Vốn là Trần Thanh Đế có Nguyên ngọc, là có thể miễn cưỡng để cho tu vi của hắn, tăng lên tới Luyện Khí tầng bảy. Chỉ là, hắn lựa chọn nghịch tu, đem nghịch tu tăng lên tới Luyện Khí tầng sáu trung kỳ.
Đồng dạng cũng đạt đến mục đích, điều này nói rõ, cả hai ở giữa phát triển, là giống nhau.
- Dị Năng giả cấp A, thì có hiệu quả bực này, những Dị Năng giả này, quả nhiên là bảo bối a.
Trên mặt Trần Thanh Đế, lộ ra một tia tiếc hận:
- Á Mạch Điệt cùng Ba Bỉ Đát kia, giết thật sự là đáng tiếc.
Cưỡng ép hấp thu dị năng của Dị Năng giả, cũng chỉ có Trần Thanh Đế, coi như đổi lại là Nguyên Anh kỳ lão quái vật bình thường, cũng không nhất định có thể làm được.
Luyện đan, luyện khí, chế phù, trận pháp. . . Đại Tông Sư, thân phận như vậy cũng không phải là trưng cho đẹp.
Đương nhiên, đối với Trần Thanh Đế mà nói, hấp thu dị năng dễ dàng nhất, cái kia chính là Hỏa Dị Năng rồi. Dị năng khác, tuy cũng có thể hấp thu, nhưng tốc độ chậm không nói, cũng sẽ rất miễn cưỡng.
Hỏa!
Trần Thanh Đế chính là tổ tông chơi hỏa.
Đại Tông Sư toàn năng, trong đó có hai hạng là chơi hỏa, hai hạng khác là chơi Tinh Thần Lực. Bất quá, Tinh Thần Lực của Trần Thanh Đế đã đầy đủ cường hãn rồi, cho dù tăng lên cũng rất khó.
Hơn nữa, chỉ là tăng Tinh Thần Lực lên, lại không thể gia tăng tu vi, còn lãng phí thời gian.
- Về sau Hỏa Dị Năng, là mục tiêu ra tay trọng yếu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, từ trên giường bò dậy, đi tắm rửa một chút, liền rời khỏi phòng.
Dùng tu vi hiện tại của Trần Thanh Đế, năm ba ngày không ngủ, tinh thần cũng vẫn vô cùng phấn chấn. Đương nhiên, nếu như kéo dài hơn, vậy cũng là không được.
Tu luyện tăng tu vi lên, ở trình độ nhất định, là có công lao của giấc ngủ đấy.
Thời điểm ăn điểm tâm, Mạnh Ngưng Tuyết đã bị phong ấn dị năng, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy sợ hãi nồng đậm.
Tối hôm qua, nàng thiếu chút nữa đã bị Trần Thanh Đế giết a.
Hơn nữa, Mạnh Ngưng Tuyết tinh tường biết rõ, Trần Thanh Đế thật sự sẽ giết nàng.
Tuy Trần Hương Hương không biết Thiết Nam là ai, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, tối hôm qua Trần Thanh Đế rất phẫn nộ.
Nơi phát ra phẫn nộ, nguồn gốc là từ Mạnh Ngưng Tuyết.
Cái này cũng khiến cho trong ánh mắt mà Trần Hương Hương nhìn về phía Mạnh Ngưng Tuyết, có một ít địch ý.
Trần Thanh Đế, là đại ca của Trần Hương Hương nàng, là thân nhân.
Khục khục. . . Tuy không phải anh em ruột.
- Mạnh Ngưng Tuyết, từ hôm nay trở đi, cô không cần ở đây nữa.
Trần Thanh Đế lau miệng, nhìn Mạnh Ngưng Tuyết thản nhiên nói:
- Có chuyện gì, bảo người sau lưng cô tới tìm tôi.
Sự tình gì?
Đương nhiên là sự tình dị năng bị phong ấn.
Phong ấn dị năng của Mạnh Ngưng Tuyết, không chỉ là phòng ngừa Mạnh Ngưng Tuyết đào tẩu đơn giản như vậy, trọng yếu nhất là dẫn xuất người sau lưng Mạnh Ngưng Tuyết tới.
Ngươi không phải rất biết chạy sao?
Tốc độ của ngươi không phải rất nhanh sao?
Ta thừa nhận, dùng tốc độ của ta đuổi không kịp ngươi.
Nhưng mà, ta có thể buộc ngươi chủ động tới gặp ta. Trừ khi, ngươi buông tha cho Mạnh Ngưng Tuyết, để cho nàng vĩnh viễn thành một người bình thường.
- Còn nữa, đừng trách tôi không có nhắc nhở cô.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Mạnh Ngưng Tuyết nói ra:
- Trong vòng một tháng không giải quyết, ta cũng bất lực, sẽ triệt để mất đi.
- Ta. . . ta biết rõ.
Trong lòng Mạnh Ngưng Tuyết run lên, sắc mặt xoát thoáng một phát, trở nên tái nhợt. Lúc nàng tỉnh lai, phát hiện dị năng của mình bị phong ấn.
Đối với ý tứ trong lời nói của Trần Thanh Đế, Mạnh Ngưng Tuyết đương nhiên minh bạch: người sau lưng ngươi, trong vòng một tháng không đến gặp ta, vậy ngươi đợi đến triệt để mất đi dị năng a.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế đây là đang hù dọa Mạnh Ngưng Tuyết.
Bất quá, nếu như người phía sau Mạnh Ngưng Tuyết, thật sự không hiện thân, Trần Thanh Đế không ngại cưỡng ép hấp thu tinh thần dị năng của Mạnh Ngưng Tuyết, trở thành thuốc bổ của hắn.
Mặc dù nói, có thể tăng Tinh Thần Lực lên rất ít, nhưng cũng là tăng lên không phải sao.
Dị Năng giả đối với Trần Thanh Đế, vô luận là dị năng gì, cái kia đều là thuốc bổ. Chỉ là vấn đề bổ bao nhiêu, bổ phương nào mà thôi.
Tinh Thần lực của Trần Thanh Đế, đã đạt đến một tình trạng phi thường khủng bố, cho nên, muốn tăng lên, cho dù là một tia, cũng là phi thường khó.
Tu vi tăng lên nhanh, là vì tu vi củaTrần Thanh Đế yếu.
Bất quá, cưỡng ép hấp thu dị năng tinh thần, Trần Thanh Đế coi như là một Dị Năng giả loại tinh thần rồi, lại phối hợp Tinh Thần lực của bản thân hắn.
Cái Dị Năng giả loại tinh thần này, vậy cũng sẽ sắc bén lợi hại.
- Trần đại thiếu.
Vừa ăn điểm tâm xong, Trần Thanh Đế chuẩn bị cùng Trần Hương Hương đi trường học, mà lúc này, Thiết Nam mất đi liên hệ, đã đi tới biệt thự.
- Không có sao chứ?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Thiết Nam từ trên xuống dưới, trạng thái tinh thần không tệ, địa phương khác cũng không có thương tổn gì.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế có chút nhẹ nhàng thở ra, sát cơ trong lòng cũng tiêu tán không ít.
Nếu Thiết Nam có bất kỳ tổn thương gì, Trần Thanh Đế tuyệt đối sẽ giết người đấy.
- Tôi không sao.
Thiết Nam lắc đầu, liếc nhìn Mạnh Ngưng Tuyết đứng ở một bên, sắc mặt tái nhợt khó coi, trong nội tâm hiện lên một tia nghi hoặc.
Trần đại thiếu không phải để cho ta đi điều tra Mạnh Ngưng Tuyết sao? Mạnh Ngưng Tuyết như thế nào sẽ ở trong biệt thự của Trần đại thiếu?
- Không có việc gì là tốt rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Trần Hương Hương nói ra:
- Tiểu muội, em tới trường đi, anh còn có chuyện muốn xử lý thoáng một phát.
- Vâng.
Trần Hương Hương lên tiếng đi ra biệt thự, chui vào xe để Liễu Nhất Thôn chở đi.
- Hiện tại Thiết Nam an toàn trở lại, cho nên, ta tạm thời buông tha ngươi.
Ánh mắt Trần Thanh Đế rơi vào trên người Mạnh Ngưng Tuyết, lạnh giọng nói:
- Nhớ kỹ lời ta nói, ngươi không muốn triệt để mất đi dị năng, thì bảo người sau lưng tới gặp ta.
- Ta...
Mạnh Ngưng Tuyết nhìn thoáng qua Thiết Nam, trong nội tâm nàng rất là khó hiểu, Thiết Nam ngoại trừ trước ngực gồ cao, có thể chứng minh nàng là nữ nhân ra, địa phương khác thật sự là nhìn không ra bất kỳ bộ dạng nữ nhân nào.
Đồng dạng cũng đạt đến mục đích, điều này nói rõ, cả hai ở giữa phát triển, là giống nhau.
- Dị Năng giả cấp A, thì có hiệu quả bực này, những Dị Năng giả này, quả nhiên là bảo bối a.
Trên mặt Trần Thanh Đế, lộ ra một tia tiếc hận:
- Á Mạch Điệt cùng Ba Bỉ Đát kia, giết thật sự là đáng tiếc.
Cưỡng ép hấp thu dị năng của Dị Năng giả, cũng chỉ có Trần Thanh Đế, coi như đổi lại là Nguyên Anh kỳ lão quái vật bình thường, cũng không nhất định có thể làm được.
Luyện đan, luyện khí, chế phù, trận pháp. . . Đại Tông Sư, thân phận như vậy cũng không phải là trưng cho đẹp.
Đương nhiên, đối với Trần Thanh Đế mà nói, hấp thu dị năng dễ dàng nhất, cái kia chính là Hỏa Dị Năng rồi. Dị năng khác, tuy cũng có thể hấp thu, nhưng tốc độ chậm không nói, cũng sẽ rất miễn cưỡng.
Hỏa!
Trần Thanh Đế chính là tổ tông chơi hỏa.
Đại Tông Sư toàn năng, trong đó có hai hạng là chơi hỏa, hai hạng khác là chơi Tinh Thần Lực. Bất quá, Tinh Thần Lực của Trần Thanh Đế đã đầy đủ cường hãn rồi, cho dù tăng lên cũng rất khó.
Hơn nữa, chỉ là tăng Tinh Thần Lực lên, lại không thể gia tăng tu vi, còn lãng phí thời gian.
- Về sau Hỏa Dị Năng, là mục tiêu ra tay trọng yếu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, từ trên giường bò dậy, đi tắm rửa một chút, liền rời khỏi phòng.
Dùng tu vi hiện tại của Trần Thanh Đế, năm ba ngày không ngủ, tinh thần cũng vẫn vô cùng phấn chấn. Đương nhiên, nếu như kéo dài hơn, vậy cũng là không được.
Tu luyện tăng tu vi lên, ở trình độ nhất định, là có công lao của giấc ngủ đấy.
Thời điểm ăn điểm tâm, Mạnh Ngưng Tuyết đã bị phong ấn dị năng, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy sợ hãi nồng đậm.
Tối hôm qua, nàng thiếu chút nữa đã bị Trần Thanh Đế giết a.
Hơn nữa, Mạnh Ngưng Tuyết tinh tường biết rõ, Trần Thanh Đế thật sự sẽ giết nàng.
Tuy Trần Hương Hương không biết Thiết Nam là ai, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, tối hôm qua Trần Thanh Đế rất phẫn nộ.
Nơi phát ra phẫn nộ, nguồn gốc là từ Mạnh Ngưng Tuyết.
Cái này cũng khiến cho trong ánh mắt mà Trần Hương Hương nhìn về phía Mạnh Ngưng Tuyết, có một ít địch ý.
Trần Thanh Đế, là đại ca của Trần Hương Hương nàng, là thân nhân.
Khục khục. . . Tuy không phải anh em ruột.
- Mạnh Ngưng Tuyết, từ hôm nay trở đi, cô không cần ở đây nữa.
Trần Thanh Đế lau miệng, nhìn Mạnh Ngưng Tuyết thản nhiên nói:
- Có chuyện gì, bảo người sau lưng cô tới tìm tôi.
Sự tình gì?
Đương nhiên là sự tình dị năng bị phong ấn.
Phong ấn dị năng của Mạnh Ngưng Tuyết, không chỉ là phòng ngừa Mạnh Ngưng Tuyết đào tẩu đơn giản như vậy, trọng yếu nhất là dẫn xuất người sau lưng Mạnh Ngưng Tuyết tới.
Ngươi không phải rất biết chạy sao?
Tốc độ của ngươi không phải rất nhanh sao?
Ta thừa nhận, dùng tốc độ của ta đuổi không kịp ngươi.
Nhưng mà, ta có thể buộc ngươi chủ động tới gặp ta. Trừ khi, ngươi buông tha cho Mạnh Ngưng Tuyết, để cho nàng vĩnh viễn thành một người bình thường.
- Còn nữa, đừng trách tôi không có nhắc nhở cô.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Mạnh Ngưng Tuyết nói ra:
- Trong vòng một tháng không giải quyết, ta cũng bất lực, sẽ triệt để mất đi.
- Ta. . . ta biết rõ.
Trong lòng Mạnh Ngưng Tuyết run lên, sắc mặt xoát thoáng một phát, trở nên tái nhợt. Lúc nàng tỉnh lai, phát hiện dị năng của mình bị phong ấn.
Đối với ý tứ trong lời nói của Trần Thanh Đế, Mạnh Ngưng Tuyết đương nhiên minh bạch: người sau lưng ngươi, trong vòng một tháng không đến gặp ta, vậy ngươi đợi đến triệt để mất đi dị năng a.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế đây là đang hù dọa Mạnh Ngưng Tuyết.
Bất quá, nếu như người phía sau Mạnh Ngưng Tuyết, thật sự không hiện thân, Trần Thanh Đế không ngại cưỡng ép hấp thu tinh thần dị năng của Mạnh Ngưng Tuyết, trở thành thuốc bổ của hắn.
Mặc dù nói, có thể tăng Tinh Thần Lực lên rất ít, nhưng cũng là tăng lên không phải sao.
Dị Năng giả đối với Trần Thanh Đế, vô luận là dị năng gì, cái kia đều là thuốc bổ. Chỉ là vấn đề bổ bao nhiêu, bổ phương nào mà thôi.
Tinh Thần lực của Trần Thanh Đế, đã đạt đến một tình trạng phi thường khủng bố, cho nên, muốn tăng lên, cho dù là một tia, cũng là phi thường khó.
Tu vi tăng lên nhanh, là vì tu vi củaTrần Thanh Đế yếu.
Bất quá, cưỡng ép hấp thu dị năng tinh thần, Trần Thanh Đế coi như là một Dị Năng giả loại tinh thần rồi, lại phối hợp Tinh Thần lực của bản thân hắn.
Cái Dị Năng giả loại tinh thần này, vậy cũng sẽ sắc bén lợi hại.
- Trần đại thiếu.
Vừa ăn điểm tâm xong, Trần Thanh Đế chuẩn bị cùng Trần Hương Hương đi trường học, mà lúc này, Thiết Nam mất đi liên hệ, đã đi tới biệt thự.
- Không có sao chứ?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Thiết Nam từ trên xuống dưới, trạng thái tinh thần không tệ, địa phương khác cũng không có thương tổn gì.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế có chút nhẹ nhàng thở ra, sát cơ trong lòng cũng tiêu tán không ít.
Nếu Thiết Nam có bất kỳ tổn thương gì, Trần Thanh Đế tuyệt đối sẽ giết người đấy.
- Tôi không sao.
Thiết Nam lắc đầu, liếc nhìn Mạnh Ngưng Tuyết đứng ở một bên, sắc mặt tái nhợt khó coi, trong nội tâm hiện lên một tia nghi hoặc.
Trần đại thiếu không phải để cho ta đi điều tra Mạnh Ngưng Tuyết sao? Mạnh Ngưng Tuyết như thế nào sẽ ở trong biệt thự của Trần đại thiếu?
- Không có việc gì là tốt rồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Trần Hương Hương nói ra:
- Tiểu muội, em tới trường đi, anh còn có chuyện muốn xử lý thoáng một phát.
- Vâng.
Trần Hương Hương lên tiếng đi ra biệt thự, chui vào xe để Liễu Nhất Thôn chở đi.
- Hiện tại Thiết Nam an toàn trở lại, cho nên, ta tạm thời buông tha ngươi.
Ánh mắt Trần Thanh Đế rơi vào trên người Mạnh Ngưng Tuyết, lạnh giọng nói:
- Nhớ kỹ lời ta nói, ngươi không muốn triệt để mất đi dị năng, thì bảo người sau lưng tới gặp ta.
- Ta...
Mạnh Ngưng Tuyết nhìn thoáng qua Thiết Nam, trong nội tâm nàng rất là khó hiểu, Thiết Nam ngoại trừ trước ngực gồ cao, có thể chứng minh nàng là nữ nhân ra, địa phương khác thật sự là nhìn không ra bất kỳ bộ dạng nữ nhân nào.
/878
|