Mỹ phụ trung niên lớn tuổi nhất cười nói: "Được rồi được rồi, các ngươi đừng làm khó hắn nữa, lần này Dương Đào đến đây, khẳng định là có chuyện gì."
"Đúng vậy!" Ta gật đầu liên tục, nói: "Ta chuẩn bị đem chức tông chủ truyền cho Tiểu Lan, cho nên đặc biệt tới báo!"
Ba vị lão tông chủ sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, nhưng không hỏi nhiều.
Mỹ phụ trung niên gật đầu nói: "Ngươi là tông chủ Lâm Phượng các đương đại, hiện giờ trong Lâm Phượng các ngươi là lớn nhất, có quyết định gì ngươi tự làm, ta tin ngươi làm như vậy, tự nhiên sẽ có lý do của ngươi." Lập tức nàng cười pha chút thâm ý, "Chúng ta đều tin tưởng ngươi tuyệt không bất lợi với Lâm Phượng các."
Hai người khác cũng gật đầu.
Ta biết các nàng cũng rõ ta là ca ca Lan Vọng Ca tổ sư gia Lâm Phượng các, cho nên mới nói như thế. Ta mỉm cười, nói: "Đã như vậy, Dương Đào cũng không có gì cần nói nữa... Được rồi, ba vị tiền bối tham ngộ thế nào?"
Tam nữ đều lắc đầu, Vân Yên nói: "Mấy người chúng ta ở đây tham ngộ nhiều năm, nhưng hiệu quả không lớn, muốn đột phá thần giai, quả nhiên không phải chuyện dễ dàng như vậy..." Trong giọng nói đã có chút nản lòng.
Ta liếc nhìn bức vách ghi chữ "Đạo", lúc này ta nhìn vào, cũng không có nhiều cảm giác lắm, cũng không như lần đầu tới đây nhìn thấy chữ "Đạo" liền rơi vào cảnh giới kỳ diệu.
Lúc đó ta cũng không hỏi nhiều, lúc này lại đối với nó trở nên hiếu kỳ, hỏi: "Ba vị tiền bối, chữ này là do người nào viết ra, lại có thể khiến người ta đột phá thần giai?" Tâm niệm chợt động, "Chẳng lẽ---"
Nữ tử mỹ lệ lớn tuổi hơn Vân Yên gật đầu, nói: "Không sai, chữ kia vốn là do tổ sư gia trước khi rời Lâm Phượng các lưu lại!"
Sắc mặt ta khẽ biến, lẳng lặng nhìn chữ "Đạo" như rồng bay phượng múa trên vách núi, chữ kia là do muội muội viết? Đây là bút tích của muội muội? Ngẩn người nhìn nó, ánh mắt ta dần trở nên nhu hòa.
"Di?" Một tiếng kinh nghi kéo lực chú ý ta thu lại, nhìn về trung niên mỹ phụ phát ra âm thanh, đã thấy nàng kinh ngạc nhìn về phía Triệu Thu Hàn bên người ta.
Ta quay đầu nhìn lại, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Triệu Thu Hàn lúc này đang ngẩng đầu, sửng sờ nhìn chữ "Đạo" trên vách núi, trên người nổi lên một tầng quầng sáng màu bạc nhàn nhạt, đem cả người nàng bao phủ bên trong.
Tình huống như vậy... Ta quay đầu nghi hoặc hỏi ba vị tiền bối: "Lẽ nào?"
Ba người liếc mắt nhìn nhau. Sau đó đều gật đầu.
Vân Yên nhìn Triệu Thu Hàn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và thưởng thức, than thở: "Một kỳ nữ ngộ tính phi phàm, chữ trên vách này, hàng năm chúng ta sẽ điều một nhóm đệ tử tu vi tăng nhanh tới xem. Nhưng trước đó không ai có thể đủ lĩnh ngộ đạo lý bao hàm trong đó! Lần trước ngươi vừa nhìn lần đầu liền bước vào trạng thái 'ngộ' đã làm chúng ta kinh ngạc không thôi. Không ngờ lần này ngươi dẫn tới một cô bé này, cũng có thể làm được như vậy!" Lập tức nàng lại lộ vẻ cười, nhìn ta trêu chọc: "Thật nhìn không ra, ánh mắt của ngươi không tệ! Nữ tử có thiên phú như vậy, chính là ức người tuyển một, ngươi phải nên quý trọng hơn đấy!"
Nữ tử mỹ lệ lớn hơn Vân Yên một chút che miệng cười nói: "Dương Đào, có phải ngươi nên giới thiệu cho chúng ta cô bé này không?"
Ta đối với Triệu Thu Hàn có thể giống ta vừa gặp liền bước vào trạng thái kỳ diệu rất vui mừng, cũng không quan tâm Vân Yên đùa cợt, cười ha ha nói: "Các vị tiền bối, đã quên giới thiệu cho các ngươi, nàng gọi Triệu Thu Hàn. Là Minh thủ Liên bang hiện tại!"
Biết được thân phận Triệu Thu Hàn, lại khiến tam nữ sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Thật không ngờ Triệu Thu Hàn có địa vị lớn như vậy.
Vân Yên giật mình nói: "Lúc nào Minh thủ Liên bang có thể do nữ nhân đảm đương?"
Ta tự nhiên không thể nói là lúc nam nhân Triệu gia chết hết, mỉm cười, nói: "Hiện tại là thời đại tiến bộ, phụ nữ cũng là một nửa bầu trời, nữ nhân làm Minh thủ cũng không có gì lạ."
Tam nữ liếc mắt nhìn nhau, mỹ phụ trung niên thở dài nói: "Xem ra chúng ta lâu ngày không xuất thế, thật đã quá lạc hậu rồi." Lập tức lại liếc nhìn Triệu Thu Hàn, "Chỉ là tiểu nha đầu này thật rất tốt, tuổi trẻ có thể trở thành Minh thủ Liên bang, trọng trách trên người khẳng định rất nặng."
Nữ tử mỹ lệ lớn hơn Vân Yên cười nói: "Vừa rồi Vân Yên nói ánh mắt ngươi không tệ, hiện giờ xem ra thật không sai, bằng hình dạng của ngươi, có thể tìm được cô gái như vậy trở thành bạn hiền, coi như ngươi có bản sự!"
Nghe xong lời này ta lại có chút buồn bực, cái gì là "bằng hình dạng của ngươi" chứ? Tuy rằng ta lớn lên bình thường, nhưng hơn người ở chỗ có mị lực mà, mỹ nữ tới tay không phải chuyện một hai sao, ở trong Liên bang, không biết có bao nhiêu cô nương đem ta trở thành tình nhân trong mộng kia mà. Ngoài miệng lại vội vã phủ nhận: "Tiền bối đừng hiểu lầm, ta cùng Thu Hàn chỉ là bằng hữu bình thường bằng." Dù sao hiện tại Triệu Thu Hàn đã không nghe được, cho nên cũng không sợ nàng thương tâm.
"Phải không?" Vân Yên nheo mắt, khóe miệng nhếch lên vòng cung xinh đẹp: "Muốn gạt chúng ta không dễ vậy đâu nha! Tuy rằng không biết ngươi đối với nha đầu kia thế nào, nhưng ta nhìn ra được, nha đầu kia đối với ngươi rất có ý kia!"
Mỹ phụ trung niên mỉm cười nói: "Ta xem cô ta ánh mắt trong suốt, tướng mạo đoan chính, thật là một cô nương tốt, nếu như ngươi có ý với nàng, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ."
Ta cười khổ một tiếng, nói: "Ba vị tiền bối coi trọng rồi, nàng vẫn còn thân phận Minh thủ mà?"
Mỹ phụ trung niên cười hì hì nói: "Điểm thân phận, đúng là một phương diện, nhưng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nếu như ngươi cùng cô bé kia kết thành đôi, đối với sự phát triển Lâm Phượng các là rất có lợi. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, Lâm Phượng các phát triển đến hôm nay, có cần phải mượn lực lượng Chính phủ Liên bang, đã không quan trọng lắm, chủ yếu vẫn xem ý của ngươi đối với cô bé kia. Chỉ là, ngươi không nên nói với ta, ngươi đối với cô nương người ta một chút ý nghĩ cũng không có? Ngươi nếu có thể đưa nàng tới cấm địa Lâm Phượng các, đã nói rõ quan hệ giữa các ngươi không đơn giản."
Ta thầm cười khổ, đích xác không đơn giản, bằng hữu không giống bằng hữu, chủ tớ không giống chủ tớ.
"Ba vị tiền bối, các người xem Thu Hàn cần thời gian bao lâu mới có thể tỉnh lại?" Ta hỏi.
Tam nữ đồng thời lắc đầu, Vân Yên nói: "Cái này cũng không nhất định, thời gian có dài có ngắn, ngắn tỷ như ngươi, chỉ 3 ngày liền thanh tỉnh, dài thì không nhất định, có 1 năm, có 10 năm, 50 cũng có, giống ta trước đây, chính là ở đây ngộ 3 tháng."
"Ta là 8 tháng." Nữ tử mỹ lệ lớn hơn Vân Yên nói.
"Ta là 2 năm." Mỹ phụ trung niên nói.
Ta kinh ngạc, sửng sốt một chút mới nói: "Vậy có phải là thời gian càng dài càng tốt?"
Vân Yên cười hi hi, nói: "Hoàn toàn tương phản, là càng ngắn càng tốt, ngươi tiến nhập ngộ thời gian càng ngắn, liền nói rõ tu vi tâm thần của ngươi tăng trưởng càng nhanh càng ổn định, đã đạt đến mức có thể thoát ly vòng cấm cố, thứ mà ngươi ngộ được, không ít hơn người khác ngộ hàng chục năm... Nói tiếp, ở nơi này, tựa hồ chỉ có thể ngộ tối đa tới cảnh giới thiên giai thượng phẩm... Còn như thần giai, cũng chỉ là chúng ta hy vọng mà thôi."
Hai người khác cũng thầm đồng ý gật đầu.
Ta kinh ngạc không thôi, trong lòng nhớ tới điển cố Đạt Ma diện bích 9 năm sẽ thành chính quả, theo như vậy, cảnh giới Đạt Ma so với ta còn kém quá xa? Miệng nói: "Nói như vậy, thời gian Thu Hàn tỉnh lại cũng không xác định được?"
Tam nữ đều gật đầu.
Ta nhìn Triệu Thu Hàn bao phủ trong một mảnh quang hoa màu bạc, nói: "Đã như vậy, Thu Hàn tạm thời giao cho ba vị tiền bối vậy, chờ nàng tỉnh lại, để Tiểu Lan dẫn nàng trở lại Địa Cầu, dùng phi phi liên hệ với ta!"
Tam nữ không dị nghị, Vân Yên đùa: "Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố tốt tiểu tức phụ của ngươi!"
Cái lão nữ nhân này... Ta đối với Vân Yên hận tới ngứa răng, một bó tuổi rồi còn giả thanh thuần, đùa giỡn hậu bối, thật sự là thiếu nữ trong lốt lão nhân mà, đều nói càng sống lâu càng trẻ tuổi, chỉ sợ chính là đây rồi...
Rời Hồi đạo tiểu viện, ta lập tức trở lại chỗ Phiêu miễu cư, màn chắn hắc điện chân khí vẫn ở đó như trước, ta dùng thần niệm quét một chút, tình hình bên trong rất ổn định, khiến ta yên tâm.
"Tông chủ!" Thấy ta tới, Vân Trần Vân Ý đang cảnh giới cao độ cung kính nói.
Ta gật đầu, theo tay vung lên, màn chắn chân khí tự động phân giải, trở về trong trong cơ thể ta, chiếc kén chân khí màu đen bên trong lộ ra, hiện giờ so với ban đầu nhỏ hơn một ít, ta tính toán một chút, chiếu theo thế như vậy, trong vòng một ngày nàng có thể tiêu hóa xong số chân khí này rồi.
Cũng không dự định lập tức quay về Địa Cầu, ta liền thủ ở chỗ này, vì Tiểu Lan bảo hộ.
Thời gian 1 ngày trôi qua nhanh chóng, chiếc kén đen chỉ còn lại một tầng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được bóng người yểu điệu bên trong.
Rốt cục, một tia chân khí cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Tiểu Lan. Trong sát na, trên người Tiểu Lan bỗng nhiên bộc phát ra quang mang trắng sáng mãnh liệt, ánh sáng này mãnh liệt như vậy, đem hơn một nửa Lâm Phượng các chiếu sáng rực rỡ, nhưng lại không khiến người ta cảm giác chói mắt. Càng làm cho người ta kỳ quái hơn, tuy ánh sáng kia tạo ra uy thế lớn như vậy, nhưng người trong Lâm Phượng các không cảm nhận được bất cứ dao động chân khí nào tồn tại!
Mà ở trong quần sáng này, một cô gái vóc người lả lướt cao gầy, chậm rãi mở mắt.
Đây là một đôi mắt như thu thủy, trong trẻo lạnh lùng mà bình lặng.
Phảng phất gió thổi mặt hồ, ánh mắt nổi lên một tia dao động, ánh mắt dừng trên một người đang nhìn thân thể của hắn chủ nhân ánh mắt kia.
Cô gái dịu dàng hành lễ, thanh âm như u cốc thâm tuyền: "Tiểu Lan tham kiến tông chủ!"
Ta nhẹ nhàng nâng lên, nói: "Đứng lên đi."
Tiểu Lan đứng lên, cảm giác thân thể mình có chút dị dạng, tựa hồ y phục trên người nhỏ đi rất nhiều, thật là chật chội, mà tầm nhìn đôi mắt, tựa hồ cũng cao hơn. Mang theo nghi hoặc, nàng sờ sờ thân thể chính mình, nhất thời ngây dại, lại sờ sờ mặt mình, càng thêm khiếp sợ.
Mà ta, nhìn chằm chằm Tiểu Lan trước mắt, lại càng tam hoa tụ đỉnh, ngũ chi tề đỉnh. (@: ngũ khí chứ nhỉ, ngũ chi thì O_o)
Tiểu Lan bây giờ, hoàn toàn bất đồng Tiểu Lan trước kia, không chỉ thân cao gầy hơn trước rất nhiều, vốn từ 1m6 trực tiếp thành hơn 1m7, mà nhìn qua, bộ phận cao nhất tựa hồ là đôi chân ngọc của nàng, thể hiện rất rõ, hai làn chân ngọc thon dài, dù là người mẫu siêu sao trên TV trước kia ta xem, cũng không có được đôi chân xinh đẹp như vậy.
20-07-2010, 10:44 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
"Đúng vậy!" Ta gật đầu liên tục, nói: "Ta chuẩn bị đem chức tông chủ truyền cho Tiểu Lan, cho nên đặc biệt tới báo!"
Ba vị lão tông chủ sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, nhưng không hỏi nhiều.
Mỹ phụ trung niên gật đầu nói: "Ngươi là tông chủ Lâm Phượng các đương đại, hiện giờ trong Lâm Phượng các ngươi là lớn nhất, có quyết định gì ngươi tự làm, ta tin ngươi làm như vậy, tự nhiên sẽ có lý do của ngươi." Lập tức nàng cười pha chút thâm ý, "Chúng ta đều tin tưởng ngươi tuyệt không bất lợi với Lâm Phượng các."
Hai người khác cũng gật đầu.
Ta biết các nàng cũng rõ ta là ca ca Lan Vọng Ca tổ sư gia Lâm Phượng các, cho nên mới nói như thế. Ta mỉm cười, nói: "Đã như vậy, Dương Đào cũng không có gì cần nói nữa... Được rồi, ba vị tiền bối tham ngộ thế nào?"
Tam nữ đều lắc đầu, Vân Yên nói: "Mấy người chúng ta ở đây tham ngộ nhiều năm, nhưng hiệu quả không lớn, muốn đột phá thần giai, quả nhiên không phải chuyện dễ dàng như vậy..." Trong giọng nói đã có chút nản lòng.
Ta liếc nhìn bức vách ghi chữ "Đạo", lúc này ta nhìn vào, cũng không có nhiều cảm giác lắm, cũng không như lần đầu tới đây nhìn thấy chữ "Đạo" liền rơi vào cảnh giới kỳ diệu.
Lúc đó ta cũng không hỏi nhiều, lúc này lại đối với nó trở nên hiếu kỳ, hỏi: "Ba vị tiền bối, chữ này là do người nào viết ra, lại có thể khiến người ta đột phá thần giai?" Tâm niệm chợt động, "Chẳng lẽ---"
Nữ tử mỹ lệ lớn tuổi hơn Vân Yên gật đầu, nói: "Không sai, chữ kia vốn là do tổ sư gia trước khi rời Lâm Phượng các lưu lại!"
Sắc mặt ta khẽ biến, lẳng lặng nhìn chữ "Đạo" như rồng bay phượng múa trên vách núi, chữ kia là do muội muội viết? Đây là bút tích của muội muội? Ngẩn người nhìn nó, ánh mắt ta dần trở nên nhu hòa.
"Di?" Một tiếng kinh nghi kéo lực chú ý ta thu lại, nhìn về trung niên mỹ phụ phát ra âm thanh, đã thấy nàng kinh ngạc nhìn về phía Triệu Thu Hàn bên người ta.
Ta quay đầu nhìn lại, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Triệu Thu Hàn lúc này đang ngẩng đầu, sửng sờ nhìn chữ "Đạo" trên vách núi, trên người nổi lên một tầng quầng sáng màu bạc nhàn nhạt, đem cả người nàng bao phủ bên trong.
Tình huống như vậy... Ta quay đầu nghi hoặc hỏi ba vị tiền bối: "Lẽ nào?"
Ba người liếc mắt nhìn nhau. Sau đó đều gật đầu.
Vân Yên nhìn Triệu Thu Hàn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và thưởng thức, than thở: "Một kỳ nữ ngộ tính phi phàm, chữ trên vách này, hàng năm chúng ta sẽ điều một nhóm đệ tử tu vi tăng nhanh tới xem. Nhưng trước đó không ai có thể đủ lĩnh ngộ đạo lý bao hàm trong đó! Lần trước ngươi vừa nhìn lần đầu liền bước vào trạng thái 'ngộ' đã làm chúng ta kinh ngạc không thôi. Không ngờ lần này ngươi dẫn tới một cô bé này, cũng có thể làm được như vậy!" Lập tức nàng lại lộ vẻ cười, nhìn ta trêu chọc: "Thật nhìn không ra, ánh mắt của ngươi không tệ! Nữ tử có thiên phú như vậy, chính là ức người tuyển một, ngươi phải nên quý trọng hơn đấy!"
Nữ tử mỹ lệ lớn hơn Vân Yên một chút che miệng cười nói: "Dương Đào, có phải ngươi nên giới thiệu cho chúng ta cô bé này không?"
Ta đối với Triệu Thu Hàn có thể giống ta vừa gặp liền bước vào trạng thái kỳ diệu rất vui mừng, cũng không quan tâm Vân Yên đùa cợt, cười ha ha nói: "Các vị tiền bối, đã quên giới thiệu cho các ngươi, nàng gọi Triệu Thu Hàn. Là Minh thủ Liên bang hiện tại!"
Biết được thân phận Triệu Thu Hàn, lại khiến tam nữ sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Thật không ngờ Triệu Thu Hàn có địa vị lớn như vậy.
Vân Yên giật mình nói: "Lúc nào Minh thủ Liên bang có thể do nữ nhân đảm đương?"
Ta tự nhiên không thể nói là lúc nam nhân Triệu gia chết hết, mỉm cười, nói: "Hiện tại là thời đại tiến bộ, phụ nữ cũng là một nửa bầu trời, nữ nhân làm Minh thủ cũng không có gì lạ."
Tam nữ liếc mắt nhìn nhau, mỹ phụ trung niên thở dài nói: "Xem ra chúng ta lâu ngày không xuất thế, thật đã quá lạc hậu rồi." Lập tức lại liếc nhìn Triệu Thu Hàn, "Chỉ là tiểu nha đầu này thật rất tốt, tuổi trẻ có thể trở thành Minh thủ Liên bang, trọng trách trên người khẳng định rất nặng."
Nữ tử mỹ lệ lớn hơn Vân Yên cười nói: "Vừa rồi Vân Yên nói ánh mắt ngươi không tệ, hiện giờ xem ra thật không sai, bằng hình dạng của ngươi, có thể tìm được cô gái như vậy trở thành bạn hiền, coi như ngươi có bản sự!"
Nghe xong lời này ta lại có chút buồn bực, cái gì là "bằng hình dạng của ngươi" chứ? Tuy rằng ta lớn lên bình thường, nhưng hơn người ở chỗ có mị lực mà, mỹ nữ tới tay không phải chuyện một hai sao, ở trong Liên bang, không biết có bao nhiêu cô nương đem ta trở thành tình nhân trong mộng kia mà. Ngoài miệng lại vội vã phủ nhận: "Tiền bối đừng hiểu lầm, ta cùng Thu Hàn chỉ là bằng hữu bình thường bằng." Dù sao hiện tại Triệu Thu Hàn đã không nghe được, cho nên cũng không sợ nàng thương tâm.
"Phải không?" Vân Yên nheo mắt, khóe miệng nhếch lên vòng cung xinh đẹp: "Muốn gạt chúng ta không dễ vậy đâu nha! Tuy rằng không biết ngươi đối với nha đầu kia thế nào, nhưng ta nhìn ra được, nha đầu kia đối với ngươi rất có ý kia!"
Mỹ phụ trung niên mỉm cười nói: "Ta xem cô ta ánh mắt trong suốt, tướng mạo đoan chính, thật là một cô nương tốt, nếu như ngươi có ý với nàng, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ."
Ta cười khổ một tiếng, nói: "Ba vị tiền bối coi trọng rồi, nàng vẫn còn thân phận Minh thủ mà?"
Mỹ phụ trung niên cười hì hì nói: "Điểm thân phận, đúng là một phương diện, nhưng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nếu như ngươi cùng cô bé kia kết thành đôi, đối với sự phát triển Lâm Phượng các là rất có lợi. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, Lâm Phượng các phát triển đến hôm nay, có cần phải mượn lực lượng Chính phủ Liên bang, đã không quan trọng lắm, chủ yếu vẫn xem ý của ngươi đối với cô bé kia. Chỉ là, ngươi không nên nói với ta, ngươi đối với cô nương người ta một chút ý nghĩ cũng không có? Ngươi nếu có thể đưa nàng tới cấm địa Lâm Phượng các, đã nói rõ quan hệ giữa các ngươi không đơn giản."
Ta thầm cười khổ, đích xác không đơn giản, bằng hữu không giống bằng hữu, chủ tớ không giống chủ tớ.
"Ba vị tiền bối, các người xem Thu Hàn cần thời gian bao lâu mới có thể tỉnh lại?" Ta hỏi.
Tam nữ đồng thời lắc đầu, Vân Yên nói: "Cái này cũng không nhất định, thời gian có dài có ngắn, ngắn tỷ như ngươi, chỉ 3 ngày liền thanh tỉnh, dài thì không nhất định, có 1 năm, có 10 năm, 50 cũng có, giống ta trước đây, chính là ở đây ngộ 3 tháng."
"Ta là 8 tháng." Nữ tử mỹ lệ lớn hơn Vân Yên nói.
"Ta là 2 năm." Mỹ phụ trung niên nói.
Ta kinh ngạc, sửng sốt một chút mới nói: "Vậy có phải là thời gian càng dài càng tốt?"
Vân Yên cười hi hi, nói: "Hoàn toàn tương phản, là càng ngắn càng tốt, ngươi tiến nhập ngộ thời gian càng ngắn, liền nói rõ tu vi tâm thần của ngươi tăng trưởng càng nhanh càng ổn định, đã đạt đến mức có thể thoát ly vòng cấm cố, thứ mà ngươi ngộ được, không ít hơn người khác ngộ hàng chục năm... Nói tiếp, ở nơi này, tựa hồ chỉ có thể ngộ tối đa tới cảnh giới thiên giai thượng phẩm... Còn như thần giai, cũng chỉ là chúng ta hy vọng mà thôi."
Hai người khác cũng thầm đồng ý gật đầu.
Ta kinh ngạc không thôi, trong lòng nhớ tới điển cố Đạt Ma diện bích 9 năm sẽ thành chính quả, theo như vậy, cảnh giới Đạt Ma so với ta còn kém quá xa? Miệng nói: "Nói như vậy, thời gian Thu Hàn tỉnh lại cũng không xác định được?"
Tam nữ đều gật đầu.
Ta nhìn Triệu Thu Hàn bao phủ trong một mảnh quang hoa màu bạc, nói: "Đã như vậy, Thu Hàn tạm thời giao cho ba vị tiền bối vậy, chờ nàng tỉnh lại, để Tiểu Lan dẫn nàng trở lại Địa Cầu, dùng phi phi liên hệ với ta!"
Tam nữ không dị nghị, Vân Yên đùa: "Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố tốt tiểu tức phụ của ngươi!"
Cái lão nữ nhân này... Ta đối với Vân Yên hận tới ngứa răng, một bó tuổi rồi còn giả thanh thuần, đùa giỡn hậu bối, thật sự là thiếu nữ trong lốt lão nhân mà, đều nói càng sống lâu càng trẻ tuổi, chỉ sợ chính là đây rồi...
Rời Hồi đạo tiểu viện, ta lập tức trở lại chỗ Phiêu miễu cư, màn chắn hắc điện chân khí vẫn ở đó như trước, ta dùng thần niệm quét một chút, tình hình bên trong rất ổn định, khiến ta yên tâm.
"Tông chủ!" Thấy ta tới, Vân Trần Vân Ý đang cảnh giới cao độ cung kính nói.
Ta gật đầu, theo tay vung lên, màn chắn chân khí tự động phân giải, trở về trong trong cơ thể ta, chiếc kén chân khí màu đen bên trong lộ ra, hiện giờ so với ban đầu nhỏ hơn một ít, ta tính toán một chút, chiếu theo thế như vậy, trong vòng một ngày nàng có thể tiêu hóa xong số chân khí này rồi.
Cũng không dự định lập tức quay về Địa Cầu, ta liền thủ ở chỗ này, vì Tiểu Lan bảo hộ.
Thời gian 1 ngày trôi qua nhanh chóng, chiếc kén đen chỉ còn lại một tầng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được bóng người yểu điệu bên trong.
Rốt cục, một tia chân khí cuối cùng hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Tiểu Lan. Trong sát na, trên người Tiểu Lan bỗng nhiên bộc phát ra quang mang trắng sáng mãnh liệt, ánh sáng này mãnh liệt như vậy, đem hơn một nửa Lâm Phượng các chiếu sáng rực rỡ, nhưng lại không khiến người ta cảm giác chói mắt. Càng làm cho người ta kỳ quái hơn, tuy ánh sáng kia tạo ra uy thế lớn như vậy, nhưng người trong Lâm Phượng các không cảm nhận được bất cứ dao động chân khí nào tồn tại!
Mà ở trong quần sáng này, một cô gái vóc người lả lướt cao gầy, chậm rãi mở mắt.
Đây là một đôi mắt như thu thủy, trong trẻo lạnh lùng mà bình lặng.
Phảng phất gió thổi mặt hồ, ánh mắt nổi lên một tia dao động, ánh mắt dừng trên một người đang nhìn thân thể của hắn chủ nhân ánh mắt kia.
Cô gái dịu dàng hành lễ, thanh âm như u cốc thâm tuyền: "Tiểu Lan tham kiến tông chủ!"
Ta nhẹ nhàng nâng lên, nói: "Đứng lên đi."
Tiểu Lan đứng lên, cảm giác thân thể mình có chút dị dạng, tựa hồ y phục trên người nhỏ đi rất nhiều, thật là chật chội, mà tầm nhìn đôi mắt, tựa hồ cũng cao hơn. Mang theo nghi hoặc, nàng sờ sờ thân thể chính mình, nhất thời ngây dại, lại sờ sờ mặt mình, càng thêm khiếp sợ.
Mà ta, nhìn chằm chằm Tiểu Lan trước mắt, lại càng tam hoa tụ đỉnh, ngũ chi tề đỉnh. (@: ngũ khí chứ nhỉ, ngũ chi thì O_o)
Tiểu Lan bây giờ, hoàn toàn bất đồng Tiểu Lan trước kia, không chỉ thân cao gầy hơn trước rất nhiều, vốn từ 1m6 trực tiếp thành hơn 1m7, mà nhìn qua, bộ phận cao nhất tựa hồ là đôi chân ngọc của nàng, thể hiện rất rõ, hai làn chân ngọc thon dài, dù là người mẫu siêu sao trên TV trước kia ta xem, cũng không có được đôi chân xinh đẹp như vậy.
20-07-2010, 10:44 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|