Hồ Ly cứ như bị Thái Từ Quân dẫn dắt vào sự dịu dàng ấy. Mỗi lần anh nói gì đó quan trọng, cô lại nghệt mặt ra.
Thì ra chỉ cần trái tim rung động, mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô nghĩa.
Hồi đầu anh kì thị cô bao nhiêu, giờ chiều lòng chinh phục bấy nhiêu. Nếu người đàn ông thật lòng, họ sẽ chủ động theo đuổi bằng mọi cách, bất kể khi nào, bất kể nơi đâu, chứ không phải nói vài câu rồi lặng thinh, tới rồi đi chóng vánh.
Bận rộn nhưng dành thời gian cho cô.
Sát phạt trên thương trường nhưng kiên nhẫn với cô.
- Em thật sự tò mò, bà Thái đã dậy dỗ anh thế nào, bố mẹ anh đã nuôi nấng anh thế nào.
- Em đâu cần tò mò, anh ở đây rồi, em cứ từ từ mà khám phá.
Cô ngồi trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn Thái Từ Quân rồi khẽ nuốt nước bọt một cái.
- Lại đây!
Hồ Ly vẫy nhẹ tay, Thái Từ Quân hơi nhíu mày.
- Sao thế?
- Em muốn hôn anh!
Thái Từ Quân khom người hôn lên môi Hồ Ly, dáng vẻ khổ sở để bên dưới không lộ liễu. Anh không dám nán lại lâu, chỉ chạm môi nhẹ rồi vội né tránh.
Hồ Ly tham lam giữ cổ áo anh lại, nhổm hẳn người lên hôn thêm chút nữa.
- Nghê Ly, xin em đấy, đừng có thêm dầu vào lửa. Anh kiệt sức mất thôi, cả đêm anh không thể ngủ được rồi.
- Từ Quân!
Khi anh chuẩn bị đi vào nhà tắm lần nữa, Hồ Ly bất ngờ gọi.Thái Từ Quân xoay người nhìn cô, ánh mắt phức tạp rối bời.
- Hử?
Lời nói điềm đạm nói, nghiêm túc và thận trọng.
- Mẹ em từng nói, đừng dẫn ai về căn phòng này, đừng để ai chạm vào thân thể này, nếu không phải là người em xác định cùng kí giấy kết hôn.
Thực ra không phải Nghê Hồ Ly ra điều kiện bắt Thái Từ Quân phải chịu trách nhiệm nếu họ vượt qua giới hạn. Cô chỉ muốn anh biết, cô đã được dạy dỗ như vậy, rằng việc cô sẵn sàng rất có ý nghĩa và quan trọng. Nên cô không thể qua loa, không thể tùy hứng, không thể miễn cưỡng.
Thái Từ Quân khẽ gật đầu, rồi ở trong nhà tắm rất lâu.
Hồ Ly ở ngoài suy nghĩ miên man, cô đoán anh thất vọng lắm mới không đáp lại mình.
Cô không dám khẳng định mình yêu Thái Từ Quân, lời yêu lúc này không hẳn chính xác và có vẻ vội vàng, nhưng rung động chắc chắn là có. Và điều này khiến cô có chút áy náy vì đã làm anh thất vọng.
***
Thái Từ Quân vốn không nghĩ nhiều như Hồ Ly tưởng. Tâm trí anh bây giờ chỉ toàn ảnh Nghê Hồ Ly là Nghê Hồ Ly, cơ thể phản ứng mãnh liệt và anh đang khốn đốn để ép nó xuống.
Khi ra ngoài đã 9h, Hồ Ly chuẩn bị bữa sáng tươm tất. Cứ mỗi khi thấy cô ấy hì hục trong bếp, trái tim Thái Từ Quân lại xao xuyến khó tả.
Những người bạn gái cũ, chưa ai làm được điều này. Họ chỉ chăm chăm tìm cách leo lên giường của người đàn ông đẹp trai giàu có, nhưng nhà bếp thì không.
Hồ Ly chủ động lên tiếng.
- Anh ăn rồi đi làm đi kẻo muộn.
- Cứ thong thả, không vội, anh là chủ nên muộn cũng không sao.
- Chủ phải làm gương cho nhân viên chứ.
Thái Từ Quân bật cười:
- Em lo cho anh sao?
- …Lo gì chứ, chẳng qua em không muốn mình làm ảnh hưởng cuộc sống của anh thôi.
- Lại đây!
Giờ là Thái Từ Quân gọi, khi cô chưa biết đứng cạnh hay ngồi cạnh, thì anh đã kéo cô ngồi lên đùi mình. Anh ôm chặt, dựa dẫm vào người cô, như đứa trẻ thể hiện tình yêu.
- Khi nào được ở gần em, cùng em ăn cơm mỗi ngày, được em gối đầu lên tay mỗi tối thì anh mới yên lòng. Giờ không muốn tách ra chút nào cả.
Thì ra chỉ cần trái tim rung động, mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô nghĩa.
Hồi đầu anh kì thị cô bao nhiêu, giờ chiều lòng chinh phục bấy nhiêu. Nếu người đàn ông thật lòng, họ sẽ chủ động theo đuổi bằng mọi cách, bất kể khi nào, bất kể nơi đâu, chứ không phải nói vài câu rồi lặng thinh, tới rồi đi chóng vánh.
Bận rộn nhưng dành thời gian cho cô.
Sát phạt trên thương trường nhưng kiên nhẫn với cô.
- Em thật sự tò mò, bà Thái đã dậy dỗ anh thế nào, bố mẹ anh đã nuôi nấng anh thế nào.
- Em đâu cần tò mò, anh ở đây rồi, em cứ từ từ mà khám phá.
Cô ngồi trên giường, ánh mắt mơ màng nhìn Thái Từ Quân rồi khẽ nuốt nước bọt một cái.
- Lại đây!
Hồ Ly vẫy nhẹ tay, Thái Từ Quân hơi nhíu mày.
- Sao thế?
- Em muốn hôn anh!
Thái Từ Quân khom người hôn lên môi Hồ Ly, dáng vẻ khổ sở để bên dưới không lộ liễu. Anh không dám nán lại lâu, chỉ chạm môi nhẹ rồi vội né tránh.
Hồ Ly tham lam giữ cổ áo anh lại, nhổm hẳn người lên hôn thêm chút nữa.
- Nghê Ly, xin em đấy, đừng có thêm dầu vào lửa. Anh kiệt sức mất thôi, cả đêm anh không thể ngủ được rồi.
- Từ Quân!
Khi anh chuẩn bị đi vào nhà tắm lần nữa, Hồ Ly bất ngờ gọi.Thái Từ Quân xoay người nhìn cô, ánh mắt phức tạp rối bời.
- Hử?
Lời nói điềm đạm nói, nghiêm túc và thận trọng.
- Mẹ em từng nói, đừng dẫn ai về căn phòng này, đừng để ai chạm vào thân thể này, nếu không phải là người em xác định cùng kí giấy kết hôn.
Thực ra không phải Nghê Hồ Ly ra điều kiện bắt Thái Từ Quân phải chịu trách nhiệm nếu họ vượt qua giới hạn. Cô chỉ muốn anh biết, cô đã được dạy dỗ như vậy, rằng việc cô sẵn sàng rất có ý nghĩa và quan trọng. Nên cô không thể qua loa, không thể tùy hứng, không thể miễn cưỡng.
Thái Từ Quân khẽ gật đầu, rồi ở trong nhà tắm rất lâu.
Hồ Ly ở ngoài suy nghĩ miên man, cô đoán anh thất vọng lắm mới không đáp lại mình.
Cô không dám khẳng định mình yêu Thái Từ Quân, lời yêu lúc này không hẳn chính xác và có vẻ vội vàng, nhưng rung động chắc chắn là có. Và điều này khiến cô có chút áy náy vì đã làm anh thất vọng.
***
Thái Từ Quân vốn không nghĩ nhiều như Hồ Ly tưởng. Tâm trí anh bây giờ chỉ toàn ảnh Nghê Hồ Ly là Nghê Hồ Ly, cơ thể phản ứng mãnh liệt và anh đang khốn đốn để ép nó xuống.
Khi ra ngoài đã 9h, Hồ Ly chuẩn bị bữa sáng tươm tất. Cứ mỗi khi thấy cô ấy hì hục trong bếp, trái tim Thái Từ Quân lại xao xuyến khó tả.
Những người bạn gái cũ, chưa ai làm được điều này. Họ chỉ chăm chăm tìm cách leo lên giường của người đàn ông đẹp trai giàu có, nhưng nhà bếp thì không.
Hồ Ly chủ động lên tiếng.
- Anh ăn rồi đi làm đi kẻo muộn.
- Cứ thong thả, không vội, anh là chủ nên muộn cũng không sao.
- Chủ phải làm gương cho nhân viên chứ.
Thái Từ Quân bật cười:
- Em lo cho anh sao?
- …Lo gì chứ, chẳng qua em không muốn mình làm ảnh hưởng cuộc sống của anh thôi.
- Lại đây!
Giờ là Thái Từ Quân gọi, khi cô chưa biết đứng cạnh hay ngồi cạnh, thì anh đã kéo cô ngồi lên đùi mình. Anh ôm chặt, dựa dẫm vào người cô, như đứa trẻ thể hiện tình yêu.
- Khi nào được ở gần em, cùng em ăn cơm mỗi ngày, được em gối đầu lên tay mỗi tối thì anh mới yên lòng. Giờ không muốn tách ra chút nào cả.
/126
|