Thẩm Hạ Lan lại có chút bài xích
"Tôi không có gì để nói với anh."
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn đáp lại Diệp Ân Tuấn, mặc dù câu chuyện vừa rồi của anh có chút làm người ta cảm động, nhưng mà người đó cũng không phải anh cô vì sao phải theo anh ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn lại không nói gì cầm tay Thẩm Hạ Lan, đứng lên ra ngoài.
"Này này này, Diệp Ân Tuấn, anh là thổ phỉ à? Tôi còn chưa cơm nước xong."
Sức lức của Thẩm Hạ Lan không bằng Diệp Ân Tuấn, chủ yếu nhất là lúc này có nhớ đến vết thương trên người Diệp Ân Tuấn.
Nếu như cô dùng sức, vết thương của anh chắc sẽ hở miệng?
Cứ do dự như vậy, Thẩm Hạ Lan đã bị Diệp Ân Tuấn lôi ra bên ngoài.
"Diệp Ân Tuấn, anh đừng quá đáng!"
Mặc dù Thẩm Hạ Lan gầm lên, nhưng mà tay vẫn không dùng chút sức nào. Phát hiện điều này, khóe môi Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.
Người phụ nữ này đúng là miệng cứng tâm mềm, ai nói cô không niệm tình cũ chứ?
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, vốn định bước lên báo cáo công việc, nhưng nhìn thấy anh dắt Thẩm Hạ Lan ra, hơn mang theo gương mặt đào hoa, Tống Đình lại lặng yên không tiếng động lui xuống.
Thẩm Hạ Lan lại thấy Tống Đình, vội vàng nói: "Không phải anh có chuyện gì muốn tìm Diệp Ân Tuấn sao? Nhanh lôi anh ta đi đi."
Tống Đình làm như không nghe thấy gì, cười hắc hắc, trực tiếp lui xuống.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Đình quá ghê tởm, đúng là giống Diệp Ân Tuấn như đúc!
Diệp Ân Tuấn lại có chút vui vẻ, mang Thẩm Hạ Lan đi thẳng đến Hậu Hải.
Gió biển có hơi lớn, Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác của mình khoác lên người Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vừa định lấy xuống, chợt nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Không muốn anh dùng sức, tốt nhất nên ngoan ngoãn."
"Xì, nói như thể là bây giờ anh có thể mạnh đến mức nào, cũng không biết là ai cách đây không lâu như con ma ốm nằm trên bàn phẫu thuật chờ máu của hai người con trai."
Thẩm Hạ Lan không lưu tình chút đâm chọt Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bây giờ mình đúng là không biết giận, người phụ nữ này nói gì cũng như dao găm, đáng tiếc là anh lại rất thích nghe cô nói chuyện.
Anh cảm thấy mình có khuynh hướng chịu ngược.
Năm năm trước Thẩm Hạ Lan đối với anh quá tốt, quá dịu dàng, anh ngược lại không thể phát hiện tâm ý của mình với cô, hôm nay cô phản nghịch, càng lạnh lùng, anh lại vô cùng yêu thích.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười cười, trong mắt Thẩm Hạ Lan có chút quỷ dị
"Không phải đầu óc của anh có bệnh chứ?"
Diệp Ân Tuấn đứng bên cạnh cô, nhìn về phía biển rộng, thấp giọng nói: "Diệp Tranh là con trai của em trai anh, anh và em trai anh là song sinh. Năm đó Sở Anh Lạc quay về tìm anh, nói mang thai con trai của em trai anh, mà em trai anh đã hy sinh, đứa bé này mồ côi từ trong bụng mẹ, đáng thương người em trai của anh đến chết cũng không biết mình có con. Lúc ấy em ở bệnh viện như thấy anh đưa cô ấy đi khám thai, nhưng thật ra là đi chọc nước ối. Anh và em trai anh DNA cơ bản là giống nhau, nếu như đứa nhỏ này đúng là của em trai anh, giám định DNA nhất định sẽ có sự tương đồng."
Thẩm Hạ Lan cũng ngẩn người, cô cứ như vậy ngây ngốc nhìn Diệp Ân Tuấn, nhất thời đại não trống rỗng.
"Anh nói dối."
Coi phản bác theo bản năng.
Đây không phải là thật!
"Sở Anh Lạc là bạn gái cũ của anh, sao lại có thể bên cạnh em trai anh được?"
Diệp Ân Tuấn biết chuyện này rất khó làm Thẩm Hạ Lan tin tưởng, nhưng mà vẫn thấp giọng giải thích.
"Anh cũng tò mò, cho nên tìm người đi thăm dò, lúc ấy Sở Anh Lạc rời khỏi Hải Thành, đi thẳng đến Vân Nam giải sầu, lại không ngờ lại sang nhầm biên giới Myanmar, chính mắt nhìn thấy một cuộc giao dịch thuốc phiện, bị nhóm ma túy đuổi giết. Cô ấy hốt hoảng chạy thục mạng thì gặp em trai anh. Em trai anh biết là bạn của anh, nên cứu Sở Anh Lạc. Hai người tiếp xúc thì tự nhiên nảy sinh hảo cảm, cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau."
Diệp Ân Tuấn nói xong những lời này, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Trước kia không nói cho em biết điều này, là không biết nên nói đến chuyện của em trai anh như thế nào với em, dù sao lúc em gả vào nhà họ Diệp, cũng không biết người em trai này của anh, đột nhiên nói với em, em cũng sẽ không tin, huống hồ Sở Anh Lạc lúc về là mang theo tin tử của em trai anh về. Lúc đó tâm trạng của anh cũng vô cùng bi thống, đương nhiên không rảnh quan tâm đến cảm nhận của em. Anh lúc đó chỉ là muốn xác định xem có đúng như cô ấy nói không, mà đứa bé trong bụng cô ấy có phải là của em trai anh hay không. Nếu như đúng đó là con cháu của nhà họ Diệp, anh cũng không thể để con trai của em trai anh lưu lạc bên ngoài. Mà điều kiện duy nhất của Sở Anh Lạc lúc ấy là vào ở nhà họ Diệp. Cô ấy nói cho dù không có ai, không có một danh phận chính thức, tốt xấu gì cô ấy cũng phải để con trai của em trai anh sinh ra ở nhà họ Diệp, đây cũng là nguyện vọng duy nhất của em trai anh trước khi chết. Cho nên anh chỉ có thể đồng ý. Chỉ có điều còn chưa kịp giải thích với em, cũng không biết làm sao có thể giải thích với em, em lại mang thai vào lúc đó.”
"Quan hệ giữa em và Sở Anh Lạc anh biết rõ. Năm đó, mặc dù Sở Anh Lạc rời khỏi Hải Thành, hơn nữa sau đó ở cùng với em trai của anh, nhưng mà anh không dám cam đoan sau khi cô ấy vào nhà họ Diệp có thể gây bất lợi cho em không. Huống hồ trong bụng em còn có con, nếu như cô ấy muốn quyền thừa kế của nhà họ Diệp, tuyệt đối sẽ động thủ với em. Anh cũng suy tính rất lâu mới ra quyết định muốn đưa em xuất ngoại nuôi thai. Mẹ của anh vốn ở nước ngoài, anh định đưa em qua cùng bà ấy, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng mà anh không ngờ, em lại nửa đường gặp chuyện không may."
Diệp Ân Tuấn nói nhiều như vậy, đầu Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nổ mạnh.
Cô không biết mình có nên tin Diệp Ân Tuân không, nhưng mà sao Diệp Ân Tuấn phải lặp đi lặp lại giải thích với cô nhiều lần chứ?
Cô ngoại trừ là nhà thiết kế hợp tác tập đoàn H’J phái đến, Diệp Ân Tuấn còn có ý đồ gì với cô?
Về phần mục đích cô trở về, ngoại trừ Đường Trình Siêu ra không ai biết, cô không cảm thấy là Đường Trình Siêu bán đứng mình, như vậy sao Diệp Ân Tuấn lại cứ níu kéo mình chứ?
Chẵng lẽ đây đúng là một hiểu lầm sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không thể tiếp nhận được
"Trận cháy lớn năm năm trước là do người làm, là anh phái vệ sĩ đi làm, anh ta chính miệng nói với em, là anh bày mưu tính kết muốn nửa đường giải quyết hết tôi."
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, từng chữ từng chữ nói
Trong ánh mắt Diệp Ân Tuấn có khiếp sợ, có phẫn nộ
"Sao anh có thể động thủ với em và con của anh? Xem như là anh lúc ấy không phát hiện được tình cảm của em, nhưng mà ba năm chúng ta chung chăn chung gối, em làm mọi thứ cho anh anh cũng không phải là người mù, chẳng lẽ anh không cảm nhận được tình cảm của em với anh sao? Ở trong lòng em, anh là lòng dạ độc ác như vậy sao? Là loại đàn ông ngay cả con mình cũng có thể giết được sao? Thẩm Hạ Lan, em vì cái này mới yêu anh sao? Hay là em cảm thấy ánh mắt em kém đến nỗi toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông ba năm, một người đàn ông cặn bã như lời em nói?"
Diệp Ân Tuấn giữ chặt bả vai Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết làm thể nào để đáp lại.
"Tôi không biết! Tôi không biết gì cả! Tôi vẫn cho rằng người đàn ông tôi yêu là tốt nhất đời này, nhưng mà trận cháy lớn này đã làm tôi nhận ra rất nhiều, tôi căn bản cũng không rõ tôi có nên tin tưởng anh không? Diệp Ân Tuấn, anh đừng tưởng rằng anh nói kể nhiều chuyện như vayạ, tôi sẽ tin anh, lần nữa ngốc nghếch tha thứ cho anh, bị anh tiếp tục lừa gạt. Không! Tôi sẽ không!" Thẩm Hạ Lan gạt Diệp Ân Tuấn ra, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Cô không chấp nhận giải thích như vậy, tuyệt đối không !
Diệp Ân Tuấn nhình bóng lưng cô rời đi, thở dài lầm bầm lầu bầu nói: "Rốt cuộc anh phải làm thế nào, em mới có thể tin anh?"
Nhưng mà đáp lại anh chỉ có gió biển vù vù.
Diệp Ân Tuấn hồn bay phách lạc rời khỏi Hậu Hải.
Thẩm Minh Triết từ chỗ tối đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng Diệp Ân Tuấn rời đi, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Tranh lại bị lạnh run.
"Lão đại, lời vừa rồi cha nói là có ý gì? Mẹ của anh trước kia quen cha em sao? Sao em nghe được tên của mẹ em?"
Thẩm Minh Triết không nói gì, xoay người rời đi, Diệp Tranh không thể làm gì đành đi theo.
"Lão đại, anh còn muốn tiếp tục đi nghe lén sao? Cha nói nghe lén là chuyện chỉ có phụ nữ mới làm."
"Câm miệng!"
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, giọng nói có chút lạnh
Diệp Tranh lập tức ngậm miệng, nhưng mà vẫn nhắm mắt theo đuôi Thẩm Minh Triết.
Bóng dáng của hai tên nhóc kia cũng không lớn, cũng không có mấy ai phát hiện bọn họ.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi đến trước mặt Tống Đình, Tống Đình có vẻ vô cùng gấp gáp, thấy Diệp Ân Tuấn một mình trở về, lúc này mới bước lên nói: "Diệp tổng, bên phía Hải Thành có biến."
"Nói."
Ngực Diệp Ân Tuấn có chút đau, không biết là miệng vết thương nứt ra, hay là vì Thẩm Hạ Lan không chịu chấp nhận lời giải thích của anh mà đau lòng, nhưng mà anh lại tự động bỏ qua. Đối với anh mà nói, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan, không ai có thể làm anh đau khổ, ngay cả anh cũng không làm được.
Từ khi mất đi Thẩm Hạ Lan, anh quả thật là sống như một người máy không có máu thịt.
Tống Đình thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt, cũng muốn hỏi có phải là anh không thoải mái không, nhưng mà nghĩ đến tin tức mình mang đến, thấp giọng nói: "Nhà họ Hoắc không chịu buông tay, đã chính thức đệ đơn tố tụng lên, muốn cô Thẩm chịu trách nhiệm pháp luật."
"Chịu trách nhiệm pháp luật? Rõ ràng là nhà hoạc Hoắc ăn vạ, bây giờ còn muốn trả đũa, bà cụ Hoắc thật sự muốn cứng với nhà họ Diệp đến cùng sao?"
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh như băng, như một cây kiếm sắc.
Tống Đình thấp giọng nói: "Bọn họ cũng không phải là nói như vậy, bọn họ nói là cô Thẩm cố ý đẩy bà ta, hơn nữa dưới tình huống biết rõ thân thể bà không tốt ra tay, bọn họ còn có người làm chứng."
"Nhân chứng? Ai?"
"Không rõ lắm, một người bình thường không có chút dấu vết nào, không có chút quan hệ nào với nhà họ Hoặc.."
Tống Đình trong lời nói làm cho Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại một chút
"Triệu Ninh có tin tức không?"
"Không có, người này giống như là mất tích cùng với bà chủ năm năm trước, tôi dùng tất cả thủ đoạn đều không có tin tức của anh ta. Nhưng mà có một chuyện rất kỳ lạ."
Lời nói của Tống Đình làm Diệp Ân Tuấn chú ý.
"Chuyện gì?"
"Cha mẹ cô Thẩm gần đây hình như có ý định xuất ngoại. Có vẻ không giống như là ra nước ngoài du lịch, cũng không giống định cư, bọn họ làm thị thực vô cùng sốt ruột, thậm chí đưa rất nhiều tiền, chỉ cần nhanh chóng."
Nghe thấy Tống Đình nhắc đến cha mẹ Thẩm Hạ Lan, sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi.
"Tra ra được vì sao không?"
"Tạm thời không tra được, nhưng mà giống như có người ở sau lưng giúp bọn họ, thủ tục sau khi hoàn thành, hôm nay sẽ xuất ngoại, chuyến bay vào lúc bốn giờ rưỡi chiều. Không có sắp xếp của anh, chúng tôi cũng không dám ngăn lại."
Tống Đình vừa nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút không đúng.
Thẩm Hạ Lan đã hiểu lầm anh, anh không thể lại để cha mẹ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì được.
"Tôi không có gì để nói với anh."
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn đáp lại Diệp Ân Tuấn, mặc dù câu chuyện vừa rồi của anh có chút làm người ta cảm động, nhưng mà người đó cũng không phải anh cô vì sao phải theo anh ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn lại không nói gì cầm tay Thẩm Hạ Lan, đứng lên ra ngoài.
"Này này này, Diệp Ân Tuấn, anh là thổ phỉ à? Tôi còn chưa cơm nước xong."
Sức lức của Thẩm Hạ Lan không bằng Diệp Ân Tuấn, chủ yếu nhất là lúc này có nhớ đến vết thương trên người Diệp Ân Tuấn.
Nếu như cô dùng sức, vết thương của anh chắc sẽ hở miệng?
Cứ do dự như vậy, Thẩm Hạ Lan đã bị Diệp Ân Tuấn lôi ra bên ngoài.
"Diệp Ân Tuấn, anh đừng quá đáng!"
Mặc dù Thẩm Hạ Lan gầm lên, nhưng mà tay vẫn không dùng chút sức nào. Phát hiện điều này, khóe môi Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.
Người phụ nữ này đúng là miệng cứng tâm mềm, ai nói cô không niệm tình cũ chứ?
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, vốn định bước lên báo cáo công việc, nhưng nhìn thấy anh dắt Thẩm Hạ Lan ra, hơn mang theo gương mặt đào hoa, Tống Đình lại lặng yên không tiếng động lui xuống.
Thẩm Hạ Lan lại thấy Tống Đình, vội vàng nói: "Không phải anh có chuyện gì muốn tìm Diệp Ân Tuấn sao? Nhanh lôi anh ta đi đi."
Tống Đình làm như không nghe thấy gì, cười hắc hắc, trực tiếp lui xuống.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Đình quá ghê tởm, đúng là giống Diệp Ân Tuấn như đúc!
Diệp Ân Tuấn lại có chút vui vẻ, mang Thẩm Hạ Lan đi thẳng đến Hậu Hải.
Gió biển có hơi lớn, Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác của mình khoác lên người Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vừa định lấy xuống, chợt nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Không muốn anh dùng sức, tốt nhất nên ngoan ngoãn."
"Xì, nói như thể là bây giờ anh có thể mạnh đến mức nào, cũng không biết là ai cách đây không lâu như con ma ốm nằm trên bàn phẫu thuật chờ máu của hai người con trai."
Thẩm Hạ Lan không lưu tình chút đâm chọt Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bây giờ mình đúng là không biết giận, người phụ nữ này nói gì cũng như dao găm, đáng tiếc là anh lại rất thích nghe cô nói chuyện.
Anh cảm thấy mình có khuynh hướng chịu ngược.
Năm năm trước Thẩm Hạ Lan đối với anh quá tốt, quá dịu dàng, anh ngược lại không thể phát hiện tâm ý của mình với cô, hôm nay cô phản nghịch, càng lạnh lùng, anh lại vô cùng yêu thích.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười cười, trong mắt Thẩm Hạ Lan có chút quỷ dị
"Không phải đầu óc của anh có bệnh chứ?"
Diệp Ân Tuấn đứng bên cạnh cô, nhìn về phía biển rộng, thấp giọng nói: "Diệp Tranh là con trai của em trai anh, anh và em trai anh là song sinh. Năm đó Sở Anh Lạc quay về tìm anh, nói mang thai con trai của em trai anh, mà em trai anh đã hy sinh, đứa bé này mồ côi từ trong bụng mẹ, đáng thương người em trai của anh đến chết cũng không biết mình có con. Lúc ấy em ở bệnh viện như thấy anh đưa cô ấy đi khám thai, nhưng thật ra là đi chọc nước ối. Anh và em trai anh DNA cơ bản là giống nhau, nếu như đứa nhỏ này đúng là của em trai anh, giám định DNA nhất định sẽ có sự tương đồng."
Thẩm Hạ Lan cũng ngẩn người, cô cứ như vậy ngây ngốc nhìn Diệp Ân Tuấn, nhất thời đại não trống rỗng.
"Anh nói dối."
Coi phản bác theo bản năng.
Đây không phải là thật!
"Sở Anh Lạc là bạn gái cũ của anh, sao lại có thể bên cạnh em trai anh được?"
Diệp Ân Tuấn biết chuyện này rất khó làm Thẩm Hạ Lan tin tưởng, nhưng mà vẫn thấp giọng giải thích.
"Anh cũng tò mò, cho nên tìm người đi thăm dò, lúc ấy Sở Anh Lạc rời khỏi Hải Thành, đi thẳng đến Vân Nam giải sầu, lại không ngờ lại sang nhầm biên giới Myanmar, chính mắt nhìn thấy một cuộc giao dịch thuốc phiện, bị nhóm ma túy đuổi giết. Cô ấy hốt hoảng chạy thục mạng thì gặp em trai anh. Em trai anh biết là bạn của anh, nên cứu Sở Anh Lạc. Hai người tiếp xúc thì tự nhiên nảy sinh hảo cảm, cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau."
Diệp Ân Tuấn nói xong những lời này, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Trước kia không nói cho em biết điều này, là không biết nên nói đến chuyện của em trai anh như thế nào với em, dù sao lúc em gả vào nhà họ Diệp, cũng không biết người em trai này của anh, đột nhiên nói với em, em cũng sẽ không tin, huống hồ Sở Anh Lạc lúc về là mang theo tin tử của em trai anh về. Lúc đó tâm trạng của anh cũng vô cùng bi thống, đương nhiên không rảnh quan tâm đến cảm nhận của em. Anh lúc đó chỉ là muốn xác định xem có đúng như cô ấy nói không, mà đứa bé trong bụng cô ấy có phải là của em trai anh hay không. Nếu như đúng đó là con cháu của nhà họ Diệp, anh cũng không thể để con trai của em trai anh lưu lạc bên ngoài. Mà điều kiện duy nhất của Sở Anh Lạc lúc ấy là vào ở nhà họ Diệp. Cô ấy nói cho dù không có ai, không có một danh phận chính thức, tốt xấu gì cô ấy cũng phải để con trai của em trai anh sinh ra ở nhà họ Diệp, đây cũng là nguyện vọng duy nhất của em trai anh trước khi chết. Cho nên anh chỉ có thể đồng ý. Chỉ có điều còn chưa kịp giải thích với em, cũng không biết làm sao có thể giải thích với em, em lại mang thai vào lúc đó.”
"Quan hệ giữa em và Sở Anh Lạc anh biết rõ. Năm đó, mặc dù Sở Anh Lạc rời khỏi Hải Thành, hơn nữa sau đó ở cùng với em trai của anh, nhưng mà anh không dám cam đoan sau khi cô ấy vào nhà họ Diệp có thể gây bất lợi cho em không. Huống hồ trong bụng em còn có con, nếu như cô ấy muốn quyền thừa kế của nhà họ Diệp, tuyệt đối sẽ động thủ với em. Anh cũng suy tính rất lâu mới ra quyết định muốn đưa em xuất ngoại nuôi thai. Mẹ của anh vốn ở nước ngoài, anh định đưa em qua cùng bà ấy, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng mà anh không ngờ, em lại nửa đường gặp chuyện không may."
Diệp Ân Tuấn nói nhiều như vậy, đầu Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nổ mạnh.
Cô không biết mình có nên tin Diệp Ân Tuân không, nhưng mà sao Diệp Ân Tuấn phải lặp đi lặp lại giải thích với cô nhiều lần chứ?
Cô ngoại trừ là nhà thiết kế hợp tác tập đoàn H’J phái đến, Diệp Ân Tuấn còn có ý đồ gì với cô?
Về phần mục đích cô trở về, ngoại trừ Đường Trình Siêu ra không ai biết, cô không cảm thấy là Đường Trình Siêu bán đứng mình, như vậy sao Diệp Ân Tuấn lại cứ níu kéo mình chứ?
Chẵng lẽ đây đúng là một hiểu lầm sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không thể tiếp nhận được
"Trận cháy lớn năm năm trước là do người làm, là anh phái vệ sĩ đi làm, anh ta chính miệng nói với em, là anh bày mưu tính kết muốn nửa đường giải quyết hết tôi."
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, từng chữ từng chữ nói
Trong ánh mắt Diệp Ân Tuấn có khiếp sợ, có phẫn nộ
"Sao anh có thể động thủ với em và con của anh? Xem như là anh lúc ấy không phát hiện được tình cảm của em, nhưng mà ba năm chúng ta chung chăn chung gối, em làm mọi thứ cho anh anh cũng không phải là người mù, chẳng lẽ anh không cảm nhận được tình cảm của em với anh sao? Ở trong lòng em, anh là lòng dạ độc ác như vậy sao? Là loại đàn ông ngay cả con mình cũng có thể giết được sao? Thẩm Hạ Lan, em vì cái này mới yêu anh sao? Hay là em cảm thấy ánh mắt em kém đến nỗi toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông ba năm, một người đàn ông cặn bã như lời em nói?"
Diệp Ân Tuấn giữ chặt bả vai Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết làm thể nào để đáp lại.
"Tôi không biết! Tôi không biết gì cả! Tôi vẫn cho rằng người đàn ông tôi yêu là tốt nhất đời này, nhưng mà trận cháy lớn này đã làm tôi nhận ra rất nhiều, tôi căn bản cũng không rõ tôi có nên tin tưởng anh không? Diệp Ân Tuấn, anh đừng tưởng rằng anh nói kể nhiều chuyện như vayạ, tôi sẽ tin anh, lần nữa ngốc nghếch tha thứ cho anh, bị anh tiếp tục lừa gạt. Không! Tôi sẽ không!" Thẩm Hạ Lan gạt Diệp Ân Tuấn ra, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Cô không chấp nhận giải thích như vậy, tuyệt đối không !
Diệp Ân Tuấn nhình bóng lưng cô rời đi, thở dài lầm bầm lầu bầu nói: "Rốt cuộc anh phải làm thế nào, em mới có thể tin anh?"
Nhưng mà đáp lại anh chỉ có gió biển vù vù.
Diệp Ân Tuấn hồn bay phách lạc rời khỏi Hậu Hải.
Thẩm Minh Triết từ chỗ tối đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng Diệp Ân Tuấn rời đi, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Tranh lại bị lạnh run.
"Lão đại, lời vừa rồi cha nói là có ý gì? Mẹ của anh trước kia quen cha em sao? Sao em nghe được tên của mẹ em?"
Thẩm Minh Triết không nói gì, xoay người rời đi, Diệp Tranh không thể làm gì đành đi theo.
"Lão đại, anh còn muốn tiếp tục đi nghe lén sao? Cha nói nghe lén là chuyện chỉ có phụ nữ mới làm."
"Câm miệng!"
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, giọng nói có chút lạnh
Diệp Tranh lập tức ngậm miệng, nhưng mà vẫn nhắm mắt theo đuôi Thẩm Minh Triết.
Bóng dáng của hai tên nhóc kia cũng không lớn, cũng không có mấy ai phát hiện bọn họ.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi đến trước mặt Tống Đình, Tống Đình có vẻ vô cùng gấp gáp, thấy Diệp Ân Tuấn một mình trở về, lúc này mới bước lên nói: "Diệp tổng, bên phía Hải Thành có biến."
"Nói."
Ngực Diệp Ân Tuấn có chút đau, không biết là miệng vết thương nứt ra, hay là vì Thẩm Hạ Lan không chịu chấp nhận lời giải thích của anh mà đau lòng, nhưng mà anh lại tự động bỏ qua. Đối với anh mà nói, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan, không ai có thể làm anh đau khổ, ngay cả anh cũng không làm được.
Từ khi mất đi Thẩm Hạ Lan, anh quả thật là sống như một người máy không có máu thịt.
Tống Đình thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt, cũng muốn hỏi có phải là anh không thoải mái không, nhưng mà nghĩ đến tin tức mình mang đến, thấp giọng nói: "Nhà họ Hoắc không chịu buông tay, đã chính thức đệ đơn tố tụng lên, muốn cô Thẩm chịu trách nhiệm pháp luật."
"Chịu trách nhiệm pháp luật? Rõ ràng là nhà hoạc Hoắc ăn vạ, bây giờ còn muốn trả đũa, bà cụ Hoắc thật sự muốn cứng với nhà họ Diệp đến cùng sao?"
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh như băng, như một cây kiếm sắc.
Tống Đình thấp giọng nói: "Bọn họ cũng không phải là nói như vậy, bọn họ nói là cô Thẩm cố ý đẩy bà ta, hơn nữa dưới tình huống biết rõ thân thể bà không tốt ra tay, bọn họ còn có người làm chứng."
"Nhân chứng? Ai?"
"Không rõ lắm, một người bình thường không có chút dấu vết nào, không có chút quan hệ nào với nhà họ Hoặc.."
Tống Đình trong lời nói làm cho Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại một chút
"Triệu Ninh có tin tức không?"
"Không có, người này giống như là mất tích cùng với bà chủ năm năm trước, tôi dùng tất cả thủ đoạn đều không có tin tức của anh ta. Nhưng mà có một chuyện rất kỳ lạ."
Lời nói của Tống Đình làm Diệp Ân Tuấn chú ý.
"Chuyện gì?"
"Cha mẹ cô Thẩm gần đây hình như có ý định xuất ngoại. Có vẻ không giống như là ra nước ngoài du lịch, cũng không giống định cư, bọn họ làm thị thực vô cùng sốt ruột, thậm chí đưa rất nhiều tiền, chỉ cần nhanh chóng."
Nghe thấy Tống Đình nhắc đến cha mẹ Thẩm Hạ Lan, sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi.
"Tra ra được vì sao không?"
"Tạm thời không tra được, nhưng mà giống như có người ở sau lưng giúp bọn họ, thủ tục sau khi hoàn thành, hôm nay sẽ xuất ngoại, chuyến bay vào lúc bốn giờ rưỡi chiều. Không có sắp xếp của anh, chúng tôi cũng không dám ngăn lại."
Tống Đình vừa nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút không đúng.
Thẩm Hạ Lan đã hiểu lầm anh, anh không thể lại để cha mẹ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì được.
/2602
|