Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Thiên Thiên còn đang đắm chìm trong lời Mộ Dung Hàn vừa nói, cho dù nàng đoán thế nào thì cũng sẽ không đoán được hắn là nhị hoàng tử của Thương Lang quốc.
Hồi lâu sau, Thiên Thiên mới bình tĩnh lại, rồi sau đó lạnh nhạt nói, giọng điệu mang theo xa cách như vậy, khiến Mộ Dung Hàn đột nhiên cảm nhận được, Thiên Thiên đang rời xa hắn từng chút một, cho dù ngay lúc này nàng đang ở trước mắt hắn, nhưng hắn lại phát hiện mình cách nàng càng ngày càng xa.
Vậy bây giờ gương mặt này của ngươi chính là dung mạo thật của ngươi phải không? Nếu cùng là huynh đệ ruột thịt, nhưng nàng nhìn thế nào thì gương mặt trước mắt này lại không có một chút nét tương tự nào với Ngao Thiên Tường. Trừ phi. . .
Mộ Dung Hàn không nói tiếng nào, chỉ lấy một bình sứ từ trong ngực ra, rút nắp bình phía trên, đổ một ít dược phấn* vào chậu nước rửa mặt bên cạnh, cuối cùng chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vớt lấy nước có dược phấn rửa mặt, rồi sau đó dùng tấm vải khô lau những giọt nước còn sót lại trên mặt.
*dược phấn: bột thuốc
Thiên Thiên trực tiếp nhìn từng cử động của Mộ Dung Hàn, cho đến khi hắn xuất hiện ở trước mắt mình lần nữa, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ vì sao khi nhìn thấy Ngao Thiên Tường thì luôn luôn có một loại cảm giác quen thuộc, hoá ra là như vậy, hóa ra dung mạo của bọn họ giống nhau như đúc, chỉ là gương mặt của Ngao Thiên Tường có vẻ nhu hòa hơn một chút, mà gương mặt này có thể là bởi vì quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời nên màu da có vẻ trắng hơn.
Gương mặt này càng anh tuấn hơn so với trước kia, lúc này ngũ quan như được dao sắc điêu khắc mà thành có chút nhu hòa, trong con ngươi thoáng qua một chút bối rối, đôi môi mỏng khêu gợi mím lại không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt.
Còn có gì là giả nữa không? Giọng nói của Thiên Thiên càng thêm lạnh lẽo, thì ra hắn lừa nàng không đơn giản chỉ là thân phận, ngay cả dung mạo cũng vậy, còn có gì hắn giấu giếm nàng nữa không đây.
Ngoài hai việc này ra, những thứ khác đều xuất phát từ tấm chân tình của ta. Còn có tình yêu trong lòng ta đối với nàng, Mộ Dung Hàn lặng lẽ thêm một câu ở trong lòng.
Thiên Thiên bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc quen biết hắn, rồi sau đó nhíu chặt mày hỏi: Ta nhớ ngươi đã từng nói rằng sẽ không tranh giành với hắn, nhưng hắn vẫn không buông tha ngươi, vậy hắn trong miệng ngươi có phải là Ngao Thiên Tường không?
Đúng, năm đó lúc đi du hồ thì gặp phải bọn người bịt mặt do hắn phái tới, cho dù ta che đi dung mạo thật, hắn vẫn có thể nhận ra ta, cũng phái người đuổi giết ta, không, chính xác mà nói, là giết ngươi. Mộ Dung Hàn gật đầu nói, hôm nay hắn thẳng thắn tất cả với nàng, sẽ không giấu giếm nàng nữa, hắn sẽ làm cho nàng biết, sở dĩ hắn phải giấu giếm thân phận là không muốn để cho nàng biết tất cả.
Nói rõ ràng!
Sư phụ ta đã từng quan sát hiện tượng thiên văn, ở Long Khải quốc từng xuất hiện một ngôi sao Thiên Vương, ngôi sao này sẽ thống nhất thiên hạ, mà tìm được ngôi sao này sẽ trở thành vương giả trên đời, nhưng nếu ngôi sao này rơi xuống, thiên hạ sẽ chỉ lâm vào trong hỗn loạn.
Chuyện này liên quan gì đến ta? Đây coi như là lời tiên đoán sao? Thế nhưng sao Thiên Vương này có liên quan gì đến nàng? Thống nhất thiên hạ? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Nàng chính là sao Thiên Vương đó! Mộ Dung Hàn khẳng định nói.
Ta chỉ là một tiểu nữ tử, sao có năng lực thống nhất thiên hạ? Cho dù là vậy thì mục đích ngươi xuất hiện bên cạnh ta là vì lấy được ta, ngươi muốn thống nhất thiên hạ sao? Đây là chuyện cười nàng từng được nghe, lấy được nàng, có thể thống nhất tam quốc, hủy diệt nàng, tam quốc lâm vào hỗn loạn, nàng có lớn năng lực như vậy từ khi nào, sao nàng không biết?
Mộ Dung Hàn không nói, không biết nên nói tiếp hay không, nếu như hắn thật sự nói tiếp, chuyện này thật sự không quay lại được nữa, nhưng nếu không nói, nàng sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn.
Ngươi không nói chứng minh điều ta vừa nói là mục đích cuối cùng của ngươi. Thiên Thiên lạnh lẽo nói, đột nhiên nàng cảm thấy được sự đau đớn mờ mờ ảo ảo ở trong tim.
Cuối cùng, Mộ Dung Hàn vẫn buông bỏ, lựa chọn im lặng.
Im lặng là chứng minh cho sự cam chịu sao? Thiên Thiên lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt không nói một lời, hồi lâu sau mở miệng nhẹ nhàng hỏi lần nữa: Ngươi và Mặc biết nhau từ nhỏ thì Mặc phải biết thân phận thật của ngươi chứ? Đột nhiên Thiên Thiên nhớ tới vài ngày trước đó Mặc đã từng đề cập qua, hắn và Hàn biết nhau từ nhỏ, nếu nói như vậy, Mặc. . .
Mộ Dung Hàn gật đầu một cái, coi như là trả lời vấn đề của Thiên Thiên.
Sư phụ của Mặc là Quỷ Y Tử, vậy sư phụ ngươi mới vừa nói chính là Quỷ Y Tử? Quỷ Y Tử là thần y trên giang hồ, tuy nhiên lại chưa từng nghe nói hắn sẽ nhìn hiện tượng thiên văn, dự đoán được tương lai.
Ừ! Ta và Mặc là huynh đệ đồng môn!
Đùng một tiếng, bọn họ là huynh đệ đồng môn? Nếu nói vậy thì Mặc cũng đã sớm biết lời tiên đoán này rồi, vậy hắn sống ở bên cạnh mình là vì mục đích gì?
Vậy thân phận thật của Mặc là gì? Nàng thật lòng hi vọng Mặc không nên có chuyện gì giấu giếm nàng, nếu không thì thời gian vừa qua, người sống ở bên cạnh nàng đều là vì lời tiên đoán không hề có căn cứ này sao? Hiện tượng thiên văn, đây chẳng qua là nhìn sao thôi. Vì sao cổ nhân tin tưởng những thứ này như thế?
Để tự hắn nói cho nàng biết đi. Mộ Dung Hàn nhẹ giọng nói.
Sau khi nghe vậy, Thiên Thiên nhắm hai mắt lại, nghe giọng điệu của hắn, hình như hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan vỡ, thì ra cho tới nay, Mặc mà nàng tín nhiệm nhất cũng đi theo bên cạnh mình có mục đích.
Mà lúc này, hình như Mặc có thể cảm ứng được, xuất hiện ở cửa, nhẹ giọng nói: Chủ tử gọi thuộc hạ?
Sau khi Mặc nhìn thấy dung mạo khôi phục không thể quen thuộc hơn thì trong lòng kinh hãi, xem ra nàng đã biết, hắn cũng biết tối hôm qua Ngao Thiên Tường cũng xuất hiện một cách trùng hợp, tuyệt đối là không đơn giản.
Mặc, ngoài việc ngươi là đồ đệ của Quỷ Y Tử, huynh đệ đồng môn của nhị hoàng tử Thương Lang quốc ra thì còn có thân phận khác mà ta không biết hay không? Thiên Thiên bình tĩnh nhìn nam tử xuất hiện tại cửa hỏi.
Chủ tử. . .
Hồi lâu sau, Thiên Thiên mới bình tĩnh lại, rồi sau đó lạnh nhạt nói, giọng điệu mang theo xa cách như vậy, khiến Mộ Dung Hàn đột nhiên cảm nhận được, Thiên Thiên đang rời xa hắn từng chút một, cho dù ngay lúc này nàng đang ở trước mắt hắn, nhưng hắn lại phát hiện mình cách nàng càng ngày càng xa.
Vậy bây giờ gương mặt này của ngươi chính là dung mạo thật của ngươi phải không? Nếu cùng là huynh đệ ruột thịt, nhưng nàng nhìn thế nào thì gương mặt trước mắt này lại không có một chút nét tương tự nào với Ngao Thiên Tường. Trừ phi. . .
Mộ Dung Hàn không nói tiếng nào, chỉ lấy một bình sứ từ trong ngực ra, rút nắp bình phía trên, đổ một ít dược phấn* vào chậu nước rửa mặt bên cạnh, cuối cùng chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vớt lấy nước có dược phấn rửa mặt, rồi sau đó dùng tấm vải khô lau những giọt nước còn sót lại trên mặt.
*dược phấn: bột thuốc
Thiên Thiên trực tiếp nhìn từng cử động của Mộ Dung Hàn, cho đến khi hắn xuất hiện ở trước mắt mình lần nữa, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ vì sao khi nhìn thấy Ngao Thiên Tường thì luôn luôn có một loại cảm giác quen thuộc, hoá ra là như vậy, hóa ra dung mạo của bọn họ giống nhau như đúc, chỉ là gương mặt của Ngao Thiên Tường có vẻ nhu hòa hơn một chút, mà gương mặt này có thể là bởi vì quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời nên màu da có vẻ trắng hơn.
Gương mặt này càng anh tuấn hơn so với trước kia, lúc này ngũ quan như được dao sắc điêu khắc mà thành có chút nhu hòa, trong con ngươi thoáng qua một chút bối rối, đôi môi mỏng khêu gợi mím lại không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt.
Còn có gì là giả nữa không? Giọng nói của Thiên Thiên càng thêm lạnh lẽo, thì ra hắn lừa nàng không đơn giản chỉ là thân phận, ngay cả dung mạo cũng vậy, còn có gì hắn giấu giếm nàng nữa không đây.
Ngoài hai việc này ra, những thứ khác đều xuất phát từ tấm chân tình của ta. Còn có tình yêu trong lòng ta đối với nàng, Mộ Dung Hàn lặng lẽ thêm một câu ở trong lòng.
Thiên Thiên bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc quen biết hắn, rồi sau đó nhíu chặt mày hỏi: Ta nhớ ngươi đã từng nói rằng sẽ không tranh giành với hắn, nhưng hắn vẫn không buông tha ngươi, vậy hắn trong miệng ngươi có phải là Ngao Thiên Tường không?
Đúng, năm đó lúc đi du hồ thì gặp phải bọn người bịt mặt do hắn phái tới, cho dù ta che đi dung mạo thật, hắn vẫn có thể nhận ra ta, cũng phái người đuổi giết ta, không, chính xác mà nói, là giết ngươi. Mộ Dung Hàn gật đầu nói, hôm nay hắn thẳng thắn tất cả với nàng, sẽ không giấu giếm nàng nữa, hắn sẽ làm cho nàng biết, sở dĩ hắn phải giấu giếm thân phận là không muốn để cho nàng biết tất cả.
Nói rõ ràng!
Sư phụ ta đã từng quan sát hiện tượng thiên văn, ở Long Khải quốc từng xuất hiện một ngôi sao Thiên Vương, ngôi sao này sẽ thống nhất thiên hạ, mà tìm được ngôi sao này sẽ trở thành vương giả trên đời, nhưng nếu ngôi sao này rơi xuống, thiên hạ sẽ chỉ lâm vào trong hỗn loạn.
Chuyện này liên quan gì đến ta? Đây coi như là lời tiên đoán sao? Thế nhưng sao Thiên Vương này có liên quan gì đến nàng? Thống nhất thiên hạ? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Nàng chính là sao Thiên Vương đó! Mộ Dung Hàn khẳng định nói.
Ta chỉ là một tiểu nữ tử, sao có năng lực thống nhất thiên hạ? Cho dù là vậy thì mục đích ngươi xuất hiện bên cạnh ta là vì lấy được ta, ngươi muốn thống nhất thiên hạ sao? Đây là chuyện cười nàng từng được nghe, lấy được nàng, có thể thống nhất tam quốc, hủy diệt nàng, tam quốc lâm vào hỗn loạn, nàng có lớn năng lực như vậy từ khi nào, sao nàng không biết?
Mộ Dung Hàn không nói, không biết nên nói tiếp hay không, nếu như hắn thật sự nói tiếp, chuyện này thật sự không quay lại được nữa, nhưng nếu không nói, nàng sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn.
Ngươi không nói chứng minh điều ta vừa nói là mục đích cuối cùng của ngươi. Thiên Thiên lạnh lẽo nói, đột nhiên nàng cảm thấy được sự đau đớn mờ mờ ảo ảo ở trong tim.
Cuối cùng, Mộ Dung Hàn vẫn buông bỏ, lựa chọn im lặng.
Im lặng là chứng minh cho sự cam chịu sao? Thiên Thiên lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt không nói một lời, hồi lâu sau mở miệng nhẹ nhàng hỏi lần nữa: Ngươi và Mặc biết nhau từ nhỏ thì Mặc phải biết thân phận thật của ngươi chứ? Đột nhiên Thiên Thiên nhớ tới vài ngày trước đó Mặc đã từng đề cập qua, hắn và Hàn biết nhau từ nhỏ, nếu nói như vậy, Mặc. . .
Mộ Dung Hàn gật đầu một cái, coi như là trả lời vấn đề của Thiên Thiên.
Sư phụ của Mặc là Quỷ Y Tử, vậy sư phụ ngươi mới vừa nói chính là Quỷ Y Tử? Quỷ Y Tử là thần y trên giang hồ, tuy nhiên lại chưa từng nghe nói hắn sẽ nhìn hiện tượng thiên văn, dự đoán được tương lai.
Ừ! Ta và Mặc là huynh đệ đồng môn!
Đùng một tiếng, bọn họ là huynh đệ đồng môn? Nếu nói vậy thì Mặc cũng đã sớm biết lời tiên đoán này rồi, vậy hắn sống ở bên cạnh mình là vì mục đích gì?
Vậy thân phận thật của Mặc là gì? Nàng thật lòng hi vọng Mặc không nên có chuyện gì giấu giếm nàng, nếu không thì thời gian vừa qua, người sống ở bên cạnh nàng đều là vì lời tiên đoán không hề có căn cứ này sao? Hiện tượng thiên văn, đây chẳng qua là nhìn sao thôi. Vì sao cổ nhân tin tưởng những thứ này như thế?
Để tự hắn nói cho nàng biết đi. Mộ Dung Hàn nhẹ giọng nói.
Sau khi nghe vậy, Thiên Thiên nhắm hai mắt lại, nghe giọng điệu của hắn, hình như hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan vỡ, thì ra cho tới nay, Mặc mà nàng tín nhiệm nhất cũng đi theo bên cạnh mình có mục đích.
Mà lúc này, hình như Mặc có thể cảm ứng được, xuất hiện ở cửa, nhẹ giọng nói: Chủ tử gọi thuộc hạ?
Sau khi Mặc nhìn thấy dung mạo khôi phục không thể quen thuộc hơn thì trong lòng kinh hãi, xem ra nàng đã biết, hắn cũng biết tối hôm qua Ngao Thiên Tường cũng xuất hiện một cách trùng hợp, tuyệt đối là không đơn giản.
Mặc, ngoài việc ngươi là đồ đệ của Quỷ Y Tử, huynh đệ đồng môn của nhị hoàng tử Thương Lang quốc ra thì còn có thân phận khác mà ta không biết hay không? Thiên Thiên bình tĩnh nhìn nam tử xuất hiện tại cửa hỏi.
Chủ tử. . .
/139
|