Mười năm trước, Đoạn Phàm mới năm tuổi.
Đối với một hài tử năm tuổi mà nói, có thể nhớ kỹ cái gì? Mười năm sau, quên bộ dáng mẹ của mình, thật sự là quá bình thường.
- Đoạn Phàm, ngươi cũng không cần tự trách, mười năm, có thể quên rất nhiều chuyện.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ngươi năm đó chỉ có năm tuổi, lại qua mười năm, quên bộ dáng mẹ của mình, cũng là hợp tình hợp lý. Cái này không phải là có ảnh chụp của mẹ ngươi sao? Ít nhất ngươi còn nhớ rõ, nhớ rõ. . .
Đoạn Phàm có mẹ, có ba, mặc dù nói, hiện tại Trần Thanh Đế cũng có, nhưng mà ở kiếp trước, hắn thực không biết cha mẹ mình là cái dạng gì.
Từ khi có trí nhớ, Trần Thanh Đế chính là một cô nhi, ngoại trừ một đống lớn ngọc giản, công pháp tu luyện, tổ huấn ra, cái gì cũng không có.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế đối với hiện tại, phi thường quý trọng.
Tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới người nhà của hắn.
- Mười năm trước, mẹ đệ tử đi theo ba, chịu rất nhiều khổ. Thời gian tuy khổ, nhưng mà, chúng ta rất hạnh phúc.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc:
- Đệ tử đối với trước kia sinh hoạt là dạng gì, đã không nhớ rõ, nhưng mà, mỗi lần đệ tử hồi tưởng, đều có thể chứng kiến lần lượt từng khuôn mặt tươi cười. Chỗ ở rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy ôn hòa, tràn đầy yêu thương. Thật sự rất tốt, rất hạnh phúc.
- Từ khi mẹ đệ tử qua đời, khuôn mặt tươi cười đã không có, trên mặt ba cũng không có tươi cười.
Đoạn Phàm lắc đầu, nói ra:
- Thế lực của ba đệ tử, càng ngày càng lớn mạnh, nhưng mà, đệ tử không còn mẹ, mẹ đi theo ba của đệ tử, chưa từng có một ngày tốt lành.
- Vì cái gì, vì cái gì mẹ đệ tử đi sớm như vậy, vì cái gì?
Hai mắt Đoạn Phàm sung huyết, gầm nhẹ nói:
- Nếu như mẹ đệ tử không đi, bây giờ là người mẹ hạnh phúc nhất, chúng ta cũng là một nhà hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều có thể tươi cười, sẽ không lạnh như băng giống như hiện tại.
- Mẹ đệ tử không nên đi sớm như vậy, nên sống trong hạnh phúc a.
Đoạn Phàm nước mắt như mưa:
- Đệ tử biết rõ, ba vẫn đối với mẹ rất áy náy, rất áy náy. Nhưng mà, áy náy thì như thế nào, vĩnh viễn không cách nào làm cho mẹ đệ tử trở lại, vĩnh viễn không thể, không thể. . .
- Dựa vào cái gì thời điểm đã đến hạnh phúc, mẹ không có biện pháp hưởng thụ, vì cái gì?
Đoạn Phàm gào thét:
- Đệ tử muốn mẹ, đệ tử thật sự rất muốn. Mỗi một năm thời gian đệ tử sợ nhất, chính là ngày giỗ của mẹ. Không biết bao nhiêu lần, đệ tử muốn đi tìm mẹ.
- Mẹ đệ tử, chịu quá nhiều khổ, quá nhiều, quá nhiều. . .
Thanh âm của Đoạn Phàm trở nên càng ngày càng yếu, nước mắt không ngừng chảy xuống, hai mắt ngốc trệ, thì thào tự nói.
- Đoạn Phàm, ngươi không nên như vậy.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi nói ra:
- Có lẽ, thời gian hiện tại, cũng không phải mẹ ngươi muốn thấy.
- Ngươi cũng nói, mười năm trước chỗ ở của các ngươi mặc dù nhỏ, nhưng lại tràn đầy ôn hòa, tràn đầy yêu thương, tất cả đều là khuôn mặt tươi cười.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Hạnh phúc, cũng không phải tiền tài có thể mua được, có ôn hòa, có yêu thương, có khuôn mặt tươi cười, mới thật sự là hạnh phúc.
- Ngươi không nên quá mức khổ sở, có lẽ kia là hạnh phúc, đem đây hết thảy trở thành kỹ niệm đẹp nhất.
Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Đoạn Phàm, nói ra:
- Ngươi nên biết, mẹ của ngươi cũng không muốn chứng kiến bộ dáng của ngươi bây giờ, ngươi nói có đúng không?
- Mẹ vẫn nhìn đệ tử?
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trần Thanh Đế:
- Sư phụ, người nói. . . người nói, thật sự có thế giới khác sao? Chờ sau khi đệ tử chết đi, thật có thể gặp lại mẹ của đệ tử sao?
- Sư phụ, người là Tu Chân giả, ngươi nên biết nhiều hơn đệ tử. Minh giới trong tiểu thuyết ghi, có thật sự tồn tại không?
Đoạn Phàm khẩn trương nhìn Trần Thanh Đế:
- Người sau khi chết, sẽ tiến vào Minh giới, có thật không? Sư phụ, van cầu người, nói cho đệ tử biết được không? Đệ tử muốn mẹ, đệ tử muốn gặp mẹ.
Ba!
Trần Thanh Đế giơ tay lên, một cái tát đánh vào trên mặt Đoạn Phàm, lạnh giọng quát:
- Đoạn Phàm, ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Ngươi muốn làm gì?
- Đệ tử muốn gặp mẹ, thật sự rất muốn.
Đoạn Phàm cẩn thận móc ra một cái ví, trong ví tiền không có bất kỳ vật gì, chỉ có một tấm hình:
- Sư phụ, đây chính là mẹ đệ tử. Nếu như không có ảnh chụp, đệ tử đã sớm quên mẹ là cái dạng gì rồi. Càng như vậy, đệ tử lại càng muốn gặp mẹ. Thật sự rất muốn, sư phụ…
Trên tấm ảnh, là một nữ tử ôn nhu nhàn thục, ăn mặc rất mộc mạc, nhưng trên mặt lại tràn đầy dáng tươi cười tùy tâm mà phát.
- Ngươi nhìn mẹ của mình xem, nàng cười bao nhiêu vui vẻ, là hạnh phúc đến từ sâu trong linh hồn.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Nếu như mẹ ngươi biết hôm nay ngươi như vậy, nàng còn có thể hạnh phúc sao? Ngươi nguyện ý để cho mẹ của ngươi thương tâm sao?
- Không. . . không. . .
Đoạn Phàm điên cuồng lắc đầu, nói ra:
- Đệ tử không muốn mẹ thương tâm, đệ tử muốn cho mẹ hạnh phúc, mẹ hạnh phúc, đệ tử mới có thể hạnh phúc, đệ tử không muốn mẹ thương tâm, không muốn. . . không muốn. . .
- Vậy thì cái gì cũng đừng nghĩ, điều chỉnh tâm tình của mình thoáng một phát, ba ngày sau, ta với ngươi cùng đi bái tế mẹ của ngươi.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nhìn Đoạn Phàm nói:
- Nhớ kỹ, không nên quá thương tâm, ta nghĩ mẹ của ngươi muốn xem đến không phải là thương tâm của ngươi, mà là hạnh phúc của ngươi.
- Làm cha mẹ, vô luận liều chết liều sống, đến cuối cùng, còn không phải là vì con cái của mình sao?
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, nói ra:
- Con cái hạnh phúc, với tư cách cha mẹ, coi như là lại khổ, cũng sẽ hạnh phúc. Trái lại, con cái không hạnh phúc, coi như là có rất nhiều tiền, cũng sẽ không hạnh phúc. Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, đều là như thế.
- Sư phụ. . . người có thể nói cho đệ tử biết, thật sự có Minh giới tồn tại hay không?
Đối với một hài tử năm tuổi mà nói, có thể nhớ kỹ cái gì? Mười năm sau, quên bộ dáng mẹ của mình, thật sự là quá bình thường.
- Đoạn Phàm, ngươi cũng không cần tự trách, mười năm, có thể quên rất nhiều chuyện.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ngươi năm đó chỉ có năm tuổi, lại qua mười năm, quên bộ dáng mẹ của mình, cũng là hợp tình hợp lý. Cái này không phải là có ảnh chụp của mẹ ngươi sao? Ít nhất ngươi còn nhớ rõ, nhớ rõ. . .
Đoạn Phàm có mẹ, có ba, mặc dù nói, hiện tại Trần Thanh Đế cũng có, nhưng mà ở kiếp trước, hắn thực không biết cha mẹ mình là cái dạng gì.
Từ khi có trí nhớ, Trần Thanh Đế chính là một cô nhi, ngoại trừ một đống lớn ngọc giản, công pháp tu luyện, tổ huấn ra, cái gì cũng không có.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế đối với hiện tại, phi thường quý trọng.
Tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới người nhà của hắn.
- Mười năm trước, mẹ đệ tử đi theo ba, chịu rất nhiều khổ. Thời gian tuy khổ, nhưng mà, chúng ta rất hạnh phúc.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc:
- Đệ tử đối với trước kia sinh hoạt là dạng gì, đã không nhớ rõ, nhưng mà, mỗi lần đệ tử hồi tưởng, đều có thể chứng kiến lần lượt từng khuôn mặt tươi cười. Chỗ ở rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy ôn hòa, tràn đầy yêu thương. Thật sự rất tốt, rất hạnh phúc.
- Từ khi mẹ đệ tử qua đời, khuôn mặt tươi cười đã không có, trên mặt ba cũng không có tươi cười.
Đoạn Phàm lắc đầu, nói ra:
- Thế lực của ba đệ tử, càng ngày càng lớn mạnh, nhưng mà, đệ tử không còn mẹ, mẹ đi theo ba của đệ tử, chưa từng có một ngày tốt lành.
- Vì cái gì, vì cái gì mẹ đệ tử đi sớm như vậy, vì cái gì?
Hai mắt Đoạn Phàm sung huyết, gầm nhẹ nói:
- Nếu như mẹ đệ tử không đi, bây giờ là người mẹ hạnh phúc nhất, chúng ta cũng là một nhà hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều có thể tươi cười, sẽ không lạnh như băng giống như hiện tại.
- Mẹ đệ tử không nên đi sớm như vậy, nên sống trong hạnh phúc a.
Đoạn Phàm nước mắt như mưa:
- Đệ tử biết rõ, ba vẫn đối với mẹ rất áy náy, rất áy náy. Nhưng mà, áy náy thì như thế nào, vĩnh viễn không cách nào làm cho mẹ đệ tử trở lại, vĩnh viễn không thể, không thể. . .
- Dựa vào cái gì thời điểm đã đến hạnh phúc, mẹ không có biện pháp hưởng thụ, vì cái gì?
Đoạn Phàm gào thét:
- Đệ tử muốn mẹ, đệ tử thật sự rất muốn. Mỗi một năm thời gian đệ tử sợ nhất, chính là ngày giỗ của mẹ. Không biết bao nhiêu lần, đệ tử muốn đi tìm mẹ.
- Mẹ đệ tử, chịu quá nhiều khổ, quá nhiều, quá nhiều. . .
Thanh âm của Đoạn Phàm trở nên càng ngày càng yếu, nước mắt không ngừng chảy xuống, hai mắt ngốc trệ, thì thào tự nói.
- Đoạn Phàm, ngươi không nên như vậy.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi nói ra:
- Có lẽ, thời gian hiện tại, cũng không phải mẹ ngươi muốn thấy.
- Ngươi cũng nói, mười năm trước chỗ ở của các ngươi mặc dù nhỏ, nhưng lại tràn đầy ôn hòa, tràn đầy yêu thương, tất cả đều là khuôn mặt tươi cười.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Hạnh phúc, cũng không phải tiền tài có thể mua được, có ôn hòa, có yêu thương, có khuôn mặt tươi cười, mới thật sự là hạnh phúc.
- Ngươi không nên quá mức khổ sở, có lẽ kia là hạnh phúc, đem đây hết thảy trở thành kỹ niệm đẹp nhất.
Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Đoạn Phàm, nói ra:
- Ngươi nên biết, mẹ của ngươi cũng không muốn chứng kiến bộ dáng của ngươi bây giờ, ngươi nói có đúng không?
- Mẹ vẫn nhìn đệ tử?
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trần Thanh Đế:
- Sư phụ, người nói. . . người nói, thật sự có thế giới khác sao? Chờ sau khi đệ tử chết đi, thật có thể gặp lại mẹ của đệ tử sao?
- Sư phụ, người là Tu Chân giả, ngươi nên biết nhiều hơn đệ tử. Minh giới trong tiểu thuyết ghi, có thật sự tồn tại không?
Đoạn Phàm khẩn trương nhìn Trần Thanh Đế:
- Người sau khi chết, sẽ tiến vào Minh giới, có thật không? Sư phụ, van cầu người, nói cho đệ tử biết được không? Đệ tử muốn mẹ, đệ tử muốn gặp mẹ.
Ba!
Trần Thanh Đế giơ tay lên, một cái tát đánh vào trên mặt Đoạn Phàm, lạnh giọng quát:
- Đoạn Phàm, ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì? Ngươi muốn làm gì?
- Đệ tử muốn gặp mẹ, thật sự rất muốn.
Đoạn Phàm cẩn thận móc ra một cái ví, trong ví tiền không có bất kỳ vật gì, chỉ có một tấm hình:
- Sư phụ, đây chính là mẹ đệ tử. Nếu như không có ảnh chụp, đệ tử đã sớm quên mẹ là cái dạng gì rồi. Càng như vậy, đệ tử lại càng muốn gặp mẹ. Thật sự rất muốn, sư phụ…
Trên tấm ảnh, là một nữ tử ôn nhu nhàn thục, ăn mặc rất mộc mạc, nhưng trên mặt lại tràn đầy dáng tươi cười tùy tâm mà phát.
- Ngươi nhìn mẹ của mình xem, nàng cười bao nhiêu vui vẻ, là hạnh phúc đến từ sâu trong linh hồn.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Nếu như mẹ ngươi biết hôm nay ngươi như vậy, nàng còn có thể hạnh phúc sao? Ngươi nguyện ý để cho mẹ của ngươi thương tâm sao?
- Không. . . không. . .
Đoạn Phàm điên cuồng lắc đầu, nói ra:
- Đệ tử không muốn mẹ thương tâm, đệ tử muốn cho mẹ hạnh phúc, mẹ hạnh phúc, đệ tử mới có thể hạnh phúc, đệ tử không muốn mẹ thương tâm, không muốn. . . không muốn. . .
- Vậy thì cái gì cũng đừng nghĩ, điều chỉnh tâm tình của mình thoáng một phát, ba ngày sau, ta với ngươi cùng đi bái tế mẹ của ngươi.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nhìn Đoạn Phàm nói:
- Nhớ kỹ, không nên quá thương tâm, ta nghĩ mẹ của ngươi muốn xem đến không phải là thương tâm của ngươi, mà là hạnh phúc của ngươi.
- Làm cha mẹ, vô luận liều chết liều sống, đến cuối cùng, còn không phải là vì con cái của mình sao?
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng, nói ra:
- Con cái hạnh phúc, với tư cách cha mẹ, coi như là lại khổ, cũng sẽ hạnh phúc. Trái lại, con cái không hạnh phúc, coi như là có rất nhiều tiền, cũng sẽ không hạnh phúc. Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, đều là như thế.
- Sư phụ. . . người có thể nói cho đệ tử biết, thật sự có Minh giới tồn tại hay không?
/878
|