Tuy rằng cận thị nhưng ta vẫn thấy rõ ràng ngoài cửa sổ có một người, nếu không lầm thì hắn hẳn là dễ nhìn. Bởi vì hắn cách ta không xa lắm, cầm một thanh kiếm trong tay, đứng bên ngoài cửa sổ. Người cổ đại chính là ăn quá nhiều a, không có việc gì đứng phía ngoài cửa sổ làm gì. Ta liếc mắt nhìn hắn, nói: “Thèm vào, nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ a.” Bởi vì cảm xúc trong mắt hắn có thể gọi là kinh diễm. Ai, ta có chút lâng lâng, sống hai mươi ba năm, lần đầu tiên có người dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Hắn cuối cùng cũng chú ý tới hành động thất thố của mình, xấu hổ nói: “Tẩu phu nhân hữu lễ.” Tẩu phu nhân, một tiếng xưng hô này thiếu chút nữa hù chết ta.
Ta buồn bực hỏi: “Ngươi là ai? Tẩu phu nhân là ai?”
“Tại hạ Y Dục Thành, thay Giang đại ca đến bảo hộ tẩu phu nhân.” Là do tên bệnh thần kinh muốn lấy ta phái tới? Ta ngất. Lại một cao thủ đến, ta trốn như thế nào a? Độc Cô Hàn, tiểu tử chết giẫm nhà ngươi ở đâu vậy, mau tới cứu bổn cô nương.
Ta khinh bỉ hắn: “Nếu là như thế, ngươi chạy đến bên ngoài cửa sổ làm gì? Còn lén nghe ta xướng?” Đem ta làm nữ ca sĩ a? Biểu diễn miễn phí sao? Ta đây là dùng để cảm hóa Mộ Dung Nhược Nhan không tâm không phế (phổi) kia.
“Tẩu phu nhân hiểu lầm, ta cùng với Mộ Dung cô nương đã hẹn trước sẽ gặp nhau ở đây, vừa nãy nghe được từ khúc của tẩu phu nhân rất ý tứ, nhất thời tò mò nên đến xem. Không nghĩ tới là tẩu phu nhân, là Dục Thành mạo phạm.” Tỷ tỷ ta đã an bài tốt sao, ta ngất. Y Dục Thành? Chính là Y thần y, Y trang chủ cái gì Bách Thảo sơn trang trong truyền thuyết kia. Mặt mũi ta quả không nhỏ a, kết hôn liền biến thành vật duy trì cân bằng cho tam đại thế gia trong võ lâm. ( Sở Sở : vô nghĩa, ngươi thuộc đệ nhất thế gia, gả cho đệ nhị thế gia, dù có chống đỡ không nổi cũng đã có hai đại danh gia duy trì ngươi ! )
Ta không kiên nhẫn khoát tay: “Đừng gọi không tự nhiên như vậy, bây giờ còn chưa kết hôn đâu.” Nếu hắn biết ta đang cân nhắc đào hôn sẽ không khách khí như vậy với ta. Tẩu phu nhân? Ta còn chưa gả a, hiện tại kêu còn sớm.
“Tẩu phu nhân sớm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi tìm Lạc Lạc cùng Mộ Dung cô nương trở về.” Không rõ hắn nói cái gì, ta tức giận đóng cửa “cạch” một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, lão tỷ đã trở lại, phía sau còn đi theo một nam một nữ, nữ tử kia ta không biết nhưng nam tử chính là Y Dục Thành – kẻ vừa rồi đứng ngoài cửa sổ.
Khi bọn họ thấy ta phỏng chừng sợ tới mức tim đập trật một nhịp, nguyên nhân rất đơn giản, ta hiện tại giống quỷ a. Y Dục Thành vừa đi, ta lấy đồ trang điểm ra, trát lên n lớp phấn, n lớp son, lông mi tô thật đậm, môi tô vừa dày vừa đỏ, trông không khác gì nữ cương thi. Nếu tới đón tân nương tử, hẳn là sẽ không chỉ có Y Dục Thành mà còn có những người khác. Ta muốn bôi xấu chính mình, trực tiếp doạ cho tiểu tử họ Giang kia sợ tới mức không dám thú (cưới) ta.
Tỷ tỷ cùng Y Dục Thành ngạc nhiên nhìn cách ăn mặc của ta, vị nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp kia lại là vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta. Phải, chính là khinh bỉ, tốt nhất đến nói tai tên họ Giang kia rằng ta khủng bố như thế nào, thấp kém như thế nào.
Ta vứt cho họ một ánh mắt rõ như ban ngày: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a?”
Tỷ tỷ bất đắc dĩ cười nói: “Muội muội, vị này chính là…”
“Bách thảo sơn trang Y Dục Thành, sớm biết.” Ta thuận miệng thản nhiên nói. Tiểu tử, đừng đem bộ mặt thật của ta tiết lộ đi ngoài. Nếu không ta K ngươi.
Y Dục Thành cười nói: “Tẩu phu nhân hảo, vị này chính là xá muội muội Lạc Lạc.” Hắn lại nói với Y Lạc Lạc: “Lạc Lạc, còn không bái kiến tẩu phu nhân.”
Nữ tử kêu Lạc Lạc kia liếc mắt nhìn ta một cái tỏ vẻ khinh miệt, cất giọng lạnh như băng: “Nàng không xứng.” Nói xong vẫy vẫy tóc mà đi. Nàng khinh thường ta, ta còn khinh thường nàng đâu.
Y Dục Thành ngượng ngùng nói: “Tẩu phu nhân, tiểu muội không hiểu chuyện, thỉnh tẩu..”
“Ít nói nhảm, về sau kêu Ý Vân hoặc là Mộ Dung cô nương, đừng kêu tẩu phu nhân.” Ta cắt ngang lời hắn, nghe thấy ba chữ này thật phiền.
Mộ Dung Nhược Nhan lập tức nói: “Y đại ca, tiểu muội muội nhanh mồm nhanh miệng, ngươi đừng để ý.”
Ta khinh bỉ hắn: “Hai ngươi muốn nói gì đi ra ngoài nói, ta muốn đi ngủ.”
“Y đại ca, sớm nghỉ ngơi một chút.” Mỹ nữ phong phạm (phong độ, khí phách) thời điểm nào cũng phải bảo trì tốt như vậy. Người như ta cả đời cũng sẽ không học được a.
Ta còn nghĩ đem bọn họ tống ra ngoài, sau đó bỏ trốn mất dạng, tỷ tỷ này lại như cái bóng, thời khắc đều đi theo ta, bổn cô nương thật sự là mệt a.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ đưa thân (đưa dâu) tăng thêm hai người, Y Dục Thành, Y Lạc Lạc. Nữ tử kêu Y Lạc Lạc kia luôn luôn như có không vừa ý ta, giống như ta cùng nàng có thù tám đời vậy. Y Dục Thành cũng không tệ lắm nhưng ta không có hảo cảm đối với hắn. Vốn nghĩ sẽ có rất nhiều người đến nghênh đón, không nghĩ tới chỉ có hai người này.
Tỷ tỷ không khác gì cái bóng gắn chặt lấy ta, sau lại thêm Lạc Lạc kia, ngoại trừ đi WC, còn lại ta không thể rời khỏi tầm mắt bọn họ. Cho dù đi WC, tỷ tỷ cũng sẽ ở bên ngoài chờ ta. Ban ngày khi đi đường, tỷ tỷ liền điểm huyệt đạo của ta, ta quả thực là con rối bằng gỗ a.
Về trang điểm tỷ tỷ thật ra cũng không ngăn cản ta, ta vẫn giả quỷ như cũ, làm hại Y Lạc Lạc kia cho rằng ta thực sự lớn lên mang bộ dạng này. Quên đi, muốn hiểu lầm liền hiểu lầm đi.
Dọc theo đường đi, ta thực không có tìm được kẽ hở nào bỏ chạy. Tên chết tiệt Độc Cô Hàn kia không biết chết chỗ nào rồi, sao còn chưa xuất hiện. Đã đi n ngày, cũng sắp tới nơi, nếu hắn không đến ta sẽ chết a. Nếu thật sự phải gả, lúc bái đường ta trực tiếp tự sát là được.
Ta đang ở bên trong kiệu, ôm trái táo đã héo rũ kia ngủ gà ngủ gật, nước miếng cũng chảy ra ngoài.
“Ai?” tên Y Dục Thành kia đột nhiên la lên, ta lập tức tỉnh lại.
Ta nhanh chóng vén rèm lên, thấy mười mấy hắc y nhân đứng giữa đường, tỷ tỷ nắm chặt bảo kiếm trong tay, Y Lạc Lạc cũng xiết chặt kiếm. Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Người đứng đầu nhóm người kia nói: “Giao Mộ Dung cô nương ra đây?” Cướp a, cướp sắc a.
Tỷ tỷ cười lạnh: “Hừ, ngươi nói giao ta liền giao sao?”
“Phi Hà tiên tử, thức thời thì đem Mộ Dung cô nương giao ra đây.” Ngoại hiệu của tỷ tỷ là Phi Hà tiên tử? Thật là một cái tên mỹ lệ nga.
Y Lạc Lạc nói: “Ít nói nhảm, sát.” Nói xong đã thi triển khinh công vọt tới trước đám người, một thân ảnh màu tím đứng giữa đám người mặc đồ đen rất nổi bật. Ngay sau đó, tỷ tỷ cùng Y Dục Thành bắt đầu đánh nhau với đám người kia, hai bên đánh loạn thành một đoàn.
Trong lúc không ai để ý một người đã đi tới trước mặt ta, ta đang định lấy tú kiếm xuống chợt nghe hắn nói: “Cô nương chính là Mộ Dung Ý Vân?”
“Đúng vậy, làm sao?” Không giống như có ác ý.
“Cô nương, tại hạ phụng mệnh giáo chủ tới cứu cô nương, thỉnh cô nương theo ta.” Giáo chủ? Độc Cô Hàn?
“Các ngươi giáo chủ là ai a?” Đại khối băng là giáo chủ, hắn giống sao?
“Cô nương, giáo chủ chúng ta tên Mục Hàn.” Trong lòng ta biết đó chính là đại khối băng, không biết hắn vì sao còn nói cho ta một cái họ giả. Người trong giang hồ đều rất kỳ quái, có lẽ đều có nguyên nhân riêng. Không muốn nói cũng được, tuỳ hắn.
“Đi thôi.” Ta vội vàng chui ra khỏi kiệu, muốn đi cùng hắn.
Có người hỏi, ngươi bị điểm huyệt đạo, sao đi được? Hắc hắc, rất đơn giản, Mộ Dung tỷ tỷ mỗi lần đều điểm huyệt ta cùng một chỗ. Gần đây thông minh hơn, ta đặt tấm gỗ nhỏ dưới chỗ đó, điểm đi, có điểm một trăm lần cũng không điểm tới huyệt a.
“Yêu nhân ma giáo, muốn cướp muội muội ta có ý đồ gì? Có giỏi thì thả nàng ra.” Chúng ta đều không tự chủ được quay sang nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy toàn bộ đám người kia đều bị điểm huyệt, không thể động đậy gì, ngoài ra còn có mấy gia đinh đi theo hộ tống đang đặt đao trên cổ bọn họ. Đại khối băng, ngươi phái vài tên đắc lực tới cứu ta có được không? Sau đó ta mới biết được, Y Dục Thành, Mộ Dung Nhược Nhan đều thuộc hàng thập đại cao thủ, liền ngay cả Y Lạc Lạc cũng không phải nhân vật đơn giản, võ công cũng không kém Mộ Dung Nhược Nhan, bọn họ không đánh lại được mới thực bình thường.
Người đang muốn dẫn ta đi hiển nhiên đang do dự, cắn răng một cái nói: “Đi.”
“Khoan đã…” Ta giữ chặt người nọ. Những người này là tới cứu ta, ta không thể bỏ lại bọn họ.
Ta bình tĩnh nhìn Nhược Nhan: “Tỷ tỷ, thả bọn họ, bọn họ không phải đến hại ta.”
Cách nói của ta hiển nhiên đã doạ tới tỷ tỷ, Y Dục Thành cũng không hiểu gì.
“Tỷ tỷ, thả bọn họ, chỉ cần ta không theo bọn họ đi, bọn họ sẽ không dẫn ta đi.” Ta chạy tới trước mặt tỷ tỷ, đẩy kiếm nàng đang chỉ vào tên hắc y nhân kia ra.
“Ngươi điên sao?” Tỷ tỷ nhìn ta khó hiểu.
Ta hét lên: “Phải, ta điên rồi, ta bị bức điên rồi, ta có người ta thích, vì cái gì phải gả cho một nam nhân ta không biết.”
“Ý Vân.” Y Dục Thành cùng tỷ tỷ đều không còn gì để nói.
Ta đi đến bên cạnh cỗ kiệu, rút cây trâm trên đầu, rơi nước mắt, giọng nói ai uyển: “Đem vật này giao cho hắn, ngươi nói cho hắn, các ngươi đã hết sức, chỉ là hai chúng ta hữu duyên vô phận. Nếu như có kiếp sau, Mộ Dung Ý Vân vẫn muốn cùng một chỗ với hắn.” Vốn là không chảy nước mắt, để cho phiến tình, ta dùng sức nhéo mạnh vào đùi, đau tới mức rớt nước mắt.
Người nọ bị ta làm cho mê mẩn, cầm ngọc trâm không biết làm sao.
Ta quay đầu lại, lại rút cây trâm tiếp theo, nhắm ngay cổ mình: “Thả bọn họ, nếu không ta liền chết ở đây.” Ai, hôm nay nháo như vậy, đại danh Mộ Dung Ý Vân ta thật đúng là truyền khắp giang hồ a. Bất quá ta chính là muốn hiệu quả này.
Nhược Nhan do dự, ta dùng một chút lực, có máu chảy ra, “Thả bọn họ.” Đau chết mất, ta cũng không muốn tự sát a, chỉ muốn nhìn xem ta có bao nhiêu phân lượng.
Mọi người gặp như ta vậy, đành phải ngoan ngoãn thu binh khí. Tên đang cầm cây trâm của ta: “Cô nương quả nhiên là hào kiệt nữ nhân, trọng tình trọng nghĩa, Tật Phong bội phục.”
Mộ Dung Nhược Nhan biến sắc, sau đó cười nói: “Tật Phong hộ pháp tự mình ra tay, muội muội ta thật là có phân lượng.”
Tên tự xưng là Tật Phong không để ý tới nàng, nói với những người đó: “Đi.”
” Ân tình của giáo chủ phu nhân chúng ta ghi nhớ trong lòng.” Những người đó ở trước khi đi còn để lại một câu như vậy, ta lúc nào trở thành giáo chủ phu nhân? Như vậy cũng tốt, không cần giải thích.
Đại khối băng tuy rằng không cứu được ta, nhưng gây náo loạn một hồi như vậy, phỏng chừng Giang Tử Ngang sẽ không muốn ta nữa, tóm lại ta đạt được mục đích. Theo thái độ của tỷ tỷ, xem ra đại khối băng cái gì giáo kia hẳn là bị một đám gọi là chính nghĩa chi sĩ này phê phán là ma giáo. Việc này truyền ra Mộ Dung Nghĩa cùng Giang Tử Ngang nhất định sẽ rất mất mặt.
Ta buồn bực hỏi: “Ngươi là ai? Tẩu phu nhân là ai?”
“Tại hạ Y Dục Thành, thay Giang đại ca đến bảo hộ tẩu phu nhân.” Là do tên bệnh thần kinh muốn lấy ta phái tới? Ta ngất. Lại một cao thủ đến, ta trốn như thế nào a? Độc Cô Hàn, tiểu tử chết giẫm nhà ngươi ở đâu vậy, mau tới cứu bổn cô nương.
Ta khinh bỉ hắn: “Nếu là như thế, ngươi chạy đến bên ngoài cửa sổ làm gì? Còn lén nghe ta xướng?” Đem ta làm nữ ca sĩ a? Biểu diễn miễn phí sao? Ta đây là dùng để cảm hóa Mộ Dung Nhược Nhan không tâm không phế (phổi) kia.
“Tẩu phu nhân hiểu lầm, ta cùng với Mộ Dung cô nương đã hẹn trước sẽ gặp nhau ở đây, vừa nãy nghe được từ khúc của tẩu phu nhân rất ý tứ, nhất thời tò mò nên đến xem. Không nghĩ tới là tẩu phu nhân, là Dục Thành mạo phạm.” Tỷ tỷ ta đã an bài tốt sao, ta ngất. Y Dục Thành? Chính là Y thần y, Y trang chủ cái gì Bách Thảo sơn trang trong truyền thuyết kia. Mặt mũi ta quả không nhỏ a, kết hôn liền biến thành vật duy trì cân bằng cho tam đại thế gia trong võ lâm. ( Sở Sở : vô nghĩa, ngươi thuộc đệ nhất thế gia, gả cho đệ nhị thế gia, dù có chống đỡ không nổi cũng đã có hai đại danh gia duy trì ngươi ! )
Ta không kiên nhẫn khoát tay: “Đừng gọi không tự nhiên như vậy, bây giờ còn chưa kết hôn đâu.” Nếu hắn biết ta đang cân nhắc đào hôn sẽ không khách khí như vậy với ta. Tẩu phu nhân? Ta còn chưa gả a, hiện tại kêu còn sớm.
“Tẩu phu nhân sớm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi tìm Lạc Lạc cùng Mộ Dung cô nương trở về.” Không rõ hắn nói cái gì, ta tức giận đóng cửa “cạch” một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, lão tỷ đã trở lại, phía sau còn đi theo một nam một nữ, nữ tử kia ta không biết nhưng nam tử chính là Y Dục Thành – kẻ vừa rồi đứng ngoài cửa sổ.
Khi bọn họ thấy ta phỏng chừng sợ tới mức tim đập trật một nhịp, nguyên nhân rất đơn giản, ta hiện tại giống quỷ a. Y Dục Thành vừa đi, ta lấy đồ trang điểm ra, trát lên n lớp phấn, n lớp son, lông mi tô thật đậm, môi tô vừa dày vừa đỏ, trông không khác gì nữ cương thi. Nếu tới đón tân nương tử, hẳn là sẽ không chỉ có Y Dục Thành mà còn có những người khác. Ta muốn bôi xấu chính mình, trực tiếp doạ cho tiểu tử họ Giang kia sợ tới mức không dám thú (cưới) ta.
Tỷ tỷ cùng Y Dục Thành ngạc nhiên nhìn cách ăn mặc của ta, vị nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp kia lại là vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta. Phải, chính là khinh bỉ, tốt nhất đến nói tai tên họ Giang kia rằng ta khủng bố như thế nào, thấp kém như thế nào.
Ta vứt cho họ một ánh mắt rõ như ban ngày: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a?”
Tỷ tỷ bất đắc dĩ cười nói: “Muội muội, vị này chính là…”
“Bách thảo sơn trang Y Dục Thành, sớm biết.” Ta thuận miệng thản nhiên nói. Tiểu tử, đừng đem bộ mặt thật của ta tiết lộ đi ngoài. Nếu không ta K ngươi.
Y Dục Thành cười nói: “Tẩu phu nhân hảo, vị này chính là xá muội muội Lạc Lạc.” Hắn lại nói với Y Lạc Lạc: “Lạc Lạc, còn không bái kiến tẩu phu nhân.”
Nữ tử kêu Lạc Lạc kia liếc mắt nhìn ta một cái tỏ vẻ khinh miệt, cất giọng lạnh như băng: “Nàng không xứng.” Nói xong vẫy vẫy tóc mà đi. Nàng khinh thường ta, ta còn khinh thường nàng đâu.
Y Dục Thành ngượng ngùng nói: “Tẩu phu nhân, tiểu muội không hiểu chuyện, thỉnh tẩu..”
“Ít nói nhảm, về sau kêu Ý Vân hoặc là Mộ Dung cô nương, đừng kêu tẩu phu nhân.” Ta cắt ngang lời hắn, nghe thấy ba chữ này thật phiền.
Mộ Dung Nhược Nhan lập tức nói: “Y đại ca, tiểu muội muội nhanh mồm nhanh miệng, ngươi đừng để ý.”
Ta khinh bỉ hắn: “Hai ngươi muốn nói gì đi ra ngoài nói, ta muốn đi ngủ.”
“Y đại ca, sớm nghỉ ngơi một chút.” Mỹ nữ phong phạm (phong độ, khí phách) thời điểm nào cũng phải bảo trì tốt như vậy. Người như ta cả đời cũng sẽ không học được a.
Ta còn nghĩ đem bọn họ tống ra ngoài, sau đó bỏ trốn mất dạng, tỷ tỷ này lại như cái bóng, thời khắc đều đi theo ta, bổn cô nương thật sự là mệt a.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ đưa thân (đưa dâu) tăng thêm hai người, Y Dục Thành, Y Lạc Lạc. Nữ tử kêu Y Lạc Lạc kia luôn luôn như có không vừa ý ta, giống như ta cùng nàng có thù tám đời vậy. Y Dục Thành cũng không tệ lắm nhưng ta không có hảo cảm đối với hắn. Vốn nghĩ sẽ có rất nhiều người đến nghênh đón, không nghĩ tới chỉ có hai người này.
Tỷ tỷ không khác gì cái bóng gắn chặt lấy ta, sau lại thêm Lạc Lạc kia, ngoại trừ đi WC, còn lại ta không thể rời khỏi tầm mắt bọn họ. Cho dù đi WC, tỷ tỷ cũng sẽ ở bên ngoài chờ ta. Ban ngày khi đi đường, tỷ tỷ liền điểm huyệt đạo của ta, ta quả thực là con rối bằng gỗ a.
Về trang điểm tỷ tỷ thật ra cũng không ngăn cản ta, ta vẫn giả quỷ như cũ, làm hại Y Lạc Lạc kia cho rằng ta thực sự lớn lên mang bộ dạng này. Quên đi, muốn hiểu lầm liền hiểu lầm đi.
Dọc theo đường đi, ta thực không có tìm được kẽ hở nào bỏ chạy. Tên chết tiệt Độc Cô Hàn kia không biết chết chỗ nào rồi, sao còn chưa xuất hiện. Đã đi n ngày, cũng sắp tới nơi, nếu hắn không đến ta sẽ chết a. Nếu thật sự phải gả, lúc bái đường ta trực tiếp tự sát là được.
Ta đang ở bên trong kiệu, ôm trái táo đã héo rũ kia ngủ gà ngủ gật, nước miếng cũng chảy ra ngoài.
“Ai?” tên Y Dục Thành kia đột nhiên la lên, ta lập tức tỉnh lại.
Ta nhanh chóng vén rèm lên, thấy mười mấy hắc y nhân đứng giữa đường, tỷ tỷ nắm chặt bảo kiếm trong tay, Y Lạc Lạc cũng xiết chặt kiếm. Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Người đứng đầu nhóm người kia nói: “Giao Mộ Dung cô nương ra đây?” Cướp a, cướp sắc a.
Tỷ tỷ cười lạnh: “Hừ, ngươi nói giao ta liền giao sao?”
“Phi Hà tiên tử, thức thời thì đem Mộ Dung cô nương giao ra đây.” Ngoại hiệu của tỷ tỷ là Phi Hà tiên tử? Thật là một cái tên mỹ lệ nga.
Y Lạc Lạc nói: “Ít nói nhảm, sát.” Nói xong đã thi triển khinh công vọt tới trước đám người, một thân ảnh màu tím đứng giữa đám người mặc đồ đen rất nổi bật. Ngay sau đó, tỷ tỷ cùng Y Dục Thành bắt đầu đánh nhau với đám người kia, hai bên đánh loạn thành một đoàn.
Trong lúc không ai để ý một người đã đi tới trước mặt ta, ta đang định lấy tú kiếm xuống chợt nghe hắn nói: “Cô nương chính là Mộ Dung Ý Vân?”
“Đúng vậy, làm sao?” Không giống như có ác ý.
“Cô nương, tại hạ phụng mệnh giáo chủ tới cứu cô nương, thỉnh cô nương theo ta.” Giáo chủ? Độc Cô Hàn?
“Các ngươi giáo chủ là ai a?” Đại khối băng là giáo chủ, hắn giống sao?
“Cô nương, giáo chủ chúng ta tên Mục Hàn.” Trong lòng ta biết đó chính là đại khối băng, không biết hắn vì sao còn nói cho ta một cái họ giả. Người trong giang hồ đều rất kỳ quái, có lẽ đều có nguyên nhân riêng. Không muốn nói cũng được, tuỳ hắn.
“Đi thôi.” Ta vội vàng chui ra khỏi kiệu, muốn đi cùng hắn.
Có người hỏi, ngươi bị điểm huyệt đạo, sao đi được? Hắc hắc, rất đơn giản, Mộ Dung tỷ tỷ mỗi lần đều điểm huyệt ta cùng một chỗ. Gần đây thông minh hơn, ta đặt tấm gỗ nhỏ dưới chỗ đó, điểm đi, có điểm một trăm lần cũng không điểm tới huyệt a.
“Yêu nhân ma giáo, muốn cướp muội muội ta có ý đồ gì? Có giỏi thì thả nàng ra.” Chúng ta đều không tự chủ được quay sang nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy toàn bộ đám người kia đều bị điểm huyệt, không thể động đậy gì, ngoài ra còn có mấy gia đinh đi theo hộ tống đang đặt đao trên cổ bọn họ. Đại khối băng, ngươi phái vài tên đắc lực tới cứu ta có được không? Sau đó ta mới biết được, Y Dục Thành, Mộ Dung Nhược Nhan đều thuộc hàng thập đại cao thủ, liền ngay cả Y Lạc Lạc cũng không phải nhân vật đơn giản, võ công cũng không kém Mộ Dung Nhược Nhan, bọn họ không đánh lại được mới thực bình thường.
Người đang muốn dẫn ta đi hiển nhiên đang do dự, cắn răng một cái nói: “Đi.”
“Khoan đã…” Ta giữ chặt người nọ. Những người này là tới cứu ta, ta không thể bỏ lại bọn họ.
Ta bình tĩnh nhìn Nhược Nhan: “Tỷ tỷ, thả bọn họ, bọn họ không phải đến hại ta.”
Cách nói của ta hiển nhiên đã doạ tới tỷ tỷ, Y Dục Thành cũng không hiểu gì.
“Tỷ tỷ, thả bọn họ, chỉ cần ta không theo bọn họ đi, bọn họ sẽ không dẫn ta đi.” Ta chạy tới trước mặt tỷ tỷ, đẩy kiếm nàng đang chỉ vào tên hắc y nhân kia ra.
“Ngươi điên sao?” Tỷ tỷ nhìn ta khó hiểu.
Ta hét lên: “Phải, ta điên rồi, ta bị bức điên rồi, ta có người ta thích, vì cái gì phải gả cho một nam nhân ta không biết.”
“Ý Vân.” Y Dục Thành cùng tỷ tỷ đều không còn gì để nói.
Ta đi đến bên cạnh cỗ kiệu, rút cây trâm trên đầu, rơi nước mắt, giọng nói ai uyển: “Đem vật này giao cho hắn, ngươi nói cho hắn, các ngươi đã hết sức, chỉ là hai chúng ta hữu duyên vô phận. Nếu như có kiếp sau, Mộ Dung Ý Vân vẫn muốn cùng một chỗ với hắn.” Vốn là không chảy nước mắt, để cho phiến tình, ta dùng sức nhéo mạnh vào đùi, đau tới mức rớt nước mắt.
Người nọ bị ta làm cho mê mẩn, cầm ngọc trâm không biết làm sao.
Ta quay đầu lại, lại rút cây trâm tiếp theo, nhắm ngay cổ mình: “Thả bọn họ, nếu không ta liền chết ở đây.” Ai, hôm nay nháo như vậy, đại danh Mộ Dung Ý Vân ta thật đúng là truyền khắp giang hồ a. Bất quá ta chính là muốn hiệu quả này.
Nhược Nhan do dự, ta dùng một chút lực, có máu chảy ra, “Thả bọn họ.” Đau chết mất, ta cũng không muốn tự sát a, chỉ muốn nhìn xem ta có bao nhiêu phân lượng.
Mọi người gặp như ta vậy, đành phải ngoan ngoãn thu binh khí. Tên đang cầm cây trâm của ta: “Cô nương quả nhiên là hào kiệt nữ nhân, trọng tình trọng nghĩa, Tật Phong bội phục.”
Mộ Dung Nhược Nhan biến sắc, sau đó cười nói: “Tật Phong hộ pháp tự mình ra tay, muội muội ta thật là có phân lượng.”
Tên tự xưng là Tật Phong không để ý tới nàng, nói với những người đó: “Đi.”
” Ân tình của giáo chủ phu nhân chúng ta ghi nhớ trong lòng.” Những người đó ở trước khi đi còn để lại một câu như vậy, ta lúc nào trở thành giáo chủ phu nhân? Như vậy cũng tốt, không cần giải thích.
Đại khối băng tuy rằng không cứu được ta, nhưng gây náo loạn một hồi như vậy, phỏng chừng Giang Tử Ngang sẽ không muốn ta nữa, tóm lại ta đạt được mục đích. Theo thái độ của tỷ tỷ, xem ra đại khối băng cái gì giáo kia hẳn là bị một đám gọi là chính nghĩa chi sĩ này phê phán là ma giáo. Việc này truyền ra Mộ Dung Nghĩa cùng Giang Tử Ngang nhất định sẽ rất mất mặt.
/122
|