“Có câu nói thế nào nhỉ? Nga, được rồi, ‘nhân sinh hà xủ bất tương phùng’, là nói thế này sao? Lục Tử Khiêm đồng học?” ta hài hước nhìn Lục Tử Khiêm, “Ngươi xem, chúng ta thật sự là có duyên phận đấy, mới gặp ngày hôm qua, hôm nay lại thấy mặt. Bất quá ta có chút kỳ quái, thương thế của ngươi lành rất nhanh a, dám chắc dùng cái gì linh đan diệu dược? Một ngày không thấy, có thể giống như sanh long hoạt hổ.”
Lục Tử Khiêm sắc mặt âm trầm khó coi, bối rối ngắn ngủi đã tỉnh táo trở lại, ánh mắt âm độc nhìn ta cắn răng nói:
“Dương Đào! Ngươi hại ta mất hết mặt mũi, vừa mới chuẩn bị ngày mai tìm ngươi báo thù, không nghĩ tới ngươi tự mình vác xác tới trước! Tốt lắm! Hôm này không giết ngươi, không thể hết cục tức trong lòng ta!”
Kim Tiểu Uyển thấy ta cùng Lục Tử Khiêm như là cừu địch, mà Lục Tử Khiêm lại nói muốn giết ta, nhất thời sắc mặt biến đổi, nói:
“Lục Tử Khiêm, ta gọi ngươi tới chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút thôi! Ngươi không nên gây lớn chuyện!”
Ta cười lạnh: “Xả phân? Lục Tử Khiêm, người muốn thì tìm mao xí chứ! Miễn cho ở đây xú khí xung thiên, mất mặt xấu hổ! Muốn giết ta, còn phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không! Ngươi sẽ không quên là như thế nào bị ta một chiêu đánh cho ôm đầu mà chạy sao?”
Lục Tử Khiêm bị đâm đúng chỗ đau, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt âm lãnh quét hai người bên cạnh một cái, nói:
“Ta thừa nhận ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng là giết người cũng không nhất định phải tự mình động thủ, Dương Đào, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Sau đó quay đầu nói với Kim Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, chuyện kế tiếp ngươi không cần lo cũng không nên khuyên can cái gì, đây là ân oán riêng của ta và Dương Đào hắn!”
Bị Lục Tử Khiêm trở mặt, sắc mặt Kim Tiểu Uyển cũng bất hảo hừ lạnh một tiếng, ba người cùng nàng đứng sang một bên lãnh nhãn bàng quang.
Cứ như vậy, cùng ta đối mặt trực tiếp, tính cả Lục Tử Khiêm bên trong, thì có mười hai người. Ta lắc lắc đầu, khinh thường nói:
“Xem ra là muốn đánh nhau to? Đơn đấu hay quần ẩu?”
Không chờ bọn hắn nói, ta tiếp lời: “Hay là quần ẩu thì hay hơn, đỡ phải lãng phí thời gian, chút nữa ta quay lại túc xá còn phải lên TT nữa!”
Lời vừa nói ra, ngoại trừ hai người địa giai hạ phẩm thần tình lạnh lùng, những người còn lại đều lửa giận xung thiên. Lục Tử Khiêm cắn răng nói:
“Tiểu tử họ Dương kia, ngươi hôm nay sẽ có đi không về, đừng tưởng rằng từ đâu học được một chiêu Phong thần thối có thể ngạo mạn trước mặt ta, ngươi muốn quần ẩu sao! Lão tử thành toàn cho ngươi! Đại Long, các ngươi lên trước!”
“Hống!”
Ngoại trừ Lục Tử Khiêm cùng hai cao thủ nọ, còn lại cả đám tiểu tạp ngư ất giáp bính đinh gì gì đó đằng đằng sát khí vọt về phía ta, ba tên chút lợi hại chân khí là hỏa thuộc tính, khi rống lên trên tay đã xuất hiện một ngọn lửa lớn, bắn vọt lên cao tới một thước, thanh thế thật dọa người. Còn lại mấy người toàn bộ tu luyện thủy thuộc tính chân khí.
Ta xem ngọn lửa hoa dạng trên tay bọn họ mờ ảo, vẻ cười lộ sự trào phúng, thản nhiên nói:
“Dùng lửa sao, dám trước mặt ta múa máy?”
Vừa dứt lời, trên người ta tuôn ra một đoàn ngọn lửa màu đỏ sậm, lượn lờ uốn khúc quanh người, đúng là bộ dáng một đại xà sống động, hỏa xà trong mắt hàn quang chớp động, ngọn lửa trên thân phun ra nuốt vào, đôi mắt thần chết nhìn chằm chằm bất ngờ vọt tới bọn chúng. Sở dĩ ngọn lửa màu đỏ sậm mà không phải là điện hỏa, kỳ thật nguyên nhân là màu đỏ sậm của một mình chân khí hỏa thuộc tính ta tách từ điện hỏa chân khí ra, như vậy người khác chỉ nhận biết chân khí của ta thuộc tính hỏa, mà thuộc tính điện bị ta ẩn giấu bên trong thật kỹ, tạo thành âm chiêu cực tốt.
Đột nhiên thấy hỏa xà xuất hiện làm mọi người chấn động, thân là nữ hài tử Kim Tiểu Uyển đối với rắn loại sinh vật này trời sinh sợ hãi, không khỏi kinh hô thật to, vội vàng thối lui. Mà hai đại cao thủ bên người Lục Tử Khiêm cũng sắc mặt ngưng trọng, với tu vi của bọn họ, tự nhiên là cảm ứng được trong hỏa xà bao hàm năng lượng căn bản không phải lũ tạp ngư này có khả năng đối chọi.
Lục Tử Khiêm vẫn mang ánh mắt âm độc nhìn ta chằm chằm. Lũ tạp ngư này cũng cảm nhận lực lượng kinh khủng của hỏa xà, nhưng Lục Tử Khiêm đang đứng nhìn một bên, bọn họ tuyệt không dám lâm trận bỏ chạy, chỉ phải đâm đầu ngạnh kháng, trong miệng gào thét càng hung ác, bất quá nghe ra trong đó có diểm bất lực, chỉ là cố cấp cho mình chút can đảm.
Sưu! Còn chưa đến gần lũ tạp ngư, hỏa xà theo ý niệm ta khu động đã há rộng miệng, chủ động tiến tới. Lũ tạp ngư đều hoảng sợ kêu to, muốn chạy trốn, nhưng đã không kịp nữa, hỏa xà cực nhanh xuyên qua bọn chúng, chớp mắt đã quay về bên người ta, quấn quanh thân.
Ngọn lủa trên người bọn chúng thiêu đốt, lũ tạp ngư kêu thảm thiết, dùng sức lăn lộn kêu gào, hoàn hảo là ta cũng không có ý thương đến nhân mạng, ngọn lửa rất nhanh tự động dập tắt, mà những người này trên thân không còn mảnh vải nào, thân hình hoàn hảo đem khoe ra cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng. Chỉ tiếc hắn nguyện cho người ta nhìn nhưng lại có những người không muốn xem, chi nghe Kim Tiểu Uyển kinh hô một tiếng, liền xoay người lại, nổi giận hét lớn một tiếng:
“Dương Đào, ngươi thật vô sỉ!”
Ta ha ha cười to: “Kim tiểu thư, cái này chính là cảnh tượng khó gặp, bình thường muốn nhìn cũng không thể thấy, ngươi không xem, chẳng phải hết sức đáng tiếc sao!”
“Câm mồm! Ngươi dám nói với Kim tiểu thư những lời như vậy!”
Bảo vệ ở một bên Kim Tiểu Uyển là một thanh niên cả giận nói, nhìn dạng quần áo của hắn, hẳn là cùng Kim Tiểu Uyển giống nhau, cùng là đệ tử võ học của học viện. Ta nhàn nhạt nói:
“Ta cùng nàng nói chuyện như thế nào, ngươi quản được sao?”
Tiện tay chém ra một chưởng, người nọ kêu một tiếng đau đớn, bay văng ra năm sáu thước, trước ngực đã có một vết thương hình chưởng.
“Oa!” Người nọ vốn sắc mặt tái nhợt chợt biến hồng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Hướng Trình!” hai người đi theo Kim Tiểu Uyển vội vàng chuyển thân đón lấy người nọ. Kim Tiểu Uyển căm tức nhìn ta, nói:
“Hắn cùng ngươi không oán không cừu, người sao có thể hạ thủ nặng như vậy!”
Ta nhìn nàng lạnh lùng cười, quay đầu nhìn sắc mặt biến hóa không ngừng của Lục Tử Khiêm nói:
“Như thế nào? Còn chịu nổi không? Bỏ chạy hay đánh tiếp, một lời dứt khoát, đừng có lưỡng lự như đàn bà, ủy ủy mị mi!”
“Ai nói ta muốn chạy trốn!” Lục Tử Khiêm sắc mặt phát lạnh, lớn tiếng hét: “Chung thúc! Lý thúc! Cha ta đem sự an toàn của ta giao phó cho hai người! Hiện tại hắn muốn thương hại ta, các người lập tức giải quyết hắn! Không, là giết hắn!”
Khuôn mặt lãnh khốc của hai vị cao thủ khẽ cau mày, hiển nhiên rất khó chịu với khẩu khí ra lệnh của Lục Tử Khiêm, nhưng vô luận thế nào, sứ mạng bảo hộ Lục Tử Khiêm an toàn thì họ không thể chối bỏ, mà thiếu niên trước mắt này đích thật muốn đả thương Lục Tử Khiêm, cho nên bọn họ chỉ có thể ra tay. Bất quá bọn họ cũng không dám đại ý khinh thường, bởi căn cứ quan sát vừa rồi, bọn họ phát hiện thiếu niên này tuyệt đối có tu vi địa giai, thậm chí so với hai người còn lợi hại hơn. Mặc dù bọn họ không dám tin tưởng một thiếu niên lại có tu vi như thế, nhưng sự thật bày ra trước mắt, không thể khinh thường được.
Một cao một gầy hai người không nói lời nào, tản ra tả hữu hai bên, một đôi mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, chậm rãi hướng đến gần. Thu hồi hỏa xà, ta hai tay nhẹ nhàng triển khai, cước bộ bước khẽ, làm một cái khởi thủ thức Thái Cực, khuôn mặt bình thản như không.
taneoka
31-08-2009, 03:13 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
Lục Tử Khiêm sắc mặt âm trầm khó coi, bối rối ngắn ngủi đã tỉnh táo trở lại, ánh mắt âm độc nhìn ta cắn răng nói:
“Dương Đào! Ngươi hại ta mất hết mặt mũi, vừa mới chuẩn bị ngày mai tìm ngươi báo thù, không nghĩ tới ngươi tự mình vác xác tới trước! Tốt lắm! Hôm này không giết ngươi, không thể hết cục tức trong lòng ta!”
Kim Tiểu Uyển thấy ta cùng Lục Tử Khiêm như là cừu địch, mà Lục Tử Khiêm lại nói muốn giết ta, nhất thời sắc mặt biến đổi, nói:
“Lục Tử Khiêm, ta gọi ngươi tới chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút thôi! Ngươi không nên gây lớn chuyện!”
Ta cười lạnh: “Xả phân? Lục Tử Khiêm, người muốn thì tìm mao xí chứ! Miễn cho ở đây xú khí xung thiên, mất mặt xấu hổ! Muốn giết ta, còn phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không! Ngươi sẽ không quên là như thế nào bị ta một chiêu đánh cho ôm đầu mà chạy sao?”
Lục Tử Khiêm bị đâm đúng chỗ đau, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt âm lãnh quét hai người bên cạnh một cái, nói:
“Ta thừa nhận ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng là giết người cũng không nhất định phải tự mình động thủ, Dương Đào, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Sau đó quay đầu nói với Kim Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, chuyện kế tiếp ngươi không cần lo cũng không nên khuyên can cái gì, đây là ân oán riêng của ta và Dương Đào hắn!”
Bị Lục Tử Khiêm trở mặt, sắc mặt Kim Tiểu Uyển cũng bất hảo hừ lạnh một tiếng, ba người cùng nàng đứng sang một bên lãnh nhãn bàng quang.
Cứ như vậy, cùng ta đối mặt trực tiếp, tính cả Lục Tử Khiêm bên trong, thì có mười hai người. Ta lắc lắc đầu, khinh thường nói:
“Xem ra là muốn đánh nhau to? Đơn đấu hay quần ẩu?”
Không chờ bọn hắn nói, ta tiếp lời: “Hay là quần ẩu thì hay hơn, đỡ phải lãng phí thời gian, chút nữa ta quay lại túc xá còn phải lên TT nữa!”
Lời vừa nói ra, ngoại trừ hai người địa giai hạ phẩm thần tình lạnh lùng, những người còn lại đều lửa giận xung thiên. Lục Tử Khiêm cắn răng nói:
“Tiểu tử họ Dương kia, ngươi hôm nay sẽ có đi không về, đừng tưởng rằng từ đâu học được một chiêu Phong thần thối có thể ngạo mạn trước mặt ta, ngươi muốn quần ẩu sao! Lão tử thành toàn cho ngươi! Đại Long, các ngươi lên trước!”
“Hống!”
Ngoại trừ Lục Tử Khiêm cùng hai cao thủ nọ, còn lại cả đám tiểu tạp ngư ất giáp bính đinh gì gì đó đằng đằng sát khí vọt về phía ta, ba tên chút lợi hại chân khí là hỏa thuộc tính, khi rống lên trên tay đã xuất hiện một ngọn lửa lớn, bắn vọt lên cao tới một thước, thanh thế thật dọa người. Còn lại mấy người toàn bộ tu luyện thủy thuộc tính chân khí.
Ta xem ngọn lửa hoa dạng trên tay bọn họ mờ ảo, vẻ cười lộ sự trào phúng, thản nhiên nói:
“Dùng lửa sao, dám trước mặt ta múa máy?”
Vừa dứt lời, trên người ta tuôn ra một đoàn ngọn lửa màu đỏ sậm, lượn lờ uốn khúc quanh người, đúng là bộ dáng một đại xà sống động, hỏa xà trong mắt hàn quang chớp động, ngọn lửa trên thân phun ra nuốt vào, đôi mắt thần chết nhìn chằm chằm bất ngờ vọt tới bọn chúng. Sở dĩ ngọn lửa màu đỏ sậm mà không phải là điện hỏa, kỳ thật nguyên nhân là màu đỏ sậm của một mình chân khí hỏa thuộc tính ta tách từ điện hỏa chân khí ra, như vậy người khác chỉ nhận biết chân khí của ta thuộc tính hỏa, mà thuộc tính điện bị ta ẩn giấu bên trong thật kỹ, tạo thành âm chiêu cực tốt.
Đột nhiên thấy hỏa xà xuất hiện làm mọi người chấn động, thân là nữ hài tử Kim Tiểu Uyển đối với rắn loại sinh vật này trời sinh sợ hãi, không khỏi kinh hô thật to, vội vàng thối lui. Mà hai đại cao thủ bên người Lục Tử Khiêm cũng sắc mặt ngưng trọng, với tu vi của bọn họ, tự nhiên là cảm ứng được trong hỏa xà bao hàm năng lượng căn bản không phải lũ tạp ngư này có khả năng đối chọi.
Lục Tử Khiêm vẫn mang ánh mắt âm độc nhìn ta chằm chằm. Lũ tạp ngư này cũng cảm nhận lực lượng kinh khủng của hỏa xà, nhưng Lục Tử Khiêm đang đứng nhìn một bên, bọn họ tuyệt không dám lâm trận bỏ chạy, chỉ phải đâm đầu ngạnh kháng, trong miệng gào thét càng hung ác, bất quá nghe ra trong đó có diểm bất lực, chỉ là cố cấp cho mình chút can đảm.
Sưu! Còn chưa đến gần lũ tạp ngư, hỏa xà theo ý niệm ta khu động đã há rộng miệng, chủ động tiến tới. Lũ tạp ngư đều hoảng sợ kêu to, muốn chạy trốn, nhưng đã không kịp nữa, hỏa xà cực nhanh xuyên qua bọn chúng, chớp mắt đã quay về bên người ta, quấn quanh thân.
Ngọn lủa trên người bọn chúng thiêu đốt, lũ tạp ngư kêu thảm thiết, dùng sức lăn lộn kêu gào, hoàn hảo là ta cũng không có ý thương đến nhân mạng, ngọn lửa rất nhanh tự động dập tắt, mà những người này trên thân không còn mảnh vải nào, thân hình hoàn hảo đem khoe ra cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng. Chỉ tiếc hắn nguyện cho người ta nhìn nhưng lại có những người không muốn xem, chi nghe Kim Tiểu Uyển kinh hô một tiếng, liền xoay người lại, nổi giận hét lớn một tiếng:
“Dương Đào, ngươi thật vô sỉ!”
Ta ha ha cười to: “Kim tiểu thư, cái này chính là cảnh tượng khó gặp, bình thường muốn nhìn cũng không thể thấy, ngươi không xem, chẳng phải hết sức đáng tiếc sao!”
“Câm mồm! Ngươi dám nói với Kim tiểu thư những lời như vậy!”
Bảo vệ ở một bên Kim Tiểu Uyển là một thanh niên cả giận nói, nhìn dạng quần áo của hắn, hẳn là cùng Kim Tiểu Uyển giống nhau, cùng là đệ tử võ học của học viện. Ta nhàn nhạt nói:
“Ta cùng nàng nói chuyện như thế nào, ngươi quản được sao?”
Tiện tay chém ra một chưởng, người nọ kêu một tiếng đau đớn, bay văng ra năm sáu thước, trước ngực đã có một vết thương hình chưởng.
“Oa!” Người nọ vốn sắc mặt tái nhợt chợt biến hồng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Hướng Trình!” hai người đi theo Kim Tiểu Uyển vội vàng chuyển thân đón lấy người nọ. Kim Tiểu Uyển căm tức nhìn ta, nói:
“Hắn cùng ngươi không oán không cừu, người sao có thể hạ thủ nặng như vậy!”
Ta nhìn nàng lạnh lùng cười, quay đầu nhìn sắc mặt biến hóa không ngừng của Lục Tử Khiêm nói:
“Như thế nào? Còn chịu nổi không? Bỏ chạy hay đánh tiếp, một lời dứt khoát, đừng có lưỡng lự như đàn bà, ủy ủy mị mi!”
“Ai nói ta muốn chạy trốn!” Lục Tử Khiêm sắc mặt phát lạnh, lớn tiếng hét: “Chung thúc! Lý thúc! Cha ta đem sự an toàn của ta giao phó cho hai người! Hiện tại hắn muốn thương hại ta, các người lập tức giải quyết hắn! Không, là giết hắn!”
Khuôn mặt lãnh khốc của hai vị cao thủ khẽ cau mày, hiển nhiên rất khó chịu với khẩu khí ra lệnh của Lục Tử Khiêm, nhưng vô luận thế nào, sứ mạng bảo hộ Lục Tử Khiêm an toàn thì họ không thể chối bỏ, mà thiếu niên trước mắt này đích thật muốn đả thương Lục Tử Khiêm, cho nên bọn họ chỉ có thể ra tay. Bất quá bọn họ cũng không dám đại ý khinh thường, bởi căn cứ quan sát vừa rồi, bọn họ phát hiện thiếu niên này tuyệt đối có tu vi địa giai, thậm chí so với hai người còn lợi hại hơn. Mặc dù bọn họ không dám tin tưởng một thiếu niên lại có tu vi như thế, nhưng sự thật bày ra trước mắt, không thể khinh thường được.
Một cao một gầy hai người không nói lời nào, tản ra tả hữu hai bên, một đôi mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, chậm rãi hướng đến gần. Thu hồi hỏa xà, ta hai tay nhẹ nhàng triển khai, cước bộ bước khẽ, làm một cái khởi thủ thức Thái Cực, khuôn mặt bình thản như không.
taneoka
31-08-2009, 03:13 PM
Cực Phẩm Chiến Thần
/240
|