Ta lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, từ khi sử dụng Hoàn mỹ chiêu, lần đầu tiên gặp phải tình huống này."
Thủy Thanh Hoa nhíu mày nói: "Chiếu theo ngươi nói, nếu Bạch Hồng thật sự là hoàng tử Thú tộc, nhưng lại tới Đông đại lục học trộm tuyệt học nhân loại, sự tình rất không đơn giản!" Sau đó hắn nghi hoặc nhìn ta, "Ngươi đã biết nội tình, còn biết rõ sự thể nghiêm trọng, vì sao không đi trước một bước lưu hắn lại? Bằng thực lực lúc đó của ngươi, hắn không phải còn xa mới là đối thủ của ngươi mà?"
Ta cười khổ nói: "Lúc đó ta vốn dự định trực tiếp giết hắn, bất quá, rất kỳ quái, không hạ thủ được, dự định hòa hoãn một chút, không ngờ tới lúc Cực đạo võ hội xảy ra chuyện, quay trở lại thì được biết hắn đã thất tung rồi."
"Ai!" Thủy Thanh Hoa thở dài nặng nề, ngữ khí trách cứ: "Dương lão đệ, ngươi sao lại hồ đồ như vậy! Lúc đó ngươi không giết hắn, cũng phải đem hắn cấm cố lại mới đúng, không thể nào lưu lại một mầm tai họa như vậy được! Ta xem Bạch Hồng kia ngộ tính phi phàm, ở Cực đạo võ hội, hắn xuất thủ không chỉ một loại tuyệt học, tất cả đều là hắn nhìn người khác thi triển mà tự mình lĩnh ngộ ra, dù cả ta cũng phải khen kỳ tài ngút trời! Nếu thật sự để hắn mang những tuyệt học này về đến Tây đại lục, sự tình sẽ cực kỳ không ổn!"
Ta lặng im không nói, trong lòng cũng không dễ chịu gì, hiện giờ nghĩ lại, phương thức xử lý khi đó, xác thực rất không thỏa đáng.
Thủy Thanh Hoa thấy ta im lìm, khẽ thở dài, vỗ vỗ vai ta, thoải mái nói: "Ngươi cũng không cần tự trách quá mức, tính toán lại, cứ cho là hắn mang theo võ công về Tây đại lục, cũng không phải chuyện rắc rối lắm, hắn học được cũng chỉ là mô phỏng giống các loại tuyệt học mà thôi, võ công lợi hại chân chính của Ngũ đại thế gia, hắn không có cơ hội kiến thức được... Nhưng mà, hắn lúc tối hậu chống lại tiểu tử Hoàng Phủ Phi Long, hình như đã dùng tới Hoàn mỹ chiêu của ngươi, điểm này có chút phiền phức!"
Ta cười cười, nói: "Việc này không cần lo lắng quá mức, Hoàn mỹ chiêu không phải các loại võ công khác, không phải muốn học là học, dù cho muốn dạy cũng không có biện pháp dạy, cứ cho là hắn học được, cũng chỉ là một người biết mà thôi, trừ phi trong Thú tộc lại thêm một kỳ tài võ học có lực lĩnh ngộ phi phàm như hắn."
Thủy Thanh Hoa nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng mặc kệ thế nào, việc này cũng không thể không coi trọng được, hay là mau chóng thông tri cho Chính phủ Liên bang thì tốt hơn. Muốn truy hạ lạc tiểu tử Thú tộc kia, vận dụng lực lượng chính phủ là phương pháp nhanh nhất!" Lại khẽ thở dài, "Mấy tháng này, binh lực Hải tộc không ngừng tập hợp, mơ hồ vây quanh mấy chỗ yếu điểm của Đông đại lục, nhưng vẫn ẩn mà không phát. Hiện tại Thú tộc cũng lại không chịu cô đơn mà chen ngang một cước, xem ra Đông đại lục bình yên mấy trăm năm nay, lại dấy lên một hồi bão tố rồi!"
Sau đó Thủy Thanh Hoa báo cho Thủy Kiếm Phi xử lý chuyện tình Bạch Hồng, mà ta mang theo hai nàng Vân Trần Vân Ý lên phi năng, đi trước tới Ngũ Đạo học viện.
Vân Trần và Vân Ý sau khi lên phi năng, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ nhìn đông sờ tây. Tuy rằng đã biết thứ này gọi là phi năng, là một loại phương tiện giao thông thay cho đi bộ, thế nhưng các nàng cũng không thể tưởng tượng được, một thứ kỳ dị to lớn kềnh càng như vậy, làm sao có thể phi hành trên trời cao mà lại nhanh tới hai nghìn cây số giờ được, tốc độ nhanh như vậy, chuyện này chỉ có cao thủ thiên giai mới có thể làm được!
Đương lúc lên phi năng, hai người bọn họ lại còn có vẻ kích động và khẩn trương, hoàn toàn không còn trấn định của cao thủ thiên giai trung phẩm nữa. Xem bộ dạng của các nàng, ta vừa buồn cười vừa cảm khái, xem ra quyết định để đệ tử Lâm Phượng các nhập thế thật là chính xác, bằng không nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, suốt đời chỉ là một cái máy luyện công, không tránh khỏi quá mức đáng tiếc bi ai. Hơn nữa, các nàng chỉ bằng ảo giác của Thính tĩnh gian tiến hành tôi luyện tâm tính, đối với đề thăng cảnh giới thiên giai, rất là bất lợi, việc hồng trần cuối cùng cũng phải nhập hồng trần, mới có khả năng chân chính thể hội.
Rất nhanh tới bên ngoài Ngũ Đạo học viện, ta cùng hai nàng vừa bước xuống phi năng, lập tức tạo ra một mảnh hỗn loạn. Ánh mắt học viên ra vào Ngũ Đạo học viện, đầu tiên cơ bản đều tập trung trên người hai nàng Vân Trần Vân Ý. Thế giới tương lai này, mỹ nữ tuy không ít, thế nhưng cấp bậc mỹ nữ như Vân Trần Vân Ý, không thể gặp được nhiều. Nhất là bởi vì hai người quanh năm tu luyện công pháp trong Lâm Phượng các, lại thêm ngăn cách, trên người có chứa một loại khí chất mờ ảo như tiên nữ, làm các nàng càng thêm có một loại mị lực thoát tục xuất trần, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Trong khoảng khắc chúng học viên vô luận nam nữ đều nhìn tới ngây người, cửa vào Ngũ Đạo học viện một mảnh yên lặng.
Hai nàng Vân Trần Vân Ý thấy nhiều người như vậy si ngốc nhìn các nàng, dù cho tu vi tâm tính phi phàm, cũng chưa bao giờ gặp qua tình trạng này, rất không được tự nhiên, thân thể vừa động, trồn ở phía sau ta.
"A! Hắn là Dương Đào!" Có người kinh hô.
Một tiếng hô này, lập tức kéo lực chú ý của mọi người lại, vừa nhìn sang bên, quả nhiên bên người hai vị tuyệt thế mỹ nữ, nam tử tóc bạc bị bọn họ quên đi nãy giờ, không phải Dương Đào thất tung hơn một tháng thì là ai chứ? Lần này, cửa vào Ngũ Đạo học viện liền nổ tung rồi.
Dương Đào là ai chứ? Đó chính là nhân vật cấp bậc minh tinh siêu cấp sôi sục cả Tân liên bang! Hắn, bước đi trước mắt ức vạn người, Chính phủ Liên bang cũng phải cúi đầu chịu thua, việc này trong lịch sử liên bang, chưa từng xảy ra! Cái tên Dương Đào, đã được xưng tụng là huyền thoại!
Từ sau cuộc đấu Cực đạo võ hội đột nhiên thất tung, hơn mấy tháng qua Dương Đào chưa từng xuất hiện, bây giờ đột nhiên không hề có dấu hiệu hắn đã trở về? Còn dẫn theo hai tuyệt thế mỹ nữ trở về? Không cần nghi ngờ, trong những học viên này, mười người hết chín là fan của Dương Đào hay Kim Phi Tích, lưỡng đại mỹ nữ Vân Trần Vân Ý không còn mị lực hấp dẫn chú ý ánh mắt của họ nữa, toàn bộ đều tập trung trên người một tên dung mạo bình thường của ta!
Rầm rầm! Tất cả mọi người nhào hướng ta mà xông tới!
"Thật là Dương Đào!"
"Hắn rốt cục đã về rồi!"
"Ta rất yêu ngươi!"
"Thần tượng!"
"Kí tên cho ta với!"
"Ta cũng muốn ký!"
......
Vân Trần Vân Ý hiển nhiên không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy, thấy nhiều người vọt tới hướng chúng ta, lập tức phản xạ lại che phía trước ta, lại bị ta dùng chân khí ngăn cản lại, truyền âm: "Bọn họ không có ác ý, các ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ."
Vừa nói như thế, hai nàng mới bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn như trước tràn đầy cảnh giác đánh giá bốn phía, rất có dáng dấp mỹ nữ bảo tiêu.
Đối với chuyện này ta chỉ còn nước lắc đầu thầm than, các nàng cũng không ngẫm lại, bằng tu vi hiện tại của ta, trừ phi bọn lão quái vật trong Di hồn điện còn có thể hợp lại cùng ta liều mạng, những người khác còn có thể chạm vào ta được?
Mặc kệ các nàng, ta đã quen với các trường hợp như vậy, đầu tiên bảo mọi người tâm bình khí hòa để an tĩnh lại một chút, sau đó cho bọn họ xếp hàng theo thứ tự, ký tên cũng được, chụp ảnh quay phim kỷ niệm cũng tốt, từng bước tiến hành, rất có phong phạm minh tinh.
Nhưng hiển nhiên, ta đã đánh giá quá thấp lực ảnh hưởng hiện tại của mình. Từ sau màn trình diễn trước mắt hàng ức khán giả, số lượng fan đã lớn tới mức không đếm hết được.
Lần này trở về, tin tức của ta đã truyền hết quanh Ngũ Đạo học viện, liên tục có người từ bốn phương tám hướng tràn tới. Tiếng hô hoán gào thét chói tai, hơn nữa người càng lúc càng nhiều, xem tình thế này, cho dù ký tới tối mịt chỉ sợ vẫn không đình chỉ được.
Thấy tình thế không ổn, làm không tốt ký tới mai cũng chưa xong, ta cũng không thèm giữ phong phạm minh tinh gì nữa, vội vội vàng vàng xin lỗi một tiếng, truyền âm cho hai nàng, thân hình chớp động liền vọt vào trong Ngũ Đạo học viện.
Tìm một chỗ yên lặng không người hạ xuống, Vân Trần Vân Ý đều hiếu kỳ nhìn ta, Vân Trần hỏi: "Thiếu gia, ngươi vì sao phải viết tên cho bọn hắn? Bọn họ hình như đều rất thích chủ nhân?"
Nghe vấn đề này ta vội ho một tiếng, các nàng vẫn sống trong Lâm Phượng các, cũng không có khái niệm "minh tinh" này. Nhưng trước đó ta đã bảo các nàng chuyện gì không hiểu cứ hỏi ta, ta chỉ có thể kiên trì giải thích: "Bởi vì một số nguyên nhân, bọn họ rất sùng bái ta, tìm ta kí tên là bởi vì bọn họ muốn giữ nó làm kỷ niệm."
" Nga! Nguyên lai là như vậy!" Vân Trần Vân Ý như là bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn nhau, hai người nhanh nhảu lấy ra một bản giấy bút điện tử, đồng thời nói: "Chúng ta cũng rất sùng bái thiếu gia, thiếu gia cũng ký tên cho chúng ta một cái đi!"
Ta trợn mắt nhìn giấy bút điện tử trên tay các nàng, hỏi: "Các ngươi lấy đâu ra mấy thứ này?"
"Vừa rồi nhặt được ở bên ngoài, mấy cuốn tập vở này thật kỳ quái, không biết dùng thế nào." Vân Ý hiếu kỳ lật qua lại bản ghi chú điện tử, vừa rồi nàng thấy ta không ngừng viết chữ lên trên mặt, cũng biết nó có công dụng như tập vở ghi chép. Chỉ đành chịu, cũng không muốn giải thích rõ ràng, ta chỉ nhanh chóng ký tên lên, sau đó giảng giải phương pháp sử dụng bản ghi điện tử cho các nàng, không thôi các nàng dùng sức một chút mà hỏng mất. Vân Trần Vân Ý hai nàng đều rất trân trọng đem bản ghi cất kỹ, ta nhìn mà dở khóc dở cười.
Ta buông ra thần niệm, lập tức tìm được, Thủy Hương Vân, nàng đang ở trong phòng ngủ cùng bạn cùng phòng nói chuyện phiếm. Tuy rằng cách xa hơn một dặm, nhưng ta vẫn có thể trực tiếp truyền âm cho Thủy Hương Vân: "Hương Vân, anh đây, anh đã tới học viện rồi, muội tìm một chỗ vắng người, anh sẽ tới ngay."
Thủy Hương Vân Bên kia lộ ra vẻ mừng rỡ, lại không biết ta ở nơi nào, gật đầu, nói bạn cùng phòng kia: "Ta đột nhiên nhớ ra có việc, đi ra ngoài một chút."
"Nga, được rồi." Bạn cùng phòng của Thủy Hương Vân kỳ quái nhìn nàng nhanh chóng ra khỏi phòng, rất nghi hoặc: "Chuyện gì mà nàng ta vui vẻ như vậy chứ?"
Đúng lúc này, liền nghe được bên ngoài có người thét lên: "Nhanh đi ra cửa học viện! Dương Đào đã về rồi!"
.....
Thủy Hương Vân cực nhanh tới một chỗ không người trong rừng cây, liền nghe được tiếng gọi: "Hương Vân".
Thân người Thủy Hương Vân run nhẹ, xoay người lại, liền thấy được phía trước một thân cây, đứng một bóng người mà nàng ngày đêm tưởng niệm, người đó nhìn nàng cười ôn nhu, trong ánh mắt ngập tràn nhu tình mật ý.
"Đào!" Thủy Hương Vân hô khẽ một tiếng, thân hình liền chợt lóe, đầu nhập vào vòng tay ôm ấp của ta, khẩn trương ôm thật chặt, lo lắng nhiều ngày, tưởng niệm bao hôm, giờ khắc này bộc phát ra hết, nước mắt cũng không nhịn được nữa, từ viền mắt tràn ra thành dòng, ướt đẫm vạt áo.
Giai nhân trong lòng, ta cảm nhận rất rõ, Thủy Hương Vân đã gầy đi rất nhiều, trong lòng vừa thương tiếc vừa áy náy, lại không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể nâng cằm giai nhân lên, đặt xuống một cái hôn thật sâu, tất cả lỗi lầm, tất cả thương tiếc, đều bao hàm trong chiếc hôn này.
Thủy Hương Vân trong hôn môi luôn không chủ động, luôn mang theo ngượng ngùng của thiếu nữ, nhưng vào lúc này lại phối hợp dị thường, mở ra ngọc xỉ, mật dịch tương giao, mặt dẫn mây đỏ, khẽ giọng ngâm nga. (@ chết tiệt, dịch đoạn này loay hoay cả buổi mời suôn, phục mấy đại ca dịch sắc hiệp thật)
Vân Trần Vân Ý sống mấy trăm năm, nào thấy qua tràng diện bậc này, lập tức mặt đỏ tận mang tai, không dám nhìn hai người triền miên vong ngã, rồi lại không nhịn được mà nhìn lén mấy lần.
Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình, ta vuốt ve gương mặt Thủy Hương Vân, khẽ thở dài, nói: "Hương Vân, nàng gầy rồi."
Thủy Hương Vân lắc đầu, tựa vào trong lòng ta, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần huynh không có việc gì là tốt rồi, Đào, mấy ngày nay anh đã đi nơi nào?"
22-02-2010, 02:22 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Thủy Thanh Hoa nhíu mày nói: "Chiếu theo ngươi nói, nếu Bạch Hồng thật sự là hoàng tử Thú tộc, nhưng lại tới Đông đại lục học trộm tuyệt học nhân loại, sự tình rất không đơn giản!" Sau đó hắn nghi hoặc nhìn ta, "Ngươi đã biết nội tình, còn biết rõ sự thể nghiêm trọng, vì sao không đi trước một bước lưu hắn lại? Bằng thực lực lúc đó của ngươi, hắn không phải còn xa mới là đối thủ của ngươi mà?"
Ta cười khổ nói: "Lúc đó ta vốn dự định trực tiếp giết hắn, bất quá, rất kỳ quái, không hạ thủ được, dự định hòa hoãn một chút, không ngờ tới lúc Cực đạo võ hội xảy ra chuyện, quay trở lại thì được biết hắn đã thất tung rồi."
"Ai!" Thủy Thanh Hoa thở dài nặng nề, ngữ khí trách cứ: "Dương lão đệ, ngươi sao lại hồ đồ như vậy! Lúc đó ngươi không giết hắn, cũng phải đem hắn cấm cố lại mới đúng, không thể nào lưu lại một mầm tai họa như vậy được! Ta xem Bạch Hồng kia ngộ tính phi phàm, ở Cực đạo võ hội, hắn xuất thủ không chỉ một loại tuyệt học, tất cả đều là hắn nhìn người khác thi triển mà tự mình lĩnh ngộ ra, dù cả ta cũng phải khen kỳ tài ngút trời! Nếu thật sự để hắn mang những tuyệt học này về đến Tây đại lục, sự tình sẽ cực kỳ không ổn!"
Ta lặng im không nói, trong lòng cũng không dễ chịu gì, hiện giờ nghĩ lại, phương thức xử lý khi đó, xác thực rất không thỏa đáng.
Thủy Thanh Hoa thấy ta im lìm, khẽ thở dài, vỗ vỗ vai ta, thoải mái nói: "Ngươi cũng không cần tự trách quá mức, tính toán lại, cứ cho là hắn mang theo võ công về Tây đại lục, cũng không phải chuyện rắc rối lắm, hắn học được cũng chỉ là mô phỏng giống các loại tuyệt học mà thôi, võ công lợi hại chân chính của Ngũ đại thế gia, hắn không có cơ hội kiến thức được... Nhưng mà, hắn lúc tối hậu chống lại tiểu tử Hoàng Phủ Phi Long, hình như đã dùng tới Hoàn mỹ chiêu của ngươi, điểm này có chút phiền phức!"
Ta cười cười, nói: "Việc này không cần lo lắng quá mức, Hoàn mỹ chiêu không phải các loại võ công khác, không phải muốn học là học, dù cho muốn dạy cũng không có biện pháp dạy, cứ cho là hắn học được, cũng chỉ là một người biết mà thôi, trừ phi trong Thú tộc lại thêm một kỳ tài võ học có lực lĩnh ngộ phi phàm như hắn."
Thủy Thanh Hoa nói: "Ngươi nói rất có lý, nhưng mặc kệ thế nào, việc này cũng không thể không coi trọng được, hay là mau chóng thông tri cho Chính phủ Liên bang thì tốt hơn. Muốn truy hạ lạc tiểu tử Thú tộc kia, vận dụng lực lượng chính phủ là phương pháp nhanh nhất!" Lại khẽ thở dài, "Mấy tháng này, binh lực Hải tộc không ngừng tập hợp, mơ hồ vây quanh mấy chỗ yếu điểm của Đông đại lục, nhưng vẫn ẩn mà không phát. Hiện tại Thú tộc cũng lại không chịu cô đơn mà chen ngang một cước, xem ra Đông đại lục bình yên mấy trăm năm nay, lại dấy lên một hồi bão tố rồi!"
Sau đó Thủy Thanh Hoa báo cho Thủy Kiếm Phi xử lý chuyện tình Bạch Hồng, mà ta mang theo hai nàng Vân Trần Vân Ý lên phi năng, đi trước tới Ngũ Đạo học viện.
Vân Trần và Vân Ý sau khi lên phi năng, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ nhìn đông sờ tây. Tuy rằng đã biết thứ này gọi là phi năng, là một loại phương tiện giao thông thay cho đi bộ, thế nhưng các nàng cũng không thể tưởng tượng được, một thứ kỳ dị to lớn kềnh càng như vậy, làm sao có thể phi hành trên trời cao mà lại nhanh tới hai nghìn cây số giờ được, tốc độ nhanh như vậy, chuyện này chỉ có cao thủ thiên giai mới có thể làm được!
Đương lúc lên phi năng, hai người bọn họ lại còn có vẻ kích động và khẩn trương, hoàn toàn không còn trấn định của cao thủ thiên giai trung phẩm nữa. Xem bộ dạng của các nàng, ta vừa buồn cười vừa cảm khái, xem ra quyết định để đệ tử Lâm Phượng các nhập thế thật là chính xác, bằng không nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, suốt đời chỉ là một cái máy luyện công, không tránh khỏi quá mức đáng tiếc bi ai. Hơn nữa, các nàng chỉ bằng ảo giác của Thính tĩnh gian tiến hành tôi luyện tâm tính, đối với đề thăng cảnh giới thiên giai, rất là bất lợi, việc hồng trần cuối cùng cũng phải nhập hồng trần, mới có khả năng chân chính thể hội.
Rất nhanh tới bên ngoài Ngũ Đạo học viện, ta cùng hai nàng vừa bước xuống phi năng, lập tức tạo ra một mảnh hỗn loạn. Ánh mắt học viên ra vào Ngũ Đạo học viện, đầu tiên cơ bản đều tập trung trên người hai nàng Vân Trần Vân Ý. Thế giới tương lai này, mỹ nữ tuy không ít, thế nhưng cấp bậc mỹ nữ như Vân Trần Vân Ý, không thể gặp được nhiều. Nhất là bởi vì hai người quanh năm tu luyện công pháp trong Lâm Phượng các, lại thêm ngăn cách, trên người có chứa một loại khí chất mờ ảo như tiên nữ, làm các nàng càng thêm có một loại mị lực thoát tục xuất trần, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Trong khoảng khắc chúng học viên vô luận nam nữ đều nhìn tới ngây người, cửa vào Ngũ Đạo học viện một mảnh yên lặng.
Hai nàng Vân Trần Vân Ý thấy nhiều người như vậy si ngốc nhìn các nàng, dù cho tu vi tâm tính phi phàm, cũng chưa bao giờ gặp qua tình trạng này, rất không được tự nhiên, thân thể vừa động, trồn ở phía sau ta.
"A! Hắn là Dương Đào!" Có người kinh hô.
Một tiếng hô này, lập tức kéo lực chú ý của mọi người lại, vừa nhìn sang bên, quả nhiên bên người hai vị tuyệt thế mỹ nữ, nam tử tóc bạc bị bọn họ quên đi nãy giờ, không phải Dương Đào thất tung hơn một tháng thì là ai chứ? Lần này, cửa vào Ngũ Đạo học viện liền nổ tung rồi.
Dương Đào là ai chứ? Đó chính là nhân vật cấp bậc minh tinh siêu cấp sôi sục cả Tân liên bang! Hắn, bước đi trước mắt ức vạn người, Chính phủ Liên bang cũng phải cúi đầu chịu thua, việc này trong lịch sử liên bang, chưa từng xảy ra! Cái tên Dương Đào, đã được xưng tụng là huyền thoại!
Từ sau cuộc đấu Cực đạo võ hội đột nhiên thất tung, hơn mấy tháng qua Dương Đào chưa từng xuất hiện, bây giờ đột nhiên không hề có dấu hiệu hắn đã trở về? Còn dẫn theo hai tuyệt thế mỹ nữ trở về? Không cần nghi ngờ, trong những học viên này, mười người hết chín là fan của Dương Đào hay Kim Phi Tích, lưỡng đại mỹ nữ Vân Trần Vân Ý không còn mị lực hấp dẫn chú ý ánh mắt của họ nữa, toàn bộ đều tập trung trên người một tên dung mạo bình thường của ta!
Rầm rầm! Tất cả mọi người nhào hướng ta mà xông tới!
"Thật là Dương Đào!"
"Hắn rốt cục đã về rồi!"
"Ta rất yêu ngươi!"
"Thần tượng!"
"Kí tên cho ta với!"
"Ta cũng muốn ký!"
......
Vân Trần Vân Ý hiển nhiên không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy, thấy nhiều người vọt tới hướng chúng ta, lập tức phản xạ lại che phía trước ta, lại bị ta dùng chân khí ngăn cản lại, truyền âm: "Bọn họ không có ác ý, các ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ."
Vừa nói như thế, hai nàng mới bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn như trước tràn đầy cảnh giác đánh giá bốn phía, rất có dáng dấp mỹ nữ bảo tiêu.
Đối với chuyện này ta chỉ còn nước lắc đầu thầm than, các nàng cũng không ngẫm lại, bằng tu vi hiện tại của ta, trừ phi bọn lão quái vật trong Di hồn điện còn có thể hợp lại cùng ta liều mạng, những người khác còn có thể chạm vào ta được?
Mặc kệ các nàng, ta đã quen với các trường hợp như vậy, đầu tiên bảo mọi người tâm bình khí hòa để an tĩnh lại một chút, sau đó cho bọn họ xếp hàng theo thứ tự, ký tên cũng được, chụp ảnh quay phim kỷ niệm cũng tốt, từng bước tiến hành, rất có phong phạm minh tinh.
Nhưng hiển nhiên, ta đã đánh giá quá thấp lực ảnh hưởng hiện tại của mình. Từ sau màn trình diễn trước mắt hàng ức khán giả, số lượng fan đã lớn tới mức không đếm hết được.
Lần này trở về, tin tức của ta đã truyền hết quanh Ngũ Đạo học viện, liên tục có người từ bốn phương tám hướng tràn tới. Tiếng hô hoán gào thét chói tai, hơn nữa người càng lúc càng nhiều, xem tình thế này, cho dù ký tới tối mịt chỉ sợ vẫn không đình chỉ được.
Thấy tình thế không ổn, làm không tốt ký tới mai cũng chưa xong, ta cũng không thèm giữ phong phạm minh tinh gì nữa, vội vội vàng vàng xin lỗi một tiếng, truyền âm cho hai nàng, thân hình chớp động liền vọt vào trong Ngũ Đạo học viện.
Tìm một chỗ yên lặng không người hạ xuống, Vân Trần Vân Ý đều hiếu kỳ nhìn ta, Vân Trần hỏi: "Thiếu gia, ngươi vì sao phải viết tên cho bọn hắn? Bọn họ hình như đều rất thích chủ nhân?"
Nghe vấn đề này ta vội ho một tiếng, các nàng vẫn sống trong Lâm Phượng các, cũng không có khái niệm "minh tinh" này. Nhưng trước đó ta đã bảo các nàng chuyện gì không hiểu cứ hỏi ta, ta chỉ có thể kiên trì giải thích: "Bởi vì một số nguyên nhân, bọn họ rất sùng bái ta, tìm ta kí tên là bởi vì bọn họ muốn giữ nó làm kỷ niệm."
" Nga! Nguyên lai là như vậy!" Vân Trần Vân Ý như là bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn nhau, hai người nhanh nhảu lấy ra một bản giấy bút điện tử, đồng thời nói: "Chúng ta cũng rất sùng bái thiếu gia, thiếu gia cũng ký tên cho chúng ta một cái đi!"
Ta trợn mắt nhìn giấy bút điện tử trên tay các nàng, hỏi: "Các ngươi lấy đâu ra mấy thứ này?"
"Vừa rồi nhặt được ở bên ngoài, mấy cuốn tập vở này thật kỳ quái, không biết dùng thế nào." Vân Ý hiếu kỳ lật qua lại bản ghi chú điện tử, vừa rồi nàng thấy ta không ngừng viết chữ lên trên mặt, cũng biết nó có công dụng như tập vở ghi chép. Chỉ đành chịu, cũng không muốn giải thích rõ ràng, ta chỉ nhanh chóng ký tên lên, sau đó giảng giải phương pháp sử dụng bản ghi điện tử cho các nàng, không thôi các nàng dùng sức một chút mà hỏng mất. Vân Trần Vân Ý hai nàng đều rất trân trọng đem bản ghi cất kỹ, ta nhìn mà dở khóc dở cười.
Ta buông ra thần niệm, lập tức tìm được, Thủy Hương Vân, nàng đang ở trong phòng ngủ cùng bạn cùng phòng nói chuyện phiếm. Tuy rằng cách xa hơn một dặm, nhưng ta vẫn có thể trực tiếp truyền âm cho Thủy Hương Vân: "Hương Vân, anh đây, anh đã tới học viện rồi, muội tìm một chỗ vắng người, anh sẽ tới ngay."
Thủy Hương Vân Bên kia lộ ra vẻ mừng rỡ, lại không biết ta ở nơi nào, gật đầu, nói bạn cùng phòng kia: "Ta đột nhiên nhớ ra có việc, đi ra ngoài một chút."
"Nga, được rồi." Bạn cùng phòng của Thủy Hương Vân kỳ quái nhìn nàng nhanh chóng ra khỏi phòng, rất nghi hoặc: "Chuyện gì mà nàng ta vui vẻ như vậy chứ?"
Đúng lúc này, liền nghe được bên ngoài có người thét lên: "Nhanh đi ra cửa học viện! Dương Đào đã về rồi!"
.....
Thủy Hương Vân cực nhanh tới một chỗ không người trong rừng cây, liền nghe được tiếng gọi: "Hương Vân".
Thân người Thủy Hương Vân run nhẹ, xoay người lại, liền thấy được phía trước một thân cây, đứng một bóng người mà nàng ngày đêm tưởng niệm, người đó nhìn nàng cười ôn nhu, trong ánh mắt ngập tràn nhu tình mật ý.
"Đào!" Thủy Hương Vân hô khẽ một tiếng, thân hình liền chợt lóe, đầu nhập vào vòng tay ôm ấp của ta, khẩn trương ôm thật chặt, lo lắng nhiều ngày, tưởng niệm bao hôm, giờ khắc này bộc phát ra hết, nước mắt cũng không nhịn được nữa, từ viền mắt tràn ra thành dòng, ướt đẫm vạt áo.
Giai nhân trong lòng, ta cảm nhận rất rõ, Thủy Hương Vân đã gầy đi rất nhiều, trong lòng vừa thương tiếc vừa áy náy, lại không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể nâng cằm giai nhân lên, đặt xuống một cái hôn thật sâu, tất cả lỗi lầm, tất cả thương tiếc, đều bao hàm trong chiếc hôn này.
Thủy Hương Vân trong hôn môi luôn không chủ động, luôn mang theo ngượng ngùng của thiếu nữ, nhưng vào lúc này lại phối hợp dị thường, mở ra ngọc xỉ, mật dịch tương giao, mặt dẫn mây đỏ, khẽ giọng ngâm nga. (@ chết tiệt, dịch đoạn này loay hoay cả buổi mời suôn, phục mấy đại ca dịch sắc hiệp thật)
Vân Trần Vân Ý sống mấy trăm năm, nào thấy qua tràng diện bậc này, lập tức mặt đỏ tận mang tai, không dám nhìn hai người triền miên vong ngã, rồi lại không nhịn được mà nhìn lén mấy lần.
Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình, ta vuốt ve gương mặt Thủy Hương Vân, khẽ thở dài, nói: "Hương Vân, nàng gầy rồi."
Thủy Hương Vân lắc đầu, tựa vào trong lòng ta, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần huynh không có việc gì là tốt rồi, Đào, mấy ngày nay anh đã đi nơi nào?"
22-02-2010, 02:22 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|