Cơm đã xong, Bách hiểu sơn trang dù rộng lớn thế nào cũng không thể cho hàng ngàn người cư ngụ, chỉ có khoảng trăm người có danh tiếng được mời lại qua đêm, còn lại đa số đều là rời khỏi và tá túc ở những tửu điếm gần đó. Riêng ta lại là lang thang trong khuôn viên, đi ra cũng không được mà đi vào cũng không xong. Ai, ở chính nhà mình mà không có chỗ ngủ, thật không hay ho.
Nguyệt Quang tiểu trúc lấp lóe ánh đèn, nơi nơi đèn hoa lung linh. Không ít người vẫn đang ở đây ngắm hoa ngắm cảnh. Ta nhìn mấy người đó, lại nghĩ bản thân đêm nay không biết ngủ đâu, khẽ thở dài một tiếng.
“cô nương, có gì lo lắng?” ta vừa nghe, quay đầu lại, cư nhiên là Tư Đồ Dạ, tên này so vơi bệnh thần kinh có thể so với kẹo cao su, dính bết không thôi.
“không có gì” ta nhẹ đáp.
Hắn giơ tay lên, trong tay một bình rượu: “vừa hay tại hạ có mĩ tửu, chẳng hay có thể cùng thưởng thức?”
“chúng ta quen nhau sa?” ta kì quái nhìn hắn.
“không quen, nhưng sẽ quen? Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết”
“hảo, Tư đồ Phóng viên, bổn tiểu thư hôm nay cùng ngươi uống” ta nói, nhanh đuổi theo, dù sao có hắn tán gẫu cũng đỡ nhàm chán.
Đi theo Tư Đồ Dạ một hồi đã đến một cái đình nhỏ kêu thính vũ hiên. Vừa hay, từ thính vũ hiên lại có thể quan khán toàn cảnh Nguyệt Quang tiểu trúc, đừng nói là do tiểu Bạch xây cho ta chỗ này đi? Ta nhịn không được hỏi:
“Nguyệt Quang tiểu trúc là làm cho ai ở?”
“sư bá ta” hắc, sư bá ngươi ở ngay trước mặt.
“là Nguyệt Quang tiên tử? Có phải hay không gần đây mới chuẩn bị?”
Hắn cười: “ ngươi cũng biết danh tiếng Nguyệt Quang tiên tử?”
“ vô nghĩa, Nguyệt Quang tiên tử danh tiếng trên giang hồ ai còn không biết?”
Hắn nhẹ đáp: “ từ khi bách hiểu đường xây dựng, đã có Nguyệt Quang tiểu trúc, đều là sư phụ ta vì sư bá mà kiến tạo”
Ta kinh ngạc không ngớt, là tạo từ 30 năm trước?
“sư phụ ngươi thích nàng?” ta vẫn cảm thấy mơ hồ.
Hắn khẽ cười: “ sư phụ từng nói Nguyệt Quang tiểu trúc là kiến tạo cho nữ nhân mà người yêu mến, hơn nữa trước nay Nguyệt Quang tiểu trúc chưa có người ở nhưng vẫn được chăm sóc kĩ càng, gần đây trên giang hồ xuất hiện Nguyệt Quang tiên tử, lại là sư bá của ta, cho nên ta đoán, Nguyệt Quang tiểu trúc là vì sư bá mới kiến lập” ta nghe thế, nghĩ muốn ngất, tiểu Bạch thích ta? Hơn nữa là thầm thích 30 năm? Ta như vậy chịu hoan nghênh?
“ngươi không nghe sư bá ngươi mới 23 tuổi, chẳng nhẽ sư phụ ngươi thích một tiểu hài tử?” ta nhíu mày, vẫn là không tiêu hóa nổi thông tin này.
“ai biết được? Sư phụ nói nữ tử người yêu mến thích nhất là trăng sáng, vì thế mới kiến tạo Nguyệt Quang tiểu trúc”
Tiểu Bạch cùng ta học đại học một năm , nhớ hôm sinh nhật ta. Hắn hỏi ta thích cái gì, ta nói cái gì cũng không cần, chỉ thích trăng sáng. Trắng sáng là tối tinh khiết, thanh thuần, khi đó ta chỉ là nói chơi. Chẳng nhẽ, chỉ một câu như vậy, hắn nhớ 30 năm, hơn nữa còn vì ta làm những thứ như vậy?
Đầu ta bắt đầu xoay mòng mòng, cuối cùng phải húp một ngụm rượu cay xè mới tạm bình tĩnh lại, hừ, dù sao tiểu Bạch sớm muộn cùng hồi hiện đại, còn ta là ở đây đến hết đời nha, ta lại chỉ có hàn, đành phải phụ chân tình của tiểu Bạch.
Ta cùng Tư Đồ Đêm vừa uống vừa nói chuyện, chút đã đi vào một căn phòng nhỏ hoa mĩ, hắn đặt rượu lên bàn nói: “ngồi đi, ta phân phó trù phòng mang nên thức ăn” đều đã có chuẩn bị? Chẳng nhẽ hắn cố ý đưa ta tới đây? Ta không khách khí cầm hũ rượu trên bàn rót tràn li, đưa cho hắn li rươu còn ta đem hũ rượu tu vào cổ. Tư đồ Dạ nhì thế kinh ngạc:
“cô nương sao lại uống như vậy?”
Ta buông hũ rươu, giọng có pha chút men say: “vô nghĩa, ta uống thế nào chả được”
“nữ trung hào kiệt” hắn tán dương một câu.
“uống được rượu liền là nữ trung hào kiệt?” ta có phần buồn cười hỏi hắn. Hắn cũng bị ta hỏi mà ngấp ngứ.
“ta phát hiện cô nương có điểm độc đáo”
“có cái gì độc đáo? Đừng nói biết uống rượu?” uống rượu nhiều không tốt, ta cũng không thích chỉ vì thế mà thu hút ánh mắt người khác.
“một nữ tử trẻ tuổi, nửa đêm canh ba dám tự nhiên ngồi uống rượu với một nam nhân mới quen, còn dám vào phòng của hắn? Không sợ ta có ý đồ gì sao?”
Ta bật cười ha ha, tửu lượng của ta cực tốt, hơn nữa về phần tin người, ngay cả ngày đó Hàn một thân đầy máu vào phòng của ta, ta còn không cần suy nghĩ giúp đỡ hắn, nói chi đến một vài chén rượu thông thường.
“thiếu gia, nô tì đem thức ăn tới” thanh âm trong trẻo vọng từ cửa vào.
“vào đi” hắn nói xong, một nha hoàn đẩy cửa vào, ta vừa nhìn lập tức kinh ngạc,chính là mấy món ăn ta từng ăn hồi tối, không thừa chả thiếu, xem ra tên Tư Đồ Dạ này tuyệt đối có ý đồ.
“tiểu cô nương, tên gì?” ta vội hỏi/
“nô tì Ngân Đào” Ngân đào, tốt, sau này ta đem ngươi bức cung hỏi ra âm mưu của Tư ĐỒ Dạ.
“xuống đi” ta khoát tay. Tư Đồ Dạ thấy thế mỉm cười, đem rượu rót cho ta nói:
“cô nương thực không khách khí, đem nha hoàn coi như của nhà”
Vô nghĩa, tất cả chỗ đây, bao gồm cả ngươi đều là sở hữu của ta. Ta uống một li.
“gần đây không thiếu gì hiệp nữ vừa xinh đẹp lại võ công cao, vì cái gì chú ý ta?”
“kì thực, cô nương có một bộ dáng đáng yêu”
Cái gì, ta đáng yêu? Ta lớn đến từng này tuổi lần đầu tiên nghe người khác khen hai chữ đáng yêu? Ta buồn cười đến độ muốn phun rượu trong miệng ra, cố nuốt hết rượu cay trong cổ, ba phần sặc rượu nói:
“bởi vì thế… đúng rồi, chẳng phải có Y Lạc Lạc, Cố Mộng Tình, Thủy Vũ Mị, đều là mĩ nữ hạng nhất sao?” ta không tính Nhược Nhan tỉ vào, đây là do vô tình quên mất.
“quên đi, ta vô danh tiểu tốt không có cơ hội mơ đến các nàng ta” Tư Đồ Dạ ha ha cười.
“ngươi không phải có chủ ý với ta?” ta muốn điên, hiện ta đã có Hàn, lại có bệnh thần kinh , còn phát giác tiểu Bạch , sớm rất phiền phức, please, đừng nhúng tay thêm nữa.
“cô nương thực sự là nũ tử độc đáo”
“ha ha, độc đáo thì sao, ta là hoa đã có chủ, đừng có chủ ý với ta”
“ha ha, rất có ý tứ, xin hỏi cô nương, vị đại hiệp nào có phúc duyên lớn thế?” ta nói liền dọa ngươi chết.
“vô danh tiểu tốt” ta khẽ nhún vai.
Hắn thực thành khẩn: “ ta tuy không phải đại danh vang dội, cũng là anh hùng phổ bài danh 19, lại là thủ tịch phóng viên của bách hiểu đường, tiền tài không thiếu, hay là cô nương…” ha, ta liền là thiên hạ đệ ngũ cao thủ, ngươi còn không xứng.
“mới chỉ 19 mà thôi”
“cô nương chẳng nhẽ còn cho là thấp?”
“đúng, thấp” ta không phủ nhận nói. Quả nhiên hắn có 3 phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh hồi thần, đem rượu rót cho ta. Chúng ta tán gẫu rất vui vẻ, uống cũng rất nhiều. Ta cãng không biết là uống bao nhiêu, đầu óc đã trở lên mơ hồ.
“cô nương còn chưa trả lời ta?”
“trả lời gì?”
Ta đã muốn hồ đồ, không nhớ, Tư Đồ Dạ cười nói:
“ta dù sao cũng có chút danh tiếng cùng tiền tài, hay là… gả cho ta đi. Ta làm phóng viên nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp một nữ nhân như cô nương, ở cùng cô nương ta hảo thoải mái”
Ta ha ha cười: “ làm bằng hữu thì rất tốt, làm tình nhân thì miễn, bổn cô nương không tính hồng hạnh xuất tường”
“cô nương, cuối cùng là ai, xuất thân từ môn phái gì?” lại hỏi nhàm chán.
“đừng hỏi được không? Ngươi cùng Phượng Thanh Hà quan hệ thế nào?”
“ta cùng sư muội quan hệ không tồi”
“vậy… nàng ta cùng Lôi Điện, hộ pháp của Ma giáo, tình cảm thế nào?” ta không ngu ngốc,nhìn 2 người đó chắc có cái gì.
“như thế nào cô nương biết quan hệ này?”
Tư Đồ Dạ kinh ngạc không ngớt, cái này ngoài mấy người thân thuộc trong bách hiểu đường, người ngoài tuyệt đối không biết, bách hiểu đường thông tin cực nhanh, nhưng thứ gì cần giữ bí mật thì cũng cực kì kín kẽ, không nghĩ người ngoài biết được.
“không có gì, tỉ muội thôi”
“a? cuối cùng… cô nương là ai?”
“ta muốn ngủ”
Đầu ta nặng trữu, mắt cũng nặng trữu, không trụ được, cuối cùng thiếp đi.
Nguyệt Quang tiểu trúc lấp lóe ánh đèn, nơi nơi đèn hoa lung linh. Không ít người vẫn đang ở đây ngắm hoa ngắm cảnh. Ta nhìn mấy người đó, lại nghĩ bản thân đêm nay không biết ngủ đâu, khẽ thở dài một tiếng.
“cô nương, có gì lo lắng?” ta vừa nghe, quay đầu lại, cư nhiên là Tư Đồ Dạ, tên này so vơi bệnh thần kinh có thể so với kẹo cao su, dính bết không thôi.
“không có gì” ta nhẹ đáp.
Hắn giơ tay lên, trong tay một bình rượu: “vừa hay tại hạ có mĩ tửu, chẳng hay có thể cùng thưởng thức?”
“chúng ta quen nhau sa?” ta kì quái nhìn hắn.
“không quen, nhưng sẽ quen? Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết”
“hảo, Tư đồ Phóng viên, bổn tiểu thư hôm nay cùng ngươi uống” ta nói, nhanh đuổi theo, dù sao có hắn tán gẫu cũng đỡ nhàm chán.
Đi theo Tư Đồ Dạ một hồi đã đến một cái đình nhỏ kêu thính vũ hiên. Vừa hay, từ thính vũ hiên lại có thể quan khán toàn cảnh Nguyệt Quang tiểu trúc, đừng nói là do tiểu Bạch xây cho ta chỗ này đi? Ta nhịn không được hỏi:
“Nguyệt Quang tiểu trúc là làm cho ai ở?”
“sư bá ta” hắc, sư bá ngươi ở ngay trước mặt.
“là Nguyệt Quang tiên tử? Có phải hay không gần đây mới chuẩn bị?”
Hắn cười: “ ngươi cũng biết danh tiếng Nguyệt Quang tiên tử?”
“ vô nghĩa, Nguyệt Quang tiên tử danh tiếng trên giang hồ ai còn không biết?”
Hắn nhẹ đáp: “ từ khi bách hiểu đường xây dựng, đã có Nguyệt Quang tiểu trúc, đều là sư phụ ta vì sư bá mà kiến tạo”
Ta kinh ngạc không ngớt, là tạo từ 30 năm trước?
“sư phụ ngươi thích nàng?” ta vẫn cảm thấy mơ hồ.
Hắn khẽ cười: “ sư phụ từng nói Nguyệt Quang tiểu trúc là kiến tạo cho nữ nhân mà người yêu mến, hơn nữa trước nay Nguyệt Quang tiểu trúc chưa có người ở nhưng vẫn được chăm sóc kĩ càng, gần đây trên giang hồ xuất hiện Nguyệt Quang tiên tử, lại là sư bá của ta, cho nên ta đoán, Nguyệt Quang tiểu trúc là vì sư bá mới kiến lập” ta nghe thế, nghĩ muốn ngất, tiểu Bạch thích ta? Hơn nữa là thầm thích 30 năm? Ta như vậy chịu hoan nghênh?
“ngươi không nghe sư bá ngươi mới 23 tuổi, chẳng nhẽ sư phụ ngươi thích một tiểu hài tử?” ta nhíu mày, vẫn là không tiêu hóa nổi thông tin này.
“ai biết được? Sư phụ nói nữ tử người yêu mến thích nhất là trăng sáng, vì thế mới kiến tạo Nguyệt Quang tiểu trúc”
Tiểu Bạch cùng ta học đại học một năm , nhớ hôm sinh nhật ta. Hắn hỏi ta thích cái gì, ta nói cái gì cũng không cần, chỉ thích trăng sáng. Trắng sáng là tối tinh khiết, thanh thuần, khi đó ta chỉ là nói chơi. Chẳng nhẽ, chỉ một câu như vậy, hắn nhớ 30 năm, hơn nữa còn vì ta làm những thứ như vậy?
Đầu ta bắt đầu xoay mòng mòng, cuối cùng phải húp một ngụm rượu cay xè mới tạm bình tĩnh lại, hừ, dù sao tiểu Bạch sớm muộn cùng hồi hiện đại, còn ta là ở đây đến hết đời nha, ta lại chỉ có hàn, đành phải phụ chân tình của tiểu Bạch.
Ta cùng Tư Đồ Đêm vừa uống vừa nói chuyện, chút đã đi vào một căn phòng nhỏ hoa mĩ, hắn đặt rượu lên bàn nói: “ngồi đi, ta phân phó trù phòng mang nên thức ăn” đều đã có chuẩn bị? Chẳng nhẽ hắn cố ý đưa ta tới đây? Ta không khách khí cầm hũ rượu trên bàn rót tràn li, đưa cho hắn li rươu còn ta đem hũ rượu tu vào cổ. Tư đồ Dạ nhì thế kinh ngạc:
“cô nương sao lại uống như vậy?”
Ta buông hũ rươu, giọng có pha chút men say: “vô nghĩa, ta uống thế nào chả được”
“nữ trung hào kiệt” hắn tán dương một câu.
“uống được rượu liền là nữ trung hào kiệt?” ta có phần buồn cười hỏi hắn. Hắn cũng bị ta hỏi mà ngấp ngứ.
“ta phát hiện cô nương có điểm độc đáo”
“có cái gì độc đáo? Đừng nói biết uống rượu?” uống rượu nhiều không tốt, ta cũng không thích chỉ vì thế mà thu hút ánh mắt người khác.
“một nữ tử trẻ tuổi, nửa đêm canh ba dám tự nhiên ngồi uống rượu với một nam nhân mới quen, còn dám vào phòng của hắn? Không sợ ta có ý đồ gì sao?”
Ta bật cười ha ha, tửu lượng của ta cực tốt, hơn nữa về phần tin người, ngay cả ngày đó Hàn một thân đầy máu vào phòng của ta, ta còn không cần suy nghĩ giúp đỡ hắn, nói chi đến một vài chén rượu thông thường.
“thiếu gia, nô tì đem thức ăn tới” thanh âm trong trẻo vọng từ cửa vào.
“vào đi” hắn nói xong, một nha hoàn đẩy cửa vào, ta vừa nhìn lập tức kinh ngạc,chính là mấy món ăn ta từng ăn hồi tối, không thừa chả thiếu, xem ra tên Tư Đồ Dạ này tuyệt đối có ý đồ.
“tiểu cô nương, tên gì?” ta vội hỏi/
“nô tì Ngân Đào” Ngân đào, tốt, sau này ta đem ngươi bức cung hỏi ra âm mưu của Tư ĐỒ Dạ.
“xuống đi” ta khoát tay. Tư Đồ Dạ thấy thế mỉm cười, đem rượu rót cho ta nói:
“cô nương thực không khách khí, đem nha hoàn coi như của nhà”
Vô nghĩa, tất cả chỗ đây, bao gồm cả ngươi đều là sở hữu của ta. Ta uống một li.
“gần đây không thiếu gì hiệp nữ vừa xinh đẹp lại võ công cao, vì cái gì chú ý ta?”
“kì thực, cô nương có một bộ dáng đáng yêu”
Cái gì, ta đáng yêu? Ta lớn đến từng này tuổi lần đầu tiên nghe người khác khen hai chữ đáng yêu? Ta buồn cười đến độ muốn phun rượu trong miệng ra, cố nuốt hết rượu cay trong cổ, ba phần sặc rượu nói:
“bởi vì thế… đúng rồi, chẳng phải có Y Lạc Lạc, Cố Mộng Tình, Thủy Vũ Mị, đều là mĩ nữ hạng nhất sao?” ta không tính Nhược Nhan tỉ vào, đây là do vô tình quên mất.
“quên đi, ta vô danh tiểu tốt không có cơ hội mơ đến các nàng ta” Tư Đồ Dạ ha ha cười.
“ngươi không phải có chủ ý với ta?” ta muốn điên, hiện ta đã có Hàn, lại có bệnh thần kinh , còn phát giác tiểu Bạch , sớm rất phiền phức, please, đừng nhúng tay thêm nữa.
“cô nương thực sự là nũ tử độc đáo”
“ha ha, độc đáo thì sao, ta là hoa đã có chủ, đừng có chủ ý với ta”
“ha ha, rất có ý tứ, xin hỏi cô nương, vị đại hiệp nào có phúc duyên lớn thế?” ta nói liền dọa ngươi chết.
“vô danh tiểu tốt” ta khẽ nhún vai.
Hắn thực thành khẩn: “ ta tuy không phải đại danh vang dội, cũng là anh hùng phổ bài danh 19, lại là thủ tịch phóng viên của bách hiểu đường, tiền tài không thiếu, hay là cô nương…” ha, ta liền là thiên hạ đệ ngũ cao thủ, ngươi còn không xứng.
“mới chỉ 19 mà thôi”
“cô nương chẳng nhẽ còn cho là thấp?”
“đúng, thấp” ta không phủ nhận nói. Quả nhiên hắn có 3 phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh hồi thần, đem rượu rót cho ta. Chúng ta tán gẫu rất vui vẻ, uống cũng rất nhiều. Ta cãng không biết là uống bao nhiêu, đầu óc đã trở lên mơ hồ.
“cô nương còn chưa trả lời ta?”
“trả lời gì?”
Ta đã muốn hồ đồ, không nhớ, Tư Đồ Dạ cười nói:
“ta dù sao cũng có chút danh tiếng cùng tiền tài, hay là… gả cho ta đi. Ta làm phóng viên nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp một nữ nhân như cô nương, ở cùng cô nương ta hảo thoải mái”
Ta ha ha cười: “ làm bằng hữu thì rất tốt, làm tình nhân thì miễn, bổn cô nương không tính hồng hạnh xuất tường”
“cô nương, cuối cùng là ai, xuất thân từ môn phái gì?” lại hỏi nhàm chán.
“đừng hỏi được không? Ngươi cùng Phượng Thanh Hà quan hệ thế nào?”
“ta cùng sư muội quan hệ không tồi”
“vậy… nàng ta cùng Lôi Điện, hộ pháp của Ma giáo, tình cảm thế nào?” ta không ngu ngốc,nhìn 2 người đó chắc có cái gì.
“như thế nào cô nương biết quan hệ này?”
Tư Đồ Dạ kinh ngạc không ngớt, cái này ngoài mấy người thân thuộc trong bách hiểu đường, người ngoài tuyệt đối không biết, bách hiểu đường thông tin cực nhanh, nhưng thứ gì cần giữ bí mật thì cũng cực kì kín kẽ, không nghĩ người ngoài biết được.
“không có gì, tỉ muội thôi”
“a? cuối cùng… cô nương là ai?”
“ta muốn ngủ”
Đầu ta nặng trữu, mắt cũng nặng trữu, không trụ được, cuối cùng thiếp đi.
/122
|