Thiệu Duẫn là người rất thân thiện, thật sự, ít nhất bên ngoài là thế.
Xuất thân của hắn tốt, cha là thẩm phán, mẹ là kiểm sát trưởng, hai anh và một chị đều là luật sư, thân là con út, vì kém tuổi ba anh chị quá nhiều, sinh ra liền được cưng chiều hết mực, nói là con cưng của trời cũng không đủ.
Cuộc sống của hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, lúc học luật tại trường Havard, có rất nhiều luật sư muốn mời hắn về làm cho công ty họ, cuối cùng hắn lựa chọn làm luật sư trong công ty của một học trưởng. Từ lúc ra trường đến khi đi vào làm việc, hắn chưa từng thua kiện, các thẩm phán đều gọi hắn là thường thắng tướng quân, tuy rằng chỉ là con nghé non mới đẻ, tên của hắn đã truyền khắp toàn bộ giới luật sư.
Theo lý thuyết, sự nghiệp đỏ, tình trường nhất định sẽ đen, nhưng câu này tuyệt đối không thích hợp sử dụng trên người Thiệu Duẫn, hắn cũng không phải loại mọt sách nhàm chán.
Mẹ của hắn là con lai, cha vừa cao lớn vừa anh tuấn, ba anh chị trên hắn đều là tuấn nam mỹ nữ, mà hắn lại kế tục toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, thậm chí có thể nói là giống mẹ nhiều hơn một chút.
Diện mạo của hắn tuấn tú, đôi mắt to dài, đuôi mắt hơi nhướng lên, như là hoa đào câu hồn người, con ngươi có màu hổ phách vàng nhạt xinh đẹp, đôi rất xinh đẹp như vậy, cũng quá nữ tính, bởi vậy hắn luôn mang mắt kính để che giấu; Nhưng đeo kính lại làm cho hắn tăng thêm một chút nhã nhặn học thức, nhìn hắn càng có vẻ vô hại, giống như hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích.
Tướng mạo nhu hòa, thân hình của của hắn cũng rất thon dài, thừa kế chiều cao từ cha, 180 làm cho hắn mặc cái gì cũng đẹp, mà hắn không hay ăn mặc lịch sự, bình thường luôn mặc quần bò áo bun nhẹ nhàng, chỉ có khi đi gặp những trường hợp quan trọng hoặc lúc mở phiên toà, hắn mới ăn mặc nghiêm túc.
Hắn như vậy, không có ai đoán được hắn là luật sư, thoạt nhìn giống như hoạ sĩ, người sáng tác nhạc hoặc là thiếu gia có tiền rãnh rang. Có lẽ là vì vậy mà lúc vừa vào nghề, mọi đối thủ đều xem nhẹ hắn, mà hắn cũng không quan tâm, hắn thích nhất là lúc nhìn thấy vẻ mặt của mấy tên ngu ngốc kia lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin, điều này làm cho hắn có cảm giác rất thành tựu.
Điều kiện hoàn mỹ như vậy làm cho hắn chưa bao giờ thiếu con gái, nhưng mà dưới sự dạy bảo của mẹ, hắn rất có lễ với con gái. Mẹ hắn là con lai giữa Trung - Anh, từ nhỏ đã dạy hắn phải thân sĩ như hai anh trai, đối với con gái phải ôn hòa có lễ, phải galant, phải nhường nhịn.
Hắn yêu mẹ, đương nhiên cũng vâng theo lời mẹ dạy bảo, nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm, đối với những cô gái quá mức bốc đồng, hắn cũng không mù quáng tuân thủ. Tuy rằng hắn yêu thương bạn gái, nhường nhịn, nhưng tuyệt đối không ngoan ngoãn phục tùng, một khi chọc giận hắn, hắn sẽ nói thẳng lần sau gặp lại.
Con gái thôi mà, tìm thì sẽ có, tình yêu đối với hắn chỉ là vật trang sức, điểm tô cho thể xác và tinh thần đẹp lên một chút, cũng không phải là nhu yếu phẩm. Lại nói, con gái có thể cưng chiều, nhưng tuyệt đối không thể cưng chiều quá mức, bằng không các cô sẽ leo lên đầu bạn.
Đúng vậy, hắn nhìn giống hoàng tử nho nhã lễ độ, nhưng cũng là một người đàn ông tính toán rõ ràng.
Chỉ là, hắn che giấu rất khá, dù sao hắn quá thuận lợi, trên đời này chưa có cái gì làm cho hắn không hài lòng, cho nên mọi người đều nghĩ tính tình hắn tốt lắm, là thân sĩ có lễ.
Chỉ có người quen biết hắn lâu mới biết được, đó đều là biểu hiện giả dối, tuấn mỹ mê người là bề ngoài thôi, trên thực tế Thiệu Duẫn là người đàn ông lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, thích ghi hận ngây thơ.
Giống như bây giờ, tuy rằng đã qua năm ngày, nhưng Thiệu Duẫn vẫn nhớ rõ cô gái tên Đan Tiểu Phù kia, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt kinh thường hắn của cô gái kia, hắn liền khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, con gái đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, mến mộ, say đắm, hắn rất tự tin với sức quyến rũ của mình, đối với con gái, chỉ có hắn muốn hay không, không có hắn theo đuổi không được.
Mà cô gái kia...... Thế mà lại nhìn hắn giống như đang nhìn một loại sinh vật yếu kém, điều này đối với hắn mà nói quả thực là một loại nhục nhã!
Quan trọng hơn là, đó còn không phải mỹ nhân, là cái loại mà không đáng để hắn nhớ rõ diện mạo, một cô gái bình thường như vậy, dựa vào cái gì mà khinh thường hắn?
Đừng để cho hắn gặp lại, bằng không chắc chắn hắn sẽ......
“Đan Tiểu Phù! Mới sáng sớm cậu ngồi xổm trước cửa nhà tớ làm gì?”
Hả?
Cái tên quen thuộc khiến cho Thiệu Duẫn chú ý, hắn nhìn phía trước, thấy một cô gái quen mắt đang ngồi xổm trước cửa, mà một đại mỹ nhân xinh đẹp không thể tả đang đứng phía trước cô gái đó, kiều nhan giận dữ, lại không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
Nếu dĩ vãng, ánh mắt của hắn chắc chắn sẽ dính lên người mỹ nhân khó gặp, nhưng giờ phút này, Thiệu Duẫn lại hơi hơi nheo mắt, đánh giá cô gái ngồi thô lỗ không giống một cô gái kia.
Khuôn mặt đó, cả đời hắn cũng sẽ không quên.
“Tớ chỉ đang tìm linh cảm.”
Đúng! Còn có giọng nói này, cả đời hắn đều nhớ rõ.
“Linh cảm gì?”
“Ai da...... Dáng người anh cậu vẫn tốt như vậy.” Đan Tiểu Phù nuốt nuốt nước miếng, hình ảnh một đám mãnh nam luyện quyền cước thật sự là đẹp mắt, điểm tô cho thân thể cùng tâm trí của cô. Thần trí nhất thời thư thái không ít, loại hình ảnh đẹp mắt này thật sự là ngày nào nhìn cũng không ngấy nha!
Trưởng trấn mỹ nhân liếc mắt xem thường,“Điều này có liên quan gì đến linh cảm của cậu?”
Đan Tiểu Phù chống hai má, tâm hoa nở rộ nhìn cơ ngực nam tính rắn rỏi ra hình ra dạng, mồ hôi chảy xuống, đường cong đó, hình ảnh đó...... Ui chao ôi!
“Cậu thấy tớ làm chị dâu của cậu được không?” Đan Tiểu Phù hỏi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm anh của người ta, nuốt nước miếng liên tục.
Trưởng trấn trả lời rất đơn giản ── trực tiếp đóng cửa.
“Này!” Không ngờ đối phương lại ác như vậy, trực tiếp đóng lại nơi phát ra linh cảm của cô, Đan Tiểu Phù lập tức oa oa kêu to.“Họ Đồ kia, cậu là trưởng trấn nha! Không phải nên vì người dân trong trấn mà mưu cầu hạnh phúc sao? Cậu ngăn cản hạnh phúc của tớ làm gì? Cẩn thận lần sau bầu cử tớ không bỏ phiếu cho cậu nữa!”
“Tớ nhớ rõ ràng cậu chưa bao giờ bỏ phiếu cho tớ.” Bên trong cửa truyền ra câu trả lời lành lạnh.
À...... Đan Tiểu Phù giật mình, cái này cô không có khả năng chối cải, vuốt tóc, cô tức giận đứng lên.“Cậu cũng đâu cần phiếu của tớ, với lại mỗi lần bầu cử cũng chỉ có cậu, chúng ta không có sự lựa chọn khác.” Lẩm bẩm, không còn mãnh nam để nhìn, cô ngoan ngoãn chuẩn bị về nhà ngủ.
Vừa xoay người vừa ngáp, lê dép lê, cô lười biếng nâng bước, từng bước một chậm rãi đi về phía trước. Lúc đi qua người nào đó, vẫn như cũ nhìn không chớp mắt.
“Này!” Bị người ta làm lơ thật khó chịu.
Đan Tiểu Phù vẫn là không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Thiệu Duẫn nheo mắt, cắn răng gọi tên. “Đan Tiểu Phù.”
“Hả?” Đan Tiểu Phù dừng bước, nhìn lại, thấy một người đàn ông xa lạ, trên mặt lộ ra nghi hoặc. “Anh là......” Người này là ai?
Thấy cô có vẻ không biết hắn, Thiệu Duẫn hừ nhẹ, cảm thấy cô đang giả vờ, hắn cũng không phải là loại dễ bị người ta quên mất, với lại cô còn từng dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, hắn cũng không tin cô thật sự quên hắn.
“Cô đừng giả vờ!” Loại xiếc này không gạt được hắn đâu.
“Hả?” Đan Tiểu Phù nhíu mày, nghe không hiểu hắn đang nói gì.“Giả vờ cái gì?”
“Đừng nói là cô đã quên tôi.” Ánh mắt Thiệu Duẫn có thể nói là cực kỳ châm biếm, hắn là luật sư, người nào chưa gặp qua? Chiêu này đối với hắn vô dụng.
“Hở?” Đan Tiểu Phù càng nhíu chặt mày, gặp người đàn ông ra vẻ “Cô đừng giả vờ” này, cô lấy tay chống má, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Người đàn ông này ăn mặc thực thoải mái, áo bun cổ chữ v làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, màu da so với cô còn trắng hơn, quần bò bao quanh hai chân dài thẳng, tuy rằng ăn mặc nhẹ nhàng, nhưng vật liệu may mặc có thể nhận ra được đều có giá trị xa xỉ, lại nhìn diện mạo người đàn ông này......
Tiểu bạch kiểm, không phải khẩu vị của cô!
Chưa đến 1 phút, cô liền cảm thấy không có khả năng, mặt hàng như vậy, cô khẳng định, hắn tuyệt đối không phải là một trong số bạn trai trước của cô ── đồ ăn như vậy cô sẽ không chạm tới, vừa nhìn liền không có khẩu vị.
Là bạn học trước kia sao?
Đan Tiểu Phù liều mình nhớ lại, vừa ngắm ngắm người đàn ông kia, sau đó trực tiếp vẽ dấu “╳”.
Người đàn ông này vừa nhiền liền biết là người ở trên cao, cô là tục nhân, nói trắng ra là một con quỷ, quỷ sẽ không theo bao giờ xuất hiện với người thượng lưu.
Nếu không phải bạn học, vậy......
Thấy cô trầm mặc lâu như vậy, khuôn mặt dường như nhăn nhúm lại, Thiệu Duẫn quẹt môi, cô gái này thật đúng là giả vờ !“Này......”
“Đợi chút.” Đan Tiểu Phù nâng tay ngăn cản, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, không phải bạn trai cũ, không phải bạn học, đừng nói là......
“Đừng nói anh là người thầm mến tôi, sau đó tỏ tình với tôi, cuối cùng lại bị tôi từ chối?” Nhìn oán khí hắn mang theo từ khi xuất hiện cho đến bây giờ, cô chỉ có thể nghĩ được như thế.
“Cái gì?” Thiệu Duẫn kinh ngạc lặp lại lời của cô.“Thầm mến? Tỏ tình? Từ chối?”
“Kích động như vậy, thực sự bị tôi nói trúng rồi sao?” Đan Tiểu Phù trợn tròn mắt,“Ai da, thật là xin lỗi.”
Cô tiến lên, thông cảm vỗ vỗ bả vai Thiệu Duẫn.
“Ngại quá, ai bảo anh không phải khẩu vị của tôi, bề ngoài như vậy không phải lỗi của anh, mà là do kiếp này chúng ta vô duyên, anh cũng đừng quá chấp nhất, cái gọi là ý trời này thì vô phương cứu chữa, tuy rằng tôi biết tôi thực sự làm cho người ta khó quên, nhưng mà......”
Thiệu Duẫn nghe không nổi nữa.“Câm miệng! Ai thầm mến cô? Đan tiểu thư, cô cũng đừng quá tự tin, bằng bộ dáng này của cô......” Hắn dừng lại không nói, nhưng ánh mắt khinh thị đã nói lên tất cả.
Đan Tiểu Phù trừng mắt nhìn, “Anh bị tôi từ chối lần thứ hai, cho nên thẹn quá hóa giận sao?”
Thiệu Duẫn lập tức nổi gân xanh, toàn bộ cơn giận đều dâng lên. “Đan Tiểu Phù, cô đừng giả vờ, đừng nói cô thật sự đã quên tôi!”
“Tôi thật sự không biết anh nha!” Vẻ mặt Đan Tiểu Phù vô tội.
“Cô......” Thiệu Duẫn trừng cô, thở sâu, dường như là nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ. “Năm ngày trước.” Hắn gợi ý.
“Năm ngày trước?” Đan Tiểu Phù nhớ lại, “Năm ngày trước tôi đang làm gì...... À, hình như là đi xem mắt...... Sau đó gặp đồ ăn thừa...... Sau đó...... Quán ven đường...... Nhà ăn......”
Linh quang chợt lóe, cô vỗ tay hoan nghênh, vươn tay chỉ Thiệu Duẫn.
“Đồ ăn thừa của nhà ăn!” Cô nhớ ra rồi!
Đồ ăn thừa...... của nhà ăn?!
Lời bình này làm cho sắc mặt Thiệu Duẫn nháy mắt xanh mét, cuối cùng cũng biết lúc ấy cô gái này lầm bầm lầu bầu cái gì ở ngoài cửa sổ.
Cô thế mà nói hắn là đồ ăn thừa ở nhà ăn? Đời này hắn chưa bao giờ chịu loại vũ nhục này, cô gái này......
“Thực khéo, không ngờ sẽ gặp lại anh.” Đan Tiểu Phù cười ha ha, không có chút tự giác nào với người đàn ông sắc mặt khó coi trước mắt.
Thiệu Duẫn cắn răng trừng cô, thấy cô còn cười được, lửa giận trong ngực cháy sạch, cả người nóng lên, cô gái này...... Hắn nhớ kỹ cô! Cũng nhớ kỹ nhục nhã này......
Đồ ăn thừa của nhà ăn?! Tốt lắm, hắn sẽ làm cô hối hận vì đã nói những lời này.
Dường như sắp nghiến gãy răng, hắn một chữ một chữ nói bật ra miệng. “Đan Tiểu Phù, tôi nhớ kỹ cô!”
Nhục này không báo, hắn sẽ không gọi là Thiệu Duẫn!
Xuất thân của hắn tốt, cha là thẩm phán, mẹ là kiểm sát trưởng, hai anh và một chị đều là luật sư, thân là con út, vì kém tuổi ba anh chị quá nhiều, sinh ra liền được cưng chiều hết mực, nói là con cưng của trời cũng không đủ.
Cuộc sống của hắn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, lúc học luật tại trường Havard, có rất nhiều luật sư muốn mời hắn về làm cho công ty họ, cuối cùng hắn lựa chọn làm luật sư trong công ty của một học trưởng. Từ lúc ra trường đến khi đi vào làm việc, hắn chưa từng thua kiện, các thẩm phán đều gọi hắn là thường thắng tướng quân, tuy rằng chỉ là con nghé non mới đẻ, tên của hắn đã truyền khắp toàn bộ giới luật sư.
Theo lý thuyết, sự nghiệp đỏ, tình trường nhất định sẽ đen, nhưng câu này tuyệt đối không thích hợp sử dụng trên người Thiệu Duẫn, hắn cũng không phải loại mọt sách nhàm chán.
Mẹ của hắn là con lai, cha vừa cao lớn vừa anh tuấn, ba anh chị trên hắn đều là tuấn nam mỹ nữ, mà hắn lại kế tục toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, thậm chí có thể nói là giống mẹ nhiều hơn một chút.
Diện mạo của hắn tuấn tú, đôi mắt to dài, đuôi mắt hơi nhướng lên, như là hoa đào câu hồn người, con ngươi có màu hổ phách vàng nhạt xinh đẹp, đôi rất xinh đẹp như vậy, cũng quá nữ tính, bởi vậy hắn luôn mang mắt kính để che giấu; Nhưng đeo kính lại làm cho hắn tăng thêm một chút nhã nhặn học thức, nhìn hắn càng có vẻ vô hại, giống như hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích.
Tướng mạo nhu hòa, thân hình của của hắn cũng rất thon dài, thừa kế chiều cao từ cha, 180 làm cho hắn mặc cái gì cũng đẹp, mà hắn không hay ăn mặc lịch sự, bình thường luôn mặc quần bò áo bun nhẹ nhàng, chỉ có khi đi gặp những trường hợp quan trọng hoặc lúc mở phiên toà, hắn mới ăn mặc nghiêm túc.
Hắn như vậy, không có ai đoán được hắn là luật sư, thoạt nhìn giống như hoạ sĩ, người sáng tác nhạc hoặc là thiếu gia có tiền rãnh rang. Có lẽ là vì vậy mà lúc vừa vào nghề, mọi đối thủ đều xem nhẹ hắn, mà hắn cũng không quan tâm, hắn thích nhất là lúc nhìn thấy vẻ mặt của mấy tên ngu ngốc kia lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin, điều này làm cho hắn có cảm giác rất thành tựu.
Điều kiện hoàn mỹ như vậy làm cho hắn chưa bao giờ thiếu con gái, nhưng mà dưới sự dạy bảo của mẹ, hắn rất có lễ với con gái. Mẹ hắn là con lai giữa Trung - Anh, từ nhỏ đã dạy hắn phải thân sĩ như hai anh trai, đối với con gái phải ôn hòa có lễ, phải galant, phải nhường nhịn.
Hắn yêu mẹ, đương nhiên cũng vâng theo lời mẹ dạy bảo, nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm, đối với những cô gái quá mức bốc đồng, hắn cũng không mù quáng tuân thủ. Tuy rằng hắn yêu thương bạn gái, nhường nhịn, nhưng tuyệt đối không ngoan ngoãn phục tùng, một khi chọc giận hắn, hắn sẽ nói thẳng lần sau gặp lại.
Con gái thôi mà, tìm thì sẽ có, tình yêu đối với hắn chỉ là vật trang sức, điểm tô cho thể xác và tinh thần đẹp lên một chút, cũng không phải là nhu yếu phẩm. Lại nói, con gái có thể cưng chiều, nhưng tuyệt đối không thể cưng chiều quá mức, bằng không các cô sẽ leo lên đầu bạn.
Đúng vậy, hắn nhìn giống hoàng tử nho nhã lễ độ, nhưng cũng là một người đàn ông tính toán rõ ràng.
Chỉ là, hắn che giấu rất khá, dù sao hắn quá thuận lợi, trên đời này chưa có cái gì làm cho hắn không hài lòng, cho nên mọi người đều nghĩ tính tình hắn tốt lắm, là thân sĩ có lễ.
Chỉ có người quen biết hắn lâu mới biết được, đó đều là biểu hiện giả dối, tuấn mỹ mê người là bề ngoài thôi, trên thực tế Thiệu Duẫn là người đàn ông lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, thích ghi hận ngây thơ.
Giống như bây giờ, tuy rằng đã qua năm ngày, nhưng Thiệu Duẫn vẫn nhớ rõ cô gái tên Đan Tiểu Phù kia, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt kinh thường hắn của cô gái kia, hắn liền khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, con gái đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, mến mộ, say đắm, hắn rất tự tin với sức quyến rũ của mình, đối với con gái, chỉ có hắn muốn hay không, không có hắn theo đuổi không được.
Mà cô gái kia...... Thế mà lại nhìn hắn giống như đang nhìn một loại sinh vật yếu kém, điều này đối với hắn mà nói quả thực là một loại nhục nhã!
Quan trọng hơn là, đó còn không phải mỹ nhân, là cái loại mà không đáng để hắn nhớ rõ diện mạo, một cô gái bình thường như vậy, dựa vào cái gì mà khinh thường hắn?
Đừng để cho hắn gặp lại, bằng không chắc chắn hắn sẽ......
“Đan Tiểu Phù! Mới sáng sớm cậu ngồi xổm trước cửa nhà tớ làm gì?”
Hả?
Cái tên quen thuộc khiến cho Thiệu Duẫn chú ý, hắn nhìn phía trước, thấy một cô gái quen mắt đang ngồi xổm trước cửa, mà một đại mỹ nhân xinh đẹp không thể tả đang đứng phía trước cô gái đó, kiều nhan giận dữ, lại không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
Nếu dĩ vãng, ánh mắt của hắn chắc chắn sẽ dính lên người mỹ nhân khó gặp, nhưng giờ phút này, Thiệu Duẫn lại hơi hơi nheo mắt, đánh giá cô gái ngồi thô lỗ không giống một cô gái kia.
Khuôn mặt đó, cả đời hắn cũng sẽ không quên.
“Tớ chỉ đang tìm linh cảm.”
Đúng! Còn có giọng nói này, cả đời hắn đều nhớ rõ.
“Linh cảm gì?”
“Ai da...... Dáng người anh cậu vẫn tốt như vậy.” Đan Tiểu Phù nuốt nuốt nước miếng, hình ảnh một đám mãnh nam luyện quyền cước thật sự là đẹp mắt, điểm tô cho thân thể cùng tâm trí của cô. Thần trí nhất thời thư thái không ít, loại hình ảnh đẹp mắt này thật sự là ngày nào nhìn cũng không ngấy nha!
Trưởng trấn mỹ nhân liếc mắt xem thường,“Điều này có liên quan gì đến linh cảm của cậu?”
Đan Tiểu Phù chống hai má, tâm hoa nở rộ nhìn cơ ngực nam tính rắn rỏi ra hình ra dạng, mồ hôi chảy xuống, đường cong đó, hình ảnh đó...... Ui chao ôi!
“Cậu thấy tớ làm chị dâu của cậu được không?” Đan Tiểu Phù hỏi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm anh của người ta, nuốt nước miếng liên tục.
Trưởng trấn trả lời rất đơn giản ── trực tiếp đóng cửa.
“Này!” Không ngờ đối phương lại ác như vậy, trực tiếp đóng lại nơi phát ra linh cảm của cô, Đan Tiểu Phù lập tức oa oa kêu to.“Họ Đồ kia, cậu là trưởng trấn nha! Không phải nên vì người dân trong trấn mà mưu cầu hạnh phúc sao? Cậu ngăn cản hạnh phúc của tớ làm gì? Cẩn thận lần sau bầu cử tớ không bỏ phiếu cho cậu nữa!”
“Tớ nhớ rõ ràng cậu chưa bao giờ bỏ phiếu cho tớ.” Bên trong cửa truyền ra câu trả lời lành lạnh.
À...... Đan Tiểu Phù giật mình, cái này cô không có khả năng chối cải, vuốt tóc, cô tức giận đứng lên.“Cậu cũng đâu cần phiếu của tớ, với lại mỗi lần bầu cử cũng chỉ có cậu, chúng ta không có sự lựa chọn khác.” Lẩm bẩm, không còn mãnh nam để nhìn, cô ngoan ngoãn chuẩn bị về nhà ngủ.
Vừa xoay người vừa ngáp, lê dép lê, cô lười biếng nâng bước, từng bước một chậm rãi đi về phía trước. Lúc đi qua người nào đó, vẫn như cũ nhìn không chớp mắt.
“Này!” Bị người ta làm lơ thật khó chịu.
Đan Tiểu Phù vẫn là không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Thiệu Duẫn nheo mắt, cắn răng gọi tên. “Đan Tiểu Phù.”
“Hả?” Đan Tiểu Phù dừng bước, nhìn lại, thấy một người đàn ông xa lạ, trên mặt lộ ra nghi hoặc. “Anh là......” Người này là ai?
Thấy cô có vẻ không biết hắn, Thiệu Duẫn hừ nhẹ, cảm thấy cô đang giả vờ, hắn cũng không phải là loại dễ bị người ta quên mất, với lại cô còn từng dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, hắn cũng không tin cô thật sự quên hắn.
“Cô đừng giả vờ!” Loại xiếc này không gạt được hắn đâu.
“Hả?” Đan Tiểu Phù nhíu mày, nghe không hiểu hắn đang nói gì.“Giả vờ cái gì?”
“Đừng nói là cô đã quên tôi.” Ánh mắt Thiệu Duẫn có thể nói là cực kỳ châm biếm, hắn là luật sư, người nào chưa gặp qua? Chiêu này đối với hắn vô dụng.
“Hở?” Đan Tiểu Phù càng nhíu chặt mày, gặp người đàn ông ra vẻ “Cô đừng giả vờ” này, cô lấy tay chống má, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Người đàn ông này ăn mặc thực thoải mái, áo bun cổ chữ v làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, màu da so với cô còn trắng hơn, quần bò bao quanh hai chân dài thẳng, tuy rằng ăn mặc nhẹ nhàng, nhưng vật liệu may mặc có thể nhận ra được đều có giá trị xa xỉ, lại nhìn diện mạo người đàn ông này......
Tiểu bạch kiểm, không phải khẩu vị của cô!
Chưa đến 1 phút, cô liền cảm thấy không có khả năng, mặt hàng như vậy, cô khẳng định, hắn tuyệt đối không phải là một trong số bạn trai trước của cô ── đồ ăn như vậy cô sẽ không chạm tới, vừa nhìn liền không có khẩu vị.
Là bạn học trước kia sao?
Đan Tiểu Phù liều mình nhớ lại, vừa ngắm ngắm người đàn ông kia, sau đó trực tiếp vẽ dấu “╳”.
Người đàn ông này vừa nhiền liền biết là người ở trên cao, cô là tục nhân, nói trắng ra là một con quỷ, quỷ sẽ không theo bao giờ xuất hiện với người thượng lưu.
Nếu không phải bạn học, vậy......
Thấy cô trầm mặc lâu như vậy, khuôn mặt dường như nhăn nhúm lại, Thiệu Duẫn quẹt môi, cô gái này thật đúng là giả vờ !“Này......”
“Đợi chút.” Đan Tiểu Phù nâng tay ngăn cản, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, không phải bạn trai cũ, không phải bạn học, đừng nói là......
“Đừng nói anh là người thầm mến tôi, sau đó tỏ tình với tôi, cuối cùng lại bị tôi từ chối?” Nhìn oán khí hắn mang theo từ khi xuất hiện cho đến bây giờ, cô chỉ có thể nghĩ được như thế.
“Cái gì?” Thiệu Duẫn kinh ngạc lặp lại lời của cô.“Thầm mến? Tỏ tình? Từ chối?”
“Kích động như vậy, thực sự bị tôi nói trúng rồi sao?” Đan Tiểu Phù trợn tròn mắt,“Ai da, thật là xin lỗi.”
Cô tiến lên, thông cảm vỗ vỗ bả vai Thiệu Duẫn.
“Ngại quá, ai bảo anh không phải khẩu vị của tôi, bề ngoài như vậy không phải lỗi của anh, mà là do kiếp này chúng ta vô duyên, anh cũng đừng quá chấp nhất, cái gọi là ý trời này thì vô phương cứu chữa, tuy rằng tôi biết tôi thực sự làm cho người ta khó quên, nhưng mà......”
Thiệu Duẫn nghe không nổi nữa.“Câm miệng! Ai thầm mến cô? Đan tiểu thư, cô cũng đừng quá tự tin, bằng bộ dáng này của cô......” Hắn dừng lại không nói, nhưng ánh mắt khinh thị đã nói lên tất cả.
Đan Tiểu Phù trừng mắt nhìn, “Anh bị tôi từ chối lần thứ hai, cho nên thẹn quá hóa giận sao?”
Thiệu Duẫn lập tức nổi gân xanh, toàn bộ cơn giận đều dâng lên. “Đan Tiểu Phù, cô đừng giả vờ, đừng nói cô thật sự đã quên tôi!”
“Tôi thật sự không biết anh nha!” Vẻ mặt Đan Tiểu Phù vô tội.
“Cô......” Thiệu Duẫn trừng cô, thở sâu, dường như là nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ. “Năm ngày trước.” Hắn gợi ý.
“Năm ngày trước?” Đan Tiểu Phù nhớ lại, “Năm ngày trước tôi đang làm gì...... À, hình như là đi xem mắt...... Sau đó gặp đồ ăn thừa...... Sau đó...... Quán ven đường...... Nhà ăn......”
Linh quang chợt lóe, cô vỗ tay hoan nghênh, vươn tay chỉ Thiệu Duẫn.
“Đồ ăn thừa của nhà ăn!” Cô nhớ ra rồi!
Đồ ăn thừa...... của nhà ăn?!
Lời bình này làm cho sắc mặt Thiệu Duẫn nháy mắt xanh mét, cuối cùng cũng biết lúc ấy cô gái này lầm bầm lầu bầu cái gì ở ngoài cửa sổ.
Cô thế mà nói hắn là đồ ăn thừa ở nhà ăn? Đời này hắn chưa bao giờ chịu loại vũ nhục này, cô gái này......
“Thực khéo, không ngờ sẽ gặp lại anh.” Đan Tiểu Phù cười ha ha, không có chút tự giác nào với người đàn ông sắc mặt khó coi trước mắt.
Thiệu Duẫn cắn răng trừng cô, thấy cô còn cười được, lửa giận trong ngực cháy sạch, cả người nóng lên, cô gái này...... Hắn nhớ kỹ cô! Cũng nhớ kỹ nhục nhã này......
Đồ ăn thừa của nhà ăn?! Tốt lắm, hắn sẽ làm cô hối hận vì đã nói những lời này.
Dường như sắp nghiến gãy răng, hắn một chữ một chữ nói bật ra miệng. “Đan Tiểu Phù, tôi nhớ kỹ cô!”
Nhục này không báo, hắn sẽ không gọi là Thiệu Duẫn!
/15
|