Cả người Mặc lóe lên, biến mất khỏi phòng khách.
Bốn mắt nhìn nhau, áo tung bay nhẹ nhàng theo gió, không nói một lời nào, cứ nhìn nhau như vậy.
Nhưng nội tâm của mỗi người thì không thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong một khắc kia đã sớm phập phồng.
"Không có sự cho phép của chủ tử, ngươi nên dừng bước ở đây." Mặc bình tĩnh lại và lạnh nhạt nói.
"Được rồi, xin thông báo một tiếng, Mộ Dung Hàn đến thăm." Người tới chính là Mộ Dung Hàn, đang mỉm cười, nhưng lại làm cho người ta không thể nào đoán được suy nghĩ của hắn.
Mặc ra hiệu cho người đứng sau, "Ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng." Trong lời nói mang theo vài phần sắc bén và ý lạnh.
"Ta cũng vậy." Khóe miệng Mộ Dung Hàn khẽ nâng lên.
Hai đạo ánh mắt lại tiếp tục giằng co lần nữa.
Sau khi Thiên Thiên nghe được người gác cổng bẩm báo, đi tới cửa đại môn thì thấy tình huống như vậy.
"Nếu như các ngươi muốn tiếp tục nhìn nhau nữa, ta cũng không ngại. Nhưng các ngươi nên nhìn trước tình huống xung quanh một chút rồi suy nghĩ thêm xem có muốn tiếp tục nữa hay không."
Ai, hai mỹ nam đứng song song ở trên đường phố phồn hoa nhìn nhau, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, cũng rất dễ làm cho người ta đau lòng.
Sau khi Mặc và Mộ Dung Hàn trở lại bình thường thì nhìn theo phương hướng mà Thiên Thiên chỉ, thật sự hành động của bọn hắn đã dẫn tới xôn xao không nhỏ.
Cách đó không xa có không ít nữ nhân tụ tập, khi Mặc và Mộ Dung Hàn cùng nhìn về phía họ thì bọn nữ tử rối rít dùng khăn thêu che kín mặt, do xấu hổ nên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhưng cặp mắt vẫn không nhịn được nhìn sang.
Đương nhiên trong đó cũng có một số ít nam tử, những nam tử kia đều là tướng công của mấy nữ nhân ở đó, trong mắt của bọn họ tràn đầy ghen tỵ, rối rít hung hăng nhìn Mặc và Mộ Dung Hàn, thế nhưng khi bọn họ thấy Thiên Thiên thì ánh mắt phẫn hận chuyển thành ái mộ và lưu luyến si mê.
Đợi đến lúc ba người vào phủ, thật lâu sau họ mới rời đi.
"Vì sự hòa thuận và hạnh phúc của gia đình người ta, ta khuyên các ngươi nên ít ra phố là được rồi." Thiên Thiên cười một tiếng, nhìn hai người mỹ nam này.
"Ách" Hai người sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường rất nhanh.
"Hàn, ngươi tới là muốn nói cho ta biết hung thủ phía sau màn mà ngươi tra được sao?" Thật ra thì nàng biết, dù nàng không có thông báo nơi mình ở, nhưng với năng lực của Mộ Dung Hàn thì việc tra ra chỗ ở của nàng cũng rất đơn giản.
"Còn chưa chắc chắn. Chẳng qua là hôm nay ta tới trước vì muốn thương lượng chuyện buôn bán kia." Thật ra thì mục đích chủ yếu của hắn là muốn gặp nàng, mặc dù biết ngày hôm đó nàng vẫn bình yên vô sự, nhưng trong lòng hắn chính là muốn gặp nàng.
"Ừ, vừa đúng lúc, ta đang muốn đi tìm ngươi để thương lượng chuyện này." Kể từ sự kiện nổ tung vào hôm đó lại liên tiếp xảy ra những chuyện khác, chỉ có thể đè nén chuyện này xuống.
"Tinh nhi, ngươi đi lấy viết trong phòng ta ra đây."
"Dạ, tiểu thư."
Một lúc lâu.
"Ta đã nói đại khái chi tiết cặn kẽ rồi, phần còn lại liền giao cho ngươi và thợ của ngươi." Thiên Thiên giao cái trát (miếng gỗ nhỏ và mỏng dùng để viết chữ thời xưa) trên tay cho Mộ Dung Hàn và nói.
"Chắc hẳn ngươi còn có điều gì đó muốn nhờ ta giúp." Mộ Dung Hàn có ý khác, cười nói.
Mà Mặc lại nghiêm mặt nhìn Mộ Dung Hàn.
"Hàn, ta muốn nhờ ngươi giúp ta điều tra nguyên nhân thật sự của cái chết tám năm trước của mẫu thân ta và năm đó đã xảy ra những chuyện gì?" Nói không chừng Mộ Dung Hàn có khả năng tra rõ chuyện này, nếu thật sự giống như mình đoán, nhất định sẽ không bỏ qua cho Lý Thục Mẫn.
"Được." Trả lời ngắn gọn và rành mạch khiến Thiên Thiên nhất thời kinh ngạc, hắn không hỏi lý do sao?
"Ngươi không hỏi ta lý do sao?"
"Chỉ cần là chuyện của ngươi, không cần bất kỳ lý do gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi." Vẻ mặt Mộ Dung Hàn nhu hòa, nhìn Thiên Thiên và cười.
"Hàn, hi vọng ngươi còn nhớ rõ lời nói của ta ở khoang thuyền." Thiên Thiên nói nhàn nhạt.
"Ta nhớ, nhưng ngươi cũng không thể ngăn cản ta." Hàn cười nói, căn bản không ai có thể suy đoán ý tưởng trong lòng hắn.
Còn Mặc đang đứng bên cạnh, tay giấu trong áo đã nắm chặt.
Đêm khuya, ánh trăng đã sớm trốn vào trong tầng mây, không biết là không đành lòng hay là không muốn thấy một màn này.
Gió mát thổi lên, mặt hồ vốn bình tĩnh, nhất thời lại xuất hiện các làn sóng thay nhau nổi lên, có hai người đột nhiên bay lên, đánh nhau hai chưởng, hai thân thể rối rít bay về phía sau, rồi sau đó song song xoay người rơi xuống đất.
Sau khi tất cả dừng lại, ánh trăng cũng cảm nhận được, từ trong mây nhảy ra ngoài, chiếu sáng hai người.
Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra vẻ lãnh tuấn sắc sảo; tròng mắt thâm thúy đen nhánh, màu sắc mê người; lông mày dày, sóng mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ lúc mở lúc đóng, "Không ngờ ngươi sẽ xuất hiện tại Tây Lũng quốc với thân phận như vậy."
Người nọ là Mặc, hắn vẫn luôn lạnh nhạt nhưng lúc này lại không lạnh nhạt.
"Ngươi cũng thế mà, quản gia, thân phận này tuyệt đối không thích hợp ngươi." Giọng nói lạnh lùng trong đêm khuya lại có thể rét lạnh như thế.
Tóc đen dài bay tán loạn trên bạch y, chỉ buộc một chút ở sau ót, toàn thân tản ra khí chất lạnh lẽo!
Ngũ quan như điêu khắc tản ra hơi thở lạnh lẽo, môi mỏng mím lại, ánh mắt thâm thúy không chạm đến đáy nhìn Mặc chằm chằm.
"Ngươi không nên đến gần nàng, ngươi biết rõ. . . . . . , vì sao ngươi còn phải đến gần nàng?" Giọng của Mặc có chút dịu đi, nhưng ý lạnh trong mắt vẫn còn rất rõ ràng.
"Có rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn khống chế là khống chế được, sự xuất hiện của ngươi cũng giống vậy thôi, phải không?"
"Đúng."
"Vì vậy chuyện giữa ta và nàng không cần ngươi nhúng tay." Giọng nói lạnh lùng.
"Không thể nào."
"Được, vậy chúng ta chỉ có thể hy vọng ngày đó sẽ không đến."
Nhưng bọn hắn không biết rằng, nguyên nhân xảy ra cũng vì hai người bọn họ, nếu như bọn họ có thể nhường nhịn lẫn nhau một bước, nói không chừng sẽ không xảy ra kết quả như thế rồi.
Nhưng ai có thể biết trước được đây?
Bốn mắt nhìn nhau, áo tung bay nhẹ nhàng theo gió, không nói một lời nào, cứ nhìn nhau như vậy.
Nhưng nội tâm của mỗi người thì không thể bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong một khắc kia đã sớm phập phồng.
"Không có sự cho phép của chủ tử, ngươi nên dừng bước ở đây." Mặc bình tĩnh lại và lạnh nhạt nói.
"Được rồi, xin thông báo một tiếng, Mộ Dung Hàn đến thăm." Người tới chính là Mộ Dung Hàn, đang mỉm cười, nhưng lại làm cho người ta không thể nào đoán được suy nghĩ của hắn.
Mặc ra hiệu cho người đứng sau, "Ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng." Trong lời nói mang theo vài phần sắc bén và ý lạnh.
"Ta cũng vậy." Khóe miệng Mộ Dung Hàn khẽ nâng lên.
Hai đạo ánh mắt lại tiếp tục giằng co lần nữa.
Sau khi Thiên Thiên nghe được người gác cổng bẩm báo, đi tới cửa đại môn thì thấy tình huống như vậy.
"Nếu như các ngươi muốn tiếp tục nhìn nhau nữa, ta cũng không ngại. Nhưng các ngươi nên nhìn trước tình huống xung quanh một chút rồi suy nghĩ thêm xem có muốn tiếp tục nữa hay không."
Ai, hai mỹ nam đứng song song ở trên đường phố phồn hoa nhìn nhau, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, cũng rất dễ làm cho người ta đau lòng.
Sau khi Mặc và Mộ Dung Hàn trở lại bình thường thì nhìn theo phương hướng mà Thiên Thiên chỉ, thật sự hành động của bọn hắn đã dẫn tới xôn xao không nhỏ.
Cách đó không xa có không ít nữ nhân tụ tập, khi Mặc và Mộ Dung Hàn cùng nhìn về phía họ thì bọn nữ tử rối rít dùng khăn thêu che kín mặt, do xấu hổ nên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhưng cặp mắt vẫn không nhịn được nhìn sang.
Đương nhiên trong đó cũng có một số ít nam tử, những nam tử kia đều là tướng công của mấy nữ nhân ở đó, trong mắt của bọn họ tràn đầy ghen tỵ, rối rít hung hăng nhìn Mặc và Mộ Dung Hàn, thế nhưng khi bọn họ thấy Thiên Thiên thì ánh mắt phẫn hận chuyển thành ái mộ và lưu luyến si mê.
Đợi đến lúc ba người vào phủ, thật lâu sau họ mới rời đi.
"Vì sự hòa thuận và hạnh phúc của gia đình người ta, ta khuyên các ngươi nên ít ra phố là được rồi." Thiên Thiên cười một tiếng, nhìn hai người mỹ nam này.
"Ách" Hai người sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường rất nhanh.
"Hàn, ngươi tới là muốn nói cho ta biết hung thủ phía sau màn mà ngươi tra được sao?" Thật ra thì nàng biết, dù nàng không có thông báo nơi mình ở, nhưng với năng lực của Mộ Dung Hàn thì việc tra ra chỗ ở của nàng cũng rất đơn giản.
"Còn chưa chắc chắn. Chẳng qua là hôm nay ta tới trước vì muốn thương lượng chuyện buôn bán kia." Thật ra thì mục đích chủ yếu của hắn là muốn gặp nàng, mặc dù biết ngày hôm đó nàng vẫn bình yên vô sự, nhưng trong lòng hắn chính là muốn gặp nàng.
"Ừ, vừa đúng lúc, ta đang muốn đi tìm ngươi để thương lượng chuyện này." Kể từ sự kiện nổ tung vào hôm đó lại liên tiếp xảy ra những chuyện khác, chỉ có thể đè nén chuyện này xuống.
"Tinh nhi, ngươi đi lấy viết trong phòng ta ra đây."
"Dạ, tiểu thư."
Một lúc lâu.
"Ta đã nói đại khái chi tiết cặn kẽ rồi, phần còn lại liền giao cho ngươi và thợ của ngươi." Thiên Thiên giao cái trát (miếng gỗ nhỏ và mỏng dùng để viết chữ thời xưa) trên tay cho Mộ Dung Hàn và nói.
"Chắc hẳn ngươi còn có điều gì đó muốn nhờ ta giúp." Mộ Dung Hàn có ý khác, cười nói.
Mà Mặc lại nghiêm mặt nhìn Mộ Dung Hàn.
"Hàn, ta muốn nhờ ngươi giúp ta điều tra nguyên nhân thật sự của cái chết tám năm trước của mẫu thân ta và năm đó đã xảy ra những chuyện gì?" Nói không chừng Mộ Dung Hàn có khả năng tra rõ chuyện này, nếu thật sự giống như mình đoán, nhất định sẽ không bỏ qua cho Lý Thục Mẫn.
"Được." Trả lời ngắn gọn và rành mạch khiến Thiên Thiên nhất thời kinh ngạc, hắn không hỏi lý do sao?
"Ngươi không hỏi ta lý do sao?"
"Chỉ cần là chuyện của ngươi, không cần bất kỳ lý do gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi." Vẻ mặt Mộ Dung Hàn nhu hòa, nhìn Thiên Thiên và cười.
"Hàn, hi vọng ngươi còn nhớ rõ lời nói của ta ở khoang thuyền." Thiên Thiên nói nhàn nhạt.
"Ta nhớ, nhưng ngươi cũng không thể ngăn cản ta." Hàn cười nói, căn bản không ai có thể suy đoán ý tưởng trong lòng hắn.
Còn Mặc đang đứng bên cạnh, tay giấu trong áo đã nắm chặt.
Đêm khuya, ánh trăng đã sớm trốn vào trong tầng mây, không biết là không đành lòng hay là không muốn thấy một màn này.
Gió mát thổi lên, mặt hồ vốn bình tĩnh, nhất thời lại xuất hiện các làn sóng thay nhau nổi lên, có hai người đột nhiên bay lên, đánh nhau hai chưởng, hai thân thể rối rít bay về phía sau, rồi sau đó song song xoay người rơi xuống đất.
Sau khi tất cả dừng lại, ánh trăng cũng cảm nhận được, từ trong mây nhảy ra ngoài, chiếu sáng hai người.
Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra vẻ lãnh tuấn sắc sảo; tròng mắt thâm thúy đen nhánh, màu sắc mê người; lông mày dày, sóng mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ lúc mở lúc đóng, "Không ngờ ngươi sẽ xuất hiện tại Tây Lũng quốc với thân phận như vậy."
Người nọ là Mặc, hắn vẫn luôn lạnh nhạt nhưng lúc này lại không lạnh nhạt.
"Ngươi cũng thế mà, quản gia, thân phận này tuyệt đối không thích hợp ngươi." Giọng nói lạnh lùng trong đêm khuya lại có thể rét lạnh như thế.
Tóc đen dài bay tán loạn trên bạch y, chỉ buộc một chút ở sau ót, toàn thân tản ra khí chất lạnh lẽo!
Ngũ quan như điêu khắc tản ra hơi thở lạnh lẽo, môi mỏng mím lại, ánh mắt thâm thúy không chạm đến đáy nhìn Mặc chằm chằm.
"Ngươi không nên đến gần nàng, ngươi biết rõ. . . . . . , vì sao ngươi còn phải đến gần nàng?" Giọng của Mặc có chút dịu đi, nhưng ý lạnh trong mắt vẫn còn rất rõ ràng.
"Có rất nhiều chuyện không phải ngươi muốn khống chế là khống chế được, sự xuất hiện của ngươi cũng giống vậy thôi, phải không?"
"Đúng."
"Vì vậy chuyện giữa ta và nàng không cần ngươi nhúng tay." Giọng nói lạnh lùng.
"Không thể nào."
"Được, vậy chúng ta chỉ có thể hy vọng ngày đó sẽ không đến."
Nhưng bọn hắn không biết rằng, nguyên nhân xảy ra cũng vì hai người bọn họ, nếu như bọn họ có thể nhường nhịn lẫn nhau một bước, nói không chừng sẽ không xảy ra kết quả như thế rồi.
Nhưng ai có thể biết trước được đây?
/139
|