Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 392: Phi sách

/636


- Đại pháo nhắm vào chúng ta à? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Lâm Vãn Vinh lấy kính viễn vọng rà soát một lượt. Mấy khẩu hỏa pháo này kích cỡ cực lớn, nòng pháo thô dài, vừa nhìn biết ngay là loại đã qua cải tiến, uy lực không thể tầm thường được. Hắn bỏ kính viễn vọng xuống, nắm lấy tay Ninh tiên tử:

-Tỷ tỷ, tỷ phải đáp ứng ta một việc, bất kể thế nào, đều không thể tách rời ta.

Ninh Vũ Tích cúi đầu xuống, khẽ hỏi:

- Sao ngươi lại nói vậy? Có phải có gì khác thường không?

Lâm Vãn Vinh nắm chặt lấy tay nàng không rời, vẻ mặt phức tạp đáp:

- Nếu như ta đoán không sai, đây hắn là Thanh Tuyền mời Từ Chỉ Tình tới. Chỉ có người tinh thông cơ quan, tính toán như Từ tiểu thư, mới có thể nghĩ ra chủ ý này.

Hắn nói đơn giản, nhưng Ninh Vũ Tích căng thẳng, tựa như cảm nhận được gì đó:

- Ý ngươi là, bọn Thanh Tuyền đã nghĩ ra biện pháp à?

Ánh mắt nàng có chút thẫn thờ, im lặng không nói.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, không chút để ý :

- Nghĩ ra biện pháp thì sao nào? Ta tuyệt đối không cho tỷ tỷ rời khỏi ta, nếu không, ta tình nguyện chẳng cần xuống núi.

Tiên tử dịu dàng đưa mắt nhìn hắn, sương khói mênh mông từ từ dâng trào, lắc đầu khẽ nói:

- Đừng nói mấy lời trẻ con nữa. Đã nguyện cược phải biết chịu nhận thất bại, nếu bọn họ thật sự nghĩ ra biện pháp, vậy đó là ý chỉ của trời cao, ta có thua cũng cam tâm tình nguyện. Phương bắc có người Hồ xâm nhập, Thah Tuyền có thai, còn có rất nhiều việc đang đợi ngươi giải quyết, tuyệt không thể vì ta mà chậm trễ.

“Con người đúng là biến đổi khó lường. Nghĩ lại ban đầu mình quyết tâm một lòng đem hắn nhốt nơi tuyệt phong, bây giờ lại lo lắng cho tráng chí của hắn khó toàn, tư vị trong đó tuyệt không phải ai ai có thể nếm trải!” Ninh Vũ Tích khẽ thở dài, thần sắc càng trở nên kiên định.

- Từ tiểu thư, tiểu thư thật sự có biện pháp cứu được Lâm tướng quân sao?

Trông về phía đối diện Thiên Tuyệt phong, bóng núi mờ mịt, nhìn không thấy Lâm Vãn Vinh ở đâu. Hồ Bất Quy nhìn Từ Chỉ Tình đang đứng yên trên vách, cực kì lo lắng.

Từ Chỉ Tình khép hờ hai mắt, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu:

- Hồ tướng quân, thứ ta muốn đã chuẩn bị đủ chưa ?

- Đủ rồi, đủ rồi.

Hồ Bất Quý vội vã gật đầu:

- Hỏa pháo, dây thừng, xích sắt. Huynh đệ chúng ta đồng tâm hợp lực, ngay sáng sớm đã mang lên núi cả rồi, một thứ cũng không sót. Từ tiểu thư, những thứ này đều là đặc chế, không dưới hai ngày sẽ không làm được. Tiểu thư hẳn là sớm đã chuẩn bị rồi. Lâm đại nhân có tri kỷ như tiểu thư, thật là…

- Hồ tướng quân chớ hiểu lầm.

Thần sắc Từ Chỉ Tình lãnh đạm, lạnh băng nói:

- Ta không biết Lâm tướng quân gì đó, cũng chẳng chuẩn bị đặc biệt, nhưng thứ này là đồ để sẵn lúc bình thường của thần cơ doanh, không liên hệ với người đối diện kia. Sinh tử của hắn, ta không xen vào.

Thấy Từ tiểu thư và Lâm tướng quân khi ở Sơn Đông còn ngọt ngào thân thiết, giờ đây sao lại thành thế này rồi? Hồ Bất Quy len lén thè lưỡi, gật đầu cung kính:

- Mạt tướng hiểu rồi. Từ tiểu thư lên đỉnh núi này là để xem mặt trời mọc, không liên quan gì đến Lâm tướng quân.

Từ Chỉ Tình khẽ cau mày, muốn giải thích, nhưng không biết nói gì, chỉ đành đơn giản ngậm miệng im lặng.

Một hàng kiệu nhỏ từ dưới chân núi vội vã đi lên, Hồ Bất Quy vừa nhìn thấy rõ ràng, mừng rỡ kêu lên:

- Tướng quân phu nhân đã trở lại rồi, Từ tiểu thư, tiểu thư mau cùng phu nhân thương lượng một chút… Từ tiểu thư, Từ tiểu thư…

Từ Chỉ Tình liền bước đi gấp gáp, vạt áo tung bay, tự như không nghe thấy lời hắn nói, vội vàng đi về phía xa, đầu cũng chẳng ngoái lại. Hồ Bất Quy nhìn tiểu kiệu kia rồi lại nhìn Từ Chỉ Tình, tựa như hiểu ra là chuyện gì, trong lòng thầm lo lắng thay cho Lâm tướng quân: “Cũng thật là làm khó cho Lâm tướng quân, nếu ta là tướng quân, ta sẽ nhất định ở trên đỉnh núi đợi một thời gian, như vậy so ra còn an toàn hơn.”

Không đợi chiếc kiệu nhỏ ổn định dừng lại, Tiêu Thanh Tuyền liền vội lao ra, theo đằng sau là Xảo Xảo, còn có một tiểu cô nương mỹ lệ.

- Hồ đại ca, chuyện gì thế này, sao lại có nhiều hỏa pháo như thế?!

Xảo Xảo không thể chờ đợi thêm nữa vội hỏi, Tiêu tiểu thư không nói gì, trong đôi mắt xinh đẹp kia cũng đầy vẻ nghi hoặc.

- Bẩm báo hai vị phu nhân, những hỏa pháo này do chính Từ Tiểu thư mang lên núi, hẳn là có quan hệ lớn đến việc cứu tướng quân.

- Từ tỷ tỷ cũng đã đến rồi sao?

Xảo Xảo nghe được mừng lắm:

- Tỷ ấy ở đâu, sao không nhìn thấy bóng dáng của tỷ ấy?

- Điều này…

Hồ Bất Quy khó xử không biết phải giải thích như thế nào. Tiêu Thanh Tuyền nhìn về phía hỏa pháo đặt kề nhau ở đằng xa, mơ hồ nhìn thấy bóng người mảnh dẻ mặc áo lam đang bận rộn trong đó, Lạc Ngưng đang theo sát bên người nàng một bước không rời, Tiêu tiểu thư gật đầu mỉm cười:

- Không làm khó Hồ đại ca nữa, ta sẽ tự mình đi tìm Từ tiểu thư.

Tiểu cô nương xinh xắn đi theo sau Tiêu Thanh Tuyền, nhìn về phía xa xa một cái, rụt rè hỏi:

- Công chúa tỷ tỷ, tên người xấu của nhà ta đâu? Sao không nhìn thấy hắn?

- Nhị tiểu thư đừng gấp.

Xảo Xảo nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Ngọc Sương, nhẹ nhàng nói:

- Đại ca ở trên ngọn núi đối diện, chốc lát nữa sẽ xuống, chúng ta đợi ở đây là được.

Tiêu Ngọc Sương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Thiên Tuyệt phong cao ngàn trượng, bốn phía thẳng đứng, tựa như một thanh cương đao cắm thẳng lên trời. Nàng ngây ngốc, khẽ hỏi:

- Xảo Xảo tỷ, sao người xấu lại trèo lên cao như vậy? Hắn đâu có bản lĩnh này.

- Bản lĩnh của chàng lớn lắm đó.

Tiêu tiểu thư tiếp vào một câu, nụ cười trên mặt lại có chút khổ sở, trầm ngâm chốc lát, liền bước nhanh về phía Từ chỉ Tình.

Từ Chỉ Tình người mặc một bộ áo màu lam nhạt, trên đầu tùy ý cắm một chiếc trâm sơ sài, thân hình uyển chuyển thướt tha với những đường cong mỹ miều, như một đóa hoa hồng đang thì nở rộ, đang nhìn về phía đỉnh núi đối diện. Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu than khẽ: “Vị Từ tiểu thư này thành thục diễm lệ, lại có tính cách mạnh mẽ, thật là hẫp dẫn người ta.”

- Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi.

Lạc Ngưng vừa xoay người đã thấy Tiêu tiểu thư, tức thì vui mừng, vội đặt công việc trong tay xuống:

- Từ tỷ tỷ đến rồi, tỷ ấy có biện pháp đón đại ca…

- Ngưng Nhi …

Từ Chỉ Tình vội cắt ngang lời Lạc Ngưng, khom người hành lễ với Tiêu Thanh Tuyền, uyển chuyển quỳ xuống:

- Dân nữ Từ Chỉ Tình, tham kiến Xuất Vân công chúa.

- Từ tỷ tỷ sao lại xa cách như vậy.

Tiêu tiểu thư mỉm cười đỡ nàng lên:

- Cũng không phải người ngoài nữa. Ngày đó tỷ và Lâm lang cùng lên núi, ba người chúng ta đã cùng qua hoạn nạn mà.

Từ Chỉ Tình cụp mắt xuống, cũng không nhìn Tiêu tiểu thư lấy một cái, lãnh đạm đáp:

- Quân thần cách biệt, không thể bỏ lễ. Xin công chúa chớ nhắc đến chuyện ngày đó nữa. Chỉ Tình đã không phải là Chỉ Tình ngày đó, rất nhiều chuyện cũng đã không nhớ được nữa.

Ngưng Nhi nấp ở sau lưng Từ tiểu thư, len len lè lưỡi với Tiêu Thanh Tuyền, khẽ lắc đâu, Tiêu tiểu thư cười nói:

- Tỷ tỷ quả nhiên là phóng khoáng tự tại, tiểu muội kính phục, ngưỡng mộ vô cùng. Không biết tỷ tỷ học đâu ra phương pháp để quên hết, có thể chỉ dạy tiểu muội hay không, để tiểu muội quên đi vị phu quân phiền lòng này đi.

Từ Chỉ Tình cắn răng:

- Công chúa nói đùa rồi, người và phò mã tương thân tương ái, làm người bên cạnh phải đố kị. Sao có thể nỡ quên phò mã, Chỉ Tình cũng chỉ có phương pháp ngu dốt, là lấy tên hắn sao ra giấy, mỗi ngày lấy châm đâm vào hơn vạn lần, xuyên qua trái tim đau thương. Sẽ không nhớ gì nữa, cũng không thống khổ nữa, vậy tự nhiên sẽ quên được.

- Phương pháp này thật là rất đặc biệt.

Tiêu Thanh Tuyền buồn bã nói:

- Ngày đó khi tiểu muội và Lâm lang mới gặp nhau, nếu được tỷ tỷ chỉ giáo, e rằng đã không có phiền não của ngày hôm nay.

Tiêu tiểu thư và Từ tiểu thư, một người là tài hoa hơn người, trời sinh kiêu ngạo, một người khác thì thanh cao rộng lượng, mẫu nghi thiên hạ, mỗi câu nói đều là trong lời có ý, không ai chịu nhận thế hạ phong.

Nghe hai vị tỷ tỷ đấu nhau, Ngưng Nhi chớp chớp mắt, cũng không biết nên nghiêng về phía ai. Vội năm nấy tay hai người :

- Cái gì mà quên với không quên, nếu giống như hai vị tỷ tỷ thì muội và đại ca đã chẳng còn duyên phận nữa. Nếu bảo muội nói thì, đã yêu thì không được buông tay, buông tay rồi là rốt cuộc chẳng phải yêu… Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ mau nói đi, phải làm sao để cứu đại ca xuống, tỷ và chàng đã thân thiết…

Từ Chỉ Tình cắt đứt lời nàng, giọng điệu lạnh nhạt:

- Ngưng Nhi muội có thể đã nhớ nhầm rồi. Ta với người ở đối diện kia tương giao cũng chỉ là qua loa, không thể nói là thân thiết gì. Hôm nay ta phụng lệnh của Lý lão tướng quân, tới hiệp trợ công chúa, chỉ có thế mà thôi.

Ngưng Nhi nhìn Thanh Tuyền, chỉ đành cười khổ. Tiêu tiểu thư gật gật đầu, mỉm cười :

- Hóa ra là như thế, tiểu muội đa tạ ân đức của tỷ tỷ. Nhưng không biết tỷ tỷ có biện pháp gì có thể giúp chúng ta đón phu quân trở về?

Tiêu Thanh Tuyền thân phận cao quý, nàng hỏi không thể không đáp, Từ Chỉ Tình khẽ than:

- Công chúa không cần hỏi dân nữ, người ở vách đá đối diện tài trí hơn dân nữ trăm lần ngàn lần, công chúa trò chuyện cùng hắn, hắn sẽ chỉ bảo cho người biện pháp.

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười khổ :

- Tình tình của chàng tỷ không phải là không biết, việc chàng không muốn làm, tỷ có lấy đao ép chàng cũng không làm. Tiểu muội xem bộ dạng của chàng, e là còn mong muốn ở trên Thiên Tuyệt phong kia mấy ngày nữa. Đồ phóng đãng này, thật làm người ta tức chết rồi!

Trong giọng điệu của Tiêu tiểu thư hình như có lời gì khó nói, Từ Chỉ Tình thản nhiên ‘ừ’ một tiếng:

- Nếu đã như thế, vậy tiểu dân thử xem sao, nhưng không nhất định sẽ thành công, nhất là dưới tình hình hắn không nguyện ý…

- Phải nguyện ý.

Tiêu tiểu thư đột nhiên trào nước mắt, nắm chặt lấy tay Ngưng nhi, khi nói lời này, chính mình cũng không có mấy phần chắc chắn.

- Vậy được.

Từ Chỉ Tình cắn răng:

- Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.

- Bây giờ?

Lạc Ngưng và Tiêu Thanh Tuyền đều kinh ngạc, Từ tiểu thư này thật quá gấp. Hai người nhìn bốn bề xung quanh, lập tức liền yên tâm trở lại, chỉ thấy trên vách núi chất đầy đủ loại công cụ xích sắt hình dạng kỳ quái, rất nhiều thứ là đặc biệt chế ra, Từ Chỉ Tình hiển nhiên là đã chuẩn bị lâu rồi.

Thấy ánh mắt của Lạc Ngưng và Tiêu tiểu thư đều tập trung lên người mình, Từ Chỉ Tình vội quay đầu đi, run giọng nói:

- Xin công chúa ra chỉ thị.

- Lâm lang, Lâm lang …

Trong ống trúc đồng thật lớn ở đối diện truyền lại một tiếng gọi, Lâm Vãn Vinh tựa vào thân thể mềm mại của tiên tử, bàn tay đặt lên bờ eo láng mịn của nàng, đang ngủ say sưa.

- Dậy, dậy…

Ninh Vũ Tích khẽ lay người hắn, mặt hơi hồng lên:

- Có người gọi ngươi đó!

- Ai vậy?

Lâm Vãn Vinh ngáp dài một cái, Lâm Vãn Vinh gục đầu vào tiểu phúc mềm mại của tiên tử cố sức dụi mấy cái, quyến luyến mở mắt ra, liền nghe thấy giọng nói của Thanh Tuyền theo gió truyền đến:

- Sư phó, Lâm lang, hai người tạm thời vào thạch động tránh đi, con sẽ lập tức đón hai người xuống núi.

“Thạch động?” Lâm Vãn Vinh và Ninh tiên tử đưa mặt nhìn nhau: “Chẳng lẽ Thanh Tuyền có thiên lý nhãn hay sao, sao nàng biết trên Thiên Tuyệt phong có thạch động?”

- Thanh Tuyền muốn chúng ta vào thạch động làm gì?

Ninh Vũ Tích lặng lẽ hỏi.

Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng đi vào bên trong, cười nói:

- Mặc kệ đi, dù sao sẽ không hại chúng ta là được rồi, chúng ta lại vào động phòng một lần đi?

- Nói năng lung tung.

Ninh Vũ Tích đấm cho hắn một cái, sắc mặt ửng đỏ. Hai người vừa mới tiến vào cửa thạch động, liền nghe phía đối diện vang lên một tiếng “đoàng” lớn, khói nhạt tỏa ra, một quả cầu sắt lớn mang theo tiếng rít dữ dội bắn ra, vẻ thành một đường cong tuyệt đẹp bay thẳng tới Thiên Tuyệt phong.

*Phi sách: ném dây thừng

Ninh Vũ Tích nhìn tới chấn động, sắc mặt tái nhợt:

- Thanh Tuyền làm cái gì đây?

- Nàng ấy đang ném dây tơ hồng đó!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười trả lời, ghì lấy thân thể mềm mại của Ninh Vũ Tích, thần sắc không thấy chút sợ hãi nào.

Quả cầu sắt kia bay chốc lát, cách Thiên Tuyệt phong còn có khoảng cách mấy trượng, cuối cùng hết đà, chạm vào vách đá rơi xuống, mấy vạn tướng sĩ đứng xem, tức thì cùng phát ra tiếng than thở.

Tiêu Thanh Tuyền khẩn trương tới mức bàn tay đẫm mồ hôi, nhìn Từ tiểu thư đang điều khiển pháo, thận trọng mở miệng hỏi:

- Từ tỷ tỷ, tỷ có nắm chắc không? Ngàn vạn lần đừng để bị thương Lâm lang.

Từ Chỉ Tình xoa cái trán đầy mồ hôi, khẽ cắn môi hồng:

- Công chúa yên tâm, sẽ không làm bị thương hắn. lại lần nữa…

Bước chân nàng gấp gáp, vội vã đi tới trước khẩu pháo thứ hai, chỉ huy quân sĩ điều chỉnh phương vị, xác định đúng góc độ, tính toán khoảng cách xa gần.

“Chẳng trách Chỉ Tình tỷ tỷ không ngại vất vả đem mười khẩu pháo lên núi, hóa ra đều là có dự tính sẵn.” Ngưng Nhi giật mình hiểu ra, nắm chặt tay Xảo Xảo.

Tiêu Ngọc Sương lặng lẽ gạt nước mắt, kéo tay áo của Tiêu Thanh Tuyền, rụt rè hỏi:

- Công chúa tỷ tỷ, sẽ không làm người xấu sợ chứ ? Bình thường hắn không phải nếm qua những đau khổ này.

- Yên tâm đi.

Tiêu tiểu thư an ủi:

- Lâm lang là người dẫn binh đánh trận, mấy tiếng pháo thôi mà, vẫn chưa dọa chàng ngã được.

"Đoàng”, lại một tiếng nổ vang lên. Một quả cầu sắt nữa vùn vụt bay ra, mọi người ngừng thở tập trung tinh thần. Quả cầu sắt kia vẽ ra một đường cong, nhưng lại rơi xuống phía xa nhất của Thiên Tuyệt phong.

Ninh Vũ Tích tái nhợt mặt mày, nép sát vào lòng Lâm Vãn Vinh, siết lấy tay áo hắn:

- Tiểu tặc, bọn họ thực sự nghĩ ra biện pháp rồi, ta, ta…

Lâm Vãn Vinh vỗ vai nàng dịu dàng an ủi:

- Đừng sợ, cho dù bắc được dây thừng, chúng ta cũng sẽ cùng nhau xuống núi.

Lời còn chưa dứt, tiếng pháo thứ ba đã vang lên, lần này, quả cấu sắt giống như mọc thêm mắt, rơi ngay trên Thiên Tuyệt phong, làm đỉnh núi khẽ rung chuyển, vị trí rơi còn cách mép đá tới mấy trượng.

- Trúng rồi, trúng rồi!

Quân sĩ trên núi dưới núi đồng loạt hoan hô vang dậy.

- Lâm lang, mau kéo dây thừng trên quả cầu sắt lên!

Trong giọng nói của Tiêu tiểu thư mang theo sự mừng vui vô cùng.

Nhìn quả cầu sắt chìm vào trong đất, Lâm Vãn Vinh lặng yên không nói, vui mừng lẫn bi thương cùng trào lên trong lòng, cứ mãi trù trừ, không biết làm thế nào cho phải.

Ninh Vũ Tích tựa vào lòng hắn, hàng mi dài khẽ run lên, nước mắt tuôn rơi, chợt thân hình lướt đi, lao thẳng ra ngoài động, Lâm Vãn Vinh cũng không kịp giữ nàng lại.

Bóng dáng Ninh tiên tử nhấp nhô vài cái, đã tới bên quả cầu sắt kia, chỉ thấy trên quả cầu sắt có một lỗ nhỏ xuyên qua, quấn chặt một đoạn giây tơ óng ánh, to chừng cơ ngón tay, lấp lóe ánh sáng bạc.

Nàng chần chừ hồi lâu, bất chợp nghiến răng, tay run lên, chậm rãi mở giây tơ ra, khẽ kéo lên. Sợ tơ này cực nhỏ nhưng hết sức bền bỉ, để trong nòng pháo cùng quả cầu bay ra, quả thật là vô cùng khéo léo. Sợi tơ chậm rãi kéo lên, mang theo dây thừng thô to trên đỉnh núi đối diện, hơn trăm binh sĩ từ từ thả dây thừng, để nó theo sợi tơ từng chút từng chút chuyền về phía ngọn núi đối diện.

- Tỷ tỷ, sao tỷ lại ngốc như vậy?

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy đau lòng vô cùng, lập tức ôm nàng vào lòng. Nước mắt Ninh Vũ Tích lặng lẽ tuôn trào, lầm bẩm tự nhủ:

- Thua rồi, ta thua rồi, tiểu tặc, ta thua rồi…

- Thua thì sao nào, còn thắng thì cũng làm sao?

Lâm Vãn Vinh hét lớn:

- Dưới gầm trời này còn có người có thể chia rẻ tỷ và ta sao? Hôm nay ta và tỷ sẽ cùng nhau xuống núi, xem ai dám ngăn cản chúng ta?

Ninh Vũ Tích không nói một lời, bàn tay nhỏ kéo mạnh, đầu dây thừng kia nhanh chóng chuyển tới.

Lâm Vãn Vinh lập tức vội giữ tay nàng lại, kiên định nói:

- Tỷ tỷ, tỷ phải đáp ứng cùng ta xuống núi, chúng ta sẽ buộc dây thừng. Nếu tỷ không đáp ứng, ta sẽ ném đầu dây thừng này xuống.

Hắn đoạt lấy sợi tơ muốn ném đi, Ninh Vũ Tích tay mắt lanh lẹ, vội vã giữ hắn lại, nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào:

- Tiểu tặc, ngươi làm lấy mạng của ta à!

Lâm Vãn Vinh khẽ than:

- Nếu để tỷ một mình ở lại đây, như vậy là muốn lấy mạng của ta đó.

Ninh Vũ Tích nghẹn lời, nước mắt từ từ trào lên, chợt nhìn hắn cười thê thảm:

- Thà mất mạng của ta, chú không thể để ngươi mất mạng! Tiểu tặc, ta và ngươi cùng nhau xuống núi, người đời cười ta, chửi ta, phỉ báng ta, ghét ta, giận ta, thì ta sẽ làm nữ tử vô sỉ nhất thế gian.

- Thật chứ ?

Lâm Vãn Vinh lập tức nhảy cẩng lên.

Sắc mặt Ninh Vũ Tích tái nhợt từng hồi, hàng mi dài run lên, nước mắt lăn xuống:

- Tiểu tặc, ta và ngươi biết nhau tới giờ, đã từng lừa ngươi chưa, ư…

Một chiếc miệng lớn nóng như lửa phủ lên đôi môi nàng, cảm giác ướt át nóng bỏng kia khiến nàng run rẩy. Nàng ôm chặt lấy cánh tay Lâm Vãn Vinh, người nhũn ra như bún, cố sức đưa cả thân mình hòa nhập vào lòng hắn, đặt tay hắn lên chiếc eo nhỏ mềm mại của mình, nước mắt thấm đẫm trên mặt, như điên cuồng đáp lại hắn.

Thấy dây thừng dừng lại. Lạc Ngưng lấy làm lạ hỏi:

- Đại ca sao rồi? sao không kéo dây thừng nữa?

Tiêu Thanh Tuyền lấy kính viễn vọng ra nhìn, sắc mặt vừa đỏ vừa thẹn lại vừa giận, trong lòng không biết làm sao, bất lực đành nói:

- Chàng có việc quan trọng hơn phải làm, đồ hư hỏng này…

- Còn không kéo dây thừng?

Vất vả lắm mới thoát ra khỏi nụ hôn ướt át của hắn. Ninh Vũ Tích thở nặng nhọc, giữa mi mắt là một mảng đỏ, sắc mặt phảng phất như có thể ép ra nước, vừa thẹn vừa giận nhìn hắn, quyến rũ mê người, phong tình vạn chủng.

Lâm Vãn Vinh cười dài, hai người cùng kéo dây tơ, tốc độ kéo dây tăng lên vô số lần, không bao lâu, đã tới được Thiên Tuyệt phong.

Sợi dây thừng này to như cánh tay, Lâm Vãn Vinh buộc chặt đầu dây thừng lên cây. Ninh Vũ Tích nhíu mày:

- Sợi thừng này có to hơn nữa cũng không chịu được trọng lượng của ngươi. Không thể tin cậy vào nó được.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Đừng vội, đừng vội, phía sau còn nữa đó.

Đang lúc nói chuyện chợt thấy đầu kia của sợi thừng dần dần nâng cao lên. Hắn lấy kính viễn vọng ra nhìn, thấy ở phía đỉnh núi đối diện bắc một cây to dài. Ở chỗ khoảng một phần tư của cây to này được một cột gỗ cao chống vững chắc, làm thành một cái bập bênh không đối xứng. Tại một đầu cây to đặt một cái ròng rọc, dây thừng từ ròng rọc đó chạy ra. Đầu còn lại có hàng chục binh sỹ nhất tề đè cánh tay đòn bên đó xuống. Như thế ròng rọc được đẩy lên, dây thừng thành cao hơn bên đối diện.

- Nha đầu Từ Chỉ Tình này hiểu biết thật không ít, đến ngay cả nguyên lý đòn bẩy cũng dùng được.

Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười.

- Đại ca, huynh đỡ lấy này.

Giọng nói lần nữa lại vang lên, nhưng lần này lại là của Ngưng Nhi. Thuận theo dây thừng trôi tới hai chiếc ghế gỗ đặc chế, cùng với con quay (từ kỹ thuật có thể dùng là tời) lớn với dây điều khiển. Từ Chỉ Tính chỉ huy binh sĩ chậm rãi đè cánh tay đòn, điều tiết tốc độ của ghế gỗ, không nhanh cũng không chậm,

Đợi cho ghế gỗ tới nơi, Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua. Chiếc ghế này vững chãi kiên cố không cần phải nói, trên ghế buộc chằng chằng chịt chịt tơ tằm, thành một vòng tròn cực kỳ chắc chắn, lồng vào dây thừng, có lẽ là để chuyển động.

Để giữ ròng rọc cố định, dây thừng được cột vào con quay, chầm chậm chuyển động theo điều khiển. Đầu kia của dây thừng kéo theo một dây xích sắt lớn, hàng trăm quân sỹ đang chầm chậm nhả ra.

Ninh Vũ Tích bỗng nhiên tỉnh ngộ, lấy tơ tằm kéo dây thừng, lại lấy dây thừng kéo xích sắt, quả thực là một ý nghĩ tài tình, cả cái con quay cũng có công dụng lớn. Vì khoảng cách hai đỉnh là hàng trăm trượng, nên khi kéo xích sắt ở giữa, dĩ nhiên sẽ hạ xuống, cần phải có khí lực cực đại mới có thể làm được. Con quay ấy chính là để lấy cái lợi về lực (và chịu thiệt về đường đi).

-Ai mà nghĩ ra được biện pháp này?

Ninh Vũ Tích kinh ngạc khẽ than:

- Nhẹ nhàng đưa lên, tinh tế tuyệt vời. Tiểu tặc, ngươi đã từng nói qua, từ đâu tới đây thì từ nơi này quay lại, đúng là dùng cách này sao?

- Không khác biệt lắm…

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Chỉ có điều, Từ tiểu thư thực hiện so với cách ta tưởng tượng còn xuất sắc hơn một chút. Trước kia, quả thực ta đã coi thường cô ta. Chỉ mong sau này trên chiến trường, cô ta sẽ có thể nghĩ ra mấy điều kì diệu giống như thế này.

Ninh Vũ Tích dịu dàng nói:

- Ngươi thật sự muốn lên phía Bắc chống lại người Hồ sao? Khi nào thì đi?

- Tính ra thì không còn mấy ngày nữa. Nhân sinh thật là kì diệu, ta nằm mơ cũng không tưởng tượng ra nỗi, có một này ta lại chủ động yêu cầu được lên chiến trường.

Lâm Vãn Vinh cảm khái nói.

Ninh Vũ Tích “ừm” một tiếng, mỉm cười không nói. Con quay chuyển động, một sợi xích sắt thật dài vắt ngang giữa hai đỉnh, phảng phất như một con đường lớn vạch giữa vực trời.

Trông thấy sợi xích sắc thoáng rung động, nghĩ tới quá trình từ lúc bắt đầu, Lâm Vãn Vinh bật cười một tiếng:

- Cuộc đời tựa như một vòng tuần hoàn, đã đi từ điểm đích về lại nơi khởi đầu, nhưng ta vẫn không phân ra được đâu là thượng giới, đâu là nhân gian?

- Đâu là thượng giới, đâu là nhân là nhân gian?

Ninh Vũ Tích thì thào tự nhủ, hàng mi run rẩy, hai giọng lệ long lanh lặng lẽ rơi xuống…


/636

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status