu cháy đến không nhìn ra bộ dạng. Đây là kết quả giám định DNA từ di thể của cô ta và bà, nếu như bà không có người con gái thứ hai, thì người phụ nữ và đứa trẻ bị thiêu cháy trong bụng cô ta kia, chính là Ôn Như Cảnh.”

“Mày lừa tao, mày nói láo!” Cổ tay của Ôn Ngữ do giãy giụa nên bị sợi dây trói cứa thành mấy vệt máu, mắt bà ta mở lớn đến lồi hết ra ngoài, cố hết sức để đoạt lấy tờ giấy kết quả giám định: “Như Cảnh của tao làm sao có thể chết được! Cái loại tiện nhân như mày không được rủa con tao! Con bé không thể gặp chuyện gì được, đứa bé trong bụng nó là cháu đích tôn nhà họ Đỗ, làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được, làm sao bị chôn sống trong lửa cháy được!”

“Bà biết, là tôi không có nói láo mà.” Liên Hoa đặt tất cả tập tài liệu trong tay ở trên đầu giường của Ôn Ngữ, đứng dậy nói: “Bà từ từ xem đi, cũng có thể hỏi thăm bác sĩ hay bất cứ ai, trước khi cưới, Ôn Như Cảnh phóng đãng đến mức nào, đứa con cô ta đang mang trong bụng hoàn toàn không phải là của Đỗ Yến Thừa, những chuyện này cả thành phố K đều biết, cũng bởi vì chuyện này vỡ ra, Ôn Như Cảnh mới có thể bị bức đến đường cùng, cô ta phóng hỏa tự thiêu, đã chết gần một tuần rồi.”

“Không… Không phải vậy, Như Cảnh sẽ không chết, con bé còn phải cứu tao ra ngoài, đúng, con bé còn phải cứu tao ra…”

“Ôn Ngữ, đây đều là lỗi của bà!” Liên Hoa hạ mắt nhìn Ôn Ngữ, lời nói rơi xuống nặng như một quả cân: “Ôn Ngữ, Ôn Như Cảnh lợi dụng đứa bé trong bụng là chủ ý của bà đúng không? Bởi vì chủ ý của bà, cô ta mới có vết nhơ này! Sau khi chuyện bị lộ ra, cô ta bị vạn người phỉ nhổ! Bà cũng biết, ông cụ nhà họ Đỗ kinh khủng thế nào rồi phải không? Cô ta có thể sống yên ổn ở nhà họ Đỗ được sao! Cũng bởi vì bà, mà Ôn Như Cảnh bị chết, con gái duy nhất và cháu ngoại bà đều bị chôn sống trong lửa rồi…”

“Không…” Ôn Ngữ rống lên một tiếng đến tê tâm liệt phế, nghe thấy lời Liên Hoa nói mặt bà ta không ngừng nhăn nhúm, lại nhìn những tài liệu để trên giường, bà ta đã hoàn toàn hóa điên rồi!

Bà ta tin, bởi vì tờ báo này là sự thật, tất cả những gì Liên Hoa nói đều là sự thật! Lúc đó, tất cả đều là chủ ý của bà ta, là bà ta đã sắp xếp tất cả đàn ông cho con gái, chuyện xảy ra như thế nào, ở trên báo không ngừng tố giác gièm pha những chuyện về Như Cảnh, như vậy con bé thật sự đã từng bước bị dồn đến đường cùng!

Mà chuyện này, ngay từ đầu, đều là lỗi của bà ta…

“Ha ha ha ha, hi hi hi hi, lỗi của tôi, tôi đã giết Như Cảnh, ha ha, tôi không giết con bé!” Qua một lúc, toàn thân Ôn Ngữ chợt sụp xuống, trong mắt bà ta như thể xuất hiện ảo ảnh, nụ cười kì dị kêu lên: “Con gái ngoan, mẹ thấy con rồi, mẹ


/308

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status