Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 139: Cấm kỵ.

/839


Ngay cả Phạm Chí Vĩ bên trong, toàn bộ thành viên chiến đội No 1 quả thật đều tuyệt vọng - bọn hắn giống như bị rút hết khí lực, vô lực ngồi trước computer, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
 
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm.
 
Tựa hồ...cho đến giờ phút này, bọn hắn đều không thể tin được hết thảy những gì phát sinh trước đó đều là thật sự, đối với bọn hắn mà nói, một ít hình ảnh giống như cảnh trong mơ, cho bọn hắn một loại cảm giác cực kỳ không chân thật.
 
Là cao thủ cs của đại học Đông Hải thậm chí cả thành phố Đông Hải, bọn hắn không phải chưa từng thi đấu với người chơi chuyên nghiệp, ngược lại bọn hắn thường xuyên cùng một ít chiến đội cs trong quốc nội tiến hành luận bàn, nói chung cũng có thắng bại, hơn nữa cho dù bại cũng không hoàn toàn thảm bại đến như thế.
 
Thậm chí, theo bọn hắn xem ra, điều này đã không còn gọi là thất bại, dùng cách nói của Tô San: dọa người.
 
Để người ta dùng một đánh năm không nói, hơn nữa người ta còn dùng chỉ là súng lục, hơn nữa không mất một giọt máu, điều này không gọi là dọa người thì là gì?
 
Trên màn hình lớn, trận đấu thứ hai đã bắt đầu, nhưng kể cả Phạm Chí Vĩ bên trong, toàn bộ thành viên chiến đội No 1 không ai chạm vào chuột.
 
- Chiến đội No 1, đừng tiếp tục tìm tai vạ, nhanh chóng nhận thua đi, ca đều không nhìn tiếp được.
 
- Đúng vậy, các ngươi cùng tiểu Thái Điểu chênh lệch hoàn toàn là một trời một vực
 
a.
 
Toàn bộ chiến đội No 1 trầm mặc, làm lễ đường nguyên bản im ắng trở nên náo loạn.
 
Cùng lúc đó trọng tài trận đấu từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, lập tức đi tới trước mặt thành viên chiến đội No 1, nói:
 
- Tôi đề nghị các cậu nhận thua đi, trận đấu tiếp theo cũng đã không còn ý nghĩa gì.
 
Nhận thua?
 
Nghe được hai chữ này, Phạm Chí Vĩ hai mắt trống rỗng, thân mình run rẩy kịch liệt.
 
Trong ký ức của hắn, từ khi hắn bắt đầu chơi trò cs này, chưa từng nhận thua qua bao giờ.
 
Chưa từng có.
 
Cho dù lúc trước hắn ở trong chiến đội nổi tiếng Đông Hải nhưng mỗi lần thi đấu đều gặp phải Chu Văn, đều bị thất bại nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới nhận thua.
 
Mà hắn lại lựa chọn phương thức khác đánh Chu Văn, làm cho Chu Văn không chiến tự bại.
 
Mà hiện giờ, hắn và chiến đội của hắn lại nhận thua chiến đội của Chu Văn?
 
Càng làm cho hắn không thể thừa nhận chính là hắn từng đánh cuộc với Trần Phàm trước đó.
 
- Thua, mày phục lạy nhận sai với Chu Văn.
 
Phục lạy nhận sai với Chu Văn...
 
Bên tai quanh quẩn những lời này, hai mắt Phạm Chí Vĩ bỗng nhiên đỏ bừng, cả người run rẩy chỉ vào trọng tài quát:
 
- Tôi vì sao phải nhận thua? Vì cái gì? Ông nói cho tôi biết, vì cái gì?
 
Vì sao nhận thua?
 
Bởi vì trong tay trọng tài cầm microphone, lúc này tiếng rít gào của Phạm Chí Vĩ lập tức làm tất cả mọi người tại hiện trường đều nghe được, trong lúc nhất thời nhấc lên sóng lớn, chỉ thấy một ít người xem kích động trực tiếp đứng lên.
 
- Gặp qua kẻ không biết xấu hồ, chưa thấy qua kẻ không biết xấu hồ như ngươi, đã đến nước này, còn không nhận thua?
 
- Đúng vậy, quả thực thiếu não về đến nhà, chẳng lẽ muốn tiếp tục mất mặt xấu hồ?
 
- Ai, các ngươi đều sai lầm rồi, kỳ thật đứa nhỏ này bị kích thích, hẳn nên đưa tới bệnh viện tâm thần.
 
Đối mặt thái độ không chịu nhận thua của Phạm Chí Vĩ, khán giả sôi nồi phát biểu
 
ý kiến.
 
Mà trọng tài trận đấu lại cảm thấy gương mặt mình như đang run rẩy lên, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng cổ quái, có vẻ như đang hỏi: TMD (con mẹ nó) đã đến mức này, ngươi không nhận thua, hay là muốn trở mặt lật bàn hay sao?
 
- Vị bạn học này, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, bất quá...
 
Trong lòng tuy rằng cảm thấy được Phạm Chí Vĩ thật sự quá không biết xấu hồ, nhưng trọng tài trận đấu vẫn uyển chuyển biểu đạt ý của minh.
 
- Vù vù. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
 
Phạm Chí Vĩ tựa hồ thật sự bị kích thích, lại nghe được lời nói của trọng tài, hắn theo bản năng muốn phát tác.
 
- Đội trưởng, nhận thua thì nhận thua.
 
Đúng lúc này, Lâm Vũ bỗng nhiên đứng dậy, kéo Phạm Chí Vĩ.
 
Nghe được lời Lâm Vũ, nhìn ánh mắt phẫn nộ lóe trong con ngươi Lâm Vũ, Phạm Chí Vĩ chợt nhớ lại lời lúc trước của Lâm Vũ, nỗi phẫn nộ trong lòng giống như bị nước sông băng giội tắt, gương mặt chuyển biến thành tốt đẹp hơn rất nhiều.
 
- Được, chúng ta nhận thua.
 
Phạm Chí Vĩ hít sâu một hơi, trầm thấp nói với trọng tài, đồng thời ánh mắt lạnh lùng quét nhìn về phía Trần Phàm, hận ý trong con ngươi không chút nào che giấu.
 
Nhận thấy được hận ý toát ra trong con ngươi Phạm Chí Vĩ, Trần Phàm liếm liếm môi, không nói gì.
 
Trọng tài trận đấu nghe được lời của Phạm Chí Vĩ, không nói thêm gì nữa, mà xoay người đối mặt toàn bộ người xem nơi lễ đường, gương mặt cổ quái nói:
 
- Các vị đồng học, bởi vì thực lực của chiến độ No 1 cùng chiến đội thái điểu A kém xa nhau, trận đấu trở nên không còn ý nghĩa, vì vậy chiến đội No 1 lựa chọn nhận thua.
 
Nói xong lời cuối cùng, trọng tài trận đấu cũng cảm giác trên mặt mình có chút nóng lên...
 
Theo hắn xem ra, tên của hai chiến đội nên thay đổi cho nhau mới đúng, hiện giờ gọi ra thật sự quá châm chọc.
 
Không riêng gì trọng tài ý thức được điểm này, người xem tại hiện trường cũng ý thức được điểm này, sôi nổi chỉ trỏ vào người của chiến đội No 1.
 
Nghe dưới khán đài truyền đến những lời nói khó nghe, trong lồng ngực Phạm Chí Vĩ đã tức điên, bất quá vừa nghĩ đến đồng đội Lâm Vũ của mình có thể ở trong hiện thực hung hăng giáo huấn Trần Phàm, cuối cùng hắn nhịn được lửa giận trong nội tâm, không phát tác.
 
Ở một bên, Chu Văn đã lấy tai nghe xuống, ánh mắt gắt gao tập trung Phạm Chí Vĩ.
 
Bên tai quanh quẩn lời nói châm chọc của khán giả đối với đám người Phạm Chí Vĩ, trong con ngươi hiện ra biểu tình như tro nguội của bọn hắn, trái tim Chu Văn đập nhanh với tốc độ thật khủng khiếp.
 
Là kích động sao?
 
Không phải.
 
Là trút giận.
 
Không bao lâu trước, khi biết được Phạm Chí Vĩ lợi dụng âm mưu đi lừa cô gái đáng yêu kia, hơn nữa còn đoạt lấy sinh mạng của nàng, Chu Văn đối với Phạm Chí Vĩ có thể nói là hận thấu xương.
 
Ngay từ đầu, hắn bởi vì bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, một mình chạy tới tìm Phạm Chí Vĩ tính sồ, kết quả dáng người nhỏ yếu như hắn, bị Phạm Chí Vĩ cùng đồng bọn đánh bị thương đầy người.
 
Sau đó, hắn cố gắng dùng thủ đoạn pháp luật đi trừng phạt Phạm Chí Vĩ, kết quả bởi vì lúc ấy chuyện này làm ảnh hưởng tồi tệ tới trường học, bên trường học vì muốn làm hòa hoãn lực ảnh hưởng nên cùng cảnh sát đạt được hiệp nghị, về phương diện khác lúc ấy pháp luật cùng internet không đầy đủ, đối với việc truyền bá hình ảnh đồi trụy trên mạng không được rõ ràng, hơn nữa Phạm Chí Vĩ còn giải thích với cảnh sát do hắn không cẩn thận làm mất điện thoại di động.
 
Ở dưới tình hình này, thủ đoạn trả thù bằng pháp luật đã thất bại chấm dứt.
 
Vũ lực không được, pháp luật không được, khi đó Chu Văn thiếu chút nữa tuyệt vọng, cuối cùng hắn nghĩ tới cs.
 
Hắn nghĩ ở khu vực Phạm Chí Vĩ quan tâm nhất dùng phương thức tàn khốc nhất đánh bại Phạm Chí Vĩ, để cho hắn phải sám hối.
 
Nhưng khi đó hắn vì bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, nóng lòng báo thù, kết quả khi vào trận đấu phát huy nghiêm trọng thất thường, kết quả cuối cùng chẳng những hắn không đánh bại được Phạm Chí Vĩ trong trò chơi, ngược lại còn bị thảm bại.
 
Đả kích liên tiếp làm tính cách hắn đại biến, từ một nam sinh hoạt bát vui tươi biến thành trầm mặc ít lời, hắn cũng không còn chơi trò CS, bởi vì hắn sợ sẽ nhớ tới vẻ tươi cười đáng yêu của cô bé kia, cũng sợ nhớ tới gương mặt đắc ý của Phạm Chí Vĩ.
 
Ngày đó, Tô San nói muốn thành lập chiến đội thi đấu, từ đầu hắn vẫn cảm thấy trong lòng thật rối rắm, theo ý nào đó mà nói, hắn cũng không muốn nhìn lại trò chơi cs này, cả đời cũng không chạm tới, bởi vì đó là ác mộng của hắn.
 
Nhưng bởi vì Tô San là bạn gái Trần Phàm, cuối cùng hắn nhịn đau đáp ứng.
 
- Thật xin lỗi, Chu Văn.
 
Ngay khi ánh mắt Chu Văn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Phạm Chí Vĩ, Tô San đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt xin lỗi nói:
 
- Nếu tôi biết bởi vì trận đấu cs sẽ gợi lên chuyện cũ thương tâm của anh, tôi sẽ không thành lập chiến đội.
 
- Không.
 
Ngây người nghe được lời Tô San, Chu Văn đỏ mắt, lắc lắc đầu cảm kích nói:
 
- Tôi hẳn nên cảm ơn cô và Trần Phàm mới đúng, là hai người giúp tôi nhìn thấy bộ dạng thất bại của tên hỗn đản kia.
 
Nghe Chu Văn nói như thế, Tô San theo bản năng nhìn về hướng Phạm Chí Vĩ, kết quả phát hiện trước đó Phạm Chí Vĩ vẫn còn vẻ thất hồn lạc phách, lúc này giống như thay đổi thành một người khác, trên mặt của hắn cũng không còn tìm được nửa điểm phẫn nộ cùng mất mát, mà đang cùng Lâm Vũ nói nhỏ gì đó, lúc nói chuyện ánh mắt thường thường quét về phía nhóm người của mình, ánh mắt kia giống như đang nói: các ngươi đừng hòng cao hứng, vở kịch hay còn đang phía sau.
 
Thấy một màn như vậy, Tô San lập tức nổi giận, không nói một lời vọt thẳng tới chỗ Phạm Chí Vĩ.
 
Nhận thấy được hành động của Tô San, Trần Phàm tỉnh bơ đi theo sát phía sau Tô San.
 
- Bọn hắn tới.
 
Tuy rằng từ trong miệng Lâm Vũ đã biết được kế hoạch giáo huấn Trần Phàm, nhưng thân thủ khủng bố của Trần Phàm để lại bóng ma tâm lý không thể ma diệt trong lòng Phạm Chí Vĩ, lúc này thấy Trần Phàm cùng Tô San đi tới, hơi sợ hãi nói.
 
Nghe được lời nói của Phạm Chí Vĩ, Lâm Vũ theo bản năng hướng Trần Phàm cùng Tô San nhìn lại, vẻ mặt cười lạnh nói:
 
- Đến thì thế nào? Hay là bọn hắn dám động thủ ở chỗ này? Phải biết rằng, hiện tại có mấy ngàn người đang ngồi chỗ này, hơn nữa có thầy giáo trong trường, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám động thủ ở đây.
 
Nguyên bản trong lòng Phạm Chí Vĩ có chút khẩn trương, nghe Lâm Vũ nói như thế lập tức yên tâm.
 
- Phạm Chí Vĩ, đừng cho rằng nhận thua thì chuyện đã xong.
 
Cùng lúc đó, Tô San đi cùng Trần Phàm tới trước mặt Phạm Chí Vĩ, sắc mặt khó coi nói.
 
Bởi vì có Lâm Vũ nhắc nhở, lúc này Phạm Chí Vĩ không hề lo lắng Trần Phàm sẽ động thủ tại chỗ này, bởi vậy nghe Tô San vừa nói như vậy, lập tức cười lạnh nói:
 
- Cô nói rất đúng, sự tình đích xác chưa xong đâu.
 
- Nếu ngươi còn nhớ rõ việc đánh cuộc phía trước, còn không đi giải thích với Chu Văn?
 
Phạm Chí Vĩ dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn Chu Văn, âm dương quái khí nói:
 
- Giải thích? Ta dựa vào cái gì phải giải thích với tên ngốc kia?
 
- Phạm Chí Vĩ, ngươi...Tô San tức giận đến cả người run lên.
 
Mà Trần Phàm lại nheo ánh mắt.
 
- Hắc, Tô đại mỹ nữ, đừng nghĩ tới việc đánh cuộc trước đó, không thực tế. Ngược lại cô hãy để cho bạn trai cô cùng tên ngốc kia tự cầu nhiều phúc đi.
 
Đúng lúc này, Lâm Vũ đứng một bên dùng loại ánh mắt hài hước nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nhìn món đồ chơi:
 
- Hiện tại xã hội này tương đối loạn, sự cố ngoài ý muốn tương đối nhiều. Tỷ như có người uống nước lạnh cũng sặc chết, có người đi trên đường sẽ bị xe đụng chết. Cô tốt nhất nên cầu ông trời phù hộ cho bọn hắn.
 
Ngây người nghe được lời uy hiếp của Lâm Vũ, Tô San tức giận đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng muốn ra tay giáo huấn Lâm Vũ.
 
Nhưng không đợi nàng ra tay, Trần Phàm dùng một tay kéo nàng, để nàng không thể động đậy, dùng ánh mắt ý bảo nàng yên tâm đừng nóng nảy, sau đó híp mắt quét nhìn Lâm Vũ cùng Phạm Chí Vĩ, không nói gì, trực tiếp kéo Tô San xoay người rời đi.
 
Bị người uy hiếp.
 
Đây là một trong những cấm kỵ của Trần Phàm.
 
Từng, những kẻ cố gắng khiêu chiến cấm kỵ của Trần Phàm, hiện giờ đều đang ở trong hũ tro cốt sám hối.
 

/839

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status