Nhưng mà, xem ở trong mắt Trịnh Lục cùng Chu Trướng, trong lòng hai người này nhịn không được run lên, vô ý thức lui về phía sau một bước, ngay ngắn đem ánh mắt xin giúp đỡ, nhìn về phía Trần Thanh Đế.
- Đoạn Phàm, ngươi thành thật một chút cho ta, nếu không đêm nay ăn cơm, ngươi đừng tới nữa.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Đoạn Phàm nghiêm túc nói:
- Bây giờ trở về ngồi đàng hoàng cho ta, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ly khai cũng được, buổi tối ta gọi điện thoại cho ngươi.
Không thể lại để cho Đoạn Phàm tiếp tục như vậy nữa
- A! Ta lưu lại, còn có thể trò chuyện.
Đoạn Phàm cúi đầu, dùng ánh mắt còn lại vụng trộm nhìn Trần Thanh Đế, vẻ mặt hơi sợ.
Hắn thực sợ chọc giận Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế trực tiếp bảo hắn xéo đi.
Gã bảo tiêu của Đoạn Phàm tiềm phục ở chỗ tối tướng mạo bình thường kia, nhìn thấy Đoạn Phàm phản ứng cùng biểu lộ khúm núm kia, quyết đoán luống cuống rồi.
Cái này. . . đây là Đoạn Phàm ngang ngược càn rỡ, kiệt ngạo bất tuần, không sợ trời không sợ đất, có danh xưng tiểu ác ma Hắc Ám sao?
Chuông vào học vang lên, Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Đoạn Phàm, tất cả đều trở lại chỗ ngồi, địa phương Đoạn Phàm ngồi, là vị trí của Võ Thuật.
Mà Trần Thanh Đế thì đi đại lễ đường Trung Y Học Viện.
Aự tình Viên Cầu nhờ, Trần đại thiếu đương nhiên phải nói với Bùi Ngữ Yên rồi.
- Trần Thanh Đế, sao ngươi lại tới đây?
Bùi Ngữ Yên đang hướng dẫn đoàn đội bố trí đại lễ đường, nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, trong nội tâm không hiểu vui vẻ, tiến lên nghênh đón.
- Có chút sự tình, muốn mời ngươi hỗ trợ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không quanh co lòng vòng, thẳng vào chủ đề, nói ra:
- Muốn mời ngươi chụp quảng cáo.
- Chụp quảng cáo?
Trên mặt Bùi Ngữ Yên hiện lên một tia hi vọng, lông mày không lưu dấu vết nhúc nhích, nói ra:
- Tiền quảng cáo của ta rất cao, ngươi định trả bao nhiêu tiền?
- Chính ngươi ra giá, lấy thân báo đáp cũng được.
Trần Thanh Đế nhún vai, thản nhiên nói:
- Đương nhiên, ngươi là vị hôn thê của ta, miễn phí vậy thì càng tốt.
- Hừ, quảng cáo gì?
Bùi Ngữ Yên hừ nhẹ một tiếng.
- Viên Cầu nói muốn bán quần áo gì đó, hẳn là quảng cáo trang phục.
Trần Thanh Đế ra vẻ không biết nói.
- Lúc nào chụp ảnh?
Bùi Ngữ Yên nàng, cho tới bây giờ cũng không có chụp qua quảng cáo trang phục. Nếu như không phải Trần Thanh Đế mở miệng, coi như là trả nhiều tiền hơn nữa, nàng cũng sẽ không đi làm quảng cáo này.
Bùi Ngữ Yên, đây chính là quốc tế toàn năng siêu sao a.
- Cái này không rõ ràng lắm, lúc nào chụp ảnh, Viên Cầu sẽ liên hệ với ngươi.
Trần Thanh Đế như là nghĩ tới điều gì, lông mày nhíu lại, nói ra:
- Đến lúc đó, đừng có làm ra tiểu thông minh gì, ta rất không thích, hơn nữa, Viên Cầu là huynh đệ của ta, ngươi có lẽ rất rõ ràng.
Nói xong, Trần Thanh Đế không có làm bất luận ngừng lại gì, quay người rời khỏi đại lễ đường, làm Bùi Ngữ Yên tức đến dậm chân, nghiến răng nghiến lợi.
Ngươi. . . ngươi như vậy là mời ta hỗ trợ sao? Như thế nào giống như là đến ban ân cho ta vậy? Còn cái gì tiểu thông minh, ta có nợ ngươi hay sao.
Bùi Ngữ Yên oán niệm sâu đậm a, ngực rất khó thở, bề ngoài giống như lại biến lớn một chút.
Có thể là khi tức giận như vậy, con người cũng sẽ phát triển.
Đã đến thời điểm ăn cơm trưa, không có mệnh lệnh của Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm không dám quá khoa trương, cuối cùng ở căn tin ăn đơn giản một chút.
Một giọt rượu cũng không có dính.
Không uống rượu, không nên nói chuyện chính sự a.
Còn có nữa là, toàn bộ quá trình, Trần Thanh Đế cũng không có nói chuyện nhiều với Đoạn Phàm. Đoạn Phàm biết rõ, muốn hoàn thành mục tiêu của mình, chỉ có thể đợi đến buổi tối rồi.
Uống rượu, phải uống rượu.
Đến cùng đi chỗ nào, mới có thể không thiếu rượu nhỉ?
Rượu!
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, nghĩ tới một chỗ.
- Con mẹ nó, rốt cục cũng về, thật sự là không dễ dàng a.
Chín giờ rưỡi tối, thời điểm tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên, hai con ngươi Đoạn Phàm tỏa ánh sáng, tinh thần rung mạnh:
- Rốt cục cũng chấm dứt.
Ngày hôm nay, đối với Đoạn Phàm mà nói, cái kia quả thực là dày vò.
- Oa ha ha, sư phụ, Trịnh Lục đại ca, Chu Trướng đại ca, Thẩm Kỳ đại tẩu, chúng ta đi?
Đoạn Phàm xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt không thể chờ đợi được nói:
- Tiệc chúc mừng kỹ thuật lái xe của sư phụ ngưu bức, thành công chiến thắng quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, chỗ tốt nhất, là đi uống rượu rồi.
- Hắc hắc, nhà của em mở một nhà hàng tên Đế Hào Tửu, hoàn cảnh rất không tồi.
Ánh mắt của Đoạn Phàm, đã rơi vào trên người Trịnh Lục, vẻ mặt tự tin nói:
- Trịnh Lục đại ca, hoàn cảnh Đế Hào Tửu rất không tệ, các cô nàng đều là chọn lựa kỹ, tuyệt đối sẽ không để cho Trịnh Lục đại ca thất vọng.
- Đế Hào Tửu, ân, không tệ, ta nghe nói qua, còn không có cơ hội đi.
Ánh mắt Trịnh Lục đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần Thanh Đế, nếu không đi Đế Hào Tửu?
- Ngươi làm quyết định là tốt rồi.
Trịnh Lục đã muốn đi, vậy thì đi, đối với những chuyện này, Trần Thanh Đế là một chút cũng không thèm để ý, cũng không sao cả.
Ở đâu, đối với hắn Trần Thanh Đế mà nói, đều là đồng dạng.
- Ngao rống. . . mở đường, mở đường. . .
- Đoạn Phàm, ngươi thành thật một chút cho ta, nếu không đêm nay ăn cơm, ngươi đừng tới nữa.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Đoạn Phàm nghiêm túc nói:
- Bây giờ trở về ngồi đàng hoàng cho ta, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ly khai cũng được, buổi tối ta gọi điện thoại cho ngươi.
Không thể lại để cho Đoạn Phàm tiếp tục như vậy nữa
- A! Ta lưu lại, còn có thể trò chuyện.
Đoạn Phàm cúi đầu, dùng ánh mắt còn lại vụng trộm nhìn Trần Thanh Đế, vẻ mặt hơi sợ.
Hắn thực sợ chọc giận Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế trực tiếp bảo hắn xéo đi.
Gã bảo tiêu của Đoạn Phàm tiềm phục ở chỗ tối tướng mạo bình thường kia, nhìn thấy Đoạn Phàm phản ứng cùng biểu lộ khúm núm kia, quyết đoán luống cuống rồi.
Cái này. . . đây là Đoạn Phàm ngang ngược càn rỡ, kiệt ngạo bất tuần, không sợ trời không sợ đất, có danh xưng tiểu ác ma Hắc Ám sao?
Chuông vào học vang lên, Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Đoạn Phàm, tất cả đều trở lại chỗ ngồi, địa phương Đoạn Phàm ngồi, là vị trí của Võ Thuật.
Mà Trần Thanh Đế thì đi đại lễ đường Trung Y Học Viện.
Aự tình Viên Cầu nhờ, Trần đại thiếu đương nhiên phải nói với Bùi Ngữ Yên rồi.
- Trần Thanh Đế, sao ngươi lại tới đây?
Bùi Ngữ Yên đang hướng dẫn đoàn đội bố trí đại lễ đường, nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, trong nội tâm không hiểu vui vẻ, tiến lên nghênh đón.
- Có chút sự tình, muốn mời ngươi hỗ trợ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không quanh co lòng vòng, thẳng vào chủ đề, nói ra:
- Muốn mời ngươi chụp quảng cáo.
- Chụp quảng cáo?
Trên mặt Bùi Ngữ Yên hiện lên một tia hi vọng, lông mày không lưu dấu vết nhúc nhích, nói ra:
- Tiền quảng cáo của ta rất cao, ngươi định trả bao nhiêu tiền?
- Chính ngươi ra giá, lấy thân báo đáp cũng được.
Trần Thanh Đế nhún vai, thản nhiên nói:
- Đương nhiên, ngươi là vị hôn thê của ta, miễn phí vậy thì càng tốt.
- Hừ, quảng cáo gì?
Bùi Ngữ Yên hừ nhẹ một tiếng.
- Viên Cầu nói muốn bán quần áo gì đó, hẳn là quảng cáo trang phục.
Trần Thanh Đế ra vẻ không biết nói.
- Lúc nào chụp ảnh?
Bùi Ngữ Yên nàng, cho tới bây giờ cũng không có chụp qua quảng cáo trang phục. Nếu như không phải Trần Thanh Đế mở miệng, coi như là trả nhiều tiền hơn nữa, nàng cũng sẽ không đi làm quảng cáo này.
Bùi Ngữ Yên, đây chính là quốc tế toàn năng siêu sao a.
- Cái này không rõ ràng lắm, lúc nào chụp ảnh, Viên Cầu sẽ liên hệ với ngươi.
Trần Thanh Đế như là nghĩ tới điều gì, lông mày nhíu lại, nói ra:
- Đến lúc đó, đừng có làm ra tiểu thông minh gì, ta rất không thích, hơn nữa, Viên Cầu là huynh đệ của ta, ngươi có lẽ rất rõ ràng.
Nói xong, Trần Thanh Đế không có làm bất luận ngừng lại gì, quay người rời khỏi đại lễ đường, làm Bùi Ngữ Yên tức đến dậm chân, nghiến răng nghiến lợi.
Ngươi. . . ngươi như vậy là mời ta hỗ trợ sao? Như thế nào giống như là đến ban ân cho ta vậy? Còn cái gì tiểu thông minh, ta có nợ ngươi hay sao.
Bùi Ngữ Yên oán niệm sâu đậm a, ngực rất khó thở, bề ngoài giống như lại biến lớn một chút.
Có thể là khi tức giận như vậy, con người cũng sẽ phát triển.
Đã đến thời điểm ăn cơm trưa, không có mệnh lệnh của Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm không dám quá khoa trương, cuối cùng ở căn tin ăn đơn giản một chút.
Một giọt rượu cũng không có dính.
Không uống rượu, không nên nói chuyện chính sự a.
Còn có nữa là, toàn bộ quá trình, Trần Thanh Đế cũng không có nói chuyện nhiều với Đoạn Phàm. Đoạn Phàm biết rõ, muốn hoàn thành mục tiêu của mình, chỉ có thể đợi đến buổi tối rồi.
Uống rượu, phải uống rượu.
Đến cùng đi chỗ nào, mới có thể không thiếu rượu nhỉ?
Rượu!
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, nghĩ tới một chỗ.
- Con mẹ nó, rốt cục cũng về, thật sự là không dễ dàng a.
Chín giờ rưỡi tối, thời điểm tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên, hai con ngươi Đoạn Phàm tỏa ánh sáng, tinh thần rung mạnh:
- Rốt cục cũng chấm dứt.
Ngày hôm nay, đối với Đoạn Phàm mà nói, cái kia quả thực là dày vò.
- Oa ha ha, sư phụ, Trịnh Lục đại ca, Chu Trướng đại ca, Thẩm Kỳ đại tẩu, chúng ta đi?
Đoạn Phàm xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt không thể chờ đợi được nói:
- Tiệc chúc mừng kỹ thuật lái xe của sư phụ ngưu bức, thành công chiến thắng quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, chỗ tốt nhất, là đi uống rượu rồi.
- Hắc hắc, nhà của em mở một nhà hàng tên Đế Hào Tửu, hoàn cảnh rất không tồi.
Ánh mắt của Đoạn Phàm, đã rơi vào trên người Trịnh Lục, vẻ mặt tự tin nói:
- Trịnh Lục đại ca, hoàn cảnh Đế Hào Tửu rất không tệ, các cô nàng đều là chọn lựa kỹ, tuyệt đối sẽ không để cho Trịnh Lục đại ca thất vọng.
- Đế Hào Tửu, ân, không tệ, ta nghe nói qua, còn không có cơ hội đi.
Ánh mắt Trịnh Lục đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần Thanh Đế, nếu không đi Đế Hào Tửu?
- Ngươi làm quyết định là tốt rồi.
Trịnh Lục đã muốn đi, vậy thì đi, đối với những chuyện này, Trần Thanh Đế là một chút cũng không thèm để ý, cũng không sao cả.
Ở đâu, đối với hắn Trần Thanh Đế mà nói, đều là đồng dạng.
- Ngao rống. . . mở đường, mở đường. . .
/878
|