"Vâng, tông... Thiếu gia!"
"Vâng, thiếu gia!"
Vân Trần Vân Ý hồi đáp, mặt hơi đỏ lên, biết là tự mình quá mức khẩn trương, thân hình nhoáng lên, đã lui về phía sau ta.
Thủy Thanh Hoa ngốc trệ sửng sốt hồi lâu, hai mắt tỉ mỉ quan sát Vân Trần Vân Ý, nhất thời lộ ra một tia chợt hiểu, sau đó, như là vô sự cười ha ha, vài bước đã tới trước mặt ta, đem ta ôm ghì thật chặt, đôi bàn tay to bè vỗ vỗ mạnh lên lưng, nếu tu vi ta kém một chút, chỉ sợ bị đánh tới thổ huyết.
Chỉ nghe Thủy Thanh Hoa mừng rỡ kêu to: "Quả thật là ngươi, Dương lão đệ, ta biết là ngươi không có việc gì! Ngươi không biết đâu, mấy ngày này ta đã sắp bị Vân nha đầu phiền chết, trận trước chết sống không chịu quay về học viện, mỗi ngày quấn quít lấy ta hỏi hạ lạc của ngươi, nhưng mà ta làm sao nói được ngươi ở đâu đây chứ? Chỉ nói ngươi vài ngày sẽ trở về, ai biết tiểu tử ngươi qua cả tháng cũng không thấy bóng! Sau thật vất vả đưa nó về được học viện, nhưng mỗi ngày gọi cả ngàn cái phi phi qua đây, để cho lão ca ta nghe tiếng chuông rung là đã đau đầu rồi!"
Càng nói về sau, vẻ mặt Thủy Thanh Hoa càng đau khổ.
Hương Vân... Trong lòng ta tràn ngập nhu tình, hạ quyết tâm, tương lai bản thân nhất định phải đền bù nàng cho thật tốt.
Lắc đầu, liếc mắt nhìn căn phòng thủng một lỗ lớn, mỉm cười nói: "Thủy lão ca, tập quán này của ngươi thật không tốt, sau này mỗi lần xuất môn đều như thế, ta xem phí sửa phòng phải tăng giá mới được."
Thủy Thanh Hoa quay đầu nhìn căn phòng, ha ha cười nói: "Lão ca ta không phải cao hứng vì ngươi sao? Chỉ cần ngươi trở về, đừng nói là sửa một căn nhà, dù là mười cái biệt thự, sửa hết cũng được!" Chợt ngừng lại, hắn nhìn thoáng qua hai tuyệt sắc mỹ nữ phía sau ta, nói: "Được rồi, cuối cùng là ngươi đi nơi nào, ta thấy hai vị phía sau ngươi... Chẳng lẽ..."
Ta gật đầu, mỉm cười nói: "Không sai."
Thủy Thanh Hoa trừng lớn mắt, thét lên: "Kháo! Ngươi quả nhiên có nữ nhân ở bên ngoài!"
Ta trợn trắng mắt, sau đó cười khổ nói: "Thủy lão ca, ngươi làm sao mà đùa như vậy được chứ, ngươi xem ta là hạng người như vậy sao?"
Vân Trần Vân Ý nghe được đối thoại của chúng ta, mặt đều đỏ hồng, thấy Thủy Thanh Hoa mang đôi tặc nhãn quét qua quét lại trên người các nàng, dù cho tu vi thông thiên, lúc này đứng sau ta cũng không được tự nhiên.
Thủy Thanh Hoa hừ hừ hai tiếng, nói: "Lão nhân ta niên kỷ tuy lớn, mắt lại không mờ. Hai người phía sau ngươi, có thể còn trội hơn cả tôn nữ của ta, khó bảo toàn ngươi sẽ không động tâm tư xấu xa gì! Ta nói cho ngươi biết, Vân nha đầu đối với ngươi một mảnh si tâm, ngươi nếu làm việc có lỗi với nàng, dù là đánh không lại ngươi, ta cũng sẽ không buông tha đơn giản vậy đâu!"
Sau đó ý vị thâm trường than một câu: "Nam nhân a..."
Ta triệt để hết chỗ nói rồi.
Đúng lúc này, phi phi của Thủy Thanh Hoa vang lên, nghe tiếng động này, hắn thiếu chút nhảy dựng lên: "Nghe đi, nghe đi, lại tới nữa rồi! Mới qua không được một tiếng, lại nữa rồi!"
Vừa chuyển kênh, hình chiếu Thủy Hương Vân lập tức xuất hiện.
Vừa xuất hiện, nàng liền hỏi ngay Thủy Thanh Hoa: "Thái gia gia, có tin tức của Đào chưa?"
"Có rồi có rồi! Tình nhân trong mộng của ngươi đã về rồi! Kia không phải sao!" Thủy Thanh Hoa mặt mày đau khổ gào lên.
Ta đứng bên cạnh Thủy Thanh Hoa, Thủy Hương Vân tự nhiên dễ dàng nhìn thấy ta. Ngay lúc nhìn được ta, nàng ngây dại. Sau đó, chỉ thấy nước mắt chậm rãi tụ lại trong mắt nàng.
"Đào, muội đang nằm mơ sao? Thật là anh sao?" Thủy Hương Vân run giọng hỏi.
Lòng ta đau xót, ôn nhu nhìn Thủy Hương Vân, nói: "Muội không nằm mơ, ta đã trở về, muội có khỏe không?" Vừa mở miệng, ta liền hối hận, nhìn thấy dáng dấp tiều tụy, thân hình đơn bạc đó, nàng làm sao mà khỏe được chứ?
Thủy Hương Vân mỉm cười, nhanh lau khô nước mắt của mình, cố tình ung dung nói: "Muội thật là tốt, huynh thì sao?"
Lòng ta đau xót, trên mặt vẫn tươi cười, nhẹ giọng nói: "Ta rất khỏe, chờ một lát nữa, ta sẽ tới học viện tìm nàng."
"Ân..." Thủy Hương Vân khẽ lên tiếng, trên mặt lộ ra mỉm cười hạnh phúc, đột nhiên, nàng hơi sửng sốt, ánh mắt chuyển tới hai người Vân Trần Vân Ý phía sau ta.
Lòng ta nhảy mạnh, thầm kêu một tiếng không xong, Thủy Hương Vân sẽ không như Thủy Thanh Hoa hiểu sai chứ? Đây chính là chuyện tuyệt đối không ổn.
Ai ngờ Thủy Hương Vân cũng không hiện ra dị thường gì, nàng xem Vân Trần và Vân Ý, ánh mắt lộ ra vẻ than thở và ước ao, hỏi ta: "Đào, hai vị tỷ tỷ này là ai vậy, các nàng thật xinh đẹp!"
" Các nàng... Ân, có thể nói là tùy tùng của ta." Ta hàm hồ giải thích.
"Tùy tùng?" Thủy Hương Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, cũng không rõ hai vị tỷ tỷ làm sao lại trở thành tùy tùng của ta được.
Mà Thủy Thanh Hoa bên cạnh ánh mắt nhìn ta lại trở nên cổ quái, không biết suy nghĩ cái gì.
Ta vội ho một tiếng, nói: "Cụ thể gặp mặt rồi nói di."
Thủy Hương Vân cũng không níu kéo, gật đầu mỉm cười nói: "Ân, trước hết như vậy đi, chờ lát nữa huynh phải tới tìm muội nha! Hai vị tỷ tỷ cũng phải mang tới!"
Ta gật đầu, cắt phi phi.
"Thiếu gia, cái này chính là phi phi trong máy học tập nói sao?" Vân Trần nhịn không được hỏi, trong mắt đều là vẻ hiếu kỳ cùng kinh ngạc.
Ta gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Thật là thần kỳ!" Vân Trần Vân Ý đồng thời than thở.
Trong cảm nhận của các nàng, hoàn toàn không cảm giác được có khí tức của người, ảnh tượng đó, xuất hiện như thật trước mặt hai nàng, còn có thể như là gặp nhau thật sự nói chuyện phiếm, bản lĩnh như vậy, so với thiên lý truyền âm còn muốn lợi hại hơi, thật sự là rất thần diệu, không khỏi làm cho các nàng cảm thán.
"Được rồi, tất cả mọi người đừng đứng bên ngoài mà nói chuyện, vào nhà đi!" Thủy Thanh Hoa mở miệng.
Đám người tới một khu nhà khác, được ta đồng ý, Thủy Thanh Hoa liền phân phó mấy hạ nhân nữ tính mang theo hai nàng đi thay quần áo - y phục khinh sa trên người các nàng tuy rằng mặc rất đẹp, vấn đề là đều quá cổ xưa, nếu ăn mặc như vậy đi ra ngoài, khó bảo toàn sẽ không bị xem là người ngoài hành tinh.
Đi vào phòng, đóng chặt cửa lại, Thủy Thanh Hoa lập tức hỏi ta: "Dương lão đệ, ngươi thành thật nói cho ta, hai nữ tử kia có phải là người của Lâm Phượng các?"
Ta sớm biết Thủy Thanh Hoa sẽ có nghi vấn, trước đó hai nàng Vân Trần Vân Ý ngăn cản Thủy Thanh Hoa, đã lộ ra sơ hở, thử hỏi ngoại trừ Lâm Phượng các, địa phương nào còn có nữ tử mỹ mạo hơn nữa tu vi cao thâm như thế? Lập tức cũng không phủ nhận, gật đầu mỉm cười nói: "Không sai, các nàng xác thực là đệ tử trong Lâm Phượng các."
Thủy Thanh Hoa lộ ra thần tình quả là như thế, gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Thế nhưng, ta nghe các nàng xưng hô ngươi là thiếu gia, này là vì sao?"
"Cái này sao..." Ta cười cười: "Bởi vì ta hiện tại tông chủ Lâm Phượng các, ở bên ngoài để thuận tiện, mới để các nàng xưng hô ta là thiếu gia."
"Cái gì?" Mắt Thủy Thanh Hoa trợn to, nhãn thần như đang xem người ngoài hành tinh, trừng ta một lát, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói: "Ngươi không phải nói giỡn chứ? Ta nghe nói tông chủ trong Lâm Phượng các, đều là hiện nhiệm tông chủ chỉ định từ bên trong, cũng không nghe nói có thể để ngoại nhân, nhất là nam nhân đến đảm đương tông chủ."
Ta mỉm cười không nói. Dưới tình huống thông thường xác thực là không có khả năng, thế nhưng, ta thì bất đồng, mấu chốt trong đó, bao hàm đại bí mật, ta tự nhiên là không thể nói cho hắn biết.
Thấy ta không nói lời nào, Thủy Thanh Hoa lại không nắm chắc được, thử nói: "Chẳng lẽ, ngươi thực sự thành tông chủ Lâm Phượng các?"
"Ta có cần phải lừa ngươi sao?" Ta hỏi ngược lại.
Thủy Thanh Hoa sửng sốt một chút, tiếp theo cười khổ: "Ngươi xác thực không cần phải gạt ta, nói như vậy, việc này là sự thật?"
"Là thật."
Thủy Thanh Hoa nhìn ta một lúc lâu, mới thở một hơi thật dài, cảm khái nói: "Từ lúc bắt đầu gặp ngươi, ta chỉ biết Dương lão đệ không phải vật trong ao. Hôm nay nhìn lại, ta vẫn còn quá xem thường ngươi, tuy rằng không biết trong đó xảy ra biến cố gì, làm cho ngươi lại trở thành tông chủ Lâm Phượng các! Thế nhưng, ngươi có thành tựu ngày hôm nay, lão ca ta thật phi thường vui vẻ!"
"Dương lão ca..." Ta bắt đầu xúc động. Thủy Thanh Hoa đối với ta mà nói, như anh như cha, từ trước tới nay, vẫn luôn chiếu cố ta, làm không ít chuyện cho ta. Tuy rằng trong đó khả năng nhìn trúng thực lực của ta mà dựa dẫm tương lai, thế nhưng, thời gian ở chung dài như vậy, ta cũng nhìn ra, hắn là thật tâm quan tâm ta. Ta đối với hắn, trong lòng vẫn cảm kích. Lúc này lòng ta càng đặt quyết tâm, tương lai có cơ hội, nhất định phải báo đáp hắn thật tốt.
Thủy Thanh Hoa cười ha ha, hỏi: "Hai vị vừa rồi, ta xem tu vi các nàng, hình như không tới địa giai, chắc là dùng chưởng nhãn pháp hả? Tu vi thực sự của các nàng, hẳn là đã thiên giai trung phẩm rồi chứ?"
Ta gật đầu mỉm cười nói: "Không sai, các nàng thật sự dùng phương pháp đặc thù che giấu tu vi, Thủy lão ca, ngươi đừng xem các nàng còn trẻ tuổi, kỳ thực, đếm tuổi các nàng tuyệt không nhỏ hơn ngươi, có thể so với ngươi còn lớn hơn cũng không chừng."
Thủy Thanh Hoa sửng sốt, cười ha ha, nói: "Không sai không sai."
Sau khi cười xong, cũng bắt đầu cảm thán: "Lâm Phượng các, quả nhiên bất phàm, tùy tiện đi ra hai người, đều cũng có tu vi thiên giai trung phẩm, thực sự không hổ là thiên hạ đệ nhất môn phái, thảo nào ngay cả Chính phủ Liên bang cũng không dám quản thúc, phải đối xử ngang hàng. Thử hỏi thực lực như thế, ai dám quản, ai có thể quản?" Nói xong, hắn quan sát ta trên dưới, nghi hoặc hỏi: "Dương lão đệ, từ lúc mới gặp ta phát hiện thân thể ngươi hình như có gì không đúng, ngươi làm sao lại giống như người thường, không có một chút chân khí? Chẳng lẽ xảy ra biến cố gì?" Trong ngữ khí đã mang theo lo lắng.
Xác thực là có biến cố, hơn nữa là biến cố khó lường, ta không phải thành người thường, mà thiên giai thượng phẩm đỉnh phong cấp cao nhất.
Ta lộ ra một tia cười khổ, nói: "Lão ca không cần lo lắng, ta cũng không biến thành thường nhân, mà là tình huống hiện tại có chút đặc thù, ngay cả chính ta, cũng không cảm ứng được dao động chân khí nữa."
"Nga? Trong thiên hạ có chuyện kỳ lạ như vậy?" Thủy Thanh Hoa kinh ngạc.
Ta vươn tay, một hắc sắc năng lượng cầu bọc quanh một màn điện võng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay ta.
"Di! Quả nhiên là không cảm giác được bất cứ dao động chân khí nào!" Thủy Thanh Hoa giật mình đánh giá hắc điện năng lượng cầu, "Chân khí của ngươi đã xảy ra chuyện gì? Lần trước mới biến thành tử sắc chân khí không bao lâu, làm sao lại biến tiếp thành hắc sắc rồi? Hơn nữa tính chất cổ quái như vậy?"
Ta cười khổ nói: "Hiện tại ta cũng là không hiểu ra sao, Thủy lão ca, ngươi kiến thức rộng rãi, giúp ta phân tích một chút đi..."
Kế tiếp, ta đem hiểu biết về tính chất hắc điện chân khí, bao gồm cả tình hình hắc châu bên trong đan điền một loạt nói cho Thủy Thanh Hoa.
12-02-2010, 02:47 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
"Vâng, thiếu gia!"
Vân Trần Vân Ý hồi đáp, mặt hơi đỏ lên, biết là tự mình quá mức khẩn trương, thân hình nhoáng lên, đã lui về phía sau ta.
Thủy Thanh Hoa ngốc trệ sửng sốt hồi lâu, hai mắt tỉ mỉ quan sát Vân Trần Vân Ý, nhất thời lộ ra một tia chợt hiểu, sau đó, như là vô sự cười ha ha, vài bước đã tới trước mặt ta, đem ta ôm ghì thật chặt, đôi bàn tay to bè vỗ vỗ mạnh lên lưng, nếu tu vi ta kém một chút, chỉ sợ bị đánh tới thổ huyết.
Chỉ nghe Thủy Thanh Hoa mừng rỡ kêu to: "Quả thật là ngươi, Dương lão đệ, ta biết là ngươi không có việc gì! Ngươi không biết đâu, mấy ngày này ta đã sắp bị Vân nha đầu phiền chết, trận trước chết sống không chịu quay về học viện, mỗi ngày quấn quít lấy ta hỏi hạ lạc của ngươi, nhưng mà ta làm sao nói được ngươi ở đâu đây chứ? Chỉ nói ngươi vài ngày sẽ trở về, ai biết tiểu tử ngươi qua cả tháng cũng không thấy bóng! Sau thật vất vả đưa nó về được học viện, nhưng mỗi ngày gọi cả ngàn cái phi phi qua đây, để cho lão ca ta nghe tiếng chuông rung là đã đau đầu rồi!"
Càng nói về sau, vẻ mặt Thủy Thanh Hoa càng đau khổ.
Hương Vân... Trong lòng ta tràn ngập nhu tình, hạ quyết tâm, tương lai bản thân nhất định phải đền bù nàng cho thật tốt.
Lắc đầu, liếc mắt nhìn căn phòng thủng một lỗ lớn, mỉm cười nói: "Thủy lão ca, tập quán này của ngươi thật không tốt, sau này mỗi lần xuất môn đều như thế, ta xem phí sửa phòng phải tăng giá mới được."
Thủy Thanh Hoa quay đầu nhìn căn phòng, ha ha cười nói: "Lão ca ta không phải cao hứng vì ngươi sao? Chỉ cần ngươi trở về, đừng nói là sửa một căn nhà, dù là mười cái biệt thự, sửa hết cũng được!" Chợt ngừng lại, hắn nhìn thoáng qua hai tuyệt sắc mỹ nữ phía sau ta, nói: "Được rồi, cuối cùng là ngươi đi nơi nào, ta thấy hai vị phía sau ngươi... Chẳng lẽ..."
Ta gật đầu, mỉm cười nói: "Không sai."
Thủy Thanh Hoa trừng lớn mắt, thét lên: "Kháo! Ngươi quả nhiên có nữ nhân ở bên ngoài!"
Ta trợn trắng mắt, sau đó cười khổ nói: "Thủy lão ca, ngươi làm sao mà đùa như vậy được chứ, ngươi xem ta là hạng người như vậy sao?"
Vân Trần Vân Ý nghe được đối thoại của chúng ta, mặt đều đỏ hồng, thấy Thủy Thanh Hoa mang đôi tặc nhãn quét qua quét lại trên người các nàng, dù cho tu vi thông thiên, lúc này đứng sau ta cũng không được tự nhiên.
Thủy Thanh Hoa hừ hừ hai tiếng, nói: "Lão nhân ta niên kỷ tuy lớn, mắt lại không mờ. Hai người phía sau ngươi, có thể còn trội hơn cả tôn nữ của ta, khó bảo toàn ngươi sẽ không động tâm tư xấu xa gì! Ta nói cho ngươi biết, Vân nha đầu đối với ngươi một mảnh si tâm, ngươi nếu làm việc có lỗi với nàng, dù là đánh không lại ngươi, ta cũng sẽ không buông tha đơn giản vậy đâu!"
Sau đó ý vị thâm trường than một câu: "Nam nhân a..."
Ta triệt để hết chỗ nói rồi.
Đúng lúc này, phi phi của Thủy Thanh Hoa vang lên, nghe tiếng động này, hắn thiếu chút nhảy dựng lên: "Nghe đi, nghe đi, lại tới nữa rồi! Mới qua không được một tiếng, lại nữa rồi!"
Vừa chuyển kênh, hình chiếu Thủy Hương Vân lập tức xuất hiện.
Vừa xuất hiện, nàng liền hỏi ngay Thủy Thanh Hoa: "Thái gia gia, có tin tức của Đào chưa?"
"Có rồi có rồi! Tình nhân trong mộng của ngươi đã về rồi! Kia không phải sao!" Thủy Thanh Hoa mặt mày đau khổ gào lên.
Ta đứng bên cạnh Thủy Thanh Hoa, Thủy Hương Vân tự nhiên dễ dàng nhìn thấy ta. Ngay lúc nhìn được ta, nàng ngây dại. Sau đó, chỉ thấy nước mắt chậm rãi tụ lại trong mắt nàng.
"Đào, muội đang nằm mơ sao? Thật là anh sao?" Thủy Hương Vân run giọng hỏi.
Lòng ta đau xót, ôn nhu nhìn Thủy Hương Vân, nói: "Muội không nằm mơ, ta đã trở về, muội có khỏe không?" Vừa mở miệng, ta liền hối hận, nhìn thấy dáng dấp tiều tụy, thân hình đơn bạc đó, nàng làm sao mà khỏe được chứ?
Thủy Hương Vân mỉm cười, nhanh lau khô nước mắt của mình, cố tình ung dung nói: "Muội thật là tốt, huynh thì sao?"
Lòng ta đau xót, trên mặt vẫn tươi cười, nhẹ giọng nói: "Ta rất khỏe, chờ một lát nữa, ta sẽ tới học viện tìm nàng."
"Ân..." Thủy Hương Vân khẽ lên tiếng, trên mặt lộ ra mỉm cười hạnh phúc, đột nhiên, nàng hơi sửng sốt, ánh mắt chuyển tới hai người Vân Trần Vân Ý phía sau ta.
Lòng ta nhảy mạnh, thầm kêu một tiếng không xong, Thủy Hương Vân sẽ không như Thủy Thanh Hoa hiểu sai chứ? Đây chính là chuyện tuyệt đối không ổn.
Ai ngờ Thủy Hương Vân cũng không hiện ra dị thường gì, nàng xem Vân Trần và Vân Ý, ánh mắt lộ ra vẻ than thở và ước ao, hỏi ta: "Đào, hai vị tỷ tỷ này là ai vậy, các nàng thật xinh đẹp!"
" Các nàng... Ân, có thể nói là tùy tùng của ta." Ta hàm hồ giải thích.
"Tùy tùng?" Thủy Hương Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, cũng không rõ hai vị tỷ tỷ làm sao lại trở thành tùy tùng của ta được.
Mà Thủy Thanh Hoa bên cạnh ánh mắt nhìn ta lại trở nên cổ quái, không biết suy nghĩ cái gì.
Ta vội ho một tiếng, nói: "Cụ thể gặp mặt rồi nói di."
Thủy Hương Vân cũng không níu kéo, gật đầu mỉm cười nói: "Ân, trước hết như vậy đi, chờ lát nữa huynh phải tới tìm muội nha! Hai vị tỷ tỷ cũng phải mang tới!"
Ta gật đầu, cắt phi phi.
"Thiếu gia, cái này chính là phi phi trong máy học tập nói sao?" Vân Trần nhịn không được hỏi, trong mắt đều là vẻ hiếu kỳ cùng kinh ngạc.
Ta gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Thật là thần kỳ!" Vân Trần Vân Ý đồng thời than thở.
Trong cảm nhận của các nàng, hoàn toàn không cảm giác được có khí tức của người, ảnh tượng đó, xuất hiện như thật trước mặt hai nàng, còn có thể như là gặp nhau thật sự nói chuyện phiếm, bản lĩnh như vậy, so với thiên lý truyền âm còn muốn lợi hại hơi, thật sự là rất thần diệu, không khỏi làm cho các nàng cảm thán.
"Được rồi, tất cả mọi người đừng đứng bên ngoài mà nói chuyện, vào nhà đi!" Thủy Thanh Hoa mở miệng.
Đám người tới một khu nhà khác, được ta đồng ý, Thủy Thanh Hoa liền phân phó mấy hạ nhân nữ tính mang theo hai nàng đi thay quần áo - y phục khinh sa trên người các nàng tuy rằng mặc rất đẹp, vấn đề là đều quá cổ xưa, nếu ăn mặc như vậy đi ra ngoài, khó bảo toàn sẽ không bị xem là người ngoài hành tinh.
Đi vào phòng, đóng chặt cửa lại, Thủy Thanh Hoa lập tức hỏi ta: "Dương lão đệ, ngươi thành thật nói cho ta, hai nữ tử kia có phải là người của Lâm Phượng các?"
Ta sớm biết Thủy Thanh Hoa sẽ có nghi vấn, trước đó hai nàng Vân Trần Vân Ý ngăn cản Thủy Thanh Hoa, đã lộ ra sơ hở, thử hỏi ngoại trừ Lâm Phượng các, địa phương nào còn có nữ tử mỹ mạo hơn nữa tu vi cao thâm như thế? Lập tức cũng không phủ nhận, gật đầu mỉm cười nói: "Không sai, các nàng xác thực là đệ tử trong Lâm Phượng các."
Thủy Thanh Hoa lộ ra thần tình quả là như thế, gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Thế nhưng, ta nghe các nàng xưng hô ngươi là thiếu gia, này là vì sao?"
"Cái này sao..." Ta cười cười: "Bởi vì ta hiện tại tông chủ Lâm Phượng các, ở bên ngoài để thuận tiện, mới để các nàng xưng hô ta là thiếu gia."
"Cái gì?" Mắt Thủy Thanh Hoa trợn to, nhãn thần như đang xem người ngoài hành tinh, trừng ta một lát, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói: "Ngươi không phải nói giỡn chứ? Ta nghe nói tông chủ trong Lâm Phượng các, đều là hiện nhiệm tông chủ chỉ định từ bên trong, cũng không nghe nói có thể để ngoại nhân, nhất là nam nhân đến đảm đương tông chủ."
Ta mỉm cười không nói. Dưới tình huống thông thường xác thực là không có khả năng, thế nhưng, ta thì bất đồng, mấu chốt trong đó, bao hàm đại bí mật, ta tự nhiên là không thể nói cho hắn biết.
Thấy ta không nói lời nào, Thủy Thanh Hoa lại không nắm chắc được, thử nói: "Chẳng lẽ, ngươi thực sự thành tông chủ Lâm Phượng các?"
"Ta có cần phải lừa ngươi sao?" Ta hỏi ngược lại.
Thủy Thanh Hoa sửng sốt một chút, tiếp theo cười khổ: "Ngươi xác thực không cần phải gạt ta, nói như vậy, việc này là sự thật?"
"Là thật."
Thủy Thanh Hoa nhìn ta một lúc lâu, mới thở một hơi thật dài, cảm khái nói: "Từ lúc bắt đầu gặp ngươi, ta chỉ biết Dương lão đệ không phải vật trong ao. Hôm nay nhìn lại, ta vẫn còn quá xem thường ngươi, tuy rằng không biết trong đó xảy ra biến cố gì, làm cho ngươi lại trở thành tông chủ Lâm Phượng các! Thế nhưng, ngươi có thành tựu ngày hôm nay, lão ca ta thật phi thường vui vẻ!"
"Dương lão ca..." Ta bắt đầu xúc động. Thủy Thanh Hoa đối với ta mà nói, như anh như cha, từ trước tới nay, vẫn luôn chiếu cố ta, làm không ít chuyện cho ta. Tuy rằng trong đó khả năng nhìn trúng thực lực của ta mà dựa dẫm tương lai, thế nhưng, thời gian ở chung dài như vậy, ta cũng nhìn ra, hắn là thật tâm quan tâm ta. Ta đối với hắn, trong lòng vẫn cảm kích. Lúc này lòng ta càng đặt quyết tâm, tương lai có cơ hội, nhất định phải báo đáp hắn thật tốt.
Thủy Thanh Hoa cười ha ha, hỏi: "Hai vị vừa rồi, ta xem tu vi các nàng, hình như không tới địa giai, chắc là dùng chưởng nhãn pháp hả? Tu vi thực sự của các nàng, hẳn là đã thiên giai trung phẩm rồi chứ?"
Ta gật đầu mỉm cười nói: "Không sai, các nàng thật sự dùng phương pháp đặc thù che giấu tu vi, Thủy lão ca, ngươi đừng xem các nàng còn trẻ tuổi, kỳ thực, đếm tuổi các nàng tuyệt không nhỏ hơn ngươi, có thể so với ngươi còn lớn hơn cũng không chừng."
Thủy Thanh Hoa sửng sốt, cười ha ha, nói: "Không sai không sai."
Sau khi cười xong, cũng bắt đầu cảm thán: "Lâm Phượng các, quả nhiên bất phàm, tùy tiện đi ra hai người, đều cũng có tu vi thiên giai trung phẩm, thực sự không hổ là thiên hạ đệ nhất môn phái, thảo nào ngay cả Chính phủ Liên bang cũng không dám quản thúc, phải đối xử ngang hàng. Thử hỏi thực lực như thế, ai dám quản, ai có thể quản?" Nói xong, hắn quan sát ta trên dưới, nghi hoặc hỏi: "Dương lão đệ, từ lúc mới gặp ta phát hiện thân thể ngươi hình như có gì không đúng, ngươi làm sao lại giống như người thường, không có một chút chân khí? Chẳng lẽ xảy ra biến cố gì?" Trong ngữ khí đã mang theo lo lắng.
Xác thực là có biến cố, hơn nữa là biến cố khó lường, ta không phải thành người thường, mà thiên giai thượng phẩm đỉnh phong cấp cao nhất.
Ta lộ ra một tia cười khổ, nói: "Lão ca không cần lo lắng, ta cũng không biến thành thường nhân, mà là tình huống hiện tại có chút đặc thù, ngay cả chính ta, cũng không cảm ứng được dao động chân khí nữa."
"Nga? Trong thiên hạ có chuyện kỳ lạ như vậy?" Thủy Thanh Hoa kinh ngạc.
Ta vươn tay, một hắc sắc năng lượng cầu bọc quanh một màn điện võng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay ta.
"Di! Quả nhiên là không cảm giác được bất cứ dao động chân khí nào!" Thủy Thanh Hoa giật mình đánh giá hắc điện năng lượng cầu, "Chân khí của ngươi đã xảy ra chuyện gì? Lần trước mới biến thành tử sắc chân khí không bao lâu, làm sao lại biến tiếp thành hắc sắc rồi? Hơn nữa tính chất cổ quái như vậy?"
Ta cười khổ nói: "Hiện tại ta cũng là không hiểu ra sao, Thủy lão ca, ngươi kiến thức rộng rãi, giúp ta phân tích một chút đi..."
Kế tiếp, ta đem hiểu biết về tính chất hắc điện chân khí, bao gồm cả tình hình hắc châu bên trong đan điền một loạt nói cho Thủy Thanh Hoa.
12-02-2010, 02:47 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|