Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 350: Lòng hiếu kỳ

/839


Theo tòa nhà cao ốc của tập đoàn Cao Tường đến phố thương mại. Trần Phàm đạp suốt một tiếng đồng hồ, cũng hấp dẫn vô số ánh mắt kinh ngạc của người đi đường. Trong đó phần lớn đều là nam nhân ngắm nhìn Điền Thảo, so sánh thì có rất ít nữ nhân ngắm nhìn Trần Phàm, nhất là nữ nhân đã trưởng thành rồi.
 
Dù sao phần lớn đối với những nữ nhân trưởng thành mà nói, được nam nhân dùng xe đạp chờ đi dạo phố trên đường, ngẫu nhiên một hai lần có thể chấp nhận. Bởi vì như thế chính là lãng mạn, nhưng nếu nhiều lần thì các nàng tuyệt đối sẽ vô pháp chấp nhận.
 
Dùng một câu nói nổi tiếng của một nữ nhân đã từng nói:
 
- Ta thà tình nguyện ngồi trên xe BMW khóc, cũng không muốn ngồi sau xe đạp cười.
 
Trong những năm tháng theo đuổi lợi ích vật chất này, vô luận nam nhân hay là nữ nhân đều hiểu rõ đó chính là sự thật hiển nhiên. Bất quá, nam nhân không có biểu hiện ra rõ ràng bên ngoài mà thôi!
 
Trần Phàm đem chiếc xe đạp điện ném vào trong một bãi đậu xe ở trên phố thương mại, khiến cho rất nhiều nhân sĩ thành công phải sôi nổi bày ra biểu tình hâm mộ ghen tị. Cảm giác giống như đang nói:
 
- Mỹ nhân thế kia mà ngồi sau lưng xe đạp, đúng là một đóa hoa tươi cắm vào một bãi phân trâu.
 
Đối với ánh mắt trào phúng ghen tị của đám nhân sĩ thành công. Trần Phàm cũng không mấy quan tâm. Điền Thảo hiển nhiên là càng không có!
 
Ở nàng xem ra, một nam nhân có khả năng an bài cho nàng vào thực tập trong tập đoàn Cao Tường, cần phải dùng mấy thứ vật chất như ô tô để chứng minh thân phận hay sao?
 
- Lúc này đã mười một giờ rồi, trước tiên chúng ta đi dạo thêm một tiếng nữa, sau đó đi ăn cơm trưa nhé! Tôi nghe mấy người bạn học nói, gần đây có một quán ăn hương vị rất không sai.
 
 Cùng Trần Phàm sóng vai bước đi trong đám đông. Điền Thảo không có lớn mật giống như lúc trước, không có dám khoác tay Trần Phàm.
 
- Cô thích ăn món cay ư?
 
 Trần Phàm tò mò hỏi, đối với sở thích ẩm thực của Điền Thảo, hắn cũng không nắm rõ tình hình.
 
- Ân.
 
 Điền Thảo gật đầu:
 
- Bất quá chưa từng ăn ở bên ngoài, đều là do mẹ tôi làm thôi.
 
Nghe Điền Thảo nói như thế, nhất thời Trần Phàm trầm mặc xuống. Hắn biết, đối với rất nhiều người mà nói. ăn lẩu cay xem như là một khoản tiêu phí giá rẻ. Nhưng đối với Điền Thảo mà nói, đi ăn lẩu cay ở bên ngoài, có lẽ cũng chính là một hành động vô cùng xa xỉ.
 
Nhìn thấy Trần Phàm trầm mặc. Điền Thảo cũng không cảm thấy ăn lẩu cay ở ngoài phố mất mặt đến cỡ nào, mà phơi bày ra một nụ cười sáng lạn nói:
 
- Chúng ta đi dạo một vòng nhé. Chân của mẹ tôi luôn luôn không tốt lắm, tôi muốn mua cho mẹ một chiếc bồn tắm. Nói vậy, mỗi ngày mẹ có thể ngâm mình trong bồn tắm thư giãn rồi.
 
- Còn nữa, mẹ tôi mặc dù đã sống ở Đông Hải mười mấy năm qua, nhưng vẫn không thích ứng được khí hậu lạnh của Đông Hải. Tôi muốn mua cho mẹ một chiếc điều hòa, để mùa đông mẹ không còn sợ lạnh nữa. Cuối cùng thì sẽ dành tiền mua cho mẹ thêm một chiếc máy giặt.
 
Nói đến đây, thanh âm của Điền Thảo bỗng dưng chuyển biến khác thường:
 
- Vốn tôi đã trưởng thành, chuyện giặt quần áo hẳn là nằm trong khả năng cho phép. Nhưng tôi còn đi làm, hơn nữa bình thường suốt mấy năm qua, mẹ đều không cho tôi động tay vào mấy chuyện này. Nói rằng, không thể vì giặt giũ quần áo mà chậm trễ thời gian học tập của tôi.
 
- Mấy lần tắm xong tôi muốn giặt quần áo, kết quả khi quay về mẹ đều tức giận, mấy ngày đều không thèm nói chuyện với tôi.
 
 Nói đến đây, đôi con ngươi trong mắt Điền Thảo thoáng phiếm hồng lên:
 
- Hiện giờ mua thêm một chiếc máy giặt, mẹ sẽ không cần mất thời gian giặt quần áo cho tôi nữa. Tôi cũng không cần bởi vì mình muốn giặt quần áo mà chọc mẹ tức giận.
 
Nghe vậy, Trần Phàm lại trầm mặc xuống.
 
Đối với những lời nói này của Điền Thảo, trong lòng hắn khá xúc động, hắn muốn nói gì đó, nhưng...Đến khi mở miệng ra thì lại phát hiện, cái gì cũng vô pháp thốt ra thành lời.
 
Trong một tiếng này, Trần Phàm đi theo Điền Thảo đến cửa hàng tổng hợp mua sắm bồn tắm, máy điều hòa cùng máy giặt quần áo. Những thứ này đều là do nhân viên của cửa hàng đưa đến tận nhà.
 
Mua xong ba thử này, Điền Thảo vui vẻ cùng Trần Phàm đi đến một quán lẩu cay gần đó. Lúc này trong quán đã kín hết người, phần lớn đều là nam nữ thanh niên trẻ tuổi, trong đó nhiều nhất vẫn là sinh viên. Khách nhân ăn mặc trang phục công sở giống như Điền Thảo và Trần Phàm khí độ lãng nhiên cơ hồ đều là không có.
 
Đối với những ánh mắt này, Trần Phàm cùng Điền Thảo cơ hồ là không mấy quan tâm. Sau khi hai người ngồi xuống bàn gọi món, hai người ăn rất thỏa mãn, thời gian bước ra khỏi quán hàng, thì cả người đã đầy mồ hôi, tâm tình cũng vô cùng thư sướng.
 
Đến khoảng năm rưỡi chiều, thì Điền Thảo mới dạo phố mua sắm xong, trên tay hai người đã đầy túi xách, nhất là Trần Phàm.
 
- Chúng ta quay về nhà bằng cách nào đây?
 
 Nhìn thấy trong tay hai người đầy túi, Điền Thảo trợn tròn mắt dò hỏi.
 
Trần Phàm mỉm cười:
 
- Đi xe đạp về thôi.
 
- Tôi thấy một người không thể xách hết mấy cái túi này được.
 
 Trong tay Điền Thảo xách sáu túi lớn đã là cực hạn rồi.
 
- Không sao, để tôi xách.
 
 Trần Phàm khẳng định nói.
 
- Hai tay không giữ lái thôi, xách thêm vài túi cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm.
 
 Trần Phàm nói xong, hai tay mang thêm mấy chiếc túi xách, ngồi lên yên xe đạp điện. Nhìn Điền Thảo đang trợn mắt há mồm nhắc:
 
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên xe đi!
 
Điền Thảo bán tín bán nghi ngồi lên yên sau của chiếc xe đạp điện...Theo sau, hai người ở dưới biểu tình níu lưỡi của đám đông. Trần Phàm hai tay cầm theo túi xách, không có giữ ghi đông, mà dựa vào sự cân bằng của cơ thể điều khiển hướng đi, rời khỏi dãy phố thương mại...
 
Khoảng bốn mươi phút sau. Trần Phàm cùng Điền Thảo đã chạy tới căn nhà mà hai mẹ con nàng đang thuê trọ.
 
Đây là một căn nhà điển hình trong khu dân cư lao động nghèo, xung quanh không có nhà cao tầng, có chăng cũng chỉ là nhà hai tầng khá nhỏ, ngoài ngõ hơi bẩn, ngẫu nhiên trông thấy những túi rác người dân vô ý thức mang ra ném loạn xà ngầu.
 
Khi dì Điền ra ngoài mở cửa, trông thấy Trần Phàm cùng Điền Thảo trong tay mang đầy túi xách thì sợ ngây người.
 
- Mẹ, hôm nay con thực tập xong rồi, vốn muốn mời Trần Phàm ăn cơm, nhưng hắn không muốn ăn cơm ở bên ngoài. Cho nên chúng con mua một ít đồ ăn về nhà.
 
 Đối với biểu tình kinh ngạc của dì Điền. Điền Thảo nhanh chóng mỉm cười giải thích:
 
- Mẹ, đành phải nhờ mẹ vất vả thôi!
 
- Nha đầu ngốc, có gì mà vất vả đây chứ!
 
 Dì Điền cười khổ một tiếng, nói:
 
- Trần thiếu, mau vào trong đi, trong nhà hơi bừa bộn, cậu đừng để ý nhé.
 
Sau khi vào nhà. Trần Phàm phát hiện trong nhà tổng cộng có ba gian phòng, một gian là phòng khách, một gian phòng bếp và một gian phòng ngủ.
 
Phòng bếp nằm ở cách vách, tuy sơ sài nhưng rất sạch sẽ. Trông không giống kiểu bừa bộn như trong lời dì Điền đã nói. Trong căn nhà này, trừ bỏ ở phòng ngủ có một lỗ thông gió ra, thì cũng không có phương pháp sưởi ấm nào khác. Tất cả những điểm này, khiến cho Trần Phàm vô pháp tưởng tượng, hai mẹ con các nàng, làm cách nào để vượt qua được mùa đông lạnh giá.
 
- Bởi vì trong nhà không có điều hòa, cho nên mỗi khi trời tối, tôi và mẹ đều ôm nhau nằm trong chăn ấm, như vậy hai người cũng không cảm thấy lạnh lắm.
 
Chờ sau khi dì Điền đi làm cơm. Điền Thảo dường như đã nhìn thấu tâm tư của Trần Phàm, khẽ mỉm cười giải thích. Nụ cười thoạt nhìn không hề gượng ép chút nào. Mà giống như đang nói, có thể nằm ôm dì Điền trong chăn là một chuyện tình phi thường hạnh phúc.
 
 
- Tiểu Thảo, ngày mai tôi sẽ giúp cô thuê căn hộ mới nhé, ở gần trường học cho thuận tiện hơn.
 
 Trần Phàm trầm ngâm nói:
 
- Về phần tiền nong thì đừng ngại. Chẳng qua, tôi kêu Dương Viễn trả tiền lương hàng tháng trước cho cô là được rồi.
 
Hiển nhiên. Trần Phàm biết, nếu trực tiếp đưa tiền cho Điền Thảo, nàng quả quyết sẽ không bao giờ dám nhận.
 
- Không cần.
 
 Điền Thảo hơi có chút cảm động, liếc mắt nhìn Trần Phàm nói:
 
- Tiền lương tháng trước tôi còn những hơn mười vạn đồng. Hơn nữa, sau khi khai giảng, tôi vẫn muốn tiếp tục thực tập, đến lúc đó vẫn có tiền lương.
 
Mười vạn đồng?
 
Khai giảng xong, vẫn thực tập nữa?
 
Vừa nghe Điền Thảo nói như thế, đầu tiên Trần Phàm thoáng ngẩn ra, sau đó mới hiểu được đây là an bài của Dương Viễn. Trầm ngâm một lúc mới nói:
 
- Khai giảng học kì lớp 11, sang năm lớp 12 rồi. Nếu vẫn thực tập, cô không sợ ảnh hưởng đến thành tích học tập ư?
 
- Tôi vốn tính toán học xong lớp 12 rồi sẽ thi đại học, nếu như không vượt qua, sẽ chờ thêm một năm nữa.
 
 Điền Thảo khẽ lắc đầu, bày ra diễn cảm tự tin mười phần nói:
 
- Đi thực tập sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định cho quá trình học tập của tôi. Nhưng tôi tin tưởng sang năm vẫn có thể đỗ trạng nguyên ở trường đại học Đông Hải. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
 
Cảm nhận được phần tự tin không gì sánh kịp của Điền Thảo, Trần Phàm không khuyên giải thêm nữa. Hắn hiểu rõ, phần tự tin kia không phải cuồng ngạo, mà là nàng đã dùng cố gắng của bản thân để đánh đổi lấy.
 
Bữa cơm tối rất phong phú, có sáu món xào và hai món canh, hương thơm nồng đậm bày đầy ra trên bàn. Để ăn mừng. Điền Thảo còn đặc biệt mua thêm một chai Champasne.
 
Trong lúc ăn cơm, trên mặt của Điền Thảo tràn đầy biểu tình tươi cười hạnh phúc. Trần Phàm cũng ăn rất vui vẻ.
 
Duy nhất làm cho Trần Phàm cảm thấy kì quái chính là, trong quá trình dùng cơm, dì Điền tuy rằng không ngừng cười nói, hơn nữa cũng liên tục gắp thức ăn cấp cho Trần Phàm. Nhưng Trần Phàm có thể nhận ra, nụ cười trên khuôn mặt của dì Điền rất gượng ép, đôi con ngươi trong mắt ẩn sâu một tia lo lắng không để lộ ra.
 
Tia lo lắng này, mơ hồ làm cho Trần Phàm cảm thấy, dì Điền dường như không muốn để cho hắn và Điền Thảo thường xuyên gặp nhau...
 
Điều này làm cho Trần Phàm trăm mối khó giải!
 
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này và những chuyện dì Điền đã trải qua có mối tương quan đặc biệt.
 
Một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp suốt mấy năm qua không có lập gia đình. Một mình nuôi dưỡng Điền Thảo khôn lớn.
 
Vậy những chuyện dì Điền đã trải qua, đến tột cùng là có bí mật gì?
 
Lần đầu tiên Trần Phàm cảm thấy hiếu kỳ đối với cuộc sống trước kia của dì Điền...!
 

/839

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status