Ra khỏi cửa phòng Tiêu tiểu thư, trong lòng hắn vẫn còn kinh hãi, tinh thần hoảng hốt. Tiêu Ngọc Nhược nhìn gương mặt nhợt nhạt của hắn, nhất thời lắp bắp lo sợ, vội vội vàng vàng giữ chặt tay hắn:
- Ngươi, ngươi sao thế?
- Ta không có việc gì!
Hắn nhè nhẹ lắc đầu:
- Đại tiểu thư, phòng của ta ở cửa hàng quần áo bên kia còn giữ lại không?
- Còn giữ, đương nhiên còn giữ rồi!
Ngọc Nhược vội vàng gật đầu, nước mắt nàng đã tràn mi:
- Ngươi... Ý ngươi là...
Hắn buông tiếng thở dài, nét cười vô cùng khổ sở:
- Thanh Tuyền không muốn gặp ta, ta ở tại chỗ này cũng không có ý tứ gì nữa! Ta từ đâu tới, sẽ trở về chỗ đó thôi! Một vòng tuần hoàn mới, đời người không phải vốn là như thế này sao?
Hắn nói thê thảm vô cùng, nước mắt Đại tiểu thư chảy dài, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, dịu dàng như vô cùng kiên định nói:
- Ngươi muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi theo đó! Ta vĩnh viễn ở cùng ngươi!
- Đại ca...
Xảo Xảo, Ngưng Nhi cùng sợ hãi kêu lên, một trái một phải nắm chặt bả vai hắn, nức nở nói:
- Huynh muốn đi đâu? Đây là nhà chúng ta mà!
Cặp anh em Lâm Huyên - Triệu Tranh như cảm nhận được tâm tình thê lương của cha, ‘Oa oa’ khóc lớn lên. Tiếng khóc trẻ thơ như xao động sự yên tĩnh của trời đêm, gợi ra nỗi buồn khó tả...
Lâm Vãn Vinh tay chân luống cuống ôm lấy hai con, vỗ về dỗ dành:
- Nhi tử ngoan nào, đừng khóc! Mỗi ngày cha đều về thăm các con, mua đồ ngon cho các con ăn!
Ngưng Nhi và Xảo Xảo nức nở ôm lấy hắn, tha thiết nói:
- Đại ca, chúng ta thề sẽ đi theo huynh, tuyệt không chia lìa.
- Không được !
Hắn kiên định lắc đầu:
- Thanh Tuyền còn đang ở cữ, không thể đùa như vậy được. Nếu không, bệnh căn không dứt, các muội lưu lại chăm sóc cho nàng, còn có Huyên nhi, Tranh nhi nữa! Ta ra ngoài ở vài ngày, chẳng mấy chốc nói không chừng ta lại trở về đó. Các muội đừng lo!
”Thế này còn bảo người ta không lo lắng?” Lạc Ngưng và Xảo Xảo đang định nói gì, Lâm Vãn Vinh lập tức nghiêm mặt:
- Sao... Đến cả lời đại ca mà cũng không nghe sao?!
Một câu này quả là cực kỳ nghiêm trang, hai người chỉ nấc nhẹ mà không dám nằn nỉ nữa. Nhìn các nàng yếu ớt dựa vào người mình, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng mềm nhũn ra, trộm chớp chớp mắt, áp mặt vào gần tai hai người, khẽ thì thào:
- Yên tâm đi, đại ca chẳng mấy chốc sẽ trở về, các nàng có tin ta không?
- Đại ca!
Xảo Xảo nghẹn ngào, cùng Ngưng Nhi nhào vào lòng hắn.
Từ Chỉ Tình chỉ đứng nhìn hồi lâu. Thấy hắn tâm ý đã quyết, nhịn không được nắm tay áo hắn, kéo hắn qua một bên:
- Ngươi, ngươi phải đi thật sao?
Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị gật đầu:
- Việc này còn nghi vấn nữa sao?!
- Ngươi đó, sao lại ác độc như thế?!
Từ tiểu thư hừ một tiếng, giận dữ bất bình:
- Ngươi bị ấm ức như thế nào, sao có thể so sánh được với Xuất Vân công chúa chứ? Ngươi đem sư phó người ta... Nàng không thể khóc vài tiếng sao? Sinh cho ngươi hai con trai, vẫn còn đang ở cữ, ngươi muốn bỏ nàng đi! Ngươi đó, đúng là trái tim bằng sỏi đá mà?
Lâm Vãn Vinh tròn mắt nhìn nàng, bật cười:
- Nàng không tranh đấu với Thanh Tuyền nữa à?!
Từ Chỉ Tình sắc mặt đỏ bừng, nghiêng đầu phì một tiếng:
- Nói bậy, ta tranh đấu với nàng ấy bao giờ!
- Hiểu rồi, hôm nay nàng tới để cùng bái sơn kết thân!
Lâm Vãn Vinh "ừm" một tiếng, cười hì hì:
- Chẳng trách Thanh Tuyền che chở nàng như vậy, thì ra là nhận tỷ muội rồi! Cuối cùng nàng lại đem ta dẹp sang một bên!
Nhìn vẻ mặt hóm hỉnh của hắn, Từ tiểu thư vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng:
- Cũng không biết ngươi sao còn cười được, ngươi không nghĩ là nếu ngươi đi rồi, công chúa còn có thể sống nữa sao?
Lâm Vãn Vinh sống mũi cay xè, lắc lắc đầu:
- Trước tiên không nói việc này. Từ tiểu thư, vừa lúc nàng tới, ta lại đang có chuyện cần tìm nàng. Là một việc phi thường phi thường trọng yếu!
Nghe hắn cường điệu chữ "phi thường trọng yếu", tim Từ Chỉ Tình bỗng đập thình thịch, mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu:
- Có gì trọng yếu chứ... Ngươi không đi tìm cha ta sao, tất cả đều do lão nhân gia làm chủ!
”Oái! Cái gì thế? Nữ nhân đúng thật sự là liên tưởng phong phú!” Lâm Vãn Vinh chảy mồ hôi đầy mũi, cười khà khà:
- Chuyện đó thì ta đương nhiên sẽ nói chuyện với Từ đại nhân. Ta còn gấp hơn tiểu thư nữa mà! Nhưng, hôm nay ta muốn nói với nàng là...Là một việc khác hẳn, về việc người Tây dương!
Từ tiểu thư nghe hắn nói thế, mới biết mình hiểu lầm, vội vội vàng vàng phì một tiếng, trên mặt đỏ như phủ một lớp vải điều, đầu cũng không dám ngẩng lên:
- Ngươi, ngươi lại khi dễ ta! Ta không thèm quan tâm tới ngươi nữa!
”Con mẹ nó ta đúng là oan uổng mà” Nhìn Từ Chỉ Tình đang ngượng ngùng trước mắt, xem ra cũng không nên chọc ghẹo, hắn chỉ còn nước cười trừ vài tiếng, ghé bên tai nàng thì thầm:
- Từ tiểu thư thông minh mĩ lệ, trí tuệ hơn người, chuyện này cũng chỉ có nàng mới có thể làm, đổi thành người khác, ta đều phải lo lắng!
- Đừng nói những lời phỉnh phờ như vậy!
Từ Chỉ Tình ngoài miệng nói bướng, trong lòng đã sớm mềm xèo, âu yếm nhìn hắn, thanh âm trở nên dịu dàng:
- Rốt cuộc chuyện gì? Ngươi muốn đi móc túi mấy tên Tây dương phải không?
”Từ tiểu thư thật ra hiểu ta quá rõ.” Trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, nắm ngọc thủ của nàng, nhỏ giọng nói:
- Lấy tiền của họ thì cũng tốt. Ta đem mười lượng bạc, mua của người Pháp một cái thiết giáp thuyền...
- Mười lượng bạc mua một thiết giáp thuyền?!
Từ Chỉ Tình mở to hai mắt nhìn hắn:
- Là mô hình của người Tây dương làm hả? Vậy cũng rất quý rồi!
- Cái gì mô hình? Ta là người ngu vậy sao?
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn, nắm chặt bàn tay nàng, ảo não nói:
- Là thiết giáp thuyền của Pháp, là sắt thép, hàng thật giá thật đó! Trên boong còn trang bị vài khẩu pháo. Nàng thông minh lanh lợi, lại giỏi cơ giới, khi nào rảnh mang theo công nhân Thần cơ doanh đến xem?!
Từ tiểu thư vô cùng mừng rỡ, nhìn thẳng vào hắn:
- Hỏa pháo thiết giáp của người Tây dương?! Ngươi... Ngươi muốn chúng ta bắt chước à?
Hắn cười lắc đầu:
- Việc bắt chước thì không đủ, tốt nhất là hiểu rõ được công nghệ và thủ pháp chế tạo, chúng ta tự mình sửa lại cho phù hợp sau.
Khi nhắc đến kỹ thuật, Từ Chỉ Tình là một người rất nhiệt tình. Nàng trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu nói:
- Hiểu rõ kỹ thuật chế tác của họ thật ra không khó. Súng đồng yêu cầu phải có công nhân trình độ tay nghề tinh xảo, làm ra một hai mảnh ráp lại, cần phải có lượng lớn thiết bị, khó khăn nhiều lắm! Chúng ta lại thiếu những dụng cụ mô hình như vậy.
- Cái này gọi là gia công tinh xảo, không phải là công cụ!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Đây là việc ta muốn mời ngươi hỗ trợ! Nàng là chuyện gia về phương diện này, giúp ta tìm trong dân gian và Thần cơ doanh ba mươi thiếu niên thông minh khéo tay, học nhanh nhớ tốt. Tốt nhất là gia cảnh bần hàn một chút.
Từ tiểu thư kinh ngạc hỏi:
- Chọn lựa ba mươi thiếu niên nhà nghèo thì thật ra không khó, chỉ là ngươi muốn những người này làm gì?
Lâm Vãn Vinh nói khẽ:
- Ta và tên người Pháp thỏa thuận rồi, hàng năm tuyển ba mươi thiếu niên, theo hắn tới Tây dương, học tập kỹ xảo cơ giới! Ba đến năm năm sau sẽ trở về. Một mặt có thể lập xưởng trong Thần cơ doanh, phát minh và cải tiến quân vũ khí quân dụng. Mặt khác, cũng có thể cho họ tới Thánh Đức học viện dạy cho những người khác. Đem những kỹ xảo này truyền thụ cho càng nhiều thợ thủ công trong dân gian càng tốt, rồi từ đó khuyến khích họ phát minh sáng tạo! Chúng ta hàng năm tiếp tục phái người đi Tây dương. Hàng năm lại có người học thành tài trở về. Học tập không ngừng như vậy, phát minh, sáng tạo... Con bà nó, nếu như vậy mà còn lạc hậu so với đám Tây dương, ta con mẹ nó tự cắt đầu mình xuống đất!
Vài câu trước thì sang sảng uy phong, trịnh trọng vô cùng, thậm chí còn có chút khí chất quân tử, những câu sau, thì toàn là miệng lưỡi du côn đầu đường xó chợ, không có giáo dục! Từ Chỉ Tình ngơ ngác nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ. Trong mắt thần thái phức tạp, như đang si mê điều gì đó.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay, quơ quơ trước mặt nàng, cười hi hi:
- Ta thừa nhận ta trông tuấn tú, nhưng nàng cũng không cần phải nhìn ta như vậy! Tất cả mọi người đều biết ta rất hay ngượng ngùng...
Từ tiểu thư đột nhiên cầm tay hắn, mặt đỏ lên, dịu dàng bảo:
- Ngươi rất lợi hại! Ngươi là lợi hại nhất mà ta gặp được trong đời này!
Hắn tuy trong lòng xúc động, nhưng miệng lại thì thào:
- Ta còn có rất nhiều thứ lợi hại! Nàng đến tột cùng có biết chỗ nào là nhất chưa? Ối...
Còn chưa nói xong, liền phát giác thân thể bị người ta ôm chặt. Từ Chỉ Tình lệ rơi đầy mặt, tay siết lấy người, mặt dán vào tai hắn, tim đập như trống dồn:
- Ngươi chừng nào thì tới đón ta?! Ta không muốn đợi một ngày nào nữa!
Nữ quân sư thanh nhã điềm đạm, vốn rất ít khi kích động. Lâm Vãn Vinh trong lòng ấm áp, vuốt tóc nàng điềm đạm bảo:
- Dù gì cũng phải đợi Thanh Tuyền ở cữ hết tháng. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, chuyện trong nhà đều là nàng ấy làm chủ cả!
Từ quân sư "ừm" một tiếng, ngẩng đầu lên ngượng ngùng. Đột nhiên nhớ tới việc hắn muốn rời nhà ra ngoài, chợt cảm thấy có chút buồn bã.
*****
Ngoài cửa sổ bóng đêm âm trầm, lúc này đã không còn sớm nữa, Huyên nhi, Tranh nhi đều ngủ say trong nôi. Gương mặt hồng hào non nớt mang theo nụ cười thiên thần. Hắn cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt bé bỏng của nhi tử, ngửi ngửi vài cái, sau đó hít sâu một hơi, lưu luyến nhìn quanh phòng vài lần, rồi cắn răng xoay người ra ngoài.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Ngọc Sương thấy hắn đi tới, mắt đỏ ngầu không nhịn được nấc lên:
- Người xấu, ngươi có nghĩ là công chúa tỷ tỷ một mình ở đây, rất đáng thương. Còn có bảo bảo...
Mũi hắn cay xè, than thở:
- Thanh Tuyền không muốn thấy ta. Ta nên ra đi. Miễn cho nàng gặp phải ta trong lòng lại giận lên, sẽ làm ảnh hưởng sức khỏe trong tháng, sau này sẽ rất khó trị!
- Đại ca...
Xảo Xảo giữ chặt tay hắn, nắm cứng không rời.
Lâm Vãn Vinh dịu dàng vuốt má nàng:
- Ngoan, muội và Ngưng Nhi phải chiếu cố cho Thanh Tuyền và bảo bảo cho tốt. Từ cửa hàng về đến nhà cũng không xa, mỗi ngày ta đều đến thăm các muội! Khi nào các nàng nhớ ta, cũng có thể tới cửa hàng tìm ta. Ừm, ta về đó lập tức đổi một cái giường lớn!
Ngưng Nhi đang khóc không ngừng, vừa nghe hắn nói như vậy, nước mắt vẫn chảy ròng ròng, tay véo mạnh một cái vào tay hắn, vừa đau khổ vừa thẹn thùng!
- Thời gian không còn sớm nữa!
Đại tiểu thư nhìn hắn, vừa dịu dàng lại có chút không đành lòng.
Lâm Vãn Vinh "ừm" một tiếng, quay đầu lại nhìn căn lầu các ấm áp, hai mắt từ từ rơm rớm, đột nhiên hít vào một hơi, cúi người chui vào trong xe....
Bên trong phòng, Tiêu tiểu thư tay chống cằm, nhìn ngọn nến đỏ bập bùng, lúc thì khóc, lúc lại cười, lúc thì vui, lúc lại buồn... Đủ mọi loại cảm xúc, đều dâng tràn trong lòng.
Cửa khuê phòng chợt bị đẩy ra, Tần Tiên Nhi hoảng hốt xông vào như một cơn gió, sắc mặt tái nhợt:
- Tỷ tỷ, chết rồi! Tướng công chàng...
- Chàng ra sao?!
Tiếu Thanh Tuyền cả kinh.
Tần tiểu thư cúi đầu, hai mắt nhòa lệ:
- Tướng công, chàng đi rồi!!
- Cái gì?!
Tiêu tiểu thư bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo vài cái, lại run lên rồi té xuống.
- Tỷ tỷ...
Tần Tiên Nhi sợ hết hồn, nhanh như chớp lao tới đỡ lấy thân hình suy yếu của nàng.
Ánh mắt đăm đăm, mặt tựa tro tàn, lệ rơi như suối suối, Tiếu Thanh Tuyền rên rỉ hỏi:
- Hắn đi đâu? Làm sao các muội không ngăn lại? Tên ác ôn này!
Tần Tiên Nhi hai mắt ửng hồng, yếu ớt nói:
- Tướng công nói, tỷ tỷ không muốn thấy chàng. Chàng tới từ đâu, nay lại quay về đó. Còn bảo mọi việc đều xoay vòng từ đầu, thế giới này vốn trước nay vẫn vậy!
- Lang quân ngốc nghếch của ta!
Nghĩ tới khi hắn nói những lời này thì thê lương như thế nào, Tiêu tiểu thư tim như bị đao cắt, không nhịn được đấm ngực dậm chân, thất thanh nức nở. Nàng ráng hết toàn lực, lảo đảo đứng lên:
- Ta muốn đi tìm chàng. Ta muốn đi tìm chàng!
Tần tiểu thư vội vội vàng vàng ôm lấy nàng, khóc lóc:
- Không được, tỷ tỷ còn đang trong tháng, không thể làm gì! Nếu làm tổn thương thân thể, sẽ ảnh hưởng tới khí mạch đó!
Tiếu Thanh Tuyền lệ rơi như mưa, khổ sở lắc đầu:
- Phu lang đã bỏ ta rồi, thân thể khí mạch còn dùng vào việc gì! Ta muốn đi tìm chàng!
Nàng đẩy Tần Tiên Nhi ra, cương quyết đi về phía cửa. Tần tiểu thư sợ quá vội vàng chụp tay nàng lại:
- Tỷ tỷ không thể động được! Tỷ yên tâm, chúng ta đi tìm tướng công ngay, nhất định tìm kiếm chàng trở về! Nhưng tỷ không thể tự làm thương tổn thân thể, bằng không tướng công trở về thấy như vậy, với tình ý của chàng đối với tỷ, chỉ sợ cả đời này sẽ không muốn sống nữa! Cho dù tỷ không muốn nghĩ về mình, cũng phải nghĩ cho chàng chứ, còn có Huyên nhi, Tranh nhi của chúng ta...
Nhắc tới hai bé trai, Tiếu Thanh Tuyền nhất thời chán nản gục xuống. Tần tiểu thư rơi lệ ôm lấy nàng, dìu nàng tới bên giường đắp chăn lại, lúc này mới vội vội vàng vàng rời khỏi phòng.
Tiêu tiểu thư ánh mắt ngây dại, những cảnh quen biết phu quân, tương tri, rồi thương mến... từng cảnh một hiện lên trước mắt.
Gặp nhau ven hồ, nói chuyện trong nhà cỏ, đính ước trong núi... Hắn vì nàng mà pháo bắn Thánh phường, không tiếc đối đầu với cả thiên hạ!
Những kỷ niệm ngọt ngào chua xót, ấm áp vô tận, hết thảy dâng lên trong lòng, khiến tim nàng đau như xé.
- Lâm lang, chàng ở đâu? Chàng muốn lấy mạng của thiếp sao!
Nàng tự nhiên kêu lên, sắc mặt trắng như giấy, nước mắt ướt đẫm cả gối!
Phía sau bỗng có một bàn tay thô ráp run run vươn tới, mang theo tiếng động sột soạt, nhè nhẹ vuốt lên mái tóc mây của nàng:
- Lão bà, là nàng gọi ta ư?!
- Ngươi, ngươi sao thế?
- Ta không có việc gì!
Hắn nhè nhẹ lắc đầu:
- Đại tiểu thư, phòng của ta ở cửa hàng quần áo bên kia còn giữ lại không?
- Còn giữ, đương nhiên còn giữ rồi!
Ngọc Nhược vội vàng gật đầu, nước mắt nàng đã tràn mi:
- Ngươi... Ý ngươi là...
Hắn buông tiếng thở dài, nét cười vô cùng khổ sở:
- Thanh Tuyền không muốn gặp ta, ta ở tại chỗ này cũng không có ý tứ gì nữa! Ta từ đâu tới, sẽ trở về chỗ đó thôi! Một vòng tuần hoàn mới, đời người không phải vốn là như thế này sao?
Hắn nói thê thảm vô cùng, nước mắt Đại tiểu thư chảy dài, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, dịu dàng như vô cùng kiên định nói:
- Ngươi muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi theo đó! Ta vĩnh viễn ở cùng ngươi!
- Đại ca...
Xảo Xảo, Ngưng Nhi cùng sợ hãi kêu lên, một trái một phải nắm chặt bả vai hắn, nức nở nói:
- Huynh muốn đi đâu? Đây là nhà chúng ta mà!
Cặp anh em Lâm Huyên - Triệu Tranh như cảm nhận được tâm tình thê lương của cha, ‘Oa oa’ khóc lớn lên. Tiếng khóc trẻ thơ như xao động sự yên tĩnh của trời đêm, gợi ra nỗi buồn khó tả...
Lâm Vãn Vinh tay chân luống cuống ôm lấy hai con, vỗ về dỗ dành:
- Nhi tử ngoan nào, đừng khóc! Mỗi ngày cha đều về thăm các con, mua đồ ngon cho các con ăn!
Ngưng Nhi và Xảo Xảo nức nở ôm lấy hắn, tha thiết nói:
- Đại ca, chúng ta thề sẽ đi theo huynh, tuyệt không chia lìa.
- Không được !
Hắn kiên định lắc đầu:
- Thanh Tuyền còn đang ở cữ, không thể đùa như vậy được. Nếu không, bệnh căn không dứt, các muội lưu lại chăm sóc cho nàng, còn có Huyên nhi, Tranh nhi nữa! Ta ra ngoài ở vài ngày, chẳng mấy chốc nói không chừng ta lại trở về đó. Các muội đừng lo!
”Thế này còn bảo người ta không lo lắng?” Lạc Ngưng và Xảo Xảo đang định nói gì, Lâm Vãn Vinh lập tức nghiêm mặt:
- Sao... Đến cả lời đại ca mà cũng không nghe sao?!
Một câu này quả là cực kỳ nghiêm trang, hai người chỉ nấc nhẹ mà không dám nằn nỉ nữa. Nhìn các nàng yếu ớt dựa vào người mình, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng mềm nhũn ra, trộm chớp chớp mắt, áp mặt vào gần tai hai người, khẽ thì thào:
- Yên tâm đi, đại ca chẳng mấy chốc sẽ trở về, các nàng có tin ta không?
- Đại ca!
Xảo Xảo nghẹn ngào, cùng Ngưng Nhi nhào vào lòng hắn.
Từ Chỉ Tình chỉ đứng nhìn hồi lâu. Thấy hắn tâm ý đã quyết, nhịn không được nắm tay áo hắn, kéo hắn qua một bên:
- Ngươi, ngươi phải đi thật sao?
Lâm Vãn Vinh nghiêm nghị gật đầu:
- Việc này còn nghi vấn nữa sao?!
- Ngươi đó, sao lại ác độc như thế?!
Từ tiểu thư hừ một tiếng, giận dữ bất bình:
- Ngươi bị ấm ức như thế nào, sao có thể so sánh được với Xuất Vân công chúa chứ? Ngươi đem sư phó người ta... Nàng không thể khóc vài tiếng sao? Sinh cho ngươi hai con trai, vẫn còn đang ở cữ, ngươi muốn bỏ nàng đi! Ngươi đó, đúng là trái tim bằng sỏi đá mà?
Lâm Vãn Vinh tròn mắt nhìn nàng, bật cười:
- Nàng không tranh đấu với Thanh Tuyền nữa à?!
Từ Chỉ Tình sắc mặt đỏ bừng, nghiêng đầu phì một tiếng:
- Nói bậy, ta tranh đấu với nàng ấy bao giờ!
- Hiểu rồi, hôm nay nàng tới để cùng bái sơn kết thân!
Lâm Vãn Vinh "ừm" một tiếng, cười hì hì:
- Chẳng trách Thanh Tuyền che chở nàng như vậy, thì ra là nhận tỷ muội rồi! Cuối cùng nàng lại đem ta dẹp sang một bên!
Nhìn vẻ mặt hóm hỉnh của hắn, Từ tiểu thư vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng:
- Cũng không biết ngươi sao còn cười được, ngươi không nghĩ là nếu ngươi đi rồi, công chúa còn có thể sống nữa sao?
Lâm Vãn Vinh sống mũi cay xè, lắc lắc đầu:
- Trước tiên không nói việc này. Từ tiểu thư, vừa lúc nàng tới, ta lại đang có chuyện cần tìm nàng. Là một việc phi thường phi thường trọng yếu!
Nghe hắn cường điệu chữ "phi thường trọng yếu", tim Từ Chỉ Tình bỗng đập thình thịch, mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu:
- Có gì trọng yếu chứ... Ngươi không đi tìm cha ta sao, tất cả đều do lão nhân gia làm chủ!
”Oái! Cái gì thế? Nữ nhân đúng thật sự là liên tưởng phong phú!” Lâm Vãn Vinh chảy mồ hôi đầy mũi, cười khà khà:
- Chuyện đó thì ta đương nhiên sẽ nói chuyện với Từ đại nhân. Ta còn gấp hơn tiểu thư nữa mà! Nhưng, hôm nay ta muốn nói với nàng là...Là một việc khác hẳn, về việc người Tây dương!
Từ tiểu thư nghe hắn nói thế, mới biết mình hiểu lầm, vội vội vàng vàng phì một tiếng, trên mặt đỏ như phủ một lớp vải điều, đầu cũng không dám ngẩng lên:
- Ngươi, ngươi lại khi dễ ta! Ta không thèm quan tâm tới ngươi nữa!
”Con mẹ nó ta đúng là oan uổng mà” Nhìn Từ Chỉ Tình đang ngượng ngùng trước mắt, xem ra cũng không nên chọc ghẹo, hắn chỉ còn nước cười trừ vài tiếng, ghé bên tai nàng thì thầm:
- Từ tiểu thư thông minh mĩ lệ, trí tuệ hơn người, chuyện này cũng chỉ có nàng mới có thể làm, đổi thành người khác, ta đều phải lo lắng!
- Đừng nói những lời phỉnh phờ như vậy!
Từ Chỉ Tình ngoài miệng nói bướng, trong lòng đã sớm mềm xèo, âu yếm nhìn hắn, thanh âm trở nên dịu dàng:
- Rốt cuộc chuyện gì? Ngươi muốn đi móc túi mấy tên Tây dương phải không?
”Từ tiểu thư thật ra hiểu ta quá rõ.” Trong lòng Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, nắm ngọc thủ của nàng, nhỏ giọng nói:
- Lấy tiền của họ thì cũng tốt. Ta đem mười lượng bạc, mua của người Pháp một cái thiết giáp thuyền...
- Mười lượng bạc mua một thiết giáp thuyền?!
Từ Chỉ Tình mở to hai mắt nhìn hắn:
- Là mô hình của người Tây dương làm hả? Vậy cũng rất quý rồi!
- Cái gì mô hình? Ta là người ngu vậy sao?
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn, nắm chặt bàn tay nàng, ảo não nói:
- Là thiết giáp thuyền của Pháp, là sắt thép, hàng thật giá thật đó! Trên boong còn trang bị vài khẩu pháo. Nàng thông minh lanh lợi, lại giỏi cơ giới, khi nào rảnh mang theo công nhân Thần cơ doanh đến xem?!
Từ tiểu thư vô cùng mừng rỡ, nhìn thẳng vào hắn:
- Hỏa pháo thiết giáp của người Tây dương?! Ngươi... Ngươi muốn chúng ta bắt chước à?
Hắn cười lắc đầu:
- Việc bắt chước thì không đủ, tốt nhất là hiểu rõ được công nghệ và thủ pháp chế tạo, chúng ta tự mình sửa lại cho phù hợp sau.
Khi nhắc đến kỹ thuật, Từ Chỉ Tình là một người rất nhiệt tình. Nàng trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu nói:
- Hiểu rõ kỹ thuật chế tác của họ thật ra không khó. Súng đồng yêu cầu phải có công nhân trình độ tay nghề tinh xảo, làm ra một hai mảnh ráp lại, cần phải có lượng lớn thiết bị, khó khăn nhiều lắm! Chúng ta lại thiếu những dụng cụ mô hình như vậy.
- Cái này gọi là gia công tinh xảo, không phải là công cụ!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Đây là việc ta muốn mời ngươi hỗ trợ! Nàng là chuyện gia về phương diện này, giúp ta tìm trong dân gian và Thần cơ doanh ba mươi thiếu niên thông minh khéo tay, học nhanh nhớ tốt. Tốt nhất là gia cảnh bần hàn một chút.
Từ tiểu thư kinh ngạc hỏi:
- Chọn lựa ba mươi thiếu niên nhà nghèo thì thật ra không khó, chỉ là ngươi muốn những người này làm gì?
Lâm Vãn Vinh nói khẽ:
- Ta và tên người Pháp thỏa thuận rồi, hàng năm tuyển ba mươi thiếu niên, theo hắn tới Tây dương, học tập kỹ xảo cơ giới! Ba đến năm năm sau sẽ trở về. Một mặt có thể lập xưởng trong Thần cơ doanh, phát minh và cải tiến quân vũ khí quân dụng. Mặt khác, cũng có thể cho họ tới Thánh Đức học viện dạy cho những người khác. Đem những kỹ xảo này truyền thụ cho càng nhiều thợ thủ công trong dân gian càng tốt, rồi từ đó khuyến khích họ phát minh sáng tạo! Chúng ta hàng năm tiếp tục phái người đi Tây dương. Hàng năm lại có người học thành tài trở về. Học tập không ngừng như vậy, phát minh, sáng tạo... Con bà nó, nếu như vậy mà còn lạc hậu so với đám Tây dương, ta con mẹ nó tự cắt đầu mình xuống đất!
Vài câu trước thì sang sảng uy phong, trịnh trọng vô cùng, thậm chí còn có chút khí chất quân tử, những câu sau, thì toàn là miệng lưỡi du côn đầu đường xó chợ, không có giáo dục! Từ Chỉ Tình ngơ ngác nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ. Trong mắt thần thái phức tạp, như đang si mê điều gì đó.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay, quơ quơ trước mặt nàng, cười hi hi:
- Ta thừa nhận ta trông tuấn tú, nhưng nàng cũng không cần phải nhìn ta như vậy! Tất cả mọi người đều biết ta rất hay ngượng ngùng...
Từ tiểu thư đột nhiên cầm tay hắn, mặt đỏ lên, dịu dàng bảo:
- Ngươi rất lợi hại! Ngươi là lợi hại nhất mà ta gặp được trong đời này!
Hắn tuy trong lòng xúc động, nhưng miệng lại thì thào:
- Ta còn có rất nhiều thứ lợi hại! Nàng đến tột cùng có biết chỗ nào là nhất chưa? Ối...
Còn chưa nói xong, liền phát giác thân thể bị người ta ôm chặt. Từ Chỉ Tình lệ rơi đầy mặt, tay siết lấy người, mặt dán vào tai hắn, tim đập như trống dồn:
- Ngươi chừng nào thì tới đón ta?! Ta không muốn đợi một ngày nào nữa!
Nữ quân sư thanh nhã điềm đạm, vốn rất ít khi kích động. Lâm Vãn Vinh trong lòng ấm áp, vuốt tóc nàng điềm đạm bảo:
- Dù gì cũng phải đợi Thanh Tuyền ở cữ hết tháng. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, chuyện trong nhà đều là nàng ấy làm chủ cả!
Từ quân sư "ừm" một tiếng, ngẩng đầu lên ngượng ngùng. Đột nhiên nhớ tới việc hắn muốn rời nhà ra ngoài, chợt cảm thấy có chút buồn bã.
*****
Ngoài cửa sổ bóng đêm âm trầm, lúc này đã không còn sớm nữa, Huyên nhi, Tranh nhi đều ngủ say trong nôi. Gương mặt hồng hào non nớt mang theo nụ cười thiên thần. Hắn cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt bé bỏng của nhi tử, ngửi ngửi vài cái, sau đó hít sâu một hơi, lưu luyến nhìn quanh phòng vài lần, rồi cắn răng xoay người ra ngoài.
Xe ngựa đã chuẩn bị xong, Ngọc Sương thấy hắn đi tới, mắt đỏ ngầu không nhịn được nấc lên:
- Người xấu, ngươi có nghĩ là công chúa tỷ tỷ một mình ở đây, rất đáng thương. Còn có bảo bảo...
Mũi hắn cay xè, than thở:
- Thanh Tuyền không muốn thấy ta. Ta nên ra đi. Miễn cho nàng gặp phải ta trong lòng lại giận lên, sẽ làm ảnh hưởng sức khỏe trong tháng, sau này sẽ rất khó trị!
- Đại ca...
Xảo Xảo giữ chặt tay hắn, nắm cứng không rời.
Lâm Vãn Vinh dịu dàng vuốt má nàng:
- Ngoan, muội và Ngưng Nhi phải chiếu cố cho Thanh Tuyền và bảo bảo cho tốt. Từ cửa hàng về đến nhà cũng không xa, mỗi ngày ta đều đến thăm các muội! Khi nào các nàng nhớ ta, cũng có thể tới cửa hàng tìm ta. Ừm, ta về đó lập tức đổi một cái giường lớn!
Ngưng Nhi đang khóc không ngừng, vừa nghe hắn nói như vậy, nước mắt vẫn chảy ròng ròng, tay véo mạnh một cái vào tay hắn, vừa đau khổ vừa thẹn thùng!
- Thời gian không còn sớm nữa!
Đại tiểu thư nhìn hắn, vừa dịu dàng lại có chút không đành lòng.
Lâm Vãn Vinh "ừm" một tiếng, quay đầu lại nhìn căn lầu các ấm áp, hai mắt từ từ rơm rớm, đột nhiên hít vào một hơi, cúi người chui vào trong xe....
Bên trong phòng, Tiêu tiểu thư tay chống cằm, nhìn ngọn nến đỏ bập bùng, lúc thì khóc, lúc lại cười, lúc thì vui, lúc lại buồn... Đủ mọi loại cảm xúc, đều dâng tràn trong lòng.
Cửa khuê phòng chợt bị đẩy ra, Tần Tiên Nhi hoảng hốt xông vào như một cơn gió, sắc mặt tái nhợt:
- Tỷ tỷ, chết rồi! Tướng công chàng...
- Chàng ra sao?!
Tiếu Thanh Tuyền cả kinh.
Tần tiểu thư cúi đầu, hai mắt nhòa lệ:
- Tướng công, chàng đi rồi!!
- Cái gì?!
Tiêu tiểu thư bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo vài cái, lại run lên rồi té xuống.
- Tỷ tỷ...
Tần Tiên Nhi sợ hết hồn, nhanh như chớp lao tới đỡ lấy thân hình suy yếu của nàng.
Ánh mắt đăm đăm, mặt tựa tro tàn, lệ rơi như suối suối, Tiếu Thanh Tuyền rên rỉ hỏi:
- Hắn đi đâu? Làm sao các muội không ngăn lại? Tên ác ôn này!
Tần Tiên Nhi hai mắt ửng hồng, yếu ớt nói:
- Tướng công nói, tỷ tỷ không muốn thấy chàng. Chàng tới từ đâu, nay lại quay về đó. Còn bảo mọi việc đều xoay vòng từ đầu, thế giới này vốn trước nay vẫn vậy!
- Lang quân ngốc nghếch của ta!
Nghĩ tới khi hắn nói những lời này thì thê lương như thế nào, Tiêu tiểu thư tim như bị đao cắt, không nhịn được đấm ngực dậm chân, thất thanh nức nở. Nàng ráng hết toàn lực, lảo đảo đứng lên:
- Ta muốn đi tìm chàng. Ta muốn đi tìm chàng!
Tần tiểu thư vội vội vàng vàng ôm lấy nàng, khóc lóc:
- Không được, tỷ tỷ còn đang trong tháng, không thể làm gì! Nếu làm tổn thương thân thể, sẽ ảnh hưởng tới khí mạch đó!
Tiếu Thanh Tuyền lệ rơi như mưa, khổ sở lắc đầu:
- Phu lang đã bỏ ta rồi, thân thể khí mạch còn dùng vào việc gì! Ta muốn đi tìm chàng!
Nàng đẩy Tần Tiên Nhi ra, cương quyết đi về phía cửa. Tần tiểu thư sợ quá vội vàng chụp tay nàng lại:
- Tỷ tỷ không thể động được! Tỷ yên tâm, chúng ta đi tìm tướng công ngay, nhất định tìm kiếm chàng trở về! Nhưng tỷ không thể tự làm thương tổn thân thể, bằng không tướng công trở về thấy như vậy, với tình ý của chàng đối với tỷ, chỉ sợ cả đời này sẽ không muốn sống nữa! Cho dù tỷ không muốn nghĩ về mình, cũng phải nghĩ cho chàng chứ, còn có Huyên nhi, Tranh nhi của chúng ta...
Nhắc tới hai bé trai, Tiếu Thanh Tuyền nhất thời chán nản gục xuống. Tần tiểu thư rơi lệ ôm lấy nàng, dìu nàng tới bên giường đắp chăn lại, lúc này mới vội vội vàng vàng rời khỏi phòng.
Tiêu tiểu thư ánh mắt ngây dại, những cảnh quen biết phu quân, tương tri, rồi thương mến... từng cảnh một hiện lên trước mắt.
Gặp nhau ven hồ, nói chuyện trong nhà cỏ, đính ước trong núi... Hắn vì nàng mà pháo bắn Thánh phường, không tiếc đối đầu với cả thiên hạ!
Những kỷ niệm ngọt ngào chua xót, ấm áp vô tận, hết thảy dâng lên trong lòng, khiến tim nàng đau như xé.
- Lâm lang, chàng ở đâu? Chàng muốn lấy mạng của thiếp sao!
Nàng tự nhiên kêu lên, sắc mặt trắng như giấy, nước mắt ướt đẫm cả gối!
Phía sau bỗng có một bàn tay thô ráp run run vươn tới, mang theo tiếng động sột soạt, nhè nhẹ vuốt lên mái tóc mây của nàng:
- Lão bà, là nàng gọi ta ư?!
/636
|