“Cẩn thận!”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn liền đè thấp đầu Thẩm Hạ Lan xuống, rồi một loạt tia xạ kích bắn về hai người.
“Chúng ta bị phát hiện rồi?”
“Chúng ta mau đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn vội nắm tay Thẩm Hạ Lan lộn một vòng, nhanh chóng né tránh, nhưng hình như trên người bọn họ đã bị thứ gì đó khóa chặt, dù đi đến đâu thì tia xạ kích đó cũng theo sát tới đấy.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận não.
“Là tia hồng ngoại xa.”
“Đúng vậy.”
Diệp Ân Tuấn vốn định giải thích với Thẩm Hạ Lan, nhưng giờ thấy cô đã hiểu ra rồi, tất nhiên mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
“Đều tại anh sơ suất, có lẽ tia hồng ngoại này là thiết bị mà Phương Chính dùng để giám sát mỗi cung điện, đó cũng là lý do tại sao anh vừa tới cung điện Phương Nguyên, thì Phương Chính cũng tới đó, rồi em và anh vừa tới bên Thanh Loan, thì ông ta cũng đi tới, có lẽ ông ta đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi.”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo và sợ hãi.
“Vậy cô Mặc…”
Thẩm Hạ Lan nhất thời biến sắc.
“Có Tử Thu ở đó, cô Mặc sẽ rời đi thôi, cho dù Phương Chính phát hiện ra điều gì, cũng sẽ không nhận ra người đó.”
Giờ Diệp Ân Tuấn không dám nhắc đến tên Lăng Thiên Vũ nữa, nhưng Thẩm Hạ Lan hiểu.
Anh sợ ở đây cũng có hệ thống nghe lén?
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trốn rất chật vật, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tia xạ kích đó, mặc dù mỗi lần đều tránh được nguy hiểm, nhưng cảm giác bị đuổi đánh thật sự rất tồi tệ, hơn nữa rất có thể tiếng động ở đây sẽ thu hút sự chú ý ở bên ngoài, đến lúc đó bọn họ sẽ bị bắt vào tròng.”
Diệp Ân Tuấn cũng hơi sốt ruột.
Anh liếc nhìn mật thất đang đóng chặt, khẽ nói: “Giờ chỉ có một nơi an toàn, đó chính là mật thất kia.”
“Nhưng chúng ta phải mở thế nào? Chúng ta không biết thời gian tia hồng ngoại đó quét qua các cung điện, giờ ai mà biết chừng nào nó quét tới?”
Thẩm Hạ Lan hơi cuống lên.
Đều tại cô sơ sót.
Nếu cô sớm phát hiện ra vấn đề này rồi nói với Diệp Ân Tuấn, nói không chừng chuyện này sẽ không xảy ra.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không trách cô, mà khẽ nói: “Chúng ta cứ đi tới bên mật thất kia, mặc dù tia xạ kích này không phải là tia hồng ngoại, nhưng nói không chừng sẽ có tác dụng như nhau.”
Thẩm Hạ Lan hiểu ý Diệp Ân Tuấn.
Nơi này là cung điện của Phương Viên, anh ta sẽ không đến nỗi xây mật thất này để đợi tia hồng ngoại giám sát của Phương Chính quét qua mới mở ra đúng không? Nói không chừng ở trong này cũng có hệ thống bắn quét tia hồng ngoại, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra thôi.
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn liền đè thấp đầu Thẩm Hạ Lan xuống, rồi một loạt tia xạ kích bắn về hai người.
“Chúng ta bị phát hiện rồi?”
“Chúng ta mau đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn vội nắm tay Thẩm Hạ Lan lộn một vòng, nhanh chóng né tránh, nhưng hình như trên người bọn họ đã bị thứ gì đó khóa chặt, dù đi đến đâu thì tia xạ kích đó cũng theo sát tới đấy.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận não.
“Là tia hồng ngoại xa.”
“Đúng vậy.”
Diệp Ân Tuấn vốn định giải thích với Thẩm Hạ Lan, nhưng giờ thấy cô đã hiểu ra rồi, tất nhiên mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.
“Đều tại anh sơ suất, có lẽ tia hồng ngoại này là thiết bị mà Phương Chính dùng để giám sát mỗi cung điện, đó cũng là lý do tại sao anh vừa tới cung điện Phương Nguyên, thì Phương Chính cũng tới đó, rồi em và anh vừa tới bên Thanh Loan, thì ông ta cũng đi tới, có lẽ ông ta đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi.”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo và sợ hãi.
“Vậy cô Mặc…”
Thẩm Hạ Lan nhất thời biến sắc.
“Có Tử Thu ở đó, cô Mặc sẽ rời đi thôi, cho dù Phương Chính phát hiện ra điều gì, cũng sẽ không nhận ra người đó.”
Giờ Diệp Ân Tuấn không dám nhắc đến tên Lăng Thiên Vũ nữa, nhưng Thẩm Hạ Lan hiểu.
Anh sợ ở đây cũng có hệ thống nghe lén?
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trốn rất chật vật, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tia xạ kích đó, mặc dù mỗi lần đều tránh được nguy hiểm, nhưng cảm giác bị đuổi đánh thật sự rất tồi tệ, hơn nữa rất có thể tiếng động ở đây sẽ thu hút sự chú ý ở bên ngoài, đến lúc đó bọn họ sẽ bị bắt vào tròng.”
Diệp Ân Tuấn cũng hơi sốt ruột.
Anh liếc nhìn mật thất đang đóng chặt, khẽ nói: “Giờ chỉ có một nơi an toàn, đó chính là mật thất kia.”
“Nhưng chúng ta phải mở thế nào? Chúng ta không biết thời gian tia hồng ngoại đó quét qua các cung điện, giờ ai mà biết chừng nào nó quét tới?”
Thẩm Hạ Lan hơi cuống lên.
Đều tại cô sơ sót.
Nếu cô sớm phát hiện ra vấn đề này rồi nói với Diệp Ân Tuấn, nói không chừng chuyện này sẽ không xảy ra.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không trách cô, mà khẽ nói: “Chúng ta cứ đi tới bên mật thất kia, mặc dù tia xạ kích này không phải là tia hồng ngoại, nhưng nói không chừng sẽ có tác dụng như nhau.”
Thẩm Hạ Lan hiểu ý Diệp Ân Tuấn.
Nơi này là cung điện của Phương Viên, anh ta sẽ không đến nỗi xây mật thất này để đợi tia hồng ngoại giám sát của Phương Chính quét qua mới mở ra đúng không? Nói không chừng ở trong này cũng có hệ thống bắn quét tia hồng ngoại, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra thôi.
/2602
|