Anh bá đạo mạnh mẽ đoạt lấy, cũng là ma sát mà dịu dàng, lưu luyến mà trằn trọc, nhẹ nhàng mà hút lấy, kiên nhẫn chờ đợi cô ngây ngô đáp lại. Kỹ thuật hôn của anh cao siêu, làm cho Vô Song ý loạn tình mê lần nữa, vốn là định đẩy tay của hắn anh, nhưng lại nắm chặt Tây phục của anh, cô sắp không thể hít thở. . . . . . “Ngoan, hít thở một cái!” Hơi rời khỏi môi của cô, anh nửa dụ nửa dỗ mà hướng dẫn cô, Vô Song giống như là đang bị anh làm ma pháp vậy, trừng mắt nhìn, nhưng lại dựa theo lời của anh, hít thở môt cái, đôi mắt thâm thuý sáng ngời kia của Đông Bác Hải mang theo một loại mê hoặc, ý cười trêu tức, đặt lên môi cô lần nữa, quanh quẩn trong hàm răng đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt, cùng với mùi hương đàn ông đặt biệt ở trên người anh. Tay của anh dời khỏi trận địa, xoa lưng của cô, cách một lớp vải sợi mỏng manh, Vô Song có thể cảm giác được lòng bàn tay nóng bỏng của anh đã lọt vào trên lưng cô, bất chợt cô lạnh run, ý thức đã bừng tỉnh, cô dùng sức đẩy, Đông Bác Hải rời khỏi môi cô, nhưng ánh mắt lại không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm môi đỏ mộng hơi sưng vù của cô, hơi híp mắt cười nói: “Bài hát vừa rồi, là vì ai mà hát?” Vì ai mà hát? “Không có vì ai!” “Thật?” Anh giương mắt lên đưa mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy hoài nghi. “Có tin hay không tùy anh.” Cô tránh khỏi ánh mắt dò xét của anh, thật ra thì cô cũng không phải hát vì Kiều Lệ Vũ, cô cũng không nghĩ tới sẽ có người chọn bài hát này, lại không ai hát, nhưng bài hát này xác thực gợi lên mối tình đầu khổ sở mà nó đã lắng đọng ở chỗ sâu nhất trong lòng cô. “Em thật sự không thông minh.” Anh cưng chìu dường như nhéo khuôn mặt của cô, nếu cô ấy là cô gái thông minh, hiểu được làm cho người đàn ông vui vẻ, thì sẽ không trả lời như vậy. Nhưng, anh lại thích cô gái này chân thành, không điệu bộ, không giả dối, cùng với dáng vẻ cay độc ở trên người cô! Thật ra thì từ lúc cô né tránh ánh mắt của anh, thì anh đã hiểu được, trong lòng cô, mặc nhiên còn có bóng dáng người đàn ông kia, có lẽ còn chưa hết yêu! Đôi mắt tối lại, Đông Bác Hải âm thầm cắn răng, cô gái này là của anh, thể xác trái tim đều phải là của anh. Anh sẽ không để cho kẻ nào đụng tới cô! Cũng sẽ không để cho cô vọng tưởng tới kẻ nào, ngoại trừ anh và con trai. “Toilet ở bên kia.” Anh ưỡn thẳng sống lưng, sửa lại Tây phục đã bị cô nắm nhăn, đưa tay chỉ hướng ngược lại mà cô vừa chỉ lúc nãy, Vô Song lập tức quýnh lên. “Tạ. . . Tạ.” Cô nghiêm mặt không thể cười cứng ngắc nữa, nói cám ơn với anh, dựa vào gì chứ, cô bị cường hôn mà còn phải nói cám ơn với đối phương, logic gì vậy. Anh cười trêu: “Không cần khách khí, em đã trả phí hỏi đường, không phải sao?” Xoay người, anh cũng không trở về phòng, mà là sãi bước đi, Vô Song sững sờ ở tại chỗ mất mấy giây, đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần, thì lập tức giương nanh múa vuốt về phía bóng lưng của Đông Bác Hải, vung quyền loạn, hôn mê, người này ăn đậu hũ của cô mà coi như là chuyện đương nhiên, cô muốn vẽ một vòng tròn nguyền rủa anh, ra cửa thì rơi vào khe nước. Đột nhiên, Đông Bác Hải dừng bước chân, xoay người lại, Vô Song lập tức thu hồi tư thái bạo động, bày ra vẻ thục nữ cười ngây ngô, anh nói: “Chúc Vô Song, kỹ thuật hôn của em thật tệ, thiếu sự dạy dỗ!” Khuôn mặt tuấn tú lập tức nở một nụ cười, làm mê chết ngàn vạn, xoay người, lần này là rời đi thật. Nụ cười xinh đẹp như vậy của anh không những không mê đảo được cô, ngược lại khơi dậy xúc động giận dữ của cô, hận không thể hóa thân thành một con sói ác độc, nhào qua anh, hung hăng cắn chết anh, xé nát anh! “Đồ xấu xa, thật sự coi người của toàn thế giới đều giống như anh, là cái rắm ngựa đực sao?” Cô cũng không hôn được mấy người, dĩ nhiên kỹ thuật hôn rất tệ. Vô Song cắn răng, tức giận mà xoay người đến toilet, chuẩn bị đi súc miệng.
/247
|