Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 9 - nhận lỗi

/201


"Bảo Nhi, nàng vừa nói cái gì?" Nhạc Mặc có chút mụ mị.

"Tướng công, ta mệt rồi, ta muốn ngủ." Bảo Nhi ra vẻ lười biếng, vừa ngáp, vừa ôm cánh tay Nhạc Mặc.

Không đúng, mới vừa rồi Bảo Nhi nói khác, Nhạc Mặc chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ không biết cái gì, Nhạc Mặc bắt đầu hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi hay không, day day huyệt thái dương, ôm Bảo Nhi nằm xuống.

Ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày nếu không phải là đi theo Nhạc Mặc hái trà, thì là đi tìm Hà Hoa chơi. Từ lần đó về sau Lưu thị yên tĩnh không ít, cũng không ở không đi gây sự nữa. Chỉ là tiệc vui chóng tàn.

Lưu thị lại mang thai, Nhạc bà tử mở cờ trong bụng. Cũng không để cho Lưu thị làm việc, chỉ ở nhà dưỡng thai. Cái này có thể là bởi vì Nhạc bà tử bù đắp tiếc nuối việc lúc trước mình chỉ sinh được có hai đứa con trai, hiện tại đại tức phụ có tiền đồ, lại mang thai.

Lưu thị cũng mở cờ trong bụng, được nước ở trước mặt Bảo Nhi."Ôi cha, ta nói thẩm nó, ngươi nói ngươi và tiểu thúc cũng đã thành gia hơn một năm, bụng thế nào lại chưa có động tĩnh gì hết vậy?" Ngay trước mặt một đám phụ nhân, một chút đường sống Lưu thị cũng không để lại cho Bảo Nhi.

Cổ đại đề ra thất xuất chi điều, nhưng không phải chỉ có một điều không con này nhé. Bảo Nhi vốn chỉ đi ngang qua bờ sông, không ngờ cứ như vậy trúng đạn.

Nhìn đám thôn phụ miệng rộng cười toe toét kia, Bảo Nhi chỉ cảm thấy bọn họ rất là đáng thương, trừ những hứng thú bậc thấp này ra không còn gì khác.

"Ha ha, Bảo Nhi cũng không có thân thể như tẩu tử, ngày đêm đều có thể lăn qua lăn lại." Bảo Nhi cười hì hì. Mặt Lưu thị xoẹt một cái đỏ lên, thôn phụ bên cạnh đều che miệng. Đôi mày thanh tú của Bảo Nhi khẽ nhếch lên, ngặm một cọng cỏ đuôi chó ngâm nga rời đi.

Mấy ngày qua không phải Bảo Nhi không làm việc đứng đắn, chính là khảo xét xung quanh một phen. Trong đầu không có kiến thức nông nghiệp gì, chỉ có chút kiến thức về quản lý, thị trường marketing hiện đại. Chỉ có điều, biện pháp kiếm tiền vẫn có, chỉ là với thân phận hiện tại của mình không tiện lắm, nếu không phải kẻ ngốc thì tốt rồi.

Nhạc Đại Ngưu trong thôn muốn thú tức phụ, nương Đại Ngưu đang kêu gọi người từng nhà tới hỗ trợ, đều là đồng tộc, có chuyện gì cũng sẽ tụ tập lại giúp đỡ. Ngày mai là ngày chính rồi, cho nên tối hôm nay bắt đầu bận rộn.

Phụ nhân các nhà đều mang theo nồi, dao, chén... trong nhà tụ tập ở nhà Đại Ngưu. Nhạc bà tử dẫn theo Lưu thị đang chuẩn bị đi qua, Bảo Nhi vốn không có ý định đi, nàng không thích những hứng thú cấp thấp này của các thôn phụ lắm.

"Bảo Nhi, sao không đi? Buổi tối không ai có thể nấu cơm cho ngươi." Nhạc bà tử nhìn đứa ngốc vẫn còn ngồi yên khó có được quan tâm một câu. Nếu không phải Nhạc Mặc dặn dò nhất định phải gọi nàng qua, bà ta mới không rãnh để ý. Trong lòng bà ta chỉ có một nàng dâu là Lưu thị, Lưu thị có thể khai chi tán diệp cho Nhạc gia!

Bảo Nhi đành phải miễn cưỡng theo ở phía sau, tướng công cũng thiệt là, không đến dẫn ta theo, đáng ghét."Thúy Hoa, phải cẩn thận bụng đó, chút nữa cũng không cần làm việc, trực tiếp tìm một chỗ ngồi trước đi", Nhạc bà tử lo lắng.

"Ô, con biết rồi nương." Lưu thị đắc ý liếc nhìn bụng của mình, thật là không chịu thua kém á, kiêu ngạo nhìn lướt qua Bảo Nhi ở phía sau. Dìu lấy Nhạc bà tử vui vẻ rời đi.

Nhà Đại Ngưu có ba huynh đệ, Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu, cha nương Đại Ngưu rất giỏi giang, trừ Trà viên nhà mình, hàng năm nhàn rỗi còn vào trong trấn làm chút việc vặt, trong nhà có sáu gian phòng, còn có một khu vườn rộng vây quanh.

Đợi đến khi bọn họ đến nơi, ở đó đã có rất nhiều người tới trước rồi, nương Đại Ngưu cười vui vẻ tiến lên đón tiếp, "Nhạc Đông thẩm nó tới rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."

"Ôi trời, còn nghỉ cái gì, bây giờ phải rửa rau gì đó đi chứ, làm xong rồi nghỉ." Hai bà tử đáp lại rồi đi vào phòng bếp dựng tạm. Lưu thị cũng vội vàng đi theo đám thôn phụ kia.

Bảo Nhi bỗng nhiên cảm thấy rất cô đơn, nhớ trước kia mình cũng có một đám tỷ muội, đến chỗ nào đều có người chơi cùng, hiện tại trái ngược, ở chỗ này người đáng ghét như Lưu thị cũng có người nói chuyện, bản thân mình thì bị người người chán ghét vứt bỏ.

"Nghĩ gì thế, Bảo Nhi?" Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên làm trong lòng Bảo Nhi lập tức ấm áp lên, Nhạc Mặc.

Nhạc Mặc khom người nhìn Bảo Nhi, Bảo Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn quay về phía khác, ghét hắn, ai bảo hắn không về đón nàng, còn để cho nàng đi theo Nhạc bà tử.

"Ha ha, Bảo Nhi còn tùy hứng bướng bỉnh à?" Nhạc Mặc cưng chìu xoa bóp gò má của Bảo Nhi, Bảo Nhi liếc hắn một cái.

"Bảo Nhi, công việc tướng công làm còn chưa xong, người ta mời tới làm việc cũng không thể lười biếng đúng không?", Bảo Nhi vẫn không để ý đến hắn, trong mắt Nhạc Mặc tràn đầy ôn nhu chết người, kéo bàn tay nhỏ bé dẫn nàng vào một phòng phía đông.

Trong phòng có mấy nam nhân đang ngồi, cười cười nói nói. Ở giữa đặt một cái bàn lớn, đầy bàn đều là giấy đỏ cắt xong. Thấy Nhạc Mặc dẫn Bảo Nhi đi vào, đám nam nhân kia không nhịn được trêu chọc.

"Cử nhân lão gia, ngươi thật đúng là thương nàng dâu á, một khắc cũng không cho rời khỏi người!" Một người vóc dáng cao gầy nói, nhất thời nam nhân cả phòng đều nở nụ cười. Nhạc Mặc ôn nhuận cười một tiếng, kéo Bảo Nhi ngồi vào bàn bên cạnh.

Bảo Nhi tùy ý quét mắt nhìn đám nam nhân kia một cái, vẻ mặt không có thay đổi gì. Nam nhân cả phòng trái lại im bặt, bởi vì cái nhìn kia nhìn như vô ý nhưng rất là nghiêm nghị, đứa ngốc này không giống với trước kia! Tốp năm tốp ba đều đi ra ngoài.

Nhạc Mặc cũng không để ý lắm, đều là bạn chơi cung với nhau khi còn bé, bắt tay mài lấy mực. Câu đối hỉ cần viết rất nhiều, mỗi nhà trong thôn đều phải dán lên.

Nhạc Mặc cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở đó, bàn tay trắng nõn chấp bút, cổ tay khẽ lay động. Bảo Nhi nhìn ngây người, khí chất này không phải người bình thường có thể so sánh, không hổ là thiên tài trời sinh á!

Nhạc Mặc ngẩng đầu nhìn bé con đang ngơ ngác kia, nhếch khóe môi. Đưa trang giấy viết xong đến trước mặt Bảo Nhi, lúc này Bảo Nhi mới phản ứng, vội vàng sờ sờ khóe miệng, may quá, may quá… không có chảy nước.

Chữ của Nhạc Mặc thật là đẹp, Bảo Nhi lại yên lặng thưởng thức một phen. Trong lúc lơ đãng liếc thấy tia tán thưởng xẹt qua trong đôi mắt kia, tim Nhạc Mặc đột nhiên run lên một cái, tay cầm bút cũng dừng lại. Hồi thần lại, thì mực đã nhiễu ra một mảng lớn, vội vàng đổi trang khác.

"Nào nào nào, nhanh nghỉ ngơi một lát, nhìn xem, chữ viết này thật là đẹp" nương Đại Ngưu bưng trà ngon tiến vào."Đại nương không nên khách khí, còn một chút nữa, rất nhanh sẽ có thể viết xong." Nhạc Mặc đứng dậy nhận lấy.

"Đến đây, Bảo Nhi, đây là chè sơn tra, uống rất ngon, là đại nương mua từ trên trấn về đấy, nhanh nếm thử." Nương Đại Ngưu cười bày ra trước mặt Bảo Nhi, Bảo Nhi đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào."Bảo Nhi thật là dáng dấp càng ngày càng đẹp ra." Nương Đại Ngưu tràn đầy yêu thích nhìn thêm một cái.

"Cám ơn đại nương" Bảo Nhi nhấp một miếng, "Ơ, bộ dạng Bảo Nhi uống trà thật giống với tiểu thư trên trấn, thật là đẹp!" Đại nương vừa nói như thế, Nhạc Mặc cũng nhìn về phía Bảo Nhi. Trà trong miệng Bảo Nhi còn chưa có xuống bụng, "Khụ khụ khụ" toàn bộ phun ra ngoài.

Nhạc Mặc vội vàng tiến lên, vỗ lưng Bảo Nhi, "Bảo Nhi ngoan chút, rất nhanh sẽ không sao." Nương Đại Ngưu cũng ở một bên khẩn trương, "Bảo Nhi không sao chứ?" "Không sao, đại nương, người đi làm việc trước đi" Nhạc Mặc tiếp tục vỗ cho Bảo Nhi.

Trời ơi, thật may là ta phản ứng mau, tuy nói bình thường tùy tùy tiện tiện, đối với trà tuyệt đối không thấy hứng thú, nhưng bởi vì từ nhỏ ông nội thích điều phối trà đạo, mình cũng bị huấn luyện từ uống trà biến thành phẩm trà. Nhất thời còn chưa có sửa đổi được.

Cơm tối thì tất cả mọi người tụ tập lại trong sân, bận việc nửa ngày, món ăn cần dùng đều chuẩn bị xấp xỉ. Tất cả mọi người kết bạn ngồi cùng nhau.

Bảo Nhi liền theo Nhạc Mặc đến một bàn, trên bàn tất cả đều là một đám lão gia, tất cả mọi người nhìn nàng chằm chằm. Bảo Nhi cây ngay không sợ chết đứng, ta ngồi cùng một bàn với tướng công ta thì thế nào? Như không có chuyện gì xảy ra ngồi vào bên cạnh Nhạc Mặc.

Tổng cộng có bốn bàn, đều là người trong tộc. Lưu thị đi theo Nhạc bà tử cùng ngồi với đám bà tử."Ta nói Nhạc bà tử, nhị tức phụ nhà bà làm sao có thể cùng ngồi một bàn với nam nhân chứ, sao không gọi đến đây, còn ra thể thống gì á" một bà tử quay về phía Nhạc bà tử nói.

Lúc này Nhạc bà tử mới nhớ tới con ngốc kia, vừa quay đầu đã nhìn thấy nàng đi theo Nhạc Mặc ngồi chung với đám hán tử, lửa lập tức bốc lên. Ta không dạy dỗ ngươi một chút, thì ngươi đã không biết quy củ, làm mất hết mặt mũi Lão Nhạc nhà chúng ta.

Nhạc bà tử xoẹt một cái lập tức đứng dậy, đến phía sau Bảo Nhi một câu cũng không nói trực tiếp túm người đi. Bảo Nhi ngồi không vững, lập tức bị kéo dài trên đất.

Choáng nha, "Có bệnh không!" Ngẩng đầu nhìn lên mới biết là Nhạc bà tử."Tốt, còn nguyền rủa ta! Hôm nay ta sẽ dạy dỗ con ngốc thối tha nhà ngươi thật tốt!"

Bảo Nhi không nghĩ là Nhạc bà tử, cũng không biết đáp lời thế nào. Nhạc Mặc trực tiếp ngăn cản đến trước mặt Bảo Nhi."Nương, Bảo Nhi nàng chỉ vô tâm, người không cần chấp nhặt với nàng."

Tất cả mọi người nhìn về phía bên này, nương Đại Ngưu cũng vội vàng chạy tới khuyên Nhạc bà tử."Nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, trưởng bối chúng ta dạy dỗ thêm một chút là được, thẩm nó bớt giận đi."

"Bảo Nhi, mau tới đây nhận lỗi với bà bà con" Nương Đại Ngưu cũng có lòng tốt, Bảo Nhi hết ý kiến, ai bảo bà ta không nói một tiếng nào liền kéo người, ai biết bà ta là ai chứ, bình thường ta tránh bà ta còn không kịp đấy chứ!

Bảo Nhi không có phản ứng gì, nhưng khi nhìn đến Nhạc Mặc mang theo ánh mắt hy vọng, nàng dao động. Tướng công, chàng cũng muốn ta nói xin lỗi phải không?

/201

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status