Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 211: Phiên ngoại 07

/247


Tiểu nhạc đệm: rất mạnh, rất bạo lực (2) Ngay sau đó, người đàn ông với thân thể to lớn ngạo mạn chậm rãi từ bên trong xe bước ra ngoài, bên ngoài một cái áo lông cừu, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn biển hiệu Đại Thế Giới một cái! “Công Đằng tiên sinh, nghe nói ngài muốn tới địa phương nhỏ này của tôi, tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh nha! Ha ha ha. . . Mời vào bên trong, mời vào bên trong!” Không sai, người mới đến là người Nhật Bản, tên gọi: Công Đằng Tỉnh, nghe nói nhà Công Đằng là một gia tộc rất lớn, cùng nắm giữ quyền lực kinh tế hơn 50% của Nhật Bản, còn có lời đồn đãi, Công Đằng Tỉnh cũng là thủ lĩnh hắc bang Nhật Bản, trong tay không chỉ có một nhóm sát thủ xuất sắc kiếm tiền cho hắn, mà còn có một đội cảm tử hùng mạnh hộ tống cho hắn. Chỉ là nghe lời đồn đãi cũng đã đủ làm cho người ta run rẩy, rợn cả tóc gáy, ông chủ Đại Thế Giới tự nhận cũng không ngoại lệ, tự mình ở nơi này đợi nghênh đón: “Đi đường chắc là khổ cực rồi, phòng VIP tốt nhất ở nơi này của chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngài, còn đặc biệt chọn cho ngài mười hai cô gái đồng trinh sắc đẹp xuất chúng, hi vọng tối nay ngài có một đêm vui vẻ!” Ông chủ Đại Thế Giới với khuôn mặt tươi cười nịnh nọt lấy lòng làm như ăn phải mặt lạnh, bởi vì từ đầu đến cuối người đàn ông đều duy trì vẻ lạnh lùng, ngoại trừ lúc ông ta chào đón thì nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, sau đó ánh mắt ngắm nhìn nơi khác, hoàn toàn xem ông ta như không khí! Quá một hồi lâu, người đàn ông mới cúi đầu thì thầm mấy câu bên tai người tâm phúc của hắn, người tâm phúc gật gật đầu, sau đó truyền lời nói thay hắn: “Cuộc hành trình đến Trung Quốc lần này của chủ nhân cũng không muốn cho bất kỳ ai biết, vẫn là làm phiền ông để trống nơi này, tối nay, chủ nhân bao hết!” Ông chủ Đại Thế Giới đầu tiên là kinh hãi, sau đó tiếp xúc một đôi mắt ưng hàn băng làm người ta kết băng, thì lập tức gật đầu, sợ tới mức sắc mặt tái mét, ánh mắt sợ hãi, nhìn quản lý ở bên cạnh run giọng phân phó: “Mau làm đi!” “Dạ . . . . . Dạ, tôi sẽ đi ngay! Quản lý chạy vào đại sảnh. Công Đằng Tỉnh đang chuẩn bị vào xe tạm lánh, thì ông chủ Đại Thế Giới lại lần nữa cung kính mở miệng nói: “Công Đằng tiên sinh, bên ngoài trời lạnh, ngài đi theo tôi vào khu khách quý đi!” Công Đằng Tỉnh lạnh lùng nhìn ông ta, lông mi có dấu vết nhíu lên nhạt, không biết là liên quan đến trời giá rét, hay là e ngại ánh mắt như thế của hắn, ông chủ Đại Thế Giới rùng mình một cái, trên gương mặt thịt béo cứng lại rồi cười xòa: “Ngài yên tâm, khu khách quý chỉ mở ra cho khách quý cao cấp như ngài, sẽ không có bất cứ kẻ nào nhìn thấy!” Buông lỏng lông mi nhíu chặt ra, hắn nhẹ nhàng gật đầu xem như là gật đầu, ông chủ Đại Thế Giới liền kích động như là trúng giải nhất vậy, cười đến mức thịt chồng thịt, rồi đưa tay ra dấu xin mời: “Công Đằng tiên sinh mời!” Công Đằng Tỉnh mang theo tùy tùng oai phong lẫm liệt đi ở trước mặt, ông chủ Đại Thế Giới ở phía sau len lén thở dài thả lỏng, lau lau mồ hôi lạnh toát ra ở trên trán! Nửa giờ sau! Một chiếc xe đua cải tiến dừng ở bên cạnh xe jeep, ấn cửa sổ thủy tinh xuống, Bạch Dạ lái xe đưa tay ra gõ gõ vào xe jeep, không phải là xe jeep bình thường, mà là xe cải tiến chống đạn, vặn cổ qua cậu ấy nói với cậu bé ngồi ở vị trí kế bên tài xế: “Chủ tử, chính là chiếc xe này!” “Vậy còn chờ gì nữa, xuống xe, đi vào!” Cậu bé cởi dây an toàn ra, Ảnh Tử xuống xe mở cửa xe ra cho cậu bé, Bạch Dạ mới vừa xuống xe liền xoa xoa tay khẽ nguyền rủa một câu: “Chó chết, mùa đông nơi này thật là lạnh!” “Ai bảo cậu muốn phong độ không cần giữ ấm!” Cậu bé phản bác lại cậu ấy một câu, biết lạnh, mà cậu ấy lại chỉ mặc một bộ áo trong cùng áo da giữ ấm, đây không phải là đáng đời sao! Bạch Dạ nhìn cậu bé, đem tất cả uất ức nuốt trở lại trong bụng, nhiệm vụ trong người nên cậu cũng không dám mặc quá dầy! “Khăn quàng cổ của tôi cho cậu quấn đó!” Cậu bé lấy xuống khăn quàng cổ len lông cừu ấm áp đưa cho Bạch Dạ, nhưng bị cậu ấy mỉm cười cự tuyệt, “Hắc hắc, chủ tử tôi chọc cậu chơi thôi, mới ra tới nên hơi lạnh một chút, nhưng bây giờ tôi đã không còn lạnh rồi!” “Chủ tử, chúng ta vào đi thôi!” Ảnh Tử nói. “Ừ!” Gật đầu một cái, chân nhỏ mới vừa bước ra một bước, thì dừng lại nhìn hai người lớn nói: “Chúng ta cứ như vậy mà đi vào, không phải làm cái bia luyện súng cho người ta sao?” Ách. . . . . . Hai người nhìn nhau, Bạch Dạ nói: “Chủ tử, cậu cũng cảm thấy người của chúng ta hơi ít?” “Nói nhảm!” Đâu chỉ là ít, căn bản là quá ít! Bọn họ như vậy đi vào mà can thiệp người ta thả người, đoán chừng sẽ chết rất khó coi! “Vậy tôi gọi người!” Bạch Dạ lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lạnh lùng nhìn chòng chọc hai người, giọng nói lạnh như băng, có chứa trách móc thật nặng: “Bạch Dạ, Ảnh Tử có phải tôi quá buông lỏng với các cậu hay không vậy?” Ngụ ý: hai người bọn họ làm việc mà trong đầu đều không có kế hoạch, mọi thứ đều muốn người chủ tử như cậu đây tự mình ra lệnh thì bọn họ mới biết nên làm như thế nào. Đây cũng không phải là như ước nguyện ban đầu cậu chọn bọn họ làm tùy tùng, cậu chọn bọn họ làm tùy tùng cũng là vì một đầu óc của hai người bọn họ linh hoạt, lại làm việc nghiêm túc cẩn thận, có bọn họ bên cạnh bảo vệ cậu, cậu sẽ tốn rất ít não! Nhưng chuyện hôm nay, khiến cho cậu đối với bọn họ rất thất vọng! “Chủ tử, ngài đừng nóng giận, chúng tôi là sợ ngài cảm thấy chuyện bé xé ra to, nên mới không có gọi người!” Bạch Dạ nói chuyện điện thoại xong thì giải thích. “Đối phó với người bình thường, ba người chúng ta thợ giày thối thôi thì có lẽ là đủ, nhưng Công Đằng Tỉnh. . . . . . hắn không phải là người bình thường!” Ánh mắt sâu của cậu bé sáng một chút, bọn họ phải tuyệt đối cẩn thận, nếu như có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình là tốt nhất, dù sao mọi người đều là người có quyền thế có uy tín danh dự, nếu đả thương cùng tức giận, sẽ tổn thương hại chết rất nhiều người! Bạch Dạ Ảnh Tử liếc mắt nhìn nhau, không hiểu cái gì là thợ giày thối, không ngừng tò mò, Ảnh Tử hỏi: “Chủ tử, cái gì là thợ giày thối?” “Két?” Cái gì là thối thợ giày? Cậu cũng không biết 诶! Cậu chỉ nghe mẹ nói thôi, ba thợ giày thối hơn một Gia cát Lượng* (một cây làm chẳng nên non). * Nói có một ngày, Gia Cát Lượng đến Đông Ngô làm khách, vì Tôn Quyền thiết kế một pho tượng Tự tháp Báo Ân. Thật ra thì, đây là Gia Cát Lượng tiên sinh muốn ước chừng lực lượng của Đông Ngô, xem thử Đông Ngô có người tài ba tạo tháp hay không. Bảo tháp kia yêu cầu lại cao nữa, riêng hồ lô đồng trên nóc, cũng đã cao năm trượng, nặng hơn bốn ngàn cân. Tôn Quyền bị lâm nạn, gấp đến độ xanh xao vàng vọt. Sau lại tìm được Dã Tượng, nhưng thiếu hụt người làm mô hình dây đồng, liền ở cửa thành dán lên bảng chiêu hiền. Còn chừng một tháng, nhưng mà vẫn chưa có bị hạ xuống. Gia Cát Lượng mỗi ngày ở dưới bảng chiêu hiền bước đi thong thả khoan thai, cao hứng đến mức vẫy cây quạt lông ngỗng. Cửa thành kia có ba thợ giày đang bày hàng, mặt mày của bọn họ xấu xí, lại dốt đặc cán mai, tất cả mọi người gọi bọn họ là thợ giày xấu. Bọn họ nghe nói Gia Cát Lượng đang trêu chọc người Đông Ngô, nên trong lòng không phục, liền tụ lại một chỗ cùng bàn bạc. Bọn họ ước chừng tốn thời gian ba ngày ba đêm, rốt cục cũng dùng biện pháp cắt bỏ giày, cắt bỏ ra dạng hồ lô. Sau đó, lại dùng nguyên liệu da trâu, dám một cái dùi, một cái dùi nối ghép thành một mô hình hồ lô lớn. Lúc đúc đồng, thì trước đem da hồ lô chôn ở trong cát. Cái này quả nhiên là một hành động thành công. Gia Cát Lượng nhận mô hình hồ lô đúc đồng xong, thì lập tức cáo từ với Tôn Quyền, từ đó cũng không dám nữa xem thường Đông Ngô nữa. Chuyện xưa “Ba thợ giày xấu, thắng được Gia Cát Lượng”, cứ như vậy thành một câu ngạn ngữ ngụ ý khắc sâu. Câu tục ngữ này có ý nói là, trí khôn ba người bình thường hợp lại muốn hơn một Gia Cát Lượng. Thật ra thì, thợ giày thối cùng Gia Cát Lượng có chút liên quan nào đâu , “Thợ giày” thực tế là giống âm “Tì tướng”, “Tì tướng” ở cổ đại chính là “Phó tướng” câu tục ngữ này nguyên ý là chỉ đem trí khôn ba phó hợp lại có thể chọi một Gia Cát Lượng. Sau lại, ở trong quá trình lưu truyền, mọi người lại đem “Tì tướng” nói thành ” Thợ giày” rồi. Cậu xem qua TV nến biết Gia Cát Lượng là làm gì, nhưng không biết thợ giày thối là làm cái gì, dính một chữ thối, cậu nghĩ có thể là, “Bán trứng vịt đấy!” “Bán trứng vịt sao? !” Cả hai người đồng thanh kinh ngạc đến trợn mắt hạt châu, bán trứng vịt lại có thể hơn quân sư, ách, cũng quá khoa trương rồi! “Nếu không chính là bán gà mẹ!” “Bán gà mẹ sao? !” “Đúng vậy!” “Tại sao?” “Bởi vì tôi không biết gà mẹ nha! Ha ha ha ha. . . . . .” Đầu đầy hắc tuyến, cười đểu này của chủ tử thật sự rất lạnh nha, hai người ôm tay run rẩy! Thời gian ba người đùa giỡn cũng đã qua năm sáu phút, lúc này bảy chiếc xe chạy tới, sau khi dừng lại, mọi người nhanh chóng từ trong xe bước xuống, đi tới phía trước bọn họ, cậu bé nhìn qua loa một chút, có chừng ba bốn mươi người, cậu liếc về phía Bạch Dạ một cái, rồi nhún nhún vai, “Không khoa trương như vậy chứ!” Bảo cậu ấy tùy tiện gọi mấy người, cậu ấy lại gọi nhiều như vậy, bảo cậu làm thế nào mà khiêm tốn đây! “Chủ tử, về mặt khí thế phải mạnh hơn đối phương, cũng là một loại chiến thuật tâm lý!” Bạch Dạ giải thích. “Cũng đúng!” Cậu bé nghĩ nghĩ rồi đồng ý, “Đi thôi!” Xoay người, cậu bé đi ở phía trước, hai bên trái phải là Bạch Dạ và Ảnh Tử hai đại hộ pháp, đi theo phía sau một mảng tôm tép đông nghịt, không khí này đích xác là rất sung! “Các người muốn làm gì?” Thấy khí thế to lớn của bọn họ, bảo an run giọng nói, chỉ là hỏi thăm, mà không dám ngăn trở. Cậu bé lạnh lùng liếc về phía hắn ta một cái, không có bất kỳ giải thích nào, phách lối mà dẫn người xông vào!

/247

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status