Trần Thanh Đế cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi lên lầu, đi đến phòng ngủ của mình.
Con mẹ nó, ngươi cho lão tử nhìn cái gì? Lữ gia mới là địch nhân của ngươi, cùng lão tử có quan hệ gì? Các ngươi phải làm cho Lữ gia kinh ngạc, cái kia mới có thể thể hiện ra thực lực Sơn Khẩu Tổ các ngươi.
Cho lão tử xem? Có cái rắm dùng?
Mặc dù nói, người nhục nhã ngươi, đoạt nữ nhân của ngươi, ở trước mặt mọi người đánh ngươi kia, là ca ca ta dịch dung giả mạo Lữ Đông, cùng Lữ gia nửa xu quan hệ cũng không có.
Nhìn Trần Thanh Đế biến mất ở trên lầu hai, Tá Đằng Trung Càn nghiến răng nghiến lợi không thôi.
Vết sẹo, lần nữa bị vạch trần.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng đúng không? Hiện tại Trần đại thiếu chúng ta bề bộn nhiều việc, mời ngươi ly khai.
Lúc này, Liễu Nhất Thôn mặt không biểu tình nhìn Tá Đằng Trung Càn nói.
Người Nhật Bản, Liễu Nhất Thôn là phi thường thống hận.
Trước kia, thành viên Huyết Nhận ở Linh Vụ Sơn bị giết, là Ninja Nhật Bản làm. Ai biết rõ, có phải là người của Sơn Khẩu Tổ hay không?
Cho dù là không phải, Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu là thành viên Huyết Nhận, đều không chào đón Tá Đằng Trung Càn, cũng bởi vì hắn là người Nhật Bản.
Không chỉ có Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, những quân nhân bên ngoài cũng là như thế.
Tá Đằng Trung Càn tới nơi này, là dẫn theo không ít người tới, cuối cùng, cũng chỉ để cho một mình hắn tiến vào biệt thự, Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu còn tự mình giám thị.
Như nhìn phạm nhân vậy.
Có ý kiến?
Có ý kiến ngươi cút ngay cho thoáng, Trần gia chúng ta không chào đón ngươi.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Trần Thanh Đế mở TV, mở ra kênh tin tức, nhìn xem nội dung đưa tin, trên mặt Trần Thanh Đế lóe ra hàn mang.
- Cha đã động thủ, Quân Thần quả nhiên là Quân Thần, đủ sắc bén, đủ khí phách, đủ uy vũ.
Trần Thanh Đế xem tivi, trong nội tâm tán thưởng không thôi:
- Bất quá, đúng như ta sở liệu, dưới sự bảo vệ cực lực của Lữ Văn, Lữ Bất Phàm chỉ là có chút vết bẩn trên người mà thôi.
Cháu trai Trần lão gia tử, con trai của Quân Thần Trần Chấn Hoa bị giết, mà người hạ lệnh chính là thiên tài Lữ gia Lữ Bất Phàm. Động thủ lại là hoàn khố Lữ gia Lữ Hậu Tích.
Lữ Hậu Tích, bị phán án tử hình.
Những chuyện này, cũng không phải chỗ truyền thông chú ý, tất cả ánh mắt của bọn hắn đều tập trung ở trên người Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm.
Một tiểu hoàn khố, bị phán án tử hình, có cái gì quá không được hay sao? Ở bình thường, bởi vì Lữ Hậu Tích là người Lữ gia, còn có thể bị chú ý, nhưng bây giờ bất đồng.
Đây không phải còn có một Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm sao?
Về phần Lữ Hậu Tích, chỉ là một kẻ chết thay mà thôi, người sáng suốt liếc mắt liền có thể nhìn ra.
- Trần gia cùng Lữ gia, đây là hai siêu cấp gia tộc. Một phương là đại lão quân đội, một phương có lực ảnh hưởng cực lớn trên chính trị.
Trên TV, một phóng viên dáng người cao gầy, tướng mạo không tệ, đưa tin nói:
- Lữ gia Lữ Hậu Tích bị phán án tử hình, Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm để lại vết bẩn không thể xóa nhòa.
- Lữ gia chỉ là chết một thiếu gia ăn chơi, mà Trần gia lại chết một nhân tài, Trần gia sẽ bỏ qua như vậy sao?
Người phóng viên này nói nhanh:
- Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm để lại chỗ bẩn trên đường nhân sinh, nhất định cả đời không có thành tựu cao, ít nhất không đạt được Lữ gia kỳ vọng, Lữ gia sẽ bỏ qua sao?
Chứng kiến cái này, Trần Thanh Đế tắt TV, thầm nghĩ trong lòng:
- Ngay cả phóng viên cũng có thể nhìn sâu như vậy, kế tiếp tất nhiên là một hồi gió tanh mưa máu.
- Lữ gia phẫn nộ, có lẽ đã ra chiêu rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Không biết, bọn hắn sẽ từ phương diện nào ra tay.
Dùng lực ảnh hưởng của Lữ gia trong quân đội, muốn động đến Trần gia, cái kia không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông. Cùng như Trần gia muốn ở chính trị động đến Lữ gia, cũng là như thế.
- Lữ gia ở chính trị có lực ảnh hưởng cực lớn, những người Trần gia theo chính trị kia, chỉ sợ sẽ không dễ chịu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thực sự không quan tâm.
- Phanh! Phanh...
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên.
- Tiểu muội, sao em đột nhiên trở lại rồi?
Trần Thanh Đế mở cửa, thình lình phát hiện là Trần Hương Hương gõ cửa, Lâm Tĩnh Nhu cũng ở bên cạnh.
Trần Hương Hương là hẹn cùng Lâm Tĩnh Nhu, cùng đi dạo phố. Lúc này mới bao lâu, Trần Hương Hương đã trở lại rồi, ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cũng cùng đi qua.
- Đại ca, anh ở nhà thật sự là quá tốt, cha gọi điện thoại tới tìm anh có việc gấp.
Trần Hương Hương thở dốc nói:
- Điện thoại di động của anh, em gọi không được, nên cùng chị Tĩnh Nhu trở về.
- Điện thoại di động của ngươi gọi không thông, ngươi còn cầm điện thoại làm gì?
Lâm Tĩnh Nhu trừng mắt, rất là khó chịu nói:
- Viên mập mạp mua cho ngươi mười bộ điện thoại, một cái hết pin, chẳng lẽ tất cả đều hết pin rồi?
Mười chiếc điện thoại, cùng một số, coi như là một bộ trong đó hết pin, chín cái khác luôn luôn một cái có thể nối thông. Điện thoại gọi không thông, cái kia chỉ có thể nói, mười cái đều hết pin.
- Ách... Cái kia, mười cái điện thoại đều không có pin rồi.
Trần Thanh Đế ngượng ngùng cười cười. Trong lòng của hắn lại phi thường tinh tường, không phải điện thoại không có pin, mà là mười cái điện thoại đều bị ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Bên trong Càn Khôn Đỉnh, là che đậy hết thảy, điện thoại căn bản là không có tín hiệu, có thể đả thông mới là lạ.
Nếu thật có thể đả thông, chuông điện thoại di động vang lên trong đan điền của Trần đại thiếu, đây chính là phi thường dọa người.
- Cha ở địa phương nào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, đây mới là chuyện hắn quan tâm. Hắn biết rõ, Lữ gia đã ra tay, Trần gia gặp phiền toái.
- Tại quân khu đại viện.
Trần Hương Hương hít sâu một cái, hô hấp bình ổn lại:
- Cha tìm anh rất gấp, anh vẫn là nhanh đi đi. Cha lại gọi điện thoại đến.
Con mẹ nó, ngươi cho lão tử nhìn cái gì? Lữ gia mới là địch nhân của ngươi, cùng lão tử có quan hệ gì? Các ngươi phải làm cho Lữ gia kinh ngạc, cái kia mới có thể thể hiện ra thực lực Sơn Khẩu Tổ các ngươi.
Cho lão tử xem? Có cái rắm dùng?
Mặc dù nói, người nhục nhã ngươi, đoạt nữ nhân của ngươi, ở trước mặt mọi người đánh ngươi kia, là ca ca ta dịch dung giả mạo Lữ Đông, cùng Lữ gia nửa xu quan hệ cũng không có.
Nhìn Trần Thanh Đế biến mất ở trên lầu hai, Tá Đằng Trung Càn nghiến răng nghiến lợi không thôi.
Vết sẹo, lần nữa bị vạch trần.
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng đúng không? Hiện tại Trần đại thiếu chúng ta bề bộn nhiều việc, mời ngươi ly khai.
Lúc này, Liễu Nhất Thôn mặt không biểu tình nhìn Tá Đằng Trung Càn nói.
Người Nhật Bản, Liễu Nhất Thôn là phi thường thống hận.
Trước kia, thành viên Huyết Nhận ở Linh Vụ Sơn bị giết, là Ninja Nhật Bản làm. Ai biết rõ, có phải là người của Sơn Khẩu Tổ hay không?
Cho dù là không phải, Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu là thành viên Huyết Nhận, đều không chào đón Tá Đằng Trung Càn, cũng bởi vì hắn là người Nhật Bản.
Không chỉ có Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, những quân nhân bên ngoài cũng là như thế.
Tá Đằng Trung Càn tới nơi này, là dẫn theo không ít người tới, cuối cùng, cũng chỉ để cho một mình hắn tiến vào biệt thự, Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu còn tự mình giám thị.
Như nhìn phạm nhân vậy.
Có ý kiến?
Có ý kiến ngươi cút ngay cho thoáng, Trần gia chúng ta không chào đón ngươi.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Trần Thanh Đế mở TV, mở ra kênh tin tức, nhìn xem nội dung đưa tin, trên mặt Trần Thanh Đế lóe ra hàn mang.
- Cha đã động thủ, Quân Thần quả nhiên là Quân Thần, đủ sắc bén, đủ khí phách, đủ uy vũ.
Trần Thanh Đế xem tivi, trong nội tâm tán thưởng không thôi:
- Bất quá, đúng như ta sở liệu, dưới sự bảo vệ cực lực của Lữ Văn, Lữ Bất Phàm chỉ là có chút vết bẩn trên người mà thôi.
Cháu trai Trần lão gia tử, con trai của Quân Thần Trần Chấn Hoa bị giết, mà người hạ lệnh chính là thiên tài Lữ gia Lữ Bất Phàm. Động thủ lại là hoàn khố Lữ gia Lữ Hậu Tích.
Lữ Hậu Tích, bị phán án tử hình.
Những chuyện này, cũng không phải chỗ truyền thông chú ý, tất cả ánh mắt của bọn hắn đều tập trung ở trên người Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm.
Một tiểu hoàn khố, bị phán án tử hình, có cái gì quá không được hay sao? Ở bình thường, bởi vì Lữ Hậu Tích là người Lữ gia, còn có thể bị chú ý, nhưng bây giờ bất đồng.
Đây không phải còn có một Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm sao?
Về phần Lữ Hậu Tích, chỉ là một kẻ chết thay mà thôi, người sáng suốt liếc mắt liền có thể nhìn ra.
- Trần gia cùng Lữ gia, đây là hai siêu cấp gia tộc. Một phương là đại lão quân đội, một phương có lực ảnh hưởng cực lớn trên chính trị.
Trên TV, một phóng viên dáng người cao gầy, tướng mạo không tệ, đưa tin nói:
- Lữ gia Lữ Hậu Tích bị phán án tử hình, Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm để lại vết bẩn không thể xóa nhòa.
- Lữ gia chỉ là chết một thiếu gia ăn chơi, mà Trần gia lại chết một nhân tài, Trần gia sẽ bỏ qua như vậy sao?
Người phóng viên này nói nhanh:
- Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm để lại chỗ bẩn trên đường nhân sinh, nhất định cả đời không có thành tựu cao, ít nhất không đạt được Lữ gia kỳ vọng, Lữ gia sẽ bỏ qua sao?
Chứng kiến cái này, Trần Thanh Đế tắt TV, thầm nghĩ trong lòng:
- Ngay cả phóng viên cũng có thể nhìn sâu như vậy, kế tiếp tất nhiên là một hồi gió tanh mưa máu.
- Lữ gia phẫn nộ, có lẽ đã ra chiêu rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Không biết, bọn hắn sẽ từ phương diện nào ra tay.
Dùng lực ảnh hưởng của Lữ gia trong quân đội, muốn động đến Trần gia, cái kia không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông. Cùng như Trần gia muốn ở chính trị động đến Lữ gia, cũng là như thế.
- Lữ gia ở chính trị có lực ảnh hưởng cực lớn, những người Trần gia theo chính trị kia, chỉ sợ sẽ không dễ chịu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thực sự không quan tâm.
- Phanh! Phanh...
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên.
- Tiểu muội, sao em đột nhiên trở lại rồi?
Trần Thanh Đế mở cửa, thình lình phát hiện là Trần Hương Hương gõ cửa, Lâm Tĩnh Nhu cũng ở bên cạnh.
Trần Hương Hương là hẹn cùng Lâm Tĩnh Nhu, cùng đi dạo phố. Lúc này mới bao lâu, Trần Hương Hương đã trở lại rồi, ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cũng cùng đi qua.
- Đại ca, anh ở nhà thật sự là quá tốt, cha gọi điện thoại tới tìm anh có việc gấp.
Trần Hương Hương thở dốc nói:
- Điện thoại di động của anh, em gọi không được, nên cùng chị Tĩnh Nhu trở về.
- Điện thoại di động của ngươi gọi không thông, ngươi còn cầm điện thoại làm gì?
Lâm Tĩnh Nhu trừng mắt, rất là khó chịu nói:
- Viên mập mạp mua cho ngươi mười bộ điện thoại, một cái hết pin, chẳng lẽ tất cả đều hết pin rồi?
Mười chiếc điện thoại, cùng một số, coi như là một bộ trong đó hết pin, chín cái khác luôn luôn một cái có thể nối thông. Điện thoại gọi không thông, cái kia chỉ có thể nói, mười cái đều hết pin.
- Ách... Cái kia, mười cái điện thoại đều không có pin rồi.
Trần Thanh Đế ngượng ngùng cười cười. Trong lòng của hắn lại phi thường tinh tường, không phải điện thoại không có pin, mà là mười cái điện thoại đều bị ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Bên trong Càn Khôn Đỉnh, là che đậy hết thảy, điện thoại căn bản là không có tín hiệu, có thể đả thông mới là lạ.
Nếu thật có thể đả thông, chuông điện thoại di động vang lên trong đan điền của Trần đại thiếu, đây chính là phi thường dọa người.
- Cha ở địa phương nào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, đây mới là chuyện hắn quan tâm. Hắn biết rõ, Lữ gia đã ra tay, Trần gia gặp phiền toái.
- Tại quân khu đại viện.
Trần Hương Hương hít sâu một cái, hô hấp bình ổn lại:
- Cha tìm anh rất gấp, anh vẫn là nhanh đi đi. Cha lại gọi điện thoại đến.
/878
|