Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 615: Đỉnh quyết đấu, Đồ Tể và Ảnh Tử (12)

/839


Dưới ánh trời chiều, dư quang chiếu xuống boong của chiếc du thuyền mười hai tầng...
 
Trên boong, lúc trước đám quan chức cùng kình ngạc thương giới còn túm năm túm ba, cười cười nói chuyện phiếm với nhau. Thế nhưng lúc này đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy quỳ rạp xuống dưới sàn thuyền.
 
Trên sàn thuyền, hai gã quan chức, ba gã kình ngạc thương giới, cùng hai nhân viên đặc công ngã xuống trong vũng máu. Trong đó có năm người nằm im không nhúc nhích, rõ là đã hoàn toàn chết rồi. Chỉ còn hai người thì toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, thân mình cũng run rẩy cực khẽ, nhịp thở không thông suốt.
 
Trên boong, tràn ngập mùi huyết tinh cay mũi làm cho người ta phải ói mửa. Không đến một phút đồng hồ thời gian, boong tàu mười hai tầng đã biến thành địa ngục nhân gian!
 
Trần Phi nằm trong lòng Trần Phàm, thần sắc tái nhợt, dùng một loại ánh mắt khẩn cầu nhìn Trần Phàm nói:
 
- Trần...Trần Phàm...cứu...cứu ta...
 
- Ực...
 
 Khi đang nói chuyện, thân mình của Trần Phi khẽ run rẩy vài cái, liên tục phun ra hai búng máu tươi, nháy mắt đem quần áo của Trần Phàm nhuộm đỏ.
 
Trần Phàm toàn thân tràn ngập sát khí điên cuồng, thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Trần Phi đang nằm trong lòng, trong nhãn tình không hề có bất cứ một tia cảm tình nhân loại nào, có chăng chỉ là băng sương!
 
- Cứu...cứu...ta...
 
 Trần Phi thở ra thì nhiều, mà hít vào thì nặng nề. Vừa dứt lời đầu lệch sang một bên, chết luôn ngay tại chỗ.
 
Dưới ánh trời chiều, đôi con ngươi của hắn trợn trừng, trong con ngươi lộ ra nỗi sợ hãi nồng đậm!
 
Nhìn Trần Phi chết ở trong lòng, Trần Phàm khẽ nheo mắt lại, xoay người nhìn Long Nữ đang chạy về phía mình, nói:
 
- Mục tiêu của hắn là tôi, hãy mau thông báo cho mọi người phía dưới, đừng ngăn cản hắn!
 
Long Nữ đang chạy như điên, vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, thì cước bộ nhất thời dừng lại, mau chóng truyền đạt mệnh lệnh ra.
 
Hiển nhiên. Long Nữ cũng nhận ra điểm này. Đồng thời, nàng biết sở dĩ Trần Phàm nói như vậy là không muốn những thành viên Long Nha cùng đặc công ở phía dưới, sẽ đi tìm chết!
 
- Kiểm tra thương thế của họ, rồi lập tức tiến hành cứu chữa!
 
 Thấy Long Nữ truyền lệnh xong, Trần Phàm buông thi thể của Trần Phi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn mấy gã đặc công ở phía xa đang không biết phải làm gì, phân phó nói.
 
Vừa nghe được Trần Phàm phân phó, mấy gã đặc công này mới theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng lao tới đám đông. Mà nhóm khách nhân lúc trước bị một màn giao thủ không thể tưởng tượng hù dọa, cũng dần dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng hốt chậm rãi đứng lên.
 
Không quản tới nhóm quan chức cùng kình ngư thương giới bị nỗi sợ hãi cắn nuốt lý trí. Trần Phàm nhanh chóng bước đến gần Long Nữ.
 
Bảo Nhi đang nằm trong lòng Long Nữ, khuôn mặt đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ máu tươi, đôi con ngươi đen nhánh trống rỗng, ánh mắt khổ não, giống như là hoảng sợ đến mức choáng váng tinh thần bình thường.
 
Còn Long Nữ thì đang cầm máy vô tuyến, truyền đạt ra mệnh lệnh:
 
- Đem thuyền cập bến ngay lập tức, không cần giao chiến cùng hung thủ, chỉ tiếp cận bám đuôi hắn thôi!
 
- Hung thủ mang theo con tin xâm nhập về phía Tây tầng thứ mười hai.
 
 Trong gian điều hành dưới tầng một, một thành viên Long Nha thông qua camera hiển thị, nhìn thấy được bóng dáng của Ảnh Tử, liền vội vàng hồi báo cho Long Nữ biết.
 
Nghe được thành viên Long Nha báo cáo, sắc mặt Long Nữ trở nên cực kỳ khó coi, ngẫm nghĩ trả lời:
 
- Theo dõi hành động của hung thủ, nếu có biến hãy lập tức thông báo cho tôi!
 
- Hung thủ xâm nhập trong sòng bạc, mà trong sòng bạc có rất nhiều con tin, phải làm sao bây giờ?
 
 Buông máy vô tuyến ra, Long Nữ sắc mặt phức tạp nhìn Trần Phàm nói. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
 
Trần Phàm đang ngắm nhìn Bảo Nhi nằm trong lòng Long Nữ, dùng thanh âm khàn khàn nói:
 
- Mục đích của hung thủ là nhằm vào tôi, hãy tìm biện pháp bắt liên lạc cùng với hung thủ.
 
Khi đang nói chuyện, Trần Phàm vươn bàn tay không bị thương ra, đón lấy Bảo Nhi đang nằm trong lòng Long Nữ.
 
- Long Nha, thương thế của anh...
 
 Long Nữ trông thấy cánh tay trái của Trần Phàm nhuộm đỏ máu tươi, thì không khỏi nhíu mày nói.
 
- Không cần lo lắng, trước tiên ổn định thế cục, sau đó mau chóng tìm cách nối liên lạc cùng với hung thủ!
 
 Trần Phàm mặt không đổi sắc trả lời, sau đó cúi đầu ngắm nhìn Bảo Nhi nằm ở trong lòng.
 
Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, Long Nữ cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà xoay người quay lại nhìn đám khách nhân đang bị nỗi sợ hãi bao phủ toàn thân, nói:
 
- Thực xin lỗi, bởi vì chúng tôi không làm tròn bổn phận, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi! Tình huống bây giờ đang rất nguy cấp, tôi hy vọng chư vị hãy tỉnh táo lại, nghe theo những thành viên đặc công an bài, đừng tùy ý đi lại...
 
Ngay khi Long Nữ đang xoay người nói chuyện trấn an đám quan khách, thì Trần Phàm nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khuôn mặt của Bảo Nhi, dùng thanh âm khàn khàn khẽ gọi:
 
- Bảo Nhi!
 
Bên tai vang lên thanh âm của Trần Phàm, trong đầu Bảo Nhi theo bản năng dần dần hiện ra cảnh tượng hơn ba năm trước, nàng và mẹ bị những thành viên của tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục bắt cóc.
 
Trong đầu hiện ra hình ảnh vĩnh viễn khắc sâu ở trong nội tâm, trên khuôn mặt non nớt rốt cuộc đã xuất hiện một tia cảm xúc dao động, thân mình cũng khẽ run rẩy, bất quá lại không nói gì.
 
- Bảo Nhi yên tâm, đại ca hứa với em sẽ cứu dì út ra.
 
 Cảm nhận được tia biến hóa của Bảo Nhi. Trần Phàm trong lòng không khỏi đau xót. ôn nhu nói.
 
Bảo Nhi nằm trong lòng Trần Phàm không có hé răng, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
 
- Trần tiên sinh...
 
 Cùng lúc đó, Nạp Lan Vĩnh Kha bước tới bên người Trần Phàm, diễn cảm so với những người khác còn trấn tĩnh hơn một ít, bất quá trong con ngươi lại toát ra vẻ lo lắng sâu đậm.
 
- Nạp Lan tiên sinh, mục đích của đối phương là nhằm vào tôi.
 
 Trần Phàm liếc ánh mắt phức tạp nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha:
 
- Cho nên, trước khi tôi chưa gặp hắn, hắn sẽ không làm gì Hương Hương tiểu thư đâu.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha vẻ mặt ngưng trọng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
 
- Xin hãy yên tâm, tôi sẽ không để cho lịch sử tái diễn đâu!
 
 Cảm nhận được tâm tình lo lắng của Nạp Lan Vĩnh Kha, Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại kiên định phá lệ.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha phun ra một ngụm trọc khí, nói:
 
- Cảm ơn!
 
- Bảo Nhi, chờ đại ca một lát, một lát sau là em có thể gặp lại dì út của mình rồi.
 
 Trần Phàm thu hồi ánh mắt, nhìn Bảo Nhi mỉm cười nói:
 
- Tin tưởng đại ca, chỉ một lát thôi...
 
Bảo Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
 
Trần Phàm thấy vậy, liền đem Bảo Nhi chuyển vào trong lòng của Nạp Lan Vĩnh Kha.
 
Cùng lúc đó, một gã đặc công bước đến trước người Trần Phàm:
 
- Long Nha, vết thương của anh cần phải xử lý nhanh chóng, nếu không cánh tay có thể sẽ gây di chứng tàn phế!
 
- Không cần!
 
 Trần Phàm lắc đầu, nhìn thoáng qua chiếc trực thăng phi cơ đang bay nhanh về phía bên này, nhíu mày bước tới hướng Long Nữ.
 
Trên boong, đám quan chức và kình ngư thương giới đã trải qua nỗi khiếp sợ, dần dần khôi phục lại bình thường, bọn họ dựa theo nhóm đặc công chỉ huy, tập trung ở một bên mạn boong tàu, yên lặng nhìn nhóm đặc công thu thập thi thể trên boong.
 
Trên mặt biển, chiếc du thuyền số hiệu Trân Châu đang lái vào bờ, trên không trung có hai chiếc phi cơ trực thăng đang bay tới gần.
 
Trong sòng bạc Hoàng Gia năm trên tầng mười hai ở phía tây.
 
Hơn mười nhân viên sòng bạc đang tập trung cùng một chỗ, ngồi chồm hổm dưới sàn nhà, nhìn đồng bạn lúc trước bị bắn nát sọ, cả đám sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, không ngừng khóc rống lên.
 
Nạp Lan Hương Hương thân mặc váy lễ phục, sắc mặt cũng trắng bệch, thân mình khống chế không được khẽ run rẩy lên. Bất quá không có khóc ròng như đám nhân viên của sòng bạc, mà biểu tình chỉ nhăn nhó thôi.
 
Ảnh Tử đứng ở trước quầy sòng bạc, tay phải đùa bỡn khẩu súng, tay trái cầm máy điện thoại, thản nhiên nói:
 
- Đừng cố gắng phái một đám phế vật tới đây hòng cứu con tin, sẽ chỉ làm cho đám phế vật kia chui đầu vào chỗ chết mà thôi! Nói cho Trần Phàm biết, tao ở sòng bạc chờ hắn. Kêu hắn tới đây nhanh lên, nếu hắn không đến, tao sẽ giết người, mỗi phút đồng hồ giết chết một người!
 
- Phanh!
 
 Khi vừa nói xong, thì Ảnh Tử liền trực tiếp cúp điện thoại.
 
Cúp máy xong, Ảnh Tử liếc mắt nhìn một người nhân viên phục vụ sòng bạc đang khóc ròng, lạnh lùng nói:
 
- Nếu không muốn chết thì ngậm miệng vào!
 
Lúc này đây, những nhân viên sòng bạc kia, dường như cũng biết, nếu không ngậm miệng thì sẽ phải chết. Cho nên toàn bộ đều ngừng khóc lóc nỉ non.
 
Thấy một màn này, Ảnh Tử âm thầm quan sát động tĩnh ngoài hành lang sòng bạc, đồng thời yên lặng bước đến phía Nạp Lan Hương Hương.
 
- Nếu tôi nhớ không lầm, ngày trước bởi vì hắn nên chị cô mới chết. Mà sau này cô tìm mọi cách báo thù, nhưng sau đó lại thôi, phải chăng cô đã yêu hắn rồi sao?
 
 Bước đến trước mặt Nạp Lan Hương Hương, Ảnh Tử ngồi xuống, thản nhiên nói chuyện như hai người bằng hữu thân giao bình thường.
 
Bên tai vang lên lời nói của Ảnh Tử, Nạp Lan Hương Hương khẽ ngẩng đầu, nhìn Ảnh Tử hỏi:
 
- Ngươi...ngươi là ai?
 
- Người muốn lấy mạng của hắn.
 
 Ảnh Tử thản nhiên nói một câu, sau đó như nhớ ra cái gì đó, nhiều hứng thú hỏi:
 
- Ba năm trước, hắn mạo hiểm tính mạng cứu chị gái cô, hôm nay cô thử nói xem, hắn có tới đây để cứu cô hay không?
 
Có đến không?
 
Nạp Lan Hương Hương tự hỏi chính mình!
 
Trên boong tàu, Long Nữ nhanh chóng đem nguyên văn lời của Ảnh Tử thuật lại cho Trần Phàm nghe.
 
Long Nữ vẻ mặt lo lắng, nàng tin tưởng nếu Ảnh Tử quyết đấu tay không cùng Trần Phàm, thì người chết sẽ chính là Ảnh Tử...Nhung hiện giờ trong tay Ảnh Tử chẳng những có súng, mà còn nắm giữ con tin, điều này làm cho Long Nữ phi thường lo lắng.
 
- Cô hãy ổn định cục diện cho tốt.
 
 Trần Phàm thản nhiên nhắc nhở Long Nữ một câu.
 
Long Nữ khóe miệng khẽ nhúc nhích, còn muốn nói thêm điều gì đó, thì đã thấy Trần Phàm xoay người rời đi.
 
Dưới trời chiều, ở trong ánh nhìn chăm chú của những người khác, Trần Phàm toàn thân đầy máu, một mình đi về phía cánh cửa khoang thuyền.
 
Giờ khắc này, cũng giống như khoảng thời gian ba năm về trước.
 
Ngày hôm ấy, sau khi giết chết mười một gã thành viên của Huyết Sắc Luyện Ngục xong, vì muốn tìm cách cứu thoát mẹ của Bảo Nhi, mà Trần Phàm một thân một mình tiến vào căn phòng kia.
 
Ngày hôm ấy, Trần Phàm đã giết chết thành viên cuối cùng trong tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục, nhưng đồng dạng cũng đã ngộ sát mẹ của Bảo Nhi.
 
Hôm nay, hắn vì muốn cứu mạng Nạp Lan Hương Hương, lại đơn thân độc mã đi đối mặt với Ảnh Tử, đã tiêm gien ưu hóa số 1 vào người.
 
Chuyện này, tựa hồ như một điều luân hồi...!
 

/839

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status