Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 199: Người cũng có thể vô sỉ tới nước này!

/240


"Ai dám?" Một tên hắc vụ cười lạnh một tiếng, "Nếu còn muốn hắn toàn mạng, ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng làm chuyện gì liều lĩnh!"

Tên hắc vụ còn lại cũng cả giận: "Nhân loại quả nhiên giả dối! Các ngươi dám làm, sao lại không dám để kẻ khác biết chứ?"

Những tên quân nhân đang đi về phía các ký giả liền dừng lại, nhìn về phía mấy người Nghị viên xem ý kiến, lại thấy mấy lão già kia sắc mặt âm trầm phát khiếp, nhưng cũng không nói một lời nào.

Dân chúng Liên bang thông qua màn ảnh theo dõi sự tình tiếp diễn đều ồ lên, bọn họ ngàn vạn lần cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện này lại biến thành như vậy. Liên bang thật sự cấu kết Hải tộc tính kế Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các? Chuyện này không phải quá mức khó tin đi chứ! Chỉ là, sau khi khiếp sợ, những người đầu óc linh hoạt lập tức tìm thấy hứng thú trong tin tức kia, đoán ra nguyên nhân Liên bang vì sao phải làm như vậy, đơn giản chính là vì càng thêm củng cố sự thống trị Chính phủ Liên bang mà thôi, vừa nghĩ như thế tất cả liền hợp tình hợp lý ngay.

"Các ngươi không được nói bậy!" Khổng Anh lời nghiêm nghĩa chính phẫn nộ quát lớn, "Liên bang cùng Ngũ đại thế gia từ trước đến nay đều chung sống hòa bình, Ngũ đại thế gia cũng không tham gia vào chính sự, luôn vì phát triển kinh tế Liên bang mà làm ra cống hiến trác tuyệt, Liên bang có lý do gì phải tính kế bọn họ chứ? Về phần Lâm Phượng các, bọn họ luôn luôn tị thế lánh đời, càng vì tế thế phò nguy làm nhiệm vụ của mình, vậy lại càng không tìm ra lý do gì phải hãm hại họ cả! Hai vị tiền bối ở nơi này nói ra những lời như vậy, cuối cùng có dụng ý gì?"

Khán giả trước màn ảnh nghe lời Khổng Anh nói, đại bộ phận đều âm thầm gật đầu.

Đối với Khổng Anh, ấn tượng ta vẫn còn tốt. Từ lần gặp ở Minh thủ phủ trước kia, ta cũng đã dùng TT tra qua tư liệu của hắn, hắn ghét ác như cừu, ngay thẳng chính trực, trong dân chúng có danh vọng cực lớn, mỹ danh là "Thiết Diện phán quan", tham quan ô lại lớn nhỏ bị hắn bóp nghẹt không dưới trăm người, trong đó có đủ mọi cấp độ. Mà theo biểu hiện của hắn, ta đoán hắn rõ ràng không biết gì về âm mưu do Triệu Vô Cực cùng mấy tên Nghị viên đề ra.

"Hắc! Nói vậy ngươi cho là chúng ta hãm hại các ngươi?" Tên hắc vụ túm lấy Triệu Vô Cực cười lạnh một tiếng, hắc vụ ngưng tụ thành một cánh tay vung lên, một hạt châu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, bùng phát quang mang trắng sáng!

Sau đó, những hình ảnh xuất hiện giữa Đại hội đường.

Thi thể, khắp nơi chỉ là thi thể!

Ngoài khơi xa, các thi thể Hải tộc đủ loại hình dạng kỳ dị phập phềnh không nhúc nhích, từ cách ăn mặc của bọn họ, đều là chiến sĩ Hải tộc!

Hình ảnh dần kéo lên cao, chỉ thấy ngút xa tầm mắt, liên miên mấy dặm tất cả đều là thi thể! Nước biển đã biến thành một mảnh ám hồng!

Trong Đại hội đường vang lên một tiếng hít một hơi lạnh lẽo, mọi người đều bị hình ảnh thê thảm kia chấn trụ.

Các ký giả không dám bỏ sót bất cứ chi tiết nào, cánh tay run rẩy, đem những hình ảnh kia chuyển khắp các góc thế giới nhân loại.

Các khán giả cũng đều chấn động, một số người không chịu đựng nổi, nôn mửa ngay tại chỗ.

Khổng Anh nhìn chằm chằm những hình ảnh kia, con ngươi co rút lại, nói: "Đây, đây là?" lập tức liền biến sắc, nói: "Một đoạn thời gian trước trong hải vực Hải tộc xảy ra biển động cực mạnh, không lẽ các người lại đem tổn thất của biển động tính lên đầu nhân tộc chúng ta sao?"

"Biển động? Hắc hắc, đúng vậy, đúng thật là biển động! Thế nhưng ngươi có biết biển động kia làm sao sinh ra không?" Tên hắc vụ nắm lấy Triệu Vô Cực hắc hắc cười lạnh nói.

Khổng Anh liền ngây ra.

Một tên hắc vụ khác nghiến răng cười lạnh một tiếng, lại một viên hạt châu đi ra, viên châu kia quanh mang rực sáng, liền hiện ra một cảnh tượng kinh người.

Ngoài khơi xa, một đám mây hình chiếc nấm nhanh chóng khoách trương với tốc độ kinh người, ở giữa đám mây nấm kia, nước biển đều bị ép ra ngoài. Những cơn sóng khổng lồ cao hơn 30 mét mạnh mẽ quét sang bốn phương tám hướng xung quanh!

Tràng cảnh chấn động kia, hoàn toàn là cảnh quay 3D thật sự, so với những đoạn phim ảnh dựng lại càng thêm chân thật hơn, tất cả mọi người ở đây cũng cảm thấy tim mình run rẩy.

Khổng Anh thân là quân phán Liên bang, tổng quản quân đội Liên bang, tự nhiên hiểu rõ được đám mây nấm kia đại biểu cái gì, sắc mặt liền khó coi cực điểm.

Mà những quan viên ở nơi này và các khán giả khắp nơi, tuy chưa nhìn thấy vụ nổ hạt nhân thật sự, nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, trên thiên tấn, TT, thậm chí những khóa học lịch sử thời sơ cấp giáo dục, đối với hình dáng vụ nổ và uy lực của những đầu đạn hạt nhân kia cũng có miêu tả khái quát. Hình ảnh này vừa hiện ra, hầu như tất cả mọi người lập tức liên tưởng đến 4 chữ - vũ khí hạt nhân!

Lúc này, dân chúng trong Liên bang Đông đại lục hít một hơi lạnh đủ để ngang hàng với những cơn áp thấp Siberia giá lạnh.

Đầu đạn hạt nhân là thứ gì? Chính là chung cực vũ khí cũng là vũ khí tối cấm kỵ của nhân loại, từ khi Liên bang sáng lập liền định ra điều luật, chỉ có khi nhân loại đối mặt với tuyệt cảnh sinh tử mới có thể sử dụng đầu đạn hạt nhân, bất cứ kẻ nào trái với điều này, dù là Minh thủ đi nữa, cũng chỉ có tử tội!

Mà hiển nhiên, hiện tại tuyệt không phải lúc nhân loại đối mặt với tuyệt cảnh, nhưng đầu đạn hạt nhân đã nổ vang! Hơn nữa còn khoe sắc trên địa bàn Hải tộc!

Sắc mặt Khổng Anh khó coi cực độ: "Ý của tiền bối là, những Hải tộc này lâm nạn, chính là vì vụ nổ hạt nhân kia sinh ra biển động sóng thần tạo thành?"

"Ngươi cũng biết đây là đầu đạn hạt nhân? Ta còn tưởng ngươi sẽ nói đây là trứng gà chứ!" Tên bắt Triệu Vô Cực châm chọc.

Biết rõ là châm chọc, nhưng Khổng Anh dù cứng cỏi cũng không nói ra lời, sắc mặt xanh mét, rõ ràng đã phẫn nộ cực điểm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía những lão già Nghị viên, lạnh lùng: "Ai? Là ai cho các ngươi quyền sử dụng vũ khí hạt nhân?"

Khổng Anh cũng không phải kẻ ngốc, có thể làm quân phán Liên bang, thì tuyệt đối không thể là kẻ ngu được. Có thể qua mặt được hắn, thần không biết quỷ không hay sử dụng vũ khí hạt nhân, chỉ có Nghị hội và Minh thủ mà thôi, mà trong lòng hắn vẫn không tin được Triệu Vô Cực bình thường che giấu rất khá lại tự mình sử dụng vũ khí hạt nhân, cho nên trực tiếp chĩa mũi lao về phía Nghị hội.

Mấy tên thành viên Nghị hội sắc mặt đều khó coi vô cùng, dù cho bọn hắn đều là hạng người lòng dạ thâm sâu, lúc này nhìn tới ánh mắt giết người của "Thiết diện phán quan" liền không dám đối mặt. Những hình ảnh này rơi vào mắt mọi người, liền trở thành biểu hiện chột dạ, sắc mặt Khổng Anh lại càng thêm âm trầm.

Thật ra mấy tên Nghị viên lại rất là oan uổng, vụ nổ hạt nhân sinh ra biển động sóng thần thật là chính xác, nhưng bên Hải tộc chết nhiều người như vậy, lại là chết trước khi đầu đạn nổ, bọn họ cũng biết rõ, đó là do Dương Đào đại chiến với cao thủ Hải tộc gây ra. Những tên cáo già này dù người già đi, nhưng suy nghĩ vẫn còn linh hoạt, lập tức nghĩ tới chỗ mấu chốt, vì sao hai người này lại quên mất chuyện Dương Đào đại chiến với cao thủ Hải tộc, mà lại đem tất cả đổ lên đầu đạn hạt nhân kia?

Mấy tên cáo già cấp tốc quét mắt sang bên ta, xem tới khóe miệng tươi cười như có như không kia, tim nhảy mạnh, biết ngay chính mình đã rơi vào âm mưu của kẻ khác!

"Khổng quân phán, ngài hiểu lầm rồi! Chúng ta làm sao có khả năng một mình vận dụng vũ khí hạt nhân được chứ? Đây chính là chuyện rơi đầu mà!" Lão cáo già A đảo mắt một cái, lập tức ngụy biện.

"Đúng vậy! Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả!" Mấy con cáo già khác liền theo đuôi phủ nhận.

Khổng Anh cười lạnh: "Còn muốn ngụy biện, không phải các ngươi, chẳng lẽ là ta sao?"

"Là Triệu Vô Cực! Là Triệu Vô Cực hạ mệnh lệnh!" Lập tức có một con cáo ném Triệu Vô Cực ra bán.

"Thôi được, tới bước này rồi, ta cũng chỉ có thể nói thật vậy!" Một tên Nghị viện bề ngoài hòa ái dễ gần lắc đầu chép miệng than thở không thôi, dùng ánh mắt thương hại nhìn Triệu Vô Cực trên diễn đài, "Nói vậy mọi người đều kỳ quái vì sao Triệu Vô Cực lại từ chức Minh thủ, kỳ thật chính là vì chuyện này, chúng ta mới ra nghị quyết phế bỏ chức Minh thủ của hắn! Nói thật, chuyện này chúng ta xử lý không nổi, chúng ta không nên giấu diếm thay Triệu Vô Cực."

Mấy con cáo khác liền hùa theo, chúng biết rõ dưới nhiều ánh mắt như vậy, một khi tội danh tư lợi sử dụng vũ khí hạt nhân được làm rõ, quản ngươi có phải là Nghị viên Liên bang hay không, đều chỉ có một con đường chết mà thôi. Cho nên, lúc này bọn họ đều thống nhất ý kiến, hi sinh Triệu Vô Cực bảo toàn bản thân, vội vã chạy theo phụ họa, than ngắn thở dài, liên thanh ta có tội ta có tội, ra dáng đau lòng ăn năn không thôi.

Ta trợn mắt há mồm mà nhìn mấy lão già kia diễn tuồng, thật là bội phục sát đất, cuối cùng cũng biết được, nguyên lai người cũng có thể vô sỉ tới nước này! Chỉ nói mấy lời như thế, liền khiến cho mọi chuyện giống như thật vậy.

Ánh mắt mọi người thoáng cái tập trung trên người Triệu Vô Cực đang bị tên hắc vụ kia kẹp chặt, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi và cảnh giác.

Ngoài dự liệu của mọi người, sắc mặt Triệu Vô Cực lại rất bình tĩnh.

Ánh mắt Triệu Vô Cực cực nhanh quét trên người ta một chút, nhìn sang hướng những kẻ đổ hết trách nhiệm lên người hắn, dùng ánh mắt thương hại nhìn những tên Nghị viên kia, trong lòng sinh ra một cổ thê lương, khóe miệng lộ ra một tia mỉa mai, Dương Đào ơi Dương Đào, thì ra đây là mục đích của ngươi sao? Khiến cho ta trước mặt tất cả người trên Đông đại lục mà thân bại danh liệt?

"Phụ thân..." Triệu Cương truyền âm sang Triệu Vô Cực, hiện giờ hắn cũng sinh ra cảm giác không ổn, kẻ biết rõ nhân quả trong đó như hắn, cũng đã phát giác ra đây rõ ràng là một hồi âm mưu nhắm vào Triệu Vô Cực và hắn!

Mà kẻ bày ra âm mưu này... Ánh mắt Triệu Cương dừng lại trên người ta, con ngươi liền co rụt lại.

Khổng Anh nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực một hồi, sau đó nói với hai gã hắc vụ: "Hai vị tiền bối trước đó có nói hắn cùng Hải tộc các vị liên hợp lại âm mưu tính kế Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các, âm mưu này cuối cùng là gì?"

Kẻ tóm lấy Triệu Cương cười lạnh một tiếng, liền đem âm mưu nhân tộc phái người cấu kết Hải tộc ám hại Ngũ đại thế gia cùng Lâm Phượng các nói ra, trong đó lại sửa chữa một điểm, đó là khi ta cùng những hậu bối Ngũ đại thế gia tới nơi, bất ngờ trợ giúp Hải tộc giải quyết một đại phiền toái liên quan đến tồn vong Hải tộc. Hải tộc biết ân báo đáp, liền không làm khó đoàn người chúng ta, tiễn chúng ta rời khỏi lãnh địa Hải tộc. Chuyện kế tiếp như cũ, ta cùng bọn người Hoàng Phủ Phi Long bước vào phi năng đón chúng ta trở về Đông đại lục, liền gặp phải vụ nổ hạt nhân.

Chuyện ta cùng mấy người hậu bối Ngũ đại thế gia đi sứ Hải tộc Khổng Anh cũng biết, nhưng hắn vẫn tưởng ta vì đàm phán hòa bình mà đi, lúc này nghe tên hắc vụ kia kể lại tình hình thực tế, sắc mặt hắn âm trầm hết chỗ nói, quay đầu sang các gia chủ Ngũ đại thế gia và ta hỏi: "Dương tông chủ, các vị gia chủ, lời của vị tiền bối Hải tộc này nói có thật vậy không?"

Mấy gia chủ liếc nhìn nhau, tuy rất kinh ngạc vì sao ở giữa lại sửa lại một đoạn, nhưng đều là hạng cáo già, biết rõ đây là thời cơ tốt nhất xô ngã Triệu Vô Cực, cho nên đều gật đầu. Chỉ có Kim Tiểu Uyển, luôn nhìn ta chằm chằm, khiến cho tim ta đập thình thịch không thôi.

dansinh

18-05-2010, 03:12 PM

Cực Phẩm Chiến Thần


/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status