Không có ý muốn ngủ, sẵn trong phòng có kính TT, liền mang vào.
Tùy tiện xem một trang tin tức nổi tiếng, một tiêu đề thật to khiến ta thiếu chút nhảy dựng lên - "Dương Đào đồng thời là tông chủ Lâm Phượng các?"
Giật mình chỉ trong nháy mắt, ta lập tức tỉnh táo lại, tiến hành xem xét tỉ mỉ, liền biết ngay chuyện gì xảy ra. Tin tức là từ Ngũ đại thế gia không cẩn thận lộ ra, ký giả của tòa báo này đi phỏng vấn người của Ngũ đại thế gia, khi hỏi tới việc này, Ngũ đại thế gia cũng không lập tức tỏ thái độ rõ ràng, mà áp dụng thái độ trầm mặc, ý vị sâu xa.
Sau ta xem bình luận bên dưới, phát hiện phần lớn mọi người đều ôm thái độ hoài nghi.
Bởi chuyện này cũng quá mức huyễn hoặc, mấy tháng trước, Dương Đào chỉ mới là một học viên Ngũ Đạo học viện, tuy danh khí rất lớn, nhưng cũng chỉ là bình dân. Không ngờ, tiêu thất một thời gian, trở về lại nhanh chóng biến thành tông chủ Lâm Phượng các? Này cũng quá khó tin chứ! Mọi người tuy rằng đối với Lâm Phượng các thần bí khó lường, không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết được, bên trong tất cả đều là nữ nhân, lịch đại tông chủ cũng là nữ nhân đảm nhiệm, làm sao đột nhiên lại cho một thiếu niên đảm nhiệm chức vị tông chủ được? Dù là Dương Đào thiên tư trác việt, tu vi bất phàm, nhưng cũng không khoa trương tới mức như vậy chứ?
Bất quá cũng có không ít người tỏ thái độ bất đồng, lý do trừ thái độ ám muội của Ngũ đại thế gia, còn là vì hai ngày trước Dương Đào như đàm hoa chợt hiện trước cửa Ngũ Đạo học viện, phía sau còn dẫn theo hai vị mỹ nữ tuyệt thế. Nếu như nói Dương Đào đã là tông chủ Lâm Phượng các, như vậy hai đại tuyệt thế mỹ nữ đi theo phía sau hắn cũng không có gì lạ.
Nhưng mà tất cả đều là suy đoán, cụ thể ra sao, phải chờ ký giả phỏng vấn được Dương Đào. Chỉ là Dương Đào sau khi tới Ngũ Đạo học viện một lát, hai ngày nay không tìm được bóng dáng của hắn, các phóng viên cũng không liên hệ được, tự nhiên không thể phân thật giả.
Sau khi xem xong, ta lại dạo quanh vài nơi khác, hầu hết đều đại đồng tiểu dị, làm ra đủ mọi suy đoán với ta.
Rời khỏi TT, ta thở ra một hơi. Ngẫm lại, chuyện thân phận chưa cần làm sáng tỏ, chờ sau khi tiến hành xét duyệt khai tông lập phái rồi nói, tới lúc đó các phóng viên khẳng định sẽ đưa ra vấn đề này.
Trước giờ không có thói quen luyện công, thấy còn quá sớm, may mà trong phòng có giường, ta liền lên giường ngủ.
Nằm một hồi, bằng thính lực linh mẫn dị thường, ta chợt nghe người thổi tiêu, âm thanh sâu đọng, ý cảnh thâm sâu, trong đầu ta không khỏi hiện một hình ảnh, giữa đêm trăng, một nữ tử nhẹ thổi một khúc rung động mặt hồ tĩnh lặng. Khác với hôm qua, tiếng tiêu hôm nay không bỏ vào pháp môn Dĩ âm nhiếp hồn, hoàn toàn là chân tình lưu lộ, trái lại khiến lòng ta có sở cảm.
Ta mở mắt, thân hình động nhẹ, ra khỏi phòng. Bước theo tiếng nhạc, đi qua hậu viện, đến bên chiếc hồ rộng.
Ánh trăng như nước, trong bóng đêm, hồ nước lạnh lẽo yên tĩnh.
Mà dưới ánh trăng, trong đình các giữa hồ, một thân ảnh áo trắng cô đơn đứng đó, thân hình mảnh mai, cô độc, lạnh lùng...
Môi đặt trên thân tiêu, mười ngón chỉ thon dài tinh tế tùy tiết tấu khẽ động nhẹ, tiếng nhạc lưu động, trầm thấp mà buồn bã, truyền về phương xa. Lọt vào trong tai, như tiếng gió gào bên vách núi hiu quạnh, khiến người nghe không khỏi buồn bã.
Thân hình ta như quỷ mị, vô thanh vô thức, lăng không giữa hồ, nhìn về bóng lưng kia.
Ta cứ như vậy nhìn bóng lưng nọ, nhìn chăm chú thân ảnh thê lương, yên lặng nghe tiếng nhạc.
Một lúc lâu, tiếng nhạc ngày càng trầm thấp, như trời thu thê lương, thoáng cái chuyển thành mùa đông băng lãnh thấu xương, nghe vào tai người, như đang nằm trên đỉnh băng sơn hoang vu, tứ cố vô thân, thân hàn tâm lạnh...
Ta cũng khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này, lại dùng phương pháp truyền âm mà phát. Cũng không phải ta không muốn tiếp tục, mà là không muốn người thổi tiêu tiếp tục chìm trong tâm trạng u ám này nữa.
Tiếng tiêu chợt nghẽn lại, cánh tay thon nhỏ trắng nõn thu hồi lại.
Người thổi tiêu từ từ xoay người, một đôi mắt đạm mạc tập trung vào người phát ra âm thanh.
Tuy biết rõ mắt nàng không nhìn thấy ta, nhưng ánh mắt đó vẫn cứ nhìn ta thẳng tắp, không lệch một điểm. Hơn nữa bóng đêm dày đặc, nàng lại mặc một thân áo trắng, thật có vị đạo quỷ mị trong đêm.
Nàng cứ đứng mà nhìn, vẫn không nhúc nhích, không nói một lời, phảng phất như đang chờ đợi, lại như đang tự hỏi.
Bầu không khí có vẻ vi diệu, vội ho một tiếng, ta nghĩ mình nên nói gì đó, đột nhiên nhớ đến Châu Tinh Trì có nói, liền khẩu xuất truyền âm: "Đêm dài đằng đẵng, ta cho chỉ mỗi mình không ngủ được, không ngờ Hàn cô nương cũng không ngủ được như ta!"
Triệu Thu Hàn trầm mặc một chút, thanh âm bình thản không chút dao động: "Ngươi tới hát cho ta sao?"
"Ân?" Ta ngạc nhiên, liền lộ ra vẻ cười khổ, thầm nghĩ sao mỗi lần gặp ngươi lại bảo ta hát chứ, bất quá lúc này tránh đi thì không tốt, chỉ còn nước truyền âm: "Thu Hàn cô nương muốn nghe, Dương Đào có thể hát hai khúc, không biết Thu Hàn cô nương muốn nghe bài nào?"
Triệu Thu Hàn chậm rãi nói: "Tình không dễ có."
Ta hiện giờ thật sự rất là không dễ dàng đây, thân thể khẽ động, nhập vào đình các, truyền âm: "Nói vậy, Dương Đào bêu xấu rồi."
"Khó có thể quên lần đầu thấy em/ Một đôi mắt mê người / trong đầu ta thân ảnh của em / xua mãi không tan..."
Một bài "Tình không dễ có" nhẹ nhàng phát ra, đây là lần đầu ta dùng phương pháp truyền âm mà hát, trước khi hát, linh cơ khẽ động, nhớ tới truyền âm có thể tùy ý cải biến giọng điệu, trực tiếp đem giọng mình chuyển thành giọng nguyên bản gốc của Trừng Khánh hát ra, truyền thẳng vào đầu của Triệu Thu Hàn, so với tự mình hát trước kia còn dễ nghe hơn.
Một khúc kết thúc, Triệu Thu Hàn trầm mặc không nói. Mà ta nhìn ra, hiện tại nàng đang lâm vào trong hồi ức, không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ nàng có người yêu mến? Cho nên mới thích bài này?
Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng khẽ vang lên.
Một lúc lâu sau, Triệu Thu Hàn như chợt hồi thần lại, khẽ nói: "Bài ca này của ngươi, nàng nghe xong, lại dùng truyền âm hát lại cho ta nghe."
Giọng nàng lúc này, cũng không còn trầm lắng giống như trước, mà thêm một tia nhu ý.
Hắn? Hay là nàng? Ta thì có khuynh hướng gọi là hắn, cũng không biết gọi gì mới đúng, chỉ nga một tiếng.
(@ chỗ này Dương Đào không rõ Triệu Thu Hàn gọi người kia là hắn hay nàng, bởi trong tiếng Trung hai chữ đều phát âm là tha, một cái là 她 đại từ nhân xưng thứ ba số ít, chỉ phái nữ, một cái là 他 đại từ nhân xưng thứ ba số ít, chỉ phái nam)
Triệu Thu Hàn lại trầm mặc.
Ta gãi đầu không hiểu được nữ hài này, làm sao mà mỗi câu nói ra nàng như phải nghĩ hết nửa ngày vậy chứ, nếu nói chuyện phiếm với nàng ta còn không bị nghẹn chết sao?
Cuối cùng vẫn là ta mở lời: "Vậy hắn hiện giờ ở đâu?"
Triệu Thu Hàn trầm mặc vài giây, dưới ánh trăng, sắc mặt của nàng lại trắng thêm vài phần, thanh âm băng lãnh không mang theo bất cứ tình cảm nào từ miệng nàng nói ra: "Biến mất rồi."
"Biến mất rồi?" Ta ngạc nhiên.
Không lẽ bằng hữu của ngươi cũng giống như ta, xuyên qua thời không chứ?
Triệu Thu Hàn nở nụ cười, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười.
Thế nhưng, nụ cười này, lại là vẻ cười châm chọc.
Nàng cười rất nhạt, như trầm ngập cừu hận, lại như ngoảnh mặt khinh thường.
Cuối cùng nàng tình tĩnh nói: "Phụ thân ta, luôn luôn có rất nhiều biện pháp làm cho người bên cạnh ta biến mất."
Trời đêm dù lạnh, bằng tu vi của ta, cũng không sợ hàn thử gì, nhưng lúc này trong lòng ta lại phát lạnh.
Có một cổ lửa giận cùng với sát ý không ngừng bốc lên trong lòng ta.
Không hề nghi ngờ, tính cách cô độc, tính tình cổ quái của Triệu Thu Hàn, hoàn toàn là do một tay Triệu Vô Cực tạo thành!
Hắn không chỉ phá hỏng mắt nàng, làm điếc lỗ tai, thậm chỉ còn muốn tất cả những người quấy rầy đến việc tu luyện Dĩ âm nhiếp hồn của nàng đều phải biến mất...
Ý nghĩa của biến mất này, ta cũng không ngốc đến mức cho rằng với thủ đoạn của Triệu Vô Cực, chỉ là biến mất phổ thông!
Nhưng ta lại không để một tia sát khí nào lọt ra ngoài.
Bởi vì, ở phía sau, một thanh âm vang lên: "Thu Hàn, ngươi mệt rồi, về ngủ thôi, đừng quấy rầy Dương tông chủ nghỉ ngơi."
Quay đầu lại, đã thấy Triệu Vô Cực đứng ở bên hồ, mỉm cười nhìn Triệu Thu Hàn, ánh mắt đó, như từ phụ đang nhìn nữ nhi mình âu yếm nhất, tràn ngập quan tâm từ ái.
Nhưng ta cảm nhận được, dưới từ ái đó, có một tia băng lãnh sâu khó dò.
Ngày thứ hai, mãi đến chạng vạng tối, hai gã Hải tộc sứ giả mới sai người truyền lời qua đây, biểu thị đã có kết quả.
Ta mỉm cười hỏi: "Minh thủ, ngươi nói bọn họ sẽ đồng ý không?"
Triệu Vô Cực cười cười, nói: "Sẽ đồng ý, bởi vì bọn họ đã không có lựa chọn nào khác."
Đích xác, Hải tộc không có lựa chọn nào khác, bọn họ không thể dùng lực lượng của mình tới Đông đại lục tìm kiếm quang đoàn, viện trợ duy nhất, là dùng võ lực áp bách chính phủ nhân tộc tìm lại quang đoàn, trả lại cho bọn hắn.
Thánh vật của tộc mình, không ngờ phải dựa vào phương thức như vậy để chủng tộc khác tìm kiếm, không thể nghi ngờ thật là một chuyện cực kỳ mất mặt. Nhưng thể diện dù lớn, cũng không lớn hơn Thánh vật, cho nên mới có thể thấy được trình độ coi trọng của Hải tộc với Thánh vật.
Quy Hành Liệt vẫn một dáng túc trí đa mưu, nói: "Sau khi trải qua thương nghị của tộc trưởng và các trưởng lão, chúng ta có thể đáp ứng yêu cầu của các ngươi mang một phần Thánh vật tới Đông đại lục, nhưng mà, chúng ta có một yêu cầu."
"Có yêu cầu gì?" Triệu Vô Cực cũng không quá giật mình, bởi vì hắn biết, Thánh vật đối với Hải tộc trọng yếu không gì sánh được, tuyệt đối không có khả năng đem tới Đông đại lục đơn giản như vậy.
Quy Hành Liệt mỉm cười, chậm rãi nói: "Đem Thánh vật của nhân tộc các ngươi tiến hành trao đổi!"
"Cái gì?" Ta và Triệu Vô Cực đều giật mình một cái, thật không ngờ hắn lại đưa ra một yêu cầu như vậy. Nhưng ta lại không chú ý tới, Triệu Vô Cực nhìn thì rất giật mình, nhưng trong ánh mắt lại tương đối bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự liệu tới tình huống này.
"Không có khả năng!" Triệu Vô Cực không chút do dự một lời cự tuyệt, "Thánh vật nhân tộc quan hệ trọng đại, quyết không thể giao vào tay ngoại tộc được!"
Quy Hành Liệt cười lớn, nhưng trong ý cười lại hàm súc ý tứ: "Minh thủ nói hay lắm, Thánh vật nhân tộc quan hệ trọng đại, Thánh vật Hải tộc ta đây thì không trọng đại sao? Nhân tộc các ngươi đã trộm lấy một kiện Thánh vật, không lẽ còn muốn chúng ta mơ mơ hồ hồ đem một kiện Thánh vật còn lại chắp tay dâng lên chứ? Nhân tộc xảo trá, nếu lúc đó nhân tộc các ngươi đổi ý, một kiện Thánh vật cũng không tha, vậy tính sao đây?"
Triệu Vô Cực trừng mắt, một lúc lâu mới nói: "Yêu cầu này thứ không thể tòng mệnh, các ngươi đổi một yêu cầu khác đi."
13-03-2010, 01:30 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Tùy tiện xem một trang tin tức nổi tiếng, một tiêu đề thật to khiến ta thiếu chút nhảy dựng lên - "Dương Đào đồng thời là tông chủ Lâm Phượng các?"
Giật mình chỉ trong nháy mắt, ta lập tức tỉnh táo lại, tiến hành xem xét tỉ mỉ, liền biết ngay chuyện gì xảy ra. Tin tức là từ Ngũ đại thế gia không cẩn thận lộ ra, ký giả của tòa báo này đi phỏng vấn người của Ngũ đại thế gia, khi hỏi tới việc này, Ngũ đại thế gia cũng không lập tức tỏ thái độ rõ ràng, mà áp dụng thái độ trầm mặc, ý vị sâu xa.
Sau ta xem bình luận bên dưới, phát hiện phần lớn mọi người đều ôm thái độ hoài nghi.
Bởi chuyện này cũng quá mức huyễn hoặc, mấy tháng trước, Dương Đào chỉ mới là một học viên Ngũ Đạo học viện, tuy danh khí rất lớn, nhưng cũng chỉ là bình dân. Không ngờ, tiêu thất một thời gian, trở về lại nhanh chóng biến thành tông chủ Lâm Phượng các? Này cũng quá khó tin chứ! Mọi người tuy rằng đối với Lâm Phượng các thần bí khó lường, không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết được, bên trong tất cả đều là nữ nhân, lịch đại tông chủ cũng là nữ nhân đảm nhiệm, làm sao đột nhiên lại cho một thiếu niên đảm nhiệm chức vị tông chủ được? Dù là Dương Đào thiên tư trác việt, tu vi bất phàm, nhưng cũng không khoa trương tới mức như vậy chứ?
Bất quá cũng có không ít người tỏ thái độ bất đồng, lý do trừ thái độ ám muội của Ngũ đại thế gia, còn là vì hai ngày trước Dương Đào như đàm hoa chợt hiện trước cửa Ngũ Đạo học viện, phía sau còn dẫn theo hai vị mỹ nữ tuyệt thế. Nếu như nói Dương Đào đã là tông chủ Lâm Phượng các, như vậy hai đại tuyệt thế mỹ nữ đi theo phía sau hắn cũng không có gì lạ.
Nhưng mà tất cả đều là suy đoán, cụ thể ra sao, phải chờ ký giả phỏng vấn được Dương Đào. Chỉ là Dương Đào sau khi tới Ngũ Đạo học viện một lát, hai ngày nay không tìm được bóng dáng của hắn, các phóng viên cũng không liên hệ được, tự nhiên không thể phân thật giả.
Sau khi xem xong, ta lại dạo quanh vài nơi khác, hầu hết đều đại đồng tiểu dị, làm ra đủ mọi suy đoán với ta.
Rời khỏi TT, ta thở ra một hơi. Ngẫm lại, chuyện thân phận chưa cần làm sáng tỏ, chờ sau khi tiến hành xét duyệt khai tông lập phái rồi nói, tới lúc đó các phóng viên khẳng định sẽ đưa ra vấn đề này.
Trước giờ không có thói quen luyện công, thấy còn quá sớm, may mà trong phòng có giường, ta liền lên giường ngủ.
Nằm một hồi, bằng thính lực linh mẫn dị thường, ta chợt nghe người thổi tiêu, âm thanh sâu đọng, ý cảnh thâm sâu, trong đầu ta không khỏi hiện một hình ảnh, giữa đêm trăng, một nữ tử nhẹ thổi một khúc rung động mặt hồ tĩnh lặng. Khác với hôm qua, tiếng tiêu hôm nay không bỏ vào pháp môn Dĩ âm nhiếp hồn, hoàn toàn là chân tình lưu lộ, trái lại khiến lòng ta có sở cảm.
Ta mở mắt, thân hình động nhẹ, ra khỏi phòng. Bước theo tiếng nhạc, đi qua hậu viện, đến bên chiếc hồ rộng.
Ánh trăng như nước, trong bóng đêm, hồ nước lạnh lẽo yên tĩnh.
Mà dưới ánh trăng, trong đình các giữa hồ, một thân ảnh áo trắng cô đơn đứng đó, thân hình mảnh mai, cô độc, lạnh lùng...
Môi đặt trên thân tiêu, mười ngón chỉ thon dài tinh tế tùy tiết tấu khẽ động nhẹ, tiếng nhạc lưu động, trầm thấp mà buồn bã, truyền về phương xa. Lọt vào trong tai, như tiếng gió gào bên vách núi hiu quạnh, khiến người nghe không khỏi buồn bã.
Thân hình ta như quỷ mị, vô thanh vô thức, lăng không giữa hồ, nhìn về bóng lưng kia.
Ta cứ như vậy nhìn bóng lưng nọ, nhìn chăm chú thân ảnh thê lương, yên lặng nghe tiếng nhạc.
Một lúc lâu, tiếng nhạc ngày càng trầm thấp, như trời thu thê lương, thoáng cái chuyển thành mùa đông băng lãnh thấu xương, nghe vào tai người, như đang nằm trên đỉnh băng sơn hoang vu, tứ cố vô thân, thân hàn tâm lạnh...
Ta cũng khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này, lại dùng phương pháp truyền âm mà phát. Cũng không phải ta không muốn tiếp tục, mà là không muốn người thổi tiêu tiếp tục chìm trong tâm trạng u ám này nữa.
Tiếng tiêu chợt nghẽn lại, cánh tay thon nhỏ trắng nõn thu hồi lại.
Người thổi tiêu từ từ xoay người, một đôi mắt đạm mạc tập trung vào người phát ra âm thanh.
Tuy biết rõ mắt nàng không nhìn thấy ta, nhưng ánh mắt đó vẫn cứ nhìn ta thẳng tắp, không lệch một điểm. Hơn nữa bóng đêm dày đặc, nàng lại mặc một thân áo trắng, thật có vị đạo quỷ mị trong đêm.
Nàng cứ đứng mà nhìn, vẫn không nhúc nhích, không nói một lời, phảng phất như đang chờ đợi, lại như đang tự hỏi.
Bầu không khí có vẻ vi diệu, vội ho một tiếng, ta nghĩ mình nên nói gì đó, đột nhiên nhớ đến Châu Tinh Trì có nói, liền khẩu xuất truyền âm: "Đêm dài đằng đẵng, ta cho chỉ mỗi mình không ngủ được, không ngờ Hàn cô nương cũng không ngủ được như ta!"
Triệu Thu Hàn trầm mặc một chút, thanh âm bình thản không chút dao động: "Ngươi tới hát cho ta sao?"
"Ân?" Ta ngạc nhiên, liền lộ ra vẻ cười khổ, thầm nghĩ sao mỗi lần gặp ngươi lại bảo ta hát chứ, bất quá lúc này tránh đi thì không tốt, chỉ còn nước truyền âm: "Thu Hàn cô nương muốn nghe, Dương Đào có thể hát hai khúc, không biết Thu Hàn cô nương muốn nghe bài nào?"
Triệu Thu Hàn chậm rãi nói: "Tình không dễ có."
Ta hiện giờ thật sự rất là không dễ dàng đây, thân thể khẽ động, nhập vào đình các, truyền âm: "Nói vậy, Dương Đào bêu xấu rồi."
"Khó có thể quên lần đầu thấy em/ Một đôi mắt mê người / trong đầu ta thân ảnh của em / xua mãi không tan..."
Một bài "Tình không dễ có" nhẹ nhàng phát ra, đây là lần đầu ta dùng phương pháp truyền âm mà hát, trước khi hát, linh cơ khẽ động, nhớ tới truyền âm có thể tùy ý cải biến giọng điệu, trực tiếp đem giọng mình chuyển thành giọng nguyên bản gốc của Trừng Khánh hát ra, truyền thẳng vào đầu của Triệu Thu Hàn, so với tự mình hát trước kia còn dễ nghe hơn.
Một khúc kết thúc, Triệu Thu Hàn trầm mặc không nói. Mà ta nhìn ra, hiện tại nàng đang lâm vào trong hồi ức, không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ nàng có người yêu mến? Cho nên mới thích bài này?
Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng khẽ vang lên.
Một lúc lâu sau, Triệu Thu Hàn như chợt hồi thần lại, khẽ nói: "Bài ca này của ngươi, nàng nghe xong, lại dùng truyền âm hát lại cho ta nghe."
Giọng nàng lúc này, cũng không còn trầm lắng giống như trước, mà thêm một tia nhu ý.
Hắn? Hay là nàng? Ta thì có khuynh hướng gọi là hắn, cũng không biết gọi gì mới đúng, chỉ nga một tiếng.
(@ chỗ này Dương Đào không rõ Triệu Thu Hàn gọi người kia là hắn hay nàng, bởi trong tiếng Trung hai chữ đều phát âm là tha, một cái là 她 đại từ nhân xưng thứ ba số ít, chỉ phái nữ, một cái là 他 đại từ nhân xưng thứ ba số ít, chỉ phái nam)
Triệu Thu Hàn lại trầm mặc.
Ta gãi đầu không hiểu được nữ hài này, làm sao mà mỗi câu nói ra nàng như phải nghĩ hết nửa ngày vậy chứ, nếu nói chuyện phiếm với nàng ta còn không bị nghẹn chết sao?
Cuối cùng vẫn là ta mở lời: "Vậy hắn hiện giờ ở đâu?"
Triệu Thu Hàn trầm mặc vài giây, dưới ánh trăng, sắc mặt của nàng lại trắng thêm vài phần, thanh âm băng lãnh không mang theo bất cứ tình cảm nào từ miệng nàng nói ra: "Biến mất rồi."
"Biến mất rồi?" Ta ngạc nhiên.
Không lẽ bằng hữu của ngươi cũng giống như ta, xuyên qua thời không chứ?
Triệu Thu Hàn nở nụ cười, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cười.
Thế nhưng, nụ cười này, lại là vẻ cười châm chọc.
Nàng cười rất nhạt, như trầm ngập cừu hận, lại như ngoảnh mặt khinh thường.
Cuối cùng nàng tình tĩnh nói: "Phụ thân ta, luôn luôn có rất nhiều biện pháp làm cho người bên cạnh ta biến mất."
Trời đêm dù lạnh, bằng tu vi của ta, cũng không sợ hàn thử gì, nhưng lúc này trong lòng ta lại phát lạnh.
Có một cổ lửa giận cùng với sát ý không ngừng bốc lên trong lòng ta.
Không hề nghi ngờ, tính cách cô độc, tính tình cổ quái của Triệu Thu Hàn, hoàn toàn là do một tay Triệu Vô Cực tạo thành!
Hắn không chỉ phá hỏng mắt nàng, làm điếc lỗ tai, thậm chỉ còn muốn tất cả những người quấy rầy đến việc tu luyện Dĩ âm nhiếp hồn của nàng đều phải biến mất...
Ý nghĩa của biến mất này, ta cũng không ngốc đến mức cho rằng với thủ đoạn của Triệu Vô Cực, chỉ là biến mất phổ thông!
Nhưng ta lại không để một tia sát khí nào lọt ra ngoài.
Bởi vì, ở phía sau, một thanh âm vang lên: "Thu Hàn, ngươi mệt rồi, về ngủ thôi, đừng quấy rầy Dương tông chủ nghỉ ngơi."
Quay đầu lại, đã thấy Triệu Vô Cực đứng ở bên hồ, mỉm cười nhìn Triệu Thu Hàn, ánh mắt đó, như từ phụ đang nhìn nữ nhi mình âu yếm nhất, tràn ngập quan tâm từ ái.
Nhưng ta cảm nhận được, dưới từ ái đó, có một tia băng lãnh sâu khó dò.
Ngày thứ hai, mãi đến chạng vạng tối, hai gã Hải tộc sứ giả mới sai người truyền lời qua đây, biểu thị đã có kết quả.
Ta mỉm cười hỏi: "Minh thủ, ngươi nói bọn họ sẽ đồng ý không?"
Triệu Vô Cực cười cười, nói: "Sẽ đồng ý, bởi vì bọn họ đã không có lựa chọn nào khác."
Đích xác, Hải tộc không có lựa chọn nào khác, bọn họ không thể dùng lực lượng của mình tới Đông đại lục tìm kiếm quang đoàn, viện trợ duy nhất, là dùng võ lực áp bách chính phủ nhân tộc tìm lại quang đoàn, trả lại cho bọn hắn.
Thánh vật của tộc mình, không ngờ phải dựa vào phương thức như vậy để chủng tộc khác tìm kiếm, không thể nghi ngờ thật là một chuyện cực kỳ mất mặt. Nhưng thể diện dù lớn, cũng không lớn hơn Thánh vật, cho nên mới có thể thấy được trình độ coi trọng của Hải tộc với Thánh vật.
Quy Hành Liệt vẫn một dáng túc trí đa mưu, nói: "Sau khi trải qua thương nghị của tộc trưởng và các trưởng lão, chúng ta có thể đáp ứng yêu cầu của các ngươi mang một phần Thánh vật tới Đông đại lục, nhưng mà, chúng ta có một yêu cầu."
"Có yêu cầu gì?" Triệu Vô Cực cũng không quá giật mình, bởi vì hắn biết, Thánh vật đối với Hải tộc trọng yếu không gì sánh được, tuyệt đối không có khả năng đem tới Đông đại lục đơn giản như vậy.
Quy Hành Liệt mỉm cười, chậm rãi nói: "Đem Thánh vật của nhân tộc các ngươi tiến hành trao đổi!"
"Cái gì?" Ta và Triệu Vô Cực đều giật mình một cái, thật không ngờ hắn lại đưa ra một yêu cầu như vậy. Nhưng ta lại không chú ý tới, Triệu Vô Cực nhìn thì rất giật mình, nhưng trong ánh mắt lại tương đối bình tĩnh, tựa hồ đã sớm dự liệu tới tình huống này.
"Không có khả năng!" Triệu Vô Cực không chút do dự một lời cự tuyệt, "Thánh vật nhân tộc quan hệ trọng đại, quyết không thể giao vào tay ngoại tộc được!"
Quy Hành Liệt cười lớn, nhưng trong ý cười lại hàm súc ý tứ: "Minh thủ nói hay lắm, Thánh vật nhân tộc quan hệ trọng đại, Thánh vật Hải tộc ta đây thì không trọng đại sao? Nhân tộc các ngươi đã trộm lấy một kiện Thánh vật, không lẽ còn muốn chúng ta mơ mơ hồ hồ đem một kiện Thánh vật còn lại chắp tay dâng lên chứ? Nhân tộc xảo trá, nếu lúc đó nhân tộc các ngươi đổi ý, một kiện Thánh vật cũng không tha, vậy tính sao đây?"
Triệu Vô Cực trừng mắt, một lúc lâu mới nói: "Yêu cầu này thứ không thể tòng mệnh, các ngươi đổi một yêu cầu khác đi."
13-03-2010, 01:30 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|