Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 73 - Giằng Co

/201


Tiểu Khang Tử lôi kéo gắt gao, Không buông! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào? , tiếng la rất lớn, người mới vừa đi ngang qua hai người cũng khe khẽ cười, tiểu hỏa kế thật trung thành.

Bảo Nhi nóng nảy, xoay người xách người tới một nơi yên tĩnh, Ngươi không sợ mất mặt hả? Ngươi nghĩ cái gì thế ? Chúng ta là đi bàn chuyện làm ăn, cũng không phải là làm chuyện mờ ám gì. Bảo Nhi tận lực khống chế âm lượng, tránh bị người vây xem.

Đầu Tiểu Khang Tử cũng không đần, Tại sao không kêu Đào ma ma đến cửa hàng nói, tại sao phải lên thuyền hoa bàn? , có chút uất ức ai oán.

Bảo Nhi nhìn bộ dạng nghẹn khuất này của Tiểu Khang Tử, thật hối hận dẫn hắn theo ra ngoài, lúc trước ta nghĩ như thế nào vậy? Ngu hết biết.

Thằng nhóc này thật đúng là tính toán rõ ràng, có chút buồn rầu nhìn ba tầng lầu hoa kia, đã đến cửa, cứ như vậy trở về sao?

Linh quang của Bảo Nhi chợt hiện ra, có chút hơi giận nói, Được rồi được rồi, ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi đi gọi Đào ma ma ra cho ta, ta chờ các ngươi ở tửu quán bên cạnh , nói xong chỉ chỉ tửu quán cách đó không xa.

Tiểu Khang Tử thấy bà chủ tức giận, hơi sợ, nhưng bà chủ đồng ý không đi thuyền hoa, thật tốt quá. Vội đồng ý, liền đi vào trong lầu hoa, vẫn không quên quay đầu lại nhìn bà chủ nhà hắn một cái.

Nói là thuyền hoa, thật ra thì chính là lầu hoa xây ở mép sông, đáy lầu trang trí như một con thuyền, tất cả mọi người đều gọi là thuyền hoa.

Thấy Tiểu Khang Tử đi vào, Bảo Nhi cười đắc ý, bước nhanh lẫn vào đám người đang tuôn về phía lầu hoa kia, chen vào bên trong.

Vào cửa đại sảnh chính là một sân khấu thật to, vòng chung quanh bày đầy chỗ ngồi, hiện tại người đã ngồi đầy, những cô nương kia thật đúng là nhiệt tình, người tới liền sáp lên trên người người ta. Bảo Nhi rất là tự nhiên thuận tay nắm lấy eo thon nhỏ kia, ôm một người lên lầu hai.

Lúc này đúng lúc Tiểu Khang Tử dẫn Đào ma ma kia đi ra ngoài, Bảo Nhi cúi đầu, xoay đi qua. Aiz, Khang Tử à, đợi bà chủ nhà ngươi chơi đã rồi đương nhiên sẽ về, xin lỗi ngươi nhé.

Lan can lầu hai rất rộng, hành lang không có nóng như lửa như lầu một, nói cho cùng đã tăng lên một cấp bậc mà! Bên ngoài không có ai, hẳn là đều ở trong phòng nồng nhiệt rồi!

Gia, nô gia dẫn ngài đi vào phòng nhé, giọng nói mềm mại, nghe liền làm cho người yêu thương, không trách được có nhiều nam nhân say mê ôn nhu hương như vậy, nếu ta là nam nhân, cũng không tự tin có thể ngăn cản.

Nghĩ tới đây liền nghĩ đến nam nhân của mình, không biết nếu Nhạc Mặc gặp được, sẽ làm như thế nào nhỉ? Nữ tử kia thấy Bảo Nhi không trả lời, không ngừng cọ khẽ, Bảo Nhi giật mình một cái, vội cười tà, ôm người tiếp tục đi.

Thượng Quan Dực đơn độc ở nhã gian lầu ba, bên trong rèm nghe tiểu khúc êm tai, thưởng thức trà. Mấy ngày nay, cuối cùng hắn để cho mình yên tĩnh lại. Thông qua song cửa sổ, ánh mắt nhìn chẳng có mục đích, khi liếc thấy gương mặt kia thì suýt nữa tự mình sặc chết. Khúc nhạc bên trong rèm đột nhiên ngừng lại, Công tử… .

Ta không sao, tiếp tục đàn , cái ly không kịp để xuống, nước bên khóe miệng cũng không kịp lau, không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia. Không ngờ, nàng còn có khẩu vị này?

Nữ tử kia dẫn Bảo Nhi tới một gian phòng, cũng không có chút nhạc mở đầu nào liền chuẩn bị đi qua lột quần áo, Bảo Nhi cười tránh ra nói: Đừng nóng vội nha, bảo bối. Đại gia khát, còn không mau đi lấy cho đại gia một bầu rượu nóng. Bộ dạng lưu manh, thật đúng là tìm không ra một chút kẽ hở. Thuận tay ném thỏi bạc vào trong bộ ngực của nữ tử kia, nữ tử kia vui mừng đi xuống.

Đợi người đi rồi, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, bó sát đúng là mệt thật. Quan sát bài biện trong phòng một phen, thật đúng là không chỗ nào không lộ rõ bản chất, cái bàn kia, cái ghế này, khắp nơi đều dùng được!

Hơi mệt chút, vén rèm lên, ngồi lên giường, Ưmh… , cốp, một quyền.

Nữ nhân nhẫn tâm nhà nàng, ui….

Nằm trên giường kia không phải ai khác, chính là người áo xanh.

Ngươi, tại sao ngươi cũng ở đây? , Bảo Nhi phản ứng rất bình tĩnh, đúng là có chút bất ngờ, không ngờ Thượng Quan Dực cũng tới đi dạo lầu hoa.

Thượng Quan Dực che cái trán, trong miệng lẩm bẩm, hẳn là sưng lên rồi, ngày mai làm sao có thể ra cửa đây!

Ta không có hỏi nàng, ngược lại nàng đã hỏi tới ta, đây là chỗ nàng nên tới sao? Hả? , lập tức biến thân thành một lão giáo đầu ngôn từ chính nghĩa.

Ta, tại sao ta không thể tới? Ta tới để bàn chuyện làm ăn , Bảo Nhi tăng thêm chút tự tin, trừng mắt ngược trở lại.

Thượng Quan Dực cũng không lo lắng cái trán có đau hay không, tựa vào thành giường nhếch môi, cười tà mị.

Bảo Nhi có chút lúng túng, suy cho cùng có chút đuối lý, Ngươi cười cái gì hả?

Bà chủ Nhạc của chúng ta bàn chuyện làm ăn bàn tới lầu hoa luôn, không bằng, tới nói chuyện với ta một chút? , nghiêng người nhích lại gần, Bảo Nhi đưa tay đẩy sang một bên.

Gia, rượu tới rồi! , giọng nói mềm mại truyền tới, Bảo Nhi ngây ngốc kéo cái màn giường xuống, Thượng Quan Dực nhếch khóe miệng, ý cười không ép xuống được.

Gia, nô gia đến cùng ngài, nữ tử kia vừa mới chuẩn bị cởi quần áo, Bảo Nhi liền đá văng Thượng Quan Dực ra ngoài.

Khẽ ho khan một hồi, nữ tử kia rất có ánh mắt rót cho Bảo Nhi một ly rượu, Bảo Nhi đón lấy nói: Tại sao không cho chút thức ăn lên? Có rượu không có thức ăn sao được.

Ối, đừng nóng vội, đều là nô gia nghĩ không chu đáo, nô gia sẽ đi ngay bây giờ , vội vàng kéo mở rộng cổ áo, vội vội vàng vàng xuống lầu bưng thức ăn.

Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, nơi này không nên ở lâu, nhấp một hớp nhỏ, phát hiện là rượu, vội vàng thả xuống, Thượng Quan Dực thuận tay kéo tới, ngửa đầu uống cạn.

Bảo Nhi nào có thời gian đi trông nom người nọ, tránh ra muốn đi, Thượng Quan Dực nhanh chóng kéo người trở lại, Bảo Nhi không có đề phòng, liền ngã sấp lên trên giường, chính xác mà nói, là trên người của Thượng Quan Dực.

Đầu có chút ông ông, dùng sức lắc lắc đầu.

Thượng Quan Dực hoàn toàn tê cứng, xúc cảm mềm mại trên người dẫn đến cơ thể căng thẳng một trận, cả người chưa bao giờ có cảm giác vỡ bờ như thế. Hắn không hề chớp mắt nhìn người gần trong gang tấc, một cử động cơ thể cũng không dám.

Tướng công, sao chàng cũng tới? , lắc đầu, úp sấp trên khuôn mặt đó, Chụp! , hôn lên gương mặt trắng noãn kia một cái.

Ầm một tiếng, cửa sổ mở ra, một bóng trắng nhanh chóng bay đến bên mép giường, khi nhìn người một trên một dưới kia thì lửa giận đã từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, sắc mặt âm trầm có chút kinh khủng.

Thượng Quan Dực vẫn chưa kịp phản ứng, Bảo Nhi đã đến trong ngực Nhạc Mặc. Ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Mặc ném tới nam nhân lạnh nhạt trên giường kia, ánh mắt giao nhau, sóng ngầm bắt đầu khởi động. Ôm người phất tay áo nhảy ra cửa sổ. Thượng Quan Dực đứng dậy theo tới phía trước cửa sổ, nhìn bóng dáng tung bay như chim nhạn kia, trong mắt lượn lờ phức tạp.

Tướng công, ừhm… , người trong ngực không thoải mái cọ xác. Vẻ mặt Nhạc Mặc âm u, nàng vậy mà lại một mình đi dạo lầu hoa! Đây rõ ràng là không biết mình gây ra chuyện, biết rõ không uống được rượu còn uống, đáng giận nhất chính là còn hôn nam nhân khác. Lửa giận trong lòng mỗ nam không đè nén xuống được, móc khăn trong tay áo ra, một lần nối tiếp một lần chùi miệng cho nàng. Hai cánh môi kia đã bị lau đến khi đỏ bừng, Ưmh, đau… , người nào đó không thoải mái kêu lên.

Ném người nào đó lên giường, vứt khăn qua một bên, tay đỡ trán nổi gân xanh. Tiểu nữ nhân này càng ngày càng càn rỡ, không còn có thể trị được rồi. Vừa nghĩ tới một màn kia, lửa giận liền bắt đầu cuồn cuộn.

Bảo Nhi khó chịu lại bò tới, từ phía sau quấn lên cổ Nhạc Mặc, Tướng công, thật khó chịu, ưhm…. . Nhạc Mặc kéo tiểu nữ nhân kia đến trước mặt, để nàng cách mình một khoảng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm, ánh mắt mờ mịch kia, lời khiển trách đến khóe miệng lại không nói nên lời. Bảo Nhi kì kèo lại bò tới, ôm cổ Nhạc Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn cạ Nhạc Mặc, không ngừng rên nhẹ. Nhạc Mặc không hạ được quyết tâm, nhìn bộ dạng khó chịu đáng thương kia, đau lòng từng trận.

Tướng công, khó chịu…ừhm , hừ nhẹ cạ cạ.

Bây giờ biết khó chịu? Hả? , còn muốn khiển trách một chặp nữa, lại không nỡ. Giọng nói cũng biến thành êm ái, Sau này còn đi nữa không? .

Bảo Nhi sững sờ nhìn chằm chằm, muốn cạ vào nữa, Nhạc Mặc lại kéo ra, giống như ý thức được cái gì, Bảo Nhi không ngừng gật cái đầu nhỏ.

Nhạc Mặc lập tức sầm mặt xuống, Còn muốn đi? , đầu nhỏ kia lại không ngừng phe phẩy, thấy vẻ mặt Nhạc Mặc vẫn còn âm u, lại vội vàng gật đầu. Bảo bối của mình cũng đã mơ hồ rồi, Nhạc Mặc còn có thể sinh ra tức giận gì? Thu lại nghiêm nghị, kéo tiểu nữa nhân đang bĩu môi kia tới. Bảo Nhi mặt mày hớn hở, quấn lấy Nhạc Mặc hôn, Nhạc Mặc để mặc nàng nháo, ôm đến phòng bếp hậu viện, nấu cho nàng một chén canh giải rượu.

Ngoan, mở miệng ra, Nhạc Mặc dụ dỗ. Bảo Nhi mở miệng lại hôn Nhạc Mặc một cái, chính là không muốn uống canh. Nhạc Mặc bị trêu ghẹo, cả người cũng khô nóng lên, bưng lên uống một ngụm lớn, miệng quay về phía miệng nàng đổ xuống.

Cái hôn này vừa hôn xuống, kìm chế khó đè xuống được nữa, ôm người nhanh chóng trở về lầu các. Trướng phù dung, kiều diễm triền miên.

Một đêm này, Thượng Quan Dực tựa vào bên cửa sổ lầu hoa, rất lâu không thể ngủ được. Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng có chút rung động, chuyện quả nhiên không có đơn giản như vậy.

Nhạc Mặc đã sớm thức dậy, cứ như vậy nhìn người trong ngực, đợi thẳng đến khi bé con kia ngáp, vặn eo bẻ cổ.

Ưmh, tướng công tại sao chàng còn chưa rời giường? , Bảo Nhi làm ổ trong ngực kia lại cọ xát một chặp.

Nhạc Mặc trầm mặt xuống, cứ như vậy dựa vào, cũng không nói chuyện. Bảo Nhi cọ một hồi, mới bò dậy, đầu tiên là có chút không hiểu nhìn tướng công mình, thấy vẻ mặt Nhạc Mặc có cái gì đó không đúng, lúc này mới nghĩ tới điều gì, giật mình một cái.

Ha ha, tướng công, Bảo Nhi đói bụng, thân mật úp sấp trong ngực, ôm eo Nhạc Mặc. Nhạc Mặc trầm mặc như trước. Đương nhiên Bảo Nhi biết, ngày hôm qua mình đi dạo


/201

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status