Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 552: Phá thành

/636


Ngoài thành Khắc Tư Nhĩ.

Đêm khuya, tối đen như mực, không một ánh lửa, không một tiếng động. Phía chân trời xa xa, dường như có một đám mây đen đang bồng bềnh bay lại, lặng lẽ tới gần.

Những cây đuốc đang cháy bập bùng trên đầu thành, trong gió đêm băng giá của thảo nguyên, những ngọn lửa không ngừng phật phù, rồi từ từ lụi dần. Còn sót lại khoảng hai ba phần, ánh sáng leo lét hắt lên tường thành. Từ đầu thành nhìn xuống chỉ còn thấy rõ được khoảng trăm trượng mà thôi.

Các dũng sĩ đã tiến cung, không khí hoan lạc bên trong Khắc Tư Nhĩ thành đã giảm bớt rất nhiều. Tuy vẫn ca múa chưa dứt, nhưng các cô nương dần dần tản đi, đường cái vốn đông nghẹt người, bắt đầu trở nên vắng vẻ. Những binh lính Đột Quyết thủ thành, nhân cơ hội vui chơi thoải mái một năm mới có một lần này, một tay cầm đùi dê nướng thơm phức, một tay cầm túi rượu sữa ngựa, hưng phấn nhảy múa, hò hát. Điêu Dương đại hội vốn là một ngày hội như vậy, mỗi người đều vui vẻ dâng tràn, không ai đi trách móc bọn họ sơ ý việc canh phòng.

Một điểm đen nho nhỏ, như một cây đinh cắm trên tường thành, khẽ động đậy. Xa xa nhìn lại giống như một con thằn lằn leo tường. Dưới ngọn đèn u ám, không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Cách đỉnh đầu hắn không đến nửa trượng là một tháp canh trên tường thành, một cây đuốc cắm chéo ra ngoài. Mùi thức ăn, mùi rượu sữa ngựa cùng vơi tiếng ca của người Đột Quyết sực nức. Cả thành Khắc Tư Nhĩ đang tràn ngập niềm hân hoan.

Đột Quyết là dân tộc có sức chiến đấu cá nhân rất xuất sắc, nhưng cùng với chiến lực xuất sắc là tính kỷ luật rất kém, các dân tộc du mục vốn rất tự do phóng khoáng, họ không coi trọng những thứ qui củ. Vương đình Đột Quyết ở sâu trong A Lạp Thiện thảo nguyên, giáp với A Nhĩ thái sơn hiểm trở. Có thể nói là chỗ dựa cực kỳ yên ổn cho Đột Quyết Hãn Quốc. Từ khi lập quốc tới nay, Đột Quyết nam chinh bắc chiến, nhất thống thảo nguyên. Các loại chiến dịch lớn nhỏ không dưới ngàn trận, duy chỉ có Khắc Tư Nhĩ là chưa bao giờ chịu cảnh xâm chiếm. Bởi thế tinh thần cảnh giác cũng đi xuống rất nhiều.

“Phào!” Như có một luồng gió thổi qua, cây đuốc tắt phụp. "Con thằn lằn" đang bám trên tường bắt đầu bò lên. Không một tiếng động nhảy vào vọng gác. Ẩn mình vào bóng tối.

- Mẹ kiếp, làm sao lại tắt được?!

Một thủ vệ người Hồ, hùng hùng hổ hổ đi tới, cây đuốc còn chưa được thắp lên đã nghe tiếng lách cách, thân hình vạm vỡ của hắn từ từ gục xuống.

Cao Tù hít một hơi thật sâu, kéo thi thể người Hồ này vào một góc tối, cùng lúc đó, lại có vài "con thằn lằn" khác âm thầm xuất hiện bên cạnh hắn, còn cách ba trượng, hai thủ vệ Đột Quyết tay cầm lấy đùi dê, đang chỉ trỏ vào cái gì đó trên đường cái, rồi cười phá lên không kiêng kỵ gì, chẳng biết nhìn trúng nữ tử Đột Quyết nào. Lúc này có mấy người theo lối đi trên đầu thành tới gần.

Lão Cao "hắc" một tiếng, loan đao lấp lóe trong tay quơ lên vài cái, các huynh đệ phía sau hiểu ý của hắn, mấy người đồng thời lao tới, nhanh như mèo.

Cao Tù thân thủ nhanh nhất. Khoảng cách mấy trượng chỉ trong nháy mắt đã "nuốt chửng", động tác nhanh như sét đánh, một tả một hữu nắm cổ hai người Hồ, hai người Đột Quyết vô cùng kinh hãi, đang muốn há miệng kêu lên thì thanh âm đã nghẹn lại, không sao kêu thành tiếng được, cúi đầu nhìn xuống đã thấy một thanh cương đao lạnh lùng liếm vào cổ, máu tươi phun ra đầm đìa.

Tướng sĩ Đại Hoa dựa hai người chết này vào tường thành, để đầu hơi nghiêng, làm ra vẻ bộ dáng say rượu, mấy thủ vệ nhìn sang bên này vài lần, nhất thời cười phá lên.

- Cơ quan ở bên kia!

Mấy người ngồi xổm xuống, hít mạnh một hơi, một huynh đệ phụ trách quan sát, chỉ vào cái bàn tròn thật lớn, khẽ thì thào. Cơ quan đó còn cách họ ước năm sáu trượng, được để trong một cái đài hình tròn, bốn phía đều có lính canh, có đến chục tên thủ vệ Đột Quyết bên cạnh. Nhìn dáng vẻ, hiển nhiên là những người Hồ rất tinh anh. Cửa thành đồ sộ của Khắc Tư Nhĩ chính là dựa vào cơ quan này để đóng mở.

Đếm đầu người, tổng cộng ở chỗ cơ quan đó có mười thủ vệ người Hồ, còn mình có bảy huynh đệ tinh nhuệ. Cao Tù khẽ vuốt cằm, nhìn sắc trời, đang muốn phất tay tiến lên, chợt nghe một tên Đột Quyết lớn tiếng hô lên:

- Mau nhìn xem, đằng kia là cái gì?!

Phương hướng ngón tay của Đột Quyết đó chỉ là phía ngoài thành. Một đám mây lớn khổng lồ đang chạy tới, vô thanh vô tức áp sát Khắc Tư Nhĩ. Nhìn khoảng cách, chỉ khoảng ngoài vài dặm thôi. Mặt đất đã khẽ rung động, nhưng hoàn toàn bị những tiếng ca hát trong thành lấn át hết.

- Là kỵ binh!

Tên thủ lĩnh người Hồ có mục lực thật tốt, chiến trận phong phú sau khi nhìn chăm chú một hồi, đột nhiên kinh hô lên.

Hắn lời còn chưa dứt, trên đường cái của Khắc Tư Nhĩ đột nhiên vang lên những tiếng kêu hoảng hốt:

- Mau! Chạy mau...! Ngựa điên rồi!

Hai ba con đại mã Đột Quyết cả người cháy bùng bùng, thống khổ hí vang, không ngừng nhảy lên, rồi chạy dọc theo đường cái như nước vỡ đê. Vài tên người Hồ còn chưa kịp phản ứng đã bị những tuấn mã đó dẫm nát dưới chân. Những tia lửa bén vào tóc tai quần áo, tiếng kêu rên vang lên thê thảm.

Những người Đột Quyết trên đường tỉnh ngộ, kêu lên oai oái xoay người chạy trốn, mặc dù họ là những mã sư tốt nhất thảo nguyên, nhưng đối mặt với những con đại mã cả người bốc lửa như vậy, ai dám đứng ra ngăn cản chứ?

- Lên!

Thừa dịp cơ hội tất cả những người Hồ đều đang sững sờ. Cao Tù vung tay lên, bảy hảo hán như mũi tên vừa bắn ra, những thủ vệ người Hồ gác cơ quan vừa nghe tiếng bước chân phía sau vang lên, mới xoay người lại đã thấy ánh chớp lướt tới trước mắt. Một cây đại đao âm trầm bổ vào đầu.

Máu me tung tóe, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, những người Đột Quyết nghe tiếng trông lại, chỉ thấy mấy bóng đen che mặt như sói giữa đàn dê vung đao chém loạn, loan đao múa lên điên cuồng, máu văng tứ phía.

- Giết!

Tựa hồ cũng đúng lúc Cao Tù hò hét, đám mây đen ngoài thành từ từ bay đến gần, đột nhiên thấy những cát bụi sa mạc bốc lên, vô vàn chiến mã, đen, trắng, vàng, kết thành một đoàn nước lũ, thế như bão tố, tấn công thẳng vào Khắc Tư Nhĩ.

Chiến đao lóe lên, tiếng hò hét "giết giết" kinh thiên động địa, Hứa Chấn, Lý Vũ Lăng, vô số những binh lính trẻ măng, phẫn nộ hò hét, khí thế điên cuồng.

- Các huynh đệ, mở cửa thành!

Lão Cao một đao bổ ra tên địch bên người mình, máu me bắn đầy mặt, hắn quay mạnh tay quay một vòng lớn, các huynh đệ phía sau đồng thời gầm lên, cửa thành nặng nề của Khắc Tư Nhĩ kêu "kẹt" một tiếng, rồi hé ra một khe hở nho nhỏ.

Ngoài thành, trong thành, trên thành. Ba chỗ đồng thời bị tập kích, người Đột Quyết lúc này mới như trong mộng vừa tỉnh. Trong cơn hoảng loạn bỗng nghe một thủ lĩnh người Hồ hét lên:

- Địch nhân tập kích! Giết! Giết! Giết chết bọn chúng!

Mấy ngàn binh sĩ Đột Quyết điên cuồng nhảy lên tường thành, tên bắn như mưa bắn về phía đám người Đại Hoa đang tràn vào. Trong tiếng "Phốc", "Phốc", mười mấy tướng sĩ Đại Hoa ngã lăn xuống ngựa.

Những mũi tên dày đặc của người Hồ bắn về phía vòng quay mở cửa. Lúc này cửa thành đã mở hơn phân nửa rồi, trên thành có bảy dũng sĩ tay nắm chắc bàn quay, mắt chăm chú, đồng thời hô lên, ra sức khởi động cơ quan.

“Kẹt! Kẹt!” Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra.

Hàng trăm người Đột Quyết như phát điên lao tới chỗ bảy người này chém giết. Đồng thời, người Hồ dưới thành cũng vung loan đao, cố chém đứt sợi dây thừng rất lớn.

- Giết!

Hơn hai mươi tướng sĩ Đại Hoa lẻn vào thành theo đám Nguyệt Thị, lập tức lao lên nghênh đón, song phương kịch chiến khốc liệt.

Người Hồ vây quanh cửa càng ngày càng nhiều. Những tướng sĩ ai nấy trên người vấy đầy máu tươi, bàn quay xoay càng lúc càng khó khăn, cửa thành đẩy ra được một khoảng nho nhỏ, rồi không động đậy được thêm chút nào nữa. Mắt nhìn thấy Hứa Chấn và Lý Vũ Lăng đã tới chân thành, có mười mấy huynh đệ trúng tên ngã xuống ngựa, lão Cao khẩn cấp nhìn rách cả mắt, đang muốn liều mạng chạy tới, đột nhiên nghe thấy ngoài thành có một giọng nữ tử hét lớn:

- Tránh ra!

Một bóng trắng như lưu tinh vượt qua mọi người, lao tới cửa thành, những mũi tên của người Hồ điên cuồng bắn tới như châu chấu, mang theo tiếng rít rợn người. Nữ tử đó không hề ngừng lại, kiếm quang trong tay lóe sáng như một lửa điện, sấm sét, đánh thẳng vào cửa thành.

“Oanh…!” Tường thành như bắt đầu lay động, cả một mảnh cửa thành dày đã vỡ tan. Đá vụn tung tóe đầy trời, bụi mù mịt khắp nơi, cửa thành bên trái lung lay một lúc rồi ầm ầm đổ sụp.

Sau cú công kích mãnh liệt, bạch y nữ tử che mặt khựng lại một chút, trong miệng rên lên một tiếng có vẻ đau đớn, bắn vụt ra ngoài, rơi xuống đất lảo đảo vài bước mới đứng vững được, ngực thở phập phồng kịch liệt.

Cửa thành Khắc Tư Nhĩ vừa dày vừa nặng, có ai có thể chỉ dựa vào sức một người mà đánh nát được? Một kích này như thạch phá thiên lương, làm rúng động tận tâm khảm mỗi người...

Cửa thành tuy chỉ sập xuống có một mảng, nhưng thông đạo vào Khắc Tư Nhĩ đã hoàn toàn mở rộng.

- Các huynh đệ tiến lên, chiếm lấy Khắc Tư Nhĩ! Bắt sống Đột Quyết Khả Hãn!

Hứa Chấn, Lý Vũ Lăng sao bỏ qua cơ hội ngàn năm này. Hai người vô cùng hưng phấn mắt đỏ ngầu, dưới cơn mưa tên mù mịt, nhất tề gầm lên ra sức giật cương ngựa, con tuấn mã cơ hồ bay lên, lướt qua những tảng đá vụng rải rác khắp nơi, nhảy thẳng vào vương đình Đột Quyết!

Thiết kỵ Đại Hoa đi theo sau họ, như một cơn lũ vỡ bờ, lướt qua phá nốt cánh cửa còn lại, cơn hồng thủy quét sạch mọi chướng ngại tiến vào. Khí thế vô địch, đến cả người Đột Quyết hung hãn cũng phải phát run!

Cơn mưa tên vô tận ào ào phủ xuống, những kị sĩ Đại Hoa dưới chân thành không ngừng ngã ngựa, nhưng có rất nhiều người trong nháy mắt đã vọt vào. Tiến thẳng dọc theo con đường lớn ở Khắc Tư Nhĩ. Việc thủ thành đã mất ý nghĩa. Người Đột Quyết nhanh chóng quay đầu lại, lao xuống khỏi tường thành, lao về phía đám người Đại Hoa mà chém giết.

- Ta biết, Lâm huynh đệ nhất định có phòng ngừa!

Cao Tù hưng phấn tung chân đã gẫy vòng quay, nhảy lên tháp canh. Loan đao trong tay ra sức vung lên, rú lên như sói:

- Đây là vương đình người Đột Quyết! Các huynh đệ, các ngươi nhắm mắt, dùng sức mà chém. Chúng ta chỉ có lời chứ không lỗ đâu!

Vừa rồi cả con đường toàn tiếng ca múa, trong nháy mắt biến thành một biển máu. Bốn năm mươi thớt ngựa bị châm lửa chạy như điên khắp nơi, như một bánh xe xoay tròn, Phàm là ai đến gần, không bị đạp ngã cũng bị bắt lửa, kỵ binh Đại Hoa điên cuồng chạy theo những con ngựa lửa này, tốc độ như gió lốc, lao vào chém giết đám lính Đột Quyết đang cố chống cự, tạo thành một con đường ngập máu. Vốn người Đột Quyết rất quen việc công phá chém giết thành trì Đại Hoa, hôm nay lại bị người Đại Hoa trả lại y hệt như vậy.

***

“Hu… hu…!” Một thanh âm trầm bổng vang lên phá tan sự yên tĩnh của đất trời, hỏa pháo bắn lên không tỏa ra ánh sáng ngũ sắc cực kỳ rực rỡ.

Tất cả người Đột Quyết trong đại điện cùng thất kinh, còn chưa tỉnh ngộ thì chợt nghe tiếng nổ "ầm ầm", những lò nướng dê giữa sân đổ sụp xuống, Nguyệt Thị tộc nhân tay cầm loan đao, như bầy sói mãnh liệt lao vào vương tọa. Đám vương công Đột Quyết còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị cương đao kê vào cổ, một vài tên phản kháng, lập tức bị Nguyệt Thị giết chết không lưu tình. Máu me bắn tung tóe, những người Hồ phía dưới hoảng loạn, chính các dũng sĩ Điêu Dương mới là những người phản ứng nhanh nhất, vội vàng vọt lên.

- Tát Nhĩ Mộc, cẩn thận!

Kim Đao Đại Khả Hãn hoảng hốt kinh hô, loan đao trong tay nháy mắt đã tuốt ra khỏi vỏ. Xoát một tiếng, bổ ra một phát, đồng thời tay vung lên, muốn lao lên kéo Tiểu Khả Hãn lại.

“Đang!” Một tiếng va chạm vang lên, "người câm" cướp được một cây đao, lúc này đang ngăn trước người nàng, đôi mắt hữu thần lấp lánh, nhìn thẳng vào nàng.

Ánh mắt sáng ngời như vậy, lại hoàn toàn khác biệt một trời một đất! Tinh thần Ngọc Già trở nên hoảng hốt, vừa rồi nghe hắn nói vài câu, trong lòng nàng giống như thở không nỗi, không còn cảm giác đau đớn nữa.

- Ngươi không phải người câm, ngươi là ai! Tại sao ngươi muốn gạt ta?

Nàng thì thào nhìn hắn, ánh mắt ngây dại, rồi đột nhiên điên cuồng hét lên phẫn nộ:

- Mặc kệ ngươi là ai, ta muốn giết ngươi. Giết ngươi!

”Keng!Keng! Keng! Nàng mở to hai mắt, như một con báo cái đang nổi cơn điên, hai tay vung đao, trong nháy mắt chém ra ba phát, đao pháp tinh diệu, đao đao đều chém vào chỗ yếu hại của hắn, từ khi làm tù binh tới giờ, nha đầu này rất giỏi che giấu mình, nàng không chỉ tiễn thuật thông huyền, mà đao pháp cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Lâm Vãn Vinh lui một bước. Đỡ một đao của nàng đang đâm vào tim mình, mặt không chút thay đổi, ánh mắt băng giá.

”Giết!” Nguyệt Nha Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng, năm ngón tay búp măng nhanh như chớp xẹt, cào vào mặt hắn.

”Đúng là một con ngựa hoang điên cuồng!” Lâm Vãn Vinh rốt cục bị chọc giận.

”Aaa...!” Một quyền rất nặng của hắn đánh thẳng vào cổ tay của Nguyệt Nha Nhi. Ngọc Già đau đớn hừ một tiếng, rụt tay về.

Lâm Vãn Vinh tiến lên một bước, đại đao trong tay chém thẳng vào đầu nàng.

- Đinh!

Ngọc Già đem hết toàn lực đỡ ngọn đao của hắn...

- Nàng nhất định phải biết ta ai là sao?

Lâm Vãn Vinh lột phắt mũ trùm ném ra ngoài:

- Được lắm! Nàng nhìn ta đi! Nhìn đi này! ... Nàng nếu nhận ra ta, hôm nay ta để nàng giết! Nàng nhận đi! Nhận mau lên!

Từng đao như áp lực ngàn cân ép Ngọc Già vào góc. Hai mắt hắn trợn trừng, cơ hồ như gầm thét, hơi thở hổn hển nóng bỏng như phả vào mặt Ngọc Già.

Cái thứ mũ trùm chó má này, quả làm cho người ta khó chịu gần chết. Bỏ ra quả là một giải thoát, hắn nhất thời thở phào một hơi, thoải mái nói không nên lời.

- Lâm... Lâm Tam...!

Triệu Khang Ninh đang trốn dưới bàn sắc mặt trắng bệch, thì thào gọi tên hắn.

- Con mẹ ngươi!

Hồ Bất Quy bổ một đao vào cái bàn, mở miệng chửi mắng, Tiểu vương gia lùi về về phía sau tránh thoát.

Ngọc Già ra sức lắc đầu, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, không dám cử động một chút nào, không khí như ngưng đọng lại. Vẻ nghi hoặc, bàng hoàng, bất lực, bi thương.... Trong phút chốc như một hào quang xẹt qua mắt nàng.

Trầm mặc rất lâu, nàng khẽ run lên, trong mắt hiện lên vẻ bàng hoàng, bàn tay cầm kim đao bất giác rụt lại. Một lát sau, nàng hơi cúi đầu hỏi:

- Ngươi nói cho ta biết đi, ta quên mất người tốt, hay là người xấu?

- Không có thời gian trả lời loại vấn đề này đâu!

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nhìn nàng, xoay người bước đi.

- Ta giết ngươi, tên hèn hạ này!

Phía sau Ngọc Già chợt quát lên, kim đao trong tay rít lên, bổ thẳng vào gáy hắn.

“Đinh!” Lâm Vãn Vinh xoay người đánh ra, hai đao chạm vào nhau. Nguyệt Nha Nhi hai tay cầm loan đao. Răng nghiến ken két, nhìn thẳng vào hắn, đến chết cũng không chịu lùi một bước. Hai người mặt đối mặt, lưỡi đao quét vào mặt nhau bỏng rát.

Đôi môi hơi rỉ máu, Ngọc Già nhìn vào vết sẹo cắn trên tay hắn, lệ nhạt nhòa cả mặt.

- Tỷ tỷ...!

Một giọng trẻ thơ thất thanh hoảng sợ vang lên trong đại điện.

- Tát Nhĩ Mộc!

Ngọc Già kinh hãi, dùng khí lực cả người, đẩy đại đao Lâm Vãn Vinh ra, đồng thời thân hình nhanh như chớp lao về phía Tiểu Khả Hãn.

- Ngọc Già Đại Khả Hãn, xin nàng tỉnh táo!

Hồ Bất Quy một cước đá vào bụng Đồ Tác Tá, tay kia dùng loan dao dính đầy mỡ gác trên cổ Tát Nhĩ Mộc.

Ngọc Già vội vội vàng vàng khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc:

- Ngươi muốn làm gì? Nếu ai dám thương tổn Tát Nhĩ Mộc, ta sẽ làm cho hắn hối hận cả đời này!

- Tỷ tỷ, Tát Nhĩ Mộc không sợ! Giết họ đi, tỷ mau giết họ đi!

Tiểu Khả Hãn ngẩng mạnh đầu lên há miệng kêu to, nước mắt tràn ra.

Lúc này tình thế trong đại điện đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, Đại Hoa tuy chỉ có mười mấy người, nhưng có ý đồ mà đến. Trên hai mươi vị vương công không kịp phòng bị, ngoại trừ những người bị giết đương trường, còn lại không đến hai mươi người, toàn bộ đều rơi vào tay họ, đến cả tiểu Khả Hãn Tát Nhĩ Mộc cũng không ngoại lệ.

Còn đám thủ vệ Đột Quyết vừa tới, hộ vệ phía sau Ngọc Già, vây chặt đám người Đại Hoa vào giữa.

- Ngươi, tại sao không nói gì?

Ngọc Già cắn răng, chỉ vào người câm lớn tiếng hỏi.

Nghe những tiếng ầm ầm ngoài cửa cung, Lâm Vãn Vinh lạnh lùng đáp:

- Lúc này, chỉ dùng đao kiếm mà nói chuyện thì thỏa đáng hơn.

- Khải bẩm Đại Khả Hãn, nguy to rồi! Thành bị phá, người Đại Hoa đã tiến vào hoàng cung rồi.

Tiếng hắn chưa dứt, một tên thủ vệ Đột Quyết thở hổn hển xông vào, có thể nghe được rõ ràng tiếng đao kiếm từ cửa vương cung.

Trên mặt Kim đao đại Khả Hãn hiện lên vẻ thê lương, nhìn Lâm Vãn Vinh, lắc đầu:

- Ngươi nghĩ là có thể thắng được ta sao? Ngươi đừng quên, Khắc Tư Nhĩ có hai vạn quân tinh nhuệ, còn có vô số dân chúng, họ đang từ bốn phương tám hướng tới đây, các ngươi chạy không thoát đâu!

- Có bao nhiêu quân tinh nhuệ không quan hệ gì tới ta.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh:

- Máu tươi, lửa thiêu, sợ hãi… Người Đột Quyết từng tặng cho chúng ta, ta đương nhiên muốn cho các ngươi nếm thử mùi vị này.

- Giết! Giết!

Những tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Thanh âm hưng phấn và hào tráng của Hứa Chấn và Cao Tù như đã gần ngay trước mắt, vô số kỵ binh Đại Hoa tràn đến như cuồng phong quét lá.

Ánh mắt Ngọc Già băng giá, vung kim đao lên. Ngoài điện sớm đã có vô số cung tiễn thủ nhất tề phóng ra, cơn mưa tên dày đặc như châu chấu bay tán loạn lao thẳng vào đội quân kỵ binh đang vọt tới, những tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt.

Trong trận quyết chiến cuối cùng này, tuyệt không còn đường nào khác có thể đi, ai độc ác hơn là người đó có thể thắng. Lâm Vãn Vinh cắn răng không phát một tiếng. Ngọc Già hai tay nắm chặt, ánh mắt hai người như giao nhau trong không trung, rồi sau đó lại nhìn đi chỗ khác.

- Khải bẩm Đại Khả Hãn! Một vạn lang kỵ từ cửa sau đang đến, một chút nữa là tới đây.

Ngọc Già khẽ gật đầu, ngẩng lên nhìn "người câm", chỉ thấy hắn nhìn xuống, như không hề để tâm, tựa hồ không có chút sợ hãi nào. Rồi bỗng nhiên nhớ tới hắn không hiểu tiếng Đột Quyết.

“Đây là một điểm hạnh phúc! Từ từ cho hắn hưởng thụ.” Đại Khả Hãn cúi đầu, trong mắt lúc thì thống hận, lúc thì buồn bã, bất tri bất giác lệ tuôn hai hàng.

Hồ Bất Quy cũng nóng nảy, họ một mình xông vào hoàng cung, đến cả Tiểu Khả Hãn cũng đã bắt sống, nếu không đi, vậy chẳng phải là sự tiếc nuối cả đời sao? Nhưng những tù binh lúc này còn nhiều hơn cả họ, nếu không hoàn toàn khống chế thì sau này rất khó...

Tiếng chiến đấu vẫn cứ tiếp diễn, quả là không thể đợi được nữa, lão Hồ rống to lên:

- Lão Cao, ngươi nhanh lên, Nguyệt Nha Nhi hứa làm ấm giường cho Lâm tướng quân rồi đây này!

“Hô!” Cao Tù gầm lên giận dữ, tung hoành giữa đám mưa tên dày đặc, cùng mấy trăm kỵ sĩ phía sau như sấm sét nhảy vào giữa trận doanh của người Đột Quyết, đao kiếm vung lên, khắp nơi trên đất thấm đẫm máu huyết.

Cùng lúc đó, phía sau đại điện vang lên những tiếng ầm ầm như sấm. Mấy vạn thiết kỵ Đột Quyết như giông như bão tràn đến, nhìn khí thế đó rõ ràng mạnh hơn người Đại Hoa rất nhiều. Hai bên quân đồng thời xông lên trước.

- Lâm tướng quân...!

Hứa Chấn gầm lên mang theo đao chạy xộc vào, kỵ binh Đại Hoa tắm máu tràn lên, cơ hồ cùng thời khắc đó, cánh cửa gỗ cung điện bị phá vỡ tung, trọng kỵ Đột Quyết như một làn gió ào đến, hộ vệ phía sau Ngọc Già.

- "Người câm!" Các ngươi bị vây chặt rồi!

Kim Đao Khả Hãn lạnh lùng nói.

- Không như nàng tưởng tượng đâu.

Chỉ vào đám vương công, tinh anh Đột Quyết bên mình, "người câm" lắc đầu:

- Ta cảm thấy chưa bao giờ an toàn như bây giờ!


/636

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status