- Thanh Đế ca ca là huynh đệ của đại ca em, đại ca của em đã không có việc gì rồi.
- Đại ca của em không có việc gì? Đại ca không có việc gì?
Trên mặt Võ Nghệ lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, liền nói:
- Đại ca không có việc gì rồi, Thanh Đế ca ca, anh không có gạt em chứ?
- Anh như thế nào sẽ gạt em chứ?
Trần Thanh Đế vuốt ve tóc của Võ Nghệ, nói ra:
- Đại ca của em không có việc gì, gia gia của em cũng sẽ không có chuyện gì, tin tưởng anh đi.
- Thanh Đế ca ca, anh có thể cứu đại ca, nhất định có thể cứu gia gia, van cầu anh cứu cứu ông nội của em.
Võ Nghệ tinh tường biết rõ, đại ca nàng là giết người, là tội phạm giết người, nhưng mà, Trần Thanh Đế lại có thể cứu.
Điều này nói rõ, Trần Thanh Đế rất lợi hại.
Trần Thanh Đế ngay cả đại ca nàng giết người cũng có thể cứu, Võ Nghệ cho rằng, nhất định có thể cứu gia gia của nàng.
- Anh sẽ cứu gia gia của em, Tiểu Nghệ, bây giờ thân thể em rất suy yếu, em cần nghỉ ngơi thoáng một phát.
Thanh âm của Trần Thanh Đế càng nhu nói:
- Chuyện còn lại, giao hết cho anh, như thế nào?
- Ân, em tin tưởng Thanh Đế ca ca.
Thân thể Võ Nghệ, thật là quá hư yếu, nàng một mực đều quật cường chèo chống.
Võ Nghệ biết rõ, nàng không thể ngã xuống, nếu như nàng ngã xuống, gia gia của nàng ai tới cứu?
Đã có Trần Thanh Đế, Võ Nghệ căng cứng như dây cung, trong nháy mắt này buông lỏng, cũng bởi vậy mê man đi.
Trần Thanh Đế một tay vịn Võ Nghệ, lập tức, trong tay nhiều ra mấy cây ngân châm, rất nhanh đâm vào cái trán, trên cổ của Võ Nghệ.
- Lưu đại thúc, chú chiếu cố tốt Tiểu Nghệ.
Làm tốt hết thảy, Trần Thanh Đế có chút nhẹ nhàng thở ra, ôm Võ Nghệ giao cho Lưu đại thúc cùng hắn đến.
Rầm rầm rầm...
A a a...
Đúng lúc này, từ lầu một bệnh viện truyền đến từng đợt thanh âm trầm đục cùng tiếng kêu thảm thiết.
Trần Chấn Hoa nghe được Trần Thanh Đế cần một phòng bệnh yên tĩnh, lập tức chạy vào bệnh viện. Lại phát hiện. Tất cả phòng bệnh ở lầu một đều đầy rồi.
Mặc dù nói, Trần Chấn Hoa sốt ruột, lại không thể đuổi người bệnh khác ra ngoài? Người ta cũng là người bệnh a, loại sự tình táng tận thiên lương này, Trần Chấn Hoa là làm không được.
Cuối cùng, Trần Chấn Hoa liền đi tới phòng làm việc của các bác sĩ ở lầu một, không nói hai lời, trực tiếp đấu võ.
Binh pằng, đem những bác sĩ kia đánh một trận. Tất cả đều ném đi ra ngoài, văn phòng của các thầy thuốc, lập tức biến thành địa phương yên tĩnh.
- Thanh Đế, nhanh...
Giải quyết những chuyện này xong, Trần Chấn Hoa rất nhanh chạy ra, phụ giúp mang Võ lão gia tử đi vào.
- Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài.
Trong văn phòng bác sĩ, biến thành phòng bệnh tạm thời, Trần Thanh Đế lấy ra một bao ngân châm, trầm giọng nói ra:
- Cha, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần, quấy rầy đến con.
Tình huống của Võ lão gia tử rất không lạc quan, cho dù là Trần Thanh Đế cũng không khỏi không cẩn thận. Hơn nữa. Trần Thanh Đế còn biết, Võ lão gia tử là một người rất trọng yếu với Trần Chấn Hoa.
Võ lão gia tử tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
- Thanh Đế, nhất định phải trị liệu tốt Võ lão gia tử.
Thời điểm Trần Chấn Hoa lui ra khỏi phòng, trịnh trọng nhìn Trần Thanh Đế nói.
Nhìn thấy Trần đại thiếu gật đầu, Trần Chấn Hoa mới đóng cửa lại.
Trần Chấn Hoa thủ ở bên ngoài, từ trong miệng hai thôn dân lưu lại, liền biết đến chuyện đã xảy ra.
Cái này lại làm cho Trần Chấn Hoa sát khí xông mạnh, vô cùng phẫn nộ.
- Tiểu Nghệ, cháu chịu ủy khuất rồi.
Trần Chấn Hoa nhìn Võ Nghệ đã mê man, vẻ mặt vẻ áy nói.
Nếu như tối hôm qua hắn không có uống say, nếu như tối hôm qua hắn chạy đến, như thế nào sẽ phát sinh những chuyện này?
Trần Chấn Hoa áy náy, tự trách.
- Tiểu Nghệ, thúc thúc nhất định sẽ không để cho cháu không công bị thụ ủy khuất lớn như vậy.
Hai con ngươi của Trần Chấn Hoa phát lạnh. Rất nhanh bắt được một gã bác sĩ, ném hắn tới một bên, lạnh giọng quát:
- Gọi người phụ trách bệnh viện các ngươi tới gặp lão tử, bằng không thì, lão tử sẽ đốt sạch cái bệnh viện này của các ngươi.
- Vâng... vâng...
Tên bác sĩ bị ngã trên mặt đất kia, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, rất nhanh đi tìm viện trưởng.
- Cảnh quan, chính là hắn đả thương tôi, còn nháo sự trong bệnh viện.
Đúng lúc này, tên bác sĩ hói đầu kia, dẫn bốn gã cảnh quan đi tới, chỉ vào Trần Chấn Hoa, hung dữ nói:
- Bắt toàn bộ bọn hắn, không có tiền xem bệnh, lại còn dám đánh người.
- Bảo bọn hắn cút đi!
Trong giây lát, thanh âm âm lãnh, mang theo sát khí của Trần Thanh Đế từ văn phòng bác sĩ truyền ra.
Nghe được Trần đại thiếu nói, Trần Chấn Hoa vốn đã vô cùng phẫn nộ, thân thể khẽ động, rất nhanh xuất kích.
Bốn gã cảnh quan cùng bác sĩ hói đầu kia còn không biết chuyện gì xảy ra, trực tiếp bị đánh bay, hơn nữa bị ném ra ngoài rất nhanh.
- Ngươi cũng dám đánh cảnh sát...
Bốn gã cảnh quan tức giận quát.
- Câm miệng cho lão tử.
Trần Chấn Hoa lao lên, cho một người một cái tát, trực tiếp đánh nát miệng của bọn hắn.
Bác sĩ hói đầu vừa muốn mở miệng mắng to, còn không có nói ra, trực tiếp bị Trần Chấn Hoa tát bể miệng.
- Đều thành thành thật thật, câm miệng cho lão tử, không được phát ra bất kỳ thanh âm gì. Bằng không thì...
- Đại ca của em không có việc gì? Đại ca không có việc gì?
Trên mặt Võ Nghệ lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, liền nói:
- Đại ca không có việc gì rồi, Thanh Đế ca ca, anh không có gạt em chứ?
- Anh như thế nào sẽ gạt em chứ?
Trần Thanh Đế vuốt ve tóc của Võ Nghệ, nói ra:
- Đại ca của em không có việc gì, gia gia của em cũng sẽ không có chuyện gì, tin tưởng anh đi.
- Thanh Đế ca ca, anh có thể cứu đại ca, nhất định có thể cứu gia gia, van cầu anh cứu cứu ông nội của em.
Võ Nghệ tinh tường biết rõ, đại ca nàng là giết người, là tội phạm giết người, nhưng mà, Trần Thanh Đế lại có thể cứu.
Điều này nói rõ, Trần Thanh Đế rất lợi hại.
Trần Thanh Đế ngay cả đại ca nàng giết người cũng có thể cứu, Võ Nghệ cho rằng, nhất định có thể cứu gia gia của nàng.
- Anh sẽ cứu gia gia của em, Tiểu Nghệ, bây giờ thân thể em rất suy yếu, em cần nghỉ ngơi thoáng một phát.
Thanh âm của Trần Thanh Đế càng nhu nói:
- Chuyện còn lại, giao hết cho anh, như thế nào?
- Ân, em tin tưởng Thanh Đế ca ca.
Thân thể Võ Nghệ, thật là quá hư yếu, nàng một mực đều quật cường chèo chống.
Võ Nghệ biết rõ, nàng không thể ngã xuống, nếu như nàng ngã xuống, gia gia của nàng ai tới cứu?
Đã có Trần Thanh Đế, Võ Nghệ căng cứng như dây cung, trong nháy mắt này buông lỏng, cũng bởi vậy mê man đi.
Trần Thanh Đế một tay vịn Võ Nghệ, lập tức, trong tay nhiều ra mấy cây ngân châm, rất nhanh đâm vào cái trán, trên cổ của Võ Nghệ.
- Lưu đại thúc, chú chiếu cố tốt Tiểu Nghệ.
Làm tốt hết thảy, Trần Thanh Đế có chút nhẹ nhàng thở ra, ôm Võ Nghệ giao cho Lưu đại thúc cùng hắn đến.
Rầm rầm rầm...
A a a...
Đúng lúc này, từ lầu một bệnh viện truyền đến từng đợt thanh âm trầm đục cùng tiếng kêu thảm thiết.
Trần Chấn Hoa nghe được Trần Thanh Đế cần một phòng bệnh yên tĩnh, lập tức chạy vào bệnh viện. Lại phát hiện. Tất cả phòng bệnh ở lầu một đều đầy rồi.
Mặc dù nói, Trần Chấn Hoa sốt ruột, lại không thể đuổi người bệnh khác ra ngoài? Người ta cũng là người bệnh a, loại sự tình táng tận thiên lương này, Trần Chấn Hoa là làm không được.
Cuối cùng, Trần Chấn Hoa liền đi tới phòng làm việc của các bác sĩ ở lầu một, không nói hai lời, trực tiếp đấu võ.
Binh pằng, đem những bác sĩ kia đánh một trận. Tất cả đều ném đi ra ngoài, văn phòng của các thầy thuốc, lập tức biến thành địa phương yên tĩnh.
- Thanh Đế, nhanh...
Giải quyết những chuyện này xong, Trần Chấn Hoa rất nhanh chạy ra, phụ giúp mang Võ lão gia tử đi vào.
- Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài.
Trong văn phòng bác sĩ, biến thành phòng bệnh tạm thời, Trần Thanh Đế lấy ra một bao ngân châm, trầm giọng nói ra:
- Cha, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần, quấy rầy đến con.
Tình huống của Võ lão gia tử rất không lạc quan, cho dù là Trần Thanh Đế cũng không khỏi không cẩn thận. Hơn nữa. Trần Thanh Đế còn biết, Võ lão gia tử là một người rất trọng yếu với Trần Chấn Hoa.
Võ lão gia tử tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
- Thanh Đế, nhất định phải trị liệu tốt Võ lão gia tử.
Thời điểm Trần Chấn Hoa lui ra khỏi phòng, trịnh trọng nhìn Trần Thanh Đế nói.
Nhìn thấy Trần đại thiếu gật đầu, Trần Chấn Hoa mới đóng cửa lại.
Trần Chấn Hoa thủ ở bên ngoài, từ trong miệng hai thôn dân lưu lại, liền biết đến chuyện đã xảy ra.
Cái này lại làm cho Trần Chấn Hoa sát khí xông mạnh, vô cùng phẫn nộ.
- Tiểu Nghệ, cháu chịu ủy khuất rồi.
Trần Chấn Hoa nhìn Võ Nghệ đã mê man, vẻ mặt vẻ áy nói.
Nếu như tối hôm qua hắn không có uống say, nếu như tối hôm qua hắn chạy đến, như thế nào sẽ phát sinh những chuyện này?
Trần Chấn Hoa áy náy, tự trách.
- Tiểu Nghệ, thúc thúc nhất định sẽ không để cho cháu không công bị thụ ủy khuất lớn như vậy.
Hai con ngươi của Trần Chấn Hoa phát lạnh. Rất nhanh bắt được một gã bác sĩ, ném hắn tới một bên, lạnh giọng quát:
- Gọi người phụ trách bệnh viện các ngươi tới gặp lão tử, bằng không thì, lão tử sẽ đốt sạch cái bệnh viện này của các ngươi.
- Vâng... vâng...
Tên bác sĩ bị ngã trên mặt đất kia, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, rất nhanh đi tìm viện trưởng.
- Cảnh quan, chính là hắn đả thương tôi, còn nháo sự trong bệnh viện.
Đúng lúc này, tên bác sĩ hói đầu kia, dẫn bốn gã cảnh quan đi tới, chỉ vào Trần Chấn Hoa, hung dữ nói:
- Bắt toàn bộ bọn hắn, không có tiền xem bệnh, lại còn dám đánh người.
- Bảo bọn hắn cút đi!
Trong giây lát, thanh âm âm lãnh, mang theo sát khí của Trần Thanh Đế từ văn phòng bác sĩ truyền ra.
Nghe được Trần đại thiếu nói, Trần Chấn Hoa vốn đã vô cùng phẫn nộ, thân thể khẽ động, rất nhanh xuất kích.
Bốn gã cảnh quan cùng bác sĩ hói đầu kia còn không biết chuyện gì xảy ra, trực tiếp bị đánh bay, hơn nữa bị ném ra ngoài rất nhanh.
- Ngươi cũng dám đánh cảnh sát...
Bốn gã cảnh quan tức giận quát.
- Câm miệng cho lão tử.
Trần Chấn Hoa lao lên, cho một người một cái tát, trực tiếp đánh nát miệng của bọn hắn.
Bác sĩ hói đầu vừa muốn mở miệng mắng to, còn không có nói ra, trực tiếp bị Trần Chấn Hoa tát bể miệng.
- Đều thành thành thật thật, câm miệng cho lão tử, không được phát ra bất kỳ thanh âm gì. Bằng không thì...
/878
|