“Hạ Lan, cậu sao thế? Bệnh à?”
Lam Tử Thất nhanh chóng chạy tới bên giường Thẩm Hạ Lan, sờ tay lên trán của cô.
Đầu của cô không nóng, nhưng nhìn dáng vẻ của côn lại giống như rất lạnh, cả người run rẩy.
“Hạ Lan, cậu sao thế?”
“Đaul”
Thẩm Hạ Lan hé miệng nói một câu, sau đó không thẻ phát ra âm thanh nào nữa.
Đaul Đau quá!
Tim đau như bị xé rách, đau không chịu nỗi.
Cô giống như bị một người trói chặt tay chân, không thể cử động được, đau đến hít thở không thông.
Làm sao bây giờ?
Ai tới cứu cô với!
Con ngươi Lam Tử Thát lập tức trở nên ảm ướt.
Thẩm Hạ Lan bỏ ra bao nhiêu cho đoạn tình cảm này, cô là người rõ ràng nhất, bây giờ thấy cô ấy thành thề này, Lam Tử Thất thật sự hận chết Diệp Ân Tuần.
“Không đau, không đau! Tớ ôm cậu!”
Lam Tử Thất vội vàng lên giường ôm lấy Thẩm Hạ Lan, nhưng cả người Thảm Hạ Lan vẫn còn run.
Lam Dũng đứng ngoài thấy cảnh này, trong mắt cũng lóe lên tia đau lòng.
Anh ta yên lặng quay người đi ra ngoài.
“Tra cho tôi chủ nhân của chiếc xe có biển số này là ai.”
Lam Dũng gửi ảnh chiếc xe của Diệp Ân Tuấn đi.
Lúc ấy Diệp Ân Tuần không ở trên xe, anh tìm chỗ đi mua thuốc, lúc về thấy được máy người Thẩm Hạ Lan đứng cạnh xe mình, Lam Dũng đang đập xe, anh liền biết mình bị phát hiện rồi.
Anh nhìn Thảm Hạ Lan quay người rời đi, biểu cảm không muốn đối mặt kia giống như một con dao sắc bén đâm vào trong tim Diệp Ân Tuấn.
Khi nhìn tháy Lam Tử Thất gọi điện thoại, anh biết mình bị lộ rồi.
Chờ Lam Tử Thát gọi điện xong, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gọi điện cho Tống Đinh.
“Chủ của chiếc xe tôi lái là ai2”
“Xe của Trương Đằng, tổng giám đốc tập đoàn Đằng Vân.”
Tống Đình làm cho Diệp Ân Tuấn được thở phào một hơi.
“Nói với Trương Đằng, nói là anh ta tò mò nữ phiên dịch của công ty trông như thế nào, cho nên mới theo dõi “Hả?”
Tống Đình có chút không theo kịp tiếp tấu của Diệp Ân Tuần.
“Theo dõi? Tổng giám đốc Diệp, anh không phải…”
“Đúng, tôi vẫn luôn đi theo Thẩm Hạ Lan, có vấn đề gì sao?”
Câu hỏi ngược lại này của Diệp Ân Tuấn dường như còn mang theo một tia lửa giận.
Tống Đinh vội vàng nói: “Không, không có vần đề gì, tôi lập tức đi làm. Có điều tổng giám đốc Diệp, hình như Tử Thất phát hiện anh tới Lịch Thành, còn la hét muồn chia tay với tôi. Nếu như anh không muồn đối mặt trực diện với bà chủ thì vẫn nên bớt ra ngoài thôi.”
Nghe Tống Đinh nói vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn liền thấy buồn bực.
“Cậu quản tôi nhiều thế.”
Anh cúp máy, tâm trạng cực kỳ bực bội.
Anh là chồng danh chính ngôn thuận của Thảm Hạ Lan, sao không thể đi theo cô chứ? Sao không thể gặp cô chứ?
Nhưng sau khi tự hỏi mình hai vấn đề này xong, thì anh không khỏi thấy suy sụp.
Đương nhiên là anh có thẻ gặp Thẩm Hạ Lan, nhưng sợ là sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh sẽ càng thêm khó chịu.
Diệp Ân Tuấn lấy thuốc lá ra châm lửa hút, một điều lại một điều, làm thế nào cũng không dịu đi cảm giác khó chịu trong lòng.
Thẩm Hạ Lan chìm đắm trong bi thương, giấy dụa từng chút một, sau khi cảm nhận được hơi ám của Lam Tử Thất thì mới bình tĩnh lại.
Lam Tử Thất đau lòng nói: “Cậu việc gì phải tội thế? Người kia chưa chắc là anh ta. Néu như cậu không gặp, tớ bảo anh ta đi là được, cậu yên tâm, anh ta sẽ không tới quấy rằy cuộc sống của cậu đâu.”
Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì, không biểu thị gì Tâm trạng của cô và cảm giác của cô không biết phải nói sao.
Lam Dũng đi tới, nhỏ giọng nói: “Tra được chủ xe rồi, là xe của tổng giám đốc tập đoàn Đẳng Vân, Trương Đằng, anh ta nói anh ta tò mò chị Thẩm là nhân tài thế nào, sau đó anh ta lái xe theo.”
Lam Tử Thát và Thẩm Hạ Lan đều khựng lại một chút.
Trương Đằng?
Chưa từng nghe qua về người này.
Lam Tử Thất cười nói: “Xem ra chúng ta lo lắng quá rồi. Hạ Lan, cậu xinh đẹp thế này, khó tránh khỏi sẽ có vài người đàn ông ngấp nghé với thăm dò. Cậu vẫn nên cần thận một chút.
Thẩm Hạ Lan không trả lời.
Trương Đằng?
Vi tò mò nên theo dõi à?
Cô cứ luôn cảm thấy không phải.
Ánh mắt xuyên qua bóng tối nhìn cô rất chuyên chú và thâm tình, cực kỳ giống như dáng vẻ Diệp Ân Tuần từng nhìn mình.
Không!
Không phải giống!
Mà chắc chắn là anh!
Cho dù chủ xe không phải anh, nhưng ai có thể nói người lái xe không phải anh, người theo dõi cô không phải anh chứ?
Thẩm Hạ Lan yêu Diệp Ân Tuần nhiều năm như vậy rồi, cô chắc chắn không nhận nhằm ánh mắt anh.
Có điều, Thảm Hạ Lan cũng không phản bác gì.
Để cho Lam Dũng và Lam Tử Thất cảm tháy không phải Diệp Ân Tuần là tốt nhát, miễn cho Lam Tử Thất lại gây chuyện. Mặc.
dù bây giờ cô ấy là cô cả nhà họ Lam, thế lực nhà họ Lam cũng không nhỏ, nhưng vấn có khoảng cách sao với Diệp Ân Tuần.
Cô không hi vọng vì chính mình mà mang đến tai vạ gì cho nhà họ Lam.
“Chị, chị Thẩm, quan hệ của Diệp Ân Tuần và chị Thẩm là như thế nào vậy?”
Lam Dũng hỏi một chút, lập tức nhận lại cái trừng mắt của Lam Tử Thất.
“Em không nói thi không ai nghĩ em câm đâu.”
Lam Dũng vội vàng che miệng, cười nói xin lối.
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ dè dặt của họ, cũng không còn khó chịu nữa.
Tình cảm là chuyện cá nhân, không cần làm cho người khác phải thận trọng theo.
Cô lắc đầu, ra hiệu mình không sao, Lam Tử Thát vẫn không quá yên tâm, ở bên cô một lúc, thấy Thảm Hạ Lan ngủ rồi mới rời khỏi phòng của cô.
Lam Tử Thất vừa đi, Thẩm Hạ Lan liền mở mắt ra.
Bây giờ không phải buổi tối, sao cô có thể ngủ chứ?
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi tới trước giường, nhìn ra ngoài cách màn cửa.
Chiếc xe vẫn còn, chỉ là trong xe có thêm một người. Tàn thuốc lúc sáng lúc tối ở cửa sổ xe, hiển nhiên người bên trong đang hút thuốc.
Ngón tay của người kia thon dài, cực kỳ giống như tay của Diệp Ân Tuấn, có lẽ chính là tay của Diệp Ân Tuán.
Đúng vậy.
Trên thực tế thì có người nào mà Diệp Ân Tuấn không tìm được chứ?
Hơn một tháng rồi, anh cũng hẳn là phải tìm được.
Huốồng chỉ cô ở cửa hàng bị người ta bắt nạt, người có thẻ ra mặt cho cô là ai đây?
Thẩm Hạ Lan thở dài, hai mắt có chút tham lam nhìn đôi tay quen thuộc kia.
Chỉ có lúc này, cô mới có thể không chút kiêng dè mà mặc cho tình cảm của mình bay ra ngoài. Cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể buông tha chính mình.
Cho tới bây giờ, cô đều cảm thấy cái chết của bà cụ Hoắc là do cô. Néu như cô không phải cháu gái của bà thi tốt biết bao.
Nếu như Hoắc Chấn Thiên không giết Diệp Nam Phương thì tốt biết bao.
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Diệp Ân Tuấn hút xong điều thuốc, lúc muốn châm thêm một điệu lại phát hiện bật lửa hết dâu.
Anh có chút buồn bực xuống xe, vô thức nhìn thoáng qua gian phòng của Thẩm Hạ Lan.
Cả người Thẩm Hạ Lan đột nhiên run lên.
Đúng là anh rồi!
Anh gây rồi! Đen rồi! Trông cũng hóc hác cả ra!
Nỗi đau lòng không khỏi dâng lên, thậm chí cô cũng muốn chạy xuống nhìn anh thật kỹ, nhưng cô nhịn được.
Diệp Ân Tuấn phát hiện sau màn cửa có người, không khỏi ngây ra một lúc.
Đợi lâu như vậy, còn tưởng là Thảm Hạ Lan thiếp đi rồi, không ngờ cô vẫn đứng ở sau màn cửa nhìn anh.
Lần này, mình thật sự bị bại lộ rồi.
Diệp Ân Tuần liền nhìn Thảm Hạ Lan như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng nhìn lại anh, hai người các nhau một cái mành cửa, lại giống như qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, làm cho bọn họ có thể mạnh dạn phát tiền nỗi nhớ nhung của mình.
Không biết qua bao lâu, trời đổ mưa bụi, Diệp Ân Tuấn không chịu chui vào trong xe.
Thẩm Hạ Lan cũng không có đi ra đuỏi mình, có phải nói rõ cô ấy còn yêu mình không? Có phải giữa bọn họ vẫn còn có thể không?
Diệp Ân Tuần thậm chí còn muốn liều lĩnh xông vào, ôm chặt lấy cô, nhưng khi anh vừa nhắc chân muốn bước tới, Thảm Hạ Lan liền kéo thêm một lớp màn cửa, chặn lại ánh mắt của hai người.
Thẩm Hạ Lan tựa vào bệ của sỏ trên vách tường, há miệng thở hồn hẻn.
Cô tóm lấy cổ áo, muốn hét lên, nhưng làm thế nào cũng không hét được. Không ai hiểu được cảm giác của cô bây giờ, cảm giác như ngạt thở, muốn kêu gào nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh.
Cô cứ như một người bị chìm trong nước, muồn tìm kiếm sự trợ giúp, lại không tìm được bất kỳ ai cứu mình.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt cổ áo chậm rãi trượt xuống, ngồi trên sàn nhà, nước mắt rưng rưng.
Diệp Ân Tuần ngừng lại bước chân, anh móc điện thoại ra, lúc muốn gọi cho Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra cô vốn không thẻ nào nói chuyện.
Đau đớn vô biên như sóng lớn cuốn lấy anh, anh cảm giác mình như kẻ sắp chết đuổi, mà người cứu rỗi được chỉ có minh Thẩm Hạ Lan, nhưng không biết làm sao, Thẩm Hạ Lan không bước tới.
Diệp Ân Tuần bắt lực để điện thoại di động xuống, biết mình có ở lại cũng không có ý nghĩa gi, chỉ là không nỡ rời đi.
Thẩm Hạ Lan khóc xong, liền bật máy tính lên, viết đơn từ chức cho tập đoàn Đằng Vân Nếu như đã bị phát hiện, cô không muồn ở lại nữa, huống chỉ có thể lầy tổng giám đốc tập đoàn Đằng Vân ra cản đao cho mình chứng tỏ tập đoàn này đã bị Diệp Ân Tuần thu mua rồi Cô cũng không muồn làm việc dưới chướng của anh.
Cô bị câm, nhưng không cần bất kỳ sự thương hại và đồng cảm nào.
Lúc Trương Đằng nhận được đơn từ chức của cô thì cực kỳ khủng hoảng, vội vàng gọi điện cho Diệp Ân Tuần, nói rõ tình hình.
Diệp Ân Tuần nghĩ tới việc Thẩm Hạ Lan bài xích mình, nhưng không ngờ cô lại bài xích đến mức đó, cũng vì phát hiện ra anh nên cô không cần cả công việc giúp mình duy trì cuộc sống sao?
Đúng lúc này, Tống Đình gọi điện tới, nói cho anh đã mua lại cửa hàng.
Diệp Ân Tuần nhỏ giọng nói: “Ngày mai tìm luật sư đến nhà họ Lam, cậu cũng có thể gặp Lam Tử Thất một chút.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”
Đương nhiên là Tống Đình vui vẻ rồi.
Diệp Ân Tuần lại chẳng vui được chút nào.
Anh cứ như vậy yên lặng canh giữ dưới cửa nhà Thẩm Hạ Lan, bảo vệ một đêm.
Sáng hôm sau lúc mặt trời mọc, Thẩm Hạ Lan kéo rèm, mở cửa sổ, Diệp Ân Tuấn đã không còn ở đây, có điều nhìn mầu thuốc.
lá ở chỗ hôm qua anh đứng đợi, có thể thấy được cả đêm không ngủ.
Thẩm Hạ Lan tự nói với mình nhất định phải nhẫn tâm hơn, nếu không người đau khổ vẫn chỉ là cô.
Cô ép buộc mình phải giữ vững tinh thản.
Từ hôm nay trở đi, cô phải tìm việc làm, có điều lần này không thẻ tìm công việc phiên dịch nữa.
Thẩm Hạ Lan thở dài trong lòng, liền nghe thấy bên ngoài truyền đền tiếng ồn ào.
Cô mở cửa phòng đi xuống, phát hiện Tống Đình và một người đàn ông xa lạ đứng ở trong phòng khách, còn Lam Tử Thất thì đang đuổi người.
Lam Dũng đang đứng xem náo nhiệt, tháy Thẩm Hạ Lan xuống thi vội vàng ra nghênh đón.
‘Chị Thẩm, sao chị lại xuống rồi? Đánh thức chị à2”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Lúc Tống Đình nhin thầy Thẩm Hạ Lan thì hô lên một tiếng: “Bà chủ.”
Thẩm Hạ Lan muốn phản bác nhưng nhớ tới tình trạng âm thanh của mình bây giờ, cô liền im lặng.
“Ai là bà chủ nhà anh? Anh mau đi nhanh cho tôi! Chúng ta cũng chia tay rồi, anh còn tới làm gì? Tôi nói cho anh biết, ba mẹ tôi không ở đây, đây là biệt thự riêng của em trai Lam Dũng của tôi, nếu anh không đi thì tôi gọi bảo vệ đấy.”
Lam Tử Thất ầm ï quát mắng, Tống Đình lại lạnh nhạt nói: “Bảo vệ nhà em chưa chắc đánh được anh.”
“Tống Đinh! Anh cút cho tôi!”
Lam Tử Thất liền tức điên lên.
Tống Đinh lại xoa đầu Lam Tử Thất như đang an ủi thú cưng: “Ngoan, đừng làm loạn, lát nữa sẽ nói chuyện với em sau.”
Nói xong, anh ta trực tiếp cầm một phân tài liệu đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, có điều lúc này, điện thoại của Tống Đình lại vang lên, anh ta không chút do dự liền bấm nghe.
“Trợ lý Tống, cậu Minh Triết xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức thay đồi.
Lam Tử Thất nhanh chóng chạy tới bên giường Thẩm Hạ Lan, sờ tay lên trán của cô.
Đầu của cô không nóng, nhưng nhìn dáng vẻ của côn lại giống như rất lạnh, cả người run rẩy.
“Hạ Lan, cậu sao thế?”
“Đaul”
Thẩm Hạ Lan hé miệng nói một câu, sau đó không thẻ phát ra âm thanh nào nữa.
Đaul Đau quá!
Tim đau như bị xé rách, đau không chịu nỗi.
Cô giống như bị một người trói chặt tay chân, không thể cử động được, đau đến hít thở không thông.
Làm sao bây giờ?
Ai tới cứu cô với!
Con ngươi Lam Tử Thát lập tức trở nên ảm ướt.
Thẩm Hạ Lan bỏ ra bao nhiêu cho đoạn tình cảm này, cô là người rõ ràng nhất, bây giờ thấy cô ấy thành thề này, Lam Tử Thất thật sự hận chết Diệp Ân Tuần.
“Không đau, không đau! Tớ ôm cậu!”
Lam Tử Thất vội vàng lên giường ôm lấy Thẩm Hạ Lan, nhưng cả người Thảm Hạ Lan vẫn còn run.
Lam Dũng đứng ngoài thấy cảnh này, trong mắt cũng lóe lên tia đau lòng.
Anh ta yên lặng quay người đi ra ngoài.
“Tra cho tôi chủ nhân của chiếc xe có biển số này là ai.”
Lam Dũng gửi ảnh chiếc xe của Diệp Ân Tuấn đi.
Lúc ấy Diệp Ân Tuần không ở trên xe, anh tìm chỗ đi mua thuốc, lúc về thấy được máy người Thẩm Hạ Lan đứng cạnh xe mình, Lam Dũng đang đập xe, anh liền biết mình bị phát hiện rồi.
Anh nhìn Thảm Hạ Lan quay người rời đi, biểu cảm không muốn đối mặt kia giống như một con dao sắc bén đâm vào trong tim Diệp Ân Tuấn.
Khi nhìn tháy Lam Tử Thất gọi điện thoại, anh biết mình bị lộ rồi.
Chờ Lam Tử Thát gọi điện xong, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gọi điện cho Tống Đinh.
“Chủ của chiếc xe tôi lái là ai2”
“Xe của Trương Đằng, tổng giám đốc tập đoàn Đằng Vân.”
Tống Đình làm cho Diệp Ân Tuấn được thở phào một hơi.
“Nói với Trương Đằng, nói là anh ta tò mò nữ phiên dịch của công ty trông như thế nào, cho nên mới theo dõi “Hả?”
Tống Đình có chút không theo kịp tiếp tấu của Diệp Ân Tuần.
“Theo dõi? Tổng giám đốc Diệp, anh không phải…”
“Đúng, tôi vẫn luôn đi theo Thẩm Hạ Lan, có vấn đề gì sao?”
Câu hỏi ngược lại này của Diệp Ân Tuấn dường như còn mang theo một tia lửa giận.
Tống Đinh vội vàng nói: “Không, không có vần đề gì, tôi lập tức đi làm. Có điều tổng giám đốc Diệp, hình như Tử Thất phát hiện anh tới Lịch Thành, còn la hét muồn chia tay với tôi. Nếu như anh không muồn đối mặt trực diện với bà chủ thì vẫn nên bớt ra ngoài thôi.”
Nghe Tống Đinh nói vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn liền thấy buồn bực.
“Cậu quản tôi nhiều thế.”
Anh cúp máy, tâm trạng cực kỳ bực bội.
Anh là chồng danh chính ngôn thuận của Thảm Hạ Lan, sao không thể đi theo cô chứ? Sao không thể gặp cô chứ?
Nhưng sau khi tự hỏi mình hai vấn đề này xong, thì anh không khỏi thấy suy sụp.
Đương nhiên là anh có thẻ gặp Thẩm Hạ Lan, nhưng sợ là sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh sẽ càng thêm khó chịu.
Diệp Ân Tuấn lấy thuốc lá ra châm lửa hút, một điều lại một điều, làm thế nào cũng không dịu đi cảm giác khó chịu trong lòng.
Thẩm Hạ Lan chìm đắm trong bi thương, giấy dụa từng chút một, sau khi cảm nhận được hơi ám của Lam Tử Thất thì mới bình tĩnh lại.
Lam Tử Thất đau lòng nói: “Cậu việc gì phải tội thế? Người kia chưa chắc là anh ta. Néu như cậu không gặp, tớ bảo anh ta đi là được, cậu yên tâm, anh ta sẽ không tới quấy rằy cuộc sống của cậu đâu.”
Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì, không biểu thị gì Tâm trạng của cô và cảm giác của cô không biết phải nói sao.
Lam Dũng đi tới, nhỏ giọng nói: “Tra được chủ xe rồi, là xe của tổng giám đốc tập đoàn Đẳng Vân, Trương Đằng, anh ta nói anh ta tò mò chị Thẩm là nhân tài thế nào, sau đó anh ta lái xe theo.”
Lam Tử Thát và Thẩm Hạ Lan đều khựng lại một chút.
Trương Đằng?
Chưa từng nghe qua về người này.
Lam Tử Thất cười nói: “Xem ra chúng ta lo lắng quá rồi. Hạ Lan, cậu xinh đẹp thế này, khó tránh khỏi sẽ có vài người đàn ông ngấp nghé với thăm dò. Cậu vẫn nên cần thận một chút.
Thẩm Hạ Lan không trả lời.
Trương Đằng?
Vi tò mò nên theo dõi à?
Cô cứ luôn cảm thấy không phải.
Ánh mắt xuyên qua bóng tối nhìn cô rất chuyên chú và thâm tình, cực kỳ giống như dáng vẻ Diệp Ân Tuần từng nhìn mình.
Không!
Không phải giống!
Mà chắc chắn là anh!
Cho dù chủ xe không phải anh, nhưng ai có thể nói người lái xe không phải anh, người theo dõi cô không phải anh chứ?
Thẩm Hạ Lan yêu Diệp Ân Tuần nhiều năm như vậy rồi, cô chắc chắn không nhận nhằm ánh mắt anh.
Có điều, Thảm Hạ Lan cũng không phản bác gì.
Để cho Lam Dũng và Lam Tử Thất cảm tháy không phải Diệp Ân Tuần là tốt nhát, miễn cho Lam Tử Thất lại gây chuyện. Mặc.
dù bây giờ cô ấy là cô cả nhà họ Lam, thế lực nhà họ Lam cũng không nhỏ, nhưng vấn có khoảng cách sao với Diệp Ân Tuần.
Cô không hi vọng vì chính mình mà mang đến tai vạ gì cho nhà họ Lam.
“Chị, chị Thẩm, quan hệ của Diệp Ân Tuần và chị Thẩm là như thế nào vậy?”
Lam Dũng hỏi một chút, lập tức nhận lại cái trừng mắt của Lam Tử Thất.
“Em không nói thi không ai nghĩ em câm đâu.”
Lam Dũng vội vàng che miệng, cười nói xin lối.
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ dè dặt của họ, cũng không còn khó chịu nữa.
Tình cảm là chuyện cá nhân, không cần làm cho người khác phải thận trọng theo.
Cô lắc đầu, ra hiệu mình không sao, Lam Tử Thát vẫn không quá yên tâm, ở bên cô một lúc, thấy Thảm Hạ Lan ngủ rồi mới rời khỏi phòng của cô.
Lam Tử Thất vừa đi, Thẩm Hạ Lan liền mở mắt ra.
Bây giờ không phải buổi tối, sao cô có thể ngủ chứ?
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đi tới trước giường, nhìn ra ngoài cách màn cửa.
Chiếc xe vẫn còn, chỉ là trong xe có thêm một người. Tàn thuốc lúc sáng lúc tối ở cửa sổ xe, hiển nhiên người bên trong đang hút thuốc.
Ngón tay của người kia thon dài, cực kỳ giống như tay của Diệp Ân Tuấn, có lẽ chính là tay của Diệp Ân Tuán.
Đúng vậy.
Trên thực tế thì có người nào mà Diệp Ân Tuấn không tìm được chứ?
Hơn một tháng rồi, anh cũng hẳn là phải tìm được.
Huốồng chỉ cô ở cửa hàng bị người ta bắt nạt, người có thẻ ra mặt cho cô là ai đây?
Thẩm Hạ Lan thở dài, hai mắt có chút tham lam nhìn đôi tay quen thuộc kia.
Chỉ có lúc này, cô mới có thể không chút kiêng dè mà mặc cho tình cảm của mình bay ra ngoài. Cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể buông tha chính mình.
Cho tới bây giờ, cô đều cảm thấy cái chết của bà cụ Hoắc là do cô. Néu như cô không phải cháu gái của bà thi tốt biết bao.
Nếu như Hoắc Chấn Thiên không giết Diệp Nam Phương thì tốt biết bao.
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.
Diệp Ân Tuấn hút xong điều thuốc, lúc muốn châm thêm một điệu lại phát hiện bật lửa hết dâu.
Anh có chút buồn bực xuống xe, vô thức nhìn thoáng qua gian phòng của Thẩm Hạ Lan.
Cả người Thẩm Hạ Lan đột nhiên run lên.
Đúng là anh rồi!
Anh gây rồi! Đen rồi! Trông cũng hóc hác cả ra!
Nỗi đau lòng không khỏi dâng lên, thậm chí cô cũng muốn chạy xuống nhìn anh thật kỹ, nhưng cô nhịn được.
Diệp Ân Tuấn phát hiện sau màn cửa có người, không khỏi ngây ra một lúc.
Đợi lâu như vậy, còn tưởng là Thảm Hạ Lan thiếp đi rồi, không ngờ cô vẫn đứng ở sau màn cửa nhìn anh.
Lần này, mình thật sự bị bại lộ rồi.
Diệp Ân Tuần liền nhìn Thảm Hạ Lan như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng nhìn lại anh, hai người các nhau một cái mành cửa, lại giống như qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, làm cho bọn họ có thể mạnh dạn phát tiền nỗi nhớ nhung của mình.
Không biết qua bao lâu, trời đổ mưa bụi, Diệp Ân Tuấn không chịu chui vào trong xe.
Thẩm Hạ Lan cũng không có đi ra đuỏi mình, có phải nói rõ cô ấy còn yêu mình không? Có phải giữa bọn họ vẫn còn có thể không?
Diệp Ân Tuần thậm chí còn muốn liều lĩnh xông vào, ôm chặt lấy cô, nhưng khi anh vừa nhắc chân muốn bước tới, Thảm Hạ Lan liền kéo thêm một lớp màn cửa, chặn lại ánh mắt của hai người.
Thẩm Hạ Lan tựa vào bệ của sỏ trên vách tường, há miệng thở hồn hẻn.
Cô tóm lấy cổ áo, muốn hét lên, nhưng làm thế nào cũng không hét được. Không ai hiểu được cảm giác của cô bây giờ, cảm giác như ngạt thở, muốn kêu gào nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh.
Cô cứ như một người bị chìm trong nước, muồn tìm kiếm sự trợ giúp, lại không tìm được bất kỳ ai cứu mình.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt cổ áo chậm rãi trượt xuống, ngồi trên sàn nhà, nước mắt rưng rưng.
Diệp Ân Tuần ngừng lại bước chân, anh móc điện thoại ra, lúc muốn gọi cho Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra cô vốn không thẻ nào nói chuyện.
Đau đớn vô biên như sóng lớn cuốn lấy anh, anh cảm giác mình như kẻ sắp chết đuổi, mà người cứu rỗi được chỉ có minh Thẩm Hạ Lan, nhưng không biết làm sao, Thẩm Hạ Lan không bước tới.
Diệp Ân Tuần bắt lực để điện thoại di động xuống, biết mình có ở lại cũng không có ý nghĩa gi, chỉ là không nỡ rời đi.
Thẩm Hạ Lan khóc xong, liền bật máy tính lên, viết đơn từ chức cho tập đoàn Đằng Vân Nếu như đã bị phát hiện, cô không muồn ở lại nữa, huống chỉ có thể lầy tổng giám đốc tập đoàn Đằng Vân ra cản đao cho mình chứng tỏ tập đoàn này đã bị Diệp Ân Tuần thu mua rồi Cô cũng không muồn làm việc dưới chướng của anh.
Cô bị câm, nhưng không cần bất kỳ sự thương hại và đồng cảm nào.
Lúc Trương Đằng nhận được đơn từ chức của cô thì cực kỳ khủng hoảng, vội vàng gọi điện cho Diệp Ân Tuần, nói rõ tình hình.
Diệp Ân Tuần nghĩ tới việc Thẩm Hạ Lan bài xích mình, nhưng không ngờ cô lại bài xích đến mức đó, cũng vì phát hiện ra anh nên cô không cần cả công việc giúp mình duy trì cuộc sống sao?
Đúng lúc này, Tống Đình gọi điện tới, nói cho anh đã mua lại cửa hàng.
Diệp Ân Tuần nhỏ giọng nói: “Ngày mai tìm luật sư đến nhà họ Lam, cậu cũng có thể gặp Lam Tử Thất một chút.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp.”
Đương nhiên là Tống Đình vui vẻ rồi.
Diệp Ân Tuần lại chẳng vui được chút nào.
Anh cứ như vậy yên lặng canh giữ dưới cửa nhà Thẩm Hạ Lan, bảo vệ một đêm.
Sáng hôm sau lúc mặt trời mọc, Thẩm Hạ Lan kéo rèm, mở cửa sổ, Diệp Ân Tuấn đã không còn ở đây, có điều nhìn mầu thuốc.
lá ở chỗ hôm qua anh đứng đợi, có thể thấy được cả đêm không ngủ.
Thẩm Hạ Lan tự nói với mình nhất định phải nhẫn tâm hơn, nếu không người đau khổ vẫn chỉ là cô.
Cô ép buộc mình phải giữ vững tinh thản.
Từ hôm nay trở đi, cô phải tìm việc làm, có điều lần này không thẻ tìm công việc phiên dịch nữa.
Thẩm Hạ Lan thở dài trong lòng, liền nghe thấy bên ngoài truyền đền tiếng ồn ào.
Cô mở cửa phòng đi xuống, phát hiện Tống Đình và một người đàn ông xa lạ đứng ở trong phòng khách, còn Lam Tử Thất thì đang đuổi người.
Lam Dũng đang đứng xem náo nhiệt, tháy Thẩm Hạ Lan xuống thi vội vàng ra nghênh đón.
‘Chị Thẩm, sao chị lại xuống rồi? Đánh thức chị à2”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Lúc Tống Đình nhin thầy Thẩm Hạ Lan thì hô lên một tiếng: “Bà chủ.”
Thẩm Hạ Lan muốn phản bác nhưng nhớ tới tình trạng âm thanh của mình bây giờ, cô liền im lặng.
“Ai là bà chủ nhà anh? Anh mau đi nhanh cho tôi! Chúng ta cũng chia tay rồi, anh còn tới làm gì? Tôi nói cho anh biết, ba mẹ tôi không ở đây, đây là biệt thự riêng của em trai Lam Dũng của tôi, nếu anh không đi thì tôi gọi bảo vệ đấy.”
Lam Tử Thất ầm ï quát mắng, Tống Đình lại lạnh nhạt nói: “Bảo vệ nhà em chưa chắc đánh được anh.”
“Tống Đinh! Anh cút cho tôi!”
Lam Tử Thất liền tức điên lên.
Tống Đinh lại xoa đầu Lam Tử Thất như đang an ủi thú cưng: “Ngoan, đừng làm loạn, lát nữa sẽ nói chuyện với em sau.”
Nói xong, anh ta trực tiếp cầm một phân tài liệu đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, có điều lúc này, điện thoại của Tống Đình lại vang lên, anh ta không chút do dự liền bấm nghe.
“Trợ lý Tống, cậu Minh Triết xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức thay đồi.
/2602
|