Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 612: Đỉnh quyết đấu, Đồ Tể và Ảnh Tử (9)

/839


Là du thuyền lớn nhất và xa hoa nhất Châu Á, du thuyền Trân Châu Hào dài gần 300 m, rộng 40 m, cao thấp tổng cộng mười hai tầng, có phòng hội nghị đa công năng, nhà hàng, phòng chiếu phim, sòng bạc, cửa hàng, bể bơi vân vân...có thể chở được bốn ngàn hành khách cùng một ngàn năm trăm thuyền viên.
 
Toàn bộ du thuyền có mười tầng boong tàu, mỗi tầng đều có khoang thuyền khách phòng, có hai ngàn phòng khách, vận dụng hệ thống quản lý khách sạn tiên tiến nhất thế giới.
 
Dù du thuyền Trân Châu Hào cùng du thuyền lớn nhất trên thế giới - Oasis vẫn còn có nhất định chênh lệch, nhưng vẫn là một trong những du thuyền lớn nhất cùng xa hoa nhất trên thế giới.
 
Khách sạn năm sao lớn nhất trên hải dương.
 
Đây là lời đánh giá của rất nhiều người đối với du thuyền Trân Châu Hào.
 
Buổi hoạt động trao đổi thương mại chúc mừng mười lăm năm ngày Hong Kong được trao trả cho đại lục được tổ chức trên du thuyền Trân Châu Hào, như vậy đủ tỏ rõ đặc khu hành chính Hong Kong coi trọng buổi giao lưu này như thế nào.
 
Căn cứ hoạt động an bài, trong hai giờ do Ngụy Minh chủ trì mời dự họp một buổi hội nghị thảo luận nghiên cứu kinh tế, sau khi hội nghị kết thúc Ngụy Minh sẽ rời đi trước, sau đó du thuyền mới xuất phát.
 
Sau khi Trần Phàm lên thuyền, cũng không lập tức cùng Ngụy Minh đến phòng hội nghị nằm trên tầng chín của du thuyền mà đi tới tầng điều khiển nằm ở quán bar tầng dưới chót.
 
Bởi vì dựa theo ước định, Long Nữ sẽ ở nơi đó đợi Trần Phàm.
 
Khi Trần Phàm đi vào phòng điều khiển, Long Nữ đang nói chuyện với thuyền trưởng Trân Châu Hào, cùng lúc đó một gã đặc công tinh thông về hệ thống điện tử đang tiến hành kiểm tra lần cuối cùng cho du thuyền.
 
Nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện ngoài cửa, Long Nữ ngừng cuộc nói chuyện với thuyền trưởng, liền đi về hướng Trần Phàm.
 
- Long Nha, từ khi đặc khu hành chính Hong Kong quyết định đem buổi hoạt động giao lưu tổ chức trên Trân Châu Hào, bộ đội trú cảng liền phái ra binh lính bảo hộ du thuyền, trong lúc đó cũng không thấy phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Mặt khác bởi vì phòng ngừa vạn nhất, tôi đã dẫn người kiểm tra từng ngõ ngách trong du thuyền, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.
 
Long Nữ cùng Trần Phàm rời khỏi phòng điều khiển, đi vào phòng nghỉ của thuyền viên, đóng cửa phòng liền nói.
 
- Mặt khác, bởi vì lần hoạt động giao lưu thương mại này, là do người của đặc khu hành chính Hong Kong chịu trách nhiệm chính, hơn nữa nhân viên lên tàu chỉ có hơn sáu trăm người, vì thế quản lý du thuyền này chỉ an bài một ngàn thuyền viên. Chúng tôi cũng đã tiến hành điều tra thân phận của một ngàn thuyền viên này, cũng không có phát hiện dị thường. Ngoài ra chúng tôi cũng đã tiến hành kiểm tra nghiêm khắc sáu trăm ba mươi hai thành viên lên thuyền lần này, thông đạo cũng đã được đặt trang bị kiểm tra an ninh tiên tiến nhất...
 
Long Nữ thoáng tạm dừng, tiếp tục nói:
 
- Dựa theo hoạt động an bài, chờ sau khi Ngụy phó tổng lý rời khỏi thuyền, du thuyền chính thức xuất phát, rời khỏi cảng Victoria. Chờ sau khi du thuyền rời khỏi cảng Victoria, bộ đội trú cảng sẽ phái ra quân hạm cùng máy bay trực thăng võ trang bảo hộ, hệ số an toàn rất cao, dù Tiết Hồ không cam lòng muốn thừa cơ hội này làm gì, cũng không thể nào!
 
- Có các vị ở đây, vấn đề an toàn tự nhiên không cần lo lắng.
 
 Trần Phàm cười khổ, hắn biết rõ năng lực làm việc của Long Nữ, rất rõ ràng năng lực của những chiến hữu trước kia của mình.
 
Nghe được Trần Phàm nói như thế, Long Nữ cũng không tiếp tục báo cáo mà lẳng lặng nhìn Trần Phàm.
 
Ngày hôm nay bởi Long Nữ lo lắng bị bại lộ, cũng không còn mặc chiếc áo màu đỏ nàng yêu thích, mà là một bộ trang phục của nhân viên phục vụ du thuyền.
 
Nhưng so sánh với những người phục vụ chân chính trên du thuyền, khuôn mặt Long Nữ vẫn không hề có chút tươi cười, mà lại bình tĩnh như nước.
 
- Cô thông tri bốn vị huynh đệ khác một chút, tối nay chúng ta cùng nhau uống chút rượu, tâm sự một chút.
 
 Nhìn khuôn mặt có vẻ kiên nghị của Long Nữ, Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.
 
Long Nữ nhẹ gật đầu, cũng không hé răng.
 
- Nha đầu ngốc, nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ thật sự biến thành một cỗ máy móc, có rảnh rỗi, nên trải qua cuộc sống của người bình thường một chút đi.
 
 Trần Phàm cười vươn tay, giống như ngày xưa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cắt ngắn của Long Nữ:
 
- Ngụy phó tổng lý mời dự họp hội nghị, tôi phải đi tham gia, buổi tối nói chuyện.
 
Thân thể Long Nữ cứng đờ, sắc mặt chợt ngẩn ra, theo sau nhẹ nhàng gật đầu.
 
Cùng lúc đó trên khuôn mặt nàng hiện lên cảm xúc dao động.
 
Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.
 
Mấy phút sau, khi Trần Phàm dùng thang máy đi lên phòng hội nghị lầu chín thì mọi người trên cơ bản đều đã đi tới phòng hội nghị.
 
Trên đài chủ tịch, Ngụy Minh ngồi ở trung ương, bên cạnh hắn là người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong cùng người phụ trách ngành quan trọng tại đế đô, ngoài ra tính cả Trần Phi bên trong, người phụ trách của bốn đoàn đại biểu cùng với ông trùm thương giới người Hoa Lý Thiên Thành cũng ngồi trên đài chủ tịch, mà những người khác dựa theo an bài ngồi bên dưới đài.
 
Bởi vì nhân viên còn chưa tới đông đủ, hội nghị cũng chưa bắt đầu, người trong quan trường bởi vì sự có mặt của Ngụy Minh cũng không dám nói chuyện với nhau, quy củ ngồi yên trên ghế, những ông trùm thương giới lại đang châu đầu sôi nổi nghị luận.
 
- Đại ca ca!
 
Ngay khi Trần Phàm vừa đi vào phòng hội nghị, Bảo Nhi vẫn đang tìm kiếm thân ảnh Trần Phàm bên trong phòng giống như vừa phát hiện ra tân đại lục, hưng phấn ngoắc tay gọi Trần Phàm.
 
Bảo Nhỉ?
 
Nghe được thanh âm quen thuộc của Bảo Nhi, Trần Phàm vừa nhìn tới liền nhận ra Nạp Lan Vĩnh Kha đang ôm Bảo Nhi trong lòng, không khỏi ngây ra.
 
Hắn căn bản không có nghĩ đến Bảo Nhi cùng Nạp Lan Hương Hương cũng tham gia lần hoạt động giao lưu thương mại hôm nay!
 
Ngay trong lúc Trần Phàm còn đang nghi hoặc, hành động của Bảo Nhi cũng hấp dẫn lực chú ý của không ít người.
 
Sau đó trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Trần Phàm mỉm cười đi về hướng Bảo Nhi.
 
- Bên ngoài đồn đãi Trần Phàm cùng Nạp Lan gia tộc biến chiến tranh thành tơ lụa, xem ra là sự thật a.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đi về hướng Bảo Nhi, trong hội trường có không ít người châu đầu nghị luận.
 
Trần Phàm cũng xem thường những lời nghị luận kia, đi tới trước người Bảo Nhi.
 
- Đại ca ca, ôm!
 
Bảo Nhi đã sớm để Nạp Lan Vĩnh Kha buông mình ra, thấy Trần Phàm đi tới, vui vẻ chạy tới.
 
- Bảo Nhi, chậm một chút.
 
 Trần Phàm dở khóc dở cười bước nhanh hơn, sau đó ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm Bảo Nhi vào lòng.
 
- Bảo Nhi, sao em cũng tới đây?
 
 Trần Phàm một tay ôm Bảo Nhi, tùy ý cho Bảo Nhi ôm chặt cổ hắn, cười hỏi.
 
Bảo Nhi cười nói:
 
- Ông ngoại nói đại ca ca cũng tham gia buổi hoạt động này, Bảo Nhi cùng dì út mới cùng đi. Bảo Nhi nhớ đại ca ca mà.
 
Nghe lời nói của Bảo Nhi, Trần Phàm dở khóc dở cười, đồng thời khóe mắt cũng chợt phát hiện Nạp Lan Hương Hương trong bộ lễ phục dạ hội màu đỏ đứng bên cạnh Nạp Lan Vĩnh Kha, dùng loại ánh mắt thật phức tạp nhìn mình, trong đầu theo bản năng nhớ lại một màn điên cuồng sau khi mình cùng nàng uống thuốc kích thích ở trong biệt thự tại Cửu Khê Mân Côi Viên.
 
Đối với những hành vi đêm hôm đó của Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm vẫn luôn luôn nghĩ không ra nguyên nhân, sau đó cũng không còn nghĩ đến.
 
Nhưng lúc này gặp được Nạp Lan Hương Hương, nhiều ít cảm thấy được có chút xấu hổ.
 
Xấu hổ thì xấu hổ, Trần Phàm vẫn ôm Bảo Nhi đi về hướng Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Nạp Lan Hương Hương.
 
- Nạp Lan tiên sinh, chào ngài.
 
 Trần Phàm đi tới trước người Nạp Lan Vĩnh Kha, đưa tay phải mở miệng chào hỏi, ngữ khí hơi có vẻ tự trách.
 
Nhận thấy được vẻ tự trách toát ra trong giọng nói của Trần Phàm, Nạp Lan Vĩnh Kha mỉm cười nói:
 
- Chuyện ở Hàng Châu lần trước. ít nhiều nhờ Trần tiên sinh ra tay.
 
- Nên vậy.
 
 Ngữ khí của Trần Phàm thật phức tạp.
 
- Không biết sau khi hội nghị kết thúc Trần tiên sinh có thời gian hay không?
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha cười cười, nói:
 
- Trước khi đến Hong Kong, cha tôi có dặn tôi, nếu gặp mặt Trần tiên sinh, cần trao đổi một phen.
 
- Không thành vấn đề.
 
 Trong lòng Trần Phàm vừa động, nhưng cũng không suy đoán ý nghĩa trong lời nói của Nạp Lan Vĩnh Kha, liền đáp ứng.
 
Thấy Trần Phàm đáp ứng, Nạp Lan Vĩnh Kha tựa hồ biết hội nghị sắp bắt đầu, không tiếp tục nói chuyện với Trần Phàm, mà cười nhìn Bảo Nhi nói:
 
- Bảo Nhi, xuống đây, hội nghị sắp bắt đầu rồi, Trần tiên sinh phải đi về chỗ ngồi của mình.
 
- Dạ biết.
 
Bảo Nhi trợn mắt nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha, quyệt miệng, nhưng cũng tuột xuống khỏi người Trần Phàm.
 
Tựa hồ cô bé cũng biết buổi hội nghị hôm nay rất trọng yếu, mình không thể dây dưa trên người Trần Phàm.
 
Buông Bảo Nhi, Trần Phàm nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha cười cười, sau đó liếc mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương:
 
- Nạp Lan tiểu thư, chào cô.
 
- Chào anh.
 
 Nạp Lan Hương Hương tựa hồ thật không ngờ Trần Phàm lại chủ động chào hỏi, hơi có vẻ kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười, nhưng trong nụ cười hòa lẫn vẻ phức tạp.
 
Trần Phàm lại cười cười cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi về hướng chỗ ngồi được sắp xếp trên ghế đầu tiên dưới đài chủ tịch.
 
Nạp Lan Hương Hương chăm chú nhìn theo bóng lưng đi xa của Trần Phàm, bên tai quanh quẩn lời nói của nữ bác sĩ ngày hôm đó, sắc mặt phức tạp đến cực điểm.
 
Tựa hồ nàng không biết có nên đem tin tức này nói cho Trần Phàm biết hay không!
 
Người ngồi ở hàng ghế thứ nhất đại đa số đều là đại lão của xí nghiệp quốc doanh, người phụ trách của xí nghiệp dân doanh cũng không có mấy người.
 
Không biết do Ngụy Minh chỉ thị, hay bởi vì nguyên nhân khác, người chịu trách nhiệm an bài lại cấp cho tập đoàn Cao Tường bốn chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, ngoại trừ Trần Phàm, Dương Viễn, Tiêu Phong, Điền Thảo cũng đều có chỗ bên cạnh.
 
Đối với chuyện này mọi người cũng không có ai cảm thấy có gì bất mãn.
 
Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, Trần Phàm là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, năng lực ẩn hàm kinh khủng đến cỡ nào!
 
Nói chung cũng giống như những hội nghị thể chế, lãnh đạo nói chuyện theo thứ tự từ trên xuống dưới, người bên dưới thì lắng nghe hoặc ghi chép lại.
 
Nhưng hội nghị hôm nay là hội nghị nghiên cứu và thảo luận, nếu chỉ có vài vị quan chức chính giới nói chuyện, hiển nhiên có chút không thích hợp.
 
Vì thế sau khi mấy người Ngụy Minh kết thúc cuộc nói chuyện, từng đại biểu đầu sỏ thương giới đều lần lượt đưa ra ý kiến kiến thiết, sau đó tiến hành thảo luận.
 
Trong buổi thảo luận nhiệt liệt, hội nghị tới ba giờ sau mới chấm dứt, hoàn toàn thành công viên mãn, Ngụy Minh mang theo mấy vị quan chức quốc vụ viện cầm theo kết quả cùng ý kiến thảo luận trong hội nghị rời khỏi Trân Châu Hào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Chờ sau khi Ngụy Minh rời khỏi, Trân Châu Hào chính thức xuất phát, chuẩn bị đi qua cảng Victoria tiến vào hải vực, bắt đầu hành trình kéo dài một ngày rưỡi trên biển.
 
Căn cứ theo hoạt động an bài, quan chức cùng những ông trùm thương giới các khu có thể trong một ngày rưỡi này thông qua trao đổi tiến hành hiệp đàm một vài vấn đề hợp tác lẫn nhau.
 
Đây cũng là điểm tựa của lần hoạt động giao lưu thương mại này!
 
Bởi vì nhận lời mời của Nạp Lan Vĩnh Kha, Trần Phàm khéo léo từ chối lời mời của một vị đại lão xí nghiệp quốc doanh cùng ông trùm xí nghiệp dân doanh, để Dương Viễn mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo giới thiệu cho các vị đại lão nhận thức, đồng thời ôm Bảo Nhi đi theo Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Nạp Lan Hương Hương dùng thang máy đi lên quầy rượu nằm trên tầng mười hai của du thuyền.
 
- Kế hoạch có biến, bộ đội trú cảng chuẩn bị xuất động quân hạm cùng trực thắng võ trang, vì cam đoan sau khi thành công thuận lợi chạy trốn, lập tức hành động!
 
Ngay khi mấy người Trần Phàm đi tới quầy rượu, Phong Diệp nhận được một tin nhắn.
 
Tin nhắn đến từ Ảnh Tử Nhiếp Phong!
 

/839

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status