- Ha ha, thú vị thật nỗi đau thể xác à!
Cao Lôi Hoa cười khỉnh:
- Ta phải cám ơn ngươi đã khiến ta biết thì ra các ngươi là thủ hạ của tên ngốc Peter Larsen. Nhưng mà, hiện giờ sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành rồi!
Dứt lời, tay phải Cao Lôi Hoa đặt trên đỉnh đầu hắn sáng lên một tia lôi quang màu tím.
- Ngươi muốn làm gì? A…
Tên ngốc đầu lĩnh chỉ cảm thấy trên đầu truyền tới một cơn đau thấu xương.
Lôi quang trên tay Cao Lôi Hoa lập lòe một lát rồi hung mãnh xông thẳng vào đầu tên kia.
- A…
Tên đầu lĩnh phát ra một tiếng kêu thảm, từng dòng máu tươi từ ngũ quan của gã chảy ra. Đại não là một trong những nơi yếu ớt nhất của con người, mặc dù có xương đầu cứng rắn bảo vệ nhưng điều này vẫn không thay đổi được sự yếu ớt và dễ dàng bị thương của nó.
Cao Lôi Hoa buông lỏng tay ra.
- Bịch!
Tên đầu lĩnh liền như một con chó chết ngã lăn xuống. (nguyên tác là rắn chết nhưng thấy đổi thành chó chết hay hơn :-D - QQ)
Lần này mười bốn người trước mặt Cao Lôi Hoa đều bị dọa cho ngây người, bọn chúng không ngờ rằng Cao Lôi Hoa đột nhiên lại ra tay giết người! Vốn tưởng rằng dựa vào oai thế của cứu viện thì Cao Lôi Hoa hẳn sẽ không dám làm gì. Dù sao lấy góc độ dân thường mà suy thì vừa nghe tới quân đội muốn bắt ngươi không bị dọa nhũn cả chân đã "đinh" lắm rồi.
Chỉ là Cao Lôi Hoa dám nghênh ngang giết chết đầu lĩnh trước mặt chúng, hắn giết tên đầu lĩnh giống như bóp chết một con kiến không một chút do dự nào. Vào lúc này, mười bốn thám tử nghiệp dư cuối cùng cũng biết cái gì được định nghĩa bằng hai từ sợ hãi!
- Tiếp theo, sẽ là mười bốn tên đần độn các ngươi.
Cao Lôi Hoa quay đầu lại nhìn mười bốn thám tử nghiệp dư.
- A ..giết người rồi! Giết người rồi!
Một người trong mười bốn tên thám tử nghiệp dư không chịu nổi kích thích, điên cuồng rống lên bỏ chạy theo hướng bên cạnh.
Vừa nhìn thấy có người dẫn đầu bỏ chạy, mười ba tên khác cũng vận hết sức từ thuở bú mẹ đến giờ ra mà chạy chả mấy chốc không còn một bóng dáng tên nào ở lại.
Nhìn mấy tên kia chạy trốn khắp nơi, Cao Lôi Hoa khinh miệt cười nhưng cũng không đuổi theo. Mấy tên này chẳng qua chỉ là tiểu lâu la, hắn căn bản không hứng đi "dạy" từng đứa. Muốn chơi thì chơi thằng đầu bự, đầu nhỏ Cao Lôi Hoa không rảnh hơi.
- Đáng tiếc, Peter Larsen, bây giờ là ban ngày, không phải là lúc cùng ngươi chơi đùa. Muốn chơi thì buổi tối chơi một trận cho ngon lành!
Cao Lôi Hoa lẩm bẩm.Theo đó, hắn rảo bước chuẩn bị đi về hướng nhà Tĩnh Tâm.
Nhưng chính vào lúc Cao Lôi Hoa chuẩn bị lướt đi, một chuỗi âm thanh ngựa phi cấp tốc từ xa vang tới.
- Không tệ, tốc độ tới rất nhanh đó.
Cao Lôi Hoa cười mỉm khen một tiếng, không thể không khen ngợi tốc độ và hiệu suất của đám người này. Nếu lúc ở Địa Cầu hiệu suất làm việc của đám người kia cũng cao như vậy thì quá tốt rồi! Nhưng giờ không phải là lúc để ý mấy chuyện này, đã quyết định tối nay tiếp tục trò chơi thì giờ tội gì phải cùng mấy tên kỵ binh này dây dưa cho phí hơi, dù sao mấy người Tĩnh Tâm còn ở phía trước Cao Lôi Hoa cần phải đuổi theo cho kịp. Thân hình Cao Lôi Hoa vừa động, dưới chân hơi dùng lực nhẹ nhàng bắn lên một bức tường cao, sau đó ẩn dấu thân mình.
Cao Lôi Hoa vừa ẩn núp xong, một đội kỵ sĩ toàn thân võ trang hung mãnh xông tới nơi vừa rồi có hoa cúc phóng lên.
- A? Người đâu? Mọi người đi đâu hết rồi?
Sau khi tới nơi, kỵ binh bốn phía dò xét.
Chỉ là tìm kiếm khắp nơi nhưng căn bản tìm không ra một bóng người. À không, còn có một người, nhưng là một người đã chết. Chính là tên đầu lĩnh bị Cao Lôi Hoa một chưởng giết chết.
- Đáng ghét, thế mà hắn lại chạy được!
Đội trưởng đám kỵ binh kia hung hăng mắng vài câu, sau đó nhìn tên đầu lĩnh trên mặt đất:
- Ngươi, đi xem xem tên kia sao rồi.
Đội trưởng kỵ sĩ đội chỉ một kỵ binh nói.
Kỵ sĩ kia đáp một tiếng, sau đó tay cầm trường thương, tới bên cạnh khều nhẹ thân thể tên đầu lĩnh kia.
- Đội trưởng, người này là đầu lĩnh tốp người phái đi theo dõi, nhưng hắn đã chết.
- Mẹ nó!
Đội trưởng kỵ binh căm tức chửi đổng, xoay người nói với tên kỵ binh giáp nhẹ bên cạnh:
- Ngươi đem tình hình ở đây báo cho Peter Larsen thân vương điện hạ, cho ngài biết các thám tử sau khi phóng pháo hiệu thì không thấy đâu nữa, mục tiêu cũng đã mất dấu. Hơn nữa đầu lĩnh các thám tử đã bị giết tại hiện trường. Những người khác nghỉ ngơi tại chỗ một lát, chờ ý của thân vương!
- Vâng.
Tên kỵ binh giáp nhẹ đáp một tiếng, quay ngựa chạy về hướng thân vương phủ. Còn những kỵ binh khác đều chỉnh trang xuống ngựa nghỉ ngơi.
…………. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nhìn đám người đang nghỉ ngơi, Cao Lôi Hoa khẽ nhếch miệng dự tính rời đi. Chỉ là, tiếng chém gió của bọn chúng lại làm Cao Lôi Hoa dừng thân lại.
- Vương Đội, ngài biết lần này thân vương muốn chúng ta bắt người nào không?
Sau khi ngồi xuống, mấy tên kỵ binh nhàm chán tán dóc.
Vương Đội cũng chính là đội trưởng đội kỵ binh này tháo cái mũ giáp xuống bất mãn nói:
- Ta cũng không biết là ai, chỉ nghe nói lần này phải bắt một người tên Cao Lôi Hoa. Tên này đã chém tàn phế hai đứa con của thân vương.
- Chém con của thân vương??? Thật sự là tìm chết mà.
Mấy tên kỵ binh ha ha cười lớn.
- Vương Đội, ta nghe nói trong số những kẻ chúng ta đuổi theo lần này có một mỹ nữ phải không?
Một tên kỵ binh cười bỉ ổi nói:
- Sau khi bắt được Cao Lôi Hoa, có thể cùng với nữ nhân kia sảng khoái một lát nhỉ.
- Ngươi… thằng nhóc này.
Kỵ binh tên Vương Đội cười lớn:
- Nữ nhân này chính là người vang danh đế quốc Quang Minh - pháp sư Tĩnh Tâm tiểu thư đó, ngươi ngon thì cứ lên mà ăn! Ha ha
- Có gì mà không dám chứ!
Tên kỵ binh kia cười dâm đãng nói:
- Tĩnh Tâm tiểu thư thì sao, lần này nếu chúng ta bắt được tên Cao Lôi Hoa kia, lại thuận tay tóm luôn cô nàng, tới lúc đó ta nhất định phải cùng cô gái nhỏ Tiểu Tâm này sảng khoái một phen.
Lời của hắn vừa nói xong, cả đội các kỵ binh cùng cười vang:
- Được rồi, Tiểu Lục tử, nếu ngươi dám "chơi phát đầu" thì ca ca ta sẽ là người thứ hai!
- Ta thứ ba!
- Ta thứ tư luôn!
Một đám kỵ binh tại đây đắc ý quên trời quên đất to nhỏ bàn luận.
Cao Lôi Hoa núp trên đầu tường nhìn mấy tên gia hỏa này, trong mắt lướt qua một tia sát ý.
Vốn không muốn giết các ngươi, tiếc là các ngươi tự mình đứng trước nòng súng, Cao Lôi Hoa nghiến răng, sau đó nhẫn không gian trên tay khẽ lật, con dao quân dụng sắc bén thoáng chốc đã xuất hiện trong tay hắn. Tiếp theo, thân hình Cao Lôi Hoa cũng lần nữa biến mất….
Đang xả láng tự sướng loạn xị, "Tiểu Lục nhi" căn bản không biết tử kì của mình đã tới!
Họa ra từ cửa miệng! Đây là đạo lý từ xưa đến nay không thay đổi.
Chính lúc "Tiểu Lục nhi" đang thảo luận vui vẻ, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không ổn vì vậy theo thói quen hắn xoay người nhìn lại phía sau.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một màn cuối cùng trong kiếp nhân sinh, một tia ánh sáng màu đen chói mắt, ánh sáng đen nhanh chóng lướt qua, sau đó hắn liền cảm thấy mình bay lên không, giữa không trung hắn chứng kiến một thấy một thân thể không đầu, vết thương vẫn tiếp tục phun máu. Và cuối cùng. "Bịch", hắn thấy mình ngã ra mặt đất…..
-Ai?
Bọn kỵ sĩ cấp tốc đứng thẳng dậy, rút vũ khí của mình. Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, thế mà lại có tên ngông cuồng giết chết đồng bạn bọn chúng.
Cao Lôi Hoa cười khỉnh:
- Ta phải cám ơn ngươi đã khiến ta biết thì ra các ngươi là thủ hạ của tên ngốc Peter Larsen. Nhưng mà, hiện giờ sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành rồi!
Dứt lời, tay phải Cao Lôi Hoa đặt trên đỉnh đầu hắn sáng lên một tia lôi quang màu tím.
- Ngươi muốn làm gì? A…
Tên ngốc đầu lĩnh chỉ cảm thấy trên đầu truyền tới một cơn đau thấu xương.
Lôi quang trên tay Cao Lôi Hoa lập lòe một lát rồi hung mãnh xông thẳng vào đầu tên kia.
- A…
Tên đầu lĩnh phát ra một tiếng kêu thảm, từng dòng máu tươi từ ngũ quan của gã chảy ra. Đại não là một trong những nơi yếu ớt nhất của con người, mặc dù có xương đầu cứng rắn bảo vệ nhưng điều này vẫn không thay đổi được sự yếu ớt và dễ dàng bị thương của nó.
Cao Lôi Hoa buông lỏng tay ra.
- Bịch!
Tên đầu lĩnh liền như một con chó chết ngã lăn xuống. (nguyên tác là rắn chết nhưng thấy đổi thành chó chết hay hơn :-D - QQ)
Lần này mười bốn người trước mặt Cao Lôi Hoa đều bị dọa cho ngây người, bọn chúng không ngờ rằng Cao Lôi Hoa đột nhiên lại ra tay giết người! Vốn tưởng rằng dựa vào oai thế của cứu viện thì Cao Lôi Hoa hẳn sẽ không dám làm gì. Dù sao lấy góc độ dân thường mà suy thì vừa nghe tới quân đội muốn bắt ngươi không bị dọa nhũn cả chân đã "đinh" lắm rồi.
Chỉ là Cao Lôi Hoa dám nghênh ngang giết chết đầu lĩnh trước mặt chúng, hắn giết tên đầu lĩnh giống như bóp chết một con kiến không một chút do dự nào. Vào lúc này, mười bốn thám tử nghiệp dư cuối cùng cũng biết cái gì được định nghĩa bằng hai từ sợ hãi!
- Tiếp theo, sẽ là mười bốn tên đần độn các ngươi.
Cao Lôi Hoa quay đầu lại nhìn mười bốn thám tử nghiệp dư.
- A ..giết người rồi! Giết người rồi!
Một người trong mười bốn tên thám tử nghiệp dư không chịu nổi kích thích, điên cuồng rống lên bỏ chạy theo hướng bên cạnh.
Vừa nhìn thấy có người dẫn đầu bỏ chạy, mười ba tên khác cũng vận hết sức từ thuở bú mẹ đến giờ ra mà chạy chả mấy chốc không còn một bóng dáng tên nào ở lại.
Nhìn mấy tên kia chạy trốn khắp nơi, Cao Lôi Hoa khinh miệt cười nhưng cũng không đuổi theo. Mấy tên này chẳng qua chỉ là tiểu lâu la, hắn căn bản không hứng đi "dạy" từng đứa. Muốn chơi thì chơi thằng đầu bự, đầu nhỏ Cao Lôi Hoa không rảnh hơi.
- Đáng tiếc, Peter Larsen, bây giờ là ban ngày, không phải là lúc cùng ngươi chơi đùa. Muốn chơi thì buổi tối chơi một trận cho ngon lành!
Cao Lôi Hoa lẩm bẩm.Theo đó, hắn rảo bước chuẩn bị đi về hướng nhà Tĩnh Tâm.
Nhưng chính vào lúc Cao Lôi Hoa chuẩn bị lướt đi, một chuỗi âm thanh ngựa phi cấp tốc từ xa vang tới.
- Không tệ, tốc độ tới rất nhanh đó.
Cao Lôi Hoa cười mỉm khen một tiếng, không thể không khen ngợi tốc độ và hiệu suất của đám người này. Nếu lúc ở Địa Cầu hiệu suất làm việc của đám người kia cũng cao như vậy thì quá tốt rồi! Nhưng giờ không phải là lúc để ý mấy chuyện này, đã quyết định tối nay tiếp tục trò chơi thì giờ tội gì phải cùng mấy tên kỵ binh này dây dưa cho phí hơi, dù sao mấy người Tĩnh Tâm còn ở phía trước Cao Lôi Hoa cần phải đuổi theo cho kịp. Thân hình Cao Lôi Hoa vừa động, dưới chân hơi dùng lực nhẹ nhàng bắn lên một bức tường cao, sau đó ẩn dấu thân mình.
Cao Lôi Hoa vừa ẩn núp xong, một đội kỵ sĩ toàn thân võ trang hung mãnh xông tới nơi vừa rồi có hoa cúc phóng lên.
- A? Người đâu? Mọi người đi đâu hết rồi?
Sau khi tới nơi, kỵ binh bốn phía dò xét.
Chỉ là tìm kiếm khắp nơi nhưng căn bản tìm không ra một bóng người. À không, còn có một người, nhưng là một người đã chết. Chính là tên đầu lĩnh bị Cao Lôi Hoa một chưởng giết chết.
- Đáng ghét, thế mà hắn lại chạy được!
Đội trưởng đám kỵ binh kia hung hăng mắng vài câu, sau đó nhìn tên đầu lĩnh trên mặt đất:
- Ngươi, đi xem xem tên kia sao rồi.
Đội trưởng kỵ sĩ đội chỉ một kỵ binh nói.
Kỵ sĩ kia đáp một tiếng, sau đó tay cầm trường thương, tới bên cạnh khều nhẹ thân thể tên đầu lĩnh kia.
- Đội trưởng, người này là đầu lĩnh tốp người phái đi theo dõi, nhưng hắn đã chết.
- Mẹ nó!
Đội trưởng kỵ binh căm tức chửi đổng, xoay người nói với tên kỵ binh giáp nhẹ bên cạnh:
- Ngươi đem tình hình ở đây báo cho Peter Larsen thân vương điện hạ, cho ngài biết các thám tử sau khi phóng pháo hiệu thì không thấy đâu nữa, mục tiêu cũng đã mất dấu. Hơn nữa đầu lĩnh các thám tử đã bị giết tại hiện trường. Những người khác nghỉ ngơi tại chỗ một lát, chờ ý của thân vương!
- Vâng.
Tên kỵ binh giáp nhẹ đáp một tiếng, quay ngựa chạy về hướng thân vương phủ. Còn những kỵ binh khác đều chỉnh trang xuống ngựa nghỉ ngơi.
…………. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nhìn đám người đang nghỉ ngơi, Cao Lôi Hoa khẽ nhếch miệng dự tính rời đi. Chỉ là, tiếng chém gió của bọn chúng lại làm Cao Lôi Hoa dừng thân lại.
- Vương Đội, ngài biết lần này thân vương muốn chúng ta bắt người nào không?
Sau khi ngồi xuống, mấy tên kỵ binh nhàm chán tán dóc.
Vương Đội cũng chính là đội trưởng đội kỵ binh này tháo cái mũ giáp xuống bất mãn nói:
- Ta cũng không biết là ai, chỉ nghe nói lần này phải bắt một người tên Cao Lôi Hoa. Tên này đã chém tàn phế hai đứa con của thân vương.
- Chém con của thân vương??? Thật sự là tìm chết mà.
Mấy tên kỵ binh ha ha cười lớn.
- Vương Đội, ta nghe nói trong số những kẻ chúng ta đuổi theo lần này có một mỹ nữ phải không?
Một tên kỵ binh cười bỉ ổi nói:
- Sau khi bắt được Cao Lôi Hoa, có thể cùng với nữ nhân kia sảng khoái một lát nhỉ.
- Ngươi… thằng nhóc này.
Kỵ binh tên Vương Đội cười lớn:
- Nữ nhân này chính là người vang danh đế quốc Quang Minh - pháp sư Tĩnh Tâm tiểu thư đó, ngươi ngon thì cứ lên mà ăn! Ha ha
- Có gì mà không dám chứ!
Tên kỵ binh kia cười dâm đãng nói:
- Tĩnh Tâm tiểu thư thì sao, lần này nếu chúng ta bắt được tên Cao Lôi Hoa kia, lại thuận tay tóm luôn cô nàng, tới lúc đó ta nhất định phải cùng cô gái nhỏ Tiểu Tâm này sảng khoái một phen.
Lời của hắn vừa nói xong, cả đội các kỵ binh cùng cười vang:
- Được rồi, Tiểu Lục tử, nếu ngươi dám "chơi phát đầu" thì ca ca ta sẽ là người thứ hai!
- Ta thứ ba!
- Ta thứ tư luôn!
Một đám kỵ binh tại đây đắc ý quên trời quên đất to nhỏ bàn luận.
Cao Lôi Hoa núp trên đầu tường nhìn mấy tên gia hỏa này, trong mắt lướt qua một tia sát ý.
Vốn không muốn giết các ngươi, tiếc là các ngươi tự mình đứng trước nòng súng, Cao Lôi Hoa nghiến răng, sau đó nhẫn không gian trên tay khẽ lật, con dao quân dụng sắc bén thoáng chốc đã xuất hiện trong tay hắn. Tiếp theo, thân hình Cao Lôi Hoa cũng lần nữa biến mất….
Đang xả láng tự sướng loạn xị, "Tiểu Lục nhi" căn bản không biết tử kì của mình đã tới!
Họa ra từ cửa miệng! Đây là đạo lý từ xưa đến nay không thay đổi.
Chính lúc "Tiểu Lục nhi" đang thảo luận vui vẻ, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không ổn vì vậy theo thói quen hắn xoay người nhìn lại phía sau.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một màn cuối cùng trong kiếp nhân sinh, một tia ánh sáng màu đen chói mắt, ánh sáng đen nhanh chóng lướt qua, sau đó hắn liền cảm thấy mình bay lên không, giữa không trung hắn chứng kiến một thấy một thân thể không đầu, vết thương vẫn tiếp tục phun máu. Và cuối cùng. "Bịch", hắn thấy mình ngã ra mặt đất…..
-Ai?
Bọn kỵ sĩ cấp tốc đứng thẳng dậy, rút vũ khí của mình. Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, thế mà lại có tên ngông cuồng giết chết đồng bạn bọn chúng.
/513
|