- Ta đã biết, ngươi đưa bọn người Chu Trướng trở về đi.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, lóe ra hàn mang, mặt âm trầm nói ra:
- Sự tình Thiết Nam, giao cho ta.
- Vâng, đại thiếu!
Lý Vưu lên tiếng, quay người đi đến trong quán rượu. Bất quá, trên mặt Lý Vưu tất cả đều là vẻ lo lắng.
Bây giờ Thiết Nam đã rời Huyết Nhận, nhưng mà, nàng đã từng là một thành viên Huyết Nhận, càng là đồng đội đồng sanh cộng tử với Lý Vưu.
Trước đó lần thứ nhất ở Linh Vụ Sơn, nếu như không phải Trần Thanh Đế xuất hiện, bọn hắn sẽ chết cùng một chỗ.
Ở bên trong Huyết Nhận, tất cả bọn hắn đều là huynh muội, là chiến hữu.
Vô luận là ai xảy ra chuyện, những người khác đều sẽ rất quan tâm.
- Tạ Khinh Diệu, nếu như ngươi dám giết Thiết Nam, ta tất sẽ không bỏ qua ngươi.
Toàn thân Trần Thanh Đế tràn ngập sát khí khổng lồ, đối với Tạ Khinh Diệu triệt để động sát cơ.
Thiết Nam, nguyên danh Tạ Khinh Nhu, đây chính là chị gái của Tạ Khinh Diệu.
Nếu như Tạ Khinh Diệu ngay cả chị gái của nàng cũng giết, người như vậy, vô luận lớn lên như thế nào, xinh đẹp ra sao, Trần Thanh Đế cũng không ngại diệt sát.
Hơn nữa, hiện tại Thiết Nam là lực lượng trong tay Trần Thanh Đế hắn.
Nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục uống say thần trí không rõ, được Thẩm Kỳ và Lý Vưu nâng lên đưa vào xe, rời khỏi Đế Hào Tửu, Bùi Ngữ Yên cũng đi tới bên người Trần Thanh Đế.
- Trần Thanh Đế, xảy ra chuyện gì?
Bùi Ngữ Yên cũng không phải là không có nghe lén, nhưng nàng lại phát hiện, dùng thực lực của nàng, một câu cũng nghe không được.
Chết tiệt là, thời điểm Trần Thanh Đế và Lý Vưu nói chuyện với nhau, là đưa lưng về phía quán bar, năng lực đọc môi của Bùi Ngữ Yên cũng mất đi tác dụng.
Căn bản là nhìn không tới môi của Trần Thanh Đế cùng Lý Vưu, còn đọc môi cái gì?
- Tính tiền chưa?
Trần Thanh Đế cũng không trả lời vấn đề của Bùi Ngữ Yên, mà là nhàn nhạt hỏi.
Phải biết rằng, Đoạn Phàm đã uống say rồi, sớm ly khai, nhưng tiền là phải trả đó.
- Ta đã trả tiền rồi, không cần cảm tạ ta, bữa nay coi như là ta mới.
Bùi Ngữ Yên nhướng nhướng mày, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại lộ ra: Trần Thanh Đế, ngươi nên biểu lộ cảm tạ như thế nào.
- Với ta còn tính rõ ràng như vậy làm gì? Ngươi là vị hôn thê của ta a.
Trần Thanh Đế nhíu mày, đi tới trước xe của hắn, mở cửa xe chui vào:
- Ta còn có việc.
Nói xong, Trần Thanh Đế khởi động xe, nhìn cũng không nhìn Bùi Ngữ Yên, ra khỏi nhà hàng.
- Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi hơi quá đáng.
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên khó coi không thôi, nhìn BMW màu trắng ly khai, cắn răng mở miệng.
Nếu không phải cố kỵ hình tượng, còn có nhiều người nhìn xem như vậy, Bùi Ngữ Yên cần phải nhảy dựng lên chửi ầm.
Quá phận!
Quá phận!
- Hừ hừ, Trần Thanh Đế, ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
Bùi Ngữ Yên chui vào Ferrari, khởi động xe, nhấn ga xông ra ngoài.
Rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Ông...
BMW trực tiếp vọt vào trong biệt thự, dừng ở trước cửa, Trần Thanh Đế mở cửa xe, mặt âm trầm đi xuống xe, thẳng đến lầu hai.
Về phần xe, chỉ để ở trong sân biệt thự.
- Trần đại thiếu hôm nay là làm sao vậy? Xem ra rất tức giận, hơn nữa, còn tản ra một cổ sát khí làm cho lòng người rung động.
Liễu Nhất Thôn tiềm phục ở chỗ tối, trong lòng run lên, nhíu mày.
Sự tình mất đi liên hệ với Thiết Nam, Liễu Nhất Thôn cũng không biết, dù sao, hắn chỉ phụ trách bảo hộ Trần Hương Hương, không biết những chuyện này.
Liền Liễu Nhất Thôn cũng như thế, chớ nói chi là những quân nhân không phải thành viên Huyết Nhận. Nguyên một đám, đều bị sát khí trên người Trần Thanh Đế trấn trụ.
Phanh!
Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng Mạnh Ngưng Tuyết, trực tiếp bị Trần Thanh Đế đá văng. Mạnh Nữ Thần nằm ở trên giường, trong lòng run rẩy, rất nhanh đứng lên.
Bất quá, trong con ngươi của Mạnh Ngưng Tuyết, lập tức hiện lên một tia hưng phấn:
- Chẳng lẽ Trần Thanh Đế rốt cục nhịn không được, muốn dùng sức mạnh sao? Cơ hội của ta đã đến.
Ở lại trong biệt thự, Mạnh Ngưng Tuyết một mực đều không được tự nhiên, khắp nơi cẩn thận từng li từng tí, sợ Trần Thanh Đế đột nhiên hạ độc thủ đối với nàng.
Minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng a.
Lấy thủ đoạn trước kia của Trần đại thiếu, mặc dù Mạnh Ngưng Tuyết không có bái kiến, nhưng cũng đã được nghe nói. Thực tế là sau khi nàng vào biệt thự, còn cố ý nghe ngóng tư liệu về Trần Thanh Đế.
Cặn bã!
Cặn bã!
Cực phẩm cặn bã!
Cái này cũng khiến cho Mạnh Ngưng Tuyết càng thêm bức thiết tìm lý do rời khỏi biệt thự, thoát ly khổ hải. Hơn nữa, phương thức tốt nhất là, chờ Trần Thanh Đế dùng sức mạnh đối với nàng.
Kể từ đó, lý do Mạnh Nữ Thần ly khai biệt thự liền lớn hơn.
Bất quá rất nhanh, vẻ hưng phấn trong con ngươi của Mạnh Ngưng Tuyết liền bị quét sạch, mà chuyển biến thành tim đập nhanh, tim đập nhanh đến từ sâu trong linh hồn.
Sát khí trên người Trần Thanh Đế phát ra, thật sự là quá cường liệt, áp bách Mạnh Ngưng Tuyết có chút không thở nổi.
Sợ!
Lần thứ nhất, Mạnh Ngưng Tuyết cảm thấy Trần Thanh Đế vô cùng đáng sợ, cho dù là thời điểm nàng đối mặt sư phụ thần bí, cũng không có sợ hãi như hiện tại.
- Nói, hiện tại Thiết Nam thế nào, bị các ngươi giết? Hay là bị các ngươi bắt?
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, lóe ra hàn mang, mặt âm trầm nói ra:
- Sự tình Thiết Nam, giao cho ta.
- Vâng, đại thiếu!
Lý Vưu lên tiếng, quay người đi đến trong quán rượu. Bất quá, trên mặt Lý Vưu tất cả đều là vẻ lo lắng.
Bây giờ Thiết Nam đã rời Huyết Nhận, nhưng mà, nàng đã từng là một thành viên Huyết Nhận, càng là đồng đội đồng sanh cộng tử với Lý Vưu.
Trước đó lần thứ nhất ở Linh Vụ Sơn, nếu như không phải Trần Thanh Đế xuất hiện, bọn hắn sẽ chết cùng một chỗ.
Ở bên trong Huyết Nhận, tất cả bọn hắn đều là huynh muội, là chiến hữu.
Vô luận là ai xảy ra chuyện, những người khác đều sẽ rất quan tâm.
- Tạ Khinh Diệu, nếu như ngươi dám giết Thiết Nam, ta tất sẽ không bỏ qua ngươi.
Toàn thân Trần Thanh Đế tràn ngập sát khí khổng lồ, đối với Tạ Khinh Diệu triệt để động sát cơ.
Thiết Nam, nguyên danh Tạ Khinh Nhu, đây chính là chị gái của Tạ Khinh Diệu.
Nếu như Tạ Khinh Diệu ngay cả chị gái của nàng cũng giết, người như vậy, vô luận lớn lên như thế nào, xinh đẹp ra sao, Trần Thanh Đế cũng không ngại diệt sát.
Hơn nữa, hiện tại Thiết Nam là lực lượng trong tay Trần Thanh Đế hắn.
Nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục uống say thần trí không rõ, được Thẩm Kỳ và Lý Vưu nâng lên đưa vào xe, rời khỏi Đế Hào Tửu, Bùi Ngữ Yên cũng đi tới bên người Trần Thanh Đế.
- Trần Thanh Đế, xảy ra chuyện gì?
Bùi Ngữ Yên cũng không phải là không có nghe lén, nhưng nàng lại phát hiện, dùng thực lực của nàng, một câu cũng nghe không được.
Chết tiệt là, thời điểm Trần Thanh Đế và Lý Vưu nói chuyện với nhau, là đưa lưng về phía quán bar, năng lực đọc môi của Bùi Ngữ Yên cũng mất đi tác dụng.
Căn bản là nhìn không tới môi của Trần Thanh Đế cùng Lý Vưu, còn đọc môi cái gì?
- Tính tiền chưa?
Trần Thanh Đế cũng không trả lời vấn đề của Bùi Ngữ Yên, mà là nhàn nhạt hỏi.
Phải biết rằng, Đoạn Phàm đã uống say rồi, sớm ly khai, nhưng tiền là phải trả đó.
- Ta đã trả tiền rồi, không cần cảm tạ ta, bữa nay coi như là ta mới.
Bùi Ngữ Yên nhướng nhướng mày, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại lộ ra: Trần Thanh Đế, ngươi nên biểu lộ cảm tạ như thế nào.
- Với ta còn tính rõ ràng như vậy làm gì? Ngươi là vị hôn thê của ta a.
Trần Thanh Đế nhíu mày, đi tới trước xe của hắn, mở cửa xe chui vào:
- Ta còn có việc.
Nói xong, Trần Thanh Đế khởi động xe, nhìn cũng không nhìn Bùi Ngữ Yên, ra khỏi nhà hàng.
- Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi hơi quá đáng.
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên khó coi không thôi, nhìn BMW màu trắng ly khai, cắn răng mở miệng.
Nếu không phải cố kỵ hình tượng, còn có nhiều người nhìn xem như vậy, Bùi Ngữ Yên cần phải nhảy dựng lên chửi ầm.
Quá phận!
Quá phận!
- Hừ hừ, Trần Thanh Đế, ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
Bùi Ngữ Yên chui vào Ferrari, khởi động xe, nhấn ga xông ra ngoài.
Rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Ông...
BMW trực tiếp vọt vào trong biệt thự, dừng ở trước cửa, Trần Thanh Đế mở cửa xe, mặt âm trầm đi xuống xe, thẳng đến lầu hai.
Về phần xe, chỉ để ở trong sân biệt thự.
- Trần đại thiếu hôm nay là làm sao vậy? Xem ra rất tức giận, hơn nữa, còn tản ra một cổ sát khí làm cho lòng người rung động.
Liễu Nhất Thôn tiềm phục ở chỗ tối, trong lòng run lên, nhíu mày.
Sự tình mất đi liên hệ với Thiết Nam, Liễu Nhất Thôn cũng không biết, dù sao, hắn chỉ phụ trách bảo hộ Trần Hương Hương, không biết những chuyện này.
Liền Liễu Nhất Thôn cũng như thế, chớ nói chi là những quân nhân không phải thành viên Huyết Nhận. Nguyên một đám, đều bị sát khí trên người Trần Thanh Đế trấn trụ.
Phanh!
Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng Mạnh Ngưng Tuyết, trực tiếp bị Trần Thanh Đế đá văng. Mạnh Nữ Thần nằm ở trên giường, trong lòng run rẩy, rất nhanh đứng lên.
Bất quá, trong con ngươi của Mạnh Ngưng Tuyết, lập tức hiện lên một tia hưng phấn:
- Chẳng lẽ Trần Thanh Đế rốt cục nhịn không được, muốn dùng sức mạnh sao? Cơ hội của ta đã đến.
Ở lại trong biệt thự, Mạnh Ngưng Tuyết một mực đều không được tự nhiên, khắp nơi cẩn thận từng li từng tí, sợ Trần Thanh Đế đột nhiên hạ độc thủ đối với nàng.
Minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng a.
Lấy thủ đoạn trước kia của Trần đại thiếu, mặc dù Mạnh Ngưng Tuyết không có bái kiến, nhưng cũng đã được nghe nói. Thực tế là sau khi nàng vào biệt thự, còn cố ý nghe ngóng tư liệu về Trần Thanh Đế.
Cặn bã!
Cặn bã!
Cực phẩm cặn bã!
Cái này cũng khiến cho Mạnh Ngưng Tuyết càng thêm bức thiết tìm lý do rời khỏi biệt thự, thoát ly khổ hải. Hơn nữa, phương thức tốt nhất là, chờ Trần Thanh Đế dùng sức mạnh đối với nàng.
Kể từ đó, lý do Mạnh Nữ Thần ly khai biệt thự liền lớn hơn.
Bất quá rất nhanh, vẻ hưng phấn trong con ngươi của Mạnh Ngưng Tuyết liền bị quét sạch, mà chuyển biến thành tim đập nhanh, tim đập nhanh đến từ sâu trong linh hồn.
Sát khí trên người Trần Thanh Đế phát ra, thật sự là quá cường liệt, áp bách Mạnh Ngưng Tuyết có chút không thở nổi.
Sợ!
Lần thứ nhất, Mạnh Ngưng Tuyết cảm thấy Trần Thanh Đế vô cùng đáng sợ, cho dù là thời điểm nàng đối mặt sư phụ thần bí, cũng không có sợ hãi như hiện tại.
- Nói, hiện tại Thiết Nam thế nào, bị các ngươi giết? Hay là bị các ngươi bắt?
/878
|