Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 212 - Bà Xã, Chúng Ta Chơi Một Trò Chơi Có Được Không? (Đặc Sắc) (1)
/283
|
Editor: Puck - Diễn đàn
Úy Nam Thừa nhảy vào bồn tắm, nắm cắm của cô, “Anh không cần em nhận sai, anh chỉ cần em... Tắt lửa ––”
Vừa dứt lời, bàn tay kéo cô lên, vòng lấy sau lưng cô, giữa hai chân đưa tới, kéo hai chân cô sang bên, ôm cô nâng lên, dựa vào trên tường, Thiên Ca Tuệ “Ôi” một tiếng, hai chân cách mặt đất, mất đi thăng bằng, thét lên ôm anh, anh vừa đúng bỏ một tay ra, đưa xuống đỡ mình, cứ như vậy tiến vào, vẫn đâm đến chỗ sâu nhất.
Lần này Thiên Ca Tuệ rốt cuộc có thể cất lên tiếng rên rỉ, ngửa đầu kêu lên âm thanh quyến rũ vô hạn.
Thân trên của anh dựa vào cô, gắt gao chống đỡ cô trên tường, mềm mại trước ngực cô và bắp thịt cứng rắn trước ngực anh cọ xát một chỗ, vừa đau vừa tê dại, tay của Tuệ Tuệ cào ra từng vết đỏ sau lưng anh.
Động tác của anh vừa nhanh lại mãnh liệt, mỗi một lần đều đâm sâu vào bên trong, Thiên Ca Tuệ bị đâm đến nhỏ giọng “Ừ” giống như mèo, trong lòng không nói ra được là hưng phấn hay vui vẻ, chỉ cảm thấy trong thân thể vui thích.
Phòng tắm trơn, lúc nào anh cũng phải cẩn thận không làm ngã Tuệ Tuệ, không dám quá quên mình. Chỉ đành phải lấy tư thế ôm cô như vậy ra khỏi phòng tắm, cứ kết hợp như thế tạm xả nước, cả người ướt át ôm cô ra ngoài. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“A...” Đến trước giường lớn trong phòng ngủ, anh đột nhiên rút ra, dưới thân cô nhất thời có chất lỏng nóng ấm dính dính chảy xuống, thân thể chợt nhẹ, bị anh ném vào giữa chiếc giường mềm mại.
Thiên Ca Tuệ hưng phấn hết lên, dùng cả tay chân bò về trước, đang chuẩn bị chui vào trong chăn, cổ chân đột nhiên bị ông xã kéo lại, thân thể không tự chủ lui về phía sau, vẫn bị tóm đến mép giường.
Bàn tay có lực của Úy Nam Thừa cố định chân cô, thẳng lưng lên trước, lại nặng nề lấp đầy cô.
“Người xấu... Đau... A ừ... Anh định... Đụng hư người ta... Phải không? Hu hu...” Thiên Ca Tuệ lắc tóc dài, thở dốc đứt quãng.
“Ngoan, anh nào nỡ...” Anh cúi người mút ra từng dấu hôn trên cổ cô, dưới thân không hề lỗ mãng lực lớn ra vào nữa, mà khe khẽ đâm, hơi cong người, nằm ở trên người cô, thong thả ung dung trêu chọc cô.
“Ưmh... Đừng như vậy... Nhanh lên một chút đi! Ông xã... Mạnh một chút...” Cô bị anh ép tới chặt chẽ, nhỏ giọng nhẹ nhàng cầu xin.
Úy Nam Thừa phả khí nóng bên vành tai cô, đầu lưỡi đưa vào trong lỗ tai, “Bà xã, chúng ta chơi một trò chơi có được không?”
Mắt to mờ sương của Thiên Ca Tuệ mở ra, môi đỏ mọng khẽ chu, “Trò chơi gì...”
Anh nặng nề đâm cô, nghe cô thoải mái khẽ nói một tiếng, lai lui ra ngoài khẽ chống đỡ, “Em đếm đi, từ bây giờ, khi đếm đến sáu và chín thì anh nặng một chút, ừ...” Anh ngược lại gặm cổ cô.
“Đừng!” Thiên Ca Tuệ quả quyết không chịu, ai muốn chơi trò chơi mắc cỡ như vậy!
Úy Nam Thừa lại nằng nặng tiến vào, bá đạo nói: “Không được! Ai bảo vừa rồi em mới châm lửa! Anh đếm trước? Ừm... Bắt đầu ––”
Anh xấu xa lui ra ngoài, “Một, hai, ba...” Mỗi lần đếm xong, anh lại khẽ ra vào một lần, rốt cuộc đếm tới sáu, dưới tiếng kêu to quyến rũ của Tuệ Tuệ, anh xâm nhập vào toàn bộ, vào đến chỗ sâu nhất của cô.
“Ừ...” Đếm tới ba mươi hai rồi, Thiên Ca Tuệ khó nhịn chờ mong đến ba mươi sáu –– die nd da nl e q uu ydo n
“A!” Cô kích thích thét chói tai, “Úy Nam Thừa! Anh đồ trứng thúi lớn này!” Không không đến sáu và chín sao!
Úy Nam Thừa thấp giọng cười sung sướng, “Xin lỗi, anh đếm sai rồi.”
Thiên Ca Tuệ vừa giận vừa hờn, đưa tay nhéo bắp thịt bên hông anh, “Người xấu! Khốn kiếp! Anh chính là cố ý!”
Úy Nam Thừa cũng không giận, ép cô tinh tế gặm cắn, “Tuệ Tuệ em tự mình đếm không được sao? Sẽ không đếm sai nha...” Anh lại bắt đầu mấy cạn một sâu trêu chọc.
Thiên Ca Tuệ giận dỗi không chịu đếm ra tiếng, cắn một miếng trên bả vai ông xã, có một ý tưởng muốn cắn thịt anh, trứng thúi lớn! Người xấu! Cũng biết thay đổi cách tới hành hạ cô!
“A! Ưm a...” Úy Nam Thừa đột nhiên đụng vào thật sâu, khiến Thiên Ca Tuệ co rúm lại, không chịu theo giằng co, “Úy Nam Thừa! Năm mươi lăm a! Năm mươi lăm!”
Hình như Úy Nam Thừa rất vui vẻ, lại không dám cười quá lớn tiếng, sợ chọc giận người phụ nữ nhỏ trong ngực, thật sự tức giận sẽ không dễ dụ, kiềm chế cười nói, “Ai nói? Anh rõ ràng đếm tới năm mươi sáu.”
Thiên Ca Tuệ vô lực thở gấp, ngón tay càng thêm dùng sức nhéo người nào đó, “Hu hu... Trứng thúi! Em chán ghét anh...”
“Ngoan ~ ai bảo em kẹp chặt như vậy... Anh lại đếm sai rồi... Ừ... Tuệ Tuệ... Đếm ra tiếng...” Úy Nam Thừa vẫn không chịu bỏ qua, bản chất phúc hắc nhìn không sót thứ gì, đêm nay anh hoàn toàn biến thành sói xám lớn rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho thỏ trắng nhỏ như vậy.
Thiên Ca Tuệ thất bại níu chặt ga giường, đứt quãng xin tha thứ, “Ưmh... Đừng... Xin lỗi mà! Người ta biết rõ sai rồi... Không nên cố ý đùa với lửa... Ông xã... Em rất khó chịu... Anh nhanh lên một chút... Cho người ta chứ sao...” di3nd@nl3qu.yd0n
Úy Nam Thừa nhỏ giọng khàn khàn “Hả?” Một tiếng.
Thiên Ca Tuệ hoàn toàn ý thức được mình là thỏ trắng nhỏ, cuối cùng không thể đấu lại sói xám phúc hắc lớn, chuyện trên giường thật sự không phải là cô có thể quyết định được, hu hu... Thật khó chịu mà... Sương mù trong mắt to hiện giờ thật sự nhuộm lên một tầng hơi nước, môi đỏ mọng hơi sưng khẽ cắn, tội nghiệp nhìn người nào đó.
Thật sự vừa thấy đã thương, Úy Nam Thừa nhất thời mềm nhũn ra, nhưng anh cố ý cau mày, giọng trầm thấp khe khẽ, “Ặc... Còn chưa đủ? Vậy –– chờ một chút có được không? Anh phải nghỉ ngơi một chút, dù sao cấu tạo thân thể đàn ông và phụ nữ không giống nhau...”
Cái gì gọi là phúc hắc? Cái gì gọi là phúc hắc yêu nghiệt? Một người trước mắt không hơn không kém chính là một phúc hắc yêu nghiệt!
Thiên Ca Tuệ coi như thấy được, rõ ràng là anh cố ý chơi trò chơi mắc cỡ như vậy, mấy cạn một sâu hành hạ mình, không để cho mình thoải mái, hại cô hết lần này đến lần khác mềm giọng cầu xin tha thứ, lại! Lại...
Lại còn nói mình chưa đủ!
Hu hu... Trứng thúi chính là dưỡng thành như vậy!
Sương mù trong tròng mắt đen dần tan rã, ở giữa bốc lên một đám lửa nhỏ, chống đỡ thân thể mềm yếu một chưởng đập lên gương mặt tuấn tú của anh, lại bị anh nắm trong tay, đặt bên môi liếm liếm, lại bỏ từng ngón tay vào trong miệng ngậm.
“Thật sự gấp như vậy? Thế cũng được, anh miễn cưỡng theo em.” Nụ cười trong mắt Úy Nam Thừa lóe lên, ôm người phụ nữ trong ngực bắt đầu ra sức vận động, trừng phạt tối nay đúng là hơi nặng một chút, ai bảo chính là cô đùa với lửa, mà anh còn nhiều cách cưng chiều cô.
Đầu mơ mơ màng màng của Thiên Ca Tuệ thầm nghĩ: Cái gì gọi là miễn cưỡng! Vốn là hung dữ mãnh liệt! Vốn không cho cô một chút thời gian thở dốc, muốn hết lần này đến lần khác!
Đêm nay, hai người đạt tới vui vẻ cực hạn cả người lẫn thân thể.
Không có gì khó chịu hơn là tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng lúc sáng sớm, nhưng cố tình chủ nhân của khó chịu lại không nỡ mắng càng không thể giận được là hai cục cưng sinh đôi.
Phải nói hai đứa bé gõ cửa phòng cha mẹ lúc sáng sớm cũng là bình thường, đứa nhỏ mà, nhất là đứa bé nhỏ như vậy, rất dính mẹ! Do đó, Học Học và Tập Tập cũng nghiêm mặt ở đó ra sức gõ cửa.
Thiên Ca Tuệ vô lực cả người nằm trong ngực ông xã, dụi dụi mắt, đẩy người đàn ông bên cạnh, “Là con trai đang gõ cửa, anh nhanh đi mở cửa đi!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Úy Nam Thừa hôn lên môi cô một cái, “Ngoan, mặc áo ngủ vào trước đã.” Nói xong đỡ bà xã mềm nhũn trong ngực dậy, giúp cô mặc xong áo ngủ, thắt dây.
Sau đó vén chăn lên, khoác áo ngủ ra mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra, Học Học và Tập Tập lập tức tiến vào, dùng cả tay chân bò lên giường, chen vào trong ngực mẹ, bĩu môi, mất hứng nói: “Mẹ, mẹ làm gì mà vẫn không ra mở cửa.”
Thiên Ca Tuệ hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai con trai, “Bảo bối thật xin lỗi ~ tối hôm qua mẹ ngủ hơi trễ, cho nên không nghe thấy.”
Tối hôm qua được người nào đó ban tặng, cô vốn không ngủ, vẫn kịch chiến đến khi trời sắp sáng, vừa mới ngủ đã bị tiếng gõ cửa đánh thức rồi, cả người cũng không có sức, mệt rã rời.
“Mẹ, mẹ, hôm nay nhà trẻ có hoạt động, con muốn mặc quần áo mới, mẹ chọn một bộ giúp con đi.” Học Học ôm cổ mẹ làm nũng.
“Được, quần áo đâu?” Thiên Ca Tuệ ý bảo ông xã đi lấy quần áo của con trai tới, cô cũng không có hơi sức đi lấy, hiện giờ chân đều mềm nhũn.
Úy Nam Thừa ôm Học Học đang dựa vào trong ngực Tuệ Tuệ, “Cha đi lấy quần áo cùng với con.”
Tập Tập rất ngoan ngoãn vùi trong ngực mẹ, bởi vì bé biết rõ cha sẽ lấy cả quần áo của bé tới, cho nên bé chờ là được rồi! Đứa nhỏ rất thông minh!
Không bao lâu, Úy Nam Thừa liền ôm một đống quần áo cùng với Học Học đi phía sau vào, đặt toàn bộ lên giường.
Học Học và Tập Tập từ từ đi qua, ướm từng bộ lên người cho mẹ nhìn.
“Mẹ, mẹ nói con mặc bộ nào đẹp trai hơn? Con cảm thấy bộ thứ sáu thì tốt hơn, nhưng bộ thứ chín không tồi, rốt cuộc chọn bộ thứ sáu hay bộ thứ chín?” Học Học rất rối rắm hỏi.
Úy Nam Thừa ngồi trên ghế sa lon bên cạnh xem thư điện tử trong máy tính, nghe được câu hỏi về con số khiến người nào đó nhạy cảm, phì cái bật cười.
Thiên Ca Tuệ lập tức hiểu ý anh đang cười cái gì, sắc mặt thay đổi, cầm gối đầu trong tay lập tức ném tới.
Học Học và Tập Tập trợn tròn mắt, cha mẹ đang làm gì thế? Tại sao mẹ lại đột nhiên tức giận như vậy, còn cầm gối đầu ném cha? Thật kỳ quái đó ~
Úy Nam Thừa nghiêng đầu tránh đi, đứng lên đi tới bên giường, mặt mày hớn hở nhìn con trai, “Nào, cha xem một chút, rốt cuộc là sáu tốt hay chín tốt? Ừmh –– Sáu và chín đều không tệ!”
Úy Nam Thừa nhảy vào bồn tắm, nắm cắm của cô, “Anh không cần em nhận sai, anh chỉ cần em... Tắt lửa ––”
Vừa dứt lời, bàn tay kéo cô lên, vòng lấy sau lưng cô, giữa hai chân đưa tới, kéo hai chân cô sang bên, ôm cô nâng lên, dựa vào trên tường, Thiên Ca Tuệ “Ôi” một tiếng, hai chân cách mặt đất, mất đi thăng bằng, thét lên ôm anh, anh vừa đúng bỏ một tay ra, đưa xuống đỡ mình, cứ như vậy tiến vào, vẫn đâm đến chỗ sâu nhất.
Lần này Thiên Ca Tuệ rốt cuộc có thể cất lên tiếng rên rỉ, ngửa đầu kêu lên âm thanh quyến rũ vô hạn.
Thân trên của anh dựa vào cô, gắt gao chống đỡ cô trên tường, mềm mại trước ngực cô và bắp thịt cứng rắn trước ngực anh cọ xát một chỗ, vừa đau vừa tê dại, tay của Tuệ Tuệ cào ra từng vết đỏ sau lưng anh.
Động tác của anh vừa nhanh lại mãnh liệt, mỗi một lần đều đâm sâu vào bên trong, Thiên Ca Tuệ bị đâm đến nhỏ giọng “Ừ” giống như mèo, trong lòng không nói ra được là hưng phấn hay vui vẻ, chỉ cảm thấy trong thân thể vui thích.
Phòng tắm trơn, lúc nào anh cũng phải cẩn thận không làm ngã Tuệ Tuệ, không dám quá quên mình. Chỉ đành phải lấy tư thế ôm cô như vậy ra khỏi phòng tắm, cứ kết hợp như thế tạm xả nước, cả người ướt át ôm cô ra ngoài. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“A...” Đến trước giường lớn trong phòng ngủ, anh đột nhiên rút ra, dưới thân cô nhất thời có chất lỏng nóng ấm dính dính chảy xuống, thân thể chợt nhẹ, bị anh ném vào giữa chiếc giường mềm mại.
Thiên Ca Tuệ hưng phấn hết lên, dùng cả tay chân bò về trước, đang chuẩn bị chui vào trong chăn, cổ chân đột nhiên bị ông xã kéo lại, thân thể không tự chủ lui về phía sau, vẫn bị tóm đến mép giường.
Bàn tay có lực của Úy Nam Thừa cố định chân cô, thẳng lưng lên trước, lại nặng nề lấp đầy cô.
“Người xấu... Đau... A ừ... Anh định... Đụng hư người ta... Phải không? Hu hu...” Thiên Ca Tuệ lắc tóc dài, thở dốc đứt quãng.
“Ngoan, anh nào nỡ...” Anh cúi người mút ra từng dấu hôn trên cổ cô, dưới thân không hề lỗ mãng lực lớn ra vào nữa, mà khe khẽ đâm, hơi cong người, nằm ở trên người cô, thong thả ung dung trêu chọc cô.
“Ưmh... Đừng như vậy... Nhanh lên một chút đi! Ông xã... Mạnh một chút...” Cô bị anh ép tới chặt chẽ, nhỏ giọng nhẹ nhàng cầu xin.
Úy Nam Thừa phả khí nóng bên vành tai cô, đầu lưỡi đưa vào trong lỗ tai, “Bà xã, chúng ta chơi một trò chơi có được không?”
Mắt to mờ sương của Thiên Ca Tuệ mở ra, môi đỏ mọng khẽ chu, “Trò chơi gì...”
Anh nặng nề đâm cô, nghe cô thoải mái khẽ nói một tiếng, lai lui ra ngoài khẽ chống đỡ, “Em đếm đi, từ bây giờ, khi đếm đến sáu và chín thì anh nặng một chút, ừ...” Anh ngược lại gặm cổ cô.
“Đừng!” Thiên Ca Tuệ quả quyết không chịu, ai muốn chơi trò chơi mắc cỡ như vậy!
Úy Nam Thừa lại nằng nặng tiến vào, bá đạo nói: “Không được! Ai bảo vừa rồi em mới châm lửa! Anh đếm trước? Ừm... Bắt đầu ––”
Anh xấu xa lui ra ngoài, “Một, hai, ba...” Mỗi lần đếm xong, anh lại khẽ ra vào một lần, rốt cuộc đếm tới sáu, dưới tiếng kêu to quyến rũ của Tuệ Tuệ, anh xâm nhập vào toàn bộ, vào đến chỗ sâu nhất của cô.
“Ừ...” Đếm tới ba mươi hai rồi, Thiên Ca Tuệ khó nhịn chờ mong đến ba mươi sáu –– die nd da nl e q uu ydo n
“A!” Cô kích thích thét chói tai, “Úy Nam Thừa! Anh đồ trứng thúi lớn này!” Không không đến sáu và chín sao!
Úy Nam Thừa thấp giọng cười sung sướng, “Xin lỗi, anh đếm sai rồi.”
Thiên Ca Tuệ vừa giận vừa hờn, đưa tay nhéo bắp thịt bên hông anh, “Người xấu! Khốn kiếp! Anh chính là cố ý!”
Úy Nam Thừa cũng không giận, ép cô tinh tế gặm cắn, “Tuệ Tuệ em tự mình đếm không được sao? Sẽ không đếm sai nha...” Anh lại bắt đầu mấy cạn một sâu trêu chọc.
Thiên Ca Tuệ giận dỗi không chịu đếm ra tiếng, cắn một miếng trên bả vai ông xã, có một ý tưởng muốn cắn thịt anh, trứng thúi lớn! Người xấu! Cũng biết thay đổi cách tới hành hạ cô!
“A! Ưm a...” Úy Nam Thừa đột nhiên đụng vào thật sâu, khiến Thiên Ca Tuệ co rúm lại, không chịu theo giằng co, “Úy Nam Thừa! Năm mươi lăm a! Năm mươi lăm!”
Hình như Úy Nam Thừa rất vui vẻ, lại không dám cười quá lớn tiếng, sợ chọc giận người phụ nữ nhỏ trong ngực, thật sự tức giận sẽ không dễ dụ, kiềm chế cười nói, “Ai nói? Anh rõ ràng đếm tới năm mươi sáu.”
Thiên Ca Tuệ vô lực thở gấp, ngón tay càng thêm dùng sức nhéo người nào đó, “Hu hu... Trứng thúi! Em chán ghét anh...”
“Ngoan ~ ai bảo em kẹp chặt như vậy... Anh lại đếm sai rồi... Ừ... Tuệ Tuệ... Đếm ra tiếng...” Úy Nam Thừa vẫn không chịu bỏ qua, bản chất phúc hắc nhìn không sót thứ gì, đêm nay anh hoàn toàn biến thành sói xám lớn rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho thỏ trắng nhỏ như vậy.
Thiên Ca Tuệ thất bại níu chặt ga giường, đứt quãng xin tha thứ, “Ưmh... Đừng... Xin lỗi mà! Người ta biết rõ sai rồi... Không nên cố ý đùa với lửa... Ông xã... Em rất khó chịu... Anh nhanh lên một chút... Cho người ta chứ sao...” di3nd@nl3qu.yd0n
Úy Nam Thừa nhỏ giọng khàn khàn “Hả?” Một tiếng.
Thiên Ca Tuệ hoàn toàn ý thức được mình là thỏ trắng nhỏ, cuối cùng không thể đấu lại sói xám phúc hắc lớn, chuyện trên giường thật sự không phải là cô có thể quyết định được, hu hu... Thật khó chịu mà... Sương mù trong mắt to hiện giờ thật sự nhuộm lên một tầng hơi nước, môi đỏ mọng hơi sưng khẽ cắn, tội nghiệp nhìn người nào đó.
Thật sự vừa thấy đã thương, Úy Nam Thừa nhất thời mềm nhũn ra, nhưng anh cố ý cau mày, giọng trầm thấp khe khẽ, “Ặc... Còn chưa đủ? Vậy –– chờ một chút có được không? Anh phải nghỉ ngơi một chút, dù sao cấu tạo thân thể đàn ông và phụ nữ không giống nhau...”
Cái gì gọi là phúc hắc? Cái gì gọi là phúc hắc yêu nghiệt? Một người trước mắt không hơn không kém chính là một phúc hắc yêu nghiệt!
Thiên Ca Tuệ coi như thấy được, rõ ràng là anh cố ý chơi trò chơi mắc cỡ như vậy, mấy cạn một sâu hành hạ mình, không để cho mình thoải mái, hại cô hết lần này đến lần khác mềm giọng cầu xin tha thứ, lại! Lại...
Lại còn nói mình chưa đủ!
Hu hu... Trứng thúi chính là dưỡng thành như vậy!
Sương mù trong tròng mắt đen dần tan rã, ở giữa bốc lên một đám lửa nhỏ, chống đỡ thân thể mềm yếu một chưởng đập lên gương mặt tuấn tú của anh, lại bị anh nắm trong tay, đặt bên môi liếm liếm, lại bỏ từng ngón tay vào trong miệng ngậm.
“Thật sự gấp như vậy? Thế cũng được, anh miễn cưỡng theo em.” Nụ cười trong mắt Úy Nam Thừa lóe lên, ôm người phụ nữ trong ngực bắt đầu ra sức vận động, trừng phạt tối nay đúng là hơi nặng một chút, ai bảo chính là cô đùa với lửa, mà anh còn nhiều cách cưng chiều cô.
Đầu mơ mơ màng màng của Thiên Ca Tuệ thầm nghĩ: Cái gì gọi là miễn cưỡng! Vốn là hung dữ mãnh liệt! Vốn không cho cô một chút thời gian thở dốc, muốn hết lần này đến lần khác!
Đêm nay, hai người đạt tới vui vẻ cực hạn cả người lẫn thân thể.
Không có gì khó chịu hơn là tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng lúc sáng sớm, nhưng cố tình chủ nhân của khó chịu lại không nỡ mắng càng không thể giận được là hai cục cưng sinh đôi.
Phải nói hai đứa bé gõ cửa phòng cha mẹ lúc sáng sớm cũng là bình thường, đứa nhỏ mà, nhất là đứa bé nhỏ như vậy, rất dính mẹ! Do đó, Học Học và Tập Tập cũng nghiêm mặt ở đó ra sức gõ cửa.
Thiên Ca Tuệ vô lực cả người nằm trong ngực ông xã, dụi dụi mắt, đẩy người đàn ông bên cạnh, “Là con trai đang gõ cửa, anh nhanh đi mở cửa đi!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Úy Nam Thừa hôn lên môi cô một cái, “Ngoan, mặc áo ngủ vào trước đã.” Nói xong đỡ bà xã mềm nhũn trong ngực dậy, giúp cô mặc xong áo ngủ, thắt dây.
Sau đó vén chăn lên, khoác áo ngủ ra mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra, Học Học và Tập Tập lập tức tiến vào, dùng cả tay chân bò lên giường, chen vào trong ngực mẹ, bĩu môi, mất hứng nói: “Mẹ, mẹ làm gì mà vẫn không ra mở cửa.”
Thiên Ca Tuệ hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai con trai, “Bảo bối thật xin lỗi ~ tối hôm qua mẹ ngủ hơi trễ, cho nên không nghe thấy.”
Tối hôm qua được người nào đó ban tặng, cô vốn không ngủ, vẫn kịch chiến đến khi trời sắp sáng, vừa mới ngủ đã bị tiếng gõ cửa đánh thức rồi, cả người cũng không có sức, mệt rã rời.
“Mẹ, mẹ, hôm nay nhà trẻ có hoạt động, con muốn mặc quần áo mới, mẹ chọn một bộ giúp con đi.” Học Học ôm cổ mẹ làm nũng.
“Được, quần áo đâu?” Thiên Ca Tuệ ý bảo ông xã đi lấy quần áo của con trai tới, cô cũng không có hơi sức đi lấy, hiện giờ chân đều mềm nhũn.
Úy Nam Thừa ôm Học Học đang dựa vào trong ngực Tuệ Tuệ, “Cha đi lấy quần áo cùng với con.”
Tập Tập rất ngoan ngoãn vùi trong ngực mẹ, bởi vì bé biết rõ cha sẽ lấy cả quần áo của bé tới, cho nên bé chờ là được rồi! Đứa nhỏ rất thông minh!
Không bao lâu, Úy Nam Thừa liền ôm một đống quần áo cùng với Học Học đi phía sau vào, đặt toàn bộ lên giường.
Học Học và Tập Tập từ từ đi qua, ướm từng bộ lên người cho mẹ nhìn.
“Mẹ, mẹ nói con mặc bộ nào đẹp trai hơn? Con cảm thấy bộ thứ sáu thì tốt hơn, nhưng bộ thứ chín không tồi, rốt cuộc chọn bộ thứ sáu hay bộ thứ chín?” Học Học rất rối rắm hỏi.
Úy Nam Thừa ngồi trên ghế sa lon bên cạnh xem thư điện tử trong máy tính, nghe được câu hỏi về con số khiến người nào đó nhạy cảm, phì cái bật cười.
Thiên Ca Tuệ lập tức hiểu ý anh đang cười cái gì, sắc mặt thay đổi, cầm gối đầu trong tay lập tức ném tới.
Học Học và Tập Tập trợn tròn mắt, cha mẹ đang làm gì thế? Tại sao mẹ lại đột nhiên tức giận như vậy, còn cầm gối đầu ném cha? Thật kỳ quái đó ~
Úy Nam Thừa nghiêng đầu tránh đi, đứng lên đi tới bên giường, mặt mày hớn hở nhìn con trai, “Nào, cha xem một chút, rốt cuộc là sáu tốt hay chín tốt? Ừmh –– Sáu và chín đều không tệ!”
/283
|