“Đông Bác Hải!” Tại sao anh có thể nghe lén cô và con trai nói chuyện, quá hèn hạ mà, Vô Song nhất thời biến thành một con nhím nhỏ giương cung bạt kiếm, kêu gào một tiếng với anh. Đông Bác Hải mới mặc kệ cô biến thành nhím nhỏ hay là cọp mẹ, vẫn bộ dáng lẳng lơ như cũ mà cười cười, đi về phía cô, bàn tay to vây cô vào trong ngực, mập mờ nói không rõ: “Tối hôm qua không phải anh để cho em ăn sao.” Hơi thở ấm áp phun lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô, lập tức tràn ra hai đóa hoa hồng, Vô Song nổi dóa, người này cả ngày đều tinh trùng lên óc rồi, đầy trong đầu đều nha nha mà cũng không sợ thận hư chết, cô cắn răng, “Ở trước mặt con trai có thể nghiêm chỉnh được hay không, cũng không sợ dạy hư trẻ con à.” Cậu bé ngậm bọt khí nhìn bọn họ rất vô tội, “Làm như con không tồn tại, hai ngừơi chậm rãi tán gẫu.” Thấy bộ dáng con trai thất vọng, Đông Bác Hải cười nhạo một tiếng, rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của con, “Con trai muốn đi đâu chơi?” “Cha, cha muốn dẫn con đi đâu chơi, thì con đi chỗ đó chơi.” Cha là người sinh trưởng ở nơi này, chỗ nào chơi vui khẳng định cha rõ hơn cậu. “Vậy chúng ta cùng nướng thịt ngoài trời thì thế nào?” “Cơm dã ngoại sao?” “Ừ.” “Dạ 诶!” Trẻ con chính là trẻ con, cậu nhóc hưng phấn đến mức nhảy lên, bọt trong miệng bay loạn khắp nơi. Rửa sạch bọt trong miệng, cậu lại dùng khăn lông lau lau mặt, rồi cười hì hì nói: “Con đi thay quần áo.” Cậu xoay người vui vẻ chạy đi. Đông Bác Hải thu hồi tầm mắt dừng ở trên người con trai, rồi chuyển sang Vô Song, chỉ thấy sắc mặt cô vẫn còn buồn bực, bàn tay của anh ôm chặt bả vai cô, mấp máy khóe môi, nâng cằm của cô lên, chạm khẽ một cái: “Em là cô gái anh thấy cực kỳ có cá tính.” “Thật?” Cô vẫn với thái độ hoài nghi. “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ em còn hoài nghi ánh mắt của anh.” Chân mày cau lại, Đông Bác Hải nói rất tự hào, có thể gặp được cô, là may mắn lớn nhất đời này của anh. “Miễn cưỡng tin tưởng.” Cuối cùng là làm cho Vô Song cười ầm lên. Anh dãn nhẹ một hơi, bàn tay xoa bụng của cô, và trầm giọng nói: “Vô Song, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ sinh hạ con của chúng ta, đúng không?” Vô Song ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu “Ừ” một tiếng, lại cảm thấy không yên lòng nên hỏi: “Sao đột nhiên hỏi như thế?” “Anh tuỳ tiện hỏi thôi.” Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh từ từ thay đổi, rồi anh lại vây cô ở trong lòng mình một lần nữa, nghiêng người hôn lên đôi môi mềm mại của cô, Vô Song co rúm lại một chút nhưng cũng không có cự tuyệt, ở giữa môi lưỡi triền miên, giống như dòng nước chảy róc rách, dịu dàng ướt át từ từ hoà hợp, lại khó phân biệt anh em. Ngọt trong lành, mật nhu tình, làm cho người ta ham muốn triền miên tới quên trời đất. Nhưng Đông Bác Hải lại rất nhanh kết thúc nụ hôn này —— “Ăn điểm tâm đi!” Đôi mắt đen như mực kia ẩn chứa quá nhiều bí mật mà cô không biết, anh đem tất cả những thứ không bình tĩnh này, chôn ở dưới nụ cười của anh! Anh ôm eo thon nhỏ của cô đi tới trước bàn ăn, kéo cái ghế ra giúp cô, đợi sau khi cô ngồi xuống, thì anh đem bánh bao, sữa nóng, chân giò hun khói, trứng gà chiên bày ở trước mặt cô, lúc Vô Song uống sữa tươi thì anh cắt ra một miếng chân giò hun khói, đưa tới trước mặt cô, “Nếm thử một chút xem tài nấu nướng của chồng em thế nào?” “A” Vô Song nhẹ nhàng cười một tiếng, cắn một phần nhỏ rồi nhai kỹ. “Thế nào?” Anh vội vàng hỏi. “. . . . . . Tạm được đi!” Lời nói này tuyệt đối là che giấu lương tâm, sau khi dùng sức nuốt chân giò hun khói vào thì cô vội vàng uống vài ngụm sữa tươi súc miệng, thầm nói: trong chân giò hun khói này chắc anh rắc thêm muối đi, mặn chết cô rồi. Đông Bác Hải cười cười không biến sắc, thật ra thì anh cố ý rắc thêm muối, không nhớ ra được là ai đã từng nói qua một câu như vầy: người thật sự yêu bạn, sẽ mặc kệ bạn làm thức ăn có khó ăn thế nào, cô ấy cũng sẽ không ghét bỏ bạn, sự thật chứng minh chính xác là như thế. “Cha mẹ, con tới đây.” Q Tử mặc một bộ đồ thoải mái đội nón đi ra, tác phong kia mười phần như kiểu minh tinh, khi giơ tay nhấc chân đều là khốc muốn chết. Cậu ngồi lên bàn ăn, đầu tiên vẫn là uống một ngụm sữa tươi, sau đó cắt chân giò hun khói ra, bỏ vào trong miệng nhai kỹ rồi nuốt xuống, mặn đến mức cậu không tiếp nhận được muốn ói. “Khụ khụ. . .” Vô Song ho khan, cậu bé ngậm chân giò hun khói mặn chết ngừơi mà muốn khóc, nhưng giữa hai mẹ con vẫn có ăn ý, cậu biết mẹ là cố ý nhắc nhở cậu, nuốt chân giò hun khói xuống đi —— Cậu bé khóc không ra nước mắt mà sụt sùi mấy cái, sau cố gắng nuốt chân giò hun khói xuống, uống nửa ly sữa tươi, cuối cùng mới không còn mặn nữa. “Con trai, chân giò hun khói ăn ngon không?” Đông Bác Hải nhẹ nhàng cười nói. Liếc mắt nhìn mẹ đổ mồ hôi, cậu nhóc lúng túng cười nói: “Ăn ngon ạ!” “Vậy cha đem phần của cha cho con.” Nói xong, Đông Bác Hải liền đem chân giò hun khói trong dĩa của mình xiên cho con, cậu nhóc cũng hít một hơi lãnh khí. Ánh mắt cầu cứu mẹ, ai ngờ Vô Song lại cho cậu một chậu nước lạnh dập tắt hi vọng, “Con trai, ăn đi!” “. . . . . .” Trong nháy mắt, hốc mắt cậu nhóc liền chứa đầy lệ nóng, đau thương mà nhìn cô, hai người bọn họ có phải bàn bạc muốn chỉnh cậu hay không đây, không chơi ngược đãi trẻ em như vậy, ô ô ô ô. . . . . . “Con trai nhanh ăn đi, lạnh thì ăn không tốt đâu.” Đông Bác Hải ở bên cạnh lại thúc giục. Vô Song cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể ở trên tinh thần mà đồng tình với con trai! Quyệt cái miệng nhỏ nhắn, cậu bé chuyển ánh mắt ngấn lệ, nhìn vào chân giò hun khói trong đĩa, cầm dao nĩa lên cắt một phần nhỏ bỏ vào trong miệng, cậu vốn định nuốt cả, nhưng lại phát hiện miếng chân giò hun khói này tuyệt không mặn, cậu thử cắn một miếng, vị nước dầu tràn ra, thật sự không mặn vị rất ngon. Cậu vui vẻ nhai, lại cắt một miếng bỏ vào trong miệng. “Con trai, ăn không vô đừng miễn cưỡng.” Thấy con trai ăn ngon lành, Vô Song cảm thấy quá khổ cho con. “Mẹ, con không có miễn cưỡng, đúng là ăn rất ngon, không tin mẹ nếm thử một chút đi.” Nói xong, cậu nhóc cắt một miếng bỏ vào miệng cô. Vì nghiệm chứng lời con nói có thật hay không, Vô Song ăn một miếng nhỏ chân giò hun khói, nhai kỹ mấy cái, thật đúng là như con trai nói, vị rất ngon. Lộ tẩy rồi, Đông Bác Hải biết đại họa lâm đầu nên muốn chạy trốn, anh đẩy cái ghế ra rồi đứng dậy, “Anh ăn no rồi, hai mẹ con từ từ ăn.” “Đứng lại.” Anh mới vừa bước ra một bước, liền bị Vô Song gọi đứng lại, anh quay đầu trở lại, vẻ mặt đùa giỡn, “Bà xã, có chuyện gì sau này hẵng nói có được hay không, bây giờ anh phải mở một cuộc họp điện thoại.” Vì diễn giống như thật, anh làm bộ nhìn đồng hồ tay một chút, sau đó gào to nói: “A, cũng đã trễ năm phút đồng hồ rồi, mau tới kẻo không kịp.” “Không kịp, vậy thì hủy bỏ đi!” Vô Song ôm quyền, mắt lạnh nhìn anh. “Bà xã, cuộc họp hôm nay rất quan trọng, liên quan đến tiền sữa bột sau này của cục cưng chúng ta!” “Vậy anh đi đi.” “Đựơc. . . . . .” Đông Bác Hải lại bước một bước, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, hình như là lời nói của cô có chứa đầy hàm ý, không yên lòng anh quay đầu lại hỏi một lần nữa, “Anh đi thật đó.” “Anh đi đi. . . . . .” Vô Song cười nhạt, cũng là nham hiểm.
/247
|