Hai người tuy tâm thật lòng yêu nhau, nhưng thân còn vướng bận mối quan hệ mẫn cảm giữa hai nước, né tránh chuyện này cũng là biểu hiện sự tôn trọng với tiểu muội muội.
Lâm Vãn Vinh che mắt lại, lần mò nhặt từng tờ từng tờ công văn rơi tán loạn dưới đất lên, tận tay đưa vào tay nàng. Nguyệt Nha Nhi khẽ cười hi hi, trong mắt đã ánh lên lệ hoa.
Hai người họ tâm hữu linh tê (song phương có thể hiểu lòng nhau), chung sức hợp tác, chỉ một lát sau kim trướng đã được thu dọn chỉnh tề.
Đưa tay vén trướng đi ra, Nạp Lan và Hương Tuyết sớm đã đợi ở ngoài khá lâu rồi, nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vã vui mừng quỳ xuống:
- Cung hỉ khả hãn, cung hỉ hãn vương!!
Ngọc Già hai má đỏ bừng, khẽ hừ một tiếng:
- Hai đứa các ngươi gan càng ngày càng to rồi đấy, dám hợp lực với hắn để lừa gạt ta?!
- Đại hãn thứ tội!
Hai tiểu cung nữ vội vã dập đầu:
- Chúng tôi chỉ là một cho người một sự bất ngờ thật lớn thôi!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười giàn hòa:
- Hai vị tiểu thư đều là trung thành với chủ, xin đại khả hãn hãy tha thứ cho bọn họ một lần đi!!
- Nguơi thật biết cách làm người tốt.
Ngọc Già vừa xấu hổ vừa tức giận lườm hắn một cái, hướng về phía tiểu cung nữ xua xua tay:
- Đều đứng dậy đi, lần sau mà còn dáng giúp hắn, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!
- Vâng!
Nạp Lan và Hương Tuyết cười hì hì, đứng dậy nói:
- Bẩm khả hãn, hãn vương, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời hai vị tới dùng bữa.
Nguyệt Nha Nhi gật gật đầu, kéo theo hắn đi về phía giữa thảo nguyên.
Nơi đó sớm đã đốt một đống lửa hừng hực, một con dê lớn được treo trên giá gỗ, những giọt mỡ vàng chậm rãi chảy xuống đống lửa, vang lên những tiếng tí tách, nhìn vô cùng ngon lành.
Ngọc Già từ chiếc mâm bên cạnh bốc lấy một nhúm gia vị, bàn tay thon nhỏ vung ra, rắc lên chỗ thịt dê, lập tức dầu mỡ tưng bừng, hương thơm lan tràn tứ phía.
Nàng lấy ra một con dao nhỏ, cắt vài miếng thịt non mềm trên thân dê xuống, để lên mẩm rồi đưa tới cho hắn, yêu kiều cười nói: - Thưởng thức thủ nghệ của ta đi!!
Thịt dê vốn là tanh nồng, không biết Ngọc Già đã dùng gia vị gì mà không chỉ trừ đỏ được mùi tanh, mà thịt càng thêm thơm thêm mềm, vô cùng hợp miệng. Lâm Vãn Vinh nếm thử mấy miếng, đột nhiên thở dài một hơi.
Nguyệt Nha Nhi thần sắc căng thẳng, vội nói:
- Sao, không ngon sao?!
Lâm vãn Vinh lắc đầu cười hì hì nói:
- Tiểu muội muội, chúng ta mở một quán thịt dê nước trên thảo nguyên đi! Bằng vào thủ nghệ của nàng, chẳng cần đến ba năm chúng ta sẽ là những người có tiền nhất trên thiên hạ rồi!
- Gian thương!
Ngọc Già vui vẻ lườm hắn một cái:
- Ta chẳng thèm làm ăn với ngươi!
Tiểu muội muội là người Đột Quyết thông minh nhất. Thủ nghệ nướng dê đó, quả thực là tốt đến không còn lời nào để nói. Nhìn cái bộ dạng hắn ăn như sói nuốt hổ vồ, Ngọc Già yêu kiều cười lên không dứt, vội lấy chiếc khăn bông mà lau miệng cho hắn, ôn nhu vô cùng.
Lâm Vãn Vinh đang nhồm nhoàm ăn uống, nhìn thấy nhãn thần động nhân của nàng, vội vã nói:
- Tiểu muội muội, sao nàng không ăn?
Hương Tuyết cười hì hì nói:
- Hãn vương có chỗ không biết, đại khả hãn của chúng tôi thủ nghệ tuy tốt, nhưng từ nhỏ lại không thích ăn thịt, thường ngày chỉ ăn chay là chính thôi.
- Thật sao?!
Lâm Vãn Vinh nghe mà trợn mắt há mồm, người Đột Quyết không ăn thịt?! Thảo nào tiểu muội muội lại thông minh lanh lợi như vậy. Đáng hận là trên cả quãng đường đồng hành từ thảo nguyên tới đại mạc, nha đầu này trước nay lại chưa từng nói với ta.
Trên chiếc bàn đó sớm đã đặt mấy loại rau xanh và nấm, cùng với mấy món xào rán phổ thông của Đại Hoa. Thấy bộ dạng ngạc nhiên của hắn, Ngọc Già lườm lườm mấy cái:
- Sao, không được sao?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt lắc đầu:
- Tiểu muội muội, thói quen này của nàng không tốt lắm. Chỉ ăn thịt cố nhiên là không đúng, nhưng toàn ăn chay, như vậy thì cũng thành quá thiên lệch, đặc biệt là giống như nàng bây giờ…
Hắn dùng tay vạch vạch mấy đường, ra hiệu cái bụng tròn tròn:
- Một người ăn hai người bổ, bây giờ là lúc tiểu bảo bối của chúng ta cần dinh dưỡng nhất, nàng không thể cắt lương của nó a! Nào, ăn một miếng đi!
Hắn gặp lấy mấy miếng thịt dê, tự mình đưa đến bên miệng nàng. Ngọc Già vừa xấu hổ vừa vui mừng mỉm cười một cái, khẽ cắn vài miếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, tựa vào trong lòng hắn, ôn nhu như nước.
Hai người lâu ngày gặp lại, tự nhiên là gắn bó như keo sơn, ngọt ngọt ngào ngào, đem tất cả ân oán của quốc gia dân tộc ném đi chỗ khác, vui vẻ đến không nói nên lời.
Trong sự ấm áp, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào hắn:
- Oa lão công, ngươi nói thực đi, những ngày này, có phải mỗi ngày ngươi đều nhớ đến ta?... Nhìn ta mà trả lời, không được chớp mắt!!
Nha đầu này thực là bá đạo! Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu:
- Mỗi ngày mỗi ngày đều nhớ nàng? Xin lỗi, thứ cho ta không làm được!
- Cái gì? Ngươi…
Ngọc Già tức giận đến khuôn mặt trắng bệch, toàn thân rung rung như muốn ngã.
Lâm Vãn Vinh kéo lấy tay nàng, ôn nhu cười nói:
- Ta chỉ có thể mỗi phút mỗi giây, mỗi giờ mỗi khắc nhớ đến nàng thôi. Nếu có một ngày nào đó, nàng không cảm giác được ta đang nhớ nàng, đó là bởi vì, ta đã không còn thở nữa!
Ngọc Già sững sờ nhìn hắn, bộ ngực phập phồng kịch liệt, bỗng dưng nước mắt tuôn ra như mưa, nàng nấc lên một tiếng rồi bổ nhào vào lòng hắn, hai tay đấm như gõ trống lên ngực hắn, vô cùng vui vẻ nức nở nói:
- Ta đánh ngươi, đánh chết tên xấu xa ngươi! Dám lừa gạt ta, dám lừa gạt ta!
Luận về da mặt dày, thủ đoạn nhiều, đương thế còn có ai so được với hắn? Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi đó đã có thể làm tâm linh của Kim Đao khả hãn danh chấn đại mạc thảo nguyên phải rung động, triệt để rơi vào lòng hắn.
- Oa lão công, những lời tình thoại dễ nghe này, ngươi học ở đâu thế?
Ngọc Già lặng lẽ dựa vào ngực hắn, lông mi hơi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như lửa:
- Lừa người lừa đến xuất thần nhập hóa rồi! Ngươi có thể mỗi ngày nói với ta vài chục lần không? Ta thích nghe ngươi nói!
- Cái này…
Lâm Vãn Vinh mồ hôi tuôn ra ướt sũng, vội vã vỗ vỗ vai nàng, trịnh trọng nói:
- Tiểu muội muội, con người ta trước nay đều không giỏi nói những lời ngọt ngào, nàng cũng biết đó. Lần này tuy ta vì nàng mà phá giới, nhưng những lời dễ nghe đó, giống như chiếc kẹo đường ngọt nhất vậy, trong lúc bất ngờ thưởng thức mới có thể cảm giác được sự ngọt ngào của nó, nếu mỗi ngày đều coi nó như cơm mà ăn, như vậy thì sẽ cảm thấy nhàm chán vô vị rồi.
- Quả nhiên là một người dễ e thẹn!
Tiểu muội muội hứ một tiếng, sẵng giọng nói:
- Ta không quan tâm! Dù sao khi ta vui, ngươi phải vui cùng ta! Khi ta không vui, ngươi phải trêu đùa cho ta vui!
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
- Vậy nếu gặp phải lúc ta thương tâm thì sao?
- Ngươi không có cơ hội như vậy đâu.
Nguyệt Nha Nhi chậm rãi lắc đầu, lặng lẽ áp sát ngực hắn, buồn bã nói:
- Cả đời này, ta chỉ thích oa lão công của ta! Ta nhất định sẽ làm ngươi vui vẻ thoải mái, đây là trách nhiệm của tiểu muội muội của ngươi!
Trách nhiệm của tiểu muội muội? Lâm Vãn Vinh nghe mà mũi cay cay, trong lòng cảm động khó tả, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, chẳng muốn buông ra nữa.
Hai người tình nồng ý đậm, chỉ cảm thấy trời đất như biến mất, trong nhân thế rộng lớn phảng phất như chỉ còn có hai người.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh đột nhiên khẽ thở dài:
- Tiểu muội muội, sao nàng không hỏi ta chuyện về Tát Nhĩ Mộc?
Ngọc Già hứ một tiếng, tức giận lườm hắn một cái:
- Cái này còn phải hỏi sao? Nếu xử tệ với Tát Nhĩ Mộc, ngươi còn dám đến gặp ta sao?!
Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, cùng với một người thông minh như Nguyệt Nha Nhi nói chuyện, thực là tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tâm lực. Hắn đem tình hình của Tát Nhĩ Mộc ở trong kinh, lúc nào dậy khỏi giường, lúc nào đi ngủ, mỗi ngày ăn cái gì, chơi cái gì, chẳng giấu cái gì, tất cả đều nhất nhất nói ra.
Ngọc Già nghe mà mắt hơi ươn ướt, lặng lẽ lắc đầu, buồn bã không nói.
Đây là nan đề lớn nhất ngăn giữa hai bọn họ. Hai người đều không biết nên giải quyết thế nào.
Nhìn bộ dạng thương cảm của nàng, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, khẽ nói:
- Nàng đừng lo lắng, dù sao cũng sẽ có biện pháp giải quyết mà! Tát Nhĩ Mộc là em vợ của ta, ta không thể để em vợ của mình cả đời cũng không thể trở về nhà được mà!
Nguyệt Nha Nhi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng lườm hắn mấy cái:
- Ai là em vợ của ngươi chứ? Người ta còn chưa đáp ứng sẽ gả cho ngươi!
- Vậy sao?
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
- Cái này chẳng phải do nàng đáp ứng hay không đáp ứng. Đến lúc đó con của chúng ta cũng sẽ gọi mẹ thôi!
Tiểu muội muội mặt mũi đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, vô lực chui vào lòng hắn, khẽ nói:
- Ngươi bắt Tát Nhĩ Mộc cũng chẳng sao, ta cũng bắt con trai ngươi rồi! Chúng ta hãy thi đấu, xem xem ai ngoan độc hơn ai, hứ!
Đó là con trai ta, những cũng là con trai nàng, đây là chuyện có thể thi đấu sao? Lâm Vãn Vinh lắc đầu khẽ thở dài, buồn rầu vô hạn.
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của hắn, Nguyệt Nha Nhi tỏ vẻ đắc ý, cười khanh khách nói:
- Bây giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa? Xem ngươi sau này có còn dám trêu chọc ta nữa không?
Nàng dung nhan tuyệt lệ, nụ cười xinh đẹp như hoa, Lâm Vãn Vinh nhìn mà si ngốc:
- Nàng có lợi hại hơn ta cũng không sợ, chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp trêu chọc lẫn nhau nhé!
Nguyệt Nha Nhi ánh mắt ôn nhu, cố gắng rúc sâu vào lòng hắn, chẳng muốn mở miệng ra nói nữa.
Hai người ôm ấp lẫn nhau, chẳng biết đã bao nhiêu thời gian qua đi, tiểu cung nữ Hương Tuyết chậm rãi đi tới, mặt đỏ bừng nói:
- Bẩm khả hãn, thời gian đã không còn sớm thôi, xin người và hãn vương nghỉ ngơi sớm một chút!
Ngọc Già ừm một tiếng, ngẩng đầu lên ngượng ngùng nhìn hắn, trên mặt ửng lên một quầng hồng:
- Hãn vương của ta, đêm nay chàng có lưu lại không?
Lâm Vãn Vinh trong lòng mềm lại, vội vã gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi, ta đến chính là vì thăm tiểu muội muội mà!
- Vâng!
Hương Tuyết mỉm cười rời đi, Nguyệt Nha Nhi vừa xấu hổ vừa vui mừng, kéo chặt cánh tay hắn lại.
- Có điều, ngày mai ta phải đi rồi…
- Cái gì?
Ngọc Già sắc mặt thê thảm, lập tức lệ tuôn hai dòng, hung hăng đẩy mạnh tay hắn ra.
Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, chẳng quản đến việc nàng dãy giụa, nắm chặt lấy ngọc thủ nàng vào lòng bàn tay:
- Ta muốn đi sao?! Trên thực tế, ta vội rời đi chính là vì muốn sớm trở về một chút!
Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào hắn như biết nói, nhưng vẫn không chịu mất mặt, quật cường không chịu mở miệng ra.
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:
- Sắp đến cuối năm rồi, ta còn có một chuyện cuối cùng chưa làm, tâm lí thực sự bất an! Đợi đến lúc ta giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng rồi, sẽ chẳng còn khúc mắc gì nữa, đến lúc đấy trở lại thảo nguyên thăm nàng, tiểu muội muội muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi tới đó, những ngày tốt đẹp sẽ rất dài!
Ngọc Già chẳng thể nén nổi nữa, nhỏ giọng nói:
- Ngươi, ngươi muốn đi đâu?
- Cao Lệ!
Nguyệt Nha Nhi hơi nhíu mày lại, lặng lẽ kéo lấy cánh tay hắn:
- Cao Lệ? Ngươi đi đến đó làm gì?
- Ồ, bởi vì có một số chuyện bất ngờ xảy ra.
Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng:
- Ta có một số hạt giống trân quý bị người ta cướp mất, cho nên, ta phải đi lấy chúng về! Thuận tiện đi bái phỏng một vị kì nhân đương thế, xem xem rốt cuộc ông ta là thần tiên lộ nào!
Ngọc Già nghe mà mơ màng khó hiểu, cười xùy nói:
- Ngươi cứ tác quái vớ vẩn! Ngươi chẳng trồng hoa trồng rau, có thể có hạt giống gì trân quý để người Cao Lệ tới lấy trộm chứ?
- Một lời khó mà nói hết.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài:
- Đợi đến khi ta từ Cao Lệ trở về, ta sẽ từ từ nói với nàng! Nghĩ xem ta một năm nay, đánh từ đầu năm đến cuối năm, ngày ngày đều đi đường, cũng chẳng biết đã đi được mấy ngàn mấy vạn dặm mà chưa dừng chân nghỉ rồi! Tiểu muội muội, hãy nể một năm nay ta bôn ba vất vả bận rộn, lần này đừng có tức giận ta, được không?
Trong ngữ khí của hắn ẩn chứa rất nhiều mệt mỏi, cái vẻ mềm yếu đó trước nay chưa từng được thấy qua. Có thể khiến hắn mềm nhũn xuống thế này quả thực không dễ, Ngọc Già nhìn mà mềm lòng, nàng cúi đầu xuống ôn nhu sẵng giọng nói: “Ngươi nói sớm một chút, ta sao có thể trách ngươi chứ? Chỉ cần ngươi thường xuyên tới thăm ta, ta bảo đảm sẽ không mắng ngươi nữa!”
- Đánh là thân, mắng là yêu, vừa đánh vừa mắng với là thống khoái a!
Lâm Vãn Vinh ghé đến sát bên tai nàng hôn một cái, nghiêm mặt nói:
- Kì thực còn có một chuyện còn quan trọng hơn, chính là độc trên người tiểu muội muội nàng!
- Độc?
Nguyệt Nha Nhi sững sờ, đôi mắt to chớp chớp liên tục, nhìn chăm chăm vào hắn.
- Nàng không biết?!
- Ta biết cái gì?
Nàng vừa hỏi một cái, khiến Lâm Vãn Vinh sửng sốt.
Ngọc Già hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói:
- Ngươi đi hỏi cái mụ sư phụ tỷ tỷ hồ ly của ngươi đi. Nữ nhân đó, thực quá xấu xa!
- Đừng nói bừa, sư phụ tỷ tỷ là người tốt!
Lâm Vãn Vinh vội quát lên ngăn nàng lại, tặc nhãn nhìn quanh bốn phía xem xét.
Thủ đoạn của An tỷ tỷ chẳng ai rõ ràng hơn hắn! Nếu Nguyệt Nha Nhi đắc tội với nàng, Thánh cô tức giận một cái, không đưa giải độc cho tiểu muội muội nữa, như vậy thì tất cả đều xong luôn rồi!
- Ả ta có phải người tốt hay không, ta rõ ràng hơn ngươi.
Nguyệt Nha Nhi hai má đỏ ửng, khẽ hứ một tiếng, bực bội nói:
- Đều là ả ta bố trí cái bẫy để ta chui vào. Tức chết ta mất.
Lâm Vãn Vinh nghe mà mê hoặc, vội vã nói:
- Tiểu muội muội, cái bẫy gì, nàng rốt cuộc đang nói cái gì đó?
- Ngươi ấy à.
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, vừa bất lực lại vừa yêu thích, ánh mắt dịu dàng vô ngần, xấu hổ sẵng giọng nói:
- Sao ta lại thích một tên ngốc như ngươi chứ? Muốn biết tại sao, đi mà hỏi sư phụ tỷ tỷ của ngươi ấy! Ta chẳng nói với ngươi đâu!
Thật là kì quái, hai người họ đều không nói với ta, ta đi hỏi ai bây giờ?
Đang lúc chẳng biết làm gì, tiểu muội muội khẽ kéo cánh tay hắn, vừa vui mừng vừa xấu hổ cười nói:
- Hãn vương, đêm rồi, chúng ta nghỉ ngơi nhé!
- Ồ…
Lâm Vãn Vinh nghe mà trong lòng mềm lại, đầu óc tê đi, tâm thần phiêu đãng, lười chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì nữa!
Lâm Vãn Vinh che mắt lại, lần mò nhặt từng tờ từng tờ công văn rơi tán loạn dưới đất lên, tận tay đưa vào tay nàng. Nguyệt Nha Nhi khẽ cười hi hi, trong mắt đã ánh lên lệ hoa.
Hai người họ tâm hữu linh tê (song phương có thể hiểu lòng nhau), chung sức hợp tác, chỉ một lát sau kim trướng đã được thu dọn chỉnh tề.
Đưa tay vén trướng đi ra, Nạp Lan và Hương Tuyết sớm đã đợi ở ngoài khá lâu rồi, nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vã vui mừng quỳ xuống:
- Cung hỉ khả hãn, cung hỉ hãn vương!!
Ngọc Già hai má đỏ bừng, khẽ hừ một tiếng:
- Hai đứa các ngươi gan càng ngày càng to rồi đấy, dám hợp lực với hắn để lừa gạt ta?!
- Đại hãn thứ tội!
Hai tiểu cung nữ vội vã dập đầu:
- Chúng tôi chỉ là một cho người một sự bất ngờ thật lớn thôi!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười giàn hòa:
- Hai vị tiểu thư đều là trung thành với chủ, xin đại khả hãn hãy tha thứ cho bọn họ một lần đi!!
- Nguơi thật biết cách làm người tốt.
Ngọc Già vừa xấu hổ vừa tức giận lườm hắn một cái, hướng về phía tiểu cung nữ xua xua tay:
- Đều đứng dậy đi, lần sau mà còn dáng giúp hắn, ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!
- Vâng!
Nạp Lan và Hương Tuyết cười hì hì, đứng dậy nói:
- Bẩm khả hãn, hãn vương, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời hai vị tới dùng bữa.
Nguyệt Nha Nhi gật gật đầu, kéo theo hắn đi về phía giữa thảo nguyên.
Nơi đó sớm đã đốt một đống lửa hừng hực, một con dê lớn được treo trên giá gỗ, những giọt mỡ vàng chậm rãi chảy xuống đống lửa, vang lên những tiếng tí tách, nhìn vô cùng ngon lành.
Ngọc Già từ chiếc mâm bên cạnh bốc lấy một nhúm gia vị, bàn tay thon nhỏ vung ra, rắc lên chỗ thịt dê, lập tức dầu mỡ tưng bừng, hương thơm lan tràn tứ phía.
Nàng lấy ra một con dao nhỏ, cắt vài miếng thịt non mềm trên thân dê xuống, để lên mẩm rồi đưa tới cho hắn, yêu kiều cười nói: - Thưởng thức thủ nghệ của ta đi!!
Thịt dê vốn là tanh nồng, không biết Ngọc Già đã dùng gia vị gì mà không chỉ trừ đỏ được mùi tanh, mà thịt càng thêm thơm thêm mềm, vô cùng hợp miệng. Lâm Vãn Vinh nếm thử mấy miếng, đột nhiên thở dài một hơi.
Nguyệt Nha Nhi thần sắc căng thẳng, vội nói:
- Sao, không ngon sao?!
Lâm vãn Vinh lắc đầu cười hì hì nói:
- Tiểu muội muội, chúng ta mở một quán thịt dê nước trên thảo nguyên đi! Bằng vào thủ nghệ của nàng, chẳng cần đến ba năm chúng ta sẽ là những người có tiền nhất trên thiên hạ rồi!
- Gian thương!
Ngọc Già vui vẻ lườm hắn một cái:
- Ta chẳng thèm làm ăn với ngươi!
Tiểu muội muội là người Đột Quyết thông minh nhất. Thủ nghệ nướng dê đó, quả thực là tốt đến không còn lời nào để nói. Nhìn cái bộ dạng hắn ăn như sói nuốt hổ vồ, Ngọc Già yêu kiều cười lên không dứt, vội lấy chiếc khăn bông mà lau miệng cho hắn, ôn nhu vô cùng.
Lâm Vãn Vinh đang nhồm nhoàm ăn uống, nhìn thấy nhãn thần động nhân của nàng, vội vã nói:
- Tiểu muội muội, sao nàng không ăn?
Hương Tuyết cười hì hì nói:
- Hãn vương có chỗ không biết, đại khả hãn của chúng tôi thủ nghệ tuy tốt, nhưng từ nhỏ lại không thích ăn thịt, thường ngày chỉ ăn chay là chính thôi.
- Thật sao?!
Lâm Vãn Vinh nghe mà trợn mắt há mồm, người Đột Quyết không ăn thịt?! Thảo nào tiểu muội muội lại thông minh lanh lợi như vậy. Đáng hận là trên cả quãng đường đồng hành từ thảo nguyên tới đại mạc, nha đầu này trước nay lại chưa từng nói với ta.
Trên chiếc bàn đó sớm đã đặt mấy loại rau xanh và nấm, cùng với mấy món xào rán phổ thông của Đại Hoa. Thấy bộ dạng ngạc nhiên của hắn, Ngọc Già lườm lườm mấy cái:
- Sao, không được sao?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt lắc đầu:
- Tiểu muội muội, thói quen này của nàng không tốt lắm. Chỉ ăn thịt cố nhiên là không đúng, nhưng toàn ăn chay, như vậy thì cũng thành quá thiên lệch, đặc biệt là giống như nàng bây giờ…
Hắn dùng tay vạch vạch mấy đường, ra hiệu cái bụng tròn tròn:
- Một người ăn hai người bổ, bây giờ là lúc tiểu bảo bối của chúng ta cần dinh dưỡng nhất, nàng không thể cắt lương của nó a! Nào, ăn một miếng đi!
Hắn gặp lấy mấy miếng thịt dê, tự mình đưa đến bên miệng nàng. Ngọc Già vừa xấu hổ vừa vui mừng mỉm cười một cái, khẽ cắn vài miếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, tựa vào trong lòng hắn, ôn nhu như nước.
Hai người lâu ngày gặp lại, tự nhiên là gắn bó như keo sơn, ngọt ngọt ngào ngào, đem tất cả ân oán của quốc gia dân tộc ném đi chỗ khác, vui vẻ đến không nói nên lời.
Trong sự ấm áp, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào hắn:
- Oa lão công, ngươi nói thực đi, những ngày này, có phải mỗi ngày ngươi đều nhớ đến ta?... Nhìn ta mà trả lời, không được chớp mắt!!
Nha đầu này thực là bá đạo! Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu:
- Mỗi ngày mỗi ngày đều nhớ nàng? Xin lỗi, thứ cho ta không làm được!
- Cái gì? Ngươi…
Ngọc Già tức giận đến khuôn mặt trắng bệch, toàn thân rung rung như muốn ngã.
Lâm Vãn Vinh kéo lấy tay nàng, ôn nhu cười nói:
- Ta chỉ có thể mỗi phút mỗi giây, mỗi giờ mỗi khắc nhớ đến nàng thôi. Nếu có một ngày nào đó, nàng không cảm giác được ta đang nhớ nàng, đó là bởi vì, ta đã không còn thở nữa!
Ngọc Già sững sờ nhìn hắn, bộ ngực phập phồng kịch liệt, bỗng dưng nước mắt tuôn ra như mưa, nàng nấc lên một tiếng rồi bổ nhào vào lòng hắn, hai tay đấm như gõ trống lên ngực hắn, vô cùng vui vẻ nức nở nói:
- Ta đánh ngươi, đánh chết tên xấu xa ngươi! Dám lừa gạt ta, dám lừa gạt ta!
Luận về da mặt dày, thủ đoạn nhiều, đương thế còn có ai so được với hắn? Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi đó đã có thể làm tâm linh của Kim Đao khả hãn danh chấn đại mạc thảo nguyên phải rung động, triệt để rơi vào lòng hắn.
- Oa lão công, những lời tình thoại dễ nghe này, ngươi học ở đâu thế?
Ngọc Già lặng lẽ dựa vào ngực hắn, lông mi hơi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như lửa:
- Lừa người lừa đến xuất thần nhập hóa rồi! Ngươi có thể mỗi ngày nói với ta vài chục lần không? Ta thích nghe ngươi nói!
- Cái này…
Lâm Vãn Vinh mồ hôi tuôn ra ướt sũng, vội vã vỗ vỗ vai nàng, trịnh trọng nói:
- Tiểu muội muội, con người ta trước nay đều không giỏi nói những lời ngọt ngào, nàng cũng biết đó. Lần này tuy ta vì nàng mà phá giới, nhưng những lời dễ nghe đó, giống như chiếc kẹo đường ngọt nhất vậy, trong lúc bất ngờ thưởng thức mới có thể cảm giác được sự ngọt ngào của nó, nếu mỗi ngày đều coi nó như cơm mà ăn, như vậy thì sẽ cảm thấy nhàm chán vô vị rồi.
- Quả nhiên là một người dễ e thẹn!
Tiểu muội muội hứ một tiếng, sẵng giọng nói:
- Ta không quan tâm! Dù sao khi ta vui, ngươi phải vui cùng ta! Khi ta không vui, ngươi phải trêu đùa cho ta vui!
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
- Vậy nếu gặp phải lúc ta thương tâm thì sao?
- Ngươi không có cơ hội như vậy đâu.
Nguyệt Nha Nhi chậm rãi lắc đầu, lặng lẽ áp sát ngực hắn, buồn bã nói:
- Cả đời này, ta chỉ thích oa lão công của ta! Ta nhất định sẽ làm ngươi vui vẻ thoải mái, đây là trách nhiệm của tiểu muội muội của ngươi!
Trách nhiệm của tiểu muội muội? Lâm Vãn Vinh nghe mà mũi cay cay, trong lòng cảm động khó tả, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, chẳng muốn buông ra nữa.
Hai người tình nồng ý đậm, chỉ cảm thấy trời đất như biến mất, trong nhân thế rộng lớn phảng phất như chỉ còn có hai người.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh đột nhiên khẽ thở dài:
- Tiểu muội muội, sao nàng không hỏi ta chuyện về Tát Nhĩ Mộc?
Ngọc Già hứ một tiếng, tức giận lườm hắn một cái:
- Cái này còn phải hỏi sao? Nếu xử tệ với Tát Nhĩ Mộc, ngươi còn dám đến gặp ta sao?!
Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, cùng với một người thông minh như Nguyệt Nha Nhi nói chuyện, thực là tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tâm lực. Hắn đem tình hình của Tát Nhĩ Mộc ở trong kinh, lúc nào dậy khỏi giường, lúc nào đi ngủ, mỗi ngày ăn cái gì, chơi cái gì, chẳng giấu cái gì, tất cả đều nhất nhất nói ra.
Ngọc Già nghe mà mắt hơi ươn ướt, lặng lẽ lắc đầu, buồn bã không nói.
Đây là nan đề lớn nhất ngăn giữa hai bọn họ. Hai người đều không biết nên giải quyết thế nào.
Nhìn bộ dạng thương cảm của nàng, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, khẽ nói:
- Nàng đừng lo lắng, dù sao cũng sẽ có biện pháp giải quyết mà! Tát Nhĩ Mộc là em vợ của ta, ta không thể để em vợ của mình cả đời cũng không thể trở về nhà được mà!
Nguyệt Nha Nhi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng lườm hắn mấy cái:
- Ai là em vợ của ngươi chứ? Người ta còn chưa đáp ứng sẽ gả cho ngươi!
- Vậy sao?
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
- Cái này chẳng phải do nàng đáp ứng hay không đáp ứng. Đến lúc đó con của chúng ta cũng sẽ gọi mẹ thôi!
Tiểu muội muội mặt mũi đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, vô lực chui vào lòng hắn, khẽ nói:
- Ngươi bắt Tát Nhĩ Mộc cũng chẳng sao, ta cũng bắt con trai ngươi rồi! Chúng ta hãy thi đấu, xem xem ai ngoan độc hơn ai, hứ!
Đó là con trai ta, những cũng là con trai nàng, đây là chuyện có thể thi đấu sao? Lâm Vãn Vinh lắc đầu khẽ thở dài, buồn rầu vô hạn.
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của hắn, Nguyệt Nha Nhi tỏ vẻ đắc ý, cười khanh khách nói:
- Bây giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa? Xem ngươi sau này có còn dám trêu chọc ta nữa không?
Nàng dung nhan tuyệt lệ, nụ cười xinh đẹp như hoa, Lâm Vãn Vinh nhìn mà si ngốc:
- Nàng có lợi hại hơn ta cũng không sợ, chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp trêu chọc lẫn nhau nhé!
Nguyệt Nha Nhi ánh mắt ôn nhu, cố gắng rúc sâu vào lòng hắn, chẳng muốn mở miệng ra nói nữa.
Hai người ôm ấp lẫn nhau, chẳng biết đã bao nhiêu thời gian qua đi, tiểu cung nữ Hương Tuyết chậm rãi đi tới, mặt đỏ bừng nói:
- Bẩm khả hãn, thời gian đã không còn sớm thôi, xin người và hãn vương nghỉ ngơi sớm một chút!
Ngọc Già ừm một tiếng, ngẩng đầu lên ngượng ngùng nhìn hắn, trên mặt ửng lên một quầng hồng:
- Hãn vương của ta, đêm nay chàng có lưu lại không?
Lâm Vãn Vinh trong lòng mềm lại, vội vã gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi, ta đến chính là vì thăm tiểu muội muội mà!
- Vâng!
Hương Tuyết mỉm cười rời đi, Nguyệt Nha Nhi vừa xấu hổ vừa vui mừng, kéo chặt cánh tay hắn lại.
- Có điều, ngày mai ta phải đi rồi…
- Cái gì?
Ngọc Già sắc mặt thê thảm, lập tức lệ tuôn hai dòng, hung hăng đẩy mạnh tay hắn ra.
Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, chẳng quản đến việc nàng dãy giụa, nắm chặt lấy ngọc thủ nàng vào lòng bàn tay:
- Ta muốn đi sao?! Trên thực tế, ta vội rời đi chính là vì muốn sớm trở về một chút!
Nguyệt Nha Nhi kinh ngạc, ánh mắt nhìn chăm chăm vào hắn như biết nói, nhưng vẫn không chịu mất mặt, quật cường không chịu mở miệng ra.
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:
- Sắp đến cuối năm rồi, ta còn có một chuyện cuối cùng chưa làm, tâm lí thực sự bất an! Đợi đến lúc ta giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng rồi, sẽ chẳng còn khúc mắc gì nữa, đến lúc đấy trở lại thảo nguyên thăm nàng, tiểu muội muội muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi tới đó, những ngày tốt đẹp sẽ rất dài!
Ngọc Già chẳng thể nén nổi nữa, nhỏ giọng nói:
- Ngươi, ngươi muốn đi đâu?
- Cao Lệ!
Nguyệt Nha Nhi hơi nhíu mày lại, lặng lẽ kéo lấy cánh tay hắn:
- Cao Lệ? Ngươi đi đến đó làm gì?
- Ồ, bởi vì có một số chuyện bất ngờ xảy ra.
Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng:
- Ta có một số hạt giống trân quý bị người ta cướp mất, cho nên, ta phải đi lấy chúng về! Thuận tiện đi bái phỏng một vị kì nhân đương thế, xem xem rốt cuộc ông ta là thần tiên lộ nào!
Ngọc Già nghe mà mơ màng khó hiểu, cười xùy nói:
- Ngươi cứ tác quái vớ vẩn! Ngươi chẳng trồng hoa trồng rau, có thể có hạt giống gì trân quý để người Cao Lệ tới lấy trộm chứ?
- Một lời khó mà nói hết.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài:
- Đợi đến khi ta từ Cao Lệ trở về, ta sẽ từ từ nói với nàng! Nghĩ xem ta một năm nay, đánh từ đầu năm đến cuối năm, ngày ngày đều đi đường, cũng chẳng biết đã đi được mấy ngàn mấy vạn dặm mà chưa dừng chân nghỉ rồi! Tiểu muội muội, hãy nể một năm nay ta bôn ba vất vả bận rộn, lần này đừng có tức giận ta, được không?
Trong ngữ khí của hắn ẩn chứa rất nhiều mệt mỏi, cái vẻ mềm yếu đó trước nay chưa từng được thấy qua. Có thể khiến hắn mềm nhũn xuống thế này quả thực không dễ, Ngọc Già nhìn mà mềm lòng, nàng cúi đầu xuống ôn nhu sẵng giọng nói: “Ngươi nói sớm một chút, ta sao có thể trách ngươi chứ? Chỉ cần ngươi thường xuyên tới thăm ta, ta bảo đảm sẽ không mắng ngươi nữa!”
- Đánh là thân, mắng là yêu, vừa đánh vừa mắng với là thống khoái a!
Lâm Vãn Vinh ghé đến sát bên tai nàng hôn một cái, nghiêm mặt nói:
- Kì thực còn có một chuyện còn quan trọng hơn, chính là độc trên người tiểu muội muội nàng!
- Độc?
Nguyệt Nha Nhi sững sờ, đôi mắt to chớp chớp liên tục, nhìn chăm chăm vào hắn.
- Nàng không biết?!
- Ta biết cái gì?
Nàng vừa hỏi một cái, khiến Lâm Vãn Vinh sửng sốt.
Ngọc Già hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói:
- Ngươi đi hỏi cái mụ sư phụ tỷ tỷ hồ ly của ngươi đi. Nữ nhân đó, thực quá xấu xa!
- Đừng nói bừa, sư phụ tỷ tỷ là người tốt!
Lâm Vãn Vinh vội quát lên ngăn nàng lại, tặc nhãn nhìn quanh bốn phía xem xét.
Thủ đoạn của An tỷ tỷ chẳng ai rõ ràng hơn hắn! Nếu Nguyệt Nha Nhi đắc tội với nàng, Thánh cô tức giận một cái, không đưa giải độc cho tiểu muội muội nữa, như vậy thì tất cả đều xong luôn rồi!
- Ả ta có phải người tốt hay không, ta rõ ràng hơn ngươi.
Nguyệt Nha Nhi hai má đỏ ửng, khẽ hứ một tiếng, bực bội nói:
- Đều là ả ta bố trí cái bẫy để ta chui vào. Tức chết ta mất.
Lâm Vãn Vinh nghe mà mê hoặc, vội vã nói:
- Tiểu muội muội, cái bẫy gì, nàng rốt cuộc đang nói cái gì đó?
- Ngươi ấy à.
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, vừa bất lực lại vừa yêu thích, ánh mắt dịu dàng vô ngần, xấu hổ sẵng giọng nói:
- Sao ta lại thích một tên ngốc như ngươi chứ? Muốn biết tại sao, đi mà hỏi sư phụ tỷ tỷ của ngươi ấy! Ta chẳng nói với ngươi đâu!
Thật là kì quái, hai người họ đều không nói với ta, ta đi hỏi ai bây giờ?
Đang lúc chẳng biết làm gì, tiểu muội muội khẽ kéo cánh tay hắn, vừa vui mừng vừa xấu hổ cười nói:
- Hãn vương, đêm rồi, chúng ta nghỉ ngơi nhé!
- Ồ…
Lâm Vãn Vinh nghe mà trong lòng mềm lại, đầu óc tê đi, tâm thần phiêu đãng, lười chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì nữa!
/636
|