Sau một lúc, rất nhiều đạo nhân ảnh từ bốn phương tám hướng không ngừng phóng nhanh tới đây. Tới đầu tiên chính là Dương Thu Thủy, hiển nhiên, nàng vẫn luôn ở phụ cận.
Thấy được ta, trong mắt Dương Thu Thủy hiện một tia kinh sắc, sau đó nói: “Ngươi ra rồi?”
Ta cười cười, nhìn nàng nói: “Ta đã ra rồi. Đã qua bao nhiêu ngày rồi?”
Dương Thu Thủy cũng không đáp ngay, mà cẩn thận đánh giá ta vài lần, sau đó than nhẹ một tiếng: “Ngươi đi vào đó đã hơn một tháng, lịch sử chưa có vị tông chủ nào đi vào trong lâu như vậy... Ngươi thật sự xảy ra quá nhiều biến hóa, bây giờ ta cũng không nhìn thấu được ngươi nữa, ngươi bây giờ thật giống như người bình thường, hoàn toàn không có khí tức của võ giả, chẳng lẽ ngươi đã...” Ánh mắt Dương Thu Thủy lộ vẻ nghi hoặc cùng không dám tin.
Ta hiểu câu kế tiếp của nàng là gì, nàng cho rằng ta đã đạt tới thần giai rồi, sợ rằng chỉ có thần giai mới có đặc thù khác với người thường như vậy.
Ta lắc đầu, nói: “Còn chưa.”
Đúng vậy, bây giờ ta còn chưa phải là thần giai, cho dù ta hấp thu lực lượng tích lũy mấy ngàn năm của Mạc Sát, nhưng mà vẫn như trước chỉ là thiên giai thượng phẩm. Điều này ta có thể cam đoan.
Nhưng mà cho dù thế nào, ta bây giờ so với trước kia đã cường đại gấp mấy lần. Cho dù là bốn vị lão tông chủ của Lâm Phượng các, bây giờ không ai có công lực thâm hậu hơn ta nữa.
Một lúc sau, chín mươi tám đệ tử Lâm Phượng các toàn bộ tập trung đông đủ, các nàng không ai không dùng ánh mắt giật mình nhìn ta. Giống như lời Dương Thu Thủy vừa nói, trong Lâm Phượng các không có một vị tông chủ nào đi vào trong Điện Tổ sư lâu như vậy, mà ta lại vào hơn một tháng còn chưa đi ra. Trong giải thích của mọi người, ta là ngoại nhân, tám chín phần mười đã bị tổ sư tiêu diệt rồi. Đối với ta không ôm ảo tưởng nữa, dù là Dương Thu Thủy biết được bí mật của ta, cũng không khỏi lo lắng.
Nhưng mà, không ngờ qua đi một tháng, ta đột nhiên từ trong Điện Tổ sư đi ra, hơn nữa còn bình yên vô sự, làm sao đám đệ tử Lâm Phượng các không giật mình chứ?
Dương Thu Thủy thấy mọi người đã đến đông đủ, liền hỏi ta: “Dương Đào, ngươi đã thu được thu được tổ sư chúc phúc rồi chứ?” Nàng hỏi lời này là để chúng đệ tử Lâm Phượng các nghe.
“Đúng vậy.” Ta bình tĩnh nói: “Ta đã thu được thu được chúc phúc của tổ sư, kế thừa võ học của tổ sư.”
Trong ánh mắt Dương Thu Thủy hiện lên hiện lên một tia vui vẻ, mặt không đổi sắc, nói: “Như vậy, ngươi cũng đã học xong độc môn tuyệt học 'Vạn Đóa Kim Liên' chỉ tông chủ mới biết rồi chứ?”
Vạn Đóa Kim Liên... Ta từ trong ký ức của Mạc Sát xác thực có một chiêu như thế, chính là một chiêu cực mạnh mà trước đó Tiểu Lan đã dùng trên lôi đài Cực đạo võ hội. Pháp quyết thành thạo hiện ra trong đầu, trong lòng ta khẽ động, thoáng một cái, hơn trăm đóa hắc sắc liên hoa xuất hiện trước mặt ta. Hơn trăm đóa hoa sen màu đen kia chợt khẽ động, xảo diệu hợp lại một chỗ, hình thành một đóa một đóa hoa sen cực lớn đường kính cả thước. Mà ở xung quanh đóa hoa sen này, không ngừng chớp động hắc sắc điện mang, làm nó càng trở nên yêu dị.
Lòng ta vừa động, đóa liên hoa kia liền phân giải thành trăm đóa hắc sắc tiểu liên, trôi nổi xung quanh ta, từ từ chuyển động.
Người trong Lâm Phượng các, bao gồm cả Dương Thu Thủy bên trong, thấy Vạn Đóa Kim Liên kia trong ấn tượng hoàn toàn khác xa, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Vạn Đóa Kim Liên sở dĩ gọi là Vạn Đóa Kim Liên, chính là bởi không riêng gì số hoa sen rất nhiều, còn có ánh kim sắc nữa. Nhưng Vạn Đóa Kim Liên ta sử xuất hiện tại, số hoa sen thì đúng rồi, nhưng mà màu này, trừ phi tất cả đều có bệnh mù màu tập thể, không thì nhìn sao cũng không thấy màu kim sắc đâu hết? Bây giờ cái này gọi là gì đây? Vạn Đóa Hắc Liên? Lại còn có điện nữa?
Lúc này đây, Dương Thu Thủy cũng không nắm chắc được ta dùng có phải là Vạn Đóa Kim Liên hay không, bởi căn bản nàng từ trong đám hắc sắc liên hoa kia, không cảm giác được bất cứ dao động chân khí nào, tự nhiên cũng không thể đánh giá được uy lực của đám điện mang hắc liên kia.
Mà các đệ tử Lâm Phượng các càng kinh dị, có đệ tử thậm chí hoài nghi những đóa hắc liên kia, do không cảm giác được dao động chân khí mà cho rằng đó là huyễn tượng do ta chế tạo ra, bởi dù cho loại chân khí nào, chỉ cần sử dụng tới, làm sao mà không phát ra dao động năng lượng được kia chứ?
Vạn Đóa Kim Liên này như thế nào, ta rất rõ ràng, đối với loại tình hình này, ta cũng không chuẩn bị kịp, nhưng mà tốt xấu gì ngoại trừ nhan sắc, chiêu Vạn Đóa Kim Liên này ta dùng tương đối hoàn mỹ, sắc mặt vẫn bình tĩnh nói: “Làm sao? Có muốn thử một chút uy lực hay không?”
Chần chờ một chút, Dương Thu Thủy nói: “Thử một chút cũng tốt.”
Không thử nghiệm, không chứng minh được tính xác thật của Vạn Đóa Kim Liên này, nga, phải gọi là Vạn Đóa Hắc Liên mới đúng, chỉ sợ khó làm cho bên dưới phục tùng được.
Mọi người đến chỗ mà các đệ tử Lâm Phượng các bình thường vẫn luyện công, đây là một khoảng sân lộ thiên cực kỳ rộng lớn, mà bên trong sân, dựng lên rất nhiều tảng đá thật lớn đen như mực, trên mặt những tảng đá này, đều có vô số vết tích lớn nhỏ, nhìn ra đã kinh qua bao nhiêu phong sương.
Dương Thu Thủy nói: “Đây là luyện công thạch mà tổ sư từ dưới lớp băng dày trăm dặm nơi cực hàn tìm được, tính chất phi phàm, mặc dù là thiên giai cao thủ cũng chỉ có thể lưu lại trên mặt một chút vết tích mà thôi, bình thường đều để làm đệ tử dùng luyện công.”
Ta hiểu được ý tứ của nàng, gật đầu, nói: “Ta hay dùng tảng đá này thử một chút.”
Nói rồi một đóa hắc sắc tiểu liên dẫn theo điện mang hiện lên bên người ta - Vạn Đóa Kim Liên thì không thể dùng được, bởi vì trong võ học của Mạc Sát, Vạn Đóa Kim Liên thuộc về sát chiêu có uy lực cực lớn, không tới lúc sinh tử sẽ không hợp lại mà đẩy ra, bởi vậy, muốn thử uy lực, một đóa tiểu liên thì đủ rồi.
Để mọi người xem cho rõ, ta cố ý khống chế tốc độ của hắc sắc liên hoa, một cái bóng đen hiện lên, hắc sắc tiểu liên đánh lên luyện công thạch. Một màn làm tất cả mọi người giật mình xuất hiện, hắc sắc tiểu va chạm lên luyện công thạch, thì điện mang chợt lóe, biến mất không còn thấy tăm hơi, mà luyện công thạch nọ vẫn đứng sừng sững không tổn hao gì, như đang cười nhạo tràng diện yên tĩnh này.
Lần này, ánh mắt những người trong Lâm Phượng các nhìn ta đều bắt đầu trở nên cổ quái, trong đó có rất nhiều ánh mắt nhìn ta, như đang xem bọn giang hồ bịp bợp diễn trò đập đá trên người. Hiện trường lâm vào một cảnh trầm mặc. Không phải trầm mặc chờ bạo phát, mà là trầm mặc chờ đợi diệt vong...
Nhiều ánh mắt cổ quái như vậy nhìn ta, ta mặc dù tu vi tâm tính hiện tại đại tăng, lúc này trán cũng không khỏi toát mồ hôi, thầm nghĩ, không phải thật là ác có ác báo chứ? Ta hấp thu toàn bộ năng lượng của Mạc Sát, trái lại vật cực tất phản? Trong hắc sắc chân khí không cảm giác được dao động năng lượng, không lẽ thật sự không có nửa điểm uy lực?
Dương Thu Thủy nháy mắt mấy cái, nhìn ta, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Ta vội ho một tiếng, nói: “Kỳ thực —”
Đang chuẩn bị nói, dị biến chợt nổi lên, chỉ thấy luyện công thạch nguyên bản còn đang khí phách oai vệ hùng dũng hiên ngang, nhất trụ kình thiên (@sặc), chỉ trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, theo một tiếng hô, thổi lên một màn sương đen!
“A!” Thấy một màn chấn động này, rất nhiều đệ tử Lâm Phượng các đều không khỏi kinh hô. Cường độ của luyện công thạch các nàng rõ ràng nhất, dù là có tu vi thiên giai trung phẩm, muốn lưu lại một điểm ấn ký thật sâu trên luyện công thạch, cũng là chuyện khó khăn vô cùng. Mà hiện tại, ta chỉ một đóa hắc liên nho nhỏ, vô thanh vô thức đem cả một tảng lớn luyện công thạch hóa thành bột mịn, cái đó và lúc trước không có nửa điểm bạo phát hoàn toàn đối lập, nhất là thời gian quá ngắn.
Dương Thu Thủy cũng không thể tưởng tượng được hiệu quả như vậy, cho dù là nàng, cũng không thể dùng một đóa liên hoa đánh mà biến luyện công thạch thành như vậy, nhiều lắm là tạo thành một vết xước thôi. Có thể thấy được thực lực hiện tại của ta đã vượt lên trước nàng nhiều lắm, trong mắt hiện lên một tia kinh sắc, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, cao giọng nói: “Bái kiến tông chủ!”
Hô xong, liền nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất. Các đệ tử khác của Lâm Phượng các bị vây trong khiếp sợ từ từ phản ứng lại, đều nhanh chóng quỳ xuống.
“Bái kiến tông chủ!”
“Bái kiến tông chủ!”
.....
Các nàng lúc này, đối với ta không còn hoài nghi nữa. Tuy Vạn Đóa Kim Liên biến thành Vạn Đóa Hắc Liên, thế nhưng người có mắt cũng nhìn ra được, Vạn Đóa Hắc Liên này uy lực so với Vạn Đóa Kim Liên còn vượt xa. Độc môn tuyệt học của Tông chủ đã được xác nhận, cứ như vậy, các nàng tất nhiên là không hề hoài nghi ta đã đạt được tổ sư chúc phúc và kế thừa tuyệt học tổ sư, nói rõ ta xác thực là tân nhậm tông chủ, cũng không dám có bất luận nghi vấn gì nữa.
Cười cười, trong lòng lại thầm thở phào một hơi, vung nhẹ tay lên, một mảnh hắc sắc chân khí đem thân thể mọi người nâng lên, nói: “Đều đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Thấy ta hời hợt đẩy mọi người đứng lên, chúng đệ tử Lâm Phượng các ngạc nhiên không gì sánh được, phải biết những người ở đây có hơn ba mươi cao thủ thiên giai, trong đó Dương Thu Thủy còn là một thiên giai thượng phẩm, mặc dù là mọi người không cố ý phản kháng, nhưng trong nháy mắt bị chân khí nâng lên, cũng sẽ vô ý thức chống cự lại, mà nhiều cao thủ thiên giai cùng lúc vô thức chống cự, sản sinh lực lượng cực lớn, vậy mà vẫn không thể kháng cự được lực nâng này, có thể thấy được kinh khủng của hắc sắc chân khí kia.
Một chiêu này, khiến cho đông đảo đệ tử Lâm Phượng các đối với thực lực của ta có một nhận thức mới, ít nhất, so với tiền nhiệm tông chủ Dương Thu Thủy tuyệt đối lợi hại hơn nhiều.
“Tạ ơn tông chủ!” Mọi người gọi một tiếng tông chủ này, cũng đã thêm một phần vị đạo phục tùng.
Dương Thu Thủy đột nhiên nói: “Tông chủ, Thu Thủy có một chuyện muốn cầu tông chủ thành toàn.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Kế đó Dương Thu Thủy nói làm cho tất cả mọi người thất kinh, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng nói nhẹ nhàng nói: “Thu Thủy muốn cầu tông chủ phế bỏ tu vi của Thu Thủy, xóa đi ký ức của Thu Thủy về Lâm Phượng các, để Thu Thủy rời khỏi Lâm Phượng các.”
“Cái gì?” Ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ, Dương Thu Thủy sau khi lui khỏi chức vị tông chủ, đột nhiên lại đưa ra một yêu cầu như thế.
“Tông chủ!” Đệ tử Lâm Phượng các cũng kinh hãi, không ít người dưới tình thế cấp bách đã gọi xưng hô cũ của Dương Thu Thủy.
“Dương sư tỷ...” Tiểu Lan nhìn Dương Thu Thủy, nhưng cũng không giật mình như những người khác, như đã sớm đoán được tình hình lúc này.
Ta trầm mặc vài giây, nói: “Ngươi cần cho ta một lý do để người ta tin được.”
Tất nhiên, cần phải có một lý do, nếu ta vừa mới nhậm chức tân tông chủ này, tông chủ cũ lại lập tức ly khai Lâm Phượng các, khó tránh khỏi có người đoán này nọ, đối với việc tương lai ta triệt để nắm giữ Lâm Phượng các sẽ có bất lợi.
Dương Thu Thủy như đã biết ta sẽ hỏi việc người này, bình tĩnh nói: “Tông chủ còn nhớ rõ ta từng nói trong lịch sử đã từng có ba người rời bỏ Lâm Phượng các chứ?”
Nghe lời này, lòng ta khẽ rung, chẳng lẽ...
Các đệ tử Lâm Phượng các cũng lặng im, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Dương Thu Thủy, ánh mắt phức tạp, có kính phục, cũng có đồng tình, các nàng cũng đã minh bạch, Dương Thu Thủy vì sao lại phải phải ly khai Lâm Phượng các.
Dương Thu Thủy nhẹ nhàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thu Thủy chính là người thứ tư...”
Đúng vậy, nàng là người thứ tư! Dương Thu Thủy đã nói rất minh bạch, hiện tại ta còn không phản ứng, vậy thì tất sẽ là kẻ ngốc.
Chỉ là, rõ ràng thì rõ ràng rồi, ta cũng chỉ là vạn lần không nghĩ tới, một nữ tử như Dương Thu Thủy, cũng sẽ vì tình mà động, vì cùng người âu yếm, ngay cả tu vi thiên giai cũng không muốn....
Trong sát na, trong đầu ta hiện lên mấy ý niệm, một ít chuyện không rõ, bây giờ đều sáng sủa rồi. Trách không được, sau khi đi vào căn phòng trên thảo nguyên đó, Dương Thu Thủy lập tức xưng hô ta là chủ nhân, thoái vị nhường chức tông chủ Lâm Phượng các cho ta. Kỳ thật, sau khi thông qua Thanh Thần Ngũ Âm, biết được thân thế lai lịch của ta, nàng đã suy xét rồi, phải đem chức tông chủ nhường lại cho ta, nàng mới có thể ly khai Lâm Phượng các.
Thân là tông chủ Lâm Phượng các, thân phận mặc dù cao, nhưng lại càng mất tự do hơn các đệ tử phổ thông khác, càng có trách nhiệm hơn. Đệ tử bình thường của Lâm Phượng các, có thể tới trước tông chủ thỉnh cầu ly khai Lâm Phượng các, mà tông chủ, mang theo trách nhiệm lãnh đạo tinh thần toàn bộ Lâm Phượng các, bất luận ra sao cũng không thể rời bỏ được Lâm Phượng các. Bởi vậy, dù cho có người trong lòng, Dương Thu Thủy vẫn phải đứng trên vị trí tông chủ Lâm Phượng các, mong muốn trước kia của nàng, chính là chờ Tiểu Lan sớm ngày thành thục, kế nhiệm chức vị tông chủ...
Mà ta xuất hiện, mang lại hy vọng mới cho nàng, bởi vậy nàng mới khẩn trương như thế. Lúc bái kiến bốn vị lão tông chủ, trung niên mỹ phụ lớn tuổi nhất nói Dương Thu Thủy chủ động để ta tiếp chưởng chức tông chủ là thiếu suy xét, còn liếc mắt thâm ý nhìn Dương Thu Thủy, nói vậy bốn vị đó, cũng đã biết được tình huống Dương Thu Thủy rồi.
Mà nguyên nhân Dương Thu Thủy ngay từ đầu không nói rõ người trên bản khắc không phải là ta, hiện tại cũng sáng tỏ. Khả năng bởi vì ban đầu nàng quỳ xuống, ta liền tránh né như rất kháng cự, làm nàng nghĩ ta không muốn tiếp chưởng Lâm Phượng các, bởi vậy nàng mới nảy ra ý niệm này, muốn cho ta quan niệm làm chủ trước, càng cho rằng mình là tổ sư Lâm Phượng các, tiếp chưởng Lâm Phượng các là đương nhiên, để ta tự nhiên tiếp thu chức vị tông chủ Lâm Phượng các, mới phải nói dối.
Sau đó, ta đáp ứng trở thành tông chủ Lâm Phượng các, nàng mới yên lòng, trước khi vào Điện Tổ sư mới nói câu kia, bởi vì nàng biết, sau khi ta đi vào, khả năng liền sẽ biết hết chân tướng, lúc này giấu diếm đã không cần nữa...
Ý niệm vừa chuyển trong đầu, trong lòng ta âm thầm thở dài, Dương Thu Thủy này, không hổ là người sống đến gần nghìn năm, khắp nơi bày bố tâm cơ, nếu không phải nàng bây giờ nói ra tình hình thực tế, ta làm sao cũng không rõ được mấu chốt trong đó.
Nhưng ta cũng không có ý trách cứ nàng, một nữ nhân, vì hạnh phúc của mình, dùng một chút thủ đoạn cũng không thương tổn người khác, còn tính toán gì nữa chứ? Huống hồ nàng cũng không muốn hại ta, ngược lại, là đem cho ta chỗ tốt.
Trong lúc này, ánh mắt của các đệ tử Lâm Phượng các, đều tập trung trên người ta, xem ta sẽ xử trí Dương Thu Thủy thế nào.
Ta cũng không thèm để ý ánh mắt những người khác, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Thu Thủy một lúc, mới mở miệng: “Ngươi đi đi.”
Dương Thu Thủy ngẩng đầu lên, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, giật mình hỏi: “Ngươi cứ như vậy để ta đi sao? Không phế võ công và ký ức sao?”
Ta cười cười, nói: “Quy củ là chết, người là sống. Ta là tông chủ hiện tại, một số quy củ, ta cho rằng không hợp lý, tự nhiên phải hủy bỏ rồi..." Nói rồi ánh mắt đảo qua chúng đệ tử Lâm Phượng các, "Hiện tại ta tuyên bố một quy định, đệ tử trong Lâm Phượng các, phàm là muốn phải ly khai Lâm Phượng các, đều có thể tự nhiên mà rời đi, sẽ không bị hủy bỏ tu vi và tiêu trừ ký ức. Thế nhưng, sau khi bỏ đi, nàng sẽ không còn là truyền nhân của Lâm Phượng các nữa, cũng không được ngoại truyền bất cứ chuyện tình cùng võ công của Lâm Phượng các, bằng không - ”
Ánh mắt ta trở nên âm lãnh, từ từ quét qua mọi người, chạm tới ánh mắt đó, các đệ tử Lâm Phượng các trong lòng không khỏi phát lạnh không dám đối mắt cùng ta. Toàn sân yên tĩnh một cách chết chóc.
Ánh mắt đảo qua mọi người, ta mới từ từ, dùng một thanh âm không mang bất cứ dao động tình cảm nào nói: “Bằng không, trời đất bao la, chân trời góc biển, kẻ phản bội Lâm Phượng các, cùng với người có liên quan, dù cho là tổ chức hay cá nhân, Dương Đào ta chắc chắn đuổi cùng giết tận, trảm thảo trừ căn!”
Đuổi cùng giết tận! Trảm thảo trừ căn! Bốn chữ này, ong ong vang vọng khắp sân, mọi người kể cả Dương Thu Thủy từ trong lòng sinh ra một cổ khiếp đảm.
Ta lập ra quy định này, nhìn qua rất lỏng lẻo, nhưng mà, một ngày có kẻ trái lời ta nói, hậu quả đó só với bị phế võ công và tiêu trừ ký ức còn nghiêm trọng hơn nhiều! Thực lực hiện tại của ta, mặc dù còn chưa phải thần giai, nhưng tuyệt đối là đỉnh cấp thiên hạ. Tất cả mọi người rất rõ ràng, một ngày bị ta ngắm trúng, bốn chữ ta đã nói, không phải chỉ là đùa chơi thôi đâu.
“Được rồi, ta muốn nói chính là những lời này. Dương Thu Thủy, nếu như ngươi bây giờ còn bây giờ còn muốn đi. Ta sẽ không ngăn cản ngươi, chỉ là mong ngươi hãy tự trọng, không nên làm ra chuyện tình tổn hại đến lợi ích của Lâm Phượng các.” Ta nhìn Dương Thu Thủy, nhẹ giọng nói.
Thân thể Dương Thu Thủy run nhè nhẹ, sau đó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt ta, chậm rãi nói: “Tạ ơn tông chủ thành toàn, lời tông chủ nói, Thu Thủy sẽ khắc sâu trong khắc trong tâm khảm!”
Nói rồi, ánh mắt Dương Thu Thủy đảo qua từng đệ tử Lâm Phượng các, lộ ra vẻ không muốn.
“Dương sư tỷ...” Rất nhiều đệ tử Lâm Phượng các đều thương cảm.
“Các vị sư muội, Thu Thủy đi rồi, các ngươi bảo trọng!”
Nói xong lời này, Dương Thu Thủy dứt khoát quay đầu, thân hình khẽ động, đã bay ra ngoài nghìn thước, chớp mắt thoát khỏi tầm mắt mọi người. Trong cảm ứng của ta, Dương Thu Thủy nhanh chóng tới bình chướng ngũ sắc, sau đó rời khỏi bình chướng.
Âm thầm thở dài, nhìn chúng đệ tử nói: “Như vậy, bây giờ còn ai muốn ly khai nữa?”
Không ai bước ra, nhiều người vẫn còn chìm đắm trong thương cảm. Giọng ta hòa hoãn chút: “Được rồi, mọi người không cần quá thương cảm, Thu Thủy không bị phế võ công, cũng không tiêu trừ ký ức, nếu là hữu duyên, tất nhiên có thể gặp lại.”
Nghe được lời này, thần sắc mọi người mới tốt hơn một ít. Ta nói tiếp: “Hiện tại, do ta chưởng quản Lâm Phượng các, một số quy củ không hợp thời, cũng sẽ sửa chữa lại. Tỷ như, đệ tử trong Lâm Phượng các chỉ giam mình trong Huyền Không thành, việc này không tốt. Chúng ta tu tập võ công, là vì sao? Thứ nhất là vì tự bảo vệ mình, thứ hai là vì cuộc sống tốt hơn, võ công cũng không phải toàn bộ cuộc sống, ta không hy vọng Lâm Phượng các tiếp tục như trước đây vẫn cứ phong bế mà phát triển, như vậy, đối với các ngươi và Lâm Phượng các đều sẽ không tốt. Bởi vậy, trong tương lai, phạm vi hoạt động của các ngươi, cũng sẽ không giới hạn tại Lâm Phượng các, mà bao quát toàn bộ Địa Cầu muôn màu muôn vẻ! Vô luận thân ở nơi nào, mọi người chỉ cần luôn ghi nhớ, tự mình là một phần tử của Lâm Phượng các, có thể tại thời khắc mấu chốt vì Lâm Phượng các xuất lực, như vậy là đủ rồi!”
Lời ta vừa nói ra, các đệ tử không khỏi thấp giọng xôn xao, mà thần sắc các nàng, cũng không còn thương cảm như trước nữa, mà mang theo vẻ vui sướng. Tu vi các nàng mặc dù cao, không phải thiên giai thì là địa giai, thế nhưng, sinh hoạt nhiều năm trong hoàn cảnh phong bế khiến tâm tính các nàng đều rất đơn thuần, đối với tình ái, đối với hoàn cảnh sinh hoạt đầy màu sắc, đều tràn ngập chờ mong.
Suốt đời bị vây trong Lâm Phượng các, cái đó và ni cô trong am có gì khác biệt chứ? Thế nhưng bởi vì cảm kích Lâm Phượng các bồi dưỡng các nàng từ bé, hoặc là môn quy giới hạn, các nàng vẫn không có cơ hội đi ra ngoài, phần lớn đều đã nhận mệnh.
Thế nhưng hiện tại, ta vừa lên nhậm chức, lại nói cho các nàng tin tức tốt như vậy, làm sao các nàng có thể không vui vẻ?
“Tông chủ, chúng ta thực sự có thể đến Địa Cầu sao?” Một nữ đệ tử hưng phấn hỏi.
Tiếng gọi tông chủ này nghe mà tinh thần ta thư sướng, mỉm cười gật đầu: “Không sai, sau này, đệ tử Lâm Phượng các, có thể phân chia định kỳ tới Địa Cầu tiến hành sinh hoạt lịch lãm, trên Địa Cầu không phải có một chút sản nghiệp của Lâm Phượng các sao? Các ngươi cũng có thể đi làm quản lý một chút.”
Nghe ta nói vậy, chúng đệ tử Lâm Phượng các đều không khỏi hoan hô.
“Tông chủ! Quyết định này quá mức trọng đại, hay là nên hỏi trước ý kiến các vị lão tông chủ thì tốt hơn...” Tiểu Lan truyền âm với ta.
Ta nhìn nàng mỉm cười, ý bảo nàng không cần lo lắng, sau đó nói: “Được rồi, ngoại trừ Tiểu Lan, tất cả mọi người tất cả mọi người tản đi, cần làm cứ làm, các quy củ khác của Lâm Phượng các vẫn như cũ.”
“Rõ, tông chủ!” Chúng nữ an tĩnh lại, cùng hô to, sau đó chia hai ba hàng nhanh chóng ly khai. Xem vẻ mặt hưng phấn của các nàng vui vẻ líu ríu, tựa hồ còn đang trong cải cách trọng đại này mà hưng phấn không thôi.
Ta cùng Tiểu Lan bay về Hồi đạo tiểu viện, nhìn Tiểu Lan mỉm cười nói: “Ngươi là nghĩ quyết định của ta có gì không thích hợp?”
Tiểu Lan chần chờ một chút, nói: “Tiểu Lan biết tông chủ là vì muốn tốt cho tỷ muội Lâm Phượng các, ta lo lắng là, các nàng ở trong Lâm Phượng các ngây người nhiều năm như vậy, đối với ngoại giới cơ bản hoàn toàn không biết gì cả, không biết có thể thích ứng sinh hoạt Địa Cầu hay không...”
Vấn đề như thế... Ta gật đầu, mỉm cười nói: “Vấn đề này cũng không khó giải quyết, tới Địa Cầu mang về chục máy học tập tới Huyền Không thành, để các nàng thông qua máy học tập, nhận thức một chút khái niệm tình hình Địa Cầu hiện tại, đến lúc đó tới Địa Cầu cũng sẽ không cần nhiều thời gian thích ứng nữa.”
Ánh mắt Tiểu Lan sáng lên, nói: “Tông chủ anh minh, đây xác thực là biện pháp tốt. Tông chủ nói đúng, Lâm Phượng các xác thực cần phải cải cách. Giống như trước kia lịch đại tông chủ đến Địa Cầu lịch lãm, nhận thức đối với Địa Cầu, đều là qua những thư tịch ghi lại hiểu biết trước kia, bởi mỗi đời kế nhiệm tông chủ thời gian chênh lệch hơn ngàn năm, thường thường những ghi chép đó đã không còn theo kịp thời đại, mượn ta mà nói, tới được Địa Cầu hơn ba năm, mới chậm rãi thích ứng sinh hoạt hiện tại.”
Ta mỉm cười, nói: “Đáng tiếc chính là Lâm Phượng các ở một dị không gian, không thể dẫn tuyến TT tới, nếu không càng tiện lợi. Được rồi, ngươi đem chuyện tình Dương Thu Thủy chỉ nói cho ta biết, ta lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc dạng nhân vật nào, có thể trộm đi phương tâm tuyệt đại mỹ nữ như Dương Thu Thủy được...”
“Kỳ thực, người kia chỉ sợ tông chủ cũng biết...” Tiểu Lan khẽ thở dài, liền nói lại chuyện cũ của Dương Thu Thủy.
Đoạn chuyện xưa này, đối với Lâm Phượng các rất có nhiều uẩn khúc. Người để Dương Thu Thủy tình nguyện bỏ qua chức vị tông chủ cũng phải theo đuổi, quả nhiên ta cũng đã nghe nói qua.
Trước kia Hoàng Phủ Phi Long cũng đã từng đề cập tới, vài chục năm trước - xác thực mà nói là hơn chín mươi năm trước, có một người liên tục đoạt lấy bảy lần chức quán quân Cực đạo võ hội, chỉ là vì gặp gỡ một nữ tử trong Lâm Phượng các, mà nữ tử này, chính là Dương Thu Thủy.
Căn cứ theo lời họ Hoàng Phủ Phi Long, Dương Thu Thủy đối với người nọ không hề để tâm, kỳ thật không phải. Người nọ si tình thế gian thực sự hiếm thấy, bởi vì một ít nguyên nhân trong đó, mấy lần thiếu chút nữa thân tử, hắn vẫn như trước đối với Dương Thu Thủy một mảnh si tâm. Đã trải qua mấy lần khảo nghiệm sinh tử, mặc dù Dương Thu Thủy ý chí sắt đá như Lý Mạc Sầu, ngay cả biết đối phương có thể chỉ là đối với mỹ mạo của mình mới như vậy, cũng không thể thờ ơ mãi.
Hai người ám sinh tình cảm, ngấm ngầm lui tới, nhưng cuối cùng bị bốn vị lão tông chủ phát hiện, bốn vị tông chủ cũng không trách cứ Dương Thu Thủy, chỉ là dặn dò chức trách tông chủ mà thức tỉnh nàng, hy vọng nàng có thể bảo trụ được. Giữa trách nhiệm tông chủ Lâm Phượng các và ái tình của hai người, Dương Thu Thủy cuối cùng lựa chọn Lâm Phượng các.
06-02-2010, 02:47 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Thấy được ta, trong mắt Dương Thu Thủy hiện một tia kinh sắc, sau đó nói: “Ngươi ra rồi?”
Ta cười cười, nhìn nàng nói: “Ta đã ra rồi. Đã qua bao nhiêu ngày rồi?”
Dương Thu Thủy cũng không đáp ngay, mà cẩn thận đánh giá ta vài lần, sau đó than nhẹ một tiếng: “Ngươi đi vào đó đã hơn một tháng, lịch sử chưa có vị tông chủ nào đi vào trong lâu như vậy... Ngươi thật sự xảy ra quá nhiều biến hóa, bây giờ ta cũng không nhìn thấu được ngươi nữa, ngươi bây giờ thật giống như người bình thường, hoàn toàn không có khí tức của võ giả, chẳng lẽ ngươi đã...” Ánh mắt Dương Thu Thủy lộ vẻ nghi hoặc cùng không dám tin.
Ta hiểu câu kế tiếp của nàng là gì, nàng cho rằng ta đã đạt tới thần giai rồi, sợ rằng chỉ có thần giai mới có đặc thù khác với người thường như vậy.
Ta lắc đầu, nói: “Còn chưa.”
Đúng vậy, bây giờ ta còn chưa phải là thần giai, cho dù ta hấp thu lực lượng tích lũy mấy ngàn năm của Mạc Sát, nhưng mà vẫn như trước chỉ là thiên giai thượng phẩm. Điều này ta có thể cam đoan.
Nhưng mà cho dù thế nào, ta bây giờ so với trước kia đã cường đại gấp mấy lần. Cho dù là bốn vị lão tông chủ của Lâm Phượng các, bây giờ không ai có công lực thâm hậu hơn ta nữa.
Một lúc sau, chín mươi tám đệ tử Lâm Phượng các toàn bộ tập trung đông đủ, các nàng không ai không dùng ánh mắt giật mình nhìn ta. Giống như lời Dương Thu Thủy vừa nói, trong Lâm Phượng các không có một vị tông chủ nào đi vào trong Điện Tổ sư lâu như vậy, mà ta lại vào hơn một tháng còn chưa đi ra. Trong giải thích của mọi người, ta là ngoại nhân, tám chín phần mười đã bị tổ sư tiêu diệt rồi. Đối với ta không ôm ảo tưởng nữa, dù là Dương Thu Thủy biết được bí mật của ta, cũng không khỏi lo lắng.
Nhưng mà, không ngờ qua đi một tháng, ta đột nhiên từ trong Điện Tổ sư đi ra, hơn nữa còn bình yên vô sự, làm sao đám đệ tử Lâm Phượng các không giật mình chứ?
Dương Thu Thủy thấy mọi người đã đến đông đủ, liền hỏi ta: “Dương Đào, ngươi đã thu được thu được tổ sư chúc phúc rồi chứ?” Nàng hỏi lời này là để chúng đệ tử Lâm Phượng các nghe.
“Đúng vậy.” Ta bình tĩnh nói: “Ta đã thu được thu được chúc phúc của tổ sư, kế thừa võ học của tổ sư.”
Trong ánh mắt Dương Thu Thủy hiện lên hiện lên một tia vui vẻ, mặt không đổi sắc, nói: “Như vậy, ngươi cũng đã học xong độc môn tuyệt học 'Vạn Đóa Kim Liên' chỉ tông chủ mới biết rồi chứ?”
Vạn Đóa Kim Liên... Ta từ trong ký ức của Mạc Sát xác thực có một chiêu như thế, chính là một chiêu cực mạnh mà trước đó Tiểu Lan đã dùng trên lôi đài Cực đạo võ hội. Pháp quyết thành thạo hiện ra trong đầu, trong lòng ta khẽ động, thoáng một cái, hơn trăm đóa hắc sắc liên hoa xuất hiện trước mặt ta. Hơn trăm đóa hoa sen màu đen kia chợt khẽ động, xảo diệu hợp lại một chỗ, hình thành một đóa một đóa hoa sen cực lớn đường kính cả thước. Mà ở xung quanh đóa hoa sen này, không ngừng chớp động hắc sắc điện mang, làm nó càng trở nên yêu dị.
Lòng ta vừa động, đóa liên hoa kia liền phân giải thành trăm đóa hắc sắc tiểu liên, trôi nổi xung quanh ta, từ từ chuyển động.
Người trong Lâm Phượng các, bao gồm cả Dương Thu Thủy bên trong, thấy Vạn Đóa Kim Liên kia trong ấn tượng hoàn toàn khác xa, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Vạn Đóa Kim Liên sở dĩ gọi là Vạn Đóa Kim Liên, chính là bởi không riêng gì số hoa sen rất nhiều, còn có ánh kim sắc nữa. Nhưng Vạn Đóa Kim Liên ta sử xuất hiện tại, số hoa sen thì đúng rồi, nhưng mà màu này, trừ phi tất cả đều có bệnh mù màu tập thể, không thì nhìn sao cũng không thấy màu kim sắc đâu hết? Bây giờ cái này gọi là gì đây? Vạn Đóa Hắc Liên? Lại còn có điện nữa?
Lúc này đây, Dương Thu Thủy cũng không nắm chắc được ta dùng có phải là Vạn Đóa Kim Liên hay không, bởi căn bản nàng từ trong đám hắc sắc liên hoa kia, không cảm giác được bất cứ dao động chân khí nào, tự nhiên cũng không thể đánh giá được uy lực của đám điện mang hắc liên kia.
Mà các đệ tử Lâm Phượng các càng kinh dị, có đệ tử thậm chí hoài nghi những đóa hắc liên kia, do không cảm giác được dao động chân khí mà cho rằng đó là huyễn tượng do ta chế tạo ra, bởi dù cho loại chân khí nào, chỉ cần sử dụng tới, làm sao mà không phát ra dao động năng lượng được kia chứ?
Vạn Đóa Kim Liên này như thế nào, ta rất rõ ràng, đối với loại tình hình này, ta cũng không chuẩn bị kịp, nhưng mà tốt xấu gì ngoại trừ nhan sắc, chiêu Vạn Đóa Kim Liên này ta dùng tương đối hoàn mỹ, sắc mặt vẫn bình tĩnh nói: “Làm sao? Có muốn thử một chút uy lực hay không?”
Chần chờ một chút, Dương Thu Thủy nói: “Thử một chút cũng tốt.”
Không thử nghiệm, không chứng minh được tính xác thật của Vạn Đóa Kim Liên này, nga, phải gọi là Vạn Đóa Hắc Liên mới đúng, chỉ sợ khó làm cho bên dưới phục tùng được.
Mọi người đến chỗ mà các đệ tử Lâm Phượng các bình thường vẫn luyện công, đây là một khoảng sân lộ thiên cực kỳ rộng lớn, mà bên trong sân, dựng lên rất nhiều tảng đá thật lớn đen như mực, trên mặt những tảng đá này, đều có vô số vết tích lớn nhỏ, nhìn ra đã kinh qua bao nhiêu phong sương.
Dương Thu Thủy nói: “Đây là luyện công thạch mà tổ sư từ dưới lớp băng dày trăm dặm nơi cực hàn tìm được, tính chất phi phàm, mặc dù là thiên giai cao thủ cũng chỉ có thể lưu lại trên mặt một chút vết tích mà thôi, bình thường đều để làm đệ tử dùng luyện công.”
Ta hiểu được ý tứ của nàng, gật đầu, nói: “Ta hay dùng tảng đá này thử một chút.”
Nói rồi một đóa hắc sắc tiểu liên dẫn theo điện mang hiện lên bên người ta - Vạn Đóa Kim Liên thì không thể dùng được, bởi vì trong võ học của Mạc Sát, Vạn Đóa Kim Liên thuộc về sát chiêu có uy lực cực lớn, không tới lúc sinh tử sẽ không hợp lại mà đẩy ra, bởi vậy, muốn thử uy lực, một đóa tiểu liên thì đủ rồi.
Để mọi người xem cho rõ, ta cố ý khống chế tốc độ của hắc sắc liên hoa, một cái bóng đen hiện lên, hắc sắc tiểu liên đánh lên luyện công thạch. Một màn làm tất cả mọi người giật mình xuất hiện, hắc sắc tiểu va chạm lên luyện công thạch, thì điện mang chợt lóe, biến mất không còn thấy tăm hơi, mà luyện công thạch nọ vẫn đứng sừng sững không tổn hao gì, như đang cười nhạo tràng diện yên tĩnh này.
Lần này, ánh mắt những người trong Lâm Phượng các nhìn ta đều bắt đầu trở nên cổ quái, trong đó có rất nhiều ánh mắt nhìn ta, như đang xem bọn giang hồ bịp bợp diễn trò đập đá trên người. Hiện trường lâm vào một cảnh trầm mặc. Không phải trầm mặc chờ bạo phát, mà là trầm mặc chờ đợi diệt vong...
Nhiều ánh mắt cổ quái như vậy nhìn ta, ta mặc dù tu vi tâm tính hiện tại đại tăng, lúc này trán cũng không khỏi toát mồ hôi, thầm nghĩ, không phải thật là ác có ác báo chứ? Ta hấp thu toàn bộ năng lượng của Mạc Sát, trái lại vật cực tất phản? Trong hắc sắc chân khí không cảm giác được dao động năng lượng, không lẽ thật sự không có nửa điểm uy lực?
Dương Thu Thủy nháy mắt mấy cái, nhìn ta, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Ta vội ho một tiếng, nói: “Kỳ thực —”
Đang chuẩn bị nói, dị biến chợt nổi lên, chỉ thấy luyện công thạch nguyên bản còn đang khí phách oai vệ hùng dũng hiên ngang, nhất trụ kình thiên (@sặc), chỉ trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, theo một tiếng hô, thổi lên một màn sương đen!
“A!” Thấy một màn chấn động này, rất nhiều đệ tử Lâm Phượng các đều không khỏi kinh hô. Cường độ của luyện công thạch các nàng rõ ràng nhất, dù là có tu vi thiên giai trung phẩm, muốn lưu lại một điểm ấn ký thật sâu trên luyện công thạch, cũng là chuyện khó khăn vô cùng. Mà hiện tại, ta chỉ một đóa hắc liên nho nhỏ, vô thanh vô thức đem cả một tảng lớn luyện công thạch hóa thành bột mịn, cái đó và lúc trước không có nửa điểm bạo phát hoàn toàn đối lập, nhất là thời gian quá ngắn.
Dương Thu Thủy cũng không thể tưởng tượng được hiệu quả như vậy, cho dù là nàng, cũng không thể dùng một đóa liên hoa đánh mà biến luyện công thạch thành như vậy, nhiều lắm là tạo thành một vết xước thôi. Có thể thấy được thực lực hiện tại của ta đã vượt lên trước nàng nhiều lắm, trong mắt hiện lên một tia kinh sắc, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, cao giọng nói: “Bái kiến tông chủ!”
Hô xong, liền nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất. Các đệ tử khác của Lâm Phượng các bị vây trong khiếp sợ từ từ phản ứng lại, đều nhanh chóng quỳ xuống.
“Bái kiến tông chủ!”
“Bái kiến tông chủ!”
.....
Các nàng lúc này, đối với ta không còn hoài nghi nữa. Tuy Vạn Đóa Kim Liên biến thành Vạn Đóa Hắc Liên, thế nhưng người có mắt cũng nhìn ra được, Vạn Đóa Hắc Liên này uy lực so với Vạn Đóa Kim Liên còn vượt xa. Độc môn tuyệt học của Tông chủ đã được xác nhận, cứ như vậy, các nàng tất nhiên là không hề hoài nghi ta đã đạt được tổ sư chúc phúc và kế thừa tuyệt học tổ sư, nói rõ ta xác thực là tân nhậm tông chủ, cũng không dám có bất luận nghi vấn gì nữa.
Cười cười, trong lòng lại thầm thở phào một hơi, vung nhẹ tay lên, một mảnh hắc sắc chân khí đem thân thể mọi người nâng lên, nói: “Đều đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Thấy ta hời hợt đẩy mọi người đứng lên, chúng đệ tử Lâm Phượng các ngạc nhiên không gì sánh được, phải biết những người ở đây có hơn ba mươi cao thủ thiên giai, trong đó Dương Thu Thủy còn là một thiên giai thượng phẩm, mặc dù là mọi người không cố ý phản kháng, nhưng trong nháy mắt bị chân khí nâng lên, cũng sẽ vô ý thức chống cự lại, mà nhiều cao thủ thiên giai cùng lúc vô thức chống cự, sản sinh lực lượng cực lớn, vậy mà vẫn không thể kháng cự được lực nâng này, có thể thấy được kinh khủng của hắc sắc chân khí kia.
Một chiêu này, khiến cho đông đảo đệ tử Lâm Phượng các đối với thực lực của ta có một nhận thức mới, ít nhất, so với tiền nhiệm tông chủ Dương Thu Thủy tuyệt đối lợi hại hơn nhiều.
“Tạ ơn tông chủ!” Mọi người gọi một tiếng tông chủ này, cũng đã thêm một phần vị đạo phục tùng.
Dương Thu Thủy đột nhiên nói: “Tông chủ, Thu Thủy có một chuyện muốn cầu tông chủ thành toàn.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Kế đó Dương Thu Thủy nói làm cho tất cả mọi người thất kinh, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng nói nhẹ nhàng nói: “Thu Thủy muốn cầu tông chủ phế bỏ tu vi của Thu Thủy, xóa đi ký ức của Thu Thủy về Lâm Phượng các, để Thu Thủy rời khỏi Lâm Phượng các.”
“Cái gì?” Ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ, Dương Thu Thủy sau khi lui khỏi chức vị tông chủ, đột nhiên lại đưa ra một yêu cầu như thế.
“Tông chủ!” Đệ tử Lâm Phượng các cũng kinh hãi, không ít người dưới tình thế cấp bách đã gọi xưng hô cũ của Dương Thu Thủy.
“Dương sư tỷ...” Tiểu Lan nhìn Dương Thu Thủy, nhưng cũng không giật mình như những người khác, như đã sớm đoán được tình hình lúc này.
Ta trầm mặc vài giây, nói: “Ngươi cần cho ta một lý do để người ta tin được.”
Tất nhiên, cần phải có một lý do, nếu ta vừa mới nhậm chức tân tông chủ này, tông chủ cũ lại lập tức ly khai Lâm Phượng các, khó tránh khỏi có người đoán này nọ, đối với việc tương lai ta triệt để nắm giữ Lâm Phượng các sẽ có bất lợi.
Dương Thu Thủy như đã biết ta sẽ hỏi việc người này, bình tĩnh nói: “Tông chủ còn nhớ rõ ta từng nói trong lịch sử đã từng có ba người rời bỏ Lâm Phượng các chứ?”
Nghe lời này, lòng ta khẽ rung, chẳng lẽ...
Các đệ tử Lâm Phượng các cũng lặng im, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Dương Thu Thủy, ánh mắt phức tạp, có kính phục, cũng có đồng tình, các nàng cũng đã minh bạch, Dương Thu Thủy vì sao lại phải phải ly khai Lâm Phượng các.
Dương Thu Thủy nhẹ nhàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thu Thủy chính là người thứ tư...”
Đúng vậy, nàng là người thứ tư! Dương Thu Thủy đã nói rất minh bạch, hiện tại ta còn không phản ứng, vậy thì tất sẽ là kẻ ngốc.
Chỉ là, rõ ràng thì rõ ràng rồi, ta cũng chỉ là vạn lần không nghĩ tới, một nữ tử như Dương Thu Thủy, cũng sẽ vì tình mà động, vì cùng người âu yếm, ngay cả tu vi thiên giai cũng không muốn....
Trong sát na, trong đầu ta hiện lên mấy ý niệm, một ít chuyện không rõ, bây giờ đều sáng sủa rồi. Trách không được, sau khi đi vào căn phòng trên thảo nguyên đó, Dương Thu Thủy lập tức xưng hô ta là chủ nhân, thoái vị nhường chức tông chủ Lâm Phượng các cho ta. Kỳ thật, sau khi thông qua Thanh Thần Ngũ Âm, biết được thân thế lai lịch của ta, nàng đã suy xét rồi, phải đem chức tông chủ nhường lại cho ta, nàng mới có thể ly khai Lâm Phượng các.
Thân là tông chủ Lâm Phượng các, thân phận mặc dù cao, nhưng lại càng mất tự do hơn các đệ tử phổ thông khác, càng có trách nhiệm hơn. Đệ tử bình thường của Lâm Phượng các, có thể tới trước tông chủ thỉnh cầu ly khai Lâm Phượng các, mà tông chủ, mang theo trách nhiệm lãnh đạo tinh thần toàn bộ Lâm Phượng các, bất luận ra sao cũng không thể rời bỏ được Lâm Phượng các. Bởi vậy, dù cho có người trong lòng, Dương Thu Thủy vẫn phải đứng trên vị trí tông chủ Lâm Phượng các, mong muốn trước kia của nàng, chính là chờ Tiểu Lan sớm ngày thành thục, kế nhiệm chức vị tông chủ...
Mà ta xuất hiện, mang lại hy vọng mới cho nàng, bởi vậy nàng mới khẩn trương như thế. Lúc bái kiến bốn vị lão tông chủ, trung niên mỹ phụ lớn tuổi nhất nói Dương Thu Thủy chủ động để ta tiếp chưởng chức tông chủ là thiếu suy xét, còn liếc mắt thâm ý nhìn Dương Thu Thủy, nói vậy bốn vị đó, cũng đã biết được tình huống Dương Thu Thủy rồi.
Mà nguyên nhân Dương Thu Thủy ngay từ đầu không nói rõ người trên bản khắc không phải là ta, hiện tại cũng sáng tỏ. Khả năng bởi vì ban đầu nàng quỳ xuống, ta liền tránh né như rất kháng cự, làm nàng nghĩ ta không muốn tiếp chưởng Lâm Phượng các, bởi vậy nàng mới nảy ra ý niệm này, muốn cho ta quan niệm làm chủ trước, càng cho rằng mình là tổ sư Lâm Phượng các, tiếp chưởng Lâm Phượng các là đương nhiên, để ta tự nhiên tiếp thu chức vị tông chủ Lâm Phượng các, mới phải nói dối.
Sau đó, ta đáp ứng trở thành tông chủ Lâm Phượng các, nàng mới yên lòng, trước khi vào Điện Tổ sư mới nói câu kia, bởi vì nàng biết, sau khi ta đi vào, khả năng liền sẽ biết hết chân tướng, lúc này giấu diếm đã không cần nữa...
Ý niệm vừa chuyển trong đầu, trong lòng ta âm thầm thở dài, Dương Thu Thủy này, không hổ là người sống đến gần nghìn năm, khắp nơi bày bố tâm cơ, nếu không phải nàng bây giờ nói ra tình hình thực tế, ta làm sao cũng không rõ được mấu chốt trong đó.
Nhưng ta cũng không có ý trách cứ nàng, một nữ nhân, vì hạnh phúc của mình, dùng một chút thủ đoạn cũng không thương tổn người khác, còn tính toán gì nữa chứ? Huống hồ nàng cũng không muốn hại ta, ngược lại, là đem cho ta chỗ tốt.
Trong lúc này, ánh mắt của các đệ tử Lâm Phượng các, đều tập trung trên người ta, xem ta sẽ xử trí Dương Thu Thủy thế nào.
Ta cũng không thèm để ý ánh mắt những người khác, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Thu Thủy một lúc, mới mở miệng: “Ngươi đi đi.”
Dương Thu Thủy ngẩng đầu lên, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, giật mình hỏi: “Ngươi cứ như vậy để ta đi sao? Không phế võ công và ký ức sao?”
Ta cười cười, nói: “Quy củ là chết, người là sống. Ta là tông chủ hiện tại, một số quy củ, ta cho rằng không hợp lý, tự nhiên phải hủy bỏ rồi..." Nói rồi ánh mắt đảo qua chúng đệ tử Lâm Phượng các, "Hiện tại ta tuyên bố một quy định, đệ tử trong Lâm Phượng các, phàm là muốn phải ly khai Lâm Phượng các, đều có thể tự nhiên mà rời đi, sẽ không bị hủy bỏ tu vi và tiêu trừ ký ức. Thế nhưng, sau khi bỏ đi, nàng sẽ không còn là truyền nhân của Lâm Phượng các nữa, cũng không được ngoại truyền bất cứ chuyện tình cùng võ công của Lâm Phượng các, bằng không - ”
Ánh mắt ta trở nên âm lãnh, từ từ quét qua mọi người, chạm tới ánh mắt đó, các đệ tử Lâm Phượng các trong lòng không khỏi phát lạnh không dám đối mắt cùng ta. Toàn sân yên tĩnh một cách chết chóc.
Ánh mắt đảo qua mọi người, ta mới từ từ, dùng một thanh âm không mang bất cứ dao động tình cảm nào nói: “Bằng không, trời đất bao la, chân trời góc biển, kẻ phản bội Lâm Phượng các, cùng với người có liên quan, dù cho là tổ chức hay cá nhân, Dương Đào ta chắc chắn đuổi cùng giết tận, trảm thảo trừ căn!”
Đuổi cùng giết tận! Trảm thảo trừ căn! Bốn chữ này, ong ong vang vọng khắp sân, mọi người kể cả Dương Thu Thủy từ trong lòng sinh ra một cổ khiếp đảm.
Ta lập ra quy định này, nhìn qua rất lỏng lẻo, nhưng mà, một ngày có kẻ trái lời ta nói, hậu quả đó só với bị phế võ công và tiêu trừ ký ức còn nghiêm trọng hơn nhiều! Thực lực hiện tại của ta, mặc dù còn chưa phải thần giai, nhưng tuyệt đối là đỉnh cấp thiên hạ. Tất cả mọi người rất rõ ràng, một ngày bị ta ngắm trúng, bốn chữ ta đã nói, không phải chỉ là đùa chơi thôi đâu.
“Được rồi, ta muốn nói chính là những lời này. Dương Thu Thủy, nếu như ngươi bây giờ còn bây giờ còn muốn đi. Ta sẽ không ngăn cản ngươi, chỉ là mong ngươi hãy tự trọng, không nên làm ra chuyện tình tổn hại đến lợi ích của Lâm Phượng các.” Ta nhìn Dương Thu Thủy, nhẹ giọng nói.
Thân thể Dương Thu Thủy run nhè nhẹ, sau đó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt ta, chậm rãi nói: “Tạ ơn tông chủ thành toàn, lời tông chủ nói, Thu Thủy sẽ khắc sâu trong khắc trong tâm khảm!”
Nói rồi, ánh mắt Dương Thu Thủy đảo qua từng đệ tử Lâm Phượng các, lộ ra vẻ không muốn.
“Dương sư tỷ...” Rất nhiều đệ tử Lâm Phượng các đều thương cảm.
“Các vị sư muội, Thu Thủy đi rồi, các ngươi bảo trọng!”
Nói xong lời này, Dương Thu Thủy dứt khoát quay đầu, thân hình khẽ động, đã bay ra ngoài nghìn thước, chớp mắt thoát khỏi tầm mắt mọi người. Trong cảm ứng của ta, Dương Thu Thủy nhanh chóng tới bình chướng ngũ sắc, sau đó rời khỏi bình chướng.
Âm thầm thở dài, nhìn chúng đệ tử nói: “Như vậy, bây giờ còn ai muốn ly khai nữa?”
Không ai bước ra, nhiều người vẫn còn chìm đắm trong thương cảm. Giọng ta hòa hoãn chút: “Được rồi, mọi người không cần quá thương cảm, Thu Thủy không bị phế võ công, cũng không tiêu trừ ký ức, nếu là hữu duyên, tất nhiên có thể gặp lại.”
Nghe được lời này, thần sắc mọi người mới tốt hơn một ít. Ta nói tiếp: “Hiện tại, do ta chưởng quản Lâm Phượng các, một số quy củ không hợp thời, cũng sẽ sửa chữa lại. Tỷ như, đệ tử trong Lâm Phượng các chỉ giam mình trong Huyền Không thành, việc này không tốt. Chúng ta tu tập võ công, là vì sao? Thứ nhất là vì tự bảo vệ mình, thứ hai là vì cuộc sống tốt hơn, võ công cũng không phải toàn bộ cuộc sống, ta không hy vọng Lâm Phượng các tiếp tục như trước đây vẫn cứ phong bế mà phát triển, như vậy, đối với các ngươi và Lâm Phượng các đều sẽ không tốt. Bởi vậy, trong tương lai, phạm vi hoạt động của các ngươi, cũng sẽ không giới hạn tại Lâm Phượng các, mà bao quát toàn bộ Địa Cầu muôn màu muôn vẻ! Vô luận thân ở nơi nào, mọi người chỉ cần luôn ghi nhớ, tự mình là một phần tử của Lâm Phượng các, có thể tại thời khắc mấu chốt vì Lâm Phượng các xuất lực, như vậy là đủ rồi!”
Lời ta vừa nói ra, các đệ tử không khỏi thấp giọng xôn xao, mà thần sắc các nàng, cũng không còn thương cảm như trước nữa, mà mang theo vẻ vui sướng. Tu vi các nàng mặc dù cao, không phải thiên giai thì là địa giai, thế nhưng, sinh hoạt nhiều năm trong hoàn cảnh phong bế khiến tâm tính các nàng đều rất đơn thuần, đối với tình ái, đối với hoàn cảnh sinh hoạt đầy màu sắc, đều tràn ngập chờ mong.
Suốt đời bị vây trong Lâm Phượng các, cái đó và ni cô trong am có gì khác biệt chứ? Thế nhưng bởi vì cảm kích Lâm Phượng các bồi dưỡng các nàng từ bé, hoặc là môn quy giới hạn, các nàng vẫn không có cơ hội đi ra ngoài, phần lớn đều đã nhận mệnh.
Thế nhưng hiện tại, ta vừa lên nhậm chức, lại nói cho các nàng tin tức tốt như vậy, làm sao các nàng có thể không vui vẻ?
“Tông chủ, chúng ta thực sự có thể đến Địa Cầu sao?” Một nữ đệ tử hưng phấn hỏi.
Tiếng gọi tông chủ này nghe mà tinh thần ta thư sướng, mỉm cười gật đầu: “Không sai, sau này, đệ tử Lâm Phượng các, có thể phân chia định kỳ tới Địa Cầu tiến hành sinh hoạt lịch lãm, trên Địa Cầu không phải có một chút sản nghiệp của Lâm Phượng các sao? Các ngươi cũng có thể đi làm quản lý một chút.”
Nghe ta nói vậy, chúng đệ tử Lâm Phượng các đều không khỏi hoan hô.
“Tông chủ! Quyết định này quá mức trọng đại, hay là nên hỏi trước ý kiến các vị lão tông chủ thì tốt hơn...” Tiểu Lan truyền âm với ta.
Ta nhìn nàng mỉm cười, ý bảo nàng không cần lo lắng, sau đó nói: “Được rồi, ngoại trừ Tiểu Lan, tất cả mọi người tất cả mọi người tản đi, cần làm cứ làm, các quy củ khác của Lâm Phượng các vẫn như cũ.”
“Rõ, tông chủ!” Chúng nữ an tĩnh lại, cùng hô to, sau đó chia hai ba hàng nhanh chóng ly khai. Xem vẻ mặt hưng phấn của các nàng vui vẻ líu ríu, tựa hồ còn đang trong cải cách trọng đại này mà hưng phấn không thôi.
Ta cùng Tiểu Lan bay về Hồi đạo tiểu viện, nhìn Tiểu Lan mỉm cười nói: “Ngươi là nghĩ quyết định của ta có gì không thích hợp?”
Tiểu Lan chần chờ một chút, nói: “Tiểu Lan biết tông chủ là vì muốn tốt cho tỷ muội Lâm Phượng các, ta lo lắng là, các nàng ở trong Lâm Phượng các ngây người nhiều năm như vậy, đối với ngoại giới cơ bản hoàn toàn không biết gì cả, không biết có thể thích ứng sinh hoạt Địa Cầu hay không...”
Vấn đề như thế... Ta gật đầu, mỉm cười nói: “Vấn đề này cũng không khó giải quyết, tới Địa Cầu mang về chục máy học tập tới Huyền Không thành, để các nàng thông qua máy học tập, nhận thức một chút khái niệm tình hình Địa Cầu hiện tại, đến lúc đó tới Địa Cầu cũng sẽ không cần nhiều thời gian thích ứng nữa.”
Ánh mắt Tiểu Lan sáng lên, nói: “Tông chủ anh minh, đây xác thực là biện pháp tốt. Tông chủ nói đúng, Lâm Phượng các xác thực cần phải cải cách. Giống như trước kia lịch đại tông chủ đến Địa Cầu lịch lãm, nhận thức đối với Địa Cầu, đều là qua những thư tịch ghi lại hiểu biết trước kia, bởi mỗi đời kế nhiệm tông chủ thời gian chênh lệch hơn ngàn năm, thường thường những ghi chép đó đã không còn theo kịp thời đại, mượn ta mà nói, tới được Địa Cầu hơn ba năm, mới chậm rãi thích ứng sinh hoạt hiện tại.”
Ta mỉm cười, nói: “Đáng tiếc chính là Lâm Phượng các ở một dị không gian, không thể dẫn tuyến TT tới, nếu không càng tiện lợi. Được rồi, ngươi đem chuyện tình Dương Thu Thủy chỉ nói cho ta biết, ta lại rất hiếu kỳ, rốt cuộc dạng nhân vật nào, có thể trộm đi phương tâm tuyệt đại mỹ nữ như Dương Thu Thủy được...”
“Kỳ thực, người kia chỉ sợ tông chủ cũng biết...” Tiểu Lan khẽ thở dài, liền nói lại chuyện cũ của Dương Thu Thủy.
Đoạn chuyện xưa này, đối với Lâm Phượng các rất có nhiều uẩn khúc. Người để Dương Thu Thủy tình nguyện bỏ qua chức vị tông chủ cũng phải theo đuổi, quả nhiên ta cũng đã nghe nói qua.
Trước kia Hoàng Phủ Phi Long cũng đã từng đề cập tới, vài chục năm trước - xác thực mà nói là hơn chín mươi năm trước, có một người liên tục đoạt lấy bảy lần chức quán quân Cực đạo võ hội, chỉ là vì gặp gỡ một nữ tử trong Lâm Phượng các, mà nữ tử này, chính là Dương Thu Thủy.
Căn cứ theo lời họ Hoàng Phủ Phi Long, Dương Thu Thủy đối với người nọ không hề để tâm, kỳ thật không phải. Người nọ si tình thế gian thực sự hiếm thấy, bởi vì một ít nguyên nhân trong đó, mấy lần thiếu chút nữa thân tử, hắn vẫn như trước đối với Dương Thu Thủy một mảnh si tâm. Đã trải qua mấy lần khảo nghiệm sinh tử, mặc dù Dương Thu Thủy ý chí sắt đá như Lý Mạc Sầu, ngay cả biết đối phương có thể chỉ là đối với mỹ mạo của mình mới như vậy, cũng không thể thờ ơ mãi.
Hai người ám sinh tình cảm, ngấm ngầm lui tới, nhưng cuối cùng bị bốn vị lão tông chủ phát hiện, bốn vị tông chủ cũng không trách cứ Dương Thu Thủy, chỉ là dặn dò chức trách tông chủ mà thức tỉnh nàng, hy vọng nàng có thể bảo trụ được. Giữa trách nhiệm tông chủ Lâm Phượng các và ái tình của hai người, Dương Thu Thủy cuối cùng lựa chọn Lâm Phượng các.
06-02-2010, 02:47 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|