Nửa giờ sau, Alexander được người ta dìu ra ngoài, cậu bé đứng ở cửa ra vào tự mình ‘ cung nghênh ’ hắn, đôi môi trắng mịn xẹt qua nụ cười mỉa mai, “Vẫn còn hưởng thụ sao?” Bạch Dạ ở bên cạnh nén cười, bởi vì lời nói này mà từ trong miệng một đứa trẻ tám tuổi hỏi, thì thật sự rất nực cười, cậu ấy lại không hiểu cảm giác kia là cái gì. “Van cầu cậu, giết chết tôi đi, giết tôi đi.” Người ta đều muốn sống, thế nhưng hắn lại từ chối sự sống, có thể thấy được tư vị kia là sống không bằng chết. “Giết người?” Vẻ mặt cậu bé kinh hãi, liếc về phía Bạch Dạ, “Bạch Dạ, tôi từng giết heo chưa?” “Chưa từng thấy qua.” Bạch Dạ nhún nhún vai. “Nghe thấy chưa, ngay cả heo tôi cũng chưa từng giết, sao dám giết người đây?” Bộ dạng cậu bé ra vẻ ngoan ngoãn, ngại giết chết Alexander. Alexander cắn răng nghiến lợi nhìn cậu bé chằm chằm, nó rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, nhìn qua tràn đầy ngây thơ hồn nhiên và đáng yêu, ai có thể nghĩ đến, nguỵ trang dưới mặt nạ Thiên Sứ của nó chính là một trái tim của ác ma. Ai kính cậu một thước, cậu nhất định sẽ trả lại hắn một trượng, động đến mẹ cậu, thì càng đáng chết hơn! “Bạch Dạ, đưa khẩu súng cho tôi.” Bạch Dạ cung kính đưa súng lục lên, cậu đem họng súng hướng về phía Alexander, người đang đối mặt với tử vong thì khoảnh khắc đó cực kỳ yếu đuối, cho nên Alexander luống cuống, “Cậu, cậu muốn làm gì?” “Không phải là ông muốn chết sao, đột nhiên tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi muốn đem lần đầu tiên của mình cho ông.” “Phốc.” Lần này không chỉ là Bạch Dạ cười, người ở chỗ này cũng không nhịn được nén cười, cậu bé trừng Bạch Dạ một cái: nghiêm túc. “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Đột nhiên hắn không muốn chết, hoặc là nói ánh mắt đã kịp chạm đến con ngươi đen nhánh thâm u của cậu bé, thì lúc đó hắn sợ chết. “Ông làm sao vậy? Ghét bỏ lần đầu tiên của tôi?” Con ngươi u ám lạnh thêm ba phần, hắn cũng không nói ra lời mà chỉ có thể run lẩy bẩy. “Khụ khụ” Bạch Dạ kìm nén tiếng cười đến mức sắp bị nội thương, cậu không nhịn được nên chỉ có thể ho khan. “Được rồi, Bạch Dạ, cậu tới giải quyết hắn.” Q Tử trả lại khẩu súng cho Bạch Dạ, Bạch Dạ mới vừa nhận lấy súng, thì Alexander hoảng loạn mà cầu xin tha thứ: “Van cầu các người. . . . . . Đừng giết tôi. . . . . . Tôi, tôi không muốn chết. . . . . .” “Cái gì?” Q Tử nhíu chân mày rồi chất vấn. “Tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, van cầu các người. . . . . . Bỏ qua cho tôi. . . . . . Bỏ qua cho tôi.” “Bỏ qua cho ông?” Q Tử dùng súng gõ đầu của hắn một cái, sau đó một tiếng “Phanh ——” , nả một phát súng vào trên cửa sắt, cặp chân của Alexander mềm nhũn. “Ông đang tự mình tiêu phí à, muốn hay không muốn, nói cho ông biết đã rơi vào trong tay bản gia, thì sống chết đã không phải là ông quyết định.” Cậu lui hai bước, nói với đám thuộc hạ, “Buông hắn ra.” Hai tên thuộc hạ lui ra. Q Tử lại liếc nhìn, “Bạch Dạ.” “Dạ, chủ tử.” Bạch Dạ gật đầu cầm súng, rồi hướng ngay đầu của hắn. “Tha cho tôi, van cầu cậu, đừng giết tôi, đừng giết tôi. . . . . .” Alexander cầu khẩn dáng vẻ chật vật ngồi dưới đất, hai chân mềm như không có xương. Q Tử mỉm cười, híp híp mắt nguy hiểm, giữa hai lông mày thoáng qua một chút hài hước. “A. . . . . . A. . . . . .” Cuối cùng Alexander cũng thét chói tai, thân thể co rúm lại lui về phía sau, biết rõ là sẽ chết nhưng lại bất lực, thời khắc đáng sợ nhất hẳn là cũng chỉ có như thế này thôi, cho nên hắn mới không có cốt khí mà tiểu ra. ” Bạch Dạ đợi chút.” Cậu bé nắm súng của cậu ấy, nhìn một vũng nước ở trên đất, cậu bé nói, “Thì ra thái giám đi tiểu không phải là chảy xuống từ cái mông.” Bạch Dạ lặng yên. . . . . . Ai nói thái giám chính là đi tiểu bằng cái mông? ? Cậu đi tới thân thể nửa ngồi, nâng quai hàm lên cười cười, “Tôi cho ông hai lựa chọn, Α, chết, Β, ở truồng chạy, chỉ cần ông dám, thì tôi thả ông ngay.” Ở truồng chạy? ! Rõ ràng là làm nhục trắng trợn mà! Alexander nhìn chằm chằm vào hai mắt của cậu, đỏ tươi, rõ ràng là căm thù đến tận xương tuỷ, tiểu ác ma, mày điên rồi! Α, là chết, Β, là sống không bằng chết. Người có thân phận địa vị giống như hắn vậy, mà lại ở truồng chạy nhất định sẽ trở thành trò cười cho toàn thế giới, hơn nữa bây giờ hắn đã tàn rồi, cái mặt này hắn đâu còn mất nữa. Cho nên, hắn làm việc nghĩa không được chùn bước mà lựa chọn cái chết, “Tôi chọn. . . . . .” “A, đúng rồi, còn phải nói cho ông biết một chuyện, mới vừa rồi ông cùng với chó vật lộn, còn có cùng với chó. . . . . . Bạch Dạ, được kêu là cái gì vậy?” Cậu không hiểu hỏi lại Bạch Dạ. Ánh mắt của Bạch Dạ nhấp nháy rồi liếc nhìn Alexander, cười nhẹ, “Giao hoan.” “Chúng tôi đã ghi hình lại rồi, chuẩn bị lúc ông chết thì phát lên trên mạng, để cho người của toàn thế giới đều biết về ông một chút, đầu tiên là chúc mừng ông, ông muốn phát hoả.” Cậu nhóc cười, vẻ mặt cả người lẫn vật vô hại. Alexander lại tức chết, ông trời, hắn đã trêu chọc tới ác ma như thế nào vậy, sống chết đều không cho hắn, một khi video ra ánh sáng, thì người nhà nhất định sẽ phỉ nhổ phần mộ của hắn. Hắn gặp hạn mới thua trong tay một tiểu ác ma này, sống chết đều là đau khổ, hành hạ. “Sự lựa chọn của ông.” Cậu bé đứng dậy từ trên cao nhìn xuống hắn. “Đến tột cùng cậu là ai?” Ai tới nói cho hắn biết, con trai của Đông Tam Thiếu là đại nhân vật như thế nào, sao lại phúc hắc như vậy. “Người mà ông không thể trêu chọc.” Hôm nay cậu sẽ để cho hắn biết một chút về cái gì gọi là, người thì không thể nhìn bề ngoài, đừng tưởng rằng bọn họ cô nhi quả mẫu (goá phụ và trẻ mồ côi) mà dễ bắt nạt, sai lầm rồi, bọn họ là không thể trêu chọc. “Ha ha ha ha. . . . . .” Hắn cười điên dại, rồi sau đó lại ôm một chân của cậu bé, khóc nức nở, “Van cầu cậu đừng hành hạ tôi như vậy nữa, tôi sai lầm rồi, tôi thật sự biết sai rồi.” “Xin lỗi, đã muộn!” Vẻ mặt cậu bé tiếc nuối. “Sự lựa chọn của ông.” Cậu dằn cơn tức giận xuống rồi hỏi lại một lần nữa. Alexander thật không có tiền đồ mà khóc sụt sùi, hắn đâu sợ mình bị mất mặt, càng không sợ gia tộc mất mặt, nói thế nào hắn cũng có quan hệ rất gần với hoàng thất Anh quốc. “Ông không muốn chọn, thì tôi chọn giúp ông, Bạch Dạ ra tay!” Alexander vừa nghe đầu óc đang hỗn độn thì đột nhiên thanh tĩnh, hét rầm lên “Không. . . . . . Đừng có giết tôi. . . . . . Đừng.” “Không muốn chết, vậy ông lựa chọn chính là Β, ở truồng chạy rồi hả ?” Cậu bé lại ngồi xổm xuống, lần này thì cười đặc biệt sáng rỡ, theo thói quen mà vuốt ve đầu kẻ thù, cười nói: “Ngoan nha, thức thời mới là trang tuấn kiệt, dẫn hắn lên xe.” Hai người còn trai lại bước lên trước đỡ hắn dậy. Nửa giờ sau, xe lái tới khu quảng trường, cả người trần trụi của Alexander bị người ta đẩy xuống xe, cửa xe khép lại rồi lái xe đi, Bạch Dạ chở cậu bé đi ở phía sau. Alexander vừa ra quảng trường thì hấp dẫn không ít ánh mắt, hắn ngồi xuống đất lấy tay che mặt lại, rồi chậm rãi đứng dậy, lúc này quảng trường đang náo nhiệt, không ít cô gái thét chói tai, đàn ông thì cười nhạo. Quần chúng vây quanh xem hắn càng lúc càng nhiều, hắn hình như cũng xấu hổ cho mình, theo bản năng thì chạy trốn, muốn tìm một chỗ để trốn. “Chủ tử, Bạch Dạ bội phục cậu.” Còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn trả thù thì không hẳn là hung ác, quả nhiên lường trước đại sự. Cậu bé nháy mắt mấy cái, cười rồi nói: “Không cần mê luyến tôi, tôi chỉ là một truyền thuyết.” “Phanh ——” Đột nhiên, không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng súng vang, đám người ôm đầu thét lên, chỉ thấy thân hình cao lớn của Alexander từ từ ngã xuống.
/247
|