Trịnh Nam Anh, rảnh không?Trịnh Nam Anh và Hàn Hằng từ khi nào trở nên thân thiết.
Hàn Hằng thích Thái Từ Quân, Trịnh Nam Anh để mắt Nghê Hồ Ly. Cuối cùng hai người kia đang tiến triển, còn họ thì chỉ gặp nhau để uống rượu như cùng hội thất tình Nhưng sểnh ra là gọi nhau thế này, cũng coi như có tiến triển
- Hàn Hằng, giờ chưa tối mà đã muốn gọi tôi đi uống rồi?
- Hâm à, bà đây nay rủ cưng đi chơi.
Nghe địa chỉ là khu du lịch sinh thái, lại có Thái Từ Quân đang ở đó, chả mấy chốc xe của Trịnh Nam Anh đã đậu dưới sảnh tòa cao ốc Thái thị.
- Hàn Hân đâu không gọi, lại gọi tôi?
- Thôi đi, chị em nhưng tính không hợp, đi cùng nó chán lắm.
Hàn Hằng uể oải ngả ghế ra sau, Trịnh Nam Anh nhìn cô có vẻ mệt mỏi bèn hỏi han.
- Dạo này bận nhỉ, Thái Từ Quân cũng không thèm í ới tôi lấy một tiếng.
- Tôi bận chứ anh ta thì chưa biết. Ôi, đau lưng quá. Mẹ kiếp, ở cái tuổi lẽ ra phải đau khổ vì tình thì giờ tôi đau lưng.
- Ngồi nhiều quá đây mà! Cơ mà cô nói nghe như kiểu già lắm vậy. Còn chưa 30 tuổi nữa.
- Ôi trời, 30 tuổi có mọi thứ trong tay, từ thứ hai tới chủ nhật. Còn người bạn quý hóa của anh thì ở khu nghỉ dưỡng. Hàn Hằng tôi đúng là bán mình cho tư bản. Ông chủ như anh thì sướng rồi, độc lập tự do, ăn no rồi đi ngủ.
- Vl, sao cô nói tôi lại thấy mình giống con lợn vậy? Hàn Hằng, cô không thùy mị nết na được chút à. Đàn ông ấy, ngoài nóng bỏng thì còn thích phụ nữ ngoan ngoan chút.
- Này Trịnh Nam Anh, tôi độc thân chứ không ế. Ok, với cả ở nhà tôi ngoan lắm.
- Thì cứ phát huy như ở nhà.
- Mỗi tội tôi ít ở nhà )))
Trịnh Nam Anh đấu không nổi cái mỏ hỗn của Hàn Hằng, thấy cô ấy ngủ thiếp đi thì cũng biết ý yên lặng.
Thực ra Hàn Hằng có thể tự lái xe tới chỗ Thái Từ Quân, nhưng hôm qua cô ở lại công ty làm thêm giờ khá mệt, đầu liền nảy số tới Trịnh Nam Anh. Tuy là công tử nhà họ Trịnh nhưng Hàn Hằng không khách khí coi như chân sai vặt, mà lần nào cũng vậy, cô ời cái là Trịnh Nam Anh có mặt ngay.
Rất chi là có hiếu với gái, cũng được kha khá việc
Tới nơi đã đầu giờ chiều, Nghê Hồ Ly ăn xong đã đi ngủ trưa. Căn nhà gỗ với tường kính hướng ra hồ chỉ còn một mình Thái Từ Quân ngồi ở phòng khách hút thuốc.
- Helloooooo!
Trịnh Nam Anh hớn ha hớn hở lớn tiếng, liền bị Thái Từ Quân ra hiệu nói nhỏ lại.
Hàn Hằng mặc đồ công sở, chân đi giày cao gót lộc cộc trên nền gỗ.
- Anh đi gặp đối tác rồi tranh thủ nghỉ ngơi ở đây sao?
- Có Nghê Ly nữa. Cô ấy đang ngủ.
Trịnh Nam Anh há hốc mồm nhìn vào một căn phòng gần nhất, Hàn Hằng cau có đặt mạnh hợp đồng xuống mặt bàn.
- Anh không nói ngay từ đầu có Nghê Hồ Ly, tôi đã chẳng mất công lặn lội tới.
Thái Từ Quân ngồi dựa ra ghế, vắt chân khoan thai mở giấy tờ ra xem. Dù Hàn Hằng và Hàn Hân làm việc rất yên tâm, nhưng thói quen của Thái Từ Quân vẫn phải tự mình xem xét lại một lần nữa.
Tính cách cẩn trọng là điều cần thiết.
Hàn Hằng bực bội ngồi ghế bên cạnh, Trịnh Nam Anh liền rót cho cô một ly nước mà không dám nói gì, vì khi Thái Từ Quân tập trung xem các giấy tờ quan trọng thì không ai được làm phiền ảnh hưởng.
Mấy phút sau, Thái Từ Quân cầm bút kí, nhẹ nhàng đóng tập giấy tờ lại rồi đặt trở về mặt bàn.
Hàn Hằng thích Thái Từ Quân, Trịnh Nam Anh để mắt Nghê Hồ Ly. Cuối cùng hai người kia đang tiến triển, còn họ thì chỉ gặp nhau để uống rượu như cùng hội thất tình Nhưng sểnh ra là gọi nhau thế này, cũng coi như có tiến triển
- Hàn Hằng, giờ chưa tối mà đã muốn gọi tôi đi uống rồi?
- Hâm à, bà đây nay rủ cưng đi chơi.
Nghe địa chỉ là khu du lịch sinh thái, lại có Thái Từ Quân đang ở đó, chả mấy chốc xe của Trịnh Nam Anh đã đậu dưới sảnh tòa cao ốc Thái thị.
- Hàn Hân đâu không gọi, lại gọi tôi?
- Thôi đi, chị em nhưng tính không hợp, đi cùng nó chán lắm.
Hàn Hằng uể oải ngả ghế ra sau, Trịnh Nam Anh nhìn cô có vẻ mệt mỏi bèn hỏi han.
- Dạo này bận nhỉ, Thái Từ Quân cũng không thèm í ới tôi lấy một tiếng.
- Tôi bận chứ anh ta thì chưa biết. Ôi, đau lưng quá. Mẹ kiếp, ở cái tuổi lẽ ra phải đau khổ vì tình thì giờ tôi đau lưng.
- Ngồi nhiều quá đây mà! Cơ mà cô nói nghe như kiểu già lắm vậy. Còn chưa 30 tuổi nữa.
- Ôi trời, 30 tuổi có mọi thứ trong tay, từ thứ hai tới chủ nhật. Còn người bạn quý hóa của anh thì ở khu nghỉ dưỡng. Hàn Hằng tôi đúng là bán mình cho tư bản. Ông chủ như anh thì sướng rồi, độc lập tự do, ăn no rồi đi ngủ.
- Vl, sao cô nói tôi lại thấy mình giống con lợn vậy? Hàn Hằng, cô không thùy mị nết na được chút à. Đàn ông ấy, ngoài nóng bỏng thì còn thích phụ nữ ngoan ngoan chút.
- Này Trịnh Nam Anh, tôi độc thân chứ không ế. Ok, với cả ở nhà tôi ngoan lắm.
- Thì cứ phát huy như ở nhà.
- Mỗi tội tôi ít ở nhà )))
Trịnh Nam Anh đấu không nổi cái mỏ hỗn của Hàn Hằng, thấy cô ấy ngủ thiếp đi thì cũng biết ý yên lặng.
Thực ra Hàn Hằng có thể tự lái xe tới chỗ Thái Từ Quân, nhưng hôm qua cô ở lại công ty làm thêm giờ khá mệt, đầu liền nảy số tới Trịnh Nam Anh. Tuy là công tử nhà họ Trịnh nhưng Hàn Hằng không khách khí coi như chân sai vặt, mà lần nào cũng vậy, cô ời cái là Trịnh Nam Anh có mặt ngay.
Rất chi là có hiếu với gái, cũng được kha khá việc
Tới nơi đã đầu giờ chiều, Nghê Hồ Ly ăn xong đã đi ngủ trưa. Căn nhà gỗ với tường kính hướng ra hồ chỉ còn một mình Thái Từ Quân ngồi ở phòng khách hút thuốc.
- Helloooooo!
Trịnh Nam Anh hớn ha hớn hở lớn tiếng, liền bị Thái Từ Quân ra hiệu nói nhỏ lại.
Hàn Hằng mặc đồ công sở, chân đi giày cao gót lộc cộc trên nền gỗ.
- Anh đi gặp đối tác rồi tranh thủ nghỉ ngơi ở đây sao?
- Có Nghê Ly nữa. Cô ấy đang ngủ.
Trịnh Nam Anh há hốc mồm nhìn vào một căn phòng gần nhất, Hàn Hằng cau có đặt mạnh hợp đồng xuống mặt bàn.
- Anh không nói ngay từ đầu có Nghê Hồ Ly, tôi đã chẳng mất công lặn lội tới.
Thái Từ Quân ngồi dựa ra ghế, vắt chân khoan thai mở giấy tờ ra xem. Dù Hàn Hằng và Hàn Hân làm việc rất yên tâm, nhưng thói quen của Thái Từ Quân vẫn phải tự mình xem xét lại một lần nữa.
Tính cách cẩn trọng là điều cần thiết.
Hàn Hằng bực bội ngồi ghế bên cạnh, Trịnh Nam Anh liền rót cho cô một ly nước mà không dám nói gì, vì khi Thái Từ Quân tập trung xem các giấy tờ quan trọng thì không ai được làm phiền ảnh hưởng.
Mấy phút sau, Thái Từ Quân cầm bút kí, nhẹ nhàng đóng tập giấy tờ lại rồi đặt trở về mặt bàn.
/126
|