Cục Cưng Có Chiêu - Hot

Chương 281 - THẨM NGHÊ NGHÊ CẦN PHẢI LÀM PHẪU THUẬT

/2602


Một dao kia của Tiểu Tử tương đối nặng, sau khi Diệp Ân Tuấn lên máy bay không bao lâu đã bị hôn mê.

Thẩm Hạ Lan không ngừng lôi kéo tay Diệp Ân Tuấn, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh đang từ từ hạ xuống, trái tim khó chịu không nói ra được.

Anh lại cứu cô thêm một lần nữa.

Vì sao lần nào cũng là mình làm liên lụy tới anh?

Nếu như thân thủ của cô có thể tốt hơn một chút, nếu như cô có thể cảnh giác một chút thì có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy hay không?

Vẫn luôn nói muốn ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, muốn xứng đôi với anh, thế nhưng mỗi lần đứng trước nguy hiểm đều là anh che chắn thay cô.

Vì sao cô lại kém cỏi như vậy?

Thẩm Hạ Lan không ngừng tự trách bản thân.

Dương Tân muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì, anh ta nhanh chóng hướng máy bay về phía Hải Thành.

Thẩm Minh Triết yên tĩnh dị thường, thậm chí không giống như là đứa bé.

Trong mắt của cậu bé rơm rớm nước mắt, nhìn Diệp Ân Tuấn không chớp mắt, thậm chí còn kéo ống tay áo Diệp Ân Tuấn, dáng vẻ lo lắng kia khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.

Thẩm Hạ Lan còn nhớ rõ lời dặn dò của Diệp Ân Tuấn trước khi nhắm mắt.

Vì Thẩm Nghê Nghê.

Nhưng sao cô có thể vì con gái mà không quan tâm tới sự sống chết của anh được chứ?

Rất nhanh máy bay đã bay đến bệnh viện Quân khu, bên này đã có người sắp xếp xong xuôi chờ sẵn.

Lúc Hoắc Chấn Đình nhìn thấy Thẩm Hạ Lan tâm tình của anh ta vô cùng phức tạp, bà cụ Hoắc vừa định nói cái gì đó với Thẩm Hạ Lan nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không chú ý tới.

Cô đi theo cáng cứu thương trực tiếp tiến vào bệnh viện.

Tiêu Ái nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy liền ngăn cản bà cụ Hoắc lại.

"Chúng ta vẫn nên đi về trước đi, lúc này chỉ sợ nó cũng không có thời gian và tâm trạng để nói chuyện với chúng ta đâu, bây giờ quan trọng nhất là Diệp Ân Tuấn không sao. Thấy nó bình an vô sự là tôi an tâm rồi."

Mặc dù bà cụ Hoắc không cam tâm nhưng cũng không nói được gì, hơn nữa người đã có tuổi nên luôn dễ dàng mệt mỏi.

Hoắc Chấn Đình ở lại nơi này để phòng xảy ra chuyện gì nhưng Dương Tân lại đem thím Trương và Tiểu Tử giao cho Hoắc Chấn Đình.

"Cậu Hoắc, gia chủ của chúng tôi nói là hiện tại người trong nhà họ Diệp ở Hải Thành vẫn chưa được xử lý sạch sẽ, bên này liền làm phiền anh, hi vọng lần này đừng để bọn họ chạy trốn nữa."

"Yên tâm đi."

Thật ra Hoắc Chấn Đình rất muốn ở lại để gặp Thẩm Hạ Lan, anh ta lo lắng chuyện lớn như vậy một mình Thẩm Hạ Lan không chống đỡ được nhưng bây giờ liên quan tới chuyện thím Trương và Tiểu Tử, Hoắc Chấn Đình cũng không dám tùy ý yên tâm giao cho người khác làm.

Anh ta mang theo thím Trương và Tiểu Tử trở về nhà họ Hoắc.

Trong bệnh viện lần nữa yên tĩnh trở lại.

Thẩm Hạ Lan nhìn đèn trong phòng phẫu thuật bật sáng, trái tim cũng trở nên lo lắng.

Máu cần thiết đã sớm được vận chuyển đến đây, bây giờ cũng không biết Diệp Ân Tuấn ở bên trong đó như thế nào rồi.

Thẩm Hạ Lan không ngừng đi tới đi lui nhưng vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng căng thẳng.

Trước mắt cô luôn luôn hiện ra cảnh tượng Diệp Ân Tuấn cản một dao kia cho cô.

"Bụp" một tiếng, Thẩm Hạ Lan đấm một nhát vào trên vách tường khiến cho Thẩm Minh Triết giật nảy mình.

"Mẹ?"

Thẩm Minh Triết hơi bất an gọi cô một tiếng.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại.

"Mẹ không sao, chỉ là trong lòng cảm thấy hơi sợ."

Thẩm Hạ Lan không muốn nói chuyện với con trai như vậy nhưng cô không có cách nào khống chế, thậm chí cả cơ thể cô còn đang run rẩy.

Thời gian làm phẫu thuật rất dài, đèn bên trong vẫn luôn sáng.

Thẩm Hạ Lan không biết tình hình bên trong như thế nào, chỉ biết trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vì lo lắng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

"Mẹ!"

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy người gọi đến là bà cụ Diệp.

Cô nhanh chóng nghe máy, cho rằng bà cụ Diệp đang lo lắng chuyện của Diệp Ân Tuấn.



Bà cụ Diệp lại thấp giọng nói: "Hạ Lan, có một tin xấu nhưng mẹ phải báo cho con biết."

"Mẹ nói đi."

"Đột nhiên Nghê Nghê hôn mê, các chức năng của cơ thể xảy ra vấn đề, bắt đầu sốt cao không ngừng, bác sĩ nói tốt nhất bây giờ phải lập tức chuẩn bị phẫu thuật. Lúc nào thì con và Ân Tuấn trở về?"

Bởi vì bà cụ Diệp rất chú ý tới chuyện của Thẩm Nghê Nghê nên không biết bây giờ Diệp Ân Tuấn đang xảy ra chuyện, lúc lời này vừa ra, tay Thẩm Hạ Lan suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại.

"Nghê Nghê không thể chờ thêm một chút sao?"

"Không chờ được nữa, bây giờ Nghê Nghê đang sốt rất cao, truyền nước biển cũng không giảm. Bất kể tình hình bên kia thế nào thì con và Ân Tuấn cũng phải nhanh chóng trở về đi, bác sĩ nói tốt nhất phải làm phẫu thuật trong vòng bốn tiếng, nếu không chỉ sợ con bé..."

Câu nói kế tiếp bà cụ Diệp còn chưa nói hết nhưng Thẩm Hạ Lan cũng biết. Đã nhiều năm như vậy, thân thể của Thẩm Nghê Nghê không thể kéo dài thêm được nữa.

Làm sao bây giờ?

Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang làm phẫu thuật, cho dù bây giờ anh ra thì cũng không thể lập tức làm phẫu thuật cho Thẩm Nghê Nghê được.

Vậy phải làm sao bây giờ đây?

Chẳng lẽ chồng và con gái cô không giữ được người nào sao?

Cô không khỏi nhớ tới nụ cười ngông cuồng của Tiểu Tử.

Cô ta nói cô ta muốn khiến cho mỗi người bọn họ không được sống tốt, muốn khiến cả nhà bọn họ không được đoàn tụ!

Bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ hận không thể tới nhà họ Hoắc giết chết Tiểu Tử, dù vậy những vẫn không thể khiến cho tâm trạng của cô bình phục trở lại, nhưng cô biết, hiện tại cái gì cô cũng không làm được.

Chuyện bất lực nhất trên thế giới này là cô phải trơ mắt nhìn người quan trọng nhất của mình nằm trên bàn phẫu thuật mà cô lại không thể làm được gì.

Nếu như có thể, Thẩm Hạ Lan thật sự rất hi vọng được hiến tất cả các bộ phận trên cơ thể của mình cho Thẩm Nghê Nghê, đó chính là mạng sống của con bé!

Là do cô kết hôn không xứng đôi!

Thẩm Hạ Lan sốt ruột sắp điên mất rồi.

Bây giờ đi đâu để tìm được người phù hợp với Thẩm Nghê Nghê bây giờ?

Bà cụ Diệp nói là bác sĩ nói tốt nhất là phải làm phẫu thuật trong vòng bốn tiếng đồng hồ.

Bốn tiếng?

Cho dù là hai ngày thì cô cũng chưa chắc đã có thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên được.

Hốc mắt Thẩm Hạ Lan đỏ lên.

Cô đi tới cửa phòng phẫu thuật.

Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng như cũ, không biết có phải Diệp Ân Tuấn ở bên trong cũng đang đấu tranh với tử thần hay không, bây giờ nếu như anh tỉnh táo có lẽ sẽ liều lĩnh muốn hiến thận của mình cho Nghê Nghê đúng không.

Nhưng bây giờ anh còn đang như vậy?

Huống hồ anh mất máu quá nhiều, cũng chưa chắc có thể chống đỡ được cuộc phẫu thuật này.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy lòng mình sắp bị vặn nát.

Ông trời ơi!

Chẳng lẽ ông thật sự muốn cướp đi người quan trọng nhất của tôi ư?

Thẩm Hạ Lan kêu gào trong lòng, cơ thể lảo đảo một cái trực tiếp ngã trên mặt đất.

"Mẹ! Mẹ sao vậy?"

Thẩm Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy bị dọa sợ vội vàng đi tới đỡ cô.

Khi Thẩm Hạ Lan thấy con trai như vậy không khỏi rơi nước mắt.

"Minh Triết, mẹ khó chịu quá."

Cô ôm lấy thân thể nho nhỏ của Thẩm Minh Triết, mặc dù không có tác dụng gì quá lớn nhưng vẫn để cô có một tia ngắn ngủi dựa vào.

Bây giờ cô rất muốn khóc, nhưng khóc cũng không giải quyết được vấn đề.

Năm năm qua của Thẩm Nghê Nghê đang từng li từng tí hiện lên ở trong lòng, nếu để cho Thẩm Minh Triết biết bây giờ ba của mình sống chết chưa rõ mà Thẩm Nghê Nghê cũng sắp không còn sống lâu trên đời, cậu bé sẽ như thế nào?

Thẩm Hạ Lan không dám nói, càng không thể nói, nhưng cô lại không có biện pháp nào khác.

Đây mới là vấn đề làm cho người ta lo lắng nhất.

Thẩm Minh Triết cho rằng Thẩm Hạ Lan đang lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, cậu bé nhẹ nhàng vỗ bả vai Thẩm Hạ Lan nói: "Mẹ, con cũng rất khó chịu nhưng mẹ yên tâm đi, ba không sao đâu, ba khỏe như vậy, kiên cường như vậy thì kiểu gì cũng sẽ vì chúng ta mà gắng gượng vượt qua đúng không?"

"Đúng!"

Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu, giọng nói khàn khàn.



Cô phải nói cho Thẩm Minh Triết như thế nào đây, cho dù Diệp Ân Tuấn gắng gượng qua được thì bọn họ cũng vẫn có thể gặp phải bi thương càng lớn hơn.

Thực sự bên kia không còn cách nào khác.

Thẩm Hạ Lan đau thấu tim gan, hận không thể chạy trở về ngay để xem Nghê Nghê như thế nào, nhưng cô không thể đi, cô đi không được!

Nỗi tuyệt vọng vô biên vây chặt Thẩm Hạ Lan giống như là dây leo cuốn chặt, càng ngày càng chặt, siết cô sắp không thở nổi.

Ngay lúc này, Dương Tân đi từ bên ngoài vào nhanh chóng đi tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: "Cô chủ, bên ngoài có người tới tìm cô."

"Ai?"

Bây giờ có là ai thì Thẩm Hạ Lan cũng không muốn gặp. Cô chỉ muốn ở chỗ này canh giữ Diệp Ân Tuấn, canh giữ sự bi thương của cô, một mình yên lặng tiêu hóa.

Dương Tân lại thấp giọng nói: "Người đến là một phụ nữ, nói là có thể giải quyết được khó khăn hiện tại của cô chủ."

"Tôi có khó khăn gì? Chẳng qua là..."

Thẩm Hạ Lan còn chưa nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.'

"Cô ta nói cái gì?"

"Cô ta nói có thể giải quyết được khó khăn hiện tại của cô chủ."

Dương Tân nói lại câu nói kia một lần nữa.

Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, .

Khó khăn hiện tại của cô chính là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê.

Diệp Ân Tuấn bên này đã đang cứu chữa, cho dù như thế nào thì chắc chắn sẽ có kết quả, nhưng Thẩm Nghê Nghê bên kia lại là ẩn số, thậm chí có một tia tuyệt vọng.

Chẳng lẽ người kia đến là vì Thẩm Nghê Nghê?

Trái tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng hỏi: "Người phụ nữ kia trông như thế nào?"

"Không già lắm, dáng dấp rất thanh tú, nói là có quen cô, chỉ cần cô ra ngoài là biết."

Dương Tân không quá yên tâm, lại nói thêm một câu: "Cô chủ, có cần người đi theo cô không?"

"Không cần, tôi đi ra xem một chút!"

Thẩm Hạ Lan điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cố gắng hết sức để người khác không nhận ra tâm trạng của mình.

Thẩm Minh Triết không yên tâm nói: "Mẹ, nếu không con đi cùng với mẹ nhé."

"Con phải ở đây trông chừng ba con, còn chưa biết lúc nào ba con mới phẫu thuật xong, mẹ ra ngoài một lát lập tức sẽ quay lại ngay. Yên tâm đi, mẹ không sao đâu."

Thẩm Hạ Lan sờ đầu Thẩm Minh Triết, cảm thấy con trai có chút quá hiểu chuyện.

Thẩm Minh Triết vẫn không quá yên tâm.

Dương Tân thấp giọng nói: "Nếu không tôi đi với cô nhé?"

"Không cần, người này nói đích danh muốn gặp tôi thì có lẽ là không muốn để cho những người khác nhìn thấy, một mình tôi đi là được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không đi quá xa, chắc chắn sẽ cho mọi người biết tôi đang ở chỗ nào."

Thẩm Hạ Lan biết, mặc dù thím Trương và Tiểu Tử đã bị bắt nhưng vẫn còn một số thế lực ở bên ngoài, bây giờ cô cũng không phải đang hết sức an toàn.

Nhưng vì bệnh tình của Thẩm Nghê Nghê, bây giờ cô cũng không lo được nhiều lắm.

Cũng không biết người đến là ai, phòng bị bằng cách nào đây?

Nhỡ đâu người ta thật sự đến bàn điều kiện, đến giúp đỡ bọn họ thì sao?

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ rất nhiều.

Mặc dù Dương Tân còn muốn nói gì nữa nhưng Thẩm Hạ Lan đã tỏ ra kiên quyết như vậy nên đành phải thôi.

"Cô ở lại đây với Minh Triết trông chừng Ân Tuấn cho tốt, xảy ra bất kỳ chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức."

Thẩm Hạ Lan nhìn đèn trong phòng phẫu thuật rồi dặn dò Dương Tân.

"Được, tôi biết rồi."

Dương Tân nhẹ gật đầu.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới quay người đi ra khỏi bệnh viện.

Cô không biết người tới tìm cô là ai nhưng nếu đã có thể tìm tới nơi này thì cũng coi như có chút bản lĩnh.

Thẩm Hạ Lan chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới đi ra ngoài nhưng lúc nhìn thấy người tới vẫn không khỏi ngây ngẩn cả người.

Sao lại là cô ta?

/2602

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status