Ta còn đang chìm trong suy tưởng nhân quả, thì những người trong Cực đạo chiến võng cùng giới truyền thông lại đang mờ mịt.
"Xảy ra chuyện gì vậy? 'Hoàng' đâu rồi? Tại sao đột nhiên không thấy bóng dáng nữa?"
"Hình như ta thấy 'Hoàng' nổ tung thì phải?"
"Có phải Kim Phi Tích thắng rồi không?"
"Kim Phi Tích khiêu chiến thành công rồi? Hắn thành Võ Hoàng?"
...
Lúc mọi người còn đang xôn xao, hệ thống Cực đạo chiến võng sau một hồi trầm lắng từ khi "Hoàng" biến mất chợt phát ra lời thông báo mang giọng nữ mềm mại: "Chúc mừng người chơi Kim Phi Tích, khiêu chiến 'Hoàng' thành công, trở thành Võ Hoàng đệ tam!"
"Waaaaa!"
Mọi người đang chú ý trận đấu này đều ồ lên, lập tức, tiếng hò hét điên cuồng vang vọng khắp ngõ ngách các thành thị trên toàn thế giới.
Võ Hoàng đệ tam! Dưới sự chứng kiến của bọn họ, đã xuất hiện!
"Kim Phi Tích! Kim Phi Tích!..."
"Võ Hoàng! Võ Hoàng!..."
"Dương Đào! Dương Đào!..."
Những tiếng hò hét khẩu hiệu không đồng nhất vang lên khắp Cực đạo chiến võng, nhưng mỗi một lời đều đủ để kinh thiên động địa. Trong những cơn sóng hò hét, Cực đạo chiến võng biến thành hải dương sung sướng điên cuồng!
"Lão đại đúng là lão đại, mẹ nó thật là cường hãn mà, trực tiếp đem 'Hoàng' nghiền thành tương luôn!" Hoàng Phủ Phi Long lẩm bẩm nói tràn đầy ước ao sùng bái.
Thủy Hương Vân nhìn người yêu dấu trên lôi đài, trên mặt hiện vẻ mỉm cười.
Hỏa Vân Nộ về tới khu tuyển thu vừa mừng rỡ vừa phiền muộn chua lè nói: "Cừ thật, danh tiếng đều bị tiểu tử này đoạt hết, lão tử ta ngay cả tuyệt chiêu còn chưa kịp ra, 'Hoàng' lại bị hắn một chưởng đánh không thấy bóng dáng nữa, thật là quá buồn bực mà!"
Thủy Thanh Hoa vỗ vỗ vai Hỏa Vân Nộ, cười ha ha: "Lão quỷ ngươi nên biết đủ thôi, tuy không trở thành Võ Hoàng, nhưng ngươi lại là người đầu tiên dọa 'Hoàng' bỏ chạy đấy!"
"Ta dọa chạy 'Hoàng'?" Hỏa Vân Nộ sửng sốt, liền cười ha hả, trong giọng mang theo vẻ đắc ý, "Không sai! Không sai! Nói vậy ta còn mạnh hơn lão bất tử ngươi một cấp! Ha ha ha ha!"
Thủy Thanh Hoa liền hết chỗ nói, cũng lười tính toán với lão gia hỏa tự cho mình giỏi này.
Trên khán đài, một người mang ID "Phong Trung Vũ" Kim Tiểu Uyển nhìn xuống, trong lòng phức tạp khó hiểu.
Đồng dạng trong lòng phức tạp, còn có một người, chính là ID "Y Linh" của Mộc Y Linh. Nàng thật không ngờ, lúc ban đầu từ một nam hài mặt dày mày dạn ở trong phòng nàng, hiện giờ chính là nhân vật anh hùng cả thế giới dõi theo, nhưng trong lòng nàng lại luôn cảm thấy thua thiệt hắn, nàng không biết phải đối mặt hắn như thế nào...
Võ Hoàng? Ta chợt buồn cười, đối với xưng hào này ta cũng không quá quan tâm, điều quan trọng nhất là cuối cùng cũng khiến cái tai họa "Hoàng" kia triệt để biến khỏi thế giới này rồi.
"Dương Đào..." Một giọng nói nam nhân tràn ngập từ tính vang lên, nét mặt ta bên dưới mặt nạ chợt cứng lại, con ngươi co rút.
Là "Hoàng"! Hắn không chết?
Lời "Hoàng" tiếp tục vang lên: "Ngươi giỏi lắm! Hoàn mỹ chiêu của ngươi quả nhiên lợi hại, không ngờ ngay cả ta cũng không thể hóa giải! Ngươi còn kiên quyết hủy diệt hoàn toàn phân thân này của ta! Nếu không vì ta còn lưu lại đường lui cho mình, ở một nơi an toàn trong không gian mạng còn lưu lại một bản thể dự phòng, thì đã thật sự bị ngươi xóa sổ khỏi thế giới này rồi... Ngươi chờ đấy, ta sẽ tới tìm ngươi báo thù, trừ phi cả đời ngươi không vào Cực đạo chiến võng hay TT, chỉ cần ngươi vừa bước vào mạng, thân thể của ngươi, ta quyết phải có!"
Nói xong, thì không còn tiếng động nào vang lên nữa.
Lòng ta trầm xuống, ta biết chính mình đã quá coi thường "Hoàng", không hổ là lão quái vật sống hơn 7000 năm, cuối cùng vẫn để lại hậu thủ. Thời cơ tốt nhất đã qua, tương lai nếu muốn tiêu diệt hắn, thì quả khó hơn lên trời! Mà sau chuyện này, "Hoàng" nhất định sẽ càng thêm cẩn thận! Thể dự phòng theo lời hắn, có lẽ giống như một bản sao tập tin để dành. Nếu hắn có thể lưu lại một bản như thế, như vậy tuyệt đối có thể lưu bản thứ 2, thứ 3, khi đó "Hoàng" có thể nói giết mãi không hết, giống như virus máy tính, muốn diệt trừ tận gốc hắn khỏi thế giới này, khả năng hầu như bằng không!
Ta liền cảm thấy thật đau đầu.
Không dám ở lâu thêm trong Cực đạo chiến võng nữa, ta lập tức rời khỏi nơi này.
"Dương lão đệ, chúc mừng ngươi! Ha ha, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã trở thành Võ Hoàng đệ tam rồi!" Thủy Thanh Hoa cười ha ha nói, có thể nhìn ra, ta trở thành Võ Hoàng hắn rất cao hứng.
Ta miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, nói: "Đa tạ, Thủy lão ca, hiện giờ ta hơi mệt, nghỉ ngơi trước vậy."
Thủy Thanh Hoa nhìn ra thần sắc ta không đúng lắm, trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nga một tiếng nói: "Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi!"
Ta trở lại phòng mình, ngã vào giường, thở phào một hơi, trong lòng phiền muộn không thôi.
Ở thế giới hiện thực, có thể nói ta là vô địch, quản gì ngươi là Hoàng Thượng hay là hoàng thiện (=con lươn, nghĩa tiếng hán), ta đều có thể đè chết ngươi. Nhưng thế giới ảo thì lại không giống nữa, ở nơi đó, ta so với "Hoàng", bị vây ở thế yếu tuyệt đối, hơn nữa nếu như không phải ở Cực đạo chiến võng, ta coi như không thể gây hại cho hắn! Mà hắn đối với ta cũng không cần phòng bị, bởi trên cơ bản mà nói, "Hoàng" hiện giờ chỉ là những số liệu lưu trữ, không còn là sinh vật có thực thể nữa.
Bất cứ trở ngại nào đối với hắn cũng như không hề tồn tại. Cho nên chỉ cần ta bước vào mạng TT, hắn liền thông qua kết nối giữa kính mắt TT và mạng xâm nhập cơ thể ta, có thể nói dễ như trở bàn tay!
Thế nhưng, ta cũng hiểu, hắn xâm nhập thì xâm nhập, có thể đoạt lấy quyền khống chế cơ thể ta hay không, thì lại là một chuyện khác. Ai thắng ai thua, vậy phải xem ý chí cùng tinh thần chịu đựng giữa hai người, đến lúc đó sẽ là cục diện thôn phệ đối phương không chết không thôi.
Suy tư hồi lâu, ta cuối cùng tìm được một kẽ hở trong lời "Hoàng" nói trước khi rời đi, hiện giờ "Hoàng" nhất định bị thương không nhẹ, nói cho đúng, có lẽ số liệu của hắn đã bị tổn hại nghiêm trọng. Tối thiểu có thể xác định được, khi đó hắn cũng không nắm chắc đoạt xá thành công, cho nên mới từ bỏ việc thừa dịp ta không phòng bị đột nhập đầu khôi Cực đạo chiến võng xâm chiếm thân thể ta, mà cố ý để lại lời đe dọa, lựa chọn lần sau ta vào Cực đạo chiến võng hoặc TT mà hạ thủ.
Hô...
Ta thở một hơi dài, xem ra sau này cố ít vào Cực đạo chiến võng hay TT nữa, thế giới mạng thật là không an toàn mà, lão quái vật này, tuyệt đối là virus cường hãn nhất từ trước tới nay! Trọng yếu hơn cả, mẹ nó con virus này lại cực kỳ coi trọng ta!
Ta thật không biết làm sao nữa, nghĩ thầm: "Ánh mắt lão quái vật này thật là độc, liếc mắt liền coi trúng thân thể mình, nếu như để hắn đoạt xá thành công, biết được bí mật thân thể ta, thật không biết hắn sẽ mừng rỡ thành bộ dạng gì nữa?"
Cuối cùng ta quyết định không đem chuyện "Hoàng" để lộ ra ngoài. bởi vì "Hoàng" đối với ta thật sự là một uy hiếp không thể coi thường, một khi để người hữu tâm biết, lợi dụng việc này thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Cùng lắm thì cấm mạng! Trong lòng ta ác độc nghĩ, trước kia ở thời không cũ cũng không phải chưa từng cấm mà!
Phi phi vang lên, là Hoàng Phủ Phi Long, tiểu tử này đang cười toét cả miệng: "Lão đại! Chúc mừng nha! Có phải nên đãi tiệc mời khách một phen không?"
Thấy Hoàng Phủ Phi Long, trong đầu ta không khỏi hiện lại những hình ảnh ảo giác sản sinh sau khi trúng Hoàn mỹ chiêu của "Hoàng", không khỏi sinh ra một chút cảm giác cổ quái, miệng thì cười mắng: "Lẽ ra phải là ngươi mang lễ vật tới tỏ vẻ một chút mới phải chứ?"
"Oa! Lão đại, hiện giờ ngươi chính là tông chủ Lâm Phượng các đấy, không cần keo kệt như vậy chứ?" Hoàng Phủ Phi Long hét ầm lên, liền cười hì hì, "Lên phi năng ngay đây, tới nhanh thôi!"
Ta nghĩ một chút, liền quay số gọi cho Tình Không.
"Tông chủ? Không ngờ ngài lại chủ động liên hệ với ta." Tình Không vẫn xinh đẹp như trước, thần thái rất cung kính, nhưng ta xuyên thấu qua hình chiếu liền nhận ra, trong ánh mắt nàng vẫn không có vẻ cung kính thật sự.
Ta cười nhạt, nói: "Trong ba ngày, chuẩn bị cho tốt 100 người, không cần tu vi võ học cao lắm, mấu chốt là có lực lĩnh ngộ, tốt nhất là chân khí thuộc tính thủy, còn có, ở 20 thành thị trọng yếu trong Tân liên bang lựa chọn một địa phương tốt, dựa theo bố trí võ quán triển khai, hiểu rồi chứ?"
"Tông chủ, ý ngài là?" Tình Không có chút đăm chiêu hỏi.
Ta bình tĩnh nói: "Trong nửa tháng tới, ta sẽ tự mình dạy 100 người kia học Thái Cực quyền. Sau nửa tháng, Thái Cực võ quán sẽ chính thức khai môn!"
"Rõ! Tông chủ!" Tình Không sóng mắt lưu động, nhẹ giọng nói: "Tình Không nhất định đem chuyện này làm thật thỏa đáng, không phụ sự kỳ vọng của tông chủ!"
Không bao lâu, Hoàng Phủ Phi Long liền mang theo hai cái chai kim loại tới, vừa nhìn thấy ta liền gọi ta một tiếng lão đại, như là sợ người khác không biết hắn là tiểu đệ của ta vậy.
"Kia là thứ gì?" Ta thấy Hoàng Phủ Phi Long trái phải ôm chặt hai cái chai, không khỏi tò mò hỏi.
Hoàng Phủ Phi Long mang theo vẻ đắc ý nói: "Đây chính là trân bảo của lão cha ta nha! Ta rất vất vả mới lấy được, không kém hơn rượu chúng ta uống ở chỗ Hải tộc đâu, ngày hôm nay nhất định không say không về!"
Nguyên lai là rượu, ta chợt thấy buồn cười, thứ rượu này, ở thế giới tương lai coi như là đồ quý hiếm, không phải người bình thường có thể uống được, xếp vào hàng hóa xa xỉ. Mà rượu ngon khiến Hoàng Phủ Đường cất giấu thật kỹ, khẳng định không phải là vật phàm được.
Hoàng Phủ Phi Long giống như tranh công mở nắp chai, lập tức có hương rượu thấm đậm lòng người xông lên mũi, Hoàng Phủ Phi Long nâng bình hít một hơi thật sâu, nói: "Lão đại, ngươi nghe thử nào!"
Ta còn chưa kịp làm gì, một bóng ảnh vừa hiện, cái chai Hoàng Phủ Phi Long vừa mở ra trên tay hắn lập tức không cánh mà bay, con mắt Hoàng Phủ Phi Long tức thì trợn tròn.
"Rượu thật là thơm! Ha ha ha ha! Tiểu tử Hoàng Phủ gia, ngươi thật là tôn kính bề trên, biết ta thích uống thứ này, ta sẽ không khách khí đâu!" Lời Thủy Thanh Hoa từ xa xa truyền tới.
"Lão đại! Ngài phải làm chủ cho dân phụ!" Hoàng Phủ Phi Long thê thảm kêu to một tiếng.
Ta một cước đá ra, cười mắng: "Cút! Bằng vóc người của ngươi còn là dân phụ hả? Dựng phụ mới xứng chứ?" (dựng phụ= người phụ nữ mang thai, hay là thai phụ)
Hoàng Phủ Phi Long cười ha ha, phi thân tránh thoát.
Đêm hôm đó, ta cùng Hoàng Phủ Phi Long cùng bay lên tầng mây, ngươi một ngụm ta một hớp uống cạn lọ rượu còn lại. Hoàng Phủ Phi Long cực kỳ vui vẻ, mà ta lại vì chuyện "Hoàng" mà phiền muộn, hai người cũng không dùng chân khí bức hơi rượu, hưởng thụ cái cảm giác mơ màng kia, ở trong không trung lảo đảo lắc lư, lúc thì cười to, lúc thì lớn giọng khoác lác, gió đêm thổi trên người, thật là khoan khoái.
08-05-2010, 02:11 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
"Xảy ra chuyện gì vậy? 'Hoàng' đâu rồi? Tại sao đột nhiên không thấy bóng dáng nữa?"
"Hình như ta thấy 'Hoàng' nổ tung thì phải?"
"Có phải Kim Phi Tích thắng rồi không?"
"Kim Phi Tích khiêu chiến thành công rồi? Hắn thành Võ Hoàng?"
...
Lúc mọi người còn đang xôn xao, hệ thống Cực đạo chiến võng sau một hồi trầm lắng từ khi "Hoàng" biến mất chợt phát ra lời thông báo mang giọng nữ mềm mại: "Chúc mừng người chơi Kim Phi Tích, khiêu chiến 'Hoàng' thành công, trở thành Võ Hoàng đệ tam!"
"Waaaaa!"
Mọi người đang chú ý trận đấu này đều ồ lên, lập tức, tiếng hò hét điên cuồng vang vọng khắp ngõ ngách các thành thị trên toàn thế giới.
Võ Hoàng đệ tam! Dưới sự chứng kiến của bọn họ, đã xuất hiện!
"Kim Phi Tích! Kim Phi Tích!..."
"Võ Hoàng! Võ Hoàng!..."
"Dương Đào! Dương Đào!..."
Những tiếng hò hét khẩu hiệu không đồng nhất vang lên khắp Cực đạo chiến võng, nhưng mỗi một lời đều đủ để kinh thiên động địa. Trong những cơn sóng hò hét, Cực đạo chiến võng biến thành hải dương sung sướng điên cuồng!
"Lão đại đúng là lão đại, mẹ nó thật là cường hãn mà, trực tiếp đem 'Hoàng' nghiền thành tương luôn!" Hoàng Phủ Phi Long lẩm bẩm nói tràn đầy ước ao sùng bái.
Thủy Hương Vân nhìn người yêu dấu trên lôi đài, trên mặt hiện vẻ mỉm cười.
Hỏa Vân Nộ về tới khu tuyển thu vừa mừng rỡ vừa phiền muộn chua lè nói: "Cừ thật, danh tiếng đều bị tiểu tử này đoạt hết, lão tử ta ngay cả tuyệt chiêu còn chưa kịp ra, 'Hoàng' lại bị hắn một chưởng đánh không thấy bóng dáng nữa, thật là quá buồn bực mà!"
Thủy Thanh Hoa vỗ vỗ vai Hỏa Vân Nộ, cười ha ha: "Lão quỷ ngươi nên biết đủ thôi, tuy không trở thành Võ Hoàng, nhưng ngươi lại là người đầu tiên dọa 'Hoàng' bỏ chạy đấy!"
"Ta dọa chạy 'Hoàng'?" Hỏa Vân Nộ sửng sốt, liền cười ha hả, trong giọng mang theo vẻ đắc ý, "Không sai! Không sai! Nói vậy ta còn mạnh hơn lão bất tử ngươi một cấp! Ha ha ha ha!"
Thủy Thanh Hoa liền hết chỗ nói, cũng lười tính toán với lão gia hỏa tự cho mình giỏi này.
Trên khán đài, một người mang ID "Phong Trung Vũ" Kim Tiểu Uyển nhìn xuống, trong lòng phức tạp khó hiểu.
Đồng dạng trong lòng phức tạp, còn có một người, chính là ID "Y Linh" của Mộc Y Linh. Nàng thật không ngờ, lúc ban đầu từ một nam hài mặt dày mày dạn ở trong phòng nàng, hiện giờ chính là nhân vật anh hùng cả thế giới dõi theo, nhưng trong lòng nàng lại luôn cảm thấy thua thiệt hắn, nàng không biết phải đối mặt hắn như thế nào...
Võ Hoàng? Ta chợt buồn cười, đối với xưng hào này ta cũng không quá quan tâm, điều quan trọng nhất là cuối cùng cũng khiến cái tai họa "Hoàng" kia triệt để biến khỏi thế giới này rồi.
"Dương Đào..." Một giọng nói nam nhân tràn ngập từ tính vang lên, nét mặt ta bên dưới mặt nạ chợt cứng lại, con ngươi co rút.
Là "Hoàng"! Hắn không chết?
Lời "Hoàng" tiếp tục vang lên: "Ngươi giỏi lắm! Hoàn mỹ chiêu của ngươi quả nhiên lợi hại, không ngờ ngay cả ta cũng không thể hóa giải! Ngươi còn kiên quyết hủy diệt hoàn toàn phân thân này của ta! Nếu không vì ta còn lưu lại đường lui cho mình, ở một nơi an toàn trong không gian mạng còn lưu lại một bản thể dự phòng, thì đã thật sự bị ngươi xóa sổ khỏi thế giới này rồi... Ngươi chờ đấy, ta sẽ tới tìm ngươi báo thù, trừ phi cả đời ngươi không vào Cực đạo chiến võng hay TT, chỉ cần ngươi vừa bước vào mạng, thân thể của ngươi, ta quyết phải có!"
Nói xong, thì không còn tiếng động nào vang lên nữa.
Lòng ta trầm xuống, ta biết chính mình đã quá coi thường "Hoàng", không hổ là lão quái vật sống hơn 7000 năm, cuối cùng vẫn để lại hậu thủ. Thời cơ tốt nhất đã qua, tương lai nếu muốn tiêu diệt hắn, thì quả khó hơn lên trời! Mà sau chuyện này, "Hoàng" nhất định sẽ càng thêm cẩn thận! Thể dự phòng theo lời hắn, có lẽ giống như một bản sao tập tin để dành. Nếu hắn có thể lưu lại một bản như thế, như vậy tuyệt đối có thể lưu bản thứ 2, thứ 3, khi đó "Hoàng" có thể nói giết mãi không hết, giống như virus máy tính, muốn diệt trừ tận gốc hắn khỏi thế giới này, khả năng hầu như bằng không!
Ta liền cảm thấy thật đau đầu.
Không dám ở lâu thêm trong Cực đạo chiến võng nữa, ta lập tức rời khỏi nơi này.
"Dương lão đệ, chúc mừng ngươi! Ha ha, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã trở thành Võ Hoàng đệ tam rồi!" Thủy Thanh Hoa cười ha ha nói, có thể nhìn ra, ta trở thành Võ Hoàng hắn rất cao hứng.
Ta miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, nói: "Đa tạ, Thủy lão ca, hiện giờ ta hơi mệt, nghỉ ngơi trước vậy."
Thủy Thanh Hoa nhìn ra thần sắc ta không đúng lắm, trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nga một tiếng nói: "Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi!"
Ta trở lại phòng mình, ngã vào giường, thở phào một hơi, trong lòng phiền muộn không thôi.
Ở thế giới hiện thực, có thể nói ta là vô địch, quản gì ngươi là Hoàng Thượng hay là hoàng thiện (=con lươn, nghĩa tiếng hán), ta đều có thể đè chết ngươi. Nhưng thế giới ảo thì lại không giống nữa, ở nơi đó, ta so với "Hoàng", bị vây ở thế yếu tuyệt đối, hơn nữa nếu như không phải ở Cực đạo chiến võng, ta coi như không thể gây hại cho hắn! Mà hắn đối với ta cũng không cần phòng bị, bởi trên cơ bản mà nói, "Hoàng" hiện giờ chỉ là những số liệu lưu trữ, không còn là sinh vật có thực thể nữa.
Bất cứ trở ngại nào đối với hắn cũng như không hề tồn tại. Cho nên chỉ cần ta bước vào mạng TT, hắn liền thông qua kết nối giữa kính mắt TT và mạng xâm nhập cơ thể ta, có thể nói dễ như trở bàn tay!
Thế nhưng, ta cũng hiểu, hắn xâm nhập thì xâm nhập, có thể đoạt lấy quyền khống chế cơ thể ta hay không, thì lại là một chuyện khác. Ai thắng ai thua, vậy phải xem ý chí cùng tinh thần chịu đựng giữa hai người, đến lúc đó sẽ là cục diện thôn phệ đối phương không chết không thôi.
Suy tư hồi lâu, ta cuối cùng tìm được một kẽ hở trong lời "Hoàng" nói trước khi rời đi, hiện giờ "Hoàng" nhất định bị thương không nhẹ, nói cho đúng, có lẽ số liệu của hắn đã bị tổn hại nghiêm trọng. Tối thiểu có thể xác định được, khi đó hắn cũng không nắm chắc đoạt xá thành công, cho nên mới từ bỏ việc thừa dịp ta không phòng bị đột nhập đầu khôi Cực đạo chiến võng xâm chiếm thân thể ta, mà cố ý để lại lời đe dọa, lựa chọn lần sau ta vào Cực đạo chiến võng hoặc TT mà hạ thủ.
Hô...
Ta thở một hơi dài, xem ra sau này cố ít vào Cực đạo chiến võng hay TT nữa, thế giới mạng thật là không an toàn mà, lão quái vật này, tuyệt đối là virus cường hãn nhất từ trước tới nay! Trọng yếu hơn cả, mẹ nó con virus này lại cực kỳ coi trọng ta!
Ta thật không biết làm sao nữa, nghĩ thầm: "Ánh mắt lão quái vật này thật là độc, liếc mắt liền coi trúng thân thể mình, nếu như để hắn đoạt xá thành công, biết được bí mật thân thể ta, thật không biết hắn sẽ mừng rỡ thành bộ dạng gì nữa?"
Cuối cùng ta quyết định không đem chuyện "Hoàng" để lộ ra ngoài. bởi vì "Hoàng" đối với ta thật sự là một uy hiếp không thể coi thường, một khi để người hữu tâm biết, lợi dụng việc này thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng.
Cùng lắm thì cấm mạng! Trong lòng ta ác độc nghĩ, trước kia ở thời không cũ cũng không phải chưa từng cấm mà!
Phi phi vang lên, là Hoàng Phủ Phi Long, tiểu tử này đang cười toét cả miệng: "Lão đại! Chúc mừng nha! Có phải nên đãi tiệc mời khách một phen không?"
Thấy Hoàng Phủ Phi Long, trong đầu ta không khỏi hiện lại những hình ảnh ảo giác sản sinh sau khi trúng Hoàn mỹ chiêu của "Hoàng", không khỏi sinh ra một chút cảm giác cổ quái, miệng thì cười mắng: "Lẽ ra phải là ngươi mang lễ vật tới tỏ vẻ một chút mới phải chứ?"
"Oa! Lão đại, hiện giờ ngươi chính là tông chủ Lâm Phượng các đấy, không cần keo kệt như vậy chứ?" Hoàng Phủ Phi Long hét ầm lên, liền cười hì hì, "Lên phi năng ngay đây, tới nhanh thôi!"
Ta nghĩ một chút, liền quay số gọi cho Tình Không.
"Tông chủ? Không ngờ ngài lại chủ động liên hệ với ta." Tình Không vẫn xinh đẹp như trước, thần thái rất cung kính, nhưng ta xuyên thấu qua hình chiếu liền nhận ra, trong ánh mắt nàng vẫn không có vẻ cung kính thật sự.
Ta cười nhạt, nói: "Trong ba ngày, chuẩn bị cho tốt 100 người, không cần tu vi võ học cao lắm, mấu chốt là có lực lĩnh ngộ, tốt nhất là chân khí thuộc tính thủy, còn có, ở 20 thành thị trọng yếu trong Tân liên bang lựa chọn một địa phương tốt, dựa theo bố trí võ quán triển khai, hiểu rồi chứ?"
"Tông chủ, ý ngài là?" Tình Không có chút đăm chiêu hỏi.
Ta bình tĩnh nói: "Trong nửa tháng tới, ta sẽ tự mình dạy 100 người kia học Thái Cực quyền. Sau nửa tháng, Thái Cực võ quán sẽ chính thức khai môn!"
"Rõ! Tông chủ!" Tình Không sóng mắt lưu động, nhẹ giọng nói: "Tình Không nhất định đem chuyện này làm thật thỏa đáng, không phụ sự kỳ vọng của tông chủ!"
Không bao lâu, Hoàng Phủ Phi Long liền mang theo hai cái chai kim loại tới, vừa nhìn thấy ta liền gọi ta một tiếng lão đại, như là sợ người khác không biết hắn là tiểu đệ của ta vậy.
"Kia là thứ gì?" Ta thấy Hoàng Phủ Phi Long trái phải ôm chặt hai cái chai, không khỏi tò mò hỏi.
Hoàng Phủ Phi Long mang theo vẻ đắc ý nói: "Đây chính là trân bảo của lão cha ta nha! Ta rất vất vả mới lấy được, không kém hơn rượu chúng ta uống ở chỗ Hải tộc đâu, ngày hôm nay nhất định không say không về!"
Nguyên lai là rượu, ta chợt thấy buồn cười, thứ rượu này, ở thế giới tương lai coi như là đồ quý hiếm, không phải người bình thường có thể uống được, xếp vào hàng hóa xa xỉ. Mà rượu ngon khiến Hoàng Phủ Đường cất giấu thật kỹ, khẳng định không phải là vật phàm được.
Hoàng Phủ Phi Long giống như tranh công mở nắp chai, lập tức có hương rượu thấm đậm lòng người xông lên mũi, Hoàng Phủ Phi Long nâng bình hít một hơi thật sâu, nói: "Lão đại, ngươi nghe thử nào!"
Ta còn chưa kịp làm gì, một bóng ảnh vừa hiện, cái chai Hoàng Phủ Phi Long vừa mở ra trên tay hắn lập tức không cánh mà bay, con mắt Hoàng Phủ Phi Long tức thì trợn tròn.
"Rượu thật là thơm! Ha ha ha ha! Tiểu tử Hoàng Phủ gia, ngươi thật là tôn kính bề trên, biết ta thích uống thứ này, ta sẽ không khách khí đâu!" Lời Thủy Thanh Hoa từ xa xa truyền tới.
"Lão đại! Ngài phải làm chủ cho dân phụ!" Hoàng Phủ Phi Long thê thảm kêu to một tiếng.
Ta một cước đá ra, cười mắng: "Cút! Bằng vóc người của ngươi còn là dân phụ hả? Dựng phụ mới xứng chứ?" (dựng phụ= người phụ nữ mang thai, hay là thai phụ)
Hoàng Phủ Phi Long cười ha ha, phi thân tránh thoát.
Đêm hôm đó, ta cùng Hoàng Phủ Phi Long cùng bay lên tầng mây, ngươi một ngụm ta một hớp uống cạn lọ rượu còn lại. Hoàng Phủ Phi Long cực kỳ vui vẻ, mà ta lại vì chuyện "Hoàng" mà phiền muộn, hai người cũng không dùng chân khí bức hơi rượu, hưởng thụ cái cảm giác mơ màng kia, ở trong không trung lảo đảo lắc lư, lúc thì cười to, lúc thì lớn giọng khoác lác, gió đêm thổi trên người, thật là khoan khoái.
08-05-2010, 02:11 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|