“Cần thận!”
Vệ sĩ đứng bên cạnh vội đi tới ngăn cản.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không hề né tránh, mắt thấy bình hoa đó sắp bay tới trước mặt mình, cô bỗng giơ tay lên bắt lấy.
*Tôi nói rồi, tôi không cần máy người ở đây.”
Diệp Minh Triết không nhìn thấy người tới, tưởng là vệ sĩ nhà họ Diệp, nên nhất thời nóng nảy.
Cậu bé muồn đi tìm mẹ, nhưng vì xảy ra tai nạn nên giờ chỉ nằm liệt trên giường, cảm giác này thật sự rất suy sụp.
Mẹ xảy ra chuyện, nhưng lão Diệp không thể bảo vệ được mẹ, nên giờ ngay cả lão Diệp cậu bé cũng không muốn nhìn tháy.
Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu trước thái độ nóng nảy của Diệp Minh Triết.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhìn tháy dáng vẻ này của Diệp Minh Triết.
Con trai cô trằm ổn nhìn xa trông rộng như vậy, từ khi nào lại biền thành đứa bé nóng nảy thế này?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, ôm chặt cậu bé.
“Mấy người buông tôi ra! Buông ra!”
Diệp Minh Triết vùng vấy, rồi đột ngột yên tĩnh lại.
Cậu bé ngồi im để mặc Thẩm Hạ Lan ôm mình như thế, rồi khẽ quay đầu nhìn, vừa thấy là Thẩm Hạ Lan, vành mắt cậu bé không khỏi đỏ lên.
“Mẹ ơi!”
Diệp Minh Triết nhào vào lòng cô ngay.
Nước mắt nóng hồi thắm ướt lớp áo sơ mi của Thẩm Hạ Lan, rồi thiêu đốt da thịt cô.
Tim cô đau quá.
Cô vốn tưởng rằng để Diệp Minh Triết ở lại nhà họ Diệp sẽ được đối xử tốt nhát, dù gì cậu bé cũng là người thừa kế được bà cụ Diệp chỉ định, nhưng cô không ngờ kết cục sẽ thế này.
Nếu sớm biết thế này, nếu như…
Thẩm Hạ Lan chợt ngừng lại.
Trên đời này làm gì có nhiều nếu như đến thế?
Cô ôm chặt Diệp Minh Triết, định an ủi cậu bé nhưng cô không làm được.
Diệp Minh Triết thấy Thảm Hạ Lan không nói gi, thì tưởng cô giận mình, nên vội giải thích: “Mẹ, không phải con không ngoan đâu, con xin lỗi, vì đã làm mình bị thương, mẹ đừng nhìn chân con bó bột rồi lo, thật ra con không đau đâu, thật đó, không đau.
một tý nào hết.”
Tim Thẩm Hạ Lan hoàn toàn thắt lại.
‘Vết thương nặng như vậy, sao có thể không đau chứ?
Chẳng qua cậu bé đang an ủi cô thôi!
Huống hồ một mình cậu bé ở nơi xa lạ thế này cả tháng trời, cảm giác đó sẽ như thế nào?
Cậu bé là cậu chủ nhà họ Diệp, có ba là người quyền thế, còn có mẹ nữa, nhưng cậu bé lại giống như một cô nhỉ bị nhốt trong bệnh viện.
Rốt cuộc lúc đó Diệp Minh Triết đã nghĩ gì?
Mắt Thẩm Hạ Lan ngắn nước.
Cô lắc đầu, cảm tháy mình nên nói lời xin lỗi với Diệp Minh Triết, nhưng giờ cô không nói ra được.
Thẩm Hạ Lan tìm giấy bút, viết lên giấy hàng chữ xin lỗi, là lối của mẹ, đã để con chịu uất ức rồi.
Diệp Minh Triết sửng sót, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cậu bé chỉ nghe nói mẹ xảy ra chuyện, nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì, giờ thấy vẻ mặt lo lắng đau lòng của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa còn lấy giấy bút ra viết, hình như cậu bé chọt vỡ lẽ ra điều gì đó.
“Mẹ, cổ họng mẹ…”
Thẩm Hạ Lan mim cười lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
Diệp Minh Triết lại chảy nước mắt.
*Mẹ, có phải mẹ rất đau đúng không ạ?”
Diệp Minh Triết giơ tay nhỏ lên vuốt ve cổ họng Thảm Hạ Lan, dáng vẻ mềm mại lại ấm áp.
Thẩm Hạ Lan nắm tay cậu bé, mỉm cười lắc đầu lằn nữa.
Diệp Ân Tuần luôn ở trong bệnh viện, anh biết chắc chắn Thảm Hạ Lan sẽ tới.
Thật ra anh đã biết từ lúc Thẩm Hạ Lan bước vào phòng rồi, nhưng anh không muốn xuất hiện trước mặt cô, để cô khỏi khó chịu khi nhìn thấy anh.
Giờ thấy hình ảnh Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết ám áp như thé, tim anh lại đau dữ dội.
Một gia đình vốn hòa thuận vui vẻ, lại phải chia năm xẻ bảy, vừa nghĩ tới kết cục này, trong lòng Diệp Ân Tuần lại cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan lặng lẽ nằm trên giường bệnh, ánh nắng chiếu vào phòng, hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên cậu bé ngủ rất yên ổn.
Thẩm Hạ Lan không dám nhúc nhích, sợ mình động đậy sẽ đánh thức Diệp Minh Triết.
Cô cứ thề lặng lẽ ngắm nhìn con trai mình, tỉ bé, trong lòng cô lại không ngừng tự trách v: khuôn mặt nhỏ non nớt hơi tái nhọt, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt cậu.
áy náy.
Cô không phải người mẹ tốt.
Từ lúc sinh con ra, cô đã không cho bọn trẻ một gia đình hoàn chỉnh, không dễ gì mới quay về, cũng cho bọn trẻ thừa nhận Diệp Ấn Tuần là ba, nhưng giờ cô lại muồn dẫn bọn trẻ rời khỏi nhà họ Diệp và Diệp Ân Tuán, trở thành những đứa bé không có ba Thẩm Hạ Lan không biết nên nói với Diệp Minh Triết thế nào về chuyện ly hôn, càng không biết phải nói thế nào về chuyện tình cảm và sự bát đắc dĩ của người lớn, có người nói vì con cái, họ có. thể níu giữ cuộc hôn nhân, nhưng cô biết, cuộc hôn nhân giữa cô và Diệp Ân Tuần không thẻ tiếp tục được nữa Trong đời sống tình cảm vồn chẳng thẻ bao dung một hạt cát nào, huống chỉ là một mạng người.
Cô chỉ mong rằng sau này cô có thể dành hết những gì cô có cho bọn trẻ, có gắng không đề bọn trẻ nảy sinh mặc cảm về gia đình không có ba là được.
Thẩm Hạ Lan vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Triết, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu bé, rồi ra khỏi phòng bệnh.
Cô biết chắc rằng, Diệp Ân Tuần đang ở đây.
Lúc Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng bệnh, Diệp Ân Tuần đang ngồi hút thuốc trên ghế ngoài hành lang.
Hơn một tháng không gặp, hình như Diệp Ân Tuấn đã hút như nghiện thuốc lá, vì trên người đều là mùi thuốc.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất rồi bời, cô đi tới ngồi cạnh Diệp Ân Tuần.
Diệp Ân Tuấn gần như dập tắt điều thuốc trong vô thức.
“Anh xin lối!
Diệp Ân Tuần biết, giờ anh có nói vô số lời xin lỗi cũng vô ích, nhưng anh vẫn nợ Thảm Hạ Lan một lời xin lỗi.
Còn giải thích đã không còn quan trọng với cô nữa rồi.
Dù gì lúc Thẩm Hạ Lan cần anh nhất, anh đã không ở bên cô.
Mắt Thẩm Hạ Lan lại ngắn nước, nhưng cô luôn kiềm nén.
Cô vẫn yêu Diệp Ân Tuần, nhưng hiện thực đã ép hai người không thể ở bên nhau.
Thẩm Hạ Lan lấy giấy bút ra, định viết gì đó, nhưng bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt hai tay.
Anh không thể nhìn thấy dáng vẻ không nói được của Thẩm Hạ Lan, càng không thể chấp nhận hành động dùng giấy viết thay.
lời nói của cô.
Đây không phải là cô.
Cô là vợ Diệp Ân Tuần anh, lẽ ra cô nên được cưng chiều như công chúa trên cả nghìn người, sao lại biền thành bộ dạng này?
“Anh biết em định viết gì, ly hôn đúng không, anh đồng ý.”
Giọng nói Diệp Ân Tuần khàn khàn, làm Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Anh đồng ý?
Thẩm Hạ Lan hơi khó tin.
Cô nhìn Diệp Ân Tuần.
Đáy mắt Diệp Ân Tuần cũng hiện lên vẻ đau khỏ và đấu tranh giống như cô, nhưng cũng có tia mắc nợ và luyến tiếc.
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Hạ Lan mở miệng, dù không phát ra tiếng, nhưng cô biết Diệp Ân Tuần nhìn thấy rất rõ cô định nói gì.
Là vợ chồng với nhau, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ cảm ơn anh.
“Em cảm ơn vì điều gỉ? Cảm ơn vì anh đã buông tay à? Em biết, anh hoàn toàn không muốn ly hôn.”
Diệp Ân Tuần nhìn Thẩm Hạ Lan, hận không thẻ ôm cô vào lòng.
Đây là người phụ nữ của anh.
Là mẹ của con anh.
Nhưng giờ anh chỉ có thể trở thành người dưng với cô.
“Chúng ta là vợ chồng, Hạ Lan, em biết, em đã nhập vào cơ thể, vào máu, thậm chí là vào linh hồn anh, nhưng giờ em lại muồn anh buông tay, chẳng khác nào khiến anh đau khổ hơn việc em giết anh, em đang rút linh hồn và máu của anh, thế mà giờ em còn muốn cảm ơn anh?”
Thẩm Hạ Lan bỗng ngoảnh mặt đi.
Cô không thể nghe Diệp Ân Tuấn nói tiếp nữa.
Nếu anh còn nói tiếp, cô sẽ dao động.
Biểu hiện của Thảm Hạ Lan càng làm Diệp Ân Tuần khổ sở hơn.
“Anh yêu em, Hạ Lan, anh không thẻ từ bỏ tình cảm của chúng ta, nhưng anh biết, giờ anh không có bất kỳ lập trường và lý do.
nào để níu giữ em, dù gì cũng vì sơ suất của anh mới làm em trở nên như vậy, chuyện này là lỗi của anh. Từ nhỏ, mẹ anh đã dạy cho anh, có những chuyện một khi phạm phải sai lầm rồi, thì không thể cứu vãn được, anh chưa từng gặp phải tình huồng đó, nhưng cuối cùng anh cũng gặp được rồi, giờ anh mới biết cảm giác đau khổ giống như ngàn đao bằm thây, anh không nỡ, cũng chẳng muốn, nhưng anh buộc phải buông tay em. Anh không thẻ ích kỷ bảo em tha thứ cho anh, cho nhà họ Diệp và bà cụ, nhưng anh chỉ muồn ích kỷ không muốn buông tay em, thật sự không muốn một chút nào.”
Thẩm Hạ Lan bỗng đứng dậy.
Cô không thể nghe tiếp nữa, bằng không cô sẽ mềm lòng Diệp Ân Tuần thấy Thảm Hạ Lan đứng dậy, nhác chân đi về phía trước như muồn chạy trồn, thì mở miệng ngay.
“Lam Dũng là chàng trai tốt, nếu em thích thì có thể xem xét, nếu hai người kết hôn, lỡ bọn trẻ có gì bát tiện thì cứ việc giao cho.
anh là được.”
Thẩm Hạ Lan nhát thời ngừng bước.
Anh mới nói gì?
Cô và Lam Dũng?
Thẩm Hạ Lan bỗng quay đầu, hơi tức giận nhin Diệp Ân Tuần.
Anh xem cô là hạng người gì?
Mặc dù cô không thẻ tiếp tục cuộc hôn nhân với anh, nhưng chẳng lẽ tình cảm cô dành cho anh là giả à2 Chẳng lẽ mọi thứ trong tám năm qua đều có thẻ xóa sạch trong một tháng ngắn ngủi?
Con mắt nào của anh nhìn thấy cô và Lam Dũng là một đôi?
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn mở miệng mắng người, nhưng cô mấp máy môi rồi từ bỏ.
Cô nói thì có ích gì?
Dù gì cuộc hôn nhân này cũng chẳng thẻ duy trì tiếp được.
So với việc hai người đều đau khổ, không bằng để anh cảm thấy cô thay lòng cũng được.
Cứ để một mình cô gánh hết mọi đau khổ là được.
Ánh mắt Thảm Hạ Lan từ tức giận trở nên bình tĩnh.
Cô nhìn Diệp Ân Tuán, rồi cười nói: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi, nhưng lúc cô xoay người, nụ cười trên mặt cô cũng dập tắt.
Tim cô đau quá.
Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.
Anh chỉ nói vậy thôi.
Thấy Thẩm Hạ Lan và Lam Dũng ở bên nhau vui vẻ như vậy, anh vừa đồ ky vừa an ủi, anh mong cô vẫn có thể vui vẻ như vậy khi rời xa anh, nhưng anh cũng khó chịu khi người đàn ông làm cô vui vẻ không phải là anh.
Có lẽ quãng đời sau này của cô sẽ không có phần của anh.
Diệp Ân Tuấn nhát thời hơi hồi hận.
Anh không nên đồng ý với cô.
Nhưng anh không đồng ý thì sao? Chẳng lẽ anh giam cầm cô ở bên cạnh?
Cô đã hận nhà họ Diệp rồi, nên anh không mong Thẩm Hạ Lan lại hận anh.
Diệp Ân Tuần thấy Thảm Hạ Lan từng bước đi ra ngoài, thì vội lên tiếng: “Em có điều kiện gì cứ việc nói với anh, anh cũng có thể giao hết tài sản anh có cho em, dù gì bọn trẻ cũng đi theo em, một mình em không thể nuôi dưỡng bọn chúng, nên em đừng từ chối vấn đề phân chia tài sản này của anh, em về suy nghĩ kỹ lưỡng đi, rồi hẵng liên lạc với anh.”
Thẩm Hạ Lan ngừng bước.
Cô biết Diệp Ân Tuần có lòng tốt, sợ cô và bọn trẻ chịu khổ, nhưng trong lòng cô vẫn hơi khó chịu.
Chẳng lẽ trong lòng anh cũng giống như bà cụ Diệp, cảm thấy Thẩm Hạ Lan cô là một người vô dụng?
Cũng đúng.
Ai bảo từ khi cô gả cho nhà họ Diệp đã đánh mát bản thân chứ?
Cô từ bỏ công việc, lý tưởng của minh, cả ngày quanh quản bên Diệp Ân Tuần và bọn trẻ, làm sao có thể làm cho người khác đánh giá cao bản thân được?
Thẩm Hạ Lan thằm thề rằng, cô nhất định phải sống đúng với tính cách của mình, ít nhất là không được đề Diệp Ân Tuần xem thường mình.
Vệ sĩ đứng bên cạnh vội đi tới ngăn cản.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không hề né tránh, mắt thấy bình hoa đó sắp bay tới trước mặt mình, cô bỗng giơ tay lên bắt lấy.
*Tôi nói rồi, tôi không cần máy người ở đây.”
Diệp Minh Triết không nhìn thấy người tới, tưởng là vệ sĩ nhà họ Diệp, nên nhất thời nóng nảy.
Cậu bé muồn đi tìm mẹ, nhưng vì xảy ra tai nạn nên giờ chỉ nằm liệt trên giường, cảm giác này thật sự rất suy sụp.
Mẹ xảy ra chuyện, nhưng lão Diệp không thể bảo vệ được mẹ, nên giờ ngay cả lão Diệp cậu bé cũng không muốn nhìn tháy.
Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu trước thái độ nóng nảy của Diệp Minh Triết.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nhìn tháy dáng vẻ này của Diệp Minh Triết.
Con trai cô trằm ổn nhìn xa trông rộng như vậy, từ khi nào lại biền thành đứa bé nóng nảy thế này?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi tới, ôm chặt cậu bé.
“Mấy người buông tôi ra! Buông ra!”
Diệp Minh Triết vùng vấy, rồi đột ngột yên tĩnh lại.
Cậu bé ngồi im để mặc Thẩm Hạ Lan ôm mình như thế, rồi khẽ quay đầu nhìn, vừa thấy là Thẩm Hạ Lan, vành mắt cậu bé không khỏi đỏ lên.
“Mẹ ơi!”
Diệp Minh Triết nhào vào lòng cô ngay.
Nước mắt nóng hồi thắm ướt lớp áo sơ mi của Thẩm Hạ Lan, rồi thiêu đốt da thịt cô.
Tim cô đau quá.
Cô vốn tưởng rằng để Diệp Minh Triết ở lại nhà họ Diệp sẽ được đối xử tốt nhát, dù gì cậu bé cũng là người thừa kế được bà cụ Diệp chỉ định, nhưng cô không ngờ kết cục sẽ thế này.
Nếu sớm biết thế này, nếu như…
Thẩm Hạ Lan chợt ngừng lại.
Trên đời này làm gì có nhiều nếu như đến thế?
Cô ôm chặt Diệp Minh Triết, định an ủi cậu bé nhưng cô không làm được.
Diệp Minh Triết thấy Thảm Hạ Lan không nói gi, thì tưởng cô giận mình, nên vội giải thích: “Mẹ, không phải con không ngoan đâu, con xin lỗi, vì đã làm mình bị thương, mẹ đừng nhìn chân con bó bột rồi lo, thật ra con không đau đâu, thật đó, không đau.
một tý nào hết.”
Tim Thẩm Hạ Lan hoàn toàn thắt lại.
‘Vết thương nặng như vậy, sao có thể không đau chứ?
Chẳng qua cậu bé đang an ủi cô thôi!
Huống hồ một mình cậu bé ở nơi xa lạ thế này cả tháng trời, cảm giác đó sẽ như thế nào?
Cậu bé là cậu chủ nhà họ Diệp, có ba là người quyền thế, còn có mẹ nữa, nhưng cậu bé lại giống như một cô nhỉ bị nhốt trong bệnh viện.
Rốt cuộc lúc đó Diệp Minh Triết đã nghĩ gì?
Mắt Thẩm Hạ Lan ngắn nước.
Cô lắc đầu, cảm tháy mình nên nói lời xin lỗi với Diệp Minh Triết, nhưng giờ cô không nói ra được.
Thẩm Hạ Lan tìm giấy bút, viết lên giấy hàng chữ xin lỗi, là lối của mẹ, đã để con chịu uất ức rồi.
Diệp Minh Triết sửng sót, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cậu bé chỉ nghe nói mẹ xảy ra chuyện, nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì, giờ thấy vẻ mặt lo lắng đau lòng của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa còn lấy giấy bút ra viết, hình như cậu bé chọt vỡ lẽ ra điều gì đó.
“Mẹ, cổ họng mẹ…”
Thẩm Hạ Lan mim cười lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
Diệp Minh Triết lại chảy nước mắt.
*Mẹ, có phải mẹ rất đau đúng không ạ?”
Diệp Minh Triết giơ tay nhỏ lên vuốt ve cổ họng Thảm Hạ Lan, dáng vẻ mềm mại lại ấm áp.
Thẩm Hạ Lan nắm tay cậu bé, mỉm cười lắc đầu lằn nữa.
Diệp Ân Tuần luôn ở trong bệnh viện, anh biết chắc chắn Thảm Hạ Lan sẽ tới.
Thật ra anh đã biết từ lúc Thẩm Hạ Lan bước vào phòng rồi, nhưng anh không muốn xuất hiện trước mặt cô, để cô khỏi khó chịu khi nhìn thấy anh.
Giờ thấy hình ảnh Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết ám áp như thé, tim anh lại đau dữ dội.
Một gia đình vốn hòa thuận vui vẻ, lại phải chia năm xẻ bảy, vừa nghĩ tới kết cục này, trong lòng Diệp Ân Tuần lại cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan lặng lẽ nằm trên giường bệnh, ánh nắng chiếu vào phòng, hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên cậu bé ngủ rất yên ổn.
Thẩm Hạ Lan không dám nhúc nhích, sợ mình động đậy sẽ đánh thức Diệp Minh Triết.
Cô cứ thề lặng lẽ ngắm nhìn con trai mình, tỉ bé, trong lòng cô lại không ngừng tự trách v: khuôn mặt nhỏ non nớt hơi tái nhọt, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt cậu.
áy náy.
Cô không phải người mẹ tốt.
Từ lúc sinh con ra, cô đã không cho bọn trẻ một gia đình hoàn chỉnh, không dễ gì mới quay về, cũng cho bọn trẻ thừa nhận Diệp Ấn Tuần là ba, nhưng giờ cô lại muồn dẫn bọn trẻ rời khỏi nhà họ Diệp và Diệp Ân Tuán, trở thành những đứa bé không có ba Thẩm Hạ Lan không biết nên nói với Diệp Minh Triết thế nào về chuyện ly hôn, càng không biết phải nói thế nào về chuyện tình cảm và sự bát đắc dĩ của người lớn, có người nói vì con cái, họ có. thể níu giữ cuộc hôn nhân, nhưng cô biết, cuộc hôn nhân giữa cô và Diệp Ân Tuần không thẻ tiếp tục được nữa Trong đời sống tình cảm vồn chẳng thẻ bao dung một hạt cát nào, huống chỉ là một mạng người.
Cô chỉ mong rằng sau này cô có thể dành hết những gì cô có cho bọn trẻ, có gắng không đề bọn trẻ nảy sinh mặc cảm về gia đình không có ba là được.
Thẩm Hạ Lan vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Triết, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu bé, rồi ra khỏi phòng bệnh.
Cô biết chắc rằng, Diệp Ân Tuần đang ở đây.
Lúc Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng bệnh, Diệp Ân Tuần đang ngồi hút thuốc trên ghế ngoài hành lang.
Hơn một tháng không gặp, hình như Diệp Ân Tuấn đã hút như nghiện thuốc lá, vì trên người đều là mùi thuốc.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất rồi bời, cô đi tới ngồi cạnh Diệp Ân Tuần.
Diệp Ân Tuấn gần như dập tắt điều thuốc trong vô thức.
“Anh xin lối!
Diệp Ân Tuần biết, giờ anh có nói vô số lời xin lỗi cũng vô ích, nhưng anh vẫn nợ Thảm Hạ Lan một lời xin lỗi.
Còn giải thích đã không còn quan trọng với cô nữa rồi.
Dù gì lúc Thẩm Hạ Lan cần anh nhất, anh đã không ở bên cô.
Mắt Thẩm Hạ Lan lại ngắn nước, nhưng cô luôn kiềm nén.
Cô vẫn yêu Diệp Ân Tuần, nhưng hiện thực đã ép hai người không thể ở bên nhau.
Thẩm Hạ Lan lấy giấy bút ra, định viết gì đó, nhưng bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt hai tay.
Anh không thể nhìn thấy dáng vẻ không nói được của Thẩm Hạ Lan, càng không thể chấp nhận hành động dùng giấy viết thay.
lời nói của cô.
Đây không phải là cô.
Cô là vợ Diệp Ân Tuần anh, lẽ ra cô nên được cưng chiều như công chúa trên cả nghìn người, sao lại biền thành bộ dạng này?
“Anh biết em định viết gì, ly hôn đúng không, anh đồng ý.”
Giọng nói Diệp Ân Tuần khàn khàn, làm Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
Anh đồng ý?
Thẩm Hạ Lan hơi khó tin.
Cô nhìn Diệp Ân Tuần.
Đáy mắt Diệp Ân Tuần cũng hiện lên vẻ đau khỏ và đấu tranh giống như cô, nhưng cũng có tia mắc nợ và luyến tiếc.
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Hạ Lan mở miệng, dù không phát ra tiếng, nhưng cô biết Diệp Ân Tuần nhìn thấy rất rõ cô định nói gì.
Là vợ chồng với nhau, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ cảm ơn anh.
“Em cảm ơn vì điều gỉ? Cảm ơn vì anh đã buông tay à? Em biết, anh hoàn toàn không muốn ly hôn.”
Diệp Ân Tuần nhìn Thẩm Hạ Lan, hận không thẻ ôm cô vào lòng.
Đây là người phụ nữ của anh.
Là mẹ của con anh.
Nhưng giờ anh chỉ có thể trở thành người dưng với cô.
“Chúng ta là vợ chồng, Hạ Lan, em biết, em đã nhập vào cơ thể, vào máu, thậm chí là vào linh hồn anh, nhưng giờ em lại muồn anh buông tay, chẳng khác nào khiến anh đau khổ hơn việc em giết anh, em đang rút linh hồn và máu của anh, thế mà giờ em còn muốn cảm ơn anh?”
Thẩm Hạ Lan bỗng ngoảnh mặt đi.
Cô không thể nghe Diệp Ân Tuấn nói tiếp nữa.
Nếu anh còn nói tiếp, cô sẽ dao động.
Biểu hiện của Thảm Hạ Lan càng làm Diệp Ân Tuần khổ sở hơn.
“Anh yêu em, Hạ Lan, anh không thẻ từ bỏ tình cảm của chúng ta, nhưng anh biết, giờ anh không có bất kỳ lập trường và lý do.
nào để níu giữ em, dù gì cũng vì sơ suất của anh mới làm em trở nên như vậy, chuyện này là lỗi của anh. Từ nhỏ, mẹ anh đã dạy cho anh, có những chuyện một khi phạm phải sai lầm rồi, thì không thể cứu vãn được, anh chưa từng gặp phải tình huồng đó, nhưng cuối cùng anh cũng gặp được rồi, giờ anh mới biết cảm giác đau khổ giống như ngàn đao bằm thây, anh không nỡ, cũng chẳng muốn, nhưng anh buộc phải buông tay em. Anh không thẻ ích kỷ bảo em tha thứ cho anh, cho nhà họ Diệp và bà cụ, nhưng anh chỉ muồn ích kỷ không muốn buông tay em, thật sự không muốn một chút nào.”
Thẩm Hạ Lan bỗng đứng dậy.
Cô không thể nghe tiếp nữa, bằng không cô sẽ mềm lòng Diệp Ân Tuần thấy Thảm Hạ Lan đứng dậy, nhác chân đi về phía trước như muồn chạy trồn, thì mở miệng ngay.
“Lam Dũng là chàng trai tốt, nếu em thích thì có thể xem xét, nếu hai người kết hôn, lỡ bọn trẻ có gì bát tiện thì cứ việc giao cho.
anh là được.”
Thẩm Hạ Lan nhát thời ngừng bước.
Anh mới nói gì?
Cô và Lam Dũng?
Thẩm Hạ Lan bỗng quay đầu, hơi tức giận nhin Diệp Ân Tuần.
Anh xem cô là hạng người gì?
Mặc dù cô không thẻ tiếp tục cuộc hôn nhân với anh, nhưng chẳng lẽ tình cảm cô dành cho anh là giả à2 Chẳng lẽ mọi thứ trong tám năm qua đều có thẻ xóa sạch trong một tháng ngắn ngủi?
Con mắt nào của anh nhìn thấy cô và Lam Dũng là một đôi?
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn mở miệng mắng người, nhưng cô mấp máy môi rồi từ bỏ.
Cô nói thì có ích gì?
Dù gì cuộc hôn nhân này cũng chẳng thẻ duy trì tiếp được.
So với việc hai người đều đau khổ, không bằng để anh cảm thấy cô thay lòng cũng được.
Cứ để một mình cô gánh hết mọi đau khổ là được.
Ánh mắt Thảm Hạ Lan từ tức giận trở nên bình tĩnh.
Cô nhìn Diệp Ân Tuán, rồi cười nói: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi, nhưng lúc cô xoay người, nụ cười trên mặt cô cũng dập tắt.
Tim cô đau quá.
Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.
Anh chỉ nói vậy thôi.
Thấy Thẩm Hạ Lan và Lam Dũng ở bên nhau vui vẻ như vậy, anh vừa đồ ky vừa an ủi, anh mong cô vẫn có thể vui vẻ như vậy khi rời xa anh, nhưng anh cũng khó chịu khi người đàn ông làm cô vui vẻ không phải là anh.
Có lẽ quãng đời sau này của cô sẽ không có phần của anh.
Diệp Ân Tuấn nhát thời hơi hồi hận.
Anh không nên đồng ý với cô.
Nhưng anh không đồng ý thì sao? Chẳng lẽ anh giam cầm cô ở bên cạnh?
Cô đã hận nhà họ Diệp rồi, nên anh không mong Thẩm Hạ Lan lại hận anh.
Diệp Ân Tuần thấy Thảm Hạ Lan từng bước đi ra ngoài, thì vội lên tiếng: “Em có điều kiện gì cứ việc nói với anh, anh cũng có thể giao hết tài sản anh có cho em, dù gì bọn trẻ cũng đi theo em, một mình em không thể nuôi dưỡng bọn chúng, nên em đừng từ chối vấn đề phân chia tài sản này của anh, em về suy nghĩ kỹ lưỡng đi, rồi hẵng liên lạc với anh.”
Thẩm Hạ Lan ngừng bước.
Cô biết Diệp Ân Tuần có lòng tốt, sợ cô và bọn trẻ chịu khổ, nhưng trong lòng cô vẫn hơi khó chịu.
Chẳng lẽ trong lòng anh cũng giống như bà cụ Diệp, cảm thấy Thẩm Hạ Lan cô là một người vô dụng?
Cũng đúng.
Ai bảo từ khi cô gả cho nhà họ Diệp đã đánh mát bản thân chứ?
Cô từ bỏ công việc, lý tưởng của minh, cả ngày quanh quản bên Diệp Ân Tuần và bọn trẻ, làm sao có thể làm cho người khác đánh giá cao bản thân được?
Thẩm Hạ Lan thằm thề rằng, cô nhất định phải sống đúng với tính cách của mình, ít nhất là không được đề Diệp Ân Tuần xem thường mình.
/2602
|