Nam Cung Uyển yên lặng ngồi trở về ghế gỗ, vẻ mặt bi thương.
Phong nhi, mẫu thân thật sự sai lầm rồi…..
Gió lạnh thổi cửa gỗ mở ra, gió bấc xen lẫn băng tuyết rít gào tuôn vào. Nam Cung Uyển lấy lại tinh thần, đáy mắt xẹt qua vẻ quả quyết.
Phong nhi, nếu hắn thật sự hạ độc thủ với con, vi nương cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế). Vi nương sai lầm một lần rồi, cũng sẽ không sai lầm lần thứ hai nữa!
Mộ Dung Trạch lảo đảo nghiêng ngã leo lên xe ngựa, không có dũng khí đợi ở trong Tự Miếu một khắc nào nữa.
Vẻ mặt đã tiều tụy, vành mắt thâm đen làm cho cả người thoạt nhìn càng thêm già nua. Đôi mắt vốn tinh lệ cũng mất thần sắc, như nước đọng, rất vẩn đục.
Hôm nay Phượng Y Các rất là náo nhiệt, Bảo Nhi chạy từ trên xuống dưới rất nhiều lần. Một hồi đi phòng bếp xem thức ăn hôm nay một chút, một hồi chạy về lầu, tâm sự với yêu nghiệt kia một chút.
Xem này, Bảo Nhi mới cho người mua thuốc trị thương từ Hồi Xuân Đường về, thì vội vàng cầm lấy chạy lên lầu.
Mỗ yêu nghiệt khí sắc đỏ thắm, không giống như bị thương một chút nào, thảnh thơi vùi ở trên giường, xem binh thư trong tay.
Bảo Nhi tự cởi áo ngoài cho hắn, lột ra tới áo ngoài đặt bình thuốc cầm trong tay lên trên lò sưởi hâm nóng, lúc này mới đổ nước thuốc ra nhẹ nhàng xoa lên vết thương ứ đọng cho hắn.
Nhạc Mặc ném quyển sách trên tay xuống, khẽ chống đầu, hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ kia. Quả thật là xem mãi không chán!
Sợ làm đau hắn, Bảo Nhi cố ý thả nhẹ lực đạo trên tay, chầm chậm xoa, chờ nước thuốc kia thấm vào.
Buổi sáng tìm đủ mọi cách hỏi lâu như vậy, cũng không hỏi ra được đáp án. Nếu hắn không muốn nói, mình cần gì phải dồn ép không tha. Dù sao chịu tội cũng chính là bản thân hắn, đáng đời!
"Nàng mắng ta hả?"
Mỗ yêu nghiệt khẽ nhếch cái cằm nhỏ lên, môi mỏng chứa vẻ tức giận.
"Mắng chàng thì thế nào? Chàng có thể cắn ta à!"
Mỗ nữ quả quyết đắc ý một phen, liếc xéo gương mặt yêu nghiệt kia.
"Ánh mắt gì vậy? Nàng cứ đối xử với nam nhân của nàng như vậy sao?"
Mỗ nam bắt đầu không đứng đắn vuốt ve gương mặt trơn nhẵn kia, giọng điệu tràn đầy đùa giỡn.
Mỗ nữ dừng cử động trong tay lại, híp mắt hạnh, khẽ nâng cằm nói: "Nam nhân như quần áo, cũ không mất đi, mới sẽ không đến. Làm sao giờ đây, ta chính là người có mới nới cũ!"
"Thật sao?" Nhạc Mặc hất cằm, môi mỏng khẽ mím lại, trầm giọng nói.
"Tất nhiên!" Về khí lực không chiếm được chỗ tốt, ta cũng không tin, trên miệng lưỡi còn không thể chiếm được!
Vừa nói xong, vội buông bình thuốc xuống, trong lòng thầm đếm ba tiếng, quyết đoán bắt đầu trốn. Cho đến khi xuống dưới lầu, lúc này mới cười đắc ý, khẽ ngâm nga, bước đi thong thả đến phòng bếp.
Nam nhân trên lầu, nhoài ra cửa sau, ánh mắt đuổi theo bóng dáng kia, miệng vẫn nở nụ cười, như Hải Đường nhiễm xuân, sáng rỡ say cả phòng.
Cơm trưa cực kỳ phong phú, tất cả mọi người ngồi vây quanh cái bàn xong, yêu nghiệt kia còn chưa hiện thân. Bảo Nhi đành phải tự mình đi một chuyến nữa!
"Yêu nghiệt, còn không mau mau hiện thân!" Bước lên lầu, quay về phía nam nhân bình tĩnh kia hô to một tiếng.
Nhạc Mặc bất đắc dĩ vuốt ve trán, đáy mắt tràn đầy cưng chiều, ôm vai người, đi xuống lầu.
Một bữa cơm ăn rất đè nén, Bảo Nhi liếc yêu nghiệt kia rất nhiều lần, yêu nghiệt kia vẫn yên lặng uống nước trà trong chén như cũ, cũng không động đũa gắp thức ăn.
Bảo Nhi sụp đổ, đành phải bồi cười một hồi lâu, gắp chút thức ăn vào trong hai cái đĩa, kéo người trở về trên lầu.
Vừa đến lầu, nam nhân kia đã khôi phục lại bình thường, cười nhạt gắp thức ăn trong đĩa, bình phẩm một phen.
"Chàng có ý gì, làm cho mọi người khó xử. Là tự cho là thân phận cao quý, không ngồi cùng bàn cùng ăn với bình dân sao?"
Bảo Nhi khẽ chau mày, lời nói có chút hùng hổ doạ người.
Nhạc Mặc ngừng đũa lại, vẻ mặt lạnh lùng, "Nàng cứ xem ta như vậy?"
"Vậy chàng để cho ta thấy thế nào? Kéo ta trở về, chàng đắc ý rồi, không phải sao? Tốt, ngài cao quý, thì ngài trôi qua một mình đi!" Chụp đôi đũa trong tay, lạnh lùng đi xuống lầu, chỉ để lại bóng lưng khẩn khái kia.
Nhạc Mặc nhướng chân mày lên, ném đôi đũa trong tay đi, có chút mệt mỏi nằm xuống giường.
Noãn phòng hậu viện, tất cả mọi người đều dừng đũa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn.
Bảo Nhi thu lại tâm tình, cong mày lên, sải bước đi vào.
"Thế nào không ăn? Nam nhân kia thân thể không thoải mái lắm, chúng ta không cần phải để ý đến hắn. Hôm nay là trừ tịch (giao thừa), chúng ta cùng uống một ly như thế nào?" Giọng nói nhẹ nhàng, lại khơi lên không khí trong phòng.
"Được, được!" Tiểu Khang Tử vội lên tiếng đáp.
Mọi người theo Bảo Nhi bưng ly rượu lên, uống một hơi.
Bảo Nhi bỗng cảm thấy đầu bắt đầu hỗn độn rồi, kêu gọi mọi người tận tình ăn, bước nhanh ra khỏi noãn phòng.
Đầu rất mơ hồ, đành phải vịn vách tường không ngừng đi về phía trước. Choáng nha, chẳng lẽ cả đời này của ta không thể thoát được những ràng buộc của rượu sao?
Có chút ngất ngư liếc liếc về phía gác xép kia, trong đáy lòng một trăm lần không tình nguyện.
Lý trí còn lại tràn đầy giễu cợt, mình trừ cái Phượng Y Các này, thì cũng không tìm được chỗ đặt chân, thật đáng buồn biết bao!
Gió lạnh thổi vào ót, lại tỉnh táo được đôi chút. Tập tễnh theo chân tường, đi đến sân sau.
Hôm nay là trừ tịch, hai tên kia cũng được đưa đi hậu viện, trong vườn trống rỗng, chỉ chừa thân cây tàn cúc kia đung đưa ở trong gió rét.
Đầu càng ngày càng nặng, muốn bước ra hàng rào tre kia, suýt nữa té ngã. Thử nhiều lần, cũng không thể nhấc chân lên nổi. Đang trong lúc sắp cùng với đất tiếp xúc thân mật, thì rơi vào một vòng ôm ấm áp. Không còn hơi sức nhắm mắt lại, an tâm ngủ.
Lầu các yên tĩnh, ngăn cách tiếng huyên náo bên ngoài kia.
Nhạc Mặc hơi khép đôi mắt lại, khóe môi mím chặt, đường cong lạnh lùng.
Hắn không có bác bỏ hứng thú của nàng, chỉ là thân thể không thoải mái, hoàn toàn ăn không vô…. trở về lầu các, thấy vẻ mặt nàng u ám. Hắn đành phải cố nén chống đối với thức ăn, gắp tới nếm, chính là vì sợ nàng không vui.
Tại sao nàng lại không hiểu chứ!
Mắt thấy sắp đến chạng vạng rồi, ánh sáng trong phòng cũng ảm đạm không ít. Bàn tay trắng nõn đang nắm chặt của người trên giường cũng buông lỏng ra, nàng vẫn luôn tùy hứng như thế!
Vừa định đứng dậy, Tiểu Khang Tử ở phía dưới khẽ giọng gọi, "Bà chủ, bà chủ Trương bên Hoa Thương Phố kia tới tặng sủi cảo mừng, còn có việc muốn thương nghị với bà chủ."
"Nàng không ở hậu viện sao?"
Nhạc Mặc nhướng chân mày lên, sải bước xuống lầu.
Tiểu Khang Tử thấy công tử xuống, vội cúi đầu, vội vàng đáp, "Bà chủ còn chưa cơm nước xong đã đi, nói là trở về gác xép…"
Tiểu Khang Tử nói đến phần sau cũng có chút ấp úng, xem ra bà chủ không có trở về gác xép, công tử cũng không rõ, lần này xong rồi!
Trong lòng Nhạc Mặc rơi lộp bộp, nàng có thể đi đâu. Đáng chết, hắn đã điều ám vệ đi Trung Thành, không ai trông coi ở bên cạnh nàng.
Tiểu Khang Tử chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh từ trước mặt xẹt qua, công tử không còn bóng dáng nữa. Vội kéo tay áo, lau lau trán.
Hoa Thương Phố, Mộc Diệp Trang, cửa hàng trà Lý Ký, cũng không có bóng dáng của nàng.
Gương mặt lãnh sát mang theo nghiêm nghị không dễ lộ ra, trong mắt nổi lên lo âu nồng đậm. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, từ ngõ hẻm bên cạnh lướt trở về Phượng Y Các. Khi thấy dấu chân nông nông sâu sâu ở hậu viên thì giữa lông mày hiện lên chút âm lệ. Tay áo rộng bọc gió vù vù, tóc bay tứ tung.
Mộ Dung Thanh, ngươi đã chạm đến ranh giới cuối cùng của ta!
Biệt viện Cảnh Vương Phủ, một sân viện tương đối độc lập, bên cạnh hành lang đủ các loại hoa tươi đang nở tươi đẹp, nếu không phải có lớp tuyết đọng thật mỏng bên trên, còn tưởng rằng mùa xuân đã tới rồi!
Tại một chỗ trống trong sân trên hàn trì có một lầu các nhỏ đang tản ra hơi nóng ấm áp.
Mộ Dung Thanh mặc gấm vóc màu mực thêu thanh đằng (cây mây) chi chít, tóc đã vén lên một tầng, còn sót lại tất cả phân tán trên đầu vai, khí tức tăng thêm mấy phần lười nhác.
Sắc mặt không trong trẻo lạnh lùng giống như thường ngày, thoáng ẩn hiện ôn nhu khó có được. Khóe môi hơi nhếch, ánh lên má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên cạnh kia, thật không gì sánh bằng.
Hắn cực kỳ cẩn thận ghé vào mép giường, tỉ mỉ quan sát người ngủ say trên đó. Thấy hàng mi thật dài kia khẽ run, chợt đè nén hơi thở xuống, nhịp tim không kìm được tăng nhanh.
Đợi một hồi, thấy người trên giường không có động tĩnh nữa, lúc này nhịp tim mới bình phục lại, bắp thịt căng thẳng trên mặt cũng bắt đầu buông lỏng.
Bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng đến, làm cho hắn khẽ chau mày lại. Không đành lòng liếc nhìn người trên giường, nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn cho nàng.
Lúc xoay người, trên mặt đã khôi phục lại lạnh lùng như thường ngày, giống như ôn nhu vừa rồi chỉ là hư ảo.
"Chuyện gì?"
Ra khỏi tiểu các, liền gặp được người đang chuẩn bị thông báo kia.
"Công tử, có người muốn xông vào, chúng nô tài, chúng nô tài…." chúng nô tài không chống cự nổi rồi. Vẻ mặc người thông báo trắng bệch, khẽ bụm trước ngực, một tay kia giống như không có gì chống đỡ, xuôi ở bên người.
Mắt phượng Mộ Dung Thanh xẹt qua vẻ ngoan lệ, vừa định mở miệng. Thì bóng dáng trắng thuần kia đã lướt đến trên cây cầu gỗ đối diện. Thị vệ theo sát phía sau đuổi tới từng người đều đã bị thương.
Thấy bóng dáng kia khẽ đạp từng bước một đi tới, Mộ Dung Thanh khẽ nâng cằm lên, trong mắt thoáng hiện mũi dao nhọn.
"Nàng ở đâu?" Giọng nói âm trầm mang theo khí phách nghiền ép mà đến, không thể bỏ qua.
Hai người chỉ kém khoảng cách hai thước, ánh mắt giao nhau, ngầm khuấy động.
Thị vệ từ ngoại viện chạy tới, muốn tiến lên, lại bị Mộ Dung Thanh giơ tay lên ngăn lại. Bọn họ yên lặng lui sang một bên, chỉ chờ Thế tử ra lệnh một tiếng.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Mắt phượng khiêu khích, nhếch miệng lên cười lạnh.
Nhạc Mặc nheo tròng mắt lại, đường cong gương mặt càng thêm rét lạnh. Giơ tay lên lật bàn tay, trực tiếp công kích về phía vai phải của Mộ Dung Thanh.
Mộ Dung Thanh lui bước tránh được, mắt phượng ngưng lại, ra tay đánh lại.
Nhạc Mặc có được chân truyền của phụ thân tốt kia, tất nhiên hắn không dám khinh thường. Nhớ trước đây, phụ thân tốt kia chính là cao thủ số một số hai Lan Khải, tuy đã thoái ẩn rồi, nhưng thành tựu võ học đó, nhất định người bình thường dùng hết một đời cũng không thể đạt tới.
Trong lòng hắn hiểu rõ, võ công trên người Nhạc Mặc là của ông ta. Nhưng hắn vẫn muốn toàn lực nghênh đón, hắn cũng sẽ không nhận thua. Cho dù là lúc bị phụ thân tốt đó xem như bệnh dịch tránh né, hắn vẫn như cũ chưa từng khuất phục.
Lạnh nhạt, cô độc, dạng tàn khốc gì hắn đều đã trải qua, còn có thể để ý thứ này sao? Chỉ là, khi tàn khốc khắc cốt kia kéo tới, hắn đúng là vẫn còn quan tâm, một mình nhận lấy tàn nhẫn này.
Nhạc Mặc thân mang trọng thương, động tác tất nhiên không thể huy sái tự nhiên. Ban đầu chiếm thế thượng phong, nhưng dần dần thể lực có chút không chống đỡ nổi nữa.
Mộ Dung Thanh cũng đã nhận ra biến hóa của Nhạc Mặc, xu thế tiến công càng mãnh liệt hơn. Hắn chỉ muốn chứng minh, hắn có thể!
Khổ hận cùng bi thương đè nén trong đáy lòng những năm gần đây, vào giờ khắc này giống như tìm được chỗ phát tiết. Mộ Dung Phong trút xuống đau khổ ở trên người của hắn, vậy để cho học trò cưng của ông ta trả lại từng thứ đi!
Một chưởng ác liệt, nhanh chóng lao về phía này, thân thể Nhạc Mặc trở nên nặng nề, không cách nào ngưng lực hồi kích. Bản năng cầm ngân châm lên muốn phóng đi, chỉ là đối diện hắn đều là huyệt vị trí mạng, ngân châm vừa ra, Mộ Dung Thanh rất có khả năng bị mất mạng.
Nhạc Mặc cau mày lại, thu hồi ngân châm, nhưng đối với chưởng kia thì tránh không kịp, bị đánh văng ra.
"Hiên Nhi!"
Mộ Dung Phong nhanh chóng lướt tới, xuất chưởng chặn Mộ Dung Thanh lại.
Nhạc Mặc cùng Mộ Dung Thanh gần như đồng thời rơi xuống dưới.
Mộ Dung Phong đỡ lấy Nhạc Mặc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Thanh rơi xuống. Chỉ là xuất thủ xong, ông ta liền hối hận. Đáng tiếc, thời gian không thể quay trở lại được, thế gian cũng không có thuốc hối hận mà mua.
Mộ Dung Thanh được thị vệ phía dưới đón lấy, khóe miệng tràn ra máu tươi, rất chói mắt.
Mộ Dung Diệp Hoa ở phía sau chạy tới sững sờ nhìn chằm chằm phương hướng Mộ Dung Phong. Nam tử mặc áo trắng, thì ra là hắn.
Thế nhưng, khi nghĩ đến một màn phụ thân ra tay đánh ca ca vừa rồi kia thì mơ ước quay cuồng trong nội tâm, cũng bị vỡ bờ phá tan thành từng mãnh rồi.
Mộ Dung Diệp Hoa bước nhanh xông về phía Mộ Dung Thanh, lúc nhìn thấy màu tươi nơi khóe miệng kia thì nước mắt bắt đầu dâng lên trên vành mắt. Quay đầu trừng mắt nhìn về phía Mộ Dung Phong, "Hoa Nhi không bao giờ thích phụ thân nữa, không bao giờ thích nữa!"
Đôi môi Mộ Dung Phong khẽ run, nét mặt khẽ động, nhưng một câu nói cũng không nói nên lời. Ép chặt áy náy xuống đáy mắt, ôm lấy Nhạc Mặc rời đi.
Vẻ mặt Mộ Dung Thanh rất bình tĩnh, đưa tay lau khóe miệng một cái, nhìn màu máu đỏ thắm kia, trong mắt tĩnh lặng như tro tàn.
Vốn cũng không nên tồn tại một chút ảo tưởng, không phải sao?
Đẩy thị vệ bên cạnh ra, xoay người lảo đảo trở về tiểu các. Lúc bước tới cửa ngõ kia thì cơ thể cũng nhịn không được nữa, quỳ thẳng xuống mặt đất.
Nhạc Mặc được Mộ Dung Phong mang về cửa hàng hoa vừa định đứng dậy, lại bị ấn trở về giường.
"Sư phụ."
Trong mắt quay cuồng các loại cảm xúc, nhưng mơ hồ không rõ gút mắc ở giữa Mộ Dung Phong và Mộ Dung Thanh.
Một chưởng cuối cùng của Mộ Dung Thanh kia, cho dù sư phụ không ra tay, hắn cũng có thể chịu được. Chỉ là, sư phụ vừa ra tay, giữa hắn và Mộ Dung Thanh sợ là không còn cách nào hòa hoãn.
Mộ Dung Phong tránh ánh mắt dò xét của Nhạc Mặc, đưa cho hắn một bình sứ, "Uống đi."
Nhạc Mặc đón lấy, ngửa đầu trút xuống. Nhưng mà trong lòng rất nặng trĩu, có chút hít thở không thông.
Tình cảm của sư phụ đối với hắn sâu đậm hơn đối với con cái, thậm chí hắn nghĩ tới, có phải mình chính là con của ông ấy hay không. Thế nhưng, thực tế không phải như thế, hắn không phải. Sư phụ mang tình cảm rất nồng đậm dồn vào trên người mẫu thân chuyển tới trên người của hắn.
Có một số việc, mặc dù đã trở thành quá khứ, nhưng có rất nhiều người khó có thể thả xuống được.
Nhạc Mặc buông bình sứ trong tay xuống, thu hồi suy nghĩ trong mắt xuống đáy lòng. Ra vẻ muốn xuống giường.
"Thương thế của con vô cùng nặng, đừng có lộn xộn!"
Mộ Dung Phong buông rèm mắt xuống, kéo chăn cho hắn.
"Con không sao, con còn phải đi tìm Bảo Nhi." Nhạc Mặc kéo chăn ra.
"Cho dù bây giờ con đi, cũng không thể tìm được người."
Mộ Dung Phong không quản hắn nữa, nhàn nhạt mở miệng.
Mộ Dung Thanh làm việc, ông ta hiểu rất rõ.
Thấy Nhạc Mặc nhướng mày lên, nói tiếp, "Chi bằng con bồi dưỡng tốt thân thể trước."
Nghĩ đến xuất thủ vừa rồi của mình, vẻ mặt trong nháy mắt suy sụt xuống, không biết, thương thế của nó có nặng hay không….
Trên đường lớn Đào Huyện, một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh.
Bởi vì đột nhiên lắc lư một cái, người bên trong xe có chút nhập nhèm mở mắt ra. Ngơ ngác nhìn nhìn, rồi lại nhắm hai mắt lại. Rồi đột nhiên mở ra, giật mình, ngồi dậy.
Nhìn nhìn gương mặt cười đùa đối diện, quan sát chung quanh một phen, thế mới biết thì ra là ở trong xe ngựa. Vội vén tấm rèm vừa dầy vừa nặng lên, chỉ là bên ngoài tối đen như mực, chỉ có thể mượn ánh trăng phản xạ trên tuyết đọng, nhìn một hàng cây cối đứng thành hàng cùng dãy núi đen nhánh kia.
Choáng nha!
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Giọng nói rất trong trẻo, không có một chút hốt hoảng.
Mộ Dung Thanh không nhịn được nhếch khóe môi lên. Gương mặt kia ánh lên ánh nến bên trong xe, có chút trắng bệch.
Mới bắt đầu Bảo Nhi đã chú ý tới, nam nhân này có chút không giống trước kia, không sôi nổi như thế. Tuy vẫn cười đùa như trước, nhưng trên mặt còn có tịch mịch không che giấu được. Hơn nữa sắc mặt trắng bệch khác thường kia, có thể kết luận, nhất định là hắn bị thương rất nặng.
"Dẫn nàng rời khỏi nơi này đó!"
Ánh mắt Mộ Dung Thanh khóa chặt vẻ mặt Bảo Nhi, hắn thật hy vọng có thể nhìn thấy một chút xúc động.
Nhìn bộ dạng vẫn cười đùa như cũ kia, Bảo Nhi lạnh mặt."Tốt nhất là ngươi đưa ta trở về!"
Giọng điệu xen lẫn ý không cho kháng cự.
Mộ Dung Thanh nhếch khóe miệng, gối cánh tay lên, thong dong tựa vào trên buồng xe.
"Ta tên là Mộ Dung Thanh."
Lại quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ nói.
"Dừng xe!"
Không đếm xỉa gương mặt tuấn tú kia, vén rèm lên quay về phía người đánh xe hô.
Nhưng mà đáp lại nàng là một mảnh trầm mặc.
Xem ra, nam nhân chết tiệt kia không lên tiếng, thì xe không thể nào dừng rồi.
Bảo Nhi điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn chòng chọc hắn một hồi.
"Đừng nhìn ta si mê như vậy, sẽ làm Bản công tử phạm tội đấy."
Khóe miệng Mộ Dung Thanh nở nụ cười, mắt phượng gợn sóng nói.
"Rốt cuộc ngươi muốn nháo thế nào?"
Nhìn bộ mặt trơ tráo kia, có chút vô lực nói.
"Dẫn nàng đi dạo chơi núi sông thơ mộng này một phen!"
Trong mắt nhuộm vẻ mong đợi, quay đầu lại nói: "Không tốt sao?"
"Ha ha, Thế tử muốn dạo chơi, vậy thì đi dạo thôi. Bản phu nhân sẽ không phụng bồi!"
Cười lạnh một tiếng, ra vẻ muốn nhảy ra cửa sổ.
Mộ Dung Thanh sầm mặt xuống, lập tức đưa tay kéo người trở lại, ôm vào trong ngực.
"Xin tự trọng!"
"Ha ha, muốn xuống xe trực tiếp nói với ta một tiếng là được, cần gì tức giận, cũng đừng đả thương thân thể chứ!"
Mộ Dung Thanh cười đùa buông tay ra, quay đầu liền bảo phu xe ngừng xe.
Bảo Nhi trợn mắt nhìn nam nhân kia một cái, không chút do dự từ phía trước nhảy xuống.
Gió lạnh rít gào, hai cái bóng dáng một trước một sau, đi lại ở trên đường tuyết. Phía sau còn có một chiếc xe ngựa theo sát. Thấy tình cảnh này, ngươi sẽ có cảm nghĩ thế nào? Động kinh hả, có xe không ngồi?
Bảo Nhi đi một đoạn cũng ý thức được vấn đề này, ôm đầu ngồi chồm hổm ở trên mặt đất. Ôi, ở đây lạnh quá đi! Người ta trừ tịch đều vùi ở trong chăn đón giao thừa, nàng thì tốt rồi, giữa mùa đông chen chút trên đường cái này?
Cũng không biết, yêu nghiệt kia bây giờ đang làm gì nữa? Hẳn là rất nôn nóng.
Đang suy nghĩ, trên người cảm thấy một trận ấm áp.
"Đi mệt rồi hả? Gió lớn lắm, phủ thêm áo choàng."
Mộ Dung Thanh cười yêu mị.
Bảo Nhi đè áo choàng xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt nhu hòa kia.
"Tại sao bắt ta tới đây?"
"Ta nhìn trúng nàng đấy!" Mộ Dung Thanh không e dè, đáp thẳng.
Bảo Nhi đứng lên, nghe nói như thế thiếu chút nữa trật eo. Tới đây đây là lần đầu tiên nghe được lời nói thẳng thừng như vậy, tính tình đúng thật là thành thật!
Khóe miệng không nhịn được co rút.
"Tướng công nhà ta rất nhanh sẽ tìm đến, ngươi nhìn trúng hay không, cũng không sao cả."
Vừa buộc vạt áo, vừa nâng cằm cười nhạt nói.
"Ha ha! Hai ta đánh cuộc như thế nào?"
Mộ Dung Thanh nghiên người dựa vào cây khô bên cạnh, cất cao giọng nói.
"Đánh cuộc gì?"
Muốn chơi, vậy thì cùng ngươi chơi. Chỉ là, chơi chết rồi, ta sẽ không chịu trách nhiệm!
"Nàng đã tin tưởng nam nhân kia như vậy, thì chúng ta đánh cuộc một tháng! Trong vòng một tháng, nếu hắn đuổi kịp ta hai, ta sẽ đáp ứng nàng một điều kiện; nếu hắn không đuổi kịp, như vậy, nàng sẽ phải theo ta một năm! Như thế nào?"
Mộ Dung Thanh chậm rãi bước thong thả đến trước mặt Bảo Nhi, cúi người xuống, rất hứng thú nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ.
Bảo Nhi nhanh chóng suy nghĩ, dựa vào hiểu biết của nàng đối với Nhạc Mặc, trong vòng một tháng, tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu có thể đổi lấy một điều kiện của Mộ Dung Thanh, như vậy, đối với kế hoạch của Nhạc Mặc mà nói, không khác nào như hổ thêm cánh. Dù sao, thân là Thế tử Cảnh Vương Phủ, thế lực dưới tay, nhất định sẽ không quá yếu. Hơn nữa thế lực tích tụ ở biên cương của hắn, ngộ nhỡ tương lai có biến, Nhạc Mặc sẽ có thêm một phần bảo đảm.
Mắt hạnh cong lên, nở một nụ cười xinh đẹp, "Một điều kiện có phải quá ít không? Ba như thế nào?"
Mộ Dung Thanh vốn tưởng rằng còn phải xuất thêm tâm sức, không ngờ nàng thế mà đồng ý. Nhưng khi nhìn gương mặt cười xán lạn như thế, bỗng cảm thấy lạnh lẽo cả người.
Không đành lòng nhìn nàng giận trầm mặt xuống, không chút do dự đáp ứng, "Được!"
Đào Hoa Trấn, hậu viện cửa hàng hoa, tĩnh lặng khác thường.
Lữ Trương vội vả từ bên ngoài chạy về.
Nhạc Mặc sắc mặt tái nhợt vùi ở trên giường, vẻ mặt có chút nóng nảy, khó có thể lạnh nhạt như trước kia nữa.
Thấy Lữ Trương đi vào, vội hỏi, "Tư Lư bên kia có tin tức không?"
Nhìn vẻ gấp gáp này của chủ tử, Lữ Trương cúi đầu xuống nói: "Không có."
Mắt Nhạc Mặc thoáng cái ảm đạm, hồi phục lại đè vẻ lo lắng kia xuống.
Tư Lư đóng ở đất Ngô nhiều năm như vậy, hai ngày trôi qua, thế mà không thể tra được một chút tin tức.
Mộ Dung Thanh, ta quả thật là xem thường ngươi!
Đáy lòng dâng lên phiền não, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Lữ Trương nhìn chủ tử như thế, cảm thấy đau lòng.
"Chủ tử, có muốn điều ám vệ của Trung Thành hay không….."
Mắt phượng Nhạc Mặc hiện lên vẻ tối tăm, bàn tay trắng nõn ngăn khóe môi tái nhợt, lại ho nhẹ mấy tiếng.
"Bảo bọn họ ở Trung Thành đợi lệnh, nghiêm tra xe ngựa vào thành, ta sẽ đến sau."
Hôm nay sư phụ mới vừa nhận được Hoàng Lệnh, phải mang theo con cái vào cung tham gia Tế Tự. Mộ Dung Thanh chắc chắn sẽ xuất hiện ở Trung Thành.
Bầu trời u ám cả buổi sáng, vậy mà mặt trời lại ló ra. Tuyết đọng trên ngói xanh cũng bắt đầu từ từ tan ra, nước tí tách rơi xuống như nhịp trống, tiết tấu vui mừng nông sâu.
Sau giữa trưa nắng ấm xuyên qua cánh cửa sổ vẩy đầy mặt đất, phác họa bóng Thanh Đằng trên kệ hoa đung đưa qua lại, êm ái như mộng.
Trong mắt phượng của người trên giường nhuộm ưu thương nhàn nhạt, sóng nước lăn tăn hiện vẻ sầu oán.
Bảo Nhi, chờ tướng công.
Mộ Dung Phong nhận được dụ lệnh, ngồi yên lặng cả buổi chiều.
Trung Thành, xa cách hơn hai mươi năm, vốn tưởng rằng sinh thời (lúc còn sống) khó có thể bước vào nữa.
Trong đầu xoay tròn từng hình ảnh, mỗi một hình ảnh đều có bóng dáng kiều mỵ kia. Mỗi một thứ đều khắc cốt minh tâm như vậy, đều có thể đau đớn xé lòng, đầm đìa máu tươi.
Một hàng lệ trong suốt theo khóe mắt kia yên lặng chảy xuống, lây nhiễm buồn thương cả phòng.
Đường nhỏ rừng núi, xe ngựa khó có thể đi về phía trước nữa.
Mộ Dung Thanh vén màn xe lên, nhảy xuống trước.
Mấy ngày nay thời tiết thật tốt, tuyết vốn tích tụ cũng khó tìm dấu vết, cỏ khô trên mặt đất, cũng vươn cành xanh biếc.
Bảo Nhi vén rèm lên, đánh giá chung quanh một phen. Ánh mặt trời thật tốt, gió cũng không lạnh như mấy ngày trước đó, khắp nơi lộ ra sức sống bừng bừng.
"Có đói bụng không?"
Mộ Dung Thanh quay về phía cái đầu nhỏ thò ra kia, ấm áp cười hỏi.
Mấy ngày nay phần nhiều là ở trên xe tùy ý ăn chút điểm tâm, thịt khô, thật khổ cho nàng.
Vốn là có chút đói, nhưng Mộ Dung Thanh vừa hỏi, nàng liền nghĩ đến thịt khô khó khăn nhai kia, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
"Ha ha!"
Mộ Dung Thanh nhìn tiểu bộ dạng kìm nén kia, u uất trong lòng bỗng tan ra, tâm tình rất là thoải mái.
"Hôm nay chúng ta không ăn thịt khô, ăn thịt nướng!"
Bảo Nhi vừa nghe, quả thật tinh thần chấn phấn không ít, nhanh chóng nhảy xuống xe, giãn cánh tay mấy cái.
Nếu ngồi xe ngựa mấy ngày nữa, người cũng bị tàn phế. Còn chưa có ra khỏi đất Ngô, bọn họ đã bắt đầu đi đường nhỏ rồi, người không nóng nảy cũng bị điên.
Không biết, tướng công tìm được tung tích của nàng hay không.
Mới bắt đầu nàng cũng nghĩ tới, giống như cô gái nhỏ trong truyện cổ Grim, rải đá, làm dấu chỉ đường gì đó, nhưng nàng chỉ làm một lần, thì hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ kia.
Nhớ ngày đầu tiên, nàng mân mê nửa ngày mới xé xuống được một miếng vải. Thừa dịp cơ hội xuống xe đi ngoài, mới vừa định buộc lên trên cây khô. Gương mặt như vỏ cao su của nam nhân kia liền nhích lại gần.
"Chậc chậc, một lần xé một miếng lớn như vậy, sợ là còn chưa có ra khỏi đất Ngô, thì nàng sẽ trần truồng rồi."
Rất trượng nghĩa nhận lấy miếng vải kia, giúp đỡ xé thành mười miếng nhỏ.
"Nào, buộc một sợi là được." Vừa nói, vừa buộc một sợi lên trên cây khô kia.
Bảo Nhi sững sờ nhận lấy chín miếng vải còn sót lại đó, kinh ngạc nhìn gương mặt vô hại kia.
"Đừng lo lắng, ám vệ của ta tuyệt đối biết đường, bọn họ nhất định sẽ rất quý trọng ký hiệu chúng ta lưu lại cho bọn họ, yên tâm đi!"
Nụ cười dịu dàng, nhu tình như hoa sen trắng có thể ngấm vào lòng.
Bảo Nhi lúng túng cười hai tiếng, nắm chặt mấy sợi vải kia trở về xe ngựa.
Mẹ nó! Thì ra là phía sau còn có ám vệ, choáng nha!
Hai người ở bên cạnh xe đợi một hồi, phu xe kia đi ra ngoài đi săn rất nhanh trở lại.
Bảo Nhi nhìn thấy, hai con gà rừng, một con heo rừng nhỏ. Muốn ăn một lúc, trong lòng cũng thầm khấn cầu một phen,
Phong nhi, mẫu thân thật sự sai lầm rồi…..
Gió lạnh thổi cửa gỗ mở ra, gió bấc xen lẫn băng tuyết rít gào tuôn vào. Nam Cung Uyển lấy lại tinh thần, đáy mắt xẹt qua vẻ quả quyết.
Phong nhi, nếu hắn thật sự hạ độc thủ với con, vi nương cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế). Vi nương sai lầm một lần rồi, cũng sẽ không sai lầm lần thứ hai nữa!
Mộ Dung Trạch lảo đảo nghiêng ngã leo lên xe ngựa, không có dũng khí đợi ở trong Tự Miếu một khắc nào nữa.
Vẻ mặt đã tiều tụy, vành mắt thâm đen làm cho cả người thoạt nhìn càng thêm già nua. Đôi mắt vốn tinh lệ cũng mất thần sắc, như nước đọng, rất vẩn đục.
Hôm nay Phượng Y Các rất là náo nhiệt, Bảo Nhi chạy từ trên xuống dưới rất nhiều lần. Một hồi đi phòng bếp xem thức ăn hôm nay một chút, một hồi chạy về lầu, tâm sự với yêu nghiệt kia một chút.
Xem này, Bảo Nhi mới cho người mua thuốc trị thương từ Hồi Xuân Đường về, thì vội vàng cầm lấy chạy lên lầu.
Mỗ yêu nghiệt khí sắc đỏ thắm, không giống như bị thương một chút nào, thảnh thơi vùi ở trên giường, xem binh thư trong tay.
Bảo Nhi tự cởi áo ngoài cho hắn, lột ra tới áo ngoài đặt bình thuốc cầm trong tay lên trên lò sưởi hâm nóng, lúc này mới đổ nước thuốc ra nhẹ nhàng xoa lên vết thương ứ đọng cho hắn.
Nhạc Mặc ném quyển sách trên tay xuống, khẽ chống đầu, hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ kia. Quả thật là xem mãi không chán!
Sợ làm đau hắn, Bảo Nhi cố ý thả nhẹ lực đạo trên tay, chầm chậm xoa, chờ nước thuốc kia thấm vào.
Buổi sáng tìm đủ mọi cách hỏi lâu như vậy, cũng không hỏi ra được đáp án. Nếu hắn không muốn nói, mình cần gì phải dồn ép không tha. Dù sao chịu tội cũng chính là bản thân hắn, đáng đời!
"Nàng mắng ta hả?"
Mỗ yêu nghiệt khẽ nhếch cái cằm nhỏ lên, môi mỏng chứa vẻ tức giận.
"Mắng chàng thì thế nào? Chàng có thể cắn ta à!"
Mỗ nữ quả quyết đắc ý một phen, liếc xéo gương mặt yêu nghiệt kia.
"Ánh mắt gì vậy? Nàng cứ đối xử với nam nhân của nàng như vậy sao?"
Mỗ nam bắt đầu không đứng đắn vuốt ve gương mặt trơn nhẵn kia, giọng điệu tràn đầy đùa giỡn.
Mỗ nữ dừng cử động trong tay lại, híp mắt hạnh, khẽ nâng cằm nói: "Nam nhân như quần áo, cũ không mất đi, mới sẽ không đến. Làm sao giờ đây, ta chính là người có mới nới cũ!"
"Thật sao?" Nhạc Mặc hất cằm, môi mỏng khẽ mím lại, trầm giọng nói.
"Tất nhiên!" Về khí lực không chiếm được chỗ tốt, ta cũng không tin, trên miệng lưỡi còn không thể chiếm được!
Vừa nói xong, vội buông bình thuốc xuống, trong lòng thầm đếm ba tiếng, quyết đoán bắt đầu trốn. Cho đến khi xuống dưới lầu, lúc này mới cười đắc ý, khẽ ngâm nga, bước đi thong thả đến phòng bếp.
Nam nhân trên lầu, nhoài ra cửa sau, ánh mắt đuổi theo bóng dáng kia, miệng vẫn nở nụ cười, như Hải Đường nhiễm xuân, sáng rỡ say cả phòng.
Cơm trưa cực kỳ phong phú, tất cả mọi người ngồi vây quanh cái bàn xong, yêu nghiệt kia còn chưa hiện thân. Bảo Nhi đành phải tự mình đi một chuyến nữa!
"Yêu nghiệt, còn không mau mau hiện thân!" Bước lên lầu, quay về phía nam nhân bình tĩnh kia hô to một tiếng.
Nhạc Mặc bất đắc dĩ vuốt ve trán, đáy mắt tràn đầy cưng chiều, ôm vai người, đi xuống lầu.
Một bữa cơm ăn rất đè nén, Bảo Nhi liếc yêu nghiệt kia rất nhiều lần, yêu nghiệt kia vẫn yên lặng uống nước trà trong chén như cũ, cũng không động đũa gắp thức ăn.
Bảo Nhi sụp đổ, đành phải bồi cười một hồi lâu, gắp chút thức ăn vào trong hai cái đĩa, kéo người trở về trên lầu.
Vừa đến lầu, nam nhân kia đã khôi phục lại bình thường, cười nhạt gắp thức ăn trong đĩa, bình phẩm một phen.
"Chàng có ý gì, làm cho mọi người khó xử. Là tự cho là thân phận cao quý, không ngồi cùng bàn cùng ăn với bình dân sao?"
Bảo Nhi khẽ chau mày, lời nói có chút hùng hổ doạ người.
Nhạc Mặc ngừng đũa lại, vẻ mặt lạnh lùng, "Nàng cứ xem ta như vậy?"
"Vậy chàng để cho ta thấy thế nào? Kéo ta trở về, chàng đắc ý rồi, không phải sao? Tốt, ngài cao quý, thì ngài trôi qua một mình đi!" Chụp đôi đũa trong tay, lạnh lùng đi xuống lầu, chỉ để lại bóng lưng khẩn khái kia.
Nhạc Mặc nhướng chân mày lên, ném đôi đũa trong tay đi, có chút mệt mỏi nằm xuống giường.
Noãn phòng hậu viện, tất cả mọi người đều dừng đũa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn.
Bảo Nhi thu lại tâm tình, cong mày lên, sải bước đi vào.
"Thế nào không ăn? Nam nhân kia thân thể không thoải mái lắm, chúng ta không cần phải để ý đến hắn. Hôm nay là trừ tịch (giao thừa), chúng ta cùng uống một ly như thế nào?" Giọng nói nhẹ nhàng, lại khơi lên không khí trong phòng.
"Được, được!" Tiểu Khang Tử vội lên tiếng đáp.
Mọi người theo Bảo Nhi bưng ly rượu lên, uống một hơi.
Bảo Nhi bỗng cảm thấy đầu bắt đầu hỗn độn rồi, kêu gọi mọi người tận tình ăn, bước nhanh ra khỏi noãn phòng.
Đầu rất mơ hồ, đành phải vịn vách tường không ngừng đi về phía trước. Choáng nha, chẳng lẽ cả đời này của ta không thể thoát được những ràng buộc của rượu sao?
Có chút ngất ngư liếc liếc về phía gác xép kia, trong đáy lòng một trăm lần không tình nguyện.
Lý trí còn lại tràn đầy giễu cợt, mình trừ cái Phượng Y Các này, thì cũng không tìm được chỗ đặt chân, thật đáng buồn biết bao!
Gió lạnh thổi vào ót, lại tỉnh táo được đôi chút. Tập tễnh theo chân tường, đi đến sân sau.
Hôm nay là trừ tịch, hai tên kia cũng được đưa đi hậu viện, trong vườn trống rỗng, chỉ chừa thân cây tàn cúc kia đung đưa ở trong gió rét.
Đầu càng ngày càng nặng, muốn bước ra hàng rào tre kia, suýt nữa té ngã. Thử nhiều lần, cũng không thể nhấc chân lên nổi. Đang trong lúc sắp cùng với đất tiếp xúc thân mật, thì rơi vào một vòng ôm ấm áp. Không còn hơi sức nhắm mắt lại, an tâm ngủ.
Lầu các yên tĩnh, ngăn cách tiếng huyên náo bên ngoài kia.
Nhạc Mặc hơi khép đôi mắt lại, khóe môi mím chặt, đường cong lạnh lùng.
Hắn không có bác bỏ hứng thú của nàng, chỉ là thân thể không thoải mái, hoàn toàn ăn không vô…. trở về lầu các, thấy vẻ mặt nàng u ám. Hắn đành phải cố nén chống đối với thức ăn, gắp tới nếm, chính là vì sợ nàng không vui.
Tại sao nàng lại không hiểu chứ!
Mắt thấy sắp đến chạng vạng rồi, ánh sáng trong phòng cũng ảm đạm không ít. Bàn tay trắng nõn đang nắm chặt của người trên giường cũng buông lỏng ra, nàng vẫn luôn tùy hứng như thế!
Vừa định đứng dậy, Tiểu Khang Tử ở phía dưới khẽ giọng gọi, "Bà chủ, bà chủ Trương bên Hoa Thương Phố kia tới tặng sủi cảo mừng, còn có việc muốn thương nghị với bà chủ."
"Nàng không ở hậu viện sao?"
Nhạc Mặc nhướng chân mày lên, sải bước xuống lầu.
Tiểu Khang Tử thấy công tử xuống, vội cúi đầu, vội vàng đáp, "Bà chủ còn chưa cơm nước xong đã đi, nói là trở về gác xép…"
Tiểu Khang Tử nói đến phần sau cũng có chút ấp úng, xem ra bà chủ không có trở về gác xép, công tử cũng không rõ, lần này xong rồi!
Trong lòng Nhạc Mặc rơi lộp bộp, nàng có thể đi đâu. Đáng chết, hắn đã điều ám vệ đi Trung Thành, không ai trông coi ở bên cạnh nàng.
Tiểu Khang Tử chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh từ trước mặt xẹt qua, công tử không còn bóng dáng nữa. Vội kéo tay áo, lau lau trán.
Hoa Thương Phố, Mộc Diệp Trang, cửa hàng trà Lý Ký, cũng không có bóng dáng của nàng.
Gương mặt lãnh sát mang theo nghiêm nghị không dễ lộ ra, trong mắt nổi lên lo âu nồng đậm. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, từ ngõ hẻm bên cạnh lướt trở về Phượng Y Các. Khi thấy dấu chân nông nông sâu sâu ở hậu viên thì giữa lông mày hiện lên chút âm lệ. Tay áo rộng bọc gió vù vù, tóc bay tứ tung.
Mộ Dung Thanh, ngươi đã chạm đến ranh giới cuối cùng của ta!
Biệt viện Cảnh Vương Phủ, một sân viện tương đối độc lập, bên cạnh hành lang đủ các loại hoa tươi đang nở tươi đẹp, nếu không phải có lớp tuyết đọng thật mỏng bên trên, còn tưởng rằng mùa xuân đã tới rồi!
Tại một chỗ trống trong sân trên hàn trì có một lầu các nhỏ đang tản ra hơi nóng ấm áp.
Mộ Dung Thanh mặc gấm vóc màu mực thêu thanh đằng (cây mây) chi chít, tóc đã vén lên một tầng, còn sót lại tất cả phân tán trên đầu vai, khí tức tăng thêm mấy phần lười nhác.
Sắc mặt không trong trẻo lạnh lùng giống như thường ngày, thoáng ẩn hiện ôn nhu khó có được. Khóe môi hơi nhếch, ánh lên má lúm đồng tiền nhàn nhạt bên cạnh kia, thật không gì sánh bằng.
Hắn cực kỳ cẩn thận ghé vào mép giường, tỉ mỉ quan sát người ngủ say trên đó. Thấy hàng mi thật dài kia khẽ run, chợt đè nén hơi thở xuống, nhịp tim không kìm được tăng nhanh.
Đợi một hồi, thấy người trên giường không có động tĩnh nữa, lúc này nhịp tim mới bình phục lại, bắp thịt căng thẳng trên mặt cũng bắt đầu buông lỏng.
Bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng đến, làm cho hắn khẽ chau mày lại. Không đành lòng liếc nhìn người trên giường, nhẹ nhàng dịch dịch góc chăn cho nàng.
Lúc xoay người, trên mặt đã khôi phục lại lạnh lùng như thường ngày, giống như ôn nhu vừa rồi chỉ là hư ảo.
"Chuyện gì?"
Ra khỏi tiểu các, liền gặp được người đang chuẩn bị thông báo kia.
"Công tử, có người muốn xông vào, chúng nô tài, chúng nô tài…." chúng nô tài không chống cự nổi rồi. Vẻ mặc người thông báo trắng bệch, khẽ bụm trước ngực, một tay kia giống như không có gì chống đỡ, xuôi ở bên người.
Mắt phượng Mộ Dung Thanh xẹt qua vẻ ngoan lệ, vừa định mở miệng. Thì bóng dáng trắng thuần kia đã lướt đến trên cây cầu gỗ đối diện. Thị vệ theo sát phía sau đuổi tới từng người đều đã bị thương.
Thấy bóng dáng kia khẽ đạp từng bước một đi tới, Mộ Dung Thanh khẽ nâng cằm lên, trong mắt thoáng hiện mũi dao nhọn.
"Nàng ở đâu?" Giọng nói âm trầm mang theo khí phách nghiền ép mà đến, không thể bỏ qua.
Hai người chỉ kém khoảng cách hai thước, ánh mắt giao nhau, ngầm khuấy động.
Thị vệ từ ngoại viện chạy tới, muốn tiến lên, lại bị Mộ Dung Thanh giơ tay lên ngăn lại. Bọn họ yên lặng lui sang một bên, chỉ chờ Thế tử ra lệnh một tiếng.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Mắt phượng khiêu khích, nhếch miệng lên cười lạnh.
Nhạc Mặc nheo tròng mắt lại, đường cong gương mặt càng thêm rét lạnh. Giơ tay lên lật bàn tay, trực tiếp công kích về phía vai phải của Mộ Dung Thanh.
Mộ Dung Thanh lui bước tránh được, mắt phượng ngưng lại, ra tay đánh lại.
Nhạc Mặc có được chân truyền của phụ thân tốt kia, tất nhiên hắn không dám khinh thường. Nhớ trước đây, phụ thân tốt kia chính là cao thủ số một số hai Lan Khải, tuy đã thoái ẩn rồi, nhưng thành tựu võ học đó, nhất định người bình thường dùng hết một đời cũng không thể đạt tới.
Trong lòng hắn hiểu rõ, võ công trên người Nhạc Mặc là của ông ta. Nhưng hắn vẫn muốn toàn lực nghênh đón, hắn cũng sẽ không nhận thua. Cho dù là lúc bị phụ thân tốt đó xem như bệnh dịch tránh né, hắn vẫn như cũ chưa từng khuất phục.
Lạnh nhạt, cô độc, dạng tàn khốc gì hắn đều đã trải qua, còn có thể để ý thứ này sao? Chỉ là, khi tàn khốc khắc cốt kia kéo tới, hắn đúng là vẫn còn quan tâm, một mình nhận lấy tàn nhẫn này.
Nhạc Mặc thân mang trọng thương, động tác tất nhiên không thể huy sái tự nhiên. Ban đầu chiếm thế thượng phong, nhưng dần dần thể lực có chút không chống đỡ nổi nữa.
Mộ Dung Thanh cũng đã nhận ra biến hóa của Nhạc Mặc, xu thế tiến công càng mãnh liệt hơn. Hắn chỉ muốn chứng minh, hắn có thể!
Khổ hận cùng bi thương đè nén trong đáy lòng những năm gần đây, vào giờ khắc này giống như tìm được chỗ phát tiết. Mộ Dung Phong trút xuống đau khổ ở trên người của hắn, vậy để cho học trò cưng của ông ta trả lại từng thứ đi!
Một chưởng ác liệt, nhanh chóng lao về phía này, thân thể Nhạc Mặc trở nên nặng nề, không cách nào ngưng lực hồi kích. Bản năng cầm ngân châm lên muốn phóng đi, chỉ là đối diện hắn đều là huyệt vị trí mạng, ngân châm vừa ra, Mộ Dung Thanh rất có khả năng bị mất mạng.
Nhạc Mặc cau mày lại, thu hồi ngân châm, nhưng đối với chưởng kia thì tránh không kịp, bị đánh văng ra.
"Hiên Nhi!"
Mộ Dung Phong nhanh chóng lướt tới, xuất chưởng chặn Mộ Dung Thanh lại.
Nhạc Mặc cùng Mộ Dung Thanh gần như đồng thời rơi xuống dưới.
Mộ Dung Phong đỡ lấy Nhạc Mặc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Thanh rơi xuống. Chỉ là xuất thủ xong, ông ta liền hối hận. Đáng tiếc, thời gian không thể quay trở lại được, thế gian cũng không có thuốc hối hận mà mua.
Mộ Dung Thanh được thị vệ phía dưới đón lấy, khóe miệng tràn ra máu tươi, rất chói mắt.
Mộ Dung Diệp Hoa ở phía sau chạy tới sững sờ nhìn chằm chằm phương hướng Mộ Dung Phong. Nam tử mặc áo trắng, thì ra là hắn.
Thế nhưng, khi nghĩ đến một màn phụ thân ra tay đánh ca ca vừa rồi kia thì mơ ước quay cuồng trong nội tâm, cũng bị vỡ bờ phá tan thành từng mãnh rồi.
Mộ Dung Diệp Hoa bước nhanh xông về phía Mộ Dung Thanh, lúc nhìn thấy màu tươi nơi khóe miệng kia thì nước mắt bắt đầu dâng lên trên vành mắt. Quay đầu trừng mắt nhìn về phía Mộ Dung Phong, "Hoa Nhi không bao giờ thích phụ thân nữa, không bao giờ thích nữa!"
Đôi môi Mộ Dung Phong khẽ run, nét mặt khẽ động, nhưng một câu nói cũng không nói nên lời. Ép chặt áy náy xuống đáy mắt, ôm lấy Nhạc Mặc rời đi.
Vẻ mặt Mộ Dung Thanh rất bình tĩnh, đưa tay lau khóe miệng một cái, nhìn màu máu đỏ thắm kia, trong mắt tĩnh lặng như tro tàn.
Vốn cũng không nên tồn tại một chút ảo tưởng, không phải sao?
Đẩy thị vệ bên cạnh ra, xoay người lảo đảo trở về tiểu các. Lúc bước tới cửa ngõ kia thì cơ thể cũng nhịn không được nữa, quỳ thẳng xuống mặt đất.
Nhạc Mặc được Mộ Dung Phong mang về cửa hàng hoa vừa định đứng dậy, lại bị ấn trở về giường.
"Sư phụ."
Trong mắt quay cuồng các loại cảm xúc, nhưng mơ hồ không rõ gút mắc ở giữa Mộ Dung Phong và Mộ Dung Thanh.
Một chưởng cuối cùng của Mộ Dung Thanh kia, cho dù sư phụ không ra tay, hắn cũng có thể chịu được. Chỉ là, sư phụ vừa ra tay, giữa hắn và Mộ Dung Thanh sợ là không còn cách nào hòa hoãn.
Mộ Dung Phong tránh ánh mắt dò xét của Nhạc Mặc, đưa cho hắn một bình sứ, "Uống đi."
Nhạc Mặc đón lấy, ngửa đầu trút xuống. Nhưng mà trong lòng rất nặng trĩu, có chút hít thở không thông.
Tình cảm của sư phụ đối với hắn sâu đậm hơn đối với con cái, thậm chí hắn nghĩ tới, có phải mình chính là con của ông ấy hay không. Thế nhưng, thực tế không phải như thế, hắn không phải. Sư phụ mang tình cảm rất nồng đậm dồn vào trên người mẫu thân chuyển tới trên người của hắn.
Có một số việc, mặc dù đã trở thành quá khứ, nhưng có rất nhiều người khó có thể thả xuống được.
Nhạc Mặc buông bình sứ trong tay xuống, thu hồi suy nghĩ trong mắt xuống đáy lòng. Ra vẻ muốn xuống giường.
"Thương thế của con vô cùng nặng, đừng có lộn xộn!"
Mộ Dung Phong buông rèm mắt xuống, kéo chăn cho hắn.
"Con không sao, con còn phải đi tìm Bảo Nhi." Nhạc Mặc kéo chăn ra.
"Cho dù bây giờ con đi, cũng không thể tìm được người."
Mộ Dung Phong không quản hắn nữa, nhàn nhạt mở miệng.
Mộ Dung Thanh làm việc, ông ta hiểu rất rõ.
Thấy Nhạc Mặc nhướng mày lên, nói tiếp, "Chi bằng con bồi dưỡng tốt thân thể trước."
Nghĩ đến xuất thủ vừa rồi của mình, vẻ mặt trong nháy mắt suy sụt xuống, không biết, thương thế của nó có nặng hay không….
Trên đường lớn Đào Huyện, một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh.
Bởi vì đột nhiên lắc lư một cái, người bên trong xe có chút nhập nhèm mở mắt ra. Ngơ ngác nhìn nhìn, rồi lại nhắm hai mắt lại. Rồi đột nhiên mở ra, giật mình, ngồi dậy.
Nhìn nhìn gương mặt cười đùa đối diện, quan sát chung quanh một phen, thế mới biết thì ra là ở trong xe ngựa. Vội vén tấm rèm vừa dầy vừa nặng lên, chỉ là bên ngoài tối đen như mực, chỉ có thể mượn ánh trăng phản xạ trên tuyết đọng, nhìn một hàng cây cối đứng thành hàng cùng dãy núi đen nhánh kia.
Choáng nha!
"Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Giọng nói rất trong trẻo, không có một chút hốt hoảng.
Mộ Dung Thanh không nhịn được nhếch khóe môi lên. Gương mặt kia ánh lên ánh nến bên trong xe, có chút trắng bệch.
Mới bắt đầu Bảo Nhi đã chú ý tới, nam nhân này có chút không giống trước kia, không sôi nổi như thế. Tuy vẫn cười đùa như trước, nhưng trên mặt còn có tịch mịch không che giấu được. Hơn nữa sắc mặt trắng bệch khác thường kia, có thể kết luận, nhất định là hắn bị thương rất nặng.
"Dẫn nàng rời khỏi nơi này đó!"
Ánh mắt Mộ Dung Thanh khóa chặt vẻ mặt Bảo Nhi, hắn thật hy vọng có thể nhìn thấy một chút xúc động.
Nhìn bộ dạng vẫn cười đùa như cũ kia, Bảo Nhi lạnh mặt."Tốt nhất là ngươi đưa ta trở về!"
Giọng điệu xen lẫn ý không cho kháng cự.
Mộ Dung Thanh nhếch khóe miệng, gối cánh tay lên, thong dong tựa vào trên buồng xe.
"Ta tên là Mộ Dung Thanh."
Lại quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ nói.
"Dừng xe!"
Không đếm xỉa gương mặt tuấn tú kia, vén rèm lên quay về phía người đánh xe hô.
Nhưng mà đáp lại nàng là một mảnh trầm mặc.
Xem ra, nam nhân chết tiệt kia không lên tiếng, thì xe không thể nào dừng rồi.
Bảo Nhi điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn chòng chọc hắn một hồi.
"Đừng nhìn ta si mê như vậy, sẽ làm Bản công tử phạm tội đấy."
Khóe miệng Mộ Dung Thanh nở nụ cười, mắt phượng gợn sóng nói.
"Rốt cuộc ngươi muốn nháo thế nào?"
Nhìn bộ mặt trơ tráo kia, có chút vô lực nói.
"Dẫn nàng đi dạo chơi núi sông thơ mộng này một phen!"
Trong mắt nhuộm vẻ mong đợi, quay đầu lại nói: "Không tốt sao?"
"Ha ha, Thế tử muốn dạo chơi, vậy thì đi dạo thôi. Bản phu nhân sẽ không phụng bồi!"
Cười lạnh một tiếng, ra vẻ muốn nhảy ra cửa sổ.
Mộ Dung Thanh sầm mặt xuống, lập tức đưa tay kéo người trở lại, ôm vào trong ngực.
"Xin tự trọng!"
"Ha ha, muốn xuống xe trực tiếp nói với ta một tiếng là được, cần gì tức giận, cũng đừng đả thương thân thể chứ!"
Mộ Dung Thanh cười đùa buông tay ra, quay đầu liền bảo phu xe ngừng xe.
Bảo Nhi trợn mắt nhìn nam nhân kia một cái, không chút do dự từ phía trước nhảy xuống.
Gió lạnh rít gào, hai cái bóng dáng một trước một sau, đi lại ở trên đường tuyết. Phía sau còn có một chiếc xe ngựa theo sát. Thấy tình cảnh này, ngươi sẽ có cảm nghĩ thế nào? Động kinh hả, có xe không ngồi?
Bảo Nhi đi một đoạn cũng ý thức được vấn đề này, ôm đầu ngồi chồm hổm ở trên mặt đất. Ôi, ở đây lạnh quá đi! Người ta trừ tịch đều vùi ở trong chăn đón giao thừa, nàng thì tốt rồi, giữa mùa đông chen chút trên đường cái này?
Cũng không biết, yêu nghiệt kia bây giờ đang làm gì nữa? Hẳn là rất nôn nóng.
Đang suy nghĩ, trên người cảm thấy một trận ấm áp.
"Đi mệt rồi hả? Gió lớn lắm, phủ thêm áo choàng."
Mộ Dung Thanh cười yêu mị.
Bảo Nhi đè áo choàng xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt nhu hòa kia.
"Tại sao bắt ta tới đây?"
"Ta nhìn trúng nàng đấy!" Mộ Dung Thanh không e dè, đáp thẳng.
Bảo Nhi đứng lên, nghe nói như thế thiếu chút nữa trật eo. Tới đây đây là lần đầu tiên nghe được lời nói thẳng thừng như vậy, tính tình đúng thật là thành thật!
Khóe miệng không nhịn được co rút.
"Tướng công nhà ta rất nhanh sẽ tìm đến, ngươi nhìn trúng hay không, cũng không sao cả."
Vừa buộc vạt áo, vừa nâng cằm cười nhạt nói.
"Ha ha! Hai ta đánh cuộc như thế nào?"
Mộ Dung Thanh nghiên người dựa vào cây khô bên cạnh, cất cao giọng nói.
"Đánh cuộc gì?"
Muốn chơi, vậy thì cùng ngươi chơi. Chỉ là, chơi chết rồi, ta sẽ không chịu trách nhiệm!
"Nàng đã tin tưởng nam nhân kia như vậy, thì chúng ta đánh cuộc một tháng! Trong vòng một tháng, nếu hắn đuổi kịp ta hai, ta sẽ đáp ứng nàng một điều kiện; nếu hắn không đuổi kịp, như vậy, nàng sẽ phải theo ta một năm! Như thế nào?"
Mộ Dung Thanh chậm rãi bước thong thả đến trước mặt Bảo Nhi, cúi người xuống, rất hứng thú nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ.
Bảo Nhi nhanh chóng suy nghĩ, dựa vào hiểu biết của nàng đối với Nhạc Mặc, trong vòng một tháng, tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu có thể đổi lấy một điều kiện của Mộ Dung Thanh, như vậy, đối với kế hoạch của Nhạc Mặc mà nói, không khác nào như hổ thêm cánh. Dù sao, thân là Thế tử Cảnh Vương Phủ, thế lực dưới tay, nhất định sẽ không quá yếu. Hơn nữa thế lực tích tụ ở biên cương của hắn, ngộ nhỡ tương lai có biến, Nhạc Mặc sẽ có thêm một phần bảo đảm.
Mắt hạnh cong lên, nở một nụ cười xinh đẹp, "Một điều kiện có phải quá ít không? Ba như thế nào?"
Mộ Dung Thanh vốn tưởng rằng còn phải xuất thêm tâm sức, không ngờ nàng thế mà đồng ý. Nhưng khi nhìn gương mặt cười xán lạn như thế, bỗng cảm thấy lạnh lẽo cả người.
Không đành lòng nhìn nàng giận trầm mặt xuống, không chút do dự đáp ứng, "Được!"
Đào Hoa Trấn, hậu viện cửa hàng hoa, tĩnh lặng khác thường.
Lữ Trương vội vả từ bên ngoài chạy về.
Nhạc Mặc sắc mặt tái nhợt vùi ở trên giường, vẻ mặt có chút nóng nảy, khó có thể lạnh nhạt như trước kia nữa.
Thấy Lữ Trương đi vào, vội hỏi, "Tư Lư bên kia có tin tức không?"
Nhìn vẻ gấp gáp này của chủ tử, Lữ Trương cúi đầu xuống nói: "Không có."
Mắt Nhạc Mặc thoáng cái ảm đạm, hồi phục lại đè vẻ lo lắng kia xuống.
Tư Lư đóng ở đất Ngô nhiều năm như vậy, hai ngày trôi qua, thế mà không thể tra được một chút tin tức.
Mộ Dung Thanh, ta quả thật là xem thường ngươi!
Đáy lòng dâng lên phiền não, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Lữ Trương nhìn chủ tử như thế, cảm thấy đau lòng.
"Chủ tử, có muốn điều ám vệ của Trung Thành hay không….."
Mắt phượng Nhạc Mặc hiện lên vẻ tối tăm, bàn tay trắng nõn ngăn khóe môi tái nhợt, lại ho nhẹ mấy tiếng.
"Bảo bọn họ ở Trung Thành đợi lệnh, nghiêm tra xe ngựa vào thành, ta sẽ đến sau."
Hôm nay sư phụ mới vừa nhận được Hoàng Lệnh, phải mang theo con cái vào cung tham gia Tế Tự. Mộ Dung Thanh chắc chắn sẽ xuất hiện ở Trung Thành.
Bầu trời u ám cả buổi sáng, vậy mà mặt trời lại ló ra. Tuyết đọng trên ngói xanh cũng bắt đầu từ từ tan ra, nước tí tách rơi xuống như nhịp trống, tiết tấu vui mừng nông sâu.
Sau giữa trưa nắng ấm xuyên qua cánh cửa sổ vẩy đầy mặt đất, phác họa bóng Thanh Đằng trên kệ hoa đung đưa qua lại, êm ái như mộng.
Trong mắt phượng của người trên giường nhuộm ưu thương nhàn nhạt, sóng nước lăn tăn hiện vẻ sầu oán.
Bảo Nhi, chờ tướng công.
Mộ Dung Phong nhận được dụ lệnh, ngồi yên lặng cả buổi chiều.
Trung Thành, xa cách hơn hai mươi năm, vốn tưởng rằng sinh thời (lúc còn sống) khó có thể bước vào nữa.
Trong đầu xoay tròn từng hình ảnh, mỗi một hình ảnh đều có bóng dáng kiều mỵ kia. Mỗi một thứ đều khắc cốt minh tâm như vậy, đều có thể đau đớn xé lòng, đầm đìa máu tươi.
Một hàng lệ trong suốt theo khóe mắt kia yên lặng chảy xuống, lây nhiễm buồn thương cả phòng.
Đường nhỏ rừng núi, xe ngựa khó có thể đi về phía trước nữa.
Mộ Dung Thanh vén màn xe lên, nhảy xuống trước.
Mấy ngày nay thời tiết thật tốt, tuyết vốn tích tụ cũng khó tìm dấu vết, cỏ khô trên mặt đất, cũng vươn cành xanh biếc.
Bảo Nhi vén rèm lên, đánh giá chung quanh một phen. Ánh mặt trời thật tốt, gió cũng không lạnh như mấy ngày trước đó, khắp nơi lộ ra sức sống bừng bừng.
"Có đói bụng không?"
Mộ Dung Thanh quay về phía cái đầu nhỏ thò ra kia, ấm áp cười hỏi.
Mấy ngày nay phần nhiều là ở trên xe tùy ý ăn chút điểm tâm, thịt khô, thật khổ cho nàng.
Vốn là có chút đói, nhưng Mộ Dung Thanh vừa hỏi, nàng liền nghĩ đến thịt khô khó khăn nhai kia, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
"Ha ha!"
Mộ Dung Thanh nhìn tiểu bộ dạng kìm nén kia, u uất trong lòng bỗng tan ra, tâm tình rất là thoải mái.
"Hôm nay chúng ta không ăn thịt khô, ăn thịt nướng!"
Bảo Nhi vừa nghe, quả thật tinh thần chấn phấn không ít, nhanh chóng nhảy xuống xe, giãn cánh tay mấy cái.
Nếu ngồi xe ngựa mấy ngày nữa, người cũng bị tàn phế. Còn chưa có ra khỏi đất Ngô, bọn họ đã bắt đầu đi đường nhỏ rồi, người không nóng nảy cũng bị điên.
Không biết, tướng công tìm được tung tích của nàng hay không.
Mới bắt đầu nàng cũng nghĩ tới, giống như cô gái nhỏ trong truyện cổ Grim, rải đá, làm dấu chỉ đường gì đó, nhưng nàng chỉ làm một lần, thì hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ kia.
Nhớ ngày đầu tiên, nàng mân mê nửa ngày mới xé xuống được một miếng vải. Thừa dịp cơ hội xuống xe đi ngoài, mới vừa định buộc lên trên cây khô. Gương mặt như vỏ cao su của nam nhân kia liền nhích lại gần.
"Chậc chậc, một lần xé một miếng lớn như vậy, sợ là còn chưa có ra khỏi đất Ngô, thì nàng sẽ trần truồng rồi."
Rất trượng nghĩa nhận lấy miếng vải kia, giúp đỡ xé thành mười miếng nhỏ.
"Nào, buộc một sợi là được." Vừa nói, vừa buộc một sợi lên trên cây khô kia.
Bảo Nhi sững sờ nhận lấy chín miếng vải còn sót lại đó, kinh ngạc nhìn gương mặt vô hại kia.
"Đừng lo lắng, ám vệ của ta tuyệt đối biết đường, bọn họ nhất định sẽ rất quý trọng ký hiệu chúng ta lưu lại cho bọn họ, yên tâm đi!"
Nụ cười dịu dàng, nhu tình như hoa sen trắng có thể ngấm vào lòng.
Bảo Nhi lúng túng cười hai tiếng, nắm chặt mấy sợi vải kia trở về xe ngựa.
Mẹ nó! Thì ra là phía sau còn có ám vệ, choáng nha!
Hai người ở bên cạnh xe đợi một hồi, phu xe kia đi ra ngoài đi săn rất nhanh trở lại.
Bảo Nhi nhìn thấy, hai con gà rừng, một con heo rừng nhỏ. Muốn ăn một lúc, trong lòng cũng thầm khấn cầu một phen,
/201
|