Mỗi một nữ đệ tử tuy rằng không xinh đẹp bằng hai nàng Vân Trần Vân Ý, nhưng nếu có một đoàn lớn tuyệt sắc mỹ nữ tụ tập cùng một chỗ, ngay cả ta cũng thấy hoa mắt, còn bọn Hoàng Phủ Phi Long, Mộc Long và Thủy Hổ con mắt càng như rớt ra ngoài.
"Oa, các tỷ tỷ đều rất xinh đẹp!" Hai mắt Hỏa Vân Yến tỏa sáng, bộ dáng như một nữ lưu manh, làm cho người khác hoài nghi nàng có phải có khuynh hướng bất lương hay không.
"Miễn lễ! Tiểu Lan lưu lại, các ngươi đều tản đi!"
"Rõ!" Chúng nữ hiếu kỳ quan sát bọn người Hoàng Phủ Phi Long vài lần, cười khẽ một tiếng liền xoay người nhẹ nhàng bay đi.
" Lão đại, ngươi thật quá hạnh phúc!" Hoàng Phủ Phi Long ước ao nói.
Thủy Hổ, Hỏa Vân Yến cùng với Mộc Long cũng liên tục gật đầu tán thành.
Ta tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên người Tiểu Lan, đem chuyện tình Hải tộc nói đơn giản một lần, sau đó nói: "Xem ra lần này Chính phủ Liên bang đã quyết tâm đối phó Lâm Phượng các chúng ta, ngươi lập tức triệu tập các đệ tử đã phái ra ngoài trở về ngay, miễn gặp phải bất trắc."
Trong lòng Tiểu Lan kinh hãi đồng thời thần sắc ngưng trọng dị thường, nói: "Rõ, tông chủ!"
"Nếu người Chính phủ Liên bang tìm tới cửa... Giết không tha!" Giọng ta bình tĩnh không chút dao động, nhưng lại làm cho mấy người Hoàng Phủ Phi Long ở một bên trong lòng phát lạnh, nhưng không có ai khuyên can gì.
"Rõ!" Trong mắt Tiểu Lan hiện lên một đạo hàn quang.
Ta quay đầu truyền âm với Triệu Thu Hàn: "Ngươi cứ tạm thời ở lại chỗ này đi, ở đây các tỷ tỷ sẽ giúp nàng điều trị tốt tai mắt."
Triệu Thu Hàn gật đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn ngươi."
Thấy dáng cười của Triệu Thu Hàn thuần khiết như một nông phu sơn dã, ta ngây người một chút, lập tức lắc đầu, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt Thủy Hương Vân nhìn Triệu Thu Hàn có chút cổ quái.
Âm thầm thở dài, ta nói: "Vân Trần Vân Ý, hai người các ngươi ở lại đây, thủ hộ Lâm Phượng các!" Thấy hai nàng muốn nói, ta phất tay, "Không cần phải nói, hai người các ngươi đi theo bên người ta cơ bản cũng không có tác dụng bảo hộ, nếu ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, thêm hai người các ngươi cũng chỉ là đi chịu chết, còn không bằng lưu lại thủ hộ Lâm Phượng các!"
Vân Trần Vân Ý liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lĩnh mệnh: "Rõ, tông chủ!"
"Được! Hương Vân, Phi Long, A Hổ, Mộc Long, chúng ta đi thôi!"
"A? Phải đi rồi sao! Ta còn muốn đi tham quan Lâm Phượng các mà!" Thủy Hổ vô cùng thất vọng.
Hoàng Phủ Phi Long hắc hắc nói: "Ta thấy ngươi muốn tham quan mỹ nữ Lâm Phượng các mới đúng? Ngay cả an nguy gia tộc cũng quẳng sang một bên. Sách sách, xem ra uy lực mỹ nữ thật là lớn!"
Thủy Hổ bị vạch trần tâm tư, đỏ mặt mắng: "Ngươi cũng không hay hơn đâu, vừa rồi không biết ai nhìn mỹ nữ ngay cả nước bọt chảy thành dòng như vậy! Dâm đãng!"
Hoàng Phủ Phi Long trả lời lại một cách mỉa mai: "Xấu xa!"
Ta lắc đầu, chân khí ngoại phóng, liền mang theo mấy người ly khai Lâm Phượng các.
Không gian liệt phùng mở ra, mọi người bay vọt ra ngoài.
Hoàng Phủ Phi Long liếc mắt liền nhận ra đây là Minh thủ, lập tức trừng mắt hét to: "Kháo! Lão đại, ngươi cũng quá mức kiêu ngạo rồi chứ? Ném chúng ta vào ngay hang ổ kẻ địch?"
Ta mỉm cười: "Có ta ở đây, sợ cái gì? Như vậy mới có bất ngờ chứ, không phải sao?"
"Ha ha! Nói cũng đúng! Không biết Triệu Vô Cực đột nhiên thấy chúng ta xuất hiện ở trước mặt hắn, sẽ có vẻ mặt gì, thật sự rất đáng mong!" Hai mắt Thủy Hổ tỏa sáng, cười thật dâm đãng.
Mộc Long mỉm cười nói: "Mặc kệ là vẻ mặt thế nào, khẳng định hắn không thể dễ chịu được!"
Hỏa Vân Yến hưng phấn gật đầu: "Ân! Ân!"
...
Triệu Vô Cực hiện tại rất thoải mái, không phải thân thể thoải mái, mà là thoải mái tinh thần, thoải mái tới mức ngay cả đa mưu túc trí như hắn, lúc này cũng phải lộ ra vẻ tươi cười.
Mới vừa rồi, hắn đã thu được tin phi năng áp tải đoàn người Dương Đào phát nổ.
Triệu Vô Cực có thể tưởng tượng ra, Dương Đào kia dưới áp lực đạn hạt nhân bùng nổ, bị xé thành từng mảnh từng mảnh. Để đối phó Dương Đào, có thể nói hắn trăm phương ngàn kế, bố trí mọi mặt. Hắn đã nghĩ tới Dương Đào có khả năng thoát khỏi Hải tộc, nhưng cơ hội đó cực kỳ nhỏ nhoi, bởi vì đối với uy lực của dược vật hắn cực kỳ tự tin. Thế nhưng Dương Đào thật sự trốn thoát, căn cứ báo cáo lúc đó, nơi Hải tộc đột nhiên sóng trào mãnh liệt, sóng thần liên tục gào thét, Hải tộc tử thương vô số. Triệu Vô Cực lập tức đoán ra, là Dương Đào đại chiến cùng cao thủ Hải tộc! Khi đó trong lòng hắn còn ôm một tia may mắn, mong cho cao thủ Hải tộc có thể đánh chết Dương Đào. Nhưng thật đáng tiếc, Dương Đào không ngờ tránh được một kiếp, hơn nữa còn mang theo mấy đệ tử thế gia bình an ra khỏi mặt biển.
Cũng may, từ lâu Triệu Vô Cực đã chuẩn bị tốt, không chỉ phát ra tử lệnh, bất luận thứ gì người nào tiếp cận tuyến phòng ngự trên biển, mặc kệ là ai, đều phải dùng hỏa lực cực mạnh tiêu diệt! Mà ở trên phi năng kia, hắn từ trước khi phi năng cất cánh, ngầm sai kẻ khác lặng lẽ bố trí đạn hạt nhân uy lực lớn nhất mà hiện nay Liên bang còn tồn trữ! Tin tưởng, một khi bọn người Dương Đào bước vào trong phi năng, đạn hạn nhân dẫn nổ, dù là mấy cao thủ thiên giai thượng phẩm, cũng sẽ bị tan thành mảnh vụn!
Sự tình quả nhiên phát triển như dự liệu, bọn người Dương Đào quả nhiên vào phi năng, phi năng phát nổ, bọn người Dương Đào cuối cùng không có cách nào tránh được một chiêu kinh khủng cuối cùng này!
Triệu Vô Cực hiện tại rất thoải mái, có một cảm giác thỏa mãn như nắm giữ hết thảy, dùng một cái Chí bảo Nhân tộc đã loại bỏ phiến kim loại ẩn chứa võ công tuyệt học của nhân loại, liền đổi được tính mạng của tông chủ Lâm Phượng các Dương Đào và mấy đại cao thủ khác, chuyến buôn bán này thật sự rất có lời!
Càng nghĩ càng đắc ý, Triệu Vô Cực không nhịn được cất tiếng cười to.
Chỉ là, tiếng cười này chỉ cười được phân nửa, giọng cười đang lúc cao trào, giống như vịt chạy đồng đột nhiên bị bóp cổ, nghẹn lại trong họng, bởi vì Triệu Vô Cực đột nhiên nghe được một giọng nói, giọng nói của một người tuyệt đối không nên tồn tại trên đời này nữa!
"Không biết có chuyện gì, làm cho Minh thủ vui vẻ tới như vậy? Không bằng nói ra để cho mọi người cùng chung vui?"
Giọng nói rất ôn hòa, nhưng Triệu Vô Cực lại cảm giác như mình đang nghe tiếng quỷ hô ma gọi, cả người nổi đầy da gà, hắn khó khăn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy phía cửa xuất hiện mấy người, mà cánh cửa kia, lại không phải được mở ra, mà giống như băng tuyết lặng im tan chảy trên mặt đất!
"Đúng vậy đúng vậy! Minh thủ đại nhân, nói đi mà, nói một chút xem! Chuyện gì mà buồn cười như vậy?" Đôi mắt to thuần khiết Hỏa Vân Yến sáng lên, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực.
Hoàng Phủ Phi Long mỉm cười nói: "Có thể là Minh thủ cho rằng có vài người hắn không muốn nhìn thấy đã vĩnh viễn biến mất, cho nên mới vui vẻ như vậy đấy?"
Ta kinh ngạc nhìn sắc mặt Triệu Vô Cực biến thành trắng bệch vô cùng khó coi, nói: "Di? Minh thủ, ngài khi nào cũng học được tuyệt kỹ biến sắc mặt vậy?"
"Dương, Dương Đào? Dương tông chủ?" Triệu Vô Cực gian nan phun ra mấy câu, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, còn có... một nỗi sợ hãi, giống như đang gặp quỷ.
"Thế nào? Hình như Minh thủ rất không muốn thấy chúng ta thì phải?" Ta trêu chọc nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực trấn định dần, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: "Sao lại như vậy? Chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Dương tông chủ, các người đã trở về, sao ta lại không biết được chút tin tức nào?"
Ta mỉm cười nói: "Ha ha, chúng ta muốn gây cho Minh thủ một bất ngờ mà thôi."
"Đúng vậy! Xem ra Minh thủ đại nhân thật sự rất bất ngờ!" Hỏa Vân Yến xen mồm nói.
"Bất ngờ, ha ha, đúng là rất bất ngờ..." Triệu Vô Cực cười rất khó khăn, trong lòng đem bọn thuộc hạ mắng té tát, không phải vừa rồi còn mới báo cáo nói hắn bị nổ thành mảnh vụn rồi sao? Hơn mười phút trước bọn họ còn đang trên biển, làm sao mà qua mười phút bọn chúng đột nhiên đã tới Đông đại lục rồi? Còn vô thanh vô thức ở trong Minh thủ phủ này chứ? Mẹ nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!
Mặc dù là Triệu Vô Cực có đa mưu túc trí hơn nữa, lúc này tâm loạn như ma, nhiều hơn hết lại là sợ hãi âm mưu bại lộ.
Ta vươn tay ra, một viên quang đoàn tản ra bạch quang phiêu phù trên lòng bàn tay.
Ta dám cam đoan, hiện tại ta cười rất là quỷ dị: "Minh thủ, ngài xem, một phần Chí bảo Hải tộc, ta đã mang trở về rồi!"
Thấy quang đoàn tản ra quang mang nhu hòa, sắc mặt Triệu Vô Cực chợt biến đổi, trở nên khó coi lần thứ hai.
Hắn tất nhiên rõ ràng, Hải tộc Chí bảo này, là do tộc trưởng Hải tộc bảo quản, mà hiện giờ Chí bảo kia hiện giờ đã rơi vào tay ta, vậy tộc trưởng Hải tộc kia chẳng phải...
Tộc trưởng Hải tộc, chính là cao thủ thiên giai thượng phẩm kia mà...
Lại nhìn tới dáng cười quỷ dị trên mặt ta, cùng với hàm răng dưới bạch quang chiếu rọi càng thêm âm trầm quỷ dị, Triệu Vô Cực run run mạnh một chút, miễn cưỡng cười nói: "Như vậy thật tốt, khổ cực Dương tông chủ rồi!"
"Nào có! Còn phải cảm ơn Minh thủ an bài thoả đáng, chúng ta mới có thể thuận lợi trở về!" Ta thu hồi Hải tộc Chí bảo, ngữ khí không nóng không lạnh, hai chữ "thuận lợi" nhấn rất nặng.
Khóe mắt Triệu Vô Cực vừa nhảy, cười ha ha nói: "Ta thấy các vị cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng trước tiên nghỉ ngơi ở Minh thủ phủ một đêm, có chuyện gì ngày mai rồi hãy bàn tiếp được không?"
Hoàng Phủ Phi Long cười ha ha, nói: "Không cần phải phiền Minh thủ, mấy người chúng ta tới Hải tộc lịch lãm một chuyến, ngược lại rất nhớ nhà, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, trước tiên nên trở về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn!"
Mộc Long gật đầu mỉm cười nói: "Hoàng Phủ huynh nói thật đúng, sang Hải tộc một chuyến, thật sự mở mang kiến thức, hiểu biết thật nhiều, không thể tưởng tượng nổi, ta không chờ được phải về nhà kể lại cho mọi người những điều huyền diệu kia một lượt!"
"Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!" Hỏa Vân Yến vội vã tán thành.
Thủy Hương Vân cười yếu ớt nói: "Ta cùng đệ đệ tới nơi đó không ngủ yên giấc, nên về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn."
Triệu Vô Cực miễn cưỡng bảo trì dáng tươi cười, nói: "Đã như vậy, để ta phái phi năng tiễn các vị đi!"
"Lại phi năng?" Thủy Hổ kinh hô một tiếng, sắc mặt mấy người khác cũng trở nên cổ quái, mà sắc mặt Triệu Vô Cực lại càng cổ quái hơn.
Thủy Hổ xấu hổ cười cười: "Hiện giờ ta có chứng sợ phi năng, nên để tỷ phu dẫn chúng ta về đi, dù sao tỷ phu bay cũng không chậm hơn phi năng được!"
Ta nhún vai, mỉm cười nói: "Xem ra ta cũng chỉ có thể tống bọn họ một đoạn, Minh thủ sẽ không phản đối chứ?"
" Đương nhiên là không." Triệu Vô Cực đột nhiên bình tĩnh trở lại, lộ vẻ mỉm cười nói: "Nga, được rồi, chẳng hay Thu Hàn và Kim Thành đâu rồi?"
Ta thở dài, nói: "Có lẽ Minh thủ biết hải vực bên Hải tộc đột nhiên xảy ra sóng thần cực lớn rồi chứ? Trong đó không riêng gì có rất nhiều Hải tộc lâm nạn, rất bất hạnh, ngay cả Thu Hàn cùng vị Kim Thành công tử cũng đều táng thân biển rộng không biết tung tích nữa! Là Dương Đào bảo hộ không chu toàn, Minh thủ xin bớt đau thương!"
Chó má!
15-04-2010, 01:37 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
"Oa, các tỷ tỷ đều rất xinh đẹp!" Hai mắt Hỏa Vân Yến tỏa sáng, bộ dáng như một nữ lưu manh, làm cho người khác hoài nghi nàng có phải có khuynh hướng bất lương hay không.
"Miễn lễ! Tiểu Lan lưu lại, các ngươi đều tản đi!"
"Rõ!" Chúng nữ hiếu kỳ quan sát bọn người Hoàng Phủ Phi Long vài lần, cười khẽ một tiếng liền xoay người nhẹ nhàng bay đi.
" Lão đại, ngươi thật quá hạnh phúc!" Hoàng Phủ Phi Long ước ao nói.
Thủy Hổ, Hỏa Vân Yến cùng với Mộc Long cũng liên tục gật đầu tán thành.
Ta tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên người Tiểu Lan, đem chuyện tình Hải tộc nói đơn giản một lần, sau đó nói: "Xem ra lần này Chính phủ Liên bang đã quyết tâm đối phó Lâm Phượng các chúng ta, ngươi lập tức triệu tập các đệ tử đã phái ra ngoài trở về ngay, miễn gặp phải bất trắc."
Trong lòng Tiểu Lan kinh hãi đồng thời thần sắc ngưng trọng dị thường, nói: "Rõ, tông chủ!"
"Nếu người Chính phủ Liên bang tìm tới cửa... Giết không tha!" Giọng ta bình tĩnh không chút dao động, nhưng lại làm cho mấy người Hoàng Phủ Phi Long ở một bên trong lòng phát lạnh, nhưng không có ai khuyên can gì.
"Rõ!" Trong mắt Tiểu Lan hiện lên một đạo hàn quang.
Ta quay đầu truyền âm với Triệu Thu Hàn: "Ngươi cứ tạm thời ở lại chỗ này đi, ở đây các tỷ tỷ sẽ giúp nàng điều trị tốt tai mắt."
Triệu Thu Hàn gật đầu, mỉm cười nói: "Cảm ơn ngươi."
Thấy dáng cười của Triệu Thu Hàn thuần khiết như một nông phu sơn dã, ta ngây người một chút, lập tức lắc đầu, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt Thủy Hương Vân nhìn Triệu Thu Hàn có chút cổ quái.
Âm thầm thở dài, ta nói: "Vân Trần Vân Ý, hai người các ngươi ở lại đây, thủ hộ Lâm Phượng các!" Thấy hai nàng muốn nói, ta phất tay, "Không cần phải nói, hai người các ngươi đi theo bên người ta cơ bản cũng không có tác dụng bảo hộ, nếu ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, thêm hai người các ngươi cũng chỉ là đi chịu chết, còn không bằng lưu lại thủ hộ Lâm Phượng các!"
Vân Trần Vân Ý liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lĩnh mệnh: "Rõ, tông chủ!"
"Được! Hương Vân, Phi Long, A Hổ, Mộc Long, chúng ta đi thôi!"
"A? Phải đi rồi sao! Ta còn muốn đi tham quan Lâm Phượng các mà!" Thủy Hổ vô cùng thất vọng.
Hoàng Phủ Phi Long hắc hắc nói: "Ta thấy ngươi muốn tham quan mỹ nữ Lâm Phượng các mới đúng? Ngay cả an nguy gia tộc cũng quẳng sang một bên. Sách sách, xem ra uy lực mỹ nữ thật là lớn!"
Thủy Hổ bị vạch trần tâm tư, đỏ mặt mắng: "Ngươi cũng không hay hơn đâu, vừa rồi không biết ai nhìn mỹ nữ ngay cả nước bọt chảy thành dòng như vậy! Dâm đãng!"
Hoàng Phủ Phi Long trả lời lại một cách mỉa mai: "Xấu xa!"
Ta lắc đầu, chân khí ngoại phóng, liền mang theo mấy người ly khai Lâm Phượng các.
Không gian liệt phùng mở ra, mọi người bay vọt ra ngoài.
Hoàng Phủ Phi Long liếc mắt liền nhận ra đây là Minh thủ, lập tức trừng mắt hét to: "Kháo! Lão đại, ngươi cũng quá mức kiêu ngạo rồi chứ? Ném chúng ta vào ngay hang ổ kẻ địch?"
Ta mỉm cười: "Có ta ở đây, sợ cái gì? Như vậy mới có bất ngờ chứ, không phải sao?"
"Ha ha! Nói cũng đúng! Không biết Triệu Vô Cực đột nhiên thấy chúng ta xuất hiện ở trước mặt hắn, sẽ có vẻ mặt gì, thật sự rất đáng mong!" Hai mắt Thủy Hổ tỏa sáng, cười thật dâm đãng.
Mộc Long mỉm cười nói: "Mặc kệ là vẻ mặt thế nào, khẳng định hắn không thể dễ chịu được!"
Hỏa Vân Yến hưng phấn gật đầu: "Ân! Ân!"
...
Triệu Vô Cực hiện tại rất thoải mái, không phải thân thể thoải mái, mà là thoải mái tinh thần, thoải mái tới mức ngay cả đa mưu túc trí như hắn, lúc này cũng phải lộ ra vẻ tươi cười.
Mới vừa rồi, hắn đã thu được tin phi năng áp tải đoàn người Dương Đào phát nổ.
Triệu Vô Cực có thể tưởng tượng ra, Dương Đào kia dưới áp lực đạn hạt nhân bùng nổ, bị xé thành từng mảnh từng mảnh. Để đối phó Dương Đào, có thể nói hắn trăm phương ngàn kế, bố trí mọi mặt. Hắn đã nghĩ tới Dương Đào có khả năng thoát khỏi Hải tộc, nhưng cơ hội đó cực kỳ nhỏ nhoi, bởi vì đối với uy lực của dược vật hắn cực kỳ tự tin. Thế nhưng Dương Đào thật sự trốn thoát, căn cứ báo cáo lúc đó, nơi Hải tộc đột nhiên sóng trào mãnh liệt, sóng thần liên tục gào thét, Hải tộc tử thương vô số. Triệu Vô Cực lập tức đoán ra, là Dương Đào đại chiến cùng cao thủ Hải tộc! Khi đó trong lòng hắn còn ôm một tia may mắn, mong cho cao thủ Hải tộc có thể đánh chết Dương Đào. Nhưng thật đáng tiếc, Dương Đào không ngờ tránh được một kiếp, hơn nữa còn mang theo mấy đệ tử thế gia bình an ra khỏi mặt biển.
Cũng may, từ lâu Triệu Vô Cực đã chuẩn bị tốt, không chỉ phát ra tử lệnh, bất luận thứ gì người nào tiếp cận tuyến phòng ngự trên biển, mặc kệ là ai, đều phải dùng hỏa lực cực mạnh tiêu diệt! Mà ở trên phi năng kia, hắn từ trước khi phi năng cất cánh, ngầm sai kẻ khác lặng lẽ bố trí đạn hạt nhân uy lực lớn nhất mà hiện nay Liên bang còn tồn trữ! Tin tưởng, một khi bọn người Dương Đào bước vào trong phi năng, đạn hạn nhân dẫn nổ, dù là mấy cao thủ thiên giai thượng phẩm, cũng sẽ bị tan thành mảnh vụn!
Sự tình quả nhiên phát triển như dự liệu, bọn người Dương Đào quả nhiên vào phi năng, phi năng phát nổ, bọn người Dương Đào cuối cùng không có cách nào tránh được một chiêu kinh khủng cuối cùng này!
Triệu Vô Cực hiện tại rất thoải mái, có một cảm giác thỏa mãn như nắm giữ hết thảy, dùng một cái Chí bảo Nhân tộc đã loại bỏ phiến kim loại ẩn chứa võ công tuyệt học của nhân loại, liền đổi được tính mạng của tông chủ Lâm Phượng các Dương Đào và mấy đại cao thủ khác, chuyến buôn bán này thật sự rất có lời!
Càng nghĩ càng đắc ý, Triệu Vô Cực không nhịn được cất tiếng cười to.
Chỉ là, tiếng cười này chỉ cười được phân nửa, giọng cười đang lúc cao trào, giống như vịt chạy đồng đột nhiên bị bóp cổ, nghẹn lại trong họng, bởi vì Triệu Vô Cực đột nhiên nghe được một giọng nói, giọng nói của một người tuyệt đối không nên tồn tại trên đời này nữa!
"Không biết có chuyện gì, làm cho Minh thủ vui vẻ tới như vậy? Không bằng nói ra để cho mọi người cùng chung vui?"
Giọng nói rất ôn hòa, nhưng Triệu Vô Cực lại cảm giác như mình đang nghe tiếng quỷ hô ma gọi, cả người nổi đầy da gà, hắn khó khăn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy phía cửa xuất hiện mấy người, mà cánh cửa kia, lại không phải được mở ra, mà giống như băng tuyết lặng im tan chảy trên mặt đất!
"Đúng vậy đúng vậy! Minh thủ đại nhân, nói đi mà, nói một chút xem! Chuyện gì mà buồn cười như vậy?" Đôi mắt to thuần khiết Hỏa Vân Yến sáng lên, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực.
Hoàng Phủ Phi Long mỉm cười nói: "Có thể là Minh thủ cho rằng có vài người hắn không muốn nhìn thấy đã vĩnh viễn biến mất, cho nên mới vui vẻ như vậy đấy?"
Ta kinh ngạc nhìn sắc mặt Triệu Vô Cực biến thành trắng bệch vô cùng khó coi, nói: "Di? Minh thủ, ngài khi nào cũng học được tuyệt kỹ biến sắc mặt vậy?"
"Dương, Dương Đào? Dương tông chủ?" Triệu Vô Cực gian nan phun ra mấy câu, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, còn có... một nỗi sợ hãi, giống như đang gặp quỷ.
"Thế nào? Hình như Minh thủ rất không muốn thấy chúng ta thì phải?" Ta trêu chọc nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực trấn định dần, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: "Sao lại như vậy? Chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Dương tông chủ, các người đã trở về, sao ta lại không biết được chút tin tức nào?"
Ta mỉm cười nói: "Ha ha, chúng ta muốn gây cho Minh thủ một bất ngờ mà thôi."
"Đúng vậy! Xem ra Minh thủ đại nhân thật sự rất bất ngờ!" Hỏa Vân Yến xen mồm nói.
"Bất ngờ, ha ha, đúng là rất bất ngờ..." Triệu Vô Cực cười rất khó khăn, trong lòng đem bọn thuộc hạ mắng té tát, không phải vừa rồi còn mới báo cáo nói hắn bị nổ thành mảnh vụn rồi sao? Hơn mười phút trước bọn họ còn đang trên biển, làm sao mà qua mười phút bọn chúng đột nhiên đã tới Đông đại lục rồi? Còn vô thanh vô thức ở trong Minh thủ phủ này chứ? Mẹ nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!
Mặc dù là Triệu Vô Cực có đa mưu túc trí hơn nữa, lúc này tâm loạn như ma, nhiều hơn hết lại là sợ hãi âm mưu bại lộ.
Ta vươn tay ra, một viên quang đoàn tản ra bạch quang phiêu phù trên lòng bàn tay.
Ta dám cam đoan, hiện tại ta cười rất là quỷ dị: "Minh thủ, ngài xem, một phần Chí bảo Hải tộc, ta đã mang trở về rồi!"
Thấy quang đoàn tản ra quang mang nhu hòa, sắc mặt Triệu Vô Cực chợt biến đổi, trở nên khó coi lần thứ hai.
Hắn tất nhiên rõ ràng, Hải tộc Chí bảo này, là do tộc trưởng Hải tộc bảo quản, mà hiện giờ Chí bảo kia hiện giờ đã rơi vào tay ta, vậy tộc trưởng Hải tộc kia chẳng phải...
Tộc trưởng Hải tộc, chính là cao thủ thiên giai thượng phẩm kia mà...
Lại nhìn tới dáng cười quỷ dị trên mặt ta, cùng với hàm răng dưới bạch quang chiếu rọi càng thêm âm trầm quỷ dị, Triệu Vô Cực run run mạnh một chút, miễn cưỡng cười nói: "Như vậy thật tốt, khổ cực Dương tông chủ rồi!"
"Nào có! Còn phải cảm ơn Minh thủ an bài thoả đáng, chúng ta mới có thể thuận lợi trở về!" Ta thu hồi Hải tộc Chí bảo, ngữ khí không nóng không lạnh, hai chữ "thuận lợi" nhấn rất nặng.
Khóe mắt Triệu Vô Cực vừa nhảy, cười ha ha nói: "Ta thấy các vị cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng trước tiên nghỉ ngơi ở Minh thủ phủ một đêm, có chuyện gì ngày mai rồi hãy bàn tiếp được không?"
Hoàng Phủ Phi Long cười ha ha, nói: "Không cần phải phiền Minh thủ, mấy người chúng ta tới Hải tộc lịch lãm một chuyến, ngược lại rất nhớ nhà, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, trước tiên nên trở về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn!"
Mộc Long gật đầu mỉm cười nói: "Hoàng Phủ huynh nói thật đúng, sang Hải tộc một chuyến, thật sự mở mang kiến thức, hiểu biết thật nhiều, không thể tưởng tượng nổi, ta không chờ được phải về nhà kể lại cho mọi người những điều huyền diệu kia một lượt!"
"Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!" Hỏa Vân Yến vội vã tán thành.
Thủy Hương Vân cười yếu ớt nói: "Ta cùng đệ đệ tới nơi đó không ngủ yên giấc, nên về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn."
Triệu Vô Cực miễn cưỡng bảo trì dáng tươi cười, nói: "Đã như vậy, để ta phái phi năng tiễn các vị đi!"
"Lại phi năng?" Thủy Hổ kinh hô một tiếng, sắc mặt mấy người khác cũng trở nên cổ quái, mà sắc mặt Triệu Vô Cực lại càng cổ quái hơn.
Thủy Hổ xấu hổ cười cười: "Hiện giờ ta có chứng sợ phi năng, nên để tỷ phu dẫn chúng ta về đi, dù sao tỷ phu bay cũng không chậm hơn phi năng được!"
Ta nhún vai, mỉm cười nói: "Xem ra ta cũng chỉ có thể tống bọn họ một đoạn, Minh thủ sẽ không phản đối chứ?"
" Đương nhiên là không." Triệu Vô Cực đột nhiên bình tĩnh trở lại, lộ vẻ mỉm cười nói: "Nga, được rồi, chẳng hay Thu Hàn và Kim Thành đâu rồi?"
Ta thở dài, nói: "Có lẽ Minh thủ biết hải vực bên Hải tộc đột nhiên xảy ra sóng thần cực lớn rồi chứ? Trong đó không riêng gì có rất nhiều Hải tộc lâm nạn, rất bất hạnh, ngay cả Thu Hàn cùng vị Kim Thành công tử cũng đều táng thân biển rộng không biết tung tích nữa! Là Dương Đào bảo hộ không chu toàn, Minh thủ xin bớt đau thương!"
Chó má!
15-04-2010, 01:37 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|