Sau đó là người của Kim gia, một thanh niên gọi Kim Thành, nhìn cũng khá mộc mạc, lớn lên có chút anh tuấn, dáng dấp khá thư sinh, cũng không cứng ngắc như lão cha Kim Đao của hắn, chỉ nhãn thần có chút u ám, khi ta vừa thấy hắn cảm giác hơi khó chịu.
Nhưng tên này vừa tới, biết ta là tông chủ Lâm Phượng các xong, luôn miệng ngưỡng mộ đã lâu, sau đó còn muốn ký tên chụp ảnh v.v... tuyệt đối là fan hạng nặng, ta cũng không thể cự tuyệt được, chỉ còn nước nhất nhất đáp ứng. Hắn cũng không quá rõ ràng tình huống, hỏi Kim Đao rõ ràng xong, hắn cũng hưng phấn không khác gì Mộc Long, nhưng ta lại cảm giác được, ánh mắt hắn rất lãnh tĩnh, sâu bên trong ẩn chứa thứ gì đó. Ta không khỏi kỳ quái, tiểu tử này cùng lắm chỉ là địa giai hạ phẩm, làm sao đối với hai phần trọng thưởng của Lâm Phượng các và Di Hồn Điện lại dường như không thèm để ý chứ? Trong này có điều khác thường, cho nên phải lưu tâm thiếu niên Kim gia này.
Kế tiếp là Hỏa Vân Yến, nha đầu kia vừa tới, chuyện đầu tiên không phải là chào hỏi với lão ba Hỏa Vân Bất Phàm, mà trực tiếp kêu một tiếng "Sư phụ!" liền phác một cái nhào vào lòng ta, ôm thật chặc.
Cảm thụ được ánh mắt quái dị từ bốn phía, ta đại hãn, vội vã kéo ngay nha đầu này ra.
Tới khi biết được ngọn nguồn sự tình, Hỏa Vân Yến hưng phấn thiếu chút nhảy cẫng lên, hai mắt tỏa sáng: "Quá tuyệt! Ta trước giờ chưa đi qua lãnh địa Hải tộc, tận mắt nhìn thấy Hải tộc đấy! Đến lúc đó phải mang theo đặc sản Hải tộc về!"
Hình như nha đầu này đem hành trình đi Hải tộc trở thành tour du lịch, còn đối với phần thưởng kia hoàn toàn không quan tâm.
Hoàng Phủ Phi Long và Thủy Hổ đến sau cùng, làm ta không ngờ là Thủy Hương Vân cũng theo tới. Ba người bọn họ thu được triệu tập trực tiếp từ Ngũ Đạo học viện chạy tới Khai Long. Cự ly từ Ngũ Đạo học viện tới Khai Long khá xa, ngồi phi năng cũng ít nhất năm tiếng, thẳng đến hừng đông bốn giờ sáng, bọn họ mới tới nơi.
"Lão đại! Cuối cùng chúng ta cũng có thể kề vai chiến đấu rồi!" Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn cười to, nhưng kế tiếp đã lộ rõ mục đích cuối cùng của hắn. "Hắc hắc, đến lúc đó ngươi nên chọn từ Lâm Phượng các một bộ võ công lợi hại một chút nha!"
"Tiểu tử ngươi luôn không chịu thiệt!" Ta cười cười.
"Tỷ phu! Là lão tỷ nhất định muốn tới, ta khuyên chị ta không được!" Minh bạch ngọn nguồn, Thủy Hổ nhanh chóng thanh minh.
Ta nắm lấy tay Thủy Hương Vân, ôn nhu nói: "Hương Vân, nàng sao lại tới?"
Thủy Hương Vân nhìn ta, ánh mắt rất ôn nhu, nhẹ giọng: "Muội không muốn anh lại đi một lần nữa, vô luận anh đi đâu, muội đều phải theo anh."
Chỉ một câu rất nhẹ nhàng, cũng khiến lòng ta run lên, cảm thụ được nhu tình trong đó, trong tâm ấm áp.
Triệu Vô Cực cười nói: "Dương tông chủ thật có phúc khí, có thể tìm được bạn hiền như vậy! Nếu Thủy tiểu thư là bạn gái của Dương tông chủ, nếu ngài đồng ý, đi cùng cũng không sao."
"Đào, anh sẽ cho muội đi cùng chứ?" Ánh mắt Thủy Hương Vân tràn ngập mong chờ.
Ta lấy ngón tay vuốt mũi nàng, nói: "Nha đầu ngốc, ngươi cũng đã tới chỗ này rồi, không lẽ ta còn đuổi ngươi về được?"
Tất cả chuẩn bị đã xong, mọi người đi nghỉ tạm, sáng hôm sau, một phi năng quân dụng khổng lồ đã dừng sẵn trên bầu trời Minh thủ phủ.
Phi năng chiến thuyền này dài chừng hai trăm thước. Thân thuyền rất lớn, bên trong có nhiều phòng, sinh hoạt thuận tiện. Mà phương diện phối hợp vũ khí trừ hơn mười khẩu pháo laser lớn nhỏ, còn được phân phối một khẩu pháo ion thật to, là thành tựu nghiên cứu liên bang mới phát triển được.
Xung quanh chúng ta, không đâu không tồn tại các ion âm. Nhưng trên lý thuyết, luôn ở trạng thái cân đối, đối với cơ thể người không gây hại. Nhưng nếu ta tiếp xúc với nơi có quá nhiều ion âm, liền có thể tạo thương tổn tới cơ thể. Tỷ như chúng ta dùng máy vi tính, sẽ tản mát ra vô số ion, vô hình gây tổn hại sức khỏe con người, ngồi lâu trước máy vi tính sẽ gây hại cho một loạt các hệ miễn dịch, tuần hoàn, sức sống... đồng thời có thể gây ung thư, đối với nam nhân còn ảnh hưởng tới bộ vị trọng yếu, có thể làm giảm chất lượng tinh trùng.
Mà pháo ion kia, căn cứ theo nguyên lý này mà phát triển ra, trong nháy mắt, ở trong không gian sản sinh ra một lượng lớn ion, gây mất cân bằng triệt để. Tất cả mọi người đều biết từ đáy biển lên tới mặt nước cần một quá trình giảm áp từ từ, nếu không từ áp cao tới áp thấp sẽ gây nguy hại tới thân thể người. Đạo lý đồng dạng, trong không gian đầy rẫy ion, trong chớp mắt sẽ nhiễu loạn hệ thống tuần hoàn của cơ thể sinh vật, khiến hệ thống bên trong cơ thể địch nhân hỗn loạn, thậm chí chớp mắt khiến đại não bị thương tổn không thể cứu chữa, dù không chết, cũng sẽ ngu ngốc.
Ngoại trừ những thứ này, trong phi năng còn có một vòng năng lượng, có thể lập tức bao phủ cả phi năng, có thể chống lại công kích của thiên giai trung phẩm. Ngay cả lớp vỏ cũng dùng tài liệu đặc biệt, dùng các nguyên tố hiếm pha vào thành một loại hợp kim, cứng chắc mà đủ mềm dẻo, dù là trúng mấy đợt pháo laser cũng sẽ không có tổn hại quá lớn.
Những thứ này ta tất nhiên không hiểu được, đều là tiểu tử Hoàng Phủ Phi Long nói cho ta biết, không nhìn ra tiểu tử này đối với vũ khí còn rất có nghiên cứu.
Ánh mắt Hoàng Phủ Phi Long nóng rực nhìn chằm chằm con quái vật trên không trung Minh thủ phủ, ánh mắt đó như oán phụ lâu năm khao khát nhìn siêu cấp mãnh nam, nước miếng chảy ròng ròng, sách sách tán thưởng: "Phi năng như vậy, ở toàn Liên bang, cũng chỉ có hơn mười chiếc, đây chính là cực phẩm phi năng! Trước đây ở trong gia tộc cũng chỉ xem được một ít tư liệu hình chiếu, không ngờ hôm nay cũng đã được kiến thức!" Quay đầu hắn nhìn ta, nói: "Lão đại, hiện giờ chúng ta có thể lên đó được không?"
"Ngươi thật sự muốn lên đó?" Ta hỏi.
Hoàng Phủ Phi Long gật đầu như gà mổ thóc.
"Vậy thì lên đi!"
"Chờ một chút!" Một giọng nữ đột nhiên vang lên, không phải Thủy Hương Vân, cũng không phải Hỏa Vân Yến.
Những người được tuyển, cùng Triệu Vô Cực và các vị gia chủ tiễn đưa, đều quay đầu lại, nhìn về phía người vừa hô to.
Chỉ thấy Triệu Thu Hàn lẳng lặng đứng đó không xa.
Sắc mặt Triệu Vô Cực liền trở nên khó coi.
Chỉ thoáng khó nhìn một chút, Triệu Vô Cực liền khôi phục lại, dùng ánh mắt từ phụ nhìn Triệu Thu Hàn, truyền âm nói: "Thu Hàn, con sao lại đi ra đây? Thân thể con không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng."
Cái truyền âm này là nói với mọi người, thế nhưng ta lại bắt được một tuyến truyền âm khác, chỉ truyền cho mỗi mình Triệu Thu Hàn, cũng chỉ có hai chữ băng lãnh: "Trở về!"
Ngũ đại gia chủ đối với đích tình Triệu Thu Hàn rõ ràng không biết, không rõ vì sao Triệu Vô Cực cần phương pháp truyền âm, liền hỏi Chung lão đứng kề bên.
Chung lão do dự một chút, chỉ đem tình huống Triệu Thu Hàn truyền âm giải thích đơn giản một lần.
Nghe nói xong, tất cả mọi người đều chợt hiểu, trước đây bọn họ biết Triệu Vô Cực có một nữ nhi gọi Triệu Thu Hàn. Lại không ngờ Triệu Thu Hàn lại là một người vừa mù vừa điếc, nhất thời kinh ngạc.
"Đa tạ phụ thân quan tâm, hiện giờ ta cảm giác rất tốt." Triệu Thu Hàn hời hợt trả lời Triệu Vô Cực, sau đó nói với ta: "Dương tông chủ, ta nghĩ muốn cùng các người đi Hải tộc, không biết có được không?"
Nói thật chứ, ta đối với Triệu Thu Hàn vẫn rất đồng tình, cũng muốn giải cứu nàng khỏi tay Triệu Vô Cực, bởi vì nàng là người, không phải công cụ, càng không phải là thứ công cụ giết người, có lão cha vô lương như Triệu Vô Cực, thật sự là đời này Triệu Thu Hàn không may.
Mà lúc này Triệu Thu Hàn đưa ra yêu cầu như vậy, ta cũng không cho rằng Triệu Thu Hàn chỉ là muốn đi xem Hải tộc, phần nhiều, đây là một cơ hội, một thời cơ chạy khỏi hệ thống giám thị trùng trùng của Triệu Vô Cực!
Triệu Thu Hàn muốn mượn tay ta rời khỏi Triệu Vô Cực!
Điểm này, kẻ hiểu rõ tình tiết bên trong như ta lập tức minh bạch hàm ý, Triệu Vô Cực cũng không nghĩ tới. Bằng không, trong chớp mắt kia, hắn cũng không lộ ra vẻ khó coi như vậy.
Tâm niệm khẽ động, lòng ta nghĩ, dù sao tương lai cùng Triệu Vô Cực làm căng, làm không ổn thì ngươi chết ta sống. Không bằng hiện tại kéo nữ nhi hắn đi luôn, một là có thể giải cứu một người thương cảm như Triệu Thu Hàn, hai là cũng có thể giữ nàng bên người, coi như là trợ thủ. Nếu nàng không muốn, ta cũng không thiệt thòi gì, bởi nàng rời khỏi Triệu Vô Cực, vậy cũng không khác gì khiến hắn mất đi một kỳ binh, tính thế nào thì ta cũng buôn bán có lời rồi.
Nghĩ đến đây, ta lộ vẻ mỉm cười, truyền âm với mọi người: "Cũng tốt, ta thấy Thu Hàn tiểu thư vẫn ở mãi trong Minh thủ phủ, vậy thì rất khô khan, ta nghĩ nên đi ra ngoài giải sầu, kiến thức một chút phong cảnh Hải tộc, đối với thân thể và tinh thần đều có trợ giúp rất lớn." Sau đó quay đầu về phía Triệu Vô Cực nghe lời ta nói liền trở nên âm trầm, cười cười nói: "Không biết ý của Minh thủ thế nào?"
Triệu Vô Cực không hổ là Triệu Vô Cực, cười cười, liền nói: "Chuyện Hải tộc quan hệ trọng đại, chuyện Thu Hàn giải sầu chỉ là việc vặt, nhưng bên Hải tộc không thể để lỡ, Thu Hàn nàng thân có tật, chỉ sợ khiến Dương tông chủ gánh thêm phiền phức." Lời này hắn nói thẳng ra, không để Triệu Thu Hàn nghe được.
Ta mỉm cười nói: "Minh thủ lời này sai rồi, trước đó Minh thủ không phải nhờ ta trở thành bằng hữu với Thu Hàn tiểu thư sao? Trong bằng hữu sao lại nói phiền toái? Huống Thu Hàn tiểu thư mặc dù thân có tật, nhưng tự thân tu vi cũng đã là địa giai hạ phẩm, cũng không kém các đệ tử thế gia, tai không tiện, có phương pháp truyền âm thay thế, mắt không tiện, ta có thể dạy Thu Hàn tiểu thư một bộ phương pháp dùng thần niệm quan sát ngoại giới, cứ như vậy, Thu Hàn tiểu thư không phải giống như người bình thường sao? Dương Đào tuy rằng bản lĩnh thấp kém, thế nhưng bảo vệ chu toàn Thu Hàn tiểu thư, cũng còn có thể làm được."
Hoàng Phủ Phi Long cũng lên tiếng, vỗ ngực nói: "Minh thủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt Thu Hàn tiểu thư!"
Thủy Hổ và Thủy Hương Vân, Hỏa Vân Yến đều phụ họa, bọn họ khi biết được tình huống Triệu Thu Hàn, trong lòng đều rất là đồng tình. Đặc biệt là mấy tên nam tử kia gào lớn nhất, dù sao tuy Triệu Thu Hàn thân có tật, nhưng thực sự vẫn là một mỹ nhân.
Sắc mặt Triệu Vô Cực cứng đờ, làm như vô sự cười ha ha, nói: "Đã vậy, Vô Cực không thể từ chối, trên đường đi tiểu nữ phải nhờ các vị và Dương tông chủ chiếu cố rồi, nếu có gì không tiện, xin thông cảm giúp!"
Khóe miệng ta hơi nhếch một chút, nói: "Minh thủ khách khí rồi." Sau đó truyền âm sang Triệu Thu Hàn: "Thu Hàn tiểu thư, ngươi cần mang theo thứ gì không?"
Triệu Thu Hàn lắc đầu.
"Đã như vậy, giờ chúng ta lên phi năng thôi, tin tưởng hai vị Hải tộc sứ giả đã chờ đến không chịu được rồi." Ta cười cười, lơ đãng quét mắt sang Triệu Vô Cực, lão hồ ly này sắc mắt rất cổ quái.
Cũng khó trách, ám bài chính mình khổ cực bồi dưỡng mấy chục năm, lại quang minh chính đại thả ra ngoài, còn phải căng mặt chúc thuận bồm xuôi gió, đổi lại ai cũng phải phiền muộn. Nhưng mà, hắn càng khó chịu, ta lại càng sảng, ngươi chỉnh Hoàng Phủ Phi Long thảm như vậy, ta sao lại không thể đùa giỡn ngươi chứ? Ha ha, tới giờ hắn vẫn nghĩ ta cái gì cũng không biết, nếu tương lai chính thức trở mặt ta đem mọi chuyện nói ra, hắn có thể tức thổ huyết hay không nhỉ? Ai, vô tri chính là phúc!
Thêm hai nàng Vân Trần Vân Ý bên trong, tổng cộng chín người, đều tung người bay lên, từ cửa dưới vừa mở đi vào bên trong phi năng.
18-03-2010, 02:07 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Nhưng tên này vừa tới, biết ta là tông chủ Lâm Phượng các xong, luôn miệng ngưỡng mộ đã lâu, sau đó còn muốn ký tên chụp ảnh v.v... tuyệt đối là fan hạng nặng, ta cũng không thể cự tuyệt được, chỉ còn nước nhất nhất đáp ứng. Hắn cũng không quá rõ ràng tình huống, hỏi Kim Đao rõ ràng xong, hắn cũng hưng phấn không khác gì Mộc Long, nhưng ta lại cảm giác được, ánh mắt hắn rất lãnh tĩnh, sâu bên trong ẩn chứa thứ gì đó. Ta không khỏi kỳ quái, tiểu tử này cùng lắm chỉ là địa giai hạ phẩm, làm sao đối với hai phần trọng thưởng của Lâm Phượng các và Di Hồn Điện lại dường như không thèm để ý chứ? Trong này có điều khác thường, cho nên phải lưu tâm thiếu niên Kim gia này.
Kế tiếp là Hỏa Vân Yến, nha đầu kia vừa tới, chuyện đầu tiên không phải là chào hỏi với lão ba Hỏa Vân Bất Phàm, mà trực tiếp kêu một tiếng "Sư phụ!" liền phác một cái nhào vào lòng ta, ôm thật chặc.
Cảm thụ được ánh mắt quái dị từ bốn phía, ta đại hãn, vội vã kéo ngay nha đầu này ra.
Tới khi biết được ngọn nguồn sự tình, Hỏa Vân Yến hưng phấn thiếu chút nhảy cẫng lên, hai mắt tỏa sáng: "Quá tuyệt! Ta trước giờ chưa đi qua lãnh địa Hải tộc, tận mắt nhìn thấy Hải tộc đấy! Đến lúc đó phải mang theo đặc sản Hải tộc về!"
Hình như nha đầu này đem hành trình đi Hải tộc trở thành tour du lịch, còn đối với phần thưởng kia hoàn toàn không quan tâm.
Hoàng Phủ Phi Long và Thủy Hổ đến sau cùng, làm ta không ngờ là Thủy Hương Vân cũng theo tới. Ba người bọn họ thu được triệu tập trực tiếp từ Ngũ Đạo học viện chạy tới Khai Long. Cự ly từ Ngũ Đạo học viện tới Khai Long khá xa, ngồi phi năng cũng ít nhất năm tiếng, thẳng đến hừng đông bốn giờ sáng, bọn họ mới tới nơi.
"Lão đại! Cuối cùng chúng ta cũng có thể kề vai chiến đấu rồi!" Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn cười to, nhưng kế tiếp đã lộ rõ mục đích cuối cùng của hắn. "Hắc hắc, đến lúc đó ngươi nên chọn từ Lâm Phượng các một bộ võ công lợi hại một chút nha!"
"Tiểu tử ngươi luôn không chịu thiệt!" Ta cười cười.
"Tỷ phu! Là lão tỷ nhất định muốn tới, ta khuyên chị ta không được!" Minh bạch ngọn nguồn, Thủy Hổ nhanh chóng thanh minh.
Ta nắm lấy tay Thủy Hương Vân, ôn nhu nói: "Hương Vân, nàng sao lại tới?"
Thủy Hương Vân nhìn ta, ánh mắt rất ôn nhu, nhẹ giọng: "Muội không muốn anh lại đi một lần nữa, vô luận anh đi đâu, muội đều phải theo anh."
Chỉ một câu rất nhẹ nhàng, cũng khiến lòng ta run lên, cảm thụ được nhu tình trong đó, trong tâm ấm áp.
Triệu Vô Cực cười nói: "Dương tông chủ thật có phúc khí, có thể tìm được bạn hiền như vậy! Nếu Thủy tiểu thư là bạn gái của Dương tông chủ, nếu ngài đồng ý, đi cùng cũng không sao."
"Đào, anh sẽ cho muội đi cùng chứ?" Ánh mắt Thủy Hương Vân tràn ngập mong chờ.
Ta lấy ngón tay vuốt mũi nàng, nói: "Nha đầu ngốc, ngươi cũng đã tới chỗ này rồi, không lẽ ta còn đuổi ngươi về được?"
Tất cả chuẩn bị đã xong, mọi người đi nghỉ tạm, sáng hôm sau, một phi năng quân dụng khổng lồ đã dừng sẵn trên bầu trời Minh thủ phủ.
Phi năng chiến thuyền này dài chừng hai trăm thước. Thân thuyền rất lớn, bên trong có nhiều phòng, sinh hoạt thuận tiện. Mà phương diện phối hợp vũ khí trừ hơn mười khẩu pháo laser lớn nhỏ, còn được phân phối một khẩu pháo ion thật to, là thành tựu nghiên cứu liên bang mới phát triển được.
Xung quanh chúng ta, không đâu không tồn tại các ion âm. Nhưng trên lý thuyết, luôn ở trạng thái cân đối, đối với cơ thể người không gây hại. Nhưng nếu ta tiếp xúc với nơi có quá nhiều ion âm, liền có thể tạo thương tổn tới cơ thể. Tỷ như chúng ta dùng máy vi tính, sẽ tản mát ra vô số ion, vô hình gây tổn hại sức khỏe con người, ngồi lâu trước máy vi tính sẽ gây hại cho một loạt các hệ miễn dịch, tuần hoàn, sức sống... đồng thời có thể gây ung thư, đối với nam nhân còn ảnh hưởng tới bộ vị trọng yếu, có thể làm giảm chất lượng tinh trùng.
Mà pháo ion kia, căn cứ theo nguyên lý này mà phát triển ra, trong nháy mắt, ở trong không gian sản sinh ra một lượng lớn ion, gây mất cân bằng triệt để. Tất cả mọi người đều biết từ đáy biển lên tới mặt nước cần một quá trình giảm áp từ từ, nếu không từ áp cao tới áp thấp sẽ gây nguy hại tới thân thể người. Đạo lý đồng dạng, trong không gian đầy rẫy ion, trong chớp mắt sẽ nhiễu loạn hệ thống tuần hoàn của cơ thể sinh vật, khiến hệ thống bên trong cơ thể địch nhân hỗn loạn, thậm chí chớp mắt khiến đại não bị thương tổn không thể cứu chữa, dù không chết, cũng sẽ ngu ngốc.
Ngoại trừ những thứ này, trong phi năng còn có một vòng năng lượng, có thể lập tức bao phủ cả phi năng, có thể chống lại công kích của thiên giai trung phẩm. Ngay cả lớp vỏ cũng dùng tài liệu đặc biệt, dùng các nguyên tố hiếm pha vào thành một loại hợp kim, cứng chắc mà đủ mềm dẻo, dù là trúng mấy đợt pháo laser cũng sẽ không có tổn hại quá lớn.
Những thứ này ta tất nhiên không hiểu được, đều là tiểu tử Hoàng Phủ Phi Long nói cho ta biết, không nhìn ra tiểu tử này đối với vũ khí còn rất có nghiên cứu.
Ánh mắt Hoàng Phủ Phi Long nóng rực nhìn chằm chằm con quái vật trên không trung Minh thủ phủ, ánh mắt đó như oán phụ lâu năm khao khát nhìn siêu cấp mãnh nam, nước miếng chảy ròng ròng, sách sách tán thưởng: "Phi năng như vậy, ở toàn Liên bang, cũng chỉ có hơn mười chiếc, đây chính là cực phẩm phi năng! Trước đây ở trong gia tộc cũng chỉ xem được một ít tư liệu hình chiếu, không ngờ hôm nay cũng đã được kiến thức!" Quay đầu hắn nhìn ta, nói: "Lão đại, hiện giờ chúng ta có thể lên đó được không?"
"Ngươi thật sự muốn lên đó?" Ta hỏi.
Hoàng Phủ Phi Long gật đầu như gà mổ thóc.
"Vậy thì lên đi!"
"Chờ một chút!" Một giọng nữ đột nhiên vang lên, không phải Thủy Hương Vân, cũng không phải Hỏa Vân Yến.
Những người được tuyển, cùng Triệu Vô Cực và các vị gia chủ tiễn đưa, đều quay đầu lại, nhìn về phía người vừa hô to.
Chỉ thấy Triệu Thu Hàn lẳng lặng đứng đó không xa.
Sắc mặt Triệu Vô Cực liền trở nên khó coi.
Chỉ thoáng khó nhìn một chút, Triệu Vô Cực liền khôi phục lại, dùng ánh mắt từ phụ nhìn Triệu Thu Hàn, truyền âm nói: "Thu Hàn, con sao lại đi ra đây? Thân thể con không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng."
Cái truyền âm này là nói với mọi người, thế nhưng ta lại bắt được một tuyến truyền âm khác, chỉ truyền cho mỗi mình Triệu Thu Hàn, cũng chỉ có hai chữ băng lãnh: "Trở về!"
Ngũ đại gia chủ đối với đích tình Triệu Thu Hàn rõ ràng không biết, không rõ vì sao Triệu Vô Cực cần phương pháp truyền âm, liền hỏi Chung lão đứng kề bên.
Chung lão do dự một chút, chỉ đem tình huống Triệu Thu Hàn truyền âm giải thích đơn giản một lần.
Nghe nói xong, tất cả mọi người đều chợt hiểu, trước đây bọn họ biết Triệu Vô Cực có một nữ nhi gọi Triệu Thu Hàn. Lại không ngờ Triệu Thu Hàn lại là một người vừa mù vừa điếc, nhất thời kinh ngạc.
"Đa tạ phụ thân quan tâm, hiện giờ ta cảm giác rất tốt." Triệu Thu Hàn hời hợt trả lời Triệu Vô Cực, sau đó nói với ta: "Dương tông chủ, ta nghĩ muốn cùng các người đi Hải tộc, không biết có được không?"
Nói thật chứ, ta đối với Triệu Thu Hàn vẫn rất đồng tình, cũng muốn giải cứu nàng khỏi tay Triệu Vô Cực, bởi vì nàng là người, không phải công cụ, càng không phải là thứ công cụ giết người, có lão cha vô lương như Triệu Vô Cực, thật sự là đời này Triệu Thu Hàn không may.
Mà lúc này Triệu Thu Hàn đưa ra yêu cầu như vậy, ta cũng không cho rằng Triệu Thu Hàn chỉ là muốn đi xem Hải tộc, phần nhiều, đây là một cơ hội, một thời cơ chạy khỏi hệ thống giám thị trùng trùng của Triệu Vô Cực!
Triệu Thu Hàn muốn mượn tay ta rời khỏi Triệu Vô Cực!
Điểm này, kẻ hiểu rõ tình tiết bên trong như ta lập tức minh bạch hàm ý, Triệu Vô Cực cũng không nghĩ tới. Bằng không, trong chớp mắt kia, hắn cũng không lộ ra vẻ khó coi như vậy.
Tâm niệm khẽ động, lòng ta nghĩ, dù sao tương lai cùng Triệu Vô Cực làm căng, làm không ổn thì ngươi chết ta sống. Không bằng hiện tại kéo nữ nhi hắn đi luôn, một là có thể giải cứu một người thương cảm như Triệu Thu Hàn, hai là cũng có thể giữ nàng bên người, coi như là trợ thủ. Nếu nàng không muốn, ta cũng không thiệt thòi gì, bởi nàng rời khỏi Triệu Vô Cực, vậy cũng không khác gì khiến hắn mất đi một kỳ binh, tính thế nào thì ta cũng buôn bán có lời rồi.
Nghĩ đến đây, ta lộ vẻ mỉm cười, truyền âm với mọi người: "Cũng tốt, ta thấy Thu Hàn tiểu thư vẫn ở mãi trong Minh thủ phủ, vậy thì rất khô khan, ta nghĩ nên đi ra ngoài giải sầu, kiến thức một chút phong cảnh Hải tộc, đối với thân thể và tinh thần đều có trợ giúp rất lớn." Sau đó quay đầu về phía Triệu Vô Cực nghe lời ta nói liền trở nên âm trầm, cười cười nói: "Không biết ý của Minh thủ thế nào?"
Triệu Vô Cực không hổ là Triệu Vô Cực, cười cười, liền nói: "Chuyện Hải tộc quan hệ trọng đại, chuyện Thu Hàn giải sầu chỉ là việc vặt, nhưng bên Hải tộc không thể để lỡ, Thu Hàn nàng thân có tật, chỉ sợ khiến Dương tông chủ gánh thêm phiền phức." Lời này hắn nói thẳng ra, không để Triệu Thu Hàn nghe được.
Ta mỉm cười nói: "Minh thủ lời này sai rồi, trước đó Minh thủ không phải nhờ ta trở thành bằng hữu với Thu Hàn tiểu thư sao? Trong bằng hữu sao lại nói phiền toái? Huống Thu Hàn tiểu thư mặc dù thân có tật, nhưng tự thân tu vi cũng đã là địa giai hạ phẩm, cũng không kém các đệ tử thế gia, tai không tiện, có phương pháp truyền âm thay thế, mắt không tiện, ta có thể dạy Thu Hàn tiểu thư một bộ phương pháp dùng thần niệm quan sát ngoại giới, cứ như vậy, Thu Hàn tiểu thư không phải giống như người bình thường sao? Dương Đào tuy rằng bản lĩnh thấp kém, thế nhưng bảo vệ chu toàn Thu Hàn tiểu thư, cũng còn có thể làm được."
Hoàng Phủ Phi Long cũng lên tiếng, vỗ ngực nói: "Minh thủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt Thu Hàn tiểu thư!"
Thủy Hổ và Thủy Hương Vân, Hỏa Vân Yến đều phụ họa, bọn họ khi biết được tình huống Triệu Thu Hàn, trong lòng đều rất là đồng tình. Đặc biệt là mấy tên nam tử kia gào lớn nhất, dù sao tuy Triệu Thu Hàn thân có tật, nhưng thực sự vẫn là một mỹ nhân.
Sắc mặt Triệu Vô Cực cứng đờ, làm như vô sự cười ha ha, nói: "Đã vậy, Vô Cực không thể từ chối, trên đường đi tiểu nữ phải nhờ các vị và Dương tông chủ chiếu cố rồi, nếu có gì không tiện, xin thông cảm giúp!"
Khóe miệng ta hơi nhếch một chút, nói: "Minh thủ khách khí rồi." Sau đó truyền âm sang Triệu Thu Hàn: "Thu Hàn tiểu thư, ngươi cần mang theo thứ gì không?"
Triệu Thu Hàn lắc đầu.
"Đã như vậy, giờ chúng ta lên phi năng thôi, tin tưởng hai vị Hải tộc sứ giả đã chờ đến không chịu được rồi." Ta cười cười, lơ đãng quét mắt sang Triệu Vô Cực, lão hồ ly này sắc mắt rất cổ quái.
Cũng khó trách, ám bài chính mình khổ cực bồi dưỡng mấy chục năm, lại quang minh chính đại thả ra ngoài, còn phải căng mặt chúc thuận bồm xuôi gió, đổi lại ai cũng phải phiền muộn. Nhưng mà, hắn càng khó chịu, ta lại càng sảng, ngươi chỉnh Hoàng Phủ Phi Long thảm như vậy, ta sao lại không thể đùa giỡn ngươi chứ? Ha ha, tới giờ hắn vẫn nghĩ ta cái gì cũng không biết, nếu tương lai chính thức trở mặt ta đem mọi chuyện nói ra, hắn có thể tức thổ huyết hay không nhỉ? Ai, vô tri chính là phúc!
Thêm hai nàng Vân Trần Vân Ý bên trong, tổng cộng chín người, đều tung người bay lên, từ cửa dưới vừa mở đi vào bên trong phi năng.
18-03-2010, 02:07 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|