Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 693: Quay về Trần gia? (1)

/839


- Reng...reng...
 
Nửa tiếng sau, khi Long Nữ lái ô tô chạy đến trước cổng bệnh viện, thì trong xe vang lên tiếng chuông di động rất nhỏ.
 
Thấy chuông reo, Trần Phàm khẽ nhíu mày, vừa lấy máy di động ra, thì rõ ràng trông thấy một cái dãy số xa lạ!
 
Do dự một lúc, sau đó Trần Phàm mới ấn nút chuyền liên lạc:
 
- Alo!
 
- Tiểu Phàm, tôi là Chu thư ký đây.
 
Liên lạc vừa chuyển, trong ống nghe liền truyền ra một cái thanh âm tràn ngập từ tính. Ngữ khí tuy rằng bình dị gần gũi, nhưng cái chân khí thượng vị giả là vô pháp che giấu nổi.
 
Chu thư ký?
 
Nghe được ba chữ này, thì nội tâm của Trần Phàm không khỏi chấn động.
 
Nguyên bản hắn chỉ quen biết với một vị thư ký mang họ Chu mà thôi. Đó chính là thư ký kiêm phụ tá bên người của thủ trưởng số 1.
 
- Ngài khỏe chứ, Chu thư ký!
 
Vừa hiểu ra chuyện này, đồng thời Trần Phàm cũng đoán được mục đích mà Chu thư ký gọi điện tới. Nhưng không có chủ động vạch trần, mà bày ra biểu tình tôn kính.
 
Đầu máy bên kia, Chu thư ký cười khổ nói:
 
- Thủ trưởng muốn tôi chuyển cáo với cậu, cậu đã làm ầm ĩ lên rồi, không cần dây dưa thêm xuống nữa đâu. Nếu không, không người nào dám cam đoan, thế cục có đại loạn hay không nữa!
 
- Tôi hiểu rồi.
 
Nghe Chu thư ký nói, Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà trầm giọng đáp:
 
- Nhờ Chu thư ký chuyển cáo lại, kể từ bây giờ cho đến tháng 10, tôi sẽ không làm ra hành động nào nữa.
 
- Ưm.
 
Câu trả lời của Trần Phàm, làm cho Chu thư ký thở phào nhẹ nhõm...Dường như, hắn thực lo lắng Trần Phàm sẽ tiếp tục làm ầm ĩ lên.
 
- Mặt khác. Tiểu Phàm, thủ trưởng muốn tôi nhắc nhở cậu!
 
Chu thư ký nói những lời khó hiểu:
 
- Hội thảo tháng 10 sấp đến gần rồi. Ngài ấy mong là cậu sẽ không làm cho ngài ấy phải thất vọng!
 
- Thỉnh Chu thư ký chuyển cáo lại, trước khi hội thảo tháng 10 tiến hành, tôi cam đoan sẽ làm đúng như những lời đã hứa!
 
Trần Phàm son sắt nói. Nhưng cũng không nói thẳng ra, là mình đã hứa cái gì.
 
Bởi vì...chuyện này...
 
Chu thư ký biết.
 
Ngụy lão gia tử biết...
 
Vị thủ trưởng số 1 cũng biết... Nguồn truyện: TruyệnYY.com
 
Mà cái lão nhân đang nằm trong quan tài ở Bát Bảo Sơn, đồng dạng cũng biết.
 
Tháng 10...Yến gia sẽ sụp đổ!
 
Sáng sớm, ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống phi trường quốc tế Đại Liên, trên đường băng sân bay đang đỗ chiếc chuyên cơ thương vụ của Trần Phàm, nhân viên công tác cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Trần Phàm dẫn người đến đăng ký.
 
- Tiểu Phàm, vốn dự định cho con ở lại Đại Liên thêm vài ngày, nhưng con đã có chuyện trọng yếu cần phải xử lý, chú cũng không giữ lại.
 
Cách đường băng không xa, Nạp Lan Vĩnh Kha hơi tiếc nuối nói với Trần Phàm.
 
Nhận thấy được ý cầm giữ trong giọng nói của Nạp Lan Vĩnh Kha, trong lòng Trần Phàm hiểu rất rõ ràng vô luận là Nạp Lan Vĩnh Kha hay Nạp Lan Hương Hương đều muốn mình ở lại Đại Liên.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha là vì muốn nhân cơ hội Trần Phàm còn lưu lại, rèn sắt khi còn nóng, giúp cho Nạp Lan gia tộc nương theo cơ hội lần này gióng trống khua chiêng phát triển lớn mạnh.
 
Về phần Nạp Lan Hương Hương.
 
Trong lòng mỗi một người phụ nữ trong lúc đang mang thai đều hi vọng người đàn ông của mình có thể bồi tiếp an ủi bên cạnh mình, nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ.
 
Nàng rất muốn Trần Phàm có thể lưu lại, cùng nàng vượt qua mười tháng mang thai nặng nhọc này, nhưng nàng cũng biết rõ, thân phận của Trần Phàm đã chú định tất cả chuyện này không có khả năng phát sinh, bởi vì Trần Phàm có quá nhiều chuyện phải xử lý!
 
Hiểu được điểm này, nàng chỉ đành đem lòng mong mỏi trong nội tâm ẩn giấu đi.
 
Che giấu thật sự rất sâu...rất sâu...
 
- Chú Vĩnh Kha, tình thế trước mắt con không nói chú cũng rõ ràng.
 
Trần Phàm hít sâu một hơi, nói:
 
- Con cần phải đi xử lý một sự tình, hi vọng chú có thể hiểu được.
 
Nói xong Trần Phàm lại đưa mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương, vẻ áy náy xin lỗi trong ánh mắt không có chút nào che giấu.
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha chợt động, hắn biết rõ, việc Trần Phàm cần làm có quan hệ tới việc vặn ngã Yến gia.
 
Dù lý trí nói cho hắn biết, muốn vặn ngã Yến gia, thật khó khăn, nhưng những hành động trước kia của Trần Phàm làm cho hắn vô hình trung có vài phần tín niệm mù quáng, trong lòng tín niệm, hắn cũng rất tò mò, rốt cục Trần Phàm muốn làm như thế nào mới có thể hoàn toàn vặn ngã Yến gia đang rực rỡ như mặt trời ban trưa?
 
Tuy rằng trong lòng rất nghi hoặc, nhưng Nạp Lan Vĩnh Kha tự nhiên không phải là hạng người bình thường, hắn cũng không hỏi ra miệng, mà đem nghi vấn lưu lại trong lòng, cũng giống như đại đa số người đang chú ý trận đỉnh quyết đấu này, chờ đợi Trần Phàm xốc lên con bài chưa lật, vạch trần bí ẩn.
 
So sánh với Nạp Lan Vĩnh Kha, tâm tư Nạp Lan Hương Hương không phức tạp như vậy, nàng vừa hi vọng Trần Phàm có thể lưu lại cùng nàng, nhưng cũng hiểu được Trần Phàm, vì thế nghe Trần Phàm nói chuyện nàng không đợi cha mình mở miệng đã mỉm cười nói:
 
- Trần Phàm, anh cứ đi làm việc của anh đi.
 
Vừa nói xong, nàng lại nhìn cha mình:
 
- Cha, anh Phàm phải đi xử lý công việc, cũng không phải vĩnh viễn không trở lại, sao cha nói thế.
 
- Tục ngữ nói, con gái lớn không thể lưu trong nhà, đã gả ra ngoài, cùi chỏ cũng quải ra bên ngoài, lời này tuyệt không giả a.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha dở khóc dở cười cảm thán, kết quả làm Nạp Lan Hương Hương như một cô bé giận dỗi, dùng sức nhéo ngang hông của hắn làm hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
 
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng cười, theo sau mang theo vài phần xin lỗi áy náy lẫn quan tâm nhìn Nạp Lan Hương Hương, ngữ khí ôn nhu nói:
 
- Hương Hương, trong hai ba tháng tới có thể anh sẽ bận rộn nhiều việc, không thể rút thời gian đến Đại Liên thăm em, chờ sau khi anh giải quyết xong hết thảy chuyện này, sẽ đi thăm em.
 
- Ân.
 
Nạp Lan Hương Hương gật gật đầu, tận sâu trong nội tâm tràn đầy nỗi lưu luyến cùng ủy khuất, nhưng không hề có nửa câu oán hận, từ khi nàng hoàn toàn hiểu thông suốt vấn đề, bởi vì hận sinh yêu, từ một giây phút nàng bắt đầu yêu Trần Phàm, nàng đã tự nói với mình: vô luận sau này Trần Phàm làm như thế nào, nàng cũng vô oán vô hối!
 
Mấy phút sau, trong ánh mắt đỏ bừng của Nạp Lan Hương Hương đang nhìn chăm chú, Trần Phàm bước lên máy bay, chiếc máy bay dần dần rời khỏi đường băng, giống như một con chim sắt bay lên trời, lao vào tầng mây, dần dần biến mất trong tầm mắt của nàng.
 
Nhìn thấy máy bay biến mất, nàng cắn nhẹ môi, quật cường không cho nước mắt chảy xuống.
 
Thấy một màn này, Nạp Lan Vĩnh Kha hít sâu một hơi, vươn tay kéo nàng vào trong lòng, vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói:
 
- Hương Hương, con có thể trở thành nữ nhân của hắn, đối với Nạp Lan gia tộc mà nói là một chuyện tốt, nhưng đối với chính con mà nói, chưa chắc là như thế.
 
Nạp Lan Hương Hương không hé răng, chỉ vô lực nhắm nghiền hai mắt.
 
- Thân phận của hắn đã chú định đời này của hắn không có khả năng chỉ có một người đàn bà, mà đời này con cũng nhất định không thể trở thành vợ của hắn.
 
Ngữ khí của Nạp Lan Vĩnh Kha thật phức tạp, trong đó bởi vì có Trần Phàm nên Nạp Lan gia tộc hưng vượng mà thấy may mắn, cũng có nỗi lo lắng vì tương lai có thể không hạnh phúc của con gái mà ưu tư:
 
- Mặc dù con sinh con cho hắn, nhưng đời này của con cũng đã chú định sẽ không danh không phận.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha nói xong, Nạp Lan Hương Hương cảm thấy mũi đau xót, hai hàng nước mắt không thể khống chế trào ra, nhẹ nhàng chảy xuống trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.
 
- Hối hận sao?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, trong con ngươi lộ ra vẻ lo lắng quan tâm của một người cha.
 
Cảm thụ được lòng quan tâm của cha như ngày mình còn bé, nhẹ nhàng lau nước mắt cho mình. Nạp Lan Hương Hương mở mắt.
 
Nàng cũng không lau nước mắt, cũng không tiếp tục rơi lệ, ngược lại khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, hiện lên dáng tươi cười hạnh phúc, trong ánh mắt mang theo vẻ quật cường trước nay chưa từng có:
 
- Cha, cha biết mà, từ nhỏ tới lớn con luôn rất quật cường.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha nghe vậy, không khỏi nhớ tới câu nói khi nàng mang theo Bảo Nhi rời khỏi gia tộc: Đường con lựa chọn, dù quỳ cũng phải đi tới cuối!
 
Nhìn thấy cha không lên tiếng, nàng lại nở nụ cười:
 
- Cha, cha hiểu con, cho nên cha đừng hỏi con có hối hận hay không. Mà cha hẳn nên hỏi con, có cảm thấy hạnh phúc hay không!
 

/839

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status