“Anh nói cái gì?” Vô Song cho là mình đã nghe lầm. “Anh muốn em. . . . . . Nấc. . . . . .” Anh ợ lên hơi rượu, một đôi bàn tay trắng như phấn nện vào ngực của anh, ngay sau đó chính là tư thế giãy giụa kiểu chó của mỗ tiểu thư: “Nghĩ hay quá nhỉ, buông tay.” Quả nhiên không thể ở sào huyệt của kẻ trộm được! “Này sao em kích động thế?” Anh không những không buông tay, mà còn nâng lên nụ cười xinh đẹp. “Đại **, sắc lang thối, mau buông tay.” Nếu không cô sẽ ra tay. Anh lật người, nhường cho cô một nửa ghế sa lon, chống đỡ cô ở bên trong, hai mặt đối lập với nhau, bốn mắt gặp nhau, dù trên mặt anh vẫn đang treo nụ cười, nhưng ánh sáng lóe lên trong mắt lại có một chút đau đớn không tan được. Vô Song sửng sốt một chút, rồi tâm không tự chủ được mà quan tâm: “Anh, anh làm sao vậy?” “Không có gì, chính là muốn em tâm sự với anh thôi.” Anh nhắm mắt lại, tay ôm chặt lấy cô. “Anh muốn tôi. . . . . . Chính là nói chuyện phiếm với anh?” Vô Song có chút không tin, lại còn tưởng rằng anh giả mượn rượu để điên khùng, mà làm chuyện cầm thú với cô. Lông mày thanh tú của anh giương lên, rồi hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?” Thấy mặt của Vô Song hơi ửng hồng rồi, anh lại nói: “Em đang nghĩ cái gì?” “A, tôi không nghĩ cái gì.” Ánh mắt của anh híp lại tràn đầy không tin, còn khuôn mặt của Vô Song thì xấu hổ rồi đỏ lên, sau đó cãi chày cãi cối nói: “Tôi thật sự không nghĩ cái gì.” Lần này thì anh nở nụ cười. “Này, có gì tốt mà cười, không cho phép, không cho phép. . . . . . Anh còn cười nữa.” Mặt của cô hồng đến mức như là quả hồng, mà anh cười rất tự nhiên, Vô Song giận thật sự rồi nên thân thể giật giật, lúc này mới chú ý tới giữa hai người là thân mật và mập mờ như vậy. “Được rồi, anh không cười, em cũng đừng. . . . . .. ” Cuối cùng anh cũng ngưng cười, mà cô cũng nghe lời ngừng lại, cũng không phải là Vô Song nghe lời của anh, mà là tay của cô hình như đã đụng phải cái gì đó nóng nóng, cô luýnh quýnh dừng lại. Ngẩng đầu không được, cúi đầu cũng không xong, cô chỉ có thể nhắm hai mắt lại thật chặt, nhưng vào lúc này lại động tình, anh dùng tay nâng cằm của cô lên, đưa làn môi mỏng tới, anh siết chặt đầu của cô, để cho cô không có chỗ trốn, khi mùi rượu nhảy vào trong khoang miệng của Vô Song, thì cả người cô đều choáng váng, mờ mịt mà mở mắt ra lập tức, không nhìn thấy bi thương trong mắt của anh, lại có thể cảm nhận được tối nay không giống chính anh. Giữa lúc miệng lưỡi đang triền miên, giống như những giọt nước trong veo chảy róc rách, dịu dàng mềm mại từ từ dung hợp, lại khó phân biệt anh và em, mật ngọt tươi mát, dịu dàng, làm cho người ta muốn triền miên thoả thích đến tận cùng trái đất, anh càng cẩn thận thương tiếc, thì Vô Song càng cảm thấy anh đang sợ. Anh cũng biết sợ? Đúng vậy, chính xác là Đông Bác Hải đang sợ, đối với Vô Song có phải yêu hay không, đối với anh đã không còn quan trọng, quan trọng là cô gái này khiến anh để ý, anh muốn trói cô ở bên mình cả cuộc đời. Nhưng mà anh sợ, anh sẽ mang đến tai nạn, mang đến bất hạnh cho cô. Nụ hôn triền miên kéo dài hơn 10′, sau đó Vô Song thật sự là sắp không hít thở được, anh mới buông miệng ra, sau đó ôm chặt cô, bên tai thì thầm một câu: “Ngủ đi, anh mệt rồi.” . . . . . . Vô Song thật sự không biết nói gì, thật không hiểu nổi anh rốt cuộc là kiểu đàn ông gì, luôn đối với cô làm vài hành động không giải thích được, hôn cô cứ như là chuyện đương nhiên, giống như cô chính là vật phẩm của anh vậy, nhưng mà. . . . . .hình như anh đã quên, anh cũng không cho cô một lời hứa nào. Lời hứa? Thôi đi, cô mới không lạ gì lời hứa của anh. “Này, muốn ngủ thì trở về trong phòng ngủ.” Thân thể không nhúc nhích được, cô chỉ có thể cất cao giọng gọi anh. Thế nhưng anh lại mắt điếc tai ngơ, có tiếng ngáy vang lên khe khẽ, hình như là anh cố ý nói cho cô biết, anh đã ngủ rồi đừng quấy rầy! “Anh bỏ tôi ra đi, tôi không thoải mái, ôi chao 诶.” Anh cũng không có ý kiến gì, nhưng mà người chịu tội là cô nha, ngực bị dồn ép nên rất đau . “Em có chỗ nào không thoải mái.” Anh lập tức mở mắt ra, vội buông lỏng tay ra một chút, lúc này Vô Song mới hít thở được, theo bản năng lấy tay đè ngực. Chính là cử chỉ lơ đãng này của cô, đã hấp dẫn chú ý của Đông Bác Hải, anh cười xấu xa nói: “Anh giúp em xoa nhé, không chỉ có thể ngừng đau mà còn có thể giúp nó lớn lên.” Một mũi tên hạ hai chim a! Vô Song lập tức vòng quanh ngực, nghiêm nghị cảnh cáo, “Không muốn ngủ ngoài cửa, thì tốt nhất là anh an phận một chút cho tôi.” “Nhưng nhà này là của anh.” “Tam Thiếu Gia, ngài thật là quý nhân hay quên, ngài đã quên hôm nay ở bệnh viện anh đã đem nó tặng cho tôi, bây giờ nhà này là của tôi.” Anh cười, “Nói như vậy là em đã đón nhận.” “Không cần mới phí phạm, tại sao tôi phải làm cho cuộc sống mình khó khăn chứ.” Anh xoa xoa cái trán hơi đau, ôm lấy cô lần nữa, nhưng lần này tay nới lỏng rất nhiều, anh thật sự có hơi mệt mỏi, “Ngủ đi, lần này anh không có gạt em.” Anh nhắm mắt lại ngủ. Vô Song thật là muốn đào cái hang chui vào, một người đàn ông như anh thật không biết xấu hổ, anh luôn luôn không xem cô như phụ nữ! Lúc nửa đêm, Đông Bác Hải nhận một cú điện thoại, anh ôm Vô Song trở về gian phòng, rồi sau đó mở cửa ra, ở ngoài cửa có dừng một chiếc xe màu đen sang trọng, một thuộc hạ mở cửa xe thay anh, một thuộc hạ mặc Tây phục cho anh, anh chỉnh sửa cà vạt lại rồi ngồi lên xe. ◆◆◆◆ ◆◆◆◆ Luân Đôn, Anh Quốc. Bên trong một căn biệt thự sang trọng hơn ngàn héc-ta, bên cạnh hồ bơi cực kỳ hiện đại, có một người đàn ông ngoại quốc để trần nửa người trên, mặc quần bơi đeo kính đen ngồi ở trên ghế, hưởng thụ phong tình của Hawai, nhẹ nhành uống một ngụm nước trái cây, hắn hỏi thuộc hạ mặc Tây trang ở bên cạnh: “Chuyện làm như thế nào rồi?” “Nhiệm vụ thất bại!” Thuộc hạ nghiêng người cúi đầu nói. “Thất bại? !” Người đàn ông dường như cho rằng đã nghe lầm, lấy mắt kính xuống rồi ngồi dậy, thuộc hạ run lên một chút, nhưng cũng không lên tiếng, dưới cơn thịnh nộ hắn ném ly nước trái cây xuống đất, mảnh vụn bay tứ tung. “Một ả đàn bà mà cũng giải quyết không được, bọn mày làm ăn cái gì không biết?” Người đàn ông ngồi dậy, cho thuộc hạ mấy tát tai, lại cảm thấy còn chưa hết giận, đã nhấc chân đá hắn ta xuống hồ bơi, tức giận mà chống nạnh, tâm phiền ý loạn mà sờ sờ cái đầu trơn bóng, hình như đang tính toán kế sách tiếp theo. Người đàn ông tên là Alexander, người Anh, hơn ba mươi tuổi, ở trên phương diện làm ăn luôn so tài một mất một còn với Đông Bác Hải, hai tháng trước, bạch phiến hắn buôn lậu đã bị cảnh sát lấy được, tốn không ít tiền, vốn nghĩ ở trên phương diện sự nghiệp sẽ vớt lại khoản tiền tổn thất kia, không ngờ, lại xuất hiện Trình Giảo Kim Đông Bác Hải này, đoạt đi khách hàng lớn của hắn, cái này làm thế nào hắn cũng nuốt không trôi. Nhưng hắn không động được Đông Bác Hải, không động được nhà họ Đông, trùng hợp là lúc này truyền ra scandal anh ta có con riêng, dựa theo hắn âm thầm điều tra, anh ta xác thực rất gần gũi với mẹ con họ, hắn nghĩ, nếu giết vợ con anh ta rồi, anh ta tất nhiên sẽ đau khổ vạn phần. Cho nên, hắn đưa hắc thủ về phía Vô Song! “Chủ tử, bên ngoài có người muốn gặp ngài.” Lúc này, lại một tên đàn ông áo đen đi tới bẩm báo. “Người nào, con mẹ nó, sao lại không biết chọn thời gian như thế, bảo hắn ta cút đi.” Người đàn ông hung tợn nói, không nhìn thấy hắn đang phiền à. “Nhưng mà. . . . . . Chủ tử à, đuổi hắn ta không đi.” Người con trai run rẩy nói. Đuổi hắn ta không đi? Nói gì vậy, có người ở địa bàn của hắn tới khiêu khích à, Alexander tức tối mặt, cặp mắt đã ửng hồng rồi lại một chân đá tên kia xuống hồ bơi.
/247
|